Park Tong Em Thua Roi Minyeon Jimin
●︶︶●Khi Đường Tráng vào phòng Hyomin, cứ nghĩ mình đi nhầm phòng. "Em như thế nào lại đem anh đào ói ra hết? Tại sao? Thế nào lại ăn nhiều như vậy? Cũng không sợ đau bụng a? Mọi khi em đều ăn anh đào nấu nhừ, Hyomin, em thật sự là biến thái!Nhìn xem phòng của em, vừa loạn lại vừa bẩn, quả như bãi rác!"Hyomin ngồi trên sô fa, trong lòng ôm một đĩa lớn anh đào, trong lòng vẫn còn đang vui sướngĐường Tráng đi qua, lấy một quả anh đào lên miệng"Đây là giống mới sao? Trong nhân anh đào có chứa xuân dược sao?" Anh trêu tức đùa cợt Hyomin, "Cư nhiên ăn anh đào cũng có thể làm ra bộ mặt dâm đãng, anh hôm nay thật đúng là mở mang kiến thức!"Hyomin tà tà nhìn anh, nhìn đến cực điểm xem thường, sau miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, theo miệng phun ra một cuộng anh đào."Đồ con gái ghê tởm!", quả anh đào kia đã bị ăn, cuộng anh đào dính đầy nước miếng vừa lúc hạ cánh trên người Đường Tráng. "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi trúng tà gì? thành như vậy biến thái! Anh xem anh hẳn là đi lấy một chút tiết chó tiết gà tiết lợn gì về để ném ngươi trừ tà a!"Hyomin giống như không nhìn tới, vẻ mặt vẫn đang xuân sắc chìm ở trong thế giới riếng, ăn anh đào, phun hột, rồi lại phun cuống anh đào
Phúc tinh
Cái hôn kia làm Hyomin thật sâu cảm khái, côkhông thể tưởng tượng được công phu hôn môi của Jiyeon lại cao như thế.
Đêm đó, cô dường như mất đi lí trí.
Sau khi về nhà, cô bắt đầu lên mạng sưu tập tàiliệu có liên quan đến việc nâng cao kĩ xảo hôn môi. Gặp rất nhiều người đều nóicao thủ hôn môi có thể dùng đầu lưỡi đem cuộng anh đào thắt nút, cô lập tức muađến vô số anh đào thực hiện luyện tập – Cô muốn làm cho cô có thể dùng đầu lưỡiđem cuộng anh đào đến thắt lại được thì thôi, lúc ấy cô liền cách cảnh giới caothủ hôn môi không xa.
Về sau, lúc cùng hắn hôn môi, cô muốn cho hắnbiến thành mê muội hồn siêu phách lạc không thôi. Cô không thích cảm giác ở thếhạ phong, cô thích cảm giác cường giả không chế người khác.
Vì thế, đau khổ luyện tập, đầu lưỡi cô đã bị ma sát đến nỗi muốn nổi mụn nước.
Bất quá có một chút thành công ngoài ý muốn.
Cô không nghĩ tới mình khi luyện tập, vẻ mặt rấthàm xuân.
Có điểm suy nghĩ
Xem ra Jiyeon kia, mị lực của hắn ảnh hưởng, sovới cô tưởng tượng có vẻ lớn hơn rất nhiều
●︶︶●
Hyomin tự nói với chính mình, phải trấn định,phải trấn định.
Đây là một hồi đánh giá lại.
Xem ra ở hắn, cô không thể nghi ngờ đã làm chohắn động tâm, nhưng chính cô hiểu được, kia là do cô chế cho hắn những biểuhiện giả dối mà thôi.
Nếu trong hai người, có một người mất tâm trước,người đó nhất định không phải là cô. Lần này không lâu, chỉ sau vài ngày, Jiyeonliền gọi điện thoại.
Hắn muốn đi sân Gôn chơi bóng, tính đến "trườnghọc' đón cô cùng đi.
Hyomin một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lấy một bộđáng thương nhu nhu nói: "Em sẽ tự tìm được sân bóng, anh đừng tới! Anh đếnrồi, bị sinh viên nhìn thấy, sẽ nói chuyện lăng nhăng!"
Jiyeon hào phóng tùy cô.
Hyomin vội vã gọi điện thoại cho Dương Dương,trước tiên nói, "Nếu ngươi nhìn thấy ta xuất hiện ở sân bóng, bất luận bên cạnhta là ai, ta cùng hắn trong lúc đó có gì tiếp xúc, nhất định phải làm bộ nhưngười chưa từng gặp qua ta, phải làm bộ chúng ta không quen nhau! Còn nữa cònnữa, vài cái đồng sự của người trước gặp qua ta, ngươi nhất định cũng phải đinói qua một chút, trăm ngàn nhờ cậy! Thời gian cấp bách, nguyên nhân hồi saugặp sẽ nói tỷ mỉ cho người!" Không đợi Dương Dương có cơ hội đặt câu hỏi, lậptức cúp điện thoại, thay đổi quần áo, vội vàng đi.
Đúng hẹn gặp Jiyeon ở sân bóng. Bên người hắncòn có vài người khác, đều là áo mũ chỉnh tề, xem ra không phải là doanh nhânthì cũng là chính khách, trên tay đều là giai nhân diễm lệ. Những người này vốnđang trêu ghẹo Jiyeon lần này thế nào lại đơn thân độc mã đến, Hyomin xuất hiệnlàm cho bọ họ trước mắt sáng ngời, nhìn nhau ái muội cười.
"NguyênlaiParktổng không phải là một mình đến, chính là giai nhân khoan thai đến chậm màthôi!"
"Park tổng khẩu vị xem ra ngày càng thanh!"
"Ai nói, đúng là không có mắt, vị này mới chínhthức được cho là mĩ nhân đây!"
"Chậc! Chậc! thuần, thật sự là thuần! em gái nàygiống nước tinh khiết vậy! Không chỉ có thuần, xem ra còn thực ngọt!"
Mọi người hướng Hyomin trêu ghẹo
Hyomin khẽ nhíu mày, thấy được thâm ý sau mấycâu kia, đã có vài phần không thoải mái.
Bây giờ người có tiền có thế, bề ngoài ngăn nắp,bên trong lại đáng khinh, hạ lưu, thật sự là thói đời, tiền kiếm càng nhiều,liêm sỉ cùng lương tâm càng thiếu.
Giương mắt nhìn Jiyeon, phát hiện miệng hắn hơicong cong, mi tâm lại có vẻ thiếu nhẫn nại, nhìn qua tựa hồ cũng không nghetrôi đoạn cợt nhả này.
Cô xem đến những cô gái khác đều như chim nhỏnép vào người mấy vị thần tài, vô cùng khăng khít thân thiết. Nhìn nhìn lạichính mình cùng Jiyeon, hai người khách khách khí khí đứng cách nhau một thướccó thừa. Vì giữ thể diện cho Jiyeon, cô lặng lẽ lại gần bên người, chủ động nắmlấy cánh tay hắn. Cảm giác được thân thể hắn sau khi cô đến gần hơi hơi động,cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt xấu hổ mang theo khiếp nhược bình thường.
Hắn cũng cúi đầu nhìn cô, khóe miệng thản nhiêncười, trên mặt không lộ biểu tình, trong mắt lại đổ ra vài phần yêu thương cùngtán thưởng.
Bên cạnh có người mang theo vài phần tình sắc ýtrêu chọc nói: "Em gái thanh thuần này quả là nhu thuận khả ái, Park tổng quảlà có phúc khí! Ta như thế nào liền không gặp được giai nhân thanh thuần ngọtngào đâu? Chậc chậc, mất hồn, không chỗ nói!" Theo hắn cảm khái, bạn gái ở mộtbên không thuận theo, dậm chân hờn dỗi.
Hyomin rất nhanh hướng người nọ, hung hăng trừngmắt
Cái gì vậy? Chẳng qua là có mấy đồng tiền dơbẩn, liền đem phụ nữ trong thiên hạ trở thành hàng giống nhau hết, như chỉ cầnbọn họ nhìn trúng, vô luận là ai đều có nhu thuận mà đi theo, thực sự là quáphận!
Tay cô khoát lên khủyu tay Jiyeon, có cảm giác mu bàn taybị vỗ nhẹ, cô quay đầu nhìn. Thì ra là Jiyeon đang trấn an mình. Vừa rồi mộtmàn kia, hắn hoàn toàn xem ở trong mắt.
Lúc cùng nhau đi vào sân bóng, thừa dịp ngườikhác không chú ý, Jiyeon nói với Hyomin: "Sunyoung không thích người kia?" Hyomincăm giận cắn môi, gật đầu một cái. Jiyeon cười, nhẹ giọng nói: "Được, sẽ khiếnhắn thua hoa rơi nước chảy, cho em hết giận! Để xem lấy của hắn chút gì trở về,chúng ta cùng hắn đánh cuộc một keo!"
●︶︶●
Hyomin cùng Dương Dương quả thực chạm mặt. Cảhai đều một bộ đạo mạo, coi như không quen biết. Hyomin lặng lẽ thở dài.Cũngmay Dương Dương hôm nay không phục vụ nhóm người bên cô, nếu không thì đúng làmệt chết. Người xa lạ làm bộ quen biết cũng là chuyên khó, nhưng người quen lạilàm bộ hoàn toàn xa lạ mới là thực sự không dễ dàng.
Đến địa điểm chỉ định, Jiyeon đang nói chuyệnvới vị giám đốc phóng đáng khi nãy, trên mặt không lộ một tia khác thường.
Đối phương không biết Jiyeon muốn ép hắn đẹpmặt, nhiệt liệt ứng chiến.
Jiyeon cười đàm đạm nói: "Phải cá cược cái gìđó, chơi mới hứng thú phải không?"
Đối phương liền lên tiếng cổ vũ. Lại ân càn hỏi:"Park tổng muốn cá cược cái gì?"
Jiyeon xem Hyomin, cười rộ lên, nói: "Đánh cuộcgì? Như vậy đi, Sunyoung lần đầu tiên đến, Giám đốc Vương thoạt nhìn cũng thựcthích bạn đồng hành này của tôi, không bằng hôm nay chúng ta liền cho Sunyoungmặt mũi, tôi nghĩ đánh cuộc gì sẽ do Sunyoung định đoạt! Chính là Sunyoung mởmiệng, giám đốc Vương cũng không nên cự tuyệt! Sunyoung này rất hay xấu hổ,giám đốc Vương nếu cự tuyệt cô ấy, chỉ sợ một tháng cô ấy sẽ ăn không ngonmất!"
Hyomin nhu thuận hướng giám đốc Vương cười, côthản nhiên cười gian, lại giống như một nụ hoa mới nở, kiều kiều diễm diễm, sợhãi xấu hổ, làm cho người khác tâm can ngứa ngáy.
Giám đốc Vương lập tức đồng ý, gật đầu nói:"Không thành vấn đề! Đánh cuộc gì đều do Sunyoung định đoạt! Mặc kề là cái gì,tôi đều chấp nhận!"
Jiyeon cúi đầu nói với Hyomin: "Sunyoung, muốnanh thắng hắn cái gì, ân?" Một từ "ân" cao giọng, bao hàm cả chiều chuộng cùngtình tứ với nhau.
Hyomin nhìn Jiyeon hai mắt tinh anh, trong lònghơi hơi động. Hắn là nói cho cô, có thể tùy tiện đề nghị.
Dưới sự dung túng của Jiyeon, cô hơi hơi trầmngâm, sau có chút rụt rè khẽ cười: "Đồ rất quý gì đó, tôi không dám tưởng.Không bằng liền lấy bộ gậy chơi gôn trong tay giám đốc làm vật cá cược đi!"
Sắp sửa đưa câu sau ra, cô quay đầu nhìn Jiyeon,giống như muốn cùng hắn chứng thực yêu cầu mình đưa ra không có gì quá phận. Cônhìn ra trong đáy mắt Jiyeon phát ra hai tia nóng cháy, trong đó còn kèm theomột tia nồng đậm tán thưởng.
Lại giương mắt dò xét giám đốc Vương, trên mặthắn vừa còn hồng hào, lúc này lại có chút nổi lên tái nhợt.
Hyomin vội vàng treo lên vẻ mặt ngơ ngẩn, bất anhỏi; "Tôi ... tôi, là không phải yêu cầu sai này nọ gì...?"
Jiyeon ha ha cười, vỗ vai cô an ủi: "không có,em yêu cầu phi thường tốt, thật tốt!" Quay đầu hỏi hướng giám đốc Vương; "Thếnào, giám đốc Vương, cược hay vẫn là không cược? Ta nghĩ muốn cược, Sunyoung đãnói như vậy, anh xem muốn lấy của tôi cái gì làm tiền đặt cược, cứ việc đềnghị."
Bên cạnh không ngừng có người châm còi thổi gió,kích giám đốc Vương đừng tiểu nhân nuốt lời, mau mau gật đầu ứng chiến.
Giám đốc Vương dài mặt, thần sắc giãy dụa. Cuốicùng thật sự sợ mất mặt, lại ở trước Hyomin, vì thế cắn răng nói: "Được! Tôicá! Nếu tôi thắng, tôi sẽ lấy chiếc xe thể thao số lượng hạn chế ngoài kia!"
Jiyeon khẳng khái cười đáp: "không thành vấnđề!"
●︶︶●
Cầu kĩ của Jiyeon, Hyomin từng nghe Dương Dươngmiêu tả. Tuy nhiên, lúc đó cô cảm thấy Dương Dương đứng ở góc độ hám sắc miêutả, cho nên đối với Park tổng vô cùng tài nghệ trong trruyền thuyết, cô vẫn giữthái độ bán tín bán nghi.
Nay cô chính mắt nhìn thấy, mới biết được lờiDương Dương nói không sai.
Jiyeon quả thực đã có thể so với tuyển thủchuyên nghiệp. Khó trách vừa nãy giám độc Vương sắc mặt không thích hợp, nguyênlai hắn cùng Jiyeon đấu khẳng định là thua.
Vốn thua cũng liền thua, cá cũng cứ việc cá, dùsao bọn họ tới nơi này cùng Jiyeon chơi bóng, mục đích đều là vì làm Park tổngvui vẻ, Park tổng hắn nếu muốn lấy đi từ bọn họ chút gì, bọn họ cũng là phảivui vẻ mà đồng ý.
Chính là nếu thứ này trùng hợp là vật quý của aiđó, việc khác cũng đừng nói.
Cuộc đấu chấm dứt xong, Hyomin nhìn đến giám đốcVương giao ra bộ gậy gôn cho mình, sắc mặt xanh mét, cực không đành lòng, nhưcó người cắt đi trên người hắn một miếng thịt vậy.
Cô tiếp nhận bộ gậy golf từ giám đốc Vương,khách khí cười: "Cảm ơn giám đốc Vương!"
Nghe tiếng, giám đốc Vương kia lập tức run rẩycười gượng mấy cái.
Jiyeon ở một bên lại bổ sung một câu, "Làm chogiám đốc Vương phải bỏ thứ mình yêu thích, thật sự là ngượng ngùng!"
Giám đốc Vương lại miễn cưỡng cười một cái, cốgắng hào phóng nói một câu, "Đâu có, đâu có!" Hắn tươi cười tựa hồ so với khóccòn khó coi hơn.
Trở lại trên xe, Hyomin đen gậy đánh gôn giaocho Jiyeon nói: "Em cũng không chơi bóng, thứ này nên để cho anh."
Jiyeon ngồi ở vị trí điều khiển, nghiêng ngườinhìn cô, mắt gian gian mỉm cười.
"Em có biết bộ gậy gôn trong tay em, có lai lịchthế nào, trị giá bao nhiêu sao? Cứ như vậy tùy tiện tặng người khác, không sợvề sau hối hận sao?"
Hyomin trong lòng hừ một tiếng.
Thực nghĩ đến cô xem không ra. Hắn đã biết đượclai lịch bộ gậy gôn này đã lâu, chính là từ trước không có cơ hội, hôm nay vừavặn giám đốc Vương đối với cô động tâm, để cô ra mặt làm ngụy trang, kích giámđốc Vương kia trúng chiêu của bọn họ.
Cô lắc đầu cười nói: "Đương nhiên sẽ không hốihận!" Trên mặt cũng là trước sau một bộ nhu thuận khả ái.
Jiyeon giống như vô cùng vừa lòng hỏi cô: "Nhiềuthứ có thể đánh cược như vậy, tại sao lại nghĩ đến chọn gậy đánh gôn?"
Hyomin vẻ mặt vô tội trả lời: "Em không dám chọncái rất quý gì đó, người ta sợ hãi nhất định sẽ đau lòng mà không đồng ý, chẳngphải xấu hổ sao? Gậy gôn lại khác, chỗ nào đều có bán, lại không hiếm lạ"
Kỳ thật cô xem giám đốc Vương kia từ lúc bắt đầucầm cây gậy đánh golf trong tay, trên mặt lan tràn một loại đắc thế kiểu nhàgiàu mới nổi. Cô không biết cách xác định một cây gậy đánh golf thế nào là giátrị, nhưng thông qua quan sát có thể phán đoán được đó là vật mà lão coi trọng.
Jiyeon cúi đầu cười sảng khoái: "Sunyoung a Sunyoung,không thể tưởng tượng được em cử chỉ vô tâm, lại làm cho anh một chuyện thậttốt! Bộ gậy đánh gôn này, có thể nói là chi bảo gia truyền của nhà họ Vương, làdo hoàng gia chỉ định chế tạo, đã qua tay nhiều vị quán quân thế giới, cuỗicùng Vương gia phải khuynh tẫn một nủa gia tài mới mua lại được, chúng cơ hồ làvận mệnh của giám đốc Vương. Anh từng mấy lần khéo léo đề nghị giám đốc Vương,hi vọng có thể mua lại chúng, hắn lại khéo léo không chịu đáp ứng. Không thểtưởng tượng được hôm nay lại có được mà chẳng mất gì!" Hắn giơ tay vuốt ve haimá Hyomin, đầu ngón tay mang theo vô số ái muội, "Sunyoung, em quả là tiểu phúctinh của anh! Thứ anh chờ đợi đã lâu đột nhiên lại có!"
Hắn khuynh thân, cúi đầu, tay khẽ đặt ở gáy cô,môi nhẹ nhàng đặt ở môi cô, bắt đầu tinh tế mật mật hôn môi cô, duyện hôn từnhẹ đến sâu, đầu lưỡi lay động cuồng nhiệt.
Hyomin lúc đầu một mặt thuận theo, dần dần bắtđầu đáp lại. Cô giống như học ở hắn, cũng chuyển động đầu lưỡi đi trêu chọc,đùa hắn.
Một nghìn quả anh đào ăn quả không uổng phí,trước mắt đã bắt đầu có hiệu quả
Hắn hơi buông cô, yếu hầu bắt đầu cao thấpchuyển dộng, như có vô số dục vọng bị cô khơi mào, bị kìm nén ở nơi nào đó chỉchờ phát động. Đôi mắt hắn sâu thẳm âm trầm, hơi thở hỗn độn dồn dập, âm thanhlượn lờ quanh quẩn, "Tiểu yêu tinh, vừa hôn hai lần mà thôi, cư nhiên đã hiểuđược thế nào là đi khiêu khích người khác!" Nói xong lại phủ lên môi cô, cùngcô duyện hôn, là vũ trụ hồng hoang cũng tốt, là đêm đen dài đằng đẵng cũng vậy,ở đây, trong một khoảnh khắc tất cả không còn quan trọng, chỉ có đầu lưỡi lẫnnhau dây dưa triền miên, ai cũng không cam lòng dừng lại, ảo ảnh mặc dù ngắnngủi, nhưng khoảnh khắc sáng lạn này dường như là vĩnh hằng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store