ZingTruyen.Store

Part 2 - Phản Xuyên Sách Trong Thần Cấp Yển Sư - Tòng Thử Khuẩn Bất Tảo Triều

Chương 204: Huyết oán

alexmax9999


Chương 204: Huyết oán

Trước kia, do linh lực không đủ, mỗi lần Nghiêm Cận Sưởng thi triển sương mù linh lực chỉ có thể dùng để che mắt người khác, hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

Hiện tại hắn đã đột phá đến Tâm Động kỳ, linh lực so với trước kia tăng lên gấp bội, bởi vậy từ lúc rời khỏi Túc Phương Tháp, hắn liền bắt đầu phóng thích sương mù.

Hắn cùng An Thiều phối hợp liên tục công kích ba tu sĩ kia, hoàn toàn không để cho bọn họ có thời gian thở dốc, chính là không muốn để họ nhận ra hắn đang âm thầm phóng thích sương mù.

Kỳ thực, nếu mấy tu sĩ kia phát hiện sớm một chút, dùng linh phù xua tan sương mù, hoặc vừa đánh vừa lui về phía xa, không dừng lại tại chỗ quá lâu, thì chiêu này của hắn sẽ rất khó thi triển thành công.

Nếu tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia có thể bình tĩnh hơn một chút, hoặc quan sát kỹ hơn, thì có lẽ đã nhận ra bóng lam kia chỉ là ảo tượng trong sương mù ngưng kết mà thành, chứ không phải thực thể.

An Thiều vuốt cằm: "Không ngờ sương mù linh lực lại còn có thể thi triển thành chiêu thức như vậy."

Nghiêm Cận Sưởng: "Còn có những chiêu khác nữa, chỉ là hiện tại linh lực ta không đủ, không dùng ra được."

An Thiều cười nói: "Vậy đợi lúc ngươi đủ linh lực, lại dùng cho ta xem nhé."

Nghiêm Cận Sưởng: "Ừ."

"Một lời đã định!"

Nghiêm Cận Sưởng đi trước bước lên Trắc linh đài, trên đài ba viên linh châu liền sáng rực lên.

Trắc linh đài này chỉ đo tu vi, nên chỉ có chín viên linh châu và chín viên yêu châu. Chỉ cần có ba viên linh châu đồng thời phát sáng, tức là tu vi đã đạt đến Tâm Động kỳ; nếu ba viên yêu châu đồng thời phát sáng, tức là tu vi đã đến Ngưng Phách Kỳ, có thể trực tiếp tiến vào bậc thứ năm mươi mốt.

Sau khi Trắc linh đài xác nhận tu vi của Nghiêm Cận Sưởng đã đủ, tầng chắn phía trên liền tự động mở ra, độ rộng vừa vặn đủ cho một người đi qua.

Nghiêm Cận Sưởng vừa định bước lên, đột nhiên cảm giác được một luồng huyết nguyên chi khí từ phía sau truyền đến!

Theo bản năng, Nghiêm Cận Sưởng lập tức triệu hồi con rối, còn trên người An Thiều thì dây đằng màu đen cũng phóng ra, cảnh giác đề phòng.

Chẳng bao lâu, một bóng đen phá tan sương mù, xuất hiện ngay trước mặt Nghiêm Cận Sưởng —— lại là hắc ảnh vừa nãy bị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chém trúng!

Chẳng lẽ linh thể trong thanh kiếm kia nhận ra việc mình bị công kích là bởi vì Nghiêm Cận Sưởng đã tạo ra ảo tượng trong Thận Khí Lâu?

Ngón tay Nghiêm Cận Sưởng khẽ động, con rối cũng từ từ vung tay nhấc chân.

Tuy nhiên, chuôi kiếm này lại không có dáng vẻ muốn công kích bọn họ, mũi kiếm rũ xuống chỉ thẳng mặt đất, cả chuôi kiếm treo lơ lửng giữa không trung. Thân kiếm dính đầy vết bẩn, còn lưu lại máu tươi chưa khô, những giọt máu ấy nhỏ giọt theo mũi kiếm, tí tách rơi xuống mặt đất, rất nhanh liền tích lại thành một vũng nhỏ.

An Thiều chậm rãi bước lên Trắc linh đài, ba viên yêu châu trên đài lập tức sáng lên.

Chuôi kiếm ấy lại di chuyển một đoạn về phía bọn họ.

Nghiêm Cận Sưởng thấy thanh kiếm toàn thân quấn quanh huyết oán khí ấy không có ý định công kích, liền cùng An Thiều cùng nhau bước lên bậc thứ năm mươi mốt.

Ngay lúc lớp chắn đang chuẩn bị khép lại, thanh kiếm ấy đột nhiên lao vụt tới!

Trên thân kiếm quấn quanh huyết oán nồng đậm, Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều cũng không muốn liều lĩnh đối đầu, liền theo bản năng lui về sau!

Chuôi kiếm kia trong nháy mắt đã vọt tới, mà lớp chắn giữa bậc năm mươi và năm mươi mốt cũng ngay khoảnh khắc đó hoàn toàn khép lại.

Một người một yêu cùng với chuôi kiếm ấy giằng co tại chỗ, không ai hành động trước.

Nghiêm Cận Sưởng đánh giá thanh kiếm có hành tung kỳ quái này, phát hiện bất kể chuôi kiếm hay thân kiếm đều bị vết bẩn che phủ, căn bản không thể nhìn rõ tên của nó.

Trên thân kiếm quấn quanh huyết oán khí cực kỳ dày đặc, Nghiêm Cận Sưởng cũng không muốn vì nhìn tên kiếm mà liều lĩnh lau sạch nó.

Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều thử tiến về phía bậc thứ năm mươi hai, quả nhiên, chuôi kiếm lơ lửng kia cũng đi theo, nhưng không hề lại gần, chỉ duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ.

Nghiêm Cận Sưởng mơ hồ đã hiểu ra điều gì, nói: "Ngươi cũng muốn bước lên thang sao?"

Nghe vậy, chuôi kiếm ấy quả thực lắc nhẹ, dường như tán thành lời Nghiêm Cận Sưởng vừa nói.

Nghiêm Cận Sưởng nghiêng người tránh ra một bên: "Xin cứ tự nhiên."

Thế nhưng thanh kiếm ấy lại vẫn đứng yên bất động, vẫn treo lơ lửng tại chỗ cũ, quanh thân nó huyết oán khí có vẻ hỗn loạn, dường như đang muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng lại bất lực không thể truyền đạt.

Nghiêm Cận Sưởng: "Chính ngươi không thể bước lên được?"

Chuôi kiếm lại lần nữa nhẹ nhàng lắc đầu.

An Thiều: "Tuy rằng không rõ vì sao ngươi muốn đi lên, nhưng hẳn ngươi cũng cảm nhận được, tu vi của ta và hắn đều không cao. Huyết oán trên người ngươi quá nặng, nếu dính vào bọn ta, chỉ e chúng ta cũng sẽ phải dừng bước tại đây. Nếu ngươi muốn hướng lên cao hơn, vẫn nên chọn một tu sĩ có tu vi cao hơn, sẽ thích hợp hơn."

Nghiêm Cận Sưởng gật đầu: "Đúng là như vậy. Mặc dù ngươi hiện tại có ý thức giữ khoảng cách với chúng ta, nhưng ngươi cũng thấy rồi, nơi này oán khí tàn sát bừa bãi, chúng ta cần phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo, bằng không sẽ bị oán khí ấy ăn mòn. Ngươi cứ treo lơ lửng phía sau chúng ta như vậy, chúng ta không thể nào không đề phòng."

Chuôi kiếm kia tựa hồ hiểu được, lặng lẽ lui về sau, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Nghiêm Cận Sưởng.

An Thiều: "Ngươi nói xem, nó là nghe xong lời khuyên, đi tìm tu sĩ có tu vi cao hơn sao?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Có lẽ vậy." Nhưng tám chín phần mười là tìm không được, chẳng có tu sĩ nào lại nguyện ý để một thanh kiếm toàn thân quấn đầy huyết oán khí treo sau lưng mình.

Bậc thứ năm mươi mốt này, số lượng linh kiếm cắm trên mặt đất rõ ràng ít hơn nhiều so với phía trước, nhưng huyết khí bốn phía thì không hề giảm sút. Thậm chí có chỗ máu vẫn còn mới, hiển nhiên nơi này không lâu trước từng diễn ra một trận chém giết.

Trên Kiếm Đài, bảo kiếm chỉ có một thanh, càng lên cao, chém giết càng không thể tránh khỏi.

Nghiêm Cận Sưởng như trước kia, tránh khỏi những thanh linh kiếm cắm dưới đất, trong lòng bàn tay tụ lại một luồng linh quang u lục sắc, đang chuẩn bị phá vỡ lớp chắn phía trước, thì khóe mắt lại bắt gặp một tàn ảnh lướt qua!

Nghiêm Cận Sưởng vốn định làm ngơ, nhưng tàn ảnh kia rất nhanh đã hiện ra ngay trước mặt Nghiêm Cận Sưởng, tay cầm kiếm đột nhiên đâm thẳng vào ngực Nghiêm Cận Sưởng!

"Uỳnh!" Nghiêm Cận Sưởng theo bản năng dùng con rối chắn lại, không ngờ thực sự vang lên tiếng va chạm!

Theo lý mà nói, những tàn ảnh xuất hiện trên bậc thang này đều là cảnh tượng cuối cùng trước khi tu sĩ từng bước đến nơi đây bỏ mạng.

Công kích của họ, vũ khí của họ, vốn chỉ nên có hiệu lực với người và vật lúc ấy.

Chỉ cần phớt lờ những tàn ảnh ấy, không để hành động của chúng ảnh hưởng đến tâm trí, giữ vững tinh thần phá vỡ lớp chắn phía trước, thì chính là phương pháp tốt nhất để tiếp tục leo lên bậc thang Kiếm Đài.

Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều trước kia cũng đi lên như vậy.

Dù có vô tình rơi vào ảo cảnh, Nghiêm Cận Sưởng vẫn có thể nhờ vào mộc linh lực dị biến của mình, dẫn cả hai thoát ra.

Nhưng lúc này đây, rõ ràng tình thế đã khác trước.

Những tàn ảnh kia, có thể thực sự công kích bọn họ!

Nếu vừa rồi Nghiêm Cận Sưởng không theo bản năng ngăn lại, với kiếm thế dứt khoát ấy, chỉ e hắn đã bị một kiếm xuyên tim!

Nghiêm Cận Sưởng lập tức nói: "Những tàn ảnh nơi này có thể công kích chúng ta."

An Thiều hiển nhiên cũng đã chú ý đến điểm này, phản ứng đầu tiên là: "Chúng ta hiện tại đang ở trong ảo cảnh sao?"

Nghiêm Cận Sưởng thử dùng phương pháp trước kia để giải trừ ảo cảnh, nhưng sau khi mở mắt ra vẫn ở nguyên chỗ cũ, bất kể Nghiêm Cận Sưởng vận dụng bao nhiêu linh lực, kết quả đều không thay đổi.

Thấy vậy, An Thiều liền nói: "Hoặc là ảo cảnh lần này mạnh hơn hẳn, hoặc là chúng ta căn bản không rơi vào ảo cảnh, mà là những tàn ảnh kia oán hận tích tụ quá sâu, đến mức có thể trực tiếp công kích chúng ta."

Nghiêm Cận Sưởng dùng con rối chắn lấy những tàn ảnh kia, nói: "Trước tiên nghĩ cách phá giải lớp chắn, phương pháp cũ dường như không hiệu nghiệm nữa, rõ ràng lớp chắn lần này có cấp bậc cao hơn."

Nếu phương pháp cơ bản vô dụng, vậy chỉ có thể mạnh mẽ phá vỡ lớp chắn trước mặt.

Nghiêm Cận Sưởng rót linh lực vào Kim giai con rối, điều khiển nó giơ linh kiếm lên, mạnh mẽ chém về phía lớp chắn kia!

"Oanh!" Linh quang u lục sắc đập lên lớp chắn vô hình, rất nhanh hiện rõ hình dáng lớp chắn, nhưng vẫn không thể chém rạn được.

Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng dừng lại trên lớp chắn không chút sứt mẻ kia, rất nhanh hắn phát hiện lớp chắn này, vốn nhìn như vô hình vô ảnh, dưới ánh sáng u lục sắc lại mơ hồ lộ ra vài dòng chữ.

Nghiêm Cận Sưởng ánh mắt trầm xuống: "Lớp chắn này được khởi động bằng oán khí."

An Thiều: "Gì cơ?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Những lớp chắn trước đó đều được ngưng tụ bằng linh lực, còn lớp chắn hiện tại thì lại ngưng hình bằng oán lực."

An Thiều lập tức triển khai dây đằng màu đen, quét bay những tàn ảnh đang lao tới, "Lớp chắn ngưng hình từ oán lực chẳng phải nên đỏ như máu sao? Vì sao lại giống hệt những lớp chắn trước đó dùng linh lực tạo thành?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Bởi vì bên ngoài nó bị bao phủ thêm một tầng ảo cảnh, chính là nhờ vào trận văn của ảo cảnh này mà ngụy trang được."

An Thiều nhìn theo ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng, liền thấy dưới ánh linh quang u lục sắc, trong lớp chắn vô hình lộ ra một loạt chữ phức tạp.

An Thiều: "Ta nhớ là muốn phá lớp chắn khởi động bằng oán lực, cần dùng bùa trừ oán khí. Ngươi có không?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Không có." Trước kia tu vi hắn quá thấp, cho dù có bùa cũng không phát huy được tác dụng, nên hắn không mua.

Sau khi rời khỏi bí cảnh Tây Uyên, hắn thật ra từng có ý định mua ở Nghiên Vọng Thành, nhưng lúc ấy số người tranh mua linh quả quá nhiều, bọn họ chỉ có thể vội vàng rời đi.

Ban đầu Nghiêm Cận Sưởng còn nghĩ, trong lúc đến Phong Khiếu Thành tìm người chế tạo bản mệnh linh kiếm, có thể nhân tiện mua thêm một ít bùa hộ thân. Ai ngờ rằng...

Chỉ có thể nói, thế sự vô thường, tính toán kỹ đến đâu cũng khó đuổi kịp biến chuyển thời cuộc.

Nghiêm Cận Sưởng nhìn nét mặt của An Thiều, liền biết y cũng không mang theo bùa chú.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng đồng thời quay sang nhìn những thanh linh kiếm cắm trên mặt đất.

Nếu không có bùa chú, vậy chỉ có thể rút lấy những thanh kiếm này, mượn oán khí trên thân kiếm để công kích lớp chắn kia!

Khó trách mặt đất bậc thang nơi này lại nồng đậm huyết khí như thế, hẳn là đã có không ít tu sĩ bất đắc dĩ lựa chọn phương pháp này, nhưng lại không thể thuận lợi hóa giải oán khí, cuối cùng bị vây khốn, khó thể thoát thân.

Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng quét một vòng qua những thanh kiếm cắm trên mặt đất, rất nhanh liền tìm được một thanh linh kiếm có huyết oán khí ít nhất.

Nếu nhất định phải sử dụng những thanh kiếm này, thì dĩ nhiên nên chọn thanh có oán khí ít nhất để ra tay trước, như vậy oán khí dính vào thân cũng sẽ ít hơn phần nào.

Thế nhưng oán khí ít, cũng đồng nghĩa với việc uy lực của nó nhỏ, chưa chắc có thể đánh vỡ được lớp chắn trước mắt.

Ngay lúc Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều còn đang do dự, một bóng đen chậm rãi từ xa bay tới, lơ lửng ở một vị trí cách bọn họ không gần không xa, tựa hồ đang quan sát chừng nào họ phá được lớp chắn mà tiến lên.

An Thiều là người đầu tiên nhận ra thanh kiếm kia lại quay trở về, liền khẽ kéo vạt áo Nghiêm Cận Sưởng. Nghiêm Cận Sưởng nghi hoặc nhìn sang An Thiều, rồi lại theo ánh mắt y mà nhìn tới, lập tức trông thấy chính là trường kiếm oán khí ngút trời kia.

An Thiều mỉm cười: "Dùng nó đi."

Nghiêm Cận Sưởng gật đầu: "Ừ."

Kiếm:???

Sao sau một vòng rồi quay trở về, ánh mắt hai người này nhìn ta lại đột nhiên khác hẳn vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store