ZingTruyen.Store

P2 R U G E 6 Lien Bang Dia Cau Lich Su History Phan 2


Chương 46: Ngưỡng Cửa Của Lò Luyện

Quyết định đã được đưa ra trong một đêm yên tĩnh tại Eden Prime, giữa tiếng lửa trại tí tách và tiếng thì thầm của dòng suối pha lê. Một hành trình mới, không phải để khám phá những thiên hà xa xôi hay đối mặt với những kẻ thù hùng mạnh, mà là một hành trình hướng nội, một cuộc rèn giũa để biến những con người phi thường thành những trụ cột thực sự của đa vũ trụ.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng dịu nhẹ của mặt trời nhân tạo bắt đầu chiếu rọi qua những tán lá ngân hà, mười hai bóng người đã cùng nhau đứng trước một cánh cổng không gian, một vết rách rực lửa trên bầu trời của Eden Prime. Phía bên kia không phải là một thế giới xanh tươi. Đó là một cảnh tượng của sự khắc nghiệt và vĩ đại tuyệt đối: một mặt trăng hoang vu, với những ngọn núi bằng kim loại sắc nhọn vươn lên trời, và trên bầu trời đen kịt của nó, không phải một, mà là hai mặt trời, một trắng một xanh, đang chiếu những tia sáng lạnh lẽo, không một chút hơi ấm. Đây chính là "Lò Luyện", Bộ Tư lệnh tối cao và cũng là học viện khắc nghiệt nhất của Quân đoàn 9.

Họ lần lượt bước qua. Và khi cánh cổng không gian khép lại sau lưng, họ đã rời khỏi thế giới của sự bình yên, và bước vào thế giới của sự rèn giũa.

Họ xuất hiện ngay trước cổng chính của một khu phức hợp quân sự khổng lồ, được xây dựng ăn sâu vào một trong những ngọn núi kim loại lớn nhất. Cánh cổng không phải là một công trình bằng thép, mà là một trường năng lượng màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng như một trái tim đang đập. Bầu trời phía trên không chỉ có hai mặt trời. Nó là một bức tranh sống động của vũ trụ, với những tinh vân màu tím và xanh lục xoáy tròn, những cụm thiên hà xa xôi lấp lánh như bụi kim cương. Cảm giác như thể họ đang đứng trên nóc nhà của vũ trụ, và toàn bộ sự sáng tạo đang nhìn xuống họ.

Hai mươi sĩ quan trong bộ quân phục đen tuyền của Quân đoàn 9 đứng gác hai bên cổng, bất động như những bức tượng. Lớp giáp của họ không bóng loáng, mà mang một màu đen mờ, hấp thụ mọi ánh sáng, và trên vai là biểu tượng Kỵ sĩ Tử thần - HELL DIABLO - lá cờ của quân đoàn 9 Liên Bang Địa Cầu màu đỏ rực. Họ toát ra một khí tức của sự kỷ luật và một sức mạnh đã được tôi luyện qua những thử thách không thể tưởng tượng nổi.

Khi mười hai người họ tiến lại gần, một sĩ quan gác cổng, người có cấp bậc cao nhất, bước lên một bước, giơ tay chào theo kiểu quân đội. "Chào mừng các ngài trở về, thưa các Thống tướng. Chào mừng các học viên mới."

Anh ta nhận ra họ. Cả vũ trụ này đều nhận ra họ. Nhưng quy tắc là quy tắc. "Xin hãy xuất trình quân hiệu để xác thực nhân dạng."

Rick Earth mỉm cười. Anh thích điều này. Sự kỷ luật tuyệt đối, không có ngoại lệ. Anh lấy ra từ trong túi một tấm thẻ bằng kim loại đen. Anh đưa nó cho viên sĩ quan. Trên tấm thẻ, chỉ có một dòng chữ đơn giản được khắc bằng ánh sáng: Thiếu úy Rick Earth - RE0012CC5.

Viên sĩ quan nhận lấy, đưa vào một máy quét cầm tay. Một tiếng "bíp" xanh lá cây vang lên. Anh ta trả lại tấm thẻ cho Rick với một sự kính cẩn. Lần lượt, chín người còn lại cũng xuất trình quân hiệu của mình. Kyle Diesel, Rick Connor, Reaper... tất cả đều mang cấp bậc "Thiếu úy", một cấp bậc danh nghĩa mà họ đã nhận được sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện đầu tiên.

Khi đến lượt Yami và Jensen Huang, Rick Earth lên tiếng. "Hai người này là học viên mới của khóa huấn luyện đặc biệt," anh nói. "Cùng với Thiếu tướng Kern Connor."

Kern, người đã quen với việc ra lệnh, có chút ngượng ngùng khi được giới thiệu là một "học viên", nhưng ông vẫn đứng nghiêm.

Viên sĩ quan nhìn ba người họ, rồi lại nhìn Rick, và anh ta không thể nhịn được một nụ cười. Một nụ cười đầy tôn trọng nhưng cũng có chút trêu chọc.

"Thưa ngài Rick," anh ta nói, "Với chức danh 'Thiếu úy' trên danh nghĩa của các ngài, thì chúng tôi quả thực không thể nào so sánh được. Bởi vì trong trái tim của mỗi người lính Quân đoàn 9, các ngài vốn dĩ đã là những Thống tướng 6 sao đỏ rồi." Anh ta đứng nghiêm trở lại. "Nhưng dù sao đi nữa, quy tắc vẫn là quy tắc. Chào mừng mọi người tới và quay trở lại Quân đoàn 9/10. Mời đi lối này."

Chương Một Trăm Hai Mươi Mốt: Bên Trong Pháo Đài Của Các Tử Thần

Viên sĩ quan dẫn họ đi qua cánh cổng năng lượng. Bên trong không phải là những hành lang kim loại lạnh lẽo. Nó là một không gian mở khổng lồ, một thành phố dưới lòng đất. Bầu trời nhân tạo phía trên mô phỏng lại chính xác hình ảnh của vũ trụ bên ngoài. Những tòa nhà hình tháp bằng kim loại đen vươn lên, được nối với nhau bằng những cây cầu ánh sáng. Hàng ngàn người lính trong những bộ quân phục đen đi lại, mỗi người đều di chuyển với một sự im lặng và một mục đích rõ ràng.

"Như các ngài thấy," viên sĩ quan giải thích, "cảnh vật bên ngoài vẫn như cũ. Hai tòa nhà chính kia là nơi dành cho việc huấn luyện chính trị và rèn luyện lý trí. Bốn sân tập rộng lớn ở phía xa vừa là sân bay, vừa là nơi diễn ra các bài tập chiến đấu quy mô lớn."

Bề ngoài trông có vẻ bình dị. Nhưng Jensen Huang, với con mắt của một nhà công nghệ, đã nhận ra điều khác thường. "Hệ thống năng lượng ở đây," ông lẩm bẩm, "nó không đến từ một lò phản ứng nào cả. Dường như cả ngọn núi này... chính là một lò phản ứng sống."

Kern Connor thì nheo mắt nhìn vào một sân tập. "Những người lính kia... họ không chỉ đang tập võ. Họ đang chiến đấu với những bản thể holographic có khả năng thích ứng và học hỏi theo thời gian thực. Mức độ phức tạp của bài tập này... thật không thể tin được."

Yami thì cảm nhận được một điều khác. Cô cảm nhận được một ý chí, một tinh thần thép, một sự tận tụy tuyệt đối tỏa ra từ mỗi một người lính, mỗi một viên gạch ở nơi đây. Đây không chỉ là một căn cứ quân sự. Đây là một tu viện của những chiến binh.

"Mời các ngài theo tôi," một sĩ quan khác xuất hiện, tay cầm những chiếc thẻ mới. "Đây là thẻ truy cập vào khu ở của sĩ quan dành cho các ngài."

Họ đi theo anh ta, tiến sâu hơn vào khu phức hợp. Họ đi qua những nhà chứa phi thuyền khổng lồ, nơi những chiếc khu trục hạm lớp ARX đang được bảo trì bởi những cánh tay robot khổng lồ. Họ đi qua những phòng mô phỏng, nơi họ có thể nghe thấy tiếng gầm rú của những trận chiến thiên hà. Và rồi, họ đến một nơi đặc biệt.

Một cánh cửa lớn bằng obsidian mở ra, để lộ một đại sảnh rộng lớn và tĩnh lặng. Đại sảnh Vinh quang.

Không có những bức tượng vàng hay những tấm thảm đỏ. Cả đại sảnh được làm từ một loại đá cẩm thạch đen tuyền, và trên những bức tường cao vút, là những hình ảnh ba chiều khổng lồ, sống động như thật.

Đó là hình ảnh của chín người họ.

Không phải trong hình hài của các ADE. Mà là trong hình hài con người của thế giới cũ. Rick Earth, một chàng kỹ sư trẻ với đôi mắt đượm buồn. Donald Trump, một nhà tài phiệt với mái tóc vàng đặc trưng và nụ cười tự mãn. Vladimir Putin, một nhà lãnh đạo lạnh lùng với ánh mắt sắc bén. Tập Cận Bình, một người đàn ông trầm tư với vẻ mặt đầy toan tính. Nguyễn Thành CôngLương Vũ Đạt, hai chàng trai trẻ trong bộ quân phục Việt Nam. SaitamaGenos, hai người hùng của thành phố Z. Và Keanu Reeves, một diễn viên với nụ cười hiền hậu.

Dưới mỗi hình ảnh, là tên gốc của họ. Đây là nơi tôn vinh không phải những vị thần, mà là những con người đã hy sinh cái tôi của mình để gánh vác một trách nhiệm lớn lao hơn.

Và rồi, khi họ đang đứng đó, ba khoảng trống trên bức tường đối diện bắt đầu phát sáng. Ba hình ảnh mới từ từ hiện ra.

Yami, trong hình hài của Komi, với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh biếc đầy kiên cường.

Jensen Huang, trong chiếc áo khoác da màu đen, đôi mắt ánh lên sự thông thái của một nhà công nghệ.

Kern Connor, trong bộ quân phục đô đốc, vết sẹo trên mặt ông không phải là một khuyết điểm, mà là một biểu tượng của danh dự.

Kern Connor nhìn vào hình ảnh của chính mình, rồi nhìn sang những huyền thoại đang đứng cạnh. Ông đứng nghiêm, và trong đôi mắt của người chiến binh sắt đá đó, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài. "Đây... đây là sự vinh dự lớn nhất trong cuộc đời tôi," ông nói, giọng ông khàn đi.

Jensen Huang thì chỉ biết lắc đầu trong sự choáng ngợp. "Nó... nó vĩ đại quá," ông thì thầm. "Trở thành một phần của lịch sử này..."

Yami không nói gì. Cô chỉ siết chặt lấy tay Rick Earth, tựa đầu vào vai anh, và trong đôi mắt cô là một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Rick cũng quay lại nhìn cô, một ánh nhìn âu yếm, rồi anh nhìn tất cả mọi người.

"Mọi người hãy sẵn sàng," anh nói, giọng anh vang vọng một sự quyết tâm. Anh quay sang Jensen. "Và Jensen Huang, kể từ giờ phút này, tên mới của cậu, danh xưng ADE của cậu, sẽ là Victor Urban."

Jensen, hay giờ là Victor Urban, gật đầu, một sự quyết tâm mới rực cháy trong mắt ông.

"Được rồi," Rick nói, nhìn cả mười một người còn lại. "Lớp học của chúng ta đã đủ sĩ số."

Anh quay người, nhìn về phía một cánh cổng lớn ở cuối đại sảnh, một cánh cổng dẫn đến khu huấn luyện khắc nghiệt nhất, nơi mà ngay cả các vị thần cũng phải đổ mồ hôi.

"Hãy sẵn sàng. Hai mươi năm tới, sẽ là địa ngục đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store