Part 2 - Phản Xuyên Sách Trong Thần Cấp Yển Sư - Tòng Thử Khuẩn Bất Tảo Triều
Chương 370: Hân Hoan Thành
Chương 370: Hân Hoan Thành
Một người một yêu làm ầm ĩ một phen, An Thiều cầm khăn, tay run rẩy, lau sạch những giọt nước đọng lại trên mặt Nghiêm Cận Sưởng.
Khi chiếc khăn chạm tới chóp mũi của Nghiêm Cận Sưởng, Nghiêm Cận Sưởng khẽ cười: "Đăng đồ tử."
An Thiều: "Cái từ này không dùng như vậy!"
Nghiêm Cận Sưởng chỉ vào cổ mình: "Ở đây nữa, rất nhiều."
An Thiều: "......"
An Thiều nhanh chóng lau sạch, sau đó mạnh mẽ nhào tới, tặng một cái hôn tàn nhẫn. Vài sợi dây leo từ xung quanh bắn ra, quấn lấy tay chân Nghiêm Cận Sưởng, giam cầm hắn tại chỗ.
"Ngồi yên đấy, ta cảm thấy lần này có thể đột phá đến cảnh giới Thần Du. Như vậy sau này chúng ta đi đến đâu cũng không cần lo bị kìm kẹp, bị kiểm soát khắp nơi." An Thiều vén áo Nghiêm Cận Sưởng lên, ánh mắt lướt qua những vết sẹo chưa hoàn toàn lành trên cơ thể hắn, rồi kéo áo ra, nhìn chằm chằm vào vết thương trên bụng Nghiêm Cận Sưởng.
Nghiêm Cận Sưởng: "Ngươi vừa rồi hình như gặp phải bình cảnh."
An Thiều: "Linh khí ào ạt đổ vào quá nhiều, ta có chút chưa thích ứng kịp, chờ quen rồi sẽ ổn thôi."
"Tâm còn vướng bận, hơi thở hỗn loạn, khó ngưng thần nhập định, dễ sinh tâm ma." Nghiêm Cận Sưởng bị dây leo trói chặt tay, liền dùng linh khí ti vén áo lên, "Những vết thương này của ta đã khép lại rồi, không còn đau nữa. Con đường tu luyện nào dễ dàng đâu, một chút thương tích nhỏ chẳng đáng nói. Ngươi nếu cứ bận tâm đến đây, tại thời điểm gần đột phá như vậy, sẽ bị ảnh hưởng, chỉ e lại xảy ra chuyện một lần nữa."
An Thiều lẩm bẩm: "Ta không bận tâm đến mấy cái đó."
Nghiêm Cận Sưởng: "Thế thì ngươi đang bận tâm đến chuyện không quan trọng đó. Xem ra chúng ta cần kiềm chế nhiều ngày để ngươi tập trung tu luyện."
An Thiều: "Aizz!"
Nghiêm Cận Sưởng ngạc nhiên: "Sao? Khúc sau không phải là lờingươi tự nói sáng nay sao?"
"Ta!" An Thiều ấp úng: "Buổi sáng thì... nhưng bây giờ đã là buổi tối, hẳn là..."
Câu sau, An Thiều nói rất nhỏ, Nghiêm Cận Sưởng nghe không rõ: "Hả? Sao cơ?"
"Không có gì!" An Thiều xoay người ngồi xếp bằng, hít sâu, cố gắng nhập định.
Nghiêm Cận Sưởng nhìn những sợi dây leo quấn chặt quanh người mình, rồi nằm xuống, chỉ để ngón tay linh hoạt điều khiển linh khí ti, lấy ra từ túi Càn Khôn cuốn sách Thuật Vẽ Mộng, tiếp tục xem.
Có lẽ vì tu vi của hắn đã đột phá Kim Đan kỳ, giờ đây hắn có thể nhìn rõ hơn những trang sách, không như trước đây lật xem lung ta lung tung, mỗi khi tập trung đọc kỹ là cảm thấy chóng mặt, đọc vào lại như quên mất.
"Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Tâm chỗ nghĩ, mộng chỗ hướng. Chấp bút vẽ mộng, tất cả hiện rõ. Đặt bút viết cảnh, sinh tử do định..." Nghiêm Cận Sưởng thấp giọng niệm xong, ngẩng đầu, khép mắt lại, nhắm mắt minh tưởng.
Sách này có nhắc tới "Bút", chẳng lẽ hắn chưa thể đạt tới cảnh giới trong sách vì còn thiếu một chiếc "Bút"?
Nếu đây là Thuật Vẽ Mộng, thì cây bút trong thuật pháp này chắc chắn không phải là bút lông bình thường, mà là bút có thể mang vào giấc mộng, vẽ nên những cảnh tượng trong mơ.
Những gì được vẽ ra dưới ngòi bút ấy không chỉ là tranh vẽ, mà có thể ảnh hưởng và thao túng toàn bộ cảnh mơ.
Nhưng trên đời này, liệu có thật sự tồn tại loại bút như thế?
Nghiêm Cận Sưởng thở dài một hơi, mở mắt, nhìn lên trần hang.
Về Thuật Vẽ Mộng, hắn biết quá ít. Dựa vào một quyển sách mà mò mẫm thì không đủ.
Nhưng "mộng sư" là từ mỗi khi ai nhắc đến đều biến sắc, hắn không có ai để hỏi, chỉ đành tự mình tìm hiểu.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài cỏ cây tươi tốt, côn trùng rả rích không ngừng.
Vài con yêu thú đói khát đến gần hang động, đôi mắt sáng lên trong đêm, chăm chăm nhìn vào trong hang, nước dãi nhỏ xuống từ miệng, bước từng bước cẩn trọng đến gần.
Chưa kịp để Nghiêm Cận Sưởng ra tay, một con yêu thú màu đỏ nhạt đã lao ra, cắn vào cổ họng một con yêu thú, rồi tàn nhẫn vung mạnh, ném qua một bên, sau đó tiếp tục tấn công những con khác.
Chẳng bao lâu, những con yêu thú mò đến vì mùi thịt người đã bị con yêu thú hồng nhạt cắn đứt cổ, ngã xuống la liệt.
Sau khi An Thiều có thể điều khiển dây leo, Nghiêm Cận Sưởng đã triệu hồi Trạch Dần tới gần. Trạch Dần thận trọng xác nhận, thấy không có dây leo nào bay ra công kích nó, mới thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống bên ngoài hang.
Nghiêm Cận Sưởng trên người có linh tức, rất hấp dẫn với yêu thú. Chỉ cần canh giữ ở đây, Trạch Dần có thể chờ yêu thú đến để săn. Nó chỉ cần tạm thời thu liễm khí tức, đợi yêu thú tự chui đầu vào lưới, mà không cần phải săn tìm khắp nơi.
Đương nhiên, việc xem khế ước chủ nhân của mình như một loại mồi nhử này, nó sẽ không ngây ngốc mà nói ra. Vì vậy, nó chỉ cam đoan với Nghiêm Cận Sưởng rằng mình sẽ bảo vệ cửa hang cẩn thận.
Sau khi no nê, nó bắt đầu cọ hơi thở của mình lên xung quanh hang động, rồi xử lý sạch sẽ xương cốt còn thừa, chỉ để lại da lông, vì Nghiêm Cận Sưởng bảo rằng da lông có ích.
Giống như chỉ có xương cốt của yêu thú cùng bậc mới có giá trị, Nghiêm Cận Sưởng không hứng thú với những mẩu xương bị Trạch Dần gặm nham nhở, rơi rớt khắp nơi.
Một khoảng thời gian sau, An Thiều mới hoàn thành việc hấp thụ toàn bộ linh khí từ dây leo, tiến lên ngưng phách đỉnh kỳ, chỉ còn một bước nữa là đến Thần Du kỳ.
Tuy nhiên, An Thiều gặp phải bình cảnh, thử nhiều lần mà không thể phá vỡ. Nhiều lần trên cơ thể hắn xuất hiện ma khí, may mà Nghiêm Cận Sưởng kịp thời ngăn lại.
Sau hàng trăm lần thử mà đều thất bại, An Thiều bắt đầu uể oải, cả người toát ra vẻ ủ rũ, ngay cả bản thể lẫn thực thể đều tỏa ra khí tức "ta thật vô dụng".
Nghiêm Cận Sưởng cũng không biết làm sao mà mình lại có thể nhận ra được cảm xúc này từ hơi thở của An Thiều, nhưng mỗi khi nhìn vào An Thiều, dường như điều đó hiện rõ trước mắt.
Nghiêm Cận Sưởng vỗ vai An Thiều, An Thiều chậm rì rì mà ngẩng đầu lên: "Hửm?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Ta nghe Trạch Dần nói, trước đây nhiều yêu thú cảm nhận được vật khủng khiếp ở Vạn Thú Sơn, nên chúng điên cuồng chạy trốn, tạo thành thú triều. Giờ đây chúng lục tục quay về tổ và lãnh địa."
An Thiều: "Ồ."
Nghiêm Cận Sưởng: "Những con yêu thú đó chạy xa khỏi Vạn Thú Sơn, trở về với cái bụng đói meo, giống như ngươi vậy."
An Thiều: "Ta không đói bụng."
Nghiêm Cận Sưởng: "Nhưng chúng đói bụng. Chúng ta đang ở nơi này, thỉnh thoảng có con yêu thú hồi tổ chạy ngang qua, chúng ta sẽ trở thành mồi của chúng. Vậy nên, hoặc là chúng ta rời đi ngay, hoặc là luôn chuẩn bị sẵn sàng cho đợt tấn công bất ngờ."
An Thiều phản ứng vài giây, rồi bật dậy: "Cái gì! Yêu thú chủ động lại đây?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Trạch Dần đã ngồi canh ngoài kia mấy ngày, ăn đến béo phì rồi."
An Thiều nhìn theo ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng, thấy một mảng màu phấn hồng lớn đang nằm dài ngoài cửa hang, còn giơ móng vuốt ra cẩn thận xỉa răng.
An Thiều: "... Với dáng vẻ thế này, thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Nó bảo rằng phơi nắng nhiều và ăn thịt nhiều giúp lông nó phát triển tốt hơn. Cả tộc của chúng dường như rất coi trọng lông tóc của mình."
An Thiều vuốt vuốt mái tóc của mình, nhìn những sợi lông tóc đen rơi xuống lòng bàn tay, trầm tư suy nghĩ.
Thế là bên ngoài cửa hang, có thêm một "người canh giữ". Theo thời gian, yêu thú hồi tổ ngày càng nhiều, chui đầu vào lưới càng đông, khiến cả người và yêu thú canh cửa đều cảm thấy cuộc sống thật an nhàn, năm tháng tĩnh lặng, không uổng kiếp sống yêu (thú).
Tâm trạng của An Thiều cũng tốt lên nhiều, không còn bận tâm quá mức đến việc lập tức đột phá Thần Du chi cảnh.
Tiếc thay, ngày vui chẳng tày gang. Có lẽ từ những yêu thú khác mà chúng biết được rằng nơi đây có bẫy mồi, nên rất nhiều yêu thú hồi tổ đều chọn đường vòng, không dám đến đây săn nữa.
Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều đợi thêm vài ngày mà không có kết quả, họ cũng không cưỡng cầu. Sau khi thu dọn đống da lông yêu thú và một ít yêu cốt cùng bậc, họ rời khỏi nơi này và tiến đến một thành gần Vạn Thú Sơn.
————
Hân Hoan Thành không lớn lắm, thuộc loại trung hạ đẳng, thế lực trong thành phần lớn đều phụ thuộc vào các tông phái lớn. Tuy nhiên, các tu sĩ của những tông phái này ít khi trú tại đây, chỉ thỉnh thoảng phái người tới tuần tra và thu lợi từ việc giao thương.
Nói một cách đơn giản, Hân Hoan Thành là nơi mua bán giao dịch chủ yếu. Trước đây, nó chỉ là một tiểu chợ, sau này dần dần phát triển thành một thị trấn lớn, trở thành nơi tụ tập của các thương nhân.
Người đến đây chủ yếu để giao dịch, nhiều người bán xong hàng hóa liền nhanh chóng rời đi, không nán lại lâu hơn một hai ngày.
Tuy không rộng rãi như Bắc Viên Thành, nhưng Hân Hoan Thành vẫn rất nhộn nhịp, người đến kẻ đi không ngớt.
Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều mang theo da lông yêu thú và yêu cốt vào thành, nhanh chóng đến nơi chuyên thu mua da thú và cốt để đổi lấy 100 vạn linh thạch.
100 vạn linh thạch, ở Bắc Viên Thành có thể biến mất trong nháy mắt, nhưng ở chợ giao dịch như thế này vẫn có thể mua được rất nhiều thứ.
Nghiêm Cận Sưởng mua vài khối thạch mài để mài giũa con rối, cùng với một số dụng cụ cần thiết. Khi thấy một quầy nhỏ bán hạt giống linh hoa, hắn cũng mua một ít.
An Thiều: "Ta không ngờ ngươi lại thích trồng hoa?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Những cái trước đây ta trồng đều đã chết hết."
An Thiều: "... Dùng mộc linh lực bình thường mà cũng không sống được sao?"
Nghiêm Cận Sưởng gật đầu: "Chúng lớn lên, nhưng chưa kịp nở hoa đã héo. Có lẽ vì ở đó không có ánh nắng?"
An Thiều: "Rất có thể a."
Nghiêm Cận Sưởng: "Thôi, dù sao cũng chỉ là thử, trồng được gì thì trồng thôi."
"Keng! Keng keng!" Lúc này, tiếng la vang lên từ xa, kèm theo tiếng hô lớn: "Mọi người mau đến xem! Một đợt Huyền Thưởng Lệnh mới đã xuất hiện! Tiền thưởng tối đa có thể lên đến 9000 vạn linh thạch! Những ai tự tin vào thực lực của mình, có thể đến đây mua một lệnh!"
"9000 vạn linh thạch?" Những người đang mải mua hàng nghe vậy liền nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh, xôn xao bàn tán.
"Người bị treo giải thưởng là người, yêu, hay thú?"
"Cũng có khả năng là ma!"
"Nếu bắt được, chẳng phải là phát tài sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store