ZingTruyen.Store

P2 - R.U.G.E - 6 - Liên Bang Địa Cầu - Lịch Sử - History - Phần 2

Chương 34

KimOanh03101999


Chương 34: Địa Ngục Trần Gian

Chiến thắng.

Đó là từ được vang lên trên khắp các thành phố của Cộng hòa Ngự Long, là dòng tít chạy trên mọi kênh truyền thông của Liên bang Địa cầu. Đế chế Axon đã sụp đổ. Hàng tỷ quân lính của chúng đã đầu hàng vô điều kiện. Một cuộc chiến tranh tàn khốc, một mối đe dọa diệt chủng, đã được dập tắt chỉ trong vài ngày. Niềm vui của sự giải phóng, của hòa bình được tái lập, lan tỏa như một làn sóng ấm áp, xoa dịu những vết thương còn nóng hổi của cuộc chiến.

Nhưng trong khi người dân đang ăn mừng, trong khi các nhà hoạch định chính sách của Quân đoàn 18 - PIONEER bắt đầu phác thảo những kế hoạch tái thiết vĩ đại cho lục địa Axon, thì những người lính ở tiền tuyến, những người đang thực hiện nhiệm vụ chiếm đóng và gìn giữ hòa bình, lại bắt đầu khám phá ra rằng, con quái vật mà họ vừa đánh bại còn có một bộ mặt khác, một bộ mặt còn tăm tối và ghê tởm hơn cả những gì họ đã chứng kiến trên chiến trường.

Trong Tòa nhà Quốc hội ở Long An, giờ đã trở thành Bộ Chỉ huy Lâm thời của Lực lượng Liên minh, một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập. Vị Chủ tịch già của Ngự Long, với một vẻ mặt đau đớn, đã trao cho các sĩ quan tình báo của Liên bang một tệp hồ sơ kỹ thuật số.

"Đây là những tin đồn," ông nói, giọng ông khàn đi. "Những mảnh thông tin mà tình báo của chúng tôi đã thu thập được trong nhiều thập kỷ, từ những người đào tẩu, từ những tín hiệu bị chặn bắt. Chúng tôi chưa bao giờ có thể xác thực chúng. Chúng tôi đã hy vọng... chúng tôi đã cầu nguyện rằng chúng không phải là sự thật."

Tệp hồ sơ không có một cái tên hoa mỹ. Nó chỉ có một từ, một địa danh, một cái tên mà sau này sẽ được khắc vào lịch sử của vũ trụ như một biểu tượng của sự tàn ác tuyệt đối: Kalenbuzt.

"Nó được cho là một 'trại lao động cải tạo'," vị Chủ tịch nói tiếp. "Nằm ở một vùng thung lũng hẻo lánh, bị cô lập hoàn toàn ở phía Bắc lục địa. Nhưng những tin đồn... chúng nói về một điều khác. Chúng nói về sự diệt chủng."

Tệp hồ sơ không phải là một đống giấy lộn. Nó là một lời buộc tội, được viết bằng máu và nước mắt của những người đã biến mất. Và trong đó, có một cái tên khác: Chủng tộc Elf. Một chủng tộc huyền thoại trên hành tinh Hafi, nổi tiếng với vẻ đẹp thanh tao, đôi tai nhọn đặc trưng, và một mối liên kết sâu sắc với thiên nhiên. Họ là những nghệ sĩ, những nhà thơ, những người sống hòa bình. Và theo hồ sơ, họ đã gần như biến mất hoàn toàn sau khi Đế chế Axon trỗi dậy.

Không cần một mệnh lệnh nào từ các ADE. Quyết định được đưa ra ngay lập tức. Một lực lượng đặc nhiệm chung, bao gồm những người lính thiện chiến nhất của Quân đoàn 1 - ULTIMATE và Lực lượng Phòng vệ Ngự Long, cùng với các đội y tế của Quân đoàn 5 và các phóng viên chiến trường, đã được thành lập. Nhiệm vụ của họ: tiến đến Kalenbuzt và xác thực sự thật.

Chương Chín Mươi Mốt: Hành Trình Đến Vùng Đất Chết

Họ bay trên những chiếc phi thuyền vận tải tàng hình, lướt đi trên một vùng đất đã chết. Bầu trời ở đây không còn màu xanh lam trong vắt của Ngự Long. Nó mang một màu xám xịt, bệnh hoạn, như thể bị bao phủ bởi một lớp tro bụi vĩnh cửu. Mặt đất bên dưới là một vùng hoang mạc khô cằn, lởm chởm những tảng đá đen kịt như than. Không một ngọn cỏ, không một bóng cây, không một dấu hiệu nào của sự sống. Ngay cả gió dường như cũng không dám thổi ở nơi này.

"Các cảm biến không phát hiện được bất kỳ dạng sống nào trong bán kính 20km, ngoại trừ mục tiêu," phi công báo cáo, giọng anh ta có chút căng thẳng.

Khi họ đến gần, họ thấy nó.

Nằm lọt thỏm giữa một thung lũng bị bao bọc bởi những vách núi đá sắc nhọn, là một khu phức hợp khổng lồ, được bao quanh bởi nhiều lớp hàng rào dây thép gai và những hàng rào điện cao thế đang kêu xèo xèo một cách đầy đe dọa. Những tháp canh bằng bê tông đứng sừng sững ở mỗi góc, nòng súng máy của chúng chĩa xuống, im lìm như những con kền kền đang chờ đợi. Toàn bộ khu trại được bao phủ bởi một sự im lặng chết chóc, một sự im lặng còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm rú của chiến tranh.

Các phi thuyền hạ cánh bên ngoài vành đai phòng thủ đầu tiên. Hàng ngàn người lính, trong những bộ giáp Astartes và những bộ quân phục xanh rêu, tràn ra, vũ khí sẵn sàng. Họ không gặp phải bất kỳ sự kháng cự nào. Những tên lính gác Axon dường như đã bỏ chạy sau khi Đế chế sụp đổ.

Nhưng khi họ bước những bước chân đầu tiên vào khu vực trại, một mùi hôi thối nồng nặc, một mùi của sự chết chóc, của sự thối rữa và tuyệt vọng, đã xộc thẳng vào mũi họ, mạnh đến mức khiến những người lính dạn dày nhất cũng phải buồn nôn.

Và rồi, họ thấy những cảnh tượng đầu tiên của địa ngục.

Trên những hàng rào điện, vẫn còn treo lủng lẳng những thi thể đã khô quắt lại, quần áo rách nát, tay vẫn còn đang bám chặt vào sợi dây kim loại trong một nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng để thoát ra. Trên những hàng rào dây thép gai, những bộ xương trắng hếu bị mắc kẹt lại, bị gió thổi qua tạo nên những tiếng rít ghê rợn.

Họ tiến vào sâu hơn. Họ thấy những giá treo cổ, những sợi dây thừng vẫn còn đung đưa trong gió, và bên dưới là những vũng máu đã khô lại. Họ thấy những bức tường xử bắn, bề mặt bê tông chi chít những vết đạn và những mảng màu nâu sẫm.

Một người lính Ngự Long trẻ tuổi không thể chịu đựng được nữa. Cậu ta quay mặt đi và nôn thốc nôn tháo. Những người đồng đội của cậu, những người đã từng đối mặt với những cỗ máy chiến tranh khổng lồ, giờ đây cũng tái mặt, tay nắm chặt lấy vũ khí, như thể đang cố gắng bám víu vào một thứ gì đó hữu hình trong cơn ác mộng này.

Chương Chín Mươi Hai: Tiếng Vọng Của Những Linh Hồn Đã Mất

Họ chia nhau ra, tiến vào các khu nhà giam, những dãy nhà gỗ dài và tồi tàn. Bên trong, không khí ngột ngạt và hôi thối. Trên những chiếc giường tầng bằng gỗ mục nát, chỉ có những tấm chăn rách bươm và những vết bẩn không thể nhận dạng. Nhưng điều kinh hoàng nhất là những bức tường. Chúng chi chít những dòng chữ được khắc vội vàng bằng móng tay, bằng những mảnh đá nhỏ. Những cái tên. Những lời cầu nguyện. Những lời nhắn gửi cuối cùng cho gia đình.

"Mẹ ơi, con lạnh lắm." "Sullivan, em yêu anh." "Xin các vị thần hãy tha thứ cho chúng con."

Và rồi, họ tìm thấy những hầm hơi ngạt.

Những căn phòng bằng bê tông lạnh lẽo, không có một cửa sổ nào. Cánh cửa thép dày và nặng, với những chốt khóa kiên cố. Và khi họ dùng sức mạnh của bộ giáp để mở một cánh cửa ra, một làn hơi độc còn sót lại đã phả ra, khiến các cảm biến hóa học trên mũ giáp của họ gào lên inh ỏi. Bên trong, trên những bức tường, là hàng ngàn vết cào bằng móng tay, chồng chéo lên nhau, một minh chứng câm lặng cho những giây phút cuối cùng đầy đau đớn và tuyệt vọng của hàng ngàn sinh linh.

Các phóng viên chiến trường, những con người đã quen với việc ghi lại những cảnh tượng tàn khốc nhất, giờ đây cũng phải run rẩy. Chiếc máy quay ba chiều của một nữ phóng viên trẻ rơi xuống đất. Cô ngồi thụp xuống, và khóc nức nở.

Và rồi, giữa sự im lặng của cái chết, họ nghe thấy một âm thanh.

Một tiếng ho yếu ớt.

Một đội đặc nhiệm của Quân đoàn 1 ngay lập tức lao về phía âm thanh đó. Họ tìm thấy một khu nhà giam khác, nằm ở một góc khuất của khu trại. Cánh cửa bị khóa chặt từ bên ngoài. Họ phá tung nó ra.

Bên trong là một cảnh tượng sẽ ám ảnh họ đến hết cuộc đời.

Trong bóng tối và sự hôi thối, hàng trăm, có lẽ hàng ngàn bóng người đang co cụm lại với nhau. Họ không còn giống con người. Họ là những bộ xương di động, được bọc trong một lớp da nhợt nhạt, căng ra. Đôi mắt của họ to và trũng sâu, trống rỗng, không còn một chút hy vọng nào. Hầu hết là phụ nữ và trẻ em gái. Chủng tộc Elf. Mái tóc dài, óng ả trong truyền thuyết của họ giờ đây đã xơ xác, bết lại vì bẩn thỉu. Đôi tai nhọn đặc trưng của họ rũ xuống, một số còn bị cắt mất một phần.

Họ quá yếu để có thể đứng dậy. Họ chỉ nằm đó, run rẩy, nhìn những người lính cao lớn trong những bộ giáp đáng sợ vừa bước vào với một sự thờ ơ của những người đã chấp nhận cái chết.

Một người lính Liên bang, một người đàn ông to lớn với bộ râu quai nón rậm rạp, người đã một mình hạ gục ba chiếc xe tăng Axon, quỳ xuống. Anh ta từ từ tháo chiếc mũ giáp của mình ra, để lộ một khuôn mặt đẫm nước mắt.

"Đừng sợ," anh ta nói, giọng anh ta khàn đi vì xúc động. "Chúng tôi... chúng tôi đến để cứu các bạn."

Anh ta đưa ra một thanh lương khô. Một cô bé Elf nhỏ, có lẽ chỉ khoảng năm, sáu tuổi, ngước nhìn lên. Trong đôi mắt to tròn, vô hồn của cô bé, một tia sáng le lói đầu tiên của sự sống dường như đã quay trở lại. Cô bé từ từ, run rẩy, đưa bàn tay gầy guộc như một cành cây khô của mình ra, và nhận lấy thanh lương khô.

Khoảnh khắc đó đã phá vỡ tất cả. Những người lính, cả của Liên bang và Ngự Long, những chiến binh sắt đá, đã đồng loạt bật khóc.

Chương Chín Mươi Ba: Cơn Thịnh Nộ Của Cả Một Nền Văn Minh

Cuộc giải cứu bắt đầu. Những người lính của Quân đoàn 5 lao vào, những khoang chữa trị di động được thiết lập ngay tại chỗ. Họ nhẹ nhàng, cẩn trọng, bế từng người sống sót ra khỏi địa ngục đó, truyền cho họ dung dịch dinh dưỡng, sưởi ấm cho họ.

Trong khi đó, những hình ảnh, những đoạn video, những bằng chứng không thể chối cãi về tội ác diệt chủng tại Kalenbuzt đã được gửi đi.

Nó đến Trái Tim của Địa Cầu. Đại Hội Đồng Quân Sự Nhân Dân đang họp, bỗng nhiên im bặt. Họ nhìn vào những hình ảnh về hầm hơi ngạt, về những thi thể, về những đứa trẻ Elf gầy trơ xương. Thủ tướng Elara, người đã sống qua sự áp bức, cũng phải đưa tay lên che miệng, đôi mắt bà nhắm lại trong đau đớn.

Nó đến với mười vị ADE. Rick Earth và Yami, đang ở trên cầu tàu ARX, cùng nhau xem những hình ảnh đó. Yami, Nữ thần của Sự Sống, đã khóc. Và Rick, anh không khóc. Anh chỉ im lặng. Nhưng sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào. "Phần Hư Vô" bên trong anh, thứ đã ngủ yên từ sau cuộc chiến Sona, lại một lần nữa trỗi dậy.

Nó đến với mạng xã hội của Cộng hòa Ngự Long. Cơn hân hoan của chiến thắng đã bị dập tắt ngay lập tức, thay vào đó là một làn sóng phẫn nộ và ghê tởm.

@Dragon_Pride: Đây... đây không phải là kẻ thù. Đây là quỷ dữ. Chúng không phải là một đế chế. Chúng là lũ ác quỷ.

@History_Buff_NL: Tôi đã đọc về lịch sử của Trái Đất. Về Holocaust, về trại tập trung Auschwitz. Tôi đã nghĩ rằng đó là tội ác tột cùng. Nhưng cái này... cái này không khác gì cả.

@ThankYouFederation: Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu tại sao các bạn lại phải hủy diệt thủ đô của chúng. Các bạn không phải là những kẻ tàn bạo. Các bạn là những người thực thi công lý.

Tại Kalenbuzt, một người lính Liên bang, một người Do Thái có tổ tiên đã sống sót qua thảm họa diệt chủng ở Thế chiến thứ hai, đứng giữa sân trại, nhìn những người lính MEDICAL đang cứu chữa cho những người Elf. Anh ta siết chặt khẩu súng M240B của mình, và nghiến răng rồi xả hết băng đạn loạn xạ vào biểu tượng và cờ của lũ đế chế. Như thể muốn ăn tươi nuốt sống chúng.

"Chúng chả khác nào lũ Quốc xã," anh ta gầm lên, giọng nói của anh ta là sự tổng hòa của nỗi đau lịch sử và sự căm phẫn của hiện tại. "Chả khác nào cuộc diệt chủng người Do Thái ở Thế chiến thứ hai."

Lời nói của anh ta đã được máy quay ghi lại. Và câu nói đó, đã trở thành tiếng lòng của cả một nền văn minh.

Cuộc chiến có thể đã kết thúc. Nhưng cuộc phán xét, giờ mới thực sự bắt đầu. Và lần này, sẽ không còn một chút lòng thương xót nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store