ZingTruyen.Store

Parallel Song Song

Tô Châu - Giang Tô , những ngày cuối tiết lập đông ...
Bát canh khói bốc nghi ngút đặt cạnh tách trà Long Tỉnh ấm nóng , chương trình tạp kỹ trên tivi đang phát sóng , một dáng người ngồi trên chiếc ghế mây bờ môi mím lại , trái cổ di chuyển nhè nhẹ . Người này là đang thưởng thức ngụm trà nóng đang thấm dần trong khoang miệng . Con người hay khung cảnh tất cả đều cô độc đến đáng sợ ...
Bên ngoài khung cửa sổ những bông tuyết đầu mùa lả lướt trong gió , chầm chậm rơi xuống một khoảng sân . Ánh mắt hướng ra cửa sổ không chút lay động , không chút hào hứng nhưng đáng nghĩ hơn là nỗi nhớ nhung hoài niệm giấu kín nơi đáy mắt kia .

Bắc Kinh - 21h00'
Bó hoa Tulip vàng vừa toả sắc vừa toả hương trên tay một thanh niên mặc vest đen lịch lãm đầy khí chất . Khuôn mặt ấy hiện lên ý cười , đôi mắt lại đặt trên một thân ảnh cách đó không xa . Nghe từ xa vang lên một vài câu nói , đôi chân anh ta đã hướng về thân ảnh ấy càng lúc gần hơn , ôm gọn vào lòng .
" Tiểu Đinh , chúc mừng em đóng máy thành công "
" Cảm ơn Lâm Hàn ca "
" Muốn đi ăn gì đó không ? "
" Đi chứ xem như bữa tiệc nhỏ mừng em đóng máy thành công , em mời . "

Nhìn những bông tuyết rơi bám vào cửa xe , cậu cười nhẹ một cái đầy chua xót . Tuyết cũng rơi rồi , cũng sắp đến đông chí rồi , qua đông chí lại sắp đến Tết . Cả năm bận rộn không dám tranh lấy một vài ngày nghỉ ấy thế mà quay đi quay lại cũng sắp hết một năm .
" Lâm ca , anh có biết ý nghĩa của tuyết đầu mùa không "
" Tuyết rơi do hiện tượng thời tiết , nó là đặc trưng của mùa đông cũng có ý nghĩa nữa sao ? "
" Có chứ tuyết đầu mùa mang ý nghĩa hoài niệm về mối tình đầu đấy . Mấy năm trước mỗi trận tuyết đầu tiên em đều không bỏ lỡ , chạy hẳn ra đường ngắm tuyết rồi nghịch tuyết . Sang hôm sau đều bị cảm không dậy nổi . "
" Thế em có muốn anh dừng xe lại cho em nghịch một lúc rồi về nhà không ? "
" Không cần đâu anh . Có thể do bận quá cũng có thể do em không còn thích , không còn thấy vui nữa nên trận tuyết năm nay em chẳng thấy đẹp . "

Đôi mắt vẫn không dời đi , vẫn lân la theo những bông tuyết đang rơi ngoài kia . Bao quanh người con trai ấy một bầu không khí lạnh , rất lạnh . Nhưng cái lạnh đó thêm trăm vạn lần nữa cũng chẳng bằng cái lạnh nơi tận tâm can . Tuyết đầu mùa đẹp đó , ý nghĩa đó , dù là vậy thì tất cả đều không còn xứng nữa rồi . Ánh đèn đường vàng hắc vào cửa kính xe tại thời điểm này lộ lên viên thuỷ tinh lấp lánh nơi đáy mắt của ai đó !

Hỏi rằng tại sao Đinh Trình Hâm lại tất bật hết việc này đến việc khác như vậy ?
Là vì tiền sao ... Cậu ta thiếu tiền à ?
Không đâu , chỉ khi có một mối bận tâm khác thì mới không có thời gian nhớ đến thứ đang đè nặng trong lòng . Nói cách khác là trốn chạy , tránh né .

Căn phòng với lối kiến trúc hiện đại từ màu sơn đến chất liệu gạch ốp . Nội thất được an bài một cách hài hoà , có thể thấy chủ nhân của căn phòng có sự yêu thích mỹ thuật , yêu thích cái đẹp cũng có chút tinh tế .
Vài ba mảnh vỡ của chiếc nhẫn ngọc nằm ngay ngắn trên tay Đinh Trình Hâm . Ánh mắt đâm chiêu , ngón tay thon dài vẫn vuốt ve nhè nhẹ mảnh vở ấy.
" Wee , Lâm ca anh có biết vị nào có thể vá lại nhẫn ngọc không ? Nhẫn của một người bạn tặng nhưng em làm rơi vỡ mất rồi "
" Để anh nhờ trợ lý tìm giúp em , có vẻ như người bạn này rất quan trọng với em "
" Chỉ là một người bạn cũ thôi. Là quà họ tặng nên em muốn sửa nó lại "
" Được rồi để anh bảo trợ lý tìm giúp em rồi báo lại với em , anh đang lái xe cúp máy nhé. "

Một Tô Châu đầy hoài cổ ... Có một bài thơ nổi tiếng miêu tả cảnh đẹp bình yên của Tô Châu rằng :
" Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hoả đối sầu miên.
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự,
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền. "
( Phong Kiều dạ bạc - Trương Kế )

Phố thị phồn hoa đẹp đến nao lòng lại biết cách chiều lòng người , biết níu chân những vị khách tha hương . Nơi thôn quê chỉ trưng ra vẻ mộc mạc hoài niệm không chiều lòng ai cả , khoác lên mình một vẻ thanh cao , bình yên một cõi .

Bán bỏ bình yên mua về náo nhiệt nghe thì hơi sai nhưng thực trạng cuộc sống hiện tại , chung quy lớp trẻ chúng ta đều như vậy .
Mã Gia Kỳ lại không , cuộc sống của anh quá nhiều hỗn độn , quá nhiều náo nhiệt rồi , yên ả một chút trong lòng sẽ nhẹ nhàng hơn . Chẳng phải sớm tối chạy đua với thời gian lao đầu vào công việc , trí óc và đôi tay đều bị điều khiển bởi đồng tiền và tham vọng . Anh chọn cuộc sống sớm mai bên tách trà bài báo , chậm chậm từng chút một thưởng thức hương vị của món bánh yêu thích . Tối về một bát canh nóng yên vị trên chiếc ghế mây ngẫm sự đời . Chẳng phải vô vị đâu , đó là màu sắc bình yên của cuộc sống .
" Bao tiền một mớ bình yên ? "

Sau trận tuyết đầu mùa hôm qua thì sáng nay không khí cũng không quá lạnh . Từ cửa chính bước ra một thanh niên cao ráo khoác chiếc măng tô đen xám cùng chiếc xe đạp màu sơn có phần cũ đi rồi . " Cọc cạch " tiếng chiếc xe đạp lăn bánh trên đoạn đường nhỏ của trấn Phong Kiều .
Tiếng xe đạp cọc cạch , tiếng gió vi vu thổi qua tai , tiếng lá chạm nhẹ vào nhau xào xạc , tiếng dòng kênh bên cạnh đường êm đềm chảy . Tất cả âm thanh là một bản hoà tấu du dương của thiên nhiên còn khung cảnh là vị thính giả say đắm trong bản hoà tấu ấy !

Trong ngôi nhà có kiến trúc " Tứ hợp viện " cụ thể hơn là Nhị tiến Nhất viện đầy cổ kính và thanh tao . Đi một vòng khắp xung quanh trấn , điều có thể thấy nhiều nhất là những ngôi nhà có lối kiến trúc này . Một làn khói bếp bay hoà lẫn vào không khí , chiếc bàn gỗ đặt giữa hai chiếc ghế mây , tách trà Long Tỉnh đã được rót sẵn , một đĩa bánh Quế Hoa yêu thích đặt trên bàn .
" Eyy , A Kỳ tới rồi à "
" Chào ông Châu ạ "
" Vào đây uống tách trà với ông . Chiếc bình ngọc hôm trước cháu nhận sửa đã sửa xong chưa ? "
" Vẫn chưa ông ạ . Chiếc bình ấy vỡ vụn nhiều quá nên lâu một chút "
" Đúng lúc hôm nay ta có vài món đồ của lão Trương mang sang . Ta chỉ điểm cho cháu thêm vài điều trong nghệ thuật chơi ngọc . "
" Hôm nay cháu cũng không bận gì cháu ở lại cùng ông học hỏi ạ . "

Nét cọ rồi bụi phấn vẫn cứ phe phẩy trên khuôn mặt chả thèm quan tâm đến đôi mắt đã nhắm nghiền lại tự bao giờ . Dáng mũi cao cao ấy ngưng nghỉ đều theo mỗi hơi thở . Đẹp quá , đẹp đến đau lòng ...
Chẳng ai hỏi là bao lâu rồi cậu chưa được nghỉ ngơi một cách trọn vẹn , hay chỉ là những giấc ngủ chập chờn trong lúc quay chụp . Những lần chợp mắt vội trên xe . Giấc mơ chưa dựng nên đã phải đạp đổ rồi bừng tỉnh dậy .

Tiếng loa cầm tay vang lên hướng vào phòng phục trang .
" Đinh ca chuẩn bị xong chưa , set máy xong chúng ta bắt đầu chụp nhé "
.
" Trợ lý Dương xong bộ ảnh này chúng ta nghỉ ngơi nhé . Anh cũng cần về nhà đón đông chí rồi đón tết cùng gia đình mà đúng không ? "
" Cuối cùng cậu cũng chịu suy nghĩ cho bản thân rồi "
Đáp lại câu nói đó là một nụ cười nhẹ của ai kia .
" Tôi nói cậu này Đinh Đinh , cậu đừng chê tôi già rồi lắm lời . Cậu nên dành thời gian cho bản thân hơn . Cậu cứ vùi đầu vào công việc hết đi show rồi nhận quảng cáo xong lại quay phim . Cứ như vậy tôi rất lo cho sức khoẻ và cả tinh thần của cậu "
" Chẳng phải em vẫn rất ổn sao , anh đừng quá lo "
" Cậu như vậy là ổn thật sao ? "
Không một lời hồi đáp cho câu hỏi ấy , nhìn thẳng vào gương một thân ảnh hiện ra trước mắt cậu .
" Không ổn , nhưng không sao , quen rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store