Part 2 Phan Xuyen Sach Trong Than Cap Yen Su Tong Thu Khuan Bat Tao Trieu
Chương 223: Xích Mộng ĐiệpNghiêm Cận Sưởng rũ mắt nhìn con bướm đỏ đang đậu trên mảnh vỡ đầu ngón tay mình.Trên cánh con bướm đỏ này có hoa văn đan xen giữa kim sắc và lục sắc, đuôi bướm quấn quanh một luồng linh quang trong suốt, trên thân mang theo đốm bạc như nhung.Đây chính là—Xích Mộng Điệp!Nếu nói có sinh vật nào còn sống có thể tự do xuyên qua giữa mộng cảnh và hiện thực, lại dễ dàng bị tu sĩ khống chế, thì không gì vượt qua được mộng điệp.Mộng điệp có rất nhiều chủng loại, phẩm cấp không đồng, tác dụng cũng vì thế mà khác biệt.Bởi vì mộng điệp hiếm thấy, lại khó nuôi, mà sinh mệnh lại ngắn ngủi, cho nên giá thành cực cao, hễ xuất hiện tại các hội đấu giá, tất sẽ có người ra giá lớn, đấu đến hàng đống linh thạch.Xích Mộng Điệp thuộc loại tam giai linh điệp, tuy năng lực không nổi bật so với các loài mộng điệp khác, nhưng số lượng cực hiếm, hình thái lại diễm lệ phi thường, rất được một số tu sĩ ưa chuộng. Giá cả vì thế mà xa xỉ, một con Xích Mộng Điệp có thể trị giá mấy trăm vạn linh thạch, đến mức nhiều người thường nói: "Xích Mộng Điệp tung cánh, linh thạch cũng bay lên không trung."Ấy vậy mà Hách Cảnh lại có thể một lần thả ra mấy con, còn để chúng tự do bay lượn — đủ thấy gia sản phía sau không phải tầm thường."Xích Mộng Điệp có thể nhận biết mùi hương, chỉ cần để nó quen thuộc khí vị trên mảnh vỡ này, thì sẽ theo đó mà tìm đến nơi có mùi tương đồng." Hách Cảnh nói, "Dù là hiện thực hay mộng cảnh, đều không ảnh hưởng gì đến Xích Mộng Điệp. Mộng điệp vốn là tồn tại đặc thù có thể đi lại giữa hiện thực và mộng cảnh."Nguyễn Kiệu lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi thế mà lại mang theo cả thứ này! Hơn nữa còn nhiều đến thế!"Hách Cảnh hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, chẳng chuẩn bị gì cả, tay không mà đi bắt yểm ma, không biết còn tưởng yểm ma là kẻ sai vặt nhà ngươi, ngoắc tay một cái là có thể đến trước mặt ngươi."Nguyễn Kiệu: "Ngươi!"Hách Cảnh: "À, suýt nữa quên, ngươi còn mang theo một cái miệng."Nguyễn Kiệu "Xoạt" một tiếng rút ra linh kiếm, thì đúng lúc ấy, con Xích Mộng Điệp đang đậu trên tay Nghiêm Cận Sưởng liền vỗ cánh bay lên, lượn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai Hách Cảnh.Hách Cảnh nâng ngón tay đỡ lấy một con Xích Mộng Điệp: "Ngươi động kiếm cũng phải cẩn thận chút, Xích Mộng Điệp mỏng manh lắm, nếu sơ ý làm tổn thương, thì chúng ta lại phải tự dùng cái mũi mà tìm mùi."Nguyễn Kiệu: "......"Bạch Phong Duyên vội vàng bước lên hoà giải, khuyên mọi người bình tĩnh, chớ vì lời qua tiếng lại mà tổn thương hòa khí.Xích Mộng Điệp đã ghi nhớ rõ mùi hương còn sót lại trên mảnh vỡ, lập tức giương cánh bay lên, hướng ra khỏi phòng. Mọi người nhanh chóng đuổi theo.Để mau chóng tìm được bức họa kia, Hách Cảnh cho Xích Mộng Điệp tản ra, bay về các tầng khác nhau trong khách điếm. Các tu sĩ thì mỗi người lựa chọn đi theo một con Xích Mộng Điệp để tìm kiếm.Nguyễn Kiệu không chút do dự chọn đồng hành cùng Bạch Phong Duyên.Hách Cảnh cùng một người hầu đi theo Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều. Có lẽ vì biết Nghiêm Cận Sưởng là người đã chém vỡ mộng cảnh, nên thái độ của Hách Cảnh đối với bọn họ rõ ràng tốt hơn hẳn, trên mặt còn nở nụ cười, mà nụ cười ấy thoạt nhìn cũng cực kỳ khoái ý vui vẻ."Ta đã sớm thấy bọn họ không thuận mắt, lần này xem như miễn cưỡng gỡ gạc được một phần." Hách Cảnh vừa lục soát trong góc phòng, vừa nói với Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều, "Các ngươi cũng đừng bị những lời của bọn họ mê hoặc. Muốn đánh thức người đang ngủ say, kêu to đập cửa xác thực có tác dụng, nếu gặp yểm ma yếu, biện pháp ấy có khi còn hữu dụng đôi chút. Nhưng hiện tại chúng ta đang đối phó với một yểm ma có thực lực rất mạnh, muốn đánh thức người bị kéo vào yểm mộng, thì chỉ đập cửa hô gọi căn bản là vô ích. Phải dùng Tỉnh Thần Thảo hiếm quý đốt lên, cho hương thơm xông vào mới có hiệu quả. Mà hiển nhiên, bọn họ cũng chẳng có ý định làm như thế."An Thiều khó hiểu: "Vậy thì bọn họ cần gì phải làm chuyện dư thừa ấy? Nếu chúng ta không tự tỉnh lại, bị kéo vào mộng, mà họ đập cửa kêu gào không đánh thức nổi, chẳng phải là làm việc uổng công?"Hách Cảnh: "Bày ra bộ dạng mà thôi. Có người bất kể có đánh thức nổi hay không, chỉ lo trưng ra bộ mặt nhân từ thương dân. Nếu thật có thể gọi tỉnh được một hai người, tất nhiên là chuyện đáng vui. Còn nếu gọi không tỉnh, thì cũng chẳng có tổn thất gì với hắn cả. Dù sao cũng chỉ là một đám người xa lạ, hắn đã làm tròn bổn phận, ai còn trách được gì nữa, phải không?"Nghiêm Cận Sưởng: "......" Nhìn cũng biết Hách Cảnh thật sự đã chướng mắt với đám người kia từ lâu.An Thiều: "Hách công tử chẳng phải cũng đồng hành với bọn họ đến đây sao?"Hách Cảnh: "Chính bởi vì đồng hành suốt dọc đường, nên mới sinh ra nhiều bất mãn như vậy. Nếu không phải vì... một nguyên nhân, ta cũng chẳng buồn đi cùng bọn họ làm gì."Nghiêm Cận Sưởng: "Nguyên nhân sao, chẳng phải là để bắt yểm ma sao?"Hách Cảnh trầm mặc một lát, rồi mới mở miệng: "Thật không dám giấu, phụ thân ta cùng trưởng bối nhà bọn họ đều đồng thời thu được một món bảo vật giống nhau. Ai cũng muốn giữ lấy, nhưng vì không muốn vì một món bảo vật mà hao tổn thực lực trong tộc, để người ngoài có cơ hội lợi dụng, nên bọn họ đã ký kết hiệp nghị. Mỗi nhà sai phái một hậu bối đi bắt yểm ma, hậu bối nhà ai có thể bắt được yểm ma trước — bất kể sống hay chết — sẽ được xem là người thắng, có quyền độc chiếm bảo vật. Đương nhiên, gia tộc được độc chiếm bảo vật sẽ phải trả cho nhà kia một khoản linh thạch bồi thường."Nghiêm Cận Sưởng nhìn về phía con Xích Mộng Điệp đang chầm chậm bay phía trước: "Cho nên các ngươi mới bị ép buộc mà đến, tất cả chuẩn bị đều là để đối phó với yểm ma.""Dù sao việc này liên quan đến gia tộc, ai cũng không muốn bại trận, tránh làm mất mặt trưởng bối. Về sau trong tộc, chính chúng ta cũng sẽ bị đồng lứa cười chê." Hách Cảnh thở dài một tiếng: "Cho nên vừa rồi chúng ta mới vội vã như thế. Dù gì cũng đã truy tìm con yểm ma này rất lâu, khó khăn lắm mới lần ra manh mối, đây là lần chúng ta tiến gần đến nó nhất, dĩ nhiên không thể bỏ sót bất cứ dấu vết nào."Nghiêm Cận Sưởng: "Cũng không bỏ qua bất kỳ kẻ khả nghi nào."Hách Cảnh: "......"Nhớ đến cảnh vừa rồi họ vây quanh ép hỏi Nghiêm Cận Sưởng, Hách Cảnh khẽ ho một tiếng: "Vừa rồi đúng là có phần đắc tội. Chuyện ở đây xong xuôi, mời nhị vị cùng ta trở về Bắc Viên Thành, ta sẽ đích thân dẫn hai vị đi dạo một vòng cảnh đẹp trong thành."Nhờ có Xích Mộng Điệp trợ giúp, tốc độ tìm kiếm của bọn họ vô cùng nhanh chóng. Chưa hết một nén nhang, Nghiêm Cận Sưởng cùng An Thiều đã tìm thấy bức tranh cuộn có ấn đằng như lời Nghiêm Cận Sưởng nói, nằm trong một phòng ở tầng năm của khách điếm.Hách Cảnh không chút do dự triệu ra linh kiếm, định trực tiếp bổ nát bức họa trước mắt. Thế nhưng khi mũi kiếm vừa sắp chạm vào bức họa, thì một mảnh dây leo đen sì đột nhiên hiện ra từ khoảng trống trong tranh!Ngay sau đó, một luồng lực lượng đen tối chấn động mạnh mẽ từ trong bức họa phóng ra, đánh thẳng vào Hách Cảnh và người hầu của hắn, là hai kẻ đứng gần bức họa nhất!Hách Cảnh bị chấn lui mấy bước, ôm ngực, sắc mặt trầm trọng: "Là ma khí!"Dây leo trong tranh như sống lại, bất ngờ lao ra từ trong bức tranh cuộn, vươn tới đoạt lấy linh kiếm trong tay Hách Cảnh!Một con rối màu đỏ thẫm lập tức hiện thân, bắt chặt mấy sợi dây leo đen phóng ra từ trong bức họa!An Thiều lập tức điều khiển căn đằng màu đen quăng thẳng về phía bức họa, muốn nhân cơ hội dùng gai nhọn trên căn đằng để cắt rách bức tranh cuộn tròn.Nhưng trong bức họa lại hiện ra càng nhiều dây leo, lập tức quấn lấy căn đằng do An Thiều phóng xuất.Nghiêm Cận Sưởng vung tay, con rối cấp Kim lập tức giơ tay đỡ lấy thanh linh kiếm được Nghiêm Cận Sưởng ném tới, chém thẳng vào những dây leo đen kia."Keng!"Nhưng dây leo ấy lại vô cùng cứng rắn, một kiếm của con rối cấp Kim không những không để lại nổi vết thương, mà thậm chí còn bị phản chấn khiến phần mép lưỡi kiếm vỡ ra, ngay cả bàn tay con rối cũng nứt một đoạn!An Thiều triệu ra mấy thanh linh kiếm, dùng căn đằng quấn quanh rồi đồng loạt chém tới bức tranh cuộn. Nhưng bức họa kia như một cái động không đáy, liên tục không ngừng sinh ra vô số dây leo do thủy mặc vẽ thành, cứ như chém thế nào cũng không hết!Hách Cảnh lúc đầu bị đánh bật ra, phản ứng không kịp, giờ mới triệu hồi lại linh kiếm, lập tức bay tới nhập cuộc.Một người, một yêu, một con rối đồng thời giơ kiếm chém xuống một đoạn dây leo đen. Cuối cùng cũng chém được một đoạn đứt lìa.Dây leo bị chém rơi xuống liền tan thành thủy mặc, văng khắp nơi, thậm chí bắn cả lên người bọn họ, làm quần áo dính từng mảng đen sì.Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chẳng mảy may để tâm. Nhưng Hách Cảnh lại như bị giẫm trúng đuôi mèo, bùng nổ giận dữ: "Ngươi dám làm bẩn y phục của ta! Tìm chết!"Một luồng linh quang màu đỏ nhạt lập tức bùng phát từ thân thể Hách Cảnh, quấn quanh thanh linh kiếm trong tay, khiến thanh kiếm như biến lớn hẳn lên.Hách Cảnh giận đến nỗi mắt như bốc hỏa, vung mạnh thanh kiếm tỏa linh quang đỏ nhạt, chém thẳng về phía bức tranh cuộn tròn trước mặt!Trong bức họa lại sinh ra thêm vô số dây leo đen, nhưng đều bị kiếm khí đỏ nhạt bổ nát, một kiếm quét sạch!"Ong!"Thanh kiếm quấn linh quang đỏ nhạt vung mạnh bổ vào bức tranh cuộn, nhưng mặt tranh lại hiện ra một tầng chắn màu đen, cứng rắn ngăn cản nhát kiếm ấy!Nghiêm Cận Sưởng hơi nhíu mày.Hách Cảnh là tu sĩ Kim Đan kỳ, vậy mà một kiếm toàn lực của hắn cũng không thể phá vỡ bức tranh cuộn tròn này!Ẩn thân trong bức họa kia, rốt cuộc là tồn tại cường đại đến nhường nào?Nghiêm Cận Sưởng vừa điều khiển con rối ngăn cản những đợt dây leo màu đen công kích tới, vừa chăm chú quan sát bức tranh cuộn kia, đột nhiên ánh mắt khẽ dao động, trong tầm nhìn lại hiện lên một chuỗi văn tự cổ ngữ Tây Phạn.Nói chính xác hơn, là văn tự xuất hiện trên thư Vẽ Mộng trước đây.—— Tìm điểm lộ ra trong mộng, phá chỗ yếu này, lấy một địch mười, xoay chuyển càn khôn.Nghiêm Cận Sưởng khẽ lẩm bẩm: "...... Chỗ yếu." Trước mắt bức tranh cuộn này lợi hại như vậy, sao có thể thực sự tồn tại cái gọi là "chỗ yếu"?Nghĩ kỹ lại, lần trước hắn cũng dễ dàng chém nát bức tranh cuộn trong mộng cảnh, hầu như không tốn chút khí lực nào.Chẳng lẽ, bức họa trước mắt này vốn không phải là "chỗ yếu" của giấc mộng hiện tại?Nghiêm Cận Sưởng vừa đánh vừa lui, đồng thời quan sát kỹ mọi ngóc ngách trong căn phòng.Đồng thời, Nghiêm Cận Sưởng cũng phóng xuất Linh khí ti, rải ra khắp nơi trong phòng để dò xét.Không bao lâu sau, Nghiêm Cận Sưởng cảm nhận được Linh khí ti của mình chạm vào thứ gì đó. Nhưng khi hắn nhìn qua nơi ấy, lại chẳng thấy gì cả.Nghiêm Cận Sưởng liền điều khiển Linh khí ti tiếp cận nơi vừa chạm phải kia. Quả nhiên, lại đụng trúng một vật không nhìn thấy hình dáng!Thứ kia tựa như vài sợi tơ!Nghiêm Cận Sưởng lập tức rút linh kiếm, chém thẳng về phía vị trí ấy!"Phựt!" Một âm thanh vang lên như kiếm chạm phải dây căng, ngay sau đó một luồng ma khí ầm ầm bắn ra, đánh thẳng về phía Nghiêm Cận Sưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store