[Onran] Đã Từng Yêu Trong Im Lặng
Chap 1: Lời Chưa Thốt,Tình Đã Rung Động
---Doran là thành viên mới gia nhập đội tuyển T1. Với tài năng không thể phủ nhận, anh nhanh chóng hòa nhập với đội, nhưng có một điều gì đó vẫn khiến mọi thứ không thực sự trọn vẹn trong mắt Moon Hyeonjun. Doran không giống những tuyển thủ khác - anh có một cách giao tiếp không vồn vã, không thích sự náo nhiệt, chỉ nhẹ nhàng hòa mình vào không gian. Nhưng đối với Oner, sự im lặng ấy lại là một điều gì đó lạ lẫm, giống như một bức tường vô hình, không dễ dàng phá vỡ.Kể từ khi Doran gia nhập, Oner luôn quan sát anh từ một góc xa, trong khi Doran vẫn vô tư trò chuyện, đùa giỡn với Keria và Gumayusi, những người đồng đội thân thiết đã biết nhau từ trước. Cái cách họ đối xử với Doran thật dễ dàng, như thể anh là một phần tự nhiên của đội. Oner có cảm giác như mình đang đứng ngoài cuộc, và dù Doran luôn mỉm cười, cái mỉm cười ấy chỉ dành cho những người khác chứ không phải cậu.Keria và Gumayusi là những người đầu tiên tiếp cận Doran khi anh mới gia nhập, dẫn dắt anh qua các cuộc luyện tập, các trận đấu, giới thiệu anh với lối sống của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Cả hai luôn vui vẻ và thoải mái khi ở bên Doran, nhưng mỗi lần Doran cười, Oner lại cảm thấy một sự kỳ lạ trong lòng. Anh không thể dứt mắt khỏi cái nụ cười ấy - một nụ cười ngọt ngào, toát lên sự tự tin nhẹ nhàng của Doran, nhưng lại khiến trái tim Oner đập loạn nhịp.Những buổi tối sau tập luyện, khi mọi người đã rời khỏi phòng tập, Doran lại thường đứng một mình bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm. Mỗi lần cậu vô tình nhìn thấy Doran trong không gian tĩnh lặng ấy, cậu lại cảm thấy một cảm giác xao xuyến khó tả. Doran không bao giờ chủ động tiếp cận Oner, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn lướt qua cậu, nhẹ nhàng như có một sự gắn kết nào đó mà cậu không thể lý giải.Một buổi tối nọ, Oner thấy Doran đứng lặng lẽ nhìn ra ngoài. Cảm giác như có một sức hút lạ kỳ khiến cậu không thể ngừng nhìn vào anh. Cậu do dự một lúc rồi quyết định bước lại gần."Anh đang làm gì vậy?" Oner hỏi, giọng hơi lạ khi cất lời.Doran quay lại, một chút ngạc nhiên trên gương mặt, nhưng không xa cách. "Chỉ là ngắm sao thôi," anh trả lời, ánh mắt dịu dàng. "Anh thích nhìn lên trời như này, đôi khi nó giúp anh giải toả tâm trạng khá tốt."Oner cảm thấy có gì đó trong câu nói ấy mà mình chưa từng nghĩ đến. Cậu không biết tại sao, nhưng mỗi lần anh mỉm cười hay nói những câu nhẹ nhàng như vậy, cậu lại cảm thấy như có một phần trái tim mình được mở ra.---
Ngày hôm sau, trong một buổi phỏng vấn của đội, Gumayusi vô tư đùa giỡn với Doran: "Từ giờ Doran sẽ là của tôi," cậu ấy cười vui vẻ, ánh mắt đầy sự thân thiết.Doran chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lại vô tình chạm vào Oner một chút. Cái nhìn ấy nhanh chóng quay đi, nhưng Oner không thể không nhận ra sự thay đổi trong mình. Cậu muốn Doran nhìn mình nhiều hơn, muốn Doran cười với mình nhiều hơn. Nhưng mỗi lần như vậy,cậu lại cảm thấy bất an, không biết phải làm gì để thu hút sự chú ý của anh.Cả Keria và Gumayusi đều rất thân thiết với Doran, nhưng khi Doran đứng cạnh Faker, Oner lại nhận ra một điều: Doran luôn ngưỡng mộ Faker một cách mãnh liệt. Mỗi lần Faker nói gì đó, Doran luôn im lặng lắng nghe, ánh mắt rực sáng như thể mọi lời của Faker đều là kim chỉ nam cho anh. Oner nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy một chút ghen tị, và tự hỏi liệu mình có thể trở thành người mà Doran nhìn với ánh mắt như vậy không.Và rồi, trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Oner nhận ra một sự thật đau lòng: Doran không cần sự chú ý của cậu. Anh có tất cả mọi thứ từ những người khác, có Faker, có Keria, có Gumayusi, và thậm chí có cả nụ cười dễ mến khiến ai cũng phải yêu quý. Còn Oner thì chỉ biết lặng lẽ nhìn từ xa, với cảm giác ngập ngừng không thể vượt qua.Doran vẫn vậy, nụ cười luôn rạng rỡ, nhưng Oner bắt đầu nhận ra rằng, mỗi khi Doran cười, trái tim cậu lại đập mạnh hơn một nhịp.---End Chap 1---
Ngày hôm sau, trong một buổi phỏng vấn của đội, Gumayusi vô tư đùa giỡn với Doran: "Từ giờ Doran sẽ là của tôi," cậu ấy cười vui vẻ, ánh mắt đầy sự thân thiết.Doran chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lại vô tình chạm vào Oner một chút. Cái nhìn ấy nhanh chóng quay đi, nhưng Oner không thể không nhận ra sự thay đổi trong mình. Cậu muốn Doran nhìn mình nhiều hơn, muốn Doran cười với mình nhiều hơn. Nhưng mỗi lần như vậy,cậu lại cảm thấy bất an, không biết phải làm gì để thu hút sự chú ý của anh.Cả Keria và Gumayusi đều rất thân thiết với Doran, nhưng khi Doran đứng cạnh Faker, Oner lại nhận ra một điều: Doran luôn ngưỡng mộ Faker một cách mãnh liệt. Mỗi lần Faker nói gì đó, Doran luôn im lặng lắng nghe, ánh mắt rực sáng như thể mọi lời của Faker đều là kim chỉ nam cho anh. Oner nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy một chút ghen tị, và tự hỏi liệu mình có thể trở thành người mà Doran nhìn với ánh mắt như vậy không.Và rồi, trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Oner nhận ra một sự thật đau lòng: Doran không cần sự chú ý của cậu. Anh có tất cả mọi thứ từ những người khác, có Faker, có Keria, có Gumayusi, và thậm chí có cả nụ cười dễ mến khiến ai cũng phải yêu quý. Còn Oner thì chỉ biết lặng lẽ nhìn từ xa, với cảm giác ngập ngừng không thể vượt qua.Doran vẫn vậy, nụ cười luôn rạng rỡ, nhưng Oner bắt đầu nhận ra rằng, mỗi khi Doran cười, trái tim cậu lại đập mạnh hơn một nhịp.---End Chap 1---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store