ZingTruyen.Store

Padmic Ngay Chua Giong Bao

'aa anh duy về này. anh duy về!'

cái nắng của quảng trị oi ả như muốn nhuộm vàng mái tóc người làng sen, cơn sóng gio linh chẳng thể nào được bước chân bì bõm của cậu thanh niên mười sáu. trần đăng dương hí hửng cười tươi nhìn anh thương của nó trở về, lòng như trăm hoa rộn nở. có trời mới biết, nó đã thấp thỏm thế nào khi nghe dự báo ngoài khơi xa đang có bão. anh duy nhìn cái bóng gầy quen thuộc, phì cười, hai tháng chưa gặp mà nó đã cao lên không ít rồi. anh nhảy xuống thuyền, miết nhẹ lấy gò má chẳng có tí thịt nào của nó, cười cười.

'bống dạo này lớn nhỉ? ở nhà có ngoan không? tí anh dẫn bống đi cào nghêu nhé.'

đăng dương thoáng dễ chịu vì bàn tay anh xoa nhẹ trên mái tóc của nó, gật gật đầu rồi nũng nịu.

'vâng ạ. bống nhớ anh duy lắm, anh duy đừng bỏ bống nữa nhé.'

'ừ, anh hứa.'

anh chìa ra ngón tay thô ráp, đợi đăng dương phản hồi, thiết lập một lời hứa trăm năm.

'thằng duy, phụ anh em kéo cá này. xì, có hơi trai một tí là quên bạn à?'

'rồi rồi, tới ngay tới ngay.'

giọng của tuấn tài vọng vào, trông mấy đứa biết yêu ngứa chết đi được. anh duy nghe tiếng gọi thì tất tả đến giúp, lòng chỉ mong sao mọi việc xong xuôi để còn đi chơi với nó.

ở con đường phía cuối làng, một bóng lưng vạm vỡ cùng bóng lưng cao gầy lững thững đi về ao sen. ao sen từ lâu đã gắn liền với tuổi thơ của anh và nó, là nơi cho tình cảm nhỏ nhoi lớn lên từng ngày. ngồi dưới bụi tre cạnh ao, đăng dương hít một hơi sâu, tựa đầu vào vai anh duy. nó thích nhất lúc này đây, từng giây từng phút trôi qua sao mà bình yên quá đỗi. gió hiu hiu thổi, đem hương muối mằn mặn, hương cây cỏ ngào ngạt như ru nó vào giấc ngủ dịu lành. anh nhìn đăng dương, đôi mắt nó lấp lánh màu hổ phách, trong vắt như làn nước soi rọi vòm trời. anh duy yêu đăng dương, yêu từ mái tóc đen mềm, yêu cả làn da rám nắng, yêu lấy đôi mắt sáng ngời có phần đặc biệt ấy. anh dáo dác nhìn quanh, chắc rằng không có ai, anh hôn lên đôi môi xinh xắn của nó. cái non mềm của bờ môi người thương làm anh duy say đắm, như làn gió xuân thổi qua đáy lòng cằn cỗi. anh cười, nó hé đôi mắt lườm anh mà hai má đã ửng hồng e thẹn.

"vì ta yêu nhau như cơn sóng vỗ
quẩn quanh bao năm không buông mặt hồ
thuyền anh đi xa bờ thì em vẫn dõi chờ
duyên mình dịu êm thơ rất thơ."

-

tỉnh dậy khỏi cơn mơ, nó ước gì bản thân được trở về ngày ấy. chỉ mới ba năm thôi, mà sao dòng đời thay đổi nhiều quá. nằm trong lán trại, mồ hôi nó tuôn như mưa đổ, tay lạnh ngắt. anh duy nằm bên cạnh choàng tỉnh, ôm lấy nó vỗ về.

'bống ngoan, ngủ đi. anh thương.'

trước mắt nó giờ đây chỉ là một màn đêm thăm thẳm, màu đen cô tịch xen chút não nề làm nó ngạt thở. còn đâu những mái nhà ấm cúng? còn đâu những tiếng trẻ con cười vang? còn đâu hương biển mằn mặn mà dạt dào sóng vỗ?

mất hết rồi.

chiến tranh như lấy đi tất cả, tước mất quyền được sống của những con người khốn khổ. chỉ còn lại đây, mùi thuốc súng hôi nồng. chỉ còn lại đây, tiếng ai oán của những vong linh đã nằm xuống. nó hận bọn tây đến cùng cực, chúng đã thẳng tay xé rách nền trời xanh nhân dân ta ngày đêm gầy dựng, máy bay cứ chao lượn trên bầu trời gieo rắc tang thương cho ngư dân quảng trị.

đăng dương hận lắm.

miền biển yên bình nó vốn dĩ rất yêu, thiên nhiên nuôi nấng người làng qua biết bao thế hệ. ấy thế mà cái lũ mắt xanh tàn nhẫn ấy lại như chẳng có nhân tính, từng quả bom dội xuống mặt biển, luỹ tre làng bị thiêu rụi từng cụm như tát thẳng vào tình yêu nó dành cho nơi đây. sao mà đớn đau, chua chát quá đỗi.

nó nhớ mẹ, nó nhớ nhà.

đăng dương bật khóc, dẫu biết người lính không được phép yếu đuối khi nước nhà còn đau đáu nỗi lo súng đạn. anh duy ôm lấy nó vỗ về, anh hiểu rõ những gì nó đang gặp phải. giặc đốt làng, lùng sục từng chiến sĩ cộng sản. ngôi nhà nó lớn lên theo dòng thư mẹ viết đã thành tro tàn, còn có những thanh niên ngã xuống vì bị nghi ngờ là việt cộng. tang tóc, đau thương quá. luỹ tre ở cuối làng, nơi ao sen nằm đó đã cháy rụi. màu đỏ bốc lên, cái nóng như phả vào mặt cho nó thấy cái hiện thực tàn khốc mà chiến tranh gây ra.

đăng dương khẽ thở dài, 'em cảm ơn duy, vì đã không rời bỏ em. thương anh.'

anh duy rối bời, đỡ lấy sau gáy đăng dương mà hôn nó thật sâu. nụ hôn như cuốn lấy nó vào ham muốn trần tục. tiếng va chạm của da thịt trong đêm đen, nóng bỏng  như ánh lửa, vồ vập mà mạnh mẽ như sóng biển dạt bờ. hai con người oằn oại, quấn lấy nhau như sợi chão bện chặt. đăng dương ngửa cổ, đón nhận khoái cảm bên dưới thân, rã rời mà ướt át. đến lúc này, nó chẳng còn biết trời trăng, mơ hồ gọi tên anh trong vô thức.

-

'duy này.'

'ừm.'

'em ước mai này đất nước toàn thắng, chúng mình sẽ sống với nhau thật vui. hạnh phúc quá anh nhỉ?

'ừ, thế thì phải cố gắng. anh và em cùng cố gắng, cả đất nước cùng cố gắng. triệu trái tim chung một nhịp đập, toàn thắng là chuyện sớm chiều.'

nó cười, nhìn anh. trong ánh mắt nó, anh mông lung, chẳng biết là ánh lửa hay tro tàn.

-

sau một đêm nồng cháy, anh đã rời bỏ nó. nhưng nó biết, không phải do anh thất hứa, không phải do anh muốn. mà là khói lửa buộc con người ta phải chia cắt, anh chuyển đơn vị sang sư đoàn 172, khó có thể gặp mặt. nó chỉ mong anh bình yên, chiến trường khốc liệt, nhiều khi chết lúc nào chẳng hay.

đối với một người lính, phạm anh duy luôn trong tinh thần sẵn sàng mất mát, sẵn sàng hy sinh để đánh đổi lấy hoà bình cho đất nước, cho dân tộc thoát khỏi xiềng xích quân thù. vậy nên anh đã chuyển đơn vị đến một sư đoàn tiên phong, mở đường dẫn lối dẫu cho có khắc nghiệt, súng đạn giăng đầy trời vì một tương lai tương sáng hơn.

sông thạch hãn nhuốm màu đỏ tanh nồng, thành cổ quảng trị vùi chôn biết bao tuổi trẻ, anh duy nhìn mà lòng nhói từng cơn. trong những đêm lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt, anh đi hành quân, lúc mơ lúc tỉnh. nỗi nhung nhớ quê nhà, người thương dai dẳng, khiến anh cảm tưởng trời đêm như dài ra bất tận, mông lung chẳng biết khi nào mình sẽ ra đi như những đồng đội phía sau kia. mà thôi, chết cũng được. nằm xuống vì tổ quốc, vì gia đình và người thân thì đó cũng là niềm hạnh phúc rồi, nhỉ?

ở nơi đâu đó, đăng dương nằm yên, lẳng lặng nhìn lên vòm trời đen đặc. đêm nay không còn sao nữa. ngôi sao ấy đã nằm trên lá cờ mặt trận giải phóng, đã nằm trong tim người lính, soi rọi dẫn đường cho thanh niên theo lý tưởng cách mạng. nó vò gấu áo đến nhăn nhúm, mơ hồ suy nghĩ về tương lai. khói lửa mờ mịt như che cả tiền đồ của những đứa trẻ, che cả nhân tính của con người.

tàn nhẫn, khốc liệt đến ngạt thở.

cô đơn chiếm lấy nó, sự trống rỗng trong tâm hồn như cái gai khiến nó khó chịu. đăng dương nhớ anh duy rồi. chẳng có thông tin liên lạc, chẳng có bức thư nào được gửi đến. tất cả đều bặt vô âm tín, chỉ còn lại niềm tin và tình yêu thôi thúc nó từng ngày, rằng anh vẫn sống. đăng dương mỉm cười, nụ cười chua chát, chỉ biết cố gắng chiến đấu để sớm ngày đoàn tụ.

'lạc bước giữa những đam mê tăm tối
liệu máu vẫn nóng nơi tim bồi hồi?
người năm xưa đâu rồi, lạnh băng tiếng khóc cười
anh ở nơi xa xôi vô lối.'

bom dội xuống nền đất, tiếng nổ lớn cứ như muốn xé rách màng nhĩ con người ta. từng hố đất xuất hiện, cát bụi mịt mù chẳng rõ phương hướng. trong cơn mưa xối xả của đạn, mùi thuốc súng nồng nặc chẳng làm anh duy mất đi lí trí. lúc này, anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. ngọn lửa như thiêu rụi tất cả, tan hoang đổ nát. tiếng thét gào, tiếng kêu cứu cứ dội vào tai anh từng hồi, đau đớn xót thương cho đồng bào chẳng thể tả nổi. rồi, anh trông thấy nó. nó nhìn anh, cách nhau cả khúc sông nhưng sao lại gần gũi đến lạ. nó gầy rộc, xanh xao, tựa hồ chỉ cần một làn gió thổi sẽ cuốn nó đi xa. nhưng trong ánh mắt màu hổ phách ấy, vẫn sáng ngời khát vọng thanh niên, vẫn chứa chan niềm tin đất nước đại thắng. đăng dương như liều thuốc tinh thần cho anh duy, nó khiến anh sung sức hơn bao giờ hết, làn đạn sượt qua da thịt bỏng rát nhưng anh chẳng quan tâm, vẫn tiến sâu vào bắn phá chiến hào của địch.

bên kia sông, đăng dương chộn rộn trong lòng. anh thương của nó vẫn tốt, nhưng những vết sẹo hằn trên da như kéo chàng thanh niên hai bốn già thêm mươi tuổi, xuề xòa và khắc khổ. ngay phút này đây, nó đã mong mỏi được ôm anh đến nhường nào, nỗi nhớ dai dẳng cứ cố gắng kéo nó vào hồi ức của bản thân. nhưng với tình yêu tổ quốc, nó không cho phép điều đó xảy ra. anh duy đã từng nói anh và nó phải cùng nhau cố gắng, nó không thể vì tình cảm cá nhân mà quên đi nhiệm vụ giành lại đất nước. anh thuộc du kích, còn nó lại bắn tỉa máy bay. một người hướng xuống đất, một người ngẩng lên trời. dù chưa bao giờ chĩa súng cùng hướng, nhưng trong mọi thời khắc, tim nó vẫn hướng về anh, hướng về chàng trai nó yêu sâu đậm. cả hai chưa từng ngơi nghỉ chiến đấu, chưa từng ngưng nghĩ về khát vọng hòa bình. đăng dương ngắm chuẩn xác từng chiếc máy bay mà bắn, một chiếc đã rơi. nhưng theo đó, cũng đã có rất nhiều đồng đội ngã xuống. vòm họng nó đắng ghét, nghèn nghẹn, đôi mắt cay xè. trong phút chốc, đăng dương đã mất cảnh giác. một viên đạn xuyên vào lưng, một viên vào mắt cá chân. nó đau đớn, cứng đờ cả người. tê buốt cả chân khiến nó chẳng thể nào lật mình bắn phá, chỉ đành nhờ sự trợ giúp của đồng đội. đăng dương gắng gượng đến hơi thở cuối cùng, chiến tuyến khốc liệt chẳng làm nó chùn bước, ngược lại còn hăng máu hơn. thêm một viên đạn nữa găm vào đùi, nó chẳng chịu đựng nổi, ngất đi.

phía bên kia, trong lòng anh duy dâng lên nỗi bất an đến đáng sợ.

đăng dương cứ ngỡ bản thân đã chết rồi. nhưng may mắn thay, khi mở mắt ra, thứ chào đón nó là viện quân y chứ chẳng phải địa ngục. trong hầm quân y có chút nhỏ bé, nó cảm thấy mình đã rất may mắn. đăng dương may mắn vì đã được trải qua một tuổi thơ êm dịu, được chiến đấu cùng người thương, được che chắn bởi đồng đội và được sống. nó nhìn quanh, cảm thấy bản thân còn nhẹ chán. các đồng chí giường bên, người thì băng trắng cả đầu, người bị bom napal làm phỏng cả chân, người bị mảnh bom ghim mù hai mắt. thương tâm đến nhường nào.

nó may mắn vẫn giữ được mạng, giữ được chân. nhưng từ nay tàn tật, chân trái của nó khó có thể lành lại được. nó sống được đã là một kì tích rồi, chẳng mong cầu gì hơn. đăng dương cầm cặp nạng, tập tễnh đi lại trông khó khăn. các chú còn cười bảo nom giống mẹ bầu tập đi, nó ngượng đến chín cả mặt. dẫu là ở chiến trường, mà nó vẫn thấy ấm áp vô cùng, cảm giác như một gia đình thật sự.

-

đằng đẵng ba năm chiến đấu, đất nước toàn thắng rồi. giữa trưa nắng tháng tư, đài phát thanh ồ ồ vang lên thông báo. dường như, cả quảng trị đang nín thở chờ tin.

'mời các bạn nghe tin chiến thắng chúng tôi mới nhận được. đúng 11 giờ 30 phút, quân ta tiến vào sài gòn, đánh chiếm dinh độc lập, bộ tổng tham mưu ngụy, dương văn minh đầu hàng vô điều kiện. cờ đỏ sao vàng phấp phới tung bay trên nóc dinh độc lập. chiến dịch hồ chí minh toàn thắng.'

tiếng loa rè rè, cũ kĩ nhưng ai nấy đều nghe rõ mồn một. vỡ òa, hân hoan, vui sướng. tiếng hò reo như pháo nổ, ồn ã mà sao hạnh phúc quá. có người ôm chầm lấy nhau, bật khóc nức nở. khoảnh khắc ấy, những người xa lạ hóa thành một gia đình. cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới khắp mọi nẻo đường, đỏ rực như hoa phượng, hào hùng và vĩ đại quá đỗi. đăng dương nghe mà người đờ cả ra. toàn thắng rồi, hòa bình rồi, anh ơi. nó vẫn đương sốc lắm, hai mắt đỏ hoe, miệng nó cười không khép được. không khí tù túng như được giải tỏa. giây phút này đây, nó đã cảm nhận được sự yên bình thuở tấm bé. giặc đi rồi, trả lại quê hương quảng trị. biển gio linh êm đềm sóng vỗ, nó trên chiếc xe chở chiến sĩ hồi hương mà lòng vui khôn xiết. nó nhớ duy lắm rồi.

về đến làng, các bà các mẹ ra tìm chồng nhận con. có người ôm chồng bật khóc nức nở, có người thẫn thờ nhận chiếc hộp "con". giữa dòng người nhộn nhịp đầu làng sen, hai ánh mắt chạm nhau.

'anh ơi..'

nó khập khiễng chống nạng đi về phía anh, nghẹn ngào. cái tên nó hằng mong mỏi bao ngày, hôm nay gặp lại cứ ngỡ là giấc mơ. anh duy hôn lên đôi môi nó, đơn sơ mà ngọt ngào. anh ôm lấy đăng dương, lòng chua xót. 

'em ốm đi nhiều rồi.'

anh lững thững dìu nó trở về nhà. mẹ mất rồi, chiếc trường kỉ chỏng chơ ngoài hiên. trong túp lều dựng tạm, di ảnh mẹ nó đóng đầy mạng nhện. đăng dương sững sờ, ôm lấy bức hình khóc nức nở. có những cuộc chia ly chẳng hề được báo trước, có những nỗi đau chẳng thể nào đặt tên. anh duy ghì chặt nó vào lòng. anh cũng đau lắm, từ bé đã chai sạn tình thương của cha mẹ, chỉ có mẹ dương ân cần giúp đỡ, coi anh như con mình. vậy mà giờ đây, dì đã chẳng còn nữa. gió biển thổi nhè nhẹ như hong khô nước mắt trên gò má hao gầy, hàng cây rì rào như làm dịu đi nỗi buồn người lính. từ nay, chỉ còn đăng dương và anh duy nương tựa nhau mà sống thôi.

cuối cùng, anh cũng đã giữ lời với nó, anh thật sự không bỏ nó.

'anh yêu em, đăng dương.'

'khi anh qua thung lũng và bóng đêm ghì bàn chân
đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu
anh mong lau mắt em khô
ta yêu sai hay đúng
còn thấy đau là còn thương
khi bão qua rồi biết đâu sẽ đi tới nơi của ngày đầu
hết muộn sầu.'

end.

-

oneshot lấy cảm hứng từ bài hát ngày chưa giông bão và chiến dịch xuân hè tại quảng trị từ năm 1972 đến năm 1975.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store