Code: Reflection Error
Ánh đèn pin trong tay Dohyeon hắt về phía trước chỉ để lại phần lưng cậu sáng mờ trong bóng tối. Bóng hai người kéo dài trên tường, di chuyển nhịp nhàng theo từng bước chân, nhưng có điều gì đó trong cách cậu bước khiến anh thấy bất an.
Có lẽ anh đang quá nhạy cảm. Cũng có lẽ sau tất cả những gì vừa xảy ra, đầu óc anh vẫn chưa kịp bình tĩnh lại. Thế nhưng cảm giác lạc lõng ấy cứ lớn dần như thể trong những chuyển động quen thuộc kia có gì đó không đúng, khiến sống lưng anh lạnh buốt. Wangho bắt đầu giữ khoảng cách với người phía trước, bước chân anh cũng dần chậm lại.
Đến ngã rẽ, Dohyeon dừng lại. Cậu im lặng nhìn hai con đường, ánh mắt chăm chăm như đang suy tính gì đó. Không gian lặng đi vài giây chỉ còn tiếng gió lùa qua hành lang hẹp. Rồi cậu dứt khoát nói:
"Mình đi bên trái đi anh, hướng này nhanh hơn!"
Wangho dừng lại sau lưng cậu. Lối trái tối đặc, hơi lạnh từ đó tràn ra quét ngang mặt anh như luồng khí từ phòng kín vừa mở. Anh rùng mình, bản năng khiến tim đập nhanh hơn.
"Em chắc chứ?"
"Em cảm giác là vậy" Dohyeon quay đầu nhìn anh. Ánh đèn pin hắt qua rọi sáng nửa gương mặt điển trai. Bên kia chìm trong tối, đôi mắt lại vô cảm không một cảm xúc.
Wangho khựng nhẹ. Sự tự tin trong giọng nói ấy thật quen thuộc. Dohyeon vẫn luôn như vậy, nhất là trong những trận đấu căng thẳng cậu lại luôn trở thành người đáng tin cậy vực dậy thế cuộc, nhưng lần này khác. Có gì đó trong ánh mắt cậu nói khiến anh thấy lạ lẫm đến khó tả. Anh không hiểu vì sao nhưng cảm giác lo sợ rõ rệt đến mức anh không thể gạt đi.
"Anh cứ tin em đi!"
Giọng cậu trầm nhẹ đến mức như tan trong không khí. Wangho không đáp, anh chỉ gật đầu nhẹ, mắt vẫn dõi theo khi Dohyeon bước vào lối đi bên trái. Bóng lưng ấy nhanh chóng mất hút trong bóng tối. Ánh đèn pin chập chờn một nhịp rồi tắt hẳn, để lại Wangho một mình phía sau cùng những suy nghĩ khó hiểu đan xen.
Wangho lặng lẽ đi sau. Ánh đèn pin trong tay Dohyeon quét từng khoảng sáng hẹp lên bức tường loang lổ chập chờn theo nhịp bước. Tiếng giày va xuống nền gạch vang khô khốc trong hành lang dài, xen lẫn tiếng nước nhỏ giọt đều đặn từ đâu đó.
Cuối hành lang là một cánh cửa đang hé mở. Bên trong tối hơn, ánh sáng đèn pin chỉ kịp chạm tới ngưỡng cửa, từ đó vọng ra tiếng nước rơi.
"Ở đây chắc có gì đó. Mình vào xem thử đi anh!" Dohyeon nói rồi bước vào trước.
Wangho dừng ở ngưỡng cửa, tay nắm khung gỗ lạnh ngắt. Ánh đèn pin trong tay Dohyeon quét qua căn phòng tối, ánh sáng hắt lên từng mảng tường bong tróc rồi dừng lại trên một tấm gương cũ dựng nghiêng cạnh góc phòng.
Mặt gương đầy bụi và vết nứt. Khi ánh sáng lia qua nó hắt lại những vệt sáng méo mó nhấp nháy trên trần như có thứ gì đang chuyển động. Dohyeon tiến lại gần, ngồi xổm xuống tìm kiếm gì đó trong đống gỗ nát. Tiếng gỗ cọ vào nền phát ra âm thanh nặng nề.
Ánh đèn hắt nghiêng lên tấm gương cũ. Trên mặt kính phản chiếu hình ảnh hai người. Bỗng nhiên ánh mắt Dohyeon trong gương hướng thẳng ra ngoài cửa, ánh nhìn vô cảm dán chặt lấy anh, rồi khóe môi cậu khẽ cong lên một cách nham hiểm.
Wangho đứng sững. Tim anh đập dồn dập không chỉ vì hình ảnh trong gương mà còn vì ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, thứ ý nghĩ anh không dám tin là đang xảy ra. Cái bóng bên đó vẫn cười, nụ cười nham nhở và sai lệch đến mức khiến da anh nổi gai.
Anh nhìn sang Dohyeon, người vẫn cúi đầu tìm kiếm như chẳng có gì xảy ra, rồi quay lại gương. Bóng kia vẫn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sâu hoắm trống rỗng.
"Dohyeon em..." anh cất giọng, có chút run rẩy vì không giữ được bình tĩnh, "...đang tìm gì?"
"Chìa khóa. Em nghĩ nó quanh đây." – Cậu đáp, giọng bình thường đến mức đáng sợ.
Tim Wangho siết lại. Cảm giác như căn phòng vừa hẹp thêm một nửa. Anh nuốt khan, bước gần hơn về phía cậu:
"Dohyeon..."
Cậu ngẩng đầu nhìn anh. "Sao vậy anh?"
Ánh sáng nghiêng qua phủ lên gương mặt Dohyeon. Cậu không tránh đi mà nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt ấy bình tĩnh đến mức kỳ quái, trong suốt như đang dò từng phản ứng của anh, thách thức sự kiên nhẫn của anh.
"Em..." Anh dừng lại, cổ họng nghẹn cứng. "Từ nãy đến giờ, em có vẻ rất biết rõ đường đi, biết cả hướng tắt. Em còn bảo anh phải tin em. Nhưng chúng ta... là lần đầu đến đây mà.."
Dohyeon khẽ nhíu mày, vẻ ngạc nhiên thoáng qua nhưng trong ánh mắt lại có gì đó như đã lường trước. Cậu bình thản đáp:
"Thì em đoán thôi. Anh nghi ngờ gì à?"
Wangho nhìn vào mắt cậu. Trong đôi mắt ấy chẳng có phản ứng nào, sự yên lặng khiến anh bất giác sững lại.
"Không... anh chỉ nghĩ... nó không giống cách làm của em thường ngày.."
Không gian im bặt. Tiếng tim đập rõ đến mức làm anh nhận ra rõ mình đang sợ hãi ra sao. Nụ cười nơi khóe môi Dohyeon thoáng tắt.
"Vậy anh nghĩ" Cậu nói khẽ, "..bình thường em sẽ làm gì?"
Ánh đèn pin khẽ nhấp nháy quét qua lớp bụi phủ dày trên gương. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Wangho biết người trước mặt anh không còn là Dohyeon nữa.
"Em là ai..." — Anh lặp lại, giọng nghẹn lại nơi cổ.
Người đối diện không đáp mà chỉ nhìn anh, ánh mắt lạnh và vô hồn đến rợn người. Khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng đầy giả tạo.
Rồi bàn tay kia tiếp tục sờ xuống sàn tìm kiếm gì đấy ngay dưới chiếc gương phủ bụi. Giữa lớp rác vụn và mảnh gỗ vỡ vang lên tiếng loạt xoạt khô khốc của kim loại cọ vào nền. Âm thanh nhỏ đến mức tưởng như ảo giác.
Ánh đèn pin hắt nghiêng phản chiếu một vệt sáng bạc lóe lên giữa những kẽ sàn. Dohyeon cúi xuống nhặt vật đó lên rồi quay sang.
"Em nói rồi mà" cậu cười, "..chìa khóa ở quanh đây thôi."
Thứ nằm trong tay không phải chìa khóa mà là một con dao gỉ sét. Mũi lưỡi xước xát, sậm màu, ánh thép đục ngầu.
"Anh xem" Giọng cậu tiếp tục đều đều đầy chậm rãi, "em tìm đúng rồi, phải không?"
Ánh đèn pin trong tay Dohyeon hắt lên, chiếu thẳng vào mặt anh. Wangho nheo mắt theo phản xạ rồi lùi về.
"Em..định làm gì?"
Dohyeon nghiêng đầu cười, "Sao thế, anh sợ em ạ?"
"Đặt xuống đi!"
Cậu bật cười khẽ, một tiếng cười mang theo sự khinh miệt rõ ràng. "Anh thay đổi rồi," cậu nói, môi nhếch thành nụ cười chẳng buồn che giấu vẻ châm biếm. "Hồi trước, chỉ cần em nói 'tin em đi' thì anh sẽ tin em vậy mà.."
Bước chân cậu bắt đầu chậm rãi tiến lên. Mỗi bước ánh sáng lại trượt qua lưỡi dao, lóe lên thứ ánh kim lạnh lẽo.
Wangho lùi lại, lưng áp sát vào bức tường lạnh. Tay anh nắm chặt vạt áo như để cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
"Đừng lại gần."
"Em chỉ muốn xem anh có ổn không thôi mà.." Giọng kia thấp dần, kéo theo nhịp thở nhẹ đến rợn người. "Nếu là em thật... anh sẽ để em chạm vào anh, đúng không?"
Không gian lặng như bị bóp nghẹt. Trong khoảnh khắc đó, Wangho thấy rõ đôi mắt kia đã không còn là ánh nhìn anh từng biết. Không có sự dịu dàng, cũng không có ấm áp nào, chỉ là một thứ gì đó trống rỗng lạnh lẽo đang mang trên mình khuôn mặt của người mà anh luôn tin tưởng.
Khi Dohyeon giơ tay lên, lưỡi dao nghiêng theo ánh đèn, ánh sáng lạnh lẽo trượt dọc theo lưỡi thép hướng về phía anh. Wangho né sang bên theo bản năng, cơ thể anh tự động phản ứng trước cả khi kịp suy nghĩ. Anh bước lên nửa nhịp, tay trái chộp lấy cổ tay cậu siết chặt. Cổ tay lạnh đến bất thường. Một luồng điện giật tê buốt lan dọc đầu ngón tay khiến anh khựng lại nửa giây, nhưng vẫn không dám buông ra.
"Park Dohyeon đang ở đâu?"
Tiếng va chạm vang dội, lưỡi dao sượt qua má anh, rạch một đường mảnh lạnh buốt. Mùi máu tanh lập tức lan ra, hòa vào hơi ẩm đặc quánh của căn phòng. Dohyeon, hay đúng hơn là thứ mang gương mặt của Dohyeon bật cười, tiếng cười trơ trẽn đầy khinh miệt như đang muốn trêu đùa với sự chống cự của anh.
Wangho nghiến răng, cánh tay run lên vì sức ép của tên ác ma đội lốt Dohyeon trước mặt. Mũi dao lấp loáng giữa hai người, ánh sáng hắt ra chập chờn soi lên khuôn mặt thản nhiên của cậu khi con dao chỉ cách anh vài phân.
"Dohyeon đâu?" Anh gằn qua kẽ răng, "Em ấy đang ở đâu? Mày... đã làm gì với em ấy?"
Trong giây lát, nụ cười kia biến mất. "Anh vẫn còn lo cho nó à? Tội nghiệp thật... Đáng ra anh nên lo cho mình thì hơn.."
Lưỡi dao bất chợt giật mạnh, ánh sáng quét ngang tạo thành một vệt sáng lạnh lẽo. Wangho xoay người né nhưng đầu ngón tay vẫn chạm vào da đối phương.
Ngay lập tức một luồng điện xé qua người anh. Cơn đau bén nhọn lan dọc từ cánh tay lên vai khiến tầm nhìn anh chao đảo, cả người tê dại, đầu óc choáng váng. Trong ánh sáng đèn pin run rẩy, hắn lại cúi xuống, giọng thì thào như rắn độc:
"Đau chứ? Anh biết không, lẽ ra anh không nên vì nó mà chấp nhận cái hình phạt này. Để giờ nó trở thành điểm yếu của anh"
"Câm miệng!" Wangho gắt gỏn lấy hết sức hất tay kia ra. Dòng điện lại tràn ngược qua vai, buốt đến tận tim. Anh ngã ra sau, lưng đập vào tường.
Ánh thép từ con dao lại lóe lên. Wangho lảo đảo lùi thêm, tay chống tường. Sức lực trong người anh gần như đã rút cạn, đôi chân run rẩy như không còn cảm giác.
Người kia bước tới, giọng đều đều: "Chạy đi, nếu anh còn chạy nổi."
Ánh đèn pin chập chờn, phản chiếu bóng hắn kéo dài trên tường đầy méo mó. Wangho nuốt khan, hơi thở nghẹn lại. Một phần trong anh muốn gục xuống ngay tại đó, nhưng bản năng sinh tồn vẫn thúc anh đứng lên.
Anh lao về phía cửa, chân va mạnh vào thứ gì đó khiến mình ngã chúi nhưng vẫn kịp chống tay đứng dậy. Sau lưng, tiếng bước chân nặng nề vang lên đều đặn xen lẫn tiếng kim loại cọ qua tường.
"Để em xem anh chạy được bao xa?" - Giọng nói vang vọng trong bóng tối kéo dài. "Dù anh có trốn, em vẫn tìm được mà."
Wangho thở gấp, hơi nóng tràn lên cổ họng như lưỡi dao cắt. Anh lao qua hành lang hẹp, tiếng bước chân vội vàng trên sàn gỗ mục, mỗi nhịp như sắp gãy vụn dưới sức nặng. Phía sau, tiếng đèn pin rơi loảng xoảng, lăn vài vòng rồi ánh sáng chập chờn loang ra rồi nhấp nháy như đang bị thứ gì đó nuốt dần.
Tiếng bước chân đuổi theo vang đều, sát đến mức anh có thể nghe rõ nhịp thở lạ lẫm ngay sau gáy. Wangho không dám quay lại. Anh chỉ biết chạy, bàn tay quét dọc theo bức tường lạnh tìm một khe cửa, một lối thoát, bất cứ thứ gì. Nhưng mỗi lần anh đổi hướng, hành lang trước mặt lại như dài thêm, những cánh cửa lùi dần ra xa biến mất vào trong ánh sáng nhợt nhạt cuối cùng còn sót lại.
"Dohyeon..." Anh khẽ gọi như một lời cầu cứu dù biết rằng cậu sẽ thật sự không đến.
Ngay sau đó, một lực mạnh kéo giật anh về phía sau. Cổ áo bị siết chặt, thân người đập thẳng vào tường, âm thanh vang dội đến choáng váng. Bóng tối nuốt trọn mọi thứ, chỉ còn ánh đỏ yếu ớt từ bảng hệ thống nhấp nháy ở góc tường như một con mắt đang quan sát trong im lặng.
"Em nói rồi mà." Giọng hắn vang lên ngay sát tai, mỗi chữ như bị nghiền nát trước khi thoát ra. "Chạy đâu cũng vô ích thôi."
Wangho gồng người chống lại, tay cố đẩy ra nhưng lực phản kháng chỉ khiến cơ thể nặng thêm. Hắn đè đầu gối lên vai anh ghim chặt xuống. Mùi sắt gỉ và ẩm mốc bốc lên nồng nặc len vào cổ họng khiến anh nghẹn lại, hơi thở đứt quãng như bị bóp nghẹt từng nhịp.
"Bỏ ra!" Anh gắt, cố vặn người.
"Anh thua rồi Wangho..." Hắn cười, giọng pha giữa mỉa mai và thích thú. "Giờ còn chạy nổi nữa không?"
"—A!" Anh bật tiếng kêu đầy đau đớn, cơ thể bị luồn điện giật mạnh. Wangho khuỵu gối, hơi thở đứt đoạn. Cơn đau khiến tầm nhìn nhòe đi, nhưng giữa lớp sương mờ, anh vẫn nghe thấy giọng nói sát bên tai gần như thì thầm:
"Anh ơi, anh sắp được gặp Dohyeon của anh rồi này"
Câu nói khiến anh lạnh toát. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, đôi mắt mở lớn dằn từng chữ:
"...Mày đã làm gì với em ấy?"
"Anh không cần biết"
Rồi, hắn nâng tay nắm lấy cằm anh định ép anh ngẩng lên. Wangho xoay người đạp mạnh ra thoát khỏi trong khoảnh khắc. Anh không còn sức, nhưng đôi chân tự lao đi lần nữa. Mắt cay rát, hơi thở ngày một ngắn. Trong một thoáng, Wangho chợt nhận ra.. có lẽ chạy đến đâu cũng chỉ là quay về chỗ cũ.
Hắn đang chơi đùa với anh. Và có lẽ, anh sẽ chết ở đây.
Ý nghĩ đó lặng lẽ trôi qua, lạnh và sắc như một nhát cắt, để lại sau lưng tất cả những gì từng là sợ hãi. Hơi thở mệt lả như một cỗ máy đang hấp hối mà vẫn cố chạy thêm vài nhịp cuối, mọi hi vọng phản kháng trong anh dần tắt.
Wangho không còn nghĩ đến việc thoát nữa, cũng không còn nghĩ đến việc sống. Thứ duy nhất còn lại là nếu thật sự phải kết thúc ở đây, anh chỉ mong... được nhìn thấy Dohyeon thêm một lần, dù là trong ảo ảnh, chỉ để tin rằng cậu vẫn chưa biến mất khỏi thế giới này.
"Dohyeon..." Anh khẽ gọi, giọng lạc đi. "Anh xin lỗi... là anh liên lụy em rồi.."
Phía sau, tiếng bước chân chậm dần rồi ngưng hẳn. Một bàn tay lạnh toát đặt lên vai anh, móng tay cào nhẹ qua lớp vải áo rồi trượt lên cổ. Khi da chạm da, luồng điện xé dọc sống lưng, mạnh đến mức đầu gối anh khuỵu xuống cả thân người như rã ra trong cơn choáng.
Trong đầu anh, gương mặt Dohyeon hiện lên thoáng qua đôi mắt cậu đầy ấm áp, nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ như gió "Đừng sợ, em ở đây." Nhưng hình ảnh ấy nhanh chóng tan chảy, nhòe đi, rồi biến mất trong bóng tối đặc quánh.
Có lẽ... đến đây là hết.
Một ý nghĩ đầy tuyệt vọng, tĩnh lặng đến tàn nhẫn. Anh không còn sức để cầu xin, cũng chẳng còn lý do gì để sợ. Ít nhất sau khi anh chết, Dohyeon của anh sẽ được trả về thế giới mà cậu vốn nên thuộc về. Nếu đây là cái giá để Dohyeon được an toàn thì cũng tốt. Ít nhất, trò chơi này vẫn còn chừa lại cho anh một cách để bảo vệ cậu, người đi rừng có thể dùng cả tính mạng để đổi lấy con đường sống cho vị xạ thủ của mình..đến tận giây phút cuối cùng.
Nếu đây là kết cục, ít nhất anh mong sao người kia dù ở đâu.. sẽ không bao giờ thấy được cảnh này.
Wangho khẽ thở ra, nhắm mắt lại.
Cánh tay kia siết chặt, kéo anh áp sát vào tường. Lưỡi dao lạnh ngắt trượt lên cổ để lại một vệt buốt rát trên da. Hơi thở hắn phả sát bên tai đều đặn khiến cổ họng anh nghẹn lại.
"Anh sẽ không thấy đau đâu.." hắn nói khẽ, "Chỉ một chút thôi... rồi anh sẽ được nghỉ ngơi thôi"
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống thái dương hòa vào vệt máu rỉ trên cổ. Tầm nhìn anh nhòe dần, và đúng lúc ánh thép hạ xuống, một luồng sáng trắng bất ngờ xé toạc bóng tối.
Tiếng gió rít mạnh, bụi bay mù mịt. Giữa hỗn loạn ấy một tiếng hét khản đặc vang lên như kéo anh giật khỏi vực sâu:
"Han Wangho!! Ai cho anh từ bỏ hả!?"
Wangho mở choàng mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thân thể người đối diện đã bị hất mạnh ra. Một bóng quen thuộc lao đến từ phía hành lang, cú va chạm vang lên xé toang không gian ngột ngạt.
Con dao rơi xuống sàn. Tiếng kim loại chạm nền vang lên đến chói tai nhưng Wangho chẳng còn nghe rõ gì nữa, hơi thở anh nghẹn lại khi nhìn thấy gương mặt người vừa lao đến.
Là cậu. Dohyeon, là Park Dohyeon của anh.
Cậu quỳ trên nền nhà một tay ghì chặt cổ tay đối phương, bàn tay kia đỡ lấy sàn để giữ thăng bằng. Ánh sáng nghiêng hắt qua khuôn mặt dính bụi, đôi mắt rực lên đỏ sậm không còn là ánh nhìn hiền hòa anh từng biết, mà là ngọn lửa sống sót từ địa ngục vừa trở về.
"Ai cho mày chạm vào anh ấy?" Giọng cậu trầm đầy run rẩy nhưng mỗi chữ lại dội thẳng vào không khí, cứng rắn đến lạnh sống lưng.
Hai thân hình to lớn ghì chặt lấy nhau. Dohyeon xoay cổ tay ép đối phương xuống, nhưng kẻ kia cũng phản đòn, luồn tay giữ chặt. Lực siết của họ giao nhau, giữa lòng bàn tay va chạm, một tia sáng bạc bất ngờ lóe lên rồi nổ tung. Tiếng điện xé rít qua không khí, mùi khét bốc lên gắt đến nghẹt thở.
"Biến đi!" Dohyeon gào lên, âm thanh vỡ tan dữ dội. Vệt sáng từ tay cậu bùng nổ, cuộn lại thành xoáy lửa trắng quét ngang không gian.
Tiếng thét của kẻ kia xé toạc hành lang rồi tắt lịm như bị nuốt trọn trong ánh sáng.
Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim Wangho đập dội trong lồng ngực đầy rối loạn mà yếu ớt, nặng nề như đang cố níu lại sự sống.
"...Dohyeon?"
Mùi khét của điện cháy vẫn còn lơ lửng trong không khí, len vào từng hơi thở. Bức tường bên phải sém đen khói mỏng tỏa ra hòa với hơi lạnh sót lại từ vụ nổ. Wangho khuỵu xuống, tay chống sàn. Mỗi nhịp thở kéo dài đứt quãng, lồng ngực co lại vì mệt, cả cơ thể lẫn tâm trí anh đều rã rời.
Giữa làn khói mờ, cái bóng to lớn đang tiến lại gần. Bước chân nhẹ nhàng chậm rãi nhưng đủ để trái tim anh khẽ run lên. Ánh đèn pin hắt xuống phản chiếu khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi đôi mắt đỏ hoe vì mệt mỏi.
"Anh ơi..."
Chỉ một tiếng gọi thôi mà mọi thứ như sụp xuống trong lòng ngực Wangho. Cổ họng nghẹn lại, tim nhói lên một nhịp, rồi anh bật cười khẽ.. một tiếng cười vỡ vụn trong nước mắt.
"Dohyeonie...là em phải không..?" Anh khẽ gọi lại, giọng run và mỏng như sợi chỉ.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi cảnh giác, mọi nghi ngờ đều tan biến. Anh gần như nhào tới, muốn ôm lấy người kia, nhưng bàn tay vừa đưa ra đã bị chặn lại.
"Đừng..." Dohyeon khẽ lùi một bước, giọng run và nghèn nghẹn. "...đừng chạm vào em."
"Anh không sao đâu, Dohyeon—"
"Không." Cậu cắt lời, đôi mắt rưng lên dưới ánh đèn mờ. "Anh đang bị thương. Em không muốn làm anh đau thêm nữa"
Wangho sững lại, cổ họng nghẹn lại giữa hàng trăm điều muốn nói. Cậu vẫn là Dohyeon của anh, người luôn đáng tin cậy, hiểu rõ anh, và bảo vệ anh bằng mọi cách. Wangho khẽ cười, giọng bật ra trong hơi thở yếu ớt:
"Đúng là em rồi... Park Dohyeon."
Ánh mắt của người trước mặt khẽ run, ánh nhìn ấy nhìn anh vừa mừng vừa day dứt. Dohyeon siết chặt tay rồi chậm rãi cởi áo khoác, cậu bước lại gần cẩn thận choàng áo qua vai anh, kéo mép vải lại thật khẽ, rồi cúi xuống ôm anh, một cái ôm hờ qua lớp áo, nhẹ nhàng yếu ớt đến đau lòng.
Hơi thở cậu phả lên vai anh run rẩy, "Em xin lỗi..." cậu nói khẽ, giọng nghẹn đặc. "Đáng lẽ em phải đến sớm hơn."
Wangho khẽ lắc đầu chỉ ngồi đó, mặc cho cậu giữ lấy mình, để hơi ấm mong manh kia thấm dần qua lớp vải, run run như sắp tan biến. Anh sợ rằng chỉ cần chớp mắt thôi thì cậu sẽ biến mất, để lại anh một mình giữa hành lang lạnh ngắt này. Nỗi sợ và sự nhẹ nhõm hòa vào nhau.
Một lát sau, Dohyeon đỡ anh dậy, khoác cánh tay anh qua vai mình. Bước chân cả hai loạng choạng chậm rãi đi xuyên qua hành lang tối. Đèn pin trong tay cậu run nhẹ, ánh sáng lấp loáng quét dọc theo bức tường nứt, chiếu ngang qua vết máu rỉ trên cổ và cánh tay anh. Rồi giọng Wangho cất lên:
"...Chuyện gì đã xảy ra với em?"
Cậu khẽ cúi đầu, ánh đèn pin hắt lên làm đôi mắt cậu trông càng sâu hơn.
"Em sẽ kể anh nghe..nhưng anh nghỉ một chút đã."
__
Một tiếng trước...
Một tiếng rít vang lên, không rõ là gió hay âm thanh từ đâu vọng lại. Ngay sau đó, đèn pin trong tay Dohyeon chập chờn nhấp nháy vài nhịp rồi vụt tắt.
Cậu choàng tỉnh. Trước mắt là khoảng tối đặc quánh, ẩm ướt và lạnh ngắt. Toàn thân bị kéo lê trên nền đá thô ráp, lưng rát buốt vì va đập.
Cậu bật dậy, xung quanh trống rỗng chỉ còn tường đá xám và tiếng nước nhỏ tong tong từ trần nhà rơi xuống đều đặn và lạnh lẽo.
"Wangho hyung...?" Cậu gọi nhỏ, nghe thấy giọng mình vang vọng rồi tắt lịm.
Dohyeon lần mò mở đèn pin, ánh sáng chập chờn bật lại. Cậu cầm chặt đèn pin bước từng bước nặng nề qua làn nước lạnh ngắt. Mỗi lần giày chạm xuống, nước bắn tung lên để lại âm thanh lách tách vang vọng giữa hành lang dài không thấy điểm cuối.
Ánh sáng hắt lên tường và rồi giữa lớp rêu xám xịt hiện ra một hàng ký tự mờ nhòe: 0 – 3 – 1 – 1. Dohyeon khựng lại, tim đập thình thịch. Khi cậu cúi xuống xem kỹ, một khe nhỏ mở ra ngay bên dưới đủ cho một người trườn qua.
Dohyeon dè chừng cúi người chui vào. Trước mặt cậu là một căn phòng nhỏ trơ trụi, chỉ có một tấm gương vỡ dựng nghiêng. Những mảnh thủy tinh dưới nền phản chiếu ánh sáng xanh nhợt nhạt. Giữa đống mảnh vỡ có thứ gì đó lấp lánh. Dohyeon tiến lại gần, quỳ xuống, bàn tay run nhẹ khi nhận ra đó là một chiếc chìa khóa nhỏ khắc số 1.
Ngón tay vừa chạm vào lớp kim loại lạnh thì một âm thanh chói tai vang lên khe khẽ. Những mảnh gương xung quanh bỗng lay động rồi phản chiếu không phải một mà là hàng trăm khuôn mặt của chính cậu.
Mỗi khuôn mặt đều méo mó, nhòe ra như bị kéo giãn dưới nước, môi cong lên thành nụ cười lệch lạc. Từ khóe môi của những hình ảnh đó, tiếng cười nhỏ râm ran vang vọng.
Các vết nứt bắt đầu lan ra, mảnh này nối mảnh kia như mạng tơ đang bung rộng. Giữa những khe rạn dần hiện ra hình ảnh Wangho đang bị đè ép trên nền lạnh, vai run lên theo từng hơi thở, lưỡi dao sáng lạnh kề sát cổ.
Và người đang giữ anh...mang khuôn mặt của chính Dohyeon.
Cậu đứng chết lặng, mắt mở to, cổ họng nghẹn cứng, không thốt nổi lấy một hơi. Mọi âm thanh vỡ tung trong đầu, tiếng kim loại rít ken két, hơi thở đứt quãng của Wangho, cùng tiếng đèn pin lăn trên nền đá va vào tường. Tất cả hòa lại thành một cơn hỗn loạn xoáy sâu vào từng nhịp đập đang dồn dập trong ngực cậu.
"Wangho.."
Hơi lạnh trong phòng bị hút sạch. Không khí đặc lại, ngột ngạt đến mức phổi như co rút. Mặt gương trước mắt giật mạnh, ánh sáng bên trong chuyển sang sắc đỏ thẫm. Từng tia sáng rạn ra lóe chớp liên hồi. Trong hỗn loạn ấy, hình ảnh phản chiếu bàn tay cậu trong gương nâng lưỡi dao lên, hạ xuống thật chậm, tàn nhẫn như muốn kéo dài từng giây hấp hối của người cậu yêu.
Tim Dohyeon đập loạn, mỗi nhịp đều đau buốt đến tận ngực. Hai chân cậu run lên nhưng chẳng lùi nổi nửa bước. Khi lưỡi dao trong gương chỉ còn cách cổ Wangho một khoảng ngắn, cậu bật người về phía trước, tiếng hét bùng lên khản đặc:
"Dừng lại!!"
Cả căn phòng rung chuyển dữ dội. Mặt gương vỡ vụn những mảnh thủy tinh bắn tung, xoáy quanh trong làn gió mạnh. Ánh sáng chói đến mức Dohyeon phải đưa tay che mắt.
Một lực bất ngờ ập đến từ sau lưng, mạnh đến mức đẩy cậu ngã chúi về phía quầng sáng đang mở rộng trước mặt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cậu không kịp nhìn rõ, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dội.
Ánh sáng trùm lấy toàn thân. Tiếng ù đặc tràn ngập trong tai và trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Dohyeon đã bị hất ra khỏi nơi đó, rơi thẳng vào khoảng không lạnh buốt.
Rồi cậu chạy.
Không cần biết lối nào là lối thoát, không cần biết đâu là thật đâu là ảo. Cậu chỉ biết phải chạy. Bàn tay đập mạnh vào tường tìm cửa, đầu gối va vào cạnh đá đau điếng nhưng chẳng còn cảm giác. Mọi thứ đều nhòa đi trong ánh sáng run rẩy của đèn pin. Cậu gọi trong vô thức như tuyệt vọng:
"Wangho—!"
Cánh cửa phía cuối hành lang bất ngờ bật mở, ánh sáng trắng hắt ra chói lòa. Gió cuộn mạnh, cuốn bụi bay lên như cơn lốc. Dohyeon lao qua mà không kịp nghĩ.
Cảm giác như toàn thân bị xé làm đôi. Trước khi mọi thứ tan biến, cậu chỉ kịp nghĩ:
Nếu không đến kịp... cậu sẽ mất anh mãi mãi.
__
Không gian trở lại hiện tại, hơi lạnh trong hành lang đã tan. Giọng Dohyeon nhỏ dần, run rẩy như thể mỗi lời kể vẫn còn vướng lại dư âm từ nơi cậu vừa rời đi.
"...rồi em thấy anh" cậu nói khẽ, "thấy anh bị nó giữ chặt, con dao ngay cổ. Em... không kịp nghĩ gì nữa. Chỉ biết lao đến!"
Wangho im lặng nhìn người trước mặt. Vệt sáng nhạt từ đèn pin phản chiếu lên gương mặt cả hai. Cậu thở ra, khẽ cười, giọng nghèn nghẹn:
"Thật may... là em đã đến kịp."
Nụ cười ấy yếu ớt chẳng giấu được sự lo sợ. Wangho mím môi, vươn ngón tay khẽ chạm vào lớp áo trên vai cậu.
"Em đã làm tốt lắm. Cảm ơn em."
Dohyeon khẽ lắc đầu. "Không cần cảm ơn, em chỉ muốn bảo vệ anh an toàn."
Cậu ngẩng lên ánh mắt giao với anh. "Nếu đến trễ hơn một chút thôi... có lẽ em đã không còn cơ hội để nói gì nữa.."
Wangho tựa vai vào tường, mắt nửa nhắm nửa mở vì mệt, còn Dohyeon vẫn giữ đèn bên cạnh anh, bàn tay cẩn thận giữ lấy cánh tay anh qua lớp áo khoác.
Không ai nói gì rồi họ đi tiếp. Bốn ổ khóa xếp dọc, mỗi ổ khắc một con số lờ mờ: 0 – 3 – 1 – 1.
Wangho tiến lại gần, giơ tay chạm lên mặt kim loại lạnh buốt. Đèn pin trong tay Dohyeon hắt ánh sáng run rẩy lên nửa khuôn mặt xanh nhợt của anh.
"Vẫn thiếu một chìa nữa.."
Dohyeon không đáp ngay. Cậu nhìn bàn tay anh, vết máu khô sẫm lại nơi cổ tay. Một khoảng im lặng trôi qua rồi cậu chậm rãi đưa tay vào túi quần, ánh kim nhạt lóe lên trong lòng bàn tay.
"Không thiếu đâu anh, nó ở đây nè!"
Wangho ngẩng đầu, ánh sáng từ đèn pin phản chiếu lên chiếc chìa nhỏ trong tay cậu khắc con số 1.
"Em... tìm được nó ở đâu?"
Dohyeon mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Ở nơi cuối cùng em thấy anh."
Rồi cậu tiến đến tra chiếc chìa vào ổ. Một tiếng click vang lên, ánh sáng trắng mờ tràn ra khe nứt, chiếu lấy cả hai người. Wangho đứng yên nhìn cánh cửa mở ra, mi mắt nặng trĩu nhưng khóe môi vẫn cong lên đầy nhẹ nhõm.
Cậu giơ đèn pin soi về phía trước. Hai người bước qua cánh cửa đang mở, bóng họ hòa vào luồng sáng trắng loang dần, nhạt đi giữa làn khói mỏng. Phía sau tiếng cửa khép lại rất khẽ, chôn vùi căn nhà ám ảnh đã suýt cướp đi mạng sống của họ và thứ vẫn đang dõi theo họ từ trong bóng tối.
Tiến độ nhiệm vụ: 20% / 100%.
Không ai trong hai người biết rằng trong khoảnh khắc Dohyeon lao ra khỏi gương, khi bàn tay cậu chạm vào thứ ánh sáng đó để cứu lấy anh, hệ thống đã ghi nhận một thứ mà nó không thể định nghĩa được.
Và cũng từ giây phút đó, nó biết... có điều gì đó đang vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.
___
Sắp tới không ngược nữa. Yêu nhau thôi nào ⸜(。˃ ᵕ ˂ )⸝♡
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store