Part 2 - Phản Xuyên Sách Trong Thần Cấp Yển Sư - Tòng Thử Khuẩn Bất Tảo Triều
Chương 304: Thiếu niên
Chương 304: Thiếu niên
Tiếng đập cửa phòng càng ngày càng vang, âm thanh ngoài cửa cũng trở nên thiếu kiên nhẫn.
Nghiêm Cận Sưởng nhìn An Thiều: "Thật sự không phải lôi đình ấn ký bị ngọc linh bài của bọn họ cảm ứng được sao?"
An Thiều cũng không chắc chắn: "Ta tu vi đã đạt Ngưng Phách kỳ, phong ấn cũng được củng cố. Trước đây chúng ta cũng đã qua mặt được bọn họ mà. Chẳng lẽ ngọc linh bài của họ đã mở rộng phạm vi cảm ứng?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Dù cho ngọc linh bài có mở rộng phạm vi, nếu thật sự cảm ứng được đồ vật ngươi mang về, cũng không thể đến nhanh vậy. Chúng ta vừa ra khỏi thí luyện tháp chưa bao lâu."
Số tu sĩ của Húc Đình Cung vây quanh khách điếm đông như vậy, có vẻ như họ đã có dấu hiệu trước và tụ tập từ lâu.
Có lẽ họ không đến vì vật mà An Thiều mang theo.
Nghiêm Cận Sưởng tiến tới cửa, lấy nửa mảnh cách âm phù mà hắn mới xé, giả vờ như vừa phá bùa chú, rồi mở cửa phòng.
Bên ngoài, một tu sĩ mặc trường y đen liền mũ, nửa khuôn mặt đeo mặt nạ đỏ như máu, chân đã nâng lên, dường như chỉ cần Nghiêm Cận Sưởng chậm thêm chút nữa là hắn đã đá cửa.
Tu sĩ đứng ngoài cửa liếc qua tay Nghiêm Cận Sưởng, thấy hắn cầm cách âm phù, liền nói: "Chúng ta là người của Húc Đình Cung, ngọc linh bài vừa cảm ứng được có một kẻ đeo mặt nạ mang theo vật có lôi đình ấn ký của chúng ta. Kẻ đó lẫn vào đám đông và có người nhìn thấy hắn vào khách điếm này. Hiện giờ chúng ta tới để điều tra. Phòng này có bao nhiêu người? Gọi hết ra đây!"
An Thiều bước tới, uể oải ngáp một cái: "Chỉ có hai người chúng ta."
Tu sĩ Húc Đình Cung: "Các ngươi chắc sẽ không ngại cho chúng ta vào kiểm tra chứ?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Nếu chúng ta ngại, các ngươi sẽ không vào sao?"
"Hừ!" Tu sĩ kia giơ tay lên, mấy tu sĩ khác lập tức tràn vào phòng, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, còn lấy ngọc linh bài ra quét.
Chẳng mấy chốc, họ quay lại với ngọc linh bài không có phản ứng: "Sư huynh! Bên trong không có ai khác, ngọc linh bài cũng không cảm ứng được."
"Sư huynh, đây là gian phòng cuối cùng trên tầng này."
Nghe vậy, tu sĩ Húc Đình Cung đứng trước mặt Nghiêm Cận Sưởng đột nhiên vươn tay chộp về phía mặt hắn!
Nghiêm Cận Sưởng bỗng ngẩng mặt, hướng bên cạnh hơi nghiêng một chút, tránh đi ngón tay của hắn.
An Thiều tiến lên, sắc mặt không vui: "Các ngươi muốn làm gì? Không phải vừa nói không tìm được người sao?"
Tu sĩ Húc Đình Cung bắt hụt, sắc mặt càng khó chịu: "Ngươi tránh cái gì? Hay là ngươi đeo da người mặt nạ?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Thế nào? Húc Đình Cung cũng phải quản cả việc ai đeo da người mặt nạ à?"
Người kia: "Bớt lời! Tự ngươi gỡ xuống, hoặc để ta gỡ! Đừng tưởng có thể lừa được chúng ta!"
Nghiêm Cận Sưởng: "Có vẻ như lôi đình ấn ký và ngọc linh bài của các ngươi chỉ là để dọa người. Ngay chính các ngươi cũng không tin vào nó."
Nghe vậy, tu sĩ Húc Đình Cung nổi giận: "Bớt nói nhảm! Ai biết các ngươi có giấu đồ vật ở đâu rồi không? Không kiểm tra mặt mũi thì làm sao xác định người? Nếu không có gì giấu giếm, tại sao phải đeo mặt nạ che kín thế?"
"Ồ?" An Thiều ra vẻ kinh ngạc: "Đeo da người mặt nạ là giấu giếm sao? Ta nhớ rõ Húc Đình Cung mở Đa Bảo Các ở nhiều nơi, còn bán da người mặt nạ. Mỗi chiếc mặt nạ đều có giá vài vạn linh thạch trở lên, nếu là loại đẹp còn có thể bán tới vài chục vạn linh thạch. Một số mặt nạ đặt riêng thậm chí có giá đến mấy trăm vạn linh thạch. Các ngươi khinh thường người đeo mặt nạ như vậy, tại sao lại còn bán?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của nhiều tu sĩ vây quanh cũng trở nên khó coi.
Một số người trong họ đã mua da người mặt nạ từ Đa Bảo Các của Húc Đình Cung. Nghe thấy lời này, họ không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Đây là ý kiến của tất cả mọi người ở Húc Đình Cung, hay chỉ là của ngươi? Mặt nạ của ta mua từ chỗ các ngươi đấy."
"Các ngươi nếu không muốn mang mặt nạ da người, sao lại cần bán ra những mặt nạ da này? À, ta đã hiểu, là để kiếm linh thạch mà thôi!"
"Không thích người đeo mặt nạ thì đừng bán nữa. Sao lại ép mình bán thứ mà các ngươi ghét?"
Bầu không khí trở nên kích động, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
Tu sĩ Húc Đình Cung nghe những lời đó, sững lại một chút, sau đó tức giận trừng An Thiều: "Ngươi bớt nói nhảm! Ta thấy các ngươi đang câu giờ. Người đâu, bắt lấy bọn họ..."
Chưa dứt lời, từ phía xa có tiếng bước chân dồn dập và tiếng hô: "Nhanh! Mau bắt lấy bọn họ!"
"Tìm được rồi! Ngọc linh bài có phản ứng, đồ vật ở chỗ bọn chúng, không để ai trốn thoát, bắt tất cả lại!"
Nghiêm Cận Sưởng quay đầu nhìn, thấy vài thiếu niên chạy cuống cuồng từ trên lầu xuống. Vừa chạy, bọn chúng vừa tung linh khí ngăn chặn sự truy đuổi của tu sĩ Húc Đình Cung, lao nhanh về phía tầng một.
Những tu sĩ Húc Đình Cung trước cửa phòng của Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều lập tức xoay hướng về phía cầu thang, định bắt đám thiếu niên. Khi tu sĩ đi đầu vừa lao đến, hắn đột nhiên vấp phải thứ gì đó, ngã lăn về phía trước!
Hắn theo bản năng vận linh lực để chống đỡ, nhưng vừa ngưng tụ được chút linh lực, thì bị thứ gì đó đánh tan ngay tức khắc!
Hắn hoàn toàn không kịp nhìn rõ thứ gì đã làm tan biến linh lực của mình. Đám tu sĩ theo sau cũng vấp phải và lăn nhào xuống.
Mà phía trước bọn họ, chính là cầu thang!
Có tu sĩ lập tức phản ứng lại, định triệu hồi Linh Khí để bảo vệ bản thân, nhưng khi linh kiếm vừa xuất hiện, chưa kịp nắm lấy, thanh kiếm đột nhiên như bị va chạm vào thứ gì đó, lập tức mất đi chút vị trí, khiến cho tay hắn chỉ nắm được không khí.
"Lăn lông lốc, lăn lông lốc......" Những tu sĩ kia không thể nào tưởng tượng được, mình lại có thể theo cách thức nan kham như vậy mà lăn xuống cầu thang!
Hơn nữa lại còn ngay trước mặt bao người!
Hình ảnh một nhóm tu sĩ Húc Đình Cung lăn như những chiếc la hán từ cầu thang xuống khiến những người bị họ gõ cửa làm phiền phải ra ngoài không nhịn được mà bật cười.
Một số tu sĩ phía sau có thế lực, không sợ hãi, cười lớn tiếng, vì họ vốn đã bất mãn với hành vi ngông cuồng của Húc Đình Cung.
Những tu sĩ ngã xuống vội vàng đứng dậy, kéo vị sư huynh bị đè dưới cùng lên, cố gắng giải thích: "Sư huynh! Đệ bị vướng vào thứ gì đó, vừa định ngưng tụ linh lực thì lại bị đánh tan."
"Kiếm của ta đột nhiên chệch hướng, ta không thể giữ chắc, nếu không ta đã không ngã."
"Đệ cũng vậy! Rõ ràng có thứ gì đã làm vướng đệ! Là ai? Ai làm vậy?"
Nghiêm Cận Sưởng không chút biểu hiện, giấu đầu ngón tay vào trong tay áo, cùng những người khác bước tới rào chắn, nhìn xuống dưới.
Tu sĩ ngã cầu thang ngẩng đầu lên, thấy trên lầu có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, không thể nhìn ra ai là kẻ đã ra tay.
Mà nhóm người này chính là do bọn họ tự kêu ra khỏi phòng, vốn dĩ những người đó đều đang ở yên trong phòng.
Vì sự chậm trễ này, nhóm tu sĩ Húc Đình Cung không thể bắt được đám thiếu niên. Hai thiếu niên đã kịp lao ra khỏi cửa!
Tuy nhiên, bên ngoài khách điếm đã đầy rẫy tu sĩ Húc Đình Cung. Hai thiếu niên kia chưa chạy được bao xa đã bị bắt trở lại và ném vào đại sảnh khách điếm.
Một nam nhân mặc trường y đen, trên áo thêu hình mặt trời đỏ thẫm và tia chớp chậm rãi bước vào.
Các tu sĩ Húc Đình Cung thấy hắn, lập tức đứng thẳng, nhường đường, còn những tu sĩ vừa ngã lăn cũng vội vã chỉnh trang, không dám kêu la nữa.
Đám người xem náo nhiệt cũng đột nhiên im bặt, các tu sĩ trao đổi ánh mắt và bắt đầu giao tiếp qua linh thức.
Những người thường thấy vậy cũng câm nín, không ai dám nói gì, có người lặng lẽ rời đi, hoặc trốn ra sau, tránh bị vạ lây.
An Thiều dựa vào lan can khách điếm, thấy người đến liền trở nên nghiêm túc, truyền âm cho Nghiêm Cận Sưởng: "Không ngờ Từ Trường Miện cũng đến. Xem ra vật kia không phải thứ tầm thường."
Từ tình hình này có thể thấy, người Húc Đình Cung tìm không phải là món đồ trong túi Càn Khôn của An Thiều.
Từ Trường Miện có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cách Xuất Khiếu kỳ một bước. Húc Đình Cung phái hắn ra để truy lùng người, đủ thấy thứ họ tìm vô cùng quan trọng.
Phía dưới, chủ khách điếm mặt mày tái mét, lòng thầm khóc than, nghĩ rằng đám đạo quân này định phá nát tiệm của hắn. Bàn ghế và đồ đạc làm sao có thể chịu được này?
Hắn thật đúng là đen đủi đến tám đời, thế mà lại gặp phải chuyện như thế này!
Phía dưới, hai thiếu niên rõ ràng không thể chịu nổi uy áp mà Từ Trường Miện phóng ra, vừa mới từ mặt đất đứng dậy một chút, đã lập tức bắt đầu dập đầu xin tha, nói thẳng rằng đồ vật không có trên người bọn họ, mà là bị một thiếu niên khác lấy đi.
"...Đạo quân tha mạng! Chúng ta không trộm đồ, thiếu niên kia bảo chúng ta chỉ cần chạy xuống thang lầu, sẽ thưởng linh thạch, còn đưa trước cho chúng ta rất nhiều linh thạch và linh khí. Chúng ta thấy linh khí đó chắc chắn có thể bán được nhiều tiền nên làm theo. Không ngờ vừa chạy đã có nhiều người đuổi bắt chúng ta... Thật sự không phải chúng ta trộm!"
Ngoài hai thiếu niên đã bị bắt, vài thiếu niên khác chạy về phía các tầng khác của khách điếm cũng lần lượt bị bắt giữ.
Nghiêm Cận Sưởng liếc nhìn qua đám thiếu niên, rồi truyền âm cho An Thiều: "Còn thiếu một người."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store