Part 2 - Phản Xuyên Sách Trong Thần Cấp Yển Sư - Tòng Thử Khuẩn Bất Tảo Triều
Chương 278: Phế kiếm
Chương 278: Phế kiếm
Bắc Diên Thiên lần này chủ yếu đấu giá Linh khí, phẩm cấp Linh khí khá cao. Hoàng giai cao đẳng Linh khí không dưới 100 vạn linh thạch, Huyền giai hạ đẳng Linh khí ít nhất cũng phải 200 vạn, còn Huyền giai trung đẳng và thượng đẳng Linh khí giá càng cao, làm nhiều người chùn bước.
Cuối cùng, khi món đấu giá thứ mười hai được đưa lên đài, người dẫn đấu giá vén lớp lụa đỏ phủ trên hộp Linh khí lộng lẫy, hô lên món mà Nghiêm Cận Sưởng chờ đợi nhất.
"Món đấu giá thứ mười hai, Thiên Toàn Phương Thuẫn, Địa giai trung đẳng Linh khí. Nếu sử dụng đúng cách, có thể chặn được toàn lực một kích của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ." Vừa nói, bán đấu giá sư vừa biểu diễn cách dùng Thiên Toàn Phương Thuẫn: "Đây là món Linh Khí phòng ngự đầu tiên trong phiên đấu giá này, giá khởi điểm 800 vạn theo quy định của Bắc Diên Thiên!"
Vừa dứt lời, từ phía chúng tịch vang lên tiếng đấu giá: "Một ngàn vạn!"
"1200 vạn!"
Ngay sau đó, Linh khí hội tụ thành chữ xuất hiện từ một sương tịch Hoàng đẳng.
Bán đấu giá sư: "Hoàng đẳng số 9 sương tịch, 1500 vạn!"
Nghiêm Cận Sưởng: "......" Xem ra không ít người muốn có Linh khí phòng ngự cao cấp, giá mỗi lần tăng đều trên trăm vạn.
Chẳng mấy chốc, giá đã lên đến 2000 vạn linh thạch.
Bỏ ra 2000 vạn để lấy một Địa giai trung đẳng Linh khí vẫn là có lời, đặc biệt nếu nó phù hợp với bản thân.
Nghiêm Cận Sưởng đặt tay lên viên ngọc màu ngân bạch trên bàn, rồi truyền linh lực vào đó.
Ngay lập tức, một chuỗi chữ hiện lên bên ngoài sương tịch.
Bán đấu giá sư: "Lâm chúng số 5 sương tịch, 2200 vạn linh thạch!"
"Huyền đẳng số 7 sương tịch, 2500 vạn linh thạch!"
Cùng lúc đó, ngồi tại Thiên đẳng số 6 sương tịch, Ân Phong Dĩ khẽ "Y" một tiếng, vén rèm lên, quan sát sương tịch số 5.
"Sao vậy, sư huynh?" Ân Phong Thanh hỏi.
Ân Phong Dĩ: "Linh quang từ sương tịch đó phát ra trông quen mắt."
Ân Lân đang đùa nghịch thanh linh kiếm vừa đấu giá được, cười: "Linh quang có vài màu sắc, quen mắt không phải bình thường sao?"
Ân Phong Dĩ: "Chờ sương tịch kia đấu giá tiếp, các ngươi sẽ biết."
Vừa dứt lời, linh quang màu u lục lại hiện lên từ sương tịch số 5. Ân Phong Dĩ lập tức: "Nhìn đi!"
Ân Phong Thanh ghé mắt nhìn, thấy chữ hiện ra từ linh quang, rõ ràng sâu hơn Mộc linh căn bình thường.
"Uu... Đúng là quen mắt thật. Ta từng thấy qua ở đâu đó, linh quang này khiến ta đau nhức khắp người."
Ân Phong Dĩ: "...Ngươi bị hắn đánh bao nhiêu lần?"
Ân Phong Thanh suy nghĩ một lát: "Không thể nào! Người trong sương tịch số 5 có phải Vị Minh không?"
"Cái gì!" Ân Lân vội ném thanh linh kiếm vừa trúng đấu giá vào túi Càn Khôn, chạy tới lan can, nhìn xuống: "Ở đâu?"
Ân Phong Thanh chỉ: "Ở đó, lâm chúng số 5 sương tịch, đợi hắn đấu giá nữa, ngươi sẽ thấy linh quang hiện lên."
Ân Phong Dĩ: "Lâm chúng sương tịch dành cho chủ hàng, họ sẽ đưa hàng lên đấu giá hôm nay."
Ân Phong Thanh: "Vậy nghĩa là người đó còn có vật đem ra đấu giá hôm nay?"
Ân Phong Dĩ giữ chặt Ân Lân: "Đúng, Bắc Diên Thiên sẽ ký hiệp nghị bảo đảm an toàn cho chủ hàng, nên ngoài sương tịch đều có người canh gác." Ân Phong Dĩ liếc Ân Lân: "Ngươi định đi đâu?"
Ân Lân xấu hổ cười: "Không, không đi đâu, ta chỉ muốn ngồi lại."
Vừa cúi đầu, Ân Lân thấy sương tịch số 5 hiện ra con số 3000 vạn linh thạch.
Ân Lân lập tức đặt tay lên ngọc thạch.
"Koong! ——"
Bán đấu giá sư nhanh chóng hô lên: "Thiên đẳng số 6 sương tịch, 3100 vạn!"
Ân Phong Dĩ: "Ân Lân! Đừng làm loạn!"
Ân Lân liền thu tay lại: "Ta chỉ ấn một lần thôi."
"Địa đẳng số 9 sương tịch, 3200 vạn!" Phía dưới lại vang lên.
Ân Lân tò mò nhìn xuống, muốn xem sương tịch số 5 có hiện lên linh quang nữa không.
Nhưng đến khi bán đấu giá sư gõ ba tiếng kết thúc, hắn vẫn chưa thấy gì.
Ân Phong Dĩ muốn cầm thanh linh kiếm mới trúng đấu giá, gõ lên đầu Ân Lân: "Ngươi có biết ai ngồi ở sương tịch số 9 không?"
Ân Lân: "A? Nơi đó ai ngồi, thì liên quan gì đến ta?"
Ân Phong Dĩ nháy mắt giận sôi máu: "Có. Trước khi ngươi đấu giá thì không, nhưng sau khi ngươi ra giá, người ở sương tịch số 9 sẽ nghĩ chúng ta cố ý nâng giá."
Mọi người đều thấy lâm chúng số 5 và địa đẳng số 9 cạnh tranh. Người ta tò mò ai sẽ trúng Linh khí phòng ngự.
Người khác không biết ai ngồi ở sương tịch số 9, nhưng Ân Phong Dĩ vô tình đã thấy.
Nếu thấy rồi, thì không thể không lo nghĩ.
Lâm chúng số 5 sương tịch, An Thiều thở dài: "Địa giai Linh Khí phòng ngự thật sự khó tranh đoạt, đã ra giá đến ba ngàn vạn linh thạch, vậy mà vẫn chưa đoạt được."
Nghiêm Cận Sưởng: "Đừng lo, lúc này chỉ mới bắt đầu, nơi này giá cao cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Cùng lắm thì chúng ta coi như đến đây xem một tuồng kịch, đợi đến khi ta đem mấy con rối kia đánh ra, còn có thể thu được ít linh thạch, đến lúc đó chúng ta lại đi nơi khác mua, hoặc tìm người chế tạo Linh khí thích hợp với chính mình."
An Thiều: "Ai, tới thì tới rồi, nguyên bản còn tính ở đây tranh mấy món, nhìn tình hình này, phỏng chừng thật giống như ngươi nói, chỉ có thể ngồi xem tới kết thúc."
Trong lúc nói chuyện, lại có hai món Linh Khí lần lượt được mang lên đài. Hai món này đều là Linh khí dùng để trị liệu thương thế, chỉ là chúng chỉ thích hợp cho tu sĩ Mộc linh căn sử dụng, cho nên người tranh đấu cũng ít đi đôi chút. Nghiêm Cận Sưởng tuy mang Mộc linh căn, nhưng linh căn đã biến dị, không thích hợp sử dụng những vật này, mua về cũng chỉ lãng phí.
Hai món Linh Khí này thành giao với giá không quá cao, cũng coi như cho những tu sĩ tham gia đấu giá có thêm một phần tin tưởng.
Bán đấu giá sư: "Tiếp theo, Linh khí lần này có chút đặc biệt." Bán đấu giá sư lại lần nữa bấm nút, chưa đợi Linh khí được đưa lên đài đã bắt đầu giới thiệu, "Đó là một thanh thất giai linh kiếm!"
Thất giai linh kiếm, đã thuộc về hàng cao giai linh kiếm.
Mọi người lại lần nữa dấy lên hứng thú.
Nhưng bán đấu giá sư tiếp theo lại: "Có điều, nghe nói thanh kiếm này có kiếm linh, từng là kiếm của một vị chủ nhân, chỉ là chủ nhân ấy chết oan uổng, cho nên kiếm linh tự phong kiếm."
"Gì? Phong kiếm?"
Phong kiếm, tức là thanh kiếm ấy không thể rút ra khỏi vỏ, một thanh kiếm không thể xuất vỏ, khác gì phế kiếm?
Cho dù phẩm cấp của nó cao đến đâu, nếu không thể dùng để giết địch, cũng chỉ như món đồ trang trí vô dụng mà thôi.
"Phong kiếm còn mang ra đấu giá? Không phải gạt người sao?"
"Đúng vậy, thật quá đáng! Đã là thất chủ tự phong kiếm, dù cấp bậc có cao thế nào cũng vô dụng! Đối với người khác mà nói, chẳng phải là một thanh phế kiếm sao?"
"Nhưng cũng không thể tính là lừa đảo đi, ít nhất bọn họ cũng nói trước sự thật, nếu để chúng ta trúng đấu giá rồi mới nói, đó mới thực sự là hố người."
"Bắc Diên Thiên cũng không dám làm ra chuyện hố người như vậy, tự bôi nhọ danh tiếng, nếu bị những đại tông môn cường thế chụp phải rồi phát hiện bị lừa, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua."
Bán đấu giá sư giơ tay ra hiệu cho mọi người tạm thời bình tĩnh.
"Các vị xin an tâm, kiếm này tuy rằng kiếm linh tự phong, nhưng chưa tự hủy, điều này có nghĩa là nó vẫn còn khả năng được rút ra, chỉ là xem các vị có duyên với nó hay không." Bán đấu giá sư vừa vỗ tay hướng xuống đài, lập tức có mấy tu sĩ nâng lên một cái rương lớn đi lên đài.
"Cái rương này sao lại lớn như vậy?"
"Chẳng lẽ bên trong là trọng kiếm?"
Mấy tu sĩ kia sau khi đặt rương xuống, lập tức đứng vây quanh bốn phía, bấm tay niệm thần chú, rồi đồng loạt huy chưởng đánh về phía cái rương.
Ngay sau đó, phong ấn trên cái rương lập tức được giải khai, nắp rương thật lớn "quang" một tiếng văng ra.
"Ong! ——" một trận vù vù chấn động lập tức truyền đến từ Xích Ngọc Li giới của Nghiêm Cận Sưởng. Đang chuẩn bị chăm chú quan sát thất giai linh kiếm kia, Nghiêm Cận Sưởng chợt sửng sốt, liền đem linh thức đưa vào Xích Ngọc Li giới.
Bên trong Xích Ngọc Li giới, Vong Niệm kiếm mà Nghiêm Cận Sưởng đặt trong một gian phòng nhỏ đang vù vù không ngừng, dù trên thân kiếm vẫn còn bị huyết sắc phong ấn do chính tay Nghiêm Cận Sưởng thiết lập.
Nghiêm Cận Sưởng hơi nhíu mày, lập tức cắt ngón tay, lần nữa thiết lập thêm một tầng phong ấn lên Vong Niệm kiếm.
Trên thân Vong Niệm kiếm oán khí rất nặng, mà trong phòng đấu giá này lại tụ hội quá nhiều tu sĩ, tuyệt đối không thể để nó tùy tiện phát tán oán khí, bằng không hậu quả thật khó lường.
An Thiều không biết Vong Niệm kiếm trong Xích Ngọc Li giới có phản ứng, chỉ thấy thần sắc Nghiêm Cận Sưởng khác thường, lại đột nhiên tự cắt tay, không khỏi nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Nghiêm Cận Sưởng nhìn về phía bán đấu giá đài không xa, nơi đó vừa mới giải phong rương, lộ ra linh kiếm.
Nghiêm Cận Sưởng: "Vừa rồi, khi phong ấn cái rương trên đài được giải, Vong Niệm kiếm trong Xích Ngọc Li giới đột nhiên vù vù không ngớt. Ta đã lập tức gia tăng phong ấn, nhưng nó dường như vẫn đang giãy giụa."
An Thiều: "Chẳng lẽ Vong Niệm kiếm quen biết thanh kiếm trên đài?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Vong Niệm từng là đối kiếm. Nhưng người cầm thanh kiếm còn lại, chính là hung thủ sát hại chủ nhân Vong Niệm."
An Thiều hơi kinh ngạc: "Không lẽ thật sự như ta đang nghĩ?"
Nghiêm Cận Sưởng: "Rất có khả năng, nếu không, Vong Niệm cũng sẽ không phản ứng dữ dội như vậy."
Nghiêm Cận Sưởng chăm chú nhìn thanh kiếm trên đài, đến khi bán đấu giá sư báo ra giá khởi điểm là hai trăm vạn linh thạch, hắn lập tức không chút do dự, đặt tay lên khối ngọc thạch màu bạc bên cạnh.
Bán đấu giá sư có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người ra giá.
Vậy nhưng hắn vẫn nhanh chóng hô lớn: "Lâm chúng số 5 sương tịch, ba trăm vạn linh thạch!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store