ZingTruyen.Store

Park Tong Em Thua Roi Minyeon Jimin


Hyomin cầm điện thoại, không nhúc nhích ngồi bên cửa sổ.

Một bên Dương Dương sôi nổi tán gẫu mấy tin tức mới với Đường Tráng.

"Ma quỷ, ma quỷ, anh mau nhìn đây này! Tổng giám đốc tiền nhiệm tập đoànPark thị nhận trả lời phỏng vấn báo chí. Ông Park nói lần này ông ta về nước mục đích chính là tham gia hôn lễ của con trai ... Jiyeon cùng Park thị thiên kim tiểu thư vào cuối tháng này ... Ông Park giải thích nghi vấn của phóng viên, nguyên nhân hai nhà Park - Park trở thành thông gia ... Nguyên lai ông Park phát hiện mình có dấu hiệu bị bệnh tim, liền ra nước ngoài điều trị, một lần không cẩn thận ngất ở nơi không có người, may mắn được Park thị thiên kim tiểu thư phát hiện, cứu giúp đúng lúc, rốt cuộc giữ được một mạng ... Sau được tổng giám đốc Park giới thiệu một số bác sĩ, bệnh tình từ từ có chuyển biến tốt... Từ đó về sau hai người qua lại thường xuyên, Park thị đại thiếu gia và Park thị thiên kim tiểu thư đính hôn quả là nước chảy thành sông ... Hai người, thật là lương duyên trời ban ... Ông Park còn nói với phóng viên, ông trước mắt vẫn định cư ở nước ngoài để tiếp tục điều trị, tất cả công việc trong nước đều đã chuyển giao cho con trai Jiyeon, sau khi tham gia nghi thức đính hôn xong, ông lại lập tức xuất ngoại... Lần này hai đại thương gia cùng liên thủ, có thể nói là một bước hợp tác lớn ... có thể đoán được, Jiyeon sau này sẽ trở thành nhân vật thống lĩnh giới thương mại A thị, điều này đã từ từ được thể hiện rõ ràng, mục tiêu sắp tới ..."

Dương Dương một bên liên miên đọc báo. Đường Tráng chỉ nghe một đoạn ngắn ngủn đã trở nên cực kì không kiên nhẫn.

Anh phất tay giật tờ báo từ Dương Dương, giơ lên nhìn, bỗng nhiên thét lớn: "Dương Dương, em là đầu heo sao! Báo này đã ra một tuần rồi! Anh thấy em bị bệnh rồi!"

Dương Dương dùng sức lườm, Đường Tráng lại coi như không thấy, một mạch coi thường cô không có đầu óc.

Dương Dương rốt cuộc không kiên nhẫn, tức giận đứng lên, "Đường Tráng anh ngậm miệng heo của anh lại cho tôi! Tôi còn không biết báo này đã ra một tuần hay sao? tôi chỉ muốn đọc cho cô ấy biết!" Vừa nói một bên giơ tay chỉ Hyomin.

Đường Tráng vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: "Vì, vì cái gì muốn cho Hyomin biết? Hyomin chẳng nhẽ không biết sao?" dừng một chút, ngày càng cảm thấy kì quái, nhìn Dương Dương lớn tiếng hỏi: "Dương Dương, em nói rõ ràng, rốt cuộc là thế nào?"

Hyomin bỏ điện thoại xuống, xoay thắt lưng, mở miệng, thanh âm có chút dọa nạt, "Hai người ầm ĩ cái gì? Ngươi!" Cô chỉ tay vào Dương Dương nói, "cho rằng tôi và Jiyeon kia có cái gì phải không? Nhưng hắn lại cùng Park Alice đính hôn phải không? Vì thế ngươi nghĩ rằng ta trong lòng thống khổ phải không? Ngươi rõ ràng là thiếu tiền thiếu tình lại càng thiếu mắt! Nghĩ cái gì? Bà cô này lại là cái loại người khổ vì tình sao? Chị mấy ngày nay không muốn nói chuyện, không phải là vì đàn ông mà hao tổn tinh thần, cám ơn! Chị là lo lắng, có phải hay không nên đi ra ngoài tìm việc làm!" Xoay qua, lại chỉ Đường Tráng nói, "Anh, xem lại vợ mình đi, đừng làm cho cô ta mỗi ngày suy nghĩ lung tung, biến thành bà tám, đối với anh không tốt! Đến lúc đó anh chính là chồng bà tám!"

Nói xong nhấc chân ra khỏi phòng.

Hyomin nhẹ nhàng thở dài.

Dương Dương suy nghĩ quá nhiều rồi, người nọ cùng chính mình, không có nửa điểm quan hệ. Hắn định đính hôn, cô sống cuộc sống của cô, hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Lúc đầu muốn trả thù Park Alice cho nên trong đầu có ý định muốn tiếp cận hắn. Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy ấu trĩ buồn cười.

Một giọt nước làm gợn lên một ngọn sóng nhỏ, ngắn ngủi qua đi, luôn quay trở về yên tĩnh.

●︶3︶●

Vừa đến công ty thị sát công tác xong, Jiyeon lái xe trở về.

Đối với việc vị trí thay đổi, hắn không có một chút cảm giác khác thường nào.

Cứ việc đã đính hôn, nhưng không biết cuộc sống có gì thay đổi.

Hắn vẫn như cũ, muốn làm thế nào liền tùy ý thế đó, hoàn toàn không có gì ràng buộc.

Hôn nhân với hắn mà nói, chẳng qua là một loại nghĩa vụ với cha hắn, là việc tất yếu để kéo dài hương khói, trừ đó ra, không có ý nghĩ gì.

Về phần chọn Park Alice, hắn cũng không có ý kiến. Dù sao cũng có gia thế, môn đăng hộ đối, bề trên vui vẻ, như thế là tốt rồi, có gì không nên? Hơn nữa cưới cô ta, cuộc sống sau này mới có thể thoải mái tự nhiên, cô ta suy nghĩ đơn giản như thế, khống chế thật sự quá mức dễ dàng.

Không giống chị gái cô ta.

Cô gái giảo hoạt kia, quỷ kế đầy mình, ai cưới cô ta, có thể đoán được, tương lai nhất định thảm hại.

Không biết lúc đó chồng của cô ta có hay không dạy dỗ được cô ta.

Nghĩ vậy trong lòng hơi hơi động.

Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, cô cũng phải kết hôn, giống như hắn cưới em gái cô, làm đám cưới, có một gia đình.

Dưới chân đột nhiên dùng sức.

Xe đột ngột dừng lại.

Bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra một tiếng "Két!". Âm thanh kia đột ngột lại chói tai.

●︶3︶●

Ngồi trong xe, Jiyeon tháo mắt kính, tầm mắt băn khoăn hướng bốn phía.

Vừa rồi hắn dường như nghe thấy có tiếng rao bán khoai nướng. Nghe thấy âm thanh này, hình ảnh cô gái kia hung hăng cắn khoai ngày đó đột nhiên hiện ra trước mắt.

Hắn cũng rất muốn nếm thử.

Tầm mắt cuối cùng dừng ở cách đó không xa. Hắn đẩy cửa xuống xe.

Đi đến sạp bán khoai nướng, mua hai củ.

Trả tiền, một bên đem khoai nóng đảo qua lại hai tay, một bên hướng phía xe trở về.

Đi qua một cửa hàng đồ điện gia dụng, ti vi trong cửa hàng đang phát DVD phim dài tập, nghe thanh âm như là phim thần tượng giới trẻ đang thịnh hành.

Chung quanh có rất nhiều cô gái đi học qua, cùng đứng lại, tranh nhau chỗ xem màn hình.

Jiyeon bất tri bất giác nở một nụ cười.

Đúng là tuổi trẻ, có thể mê mẩn với những thứ phim ảnh không có trong thực tế này.

Chính lúc đang thấy buồn cười, lại nghe thấy một đoạn đối đáp.

" .... Mỗi lần em muốn khóc, nếu sợ người khác nhìn thấy, chỉ cần ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy xuống!"

"Nhưng như vậy, nước mặt sẽ chảy vào trong lòng. Tùy rằng không ai nhìn thấy em khóc, không ai chê cười em, nhưng là, trái tim sẽ không đau?"

●︶3︶●

Jiyeon dừng bước, kinh ngạc đứng tại chỗ.

Thật lâu về sau, tim đột nhiên nhói lên.

●︶3︶●

"Mỗi lần em muốn khóc, nếu sợ người khác nhìn thấy, chỉ cần ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy xuống!"

Buổi tối hôm đó, cô gái kia chăm chú nhìn lên bầu trời ... là đem nước mắt đổ vào trong lòng sao?

●︶3︶●

"Nhưng là, trái tim sẽ không đau?"

Cô gái giảo hoạt kia, khi đó, trong lòng có đau không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store