Ongnielminhwan Baehwisamhoon Longfic Ngoc Boi Tuy Duong
*WARNING: Chap này có H nha các mẹ. H nhẹ thôi nhưng vẫn nên cân nhắc trước khi đọc"
Thành Vũ đi đến Tây ngự uyển. Lòng cậu nặng trĩu, nhớ lại đêm đầu tiên ở Đại Đường cùng Mẫn Hiền. Năm đó, Mẫn Hiền vẫn là một hoàng tử, chưa phải lo lắng những ân oán, lo lắng chuyện triều chính. Ngày tháng Thành Vũ được ở cạnh Mẫn Hiền hoàng tử, thật là những tháng ngày bình yên hạnh phúc. Mỗi ngày, Thành Vũ đều được cùng chàng làm thơ, vẽ tranh, cùng nhau đối ẩm, uống rượu đến khi cả hai say mèm, ôm nhau ngủ ngay trong Văn Thư Điện. Mẫn Hiền là người hiền đức, không thích võ nghệ, đao kiếm; chỉ thích đọc sách, luyện chữ. Thành Vũ vốn thích bay nhảy, vậy mà vì Mẫn Hiền, chăm chỉ luyện tài trí để cùng đối đáp với Mẫn Hiền. Cũng vì mong muốn Mẫn Hiền mạnh mẽ hơn mà thường bắt Mẫn Hiền cùng cưỡi ngựa bên Bình Tước hồ, cùng nhau tập bắn cung dưới ánh hoàng hôn. Những kỉ niệm đẹp đẽ bên người thương yêu nhất, Thành Vũ nghĩ đến mà bật khóc."Mẫn Hiền, chàng đã phải chết thật oan uổng và đau đớn. Thiếp lực bất tòng tâm, không những không báo oán được cho chàng, còn chỉ biết ngồi đây nhớ về những kỉ niệm xưa cũ. Chàng ơi, chàng còn nhớ nơi này không? Lần đầu tiên hai ta đi xa Đại Tuỳ, đến nước lạ lòng thiếp không khỏi bồn chồn. Tại đây chàng đã giãi bày tất cả tâm tư tình cảm chàng dành cho thiếp suốt hơn 10 năm chúng ta sống bên nhau. Chàng đã hôn thiếp ngay dưới bầu trời đầy pháo hoa, kết thúc chuyến trinh phạt năm ấy. Thiếp đã tưởng tình cảm thiếp dành cho chàng là đơn phương, tưởng trong lòng chàng vẫn luôn vương vấn bóng hình ấy, hoá ra chàng đã sớm quay về phía thiếp. Chàng có biết những tháng ngày bên chàng, Thành Vũ này đã hạnh phúc đến nhường nào. Giá như thiếp đừng mang Ánh nhi, hậu duệ Đại Tuỳ, thì hôm đó thiếp đã có thể cùng chết với chàng. Mẫn Hiền, liệu chàng ở trên cao có nhớ Thành Vũ dưới chốn dương gian này không?"Lệ cứ tuôn rơi lã chã, Thành Vũ liên tục uống rượu để quên đi nỗi sầu này."Hoàng Thượng giá lâm"Thành Vũ giật mình quay lại, là Nghĩa Kiện Hoàng Thượng"Khang Nghĩa Kiện, ngươi đến đây làm gì, cút đi cho khuất mắt ta"- Thành Vũ gào lên nghẹn đắng"Hỗn láo, nhà ngươi còn không mau quỳ xuống"- An công công tức giận"Quýnh Tiếp, ngươi lui ra sau đi, ta muốn ở riêng cạnh Thành Vũ"- Nghĩa Kiện nhẹ nhàng"Bệ Hạ...""Lui đi, ta sẽ không sao đâu"Tất cả nô tì của Nghĩa Kiện đã đi hết. Nghĩa Kiện đến bên Thành Vũ, ôm cậu vào lòng"Người tránh ra, đừng chạm vào ta""Thành Vũ, sao nàng lại khóc? Ta xin nàng, đừng khóc, nàng khóc lòng trẫm đau như có dao cứa vào lòng""Ta khóc thì mặc kệ ta. Một kẻ không có trái tim như ngươi mà cũng biết đau sao?""Thành Vũ, sao ta có thể không có trái tim? Nàng có biết, đêm nào ta cũng đứng trước Thành Tịch cung đợi chờ nàng. Nàng có biết, ta đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ tiệc Lưu Li năm đó. Ta vì nàng mà gây dựng Đại Đường, vì nàng mà xâm chiếm Đại Tuỳ. Ta yêu nàng, thực sự yêu nàng. Ta có thể vì nàng mà làm bất cứ điều gì, chỉ cần nàng nở nụ cười.""Yêu ta sao, ngươi si tình đến thế cơ à? Ngươi nói có thể vì ta làm bất cứ điều gì phải không?""Phải, đúng vậy. Chỉ cần nàng vui, ta sẽ không từ bất cứ việc gì.""Được, vậy ngươi chết đi. Ngươi đi chết đi ta sẽ cười, cười thật lớn, cười đến lúc ngủ cũng sẽ vẫn nở nụ cười""Nàng, nàng hận ta đến thế sao hả Thành Vũ. Ta van nàng, hãy một lần tiếp nhận tình cảm của ta.""Thật nực cười. Ta hận ngươi đến tận xương tuỷ. Ngươi cướp nước, giết chồng ta. Giờ còn mong muốn ta tiếp nhận. Ngươi thật quá tham lam.""Thành Vũ, nếu bây giờ ta giải oan cho Hoàng Mẫn Hiền, nàng có thể yên lòng không?""Ý ngươi là...""Ta sẽ không bêu đầu Mẫn Hiền trước cổng thành nữa. Mẫn Hiền sẽ được hoả táng và đưa về chôn cất tại Tây ngự uyển này. Ta sẽ xây điện thờ Mẫn Hiền, hàng năm sẽ đều tổ chức ngày giỗ thật lớn.""Được, chính nhân quân tử, nói được phải làm được. Ta coi như tha thứ cho ngươi phần nào. Đêm nay, hãy cùng ta uống rượu giải sầu"Thành Vũ rót một chén rượu đầy "Nghĩa Kiện, mời" rồi uống cạn chén rượu. Nghĩa Kiện uống chục chén không say, Thành Vũ say ngất ngây, ngã vào lòng Nghĩa Kiện. Nghĩa Kiện lập tức ôm Thành Vũ vào lòng, bế về Can Lộ điện.Nghĩa Kiện đặt bảo bối của mình xuống giường, đắp chăn cho nàng rồi vội rời đi. Hoàng đế dù không say nhưng đầu óc cũng choáng váng đôi phần. Hắn không muốn trong một phút lầm lỡ mà làm tổn hại đến người thương, mà người này mới bớt đi một chút ác cảm với hắn. Chợt một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy eo hắn, kéo Nghĩa Kiện ngã xuống giường."ư...ư.... " – Thành Vũ trong tình trạng không một mảnh vải nằm trên giường , toàn thân uốn éo như con rắn – "ư.... ư.... " – cậu rên lên những tiếng kích thích"Thành...Thành Vũ, nàng say rồi. Ngủ ngoan đi, cho ta về nào""Bệ Hạ, van xin người, hãy chiều chuộng thiếp đi mà"- Thành Vũ trườn lên người Nghĩa Kiện, thì thầm bên tạ hắn. Cậu cắn nhẹ lên tai hắn, lướt môi trên da mặt rồi từ từ chuyển xuống bờ môi khô ráp của Nghĩa Kiện.
"T...h...à...n...h V..ũ" hắn lắp bắp cái môi của mình vẫn đang bị mút mát"ư.... ư.... " – cậu tự rên lên khi lê lưỡi liếm cho môi hắn ướt để nụ hôn uyển chuyển hơn."Thiếp muốn.... . " – đôi mắt màu đỏ đục ngầu dục vọng của cậu khiến hắn sợ hãi lùi dần ra phía sau tường. Mới cách đây có mấy canh giờ, cậu còn nhất quyết cự tuyệt hắn, vậy mà giờ đã thành thế này. Thật không ngờ sức mạnh của rượu lại khủng khiếp đến vậy.Thành Vũ bò như con thú hoang khát máu vò lấy thân thể Nghĩa Kiện, cậu ôm lấy cổ hắn cạ thân thể vào người hắn. Hắn vịn theo vách tường cố gắng đứng dậy tay không dám chạm vào cậu. Một lần nữa hắn đẩy cậu ra. "Thành Vũ mau tỉnh lại. Nàng say quá rồi"Thành Vũ không nghe, lật ngửa Nghĩa Kiện ra, nhảy lên bụng hắn ngồi trên đó xé toạc hoàng bào của hắn. Tay cậu sờ sẫm khuôn ngực của hắn, môi tìm đến môi và cậu đẩy lưỡi vào trước khi hắn định cự tuyệt lần nữa.Môi cậu như ma thuật như bùa chú khiến hắn đê mê không tỉnh táo cũng không khác gì cậu đang say lướt khướt vì rượu lúc này đâu. Cậu khóa hai cổ tay hắn xuống giường nút lấy lưỡi hắn, khám phá hết ngóc ngách trong vòm miệng hắn không ngừng. Kéo lưỡi hắn sang vòm miệng mình để hắn cũng có thể chu du và giao lưu với lưỡi cậu. Tiếng đánh lưỡi càng lúc càng lớn và mạnh.Da bụng hắn cảm nhận được cậu cương cứng bên trong lớp quần lót đã bị ướt đôi chỗ rồi. Thành Vũ tự di chuyển mông mình ngồi thấp xuống đến đũng quần hắn, cậu cạ liên tục vào nó, với một người bình thường làm vậy ai cũng sẽ phản ứng, huống chi là cậu đẹp.Cậu rất đẹp, dù cậu là một nam nhân. Nhưng trời phú cho cậu nước da trắng mịn bông tuyết, đôi môi đỏ mọng chúm chím như bông hồng nhung . Chẳng trách với nhan sắc gợi tình này mà làm say đắm cả hai hoàng đế hai nước Tuỳ-Đường
"Mmmm" – hắn rên trong nụ hôn bất tận, cái của hắn cũng làm ướt quần lót mất rồi"Để thiếp giúp người!" – cậu nhả những tiếng ái tình vào tai hắn khiến hắn đông cứng như tượng.Đôi tay đôi môi đang cởi những thứ trên đường cậu đi tìm cơn khoái lạc của dục vọng, mọi thứ trên người hắn được tháo bỏ, cậu ngậm ngay cái thứ cứng như thép của hắn vào miệng mình."Urggg ~" – hắn ngã đầu ra nhắm nghiền mắt bởi cái nóng trong vòm miệng bao bọc lấy đứa con nhỏ của hắn đang đòi hỏi.
Thành Vũ bỏ lửng công việc khi nó đã đủ cứng, cậu chòm lên hôn hắn lần nữa. Cậu cầm bàn tay hắn ngậm lấy hai ngón tay của hắn liếm nó như thể đang liếm cục cưng của hắn vậy, chỉ là động tác liếm ngón tay nhưng sao lại quyến rũ như vậy. Hắn bắt đầu lần mò từ lưng cậu đến mông, chui ngón tay theo đường rãnh mông vào bên trong cậu."Urgg.... " – cậu cắn môi dưới dụi đầu vào cổ hắn để tránh cái đau ngứa ngáy bên dưới, thân nhiệt vốn đã cháy bỏng vì ham muốn nay lại cảm khoái kỳ lạ nào đó ập tới. Cái nó trong hang sâu khiến cậu muốn có cái gì đó chui vào, ma sát nó làm nó phải đau nhức. Cậu muốn ai đó xé nát thân thể cậu ngay lúc này."Đau không?" – hắn hỏi."Bệ Hạ, mau lên" – cậu hối thúc.Hai ngón tay đang làm dãn nở bên trong nơi chật hẹp của cậu. Cả hai dường như không thể chịu đựng được nữa, hắn lật người cậu nằm xuống bên dưới mình. Hắn đặt hai chân cậu lên vai mình đưa phần hông dưới lẫn cửa sau lộ rõ trước mắt, hắn cầm đầu chiều dài của mình ấn vào trong cậu"Ahhhhh" – cậu khẽ la khi cái đau dãn cơ bên trong mình"G. . ắng...một chút" – hắn nói đứt quảng trong hơi thở. Chật quá! Quả thật là quá chật khiến hắn dù đã chuẩn bị cũng không thể nào chui vào trong được"AAAAA......Urgggggg....Ahhhh"– từng đợt la của cậu là từng phần chiều dài của hắn đã thành công trong việc chui vào nơi nó mong đợi."Nếu đau thì cấu vào da thịt ta" – hắn ấn ấn nhẹ từng chút cho cậu quen dần cái va chạm hai cơ thể. Một cái càng lúc càng cứng và to hơn. Cái còn lại thì co thắt không ngừng theo hơi thở của chủ.Hắn bắt đầu những cơn đẩy mạnh vào trong cậu. Hắn không tin rằng trên đời này lại có thứ khoái cảm điên cuồng đến vậy. Sự chật hẹp của cậu nuốt lấy hết chiều dài hắn, không ngừng co thắt bóp quanh nó."Bệ...hạ...Ấn.... ấ. . n...và. . o....ấn...vào...ng..
người...thần...thiếp...đi" – cậu rên rỉ. Tay nắm chặt gối trên đầu mình. Lúc đầu chưa quen cậu cong lưng ra chịu làm càng đau hơn, bây giờ cậu thả lỏng nương theo nhịp đẩy của hắn mang lại khoái cảm cho cả hai"a...ahhh.... . ahhhhhhhh" – hắn ấn vài cái không kịp rút ra thì mọi dịch trắng đục của mình đã vào tận sâu bên trong cậu. Hắn thở dốc rút cái đã mềm lại của mình ra.
Thành Vũ mệt lả, quay sang ôm lấy vòng ngực rắn chắc của Nghĩa Kiện, thì thầm vào tai hắn. "Mẫn Hiền, thiếp yêu chàng"Nghĩa Kiện giật mình, nghiến răng kèn kẹt. Hắn quay sang nhìn gương mặt thanh tú của Thành Vũ đang say ngủ, trên môi nở nụ cười mãn nguyện, bất giác cảm thấy đau lòng. Đến trong giấc ngủ, Thành Vũ vẫn không ngừng nghĩ đến Mẫn Hiền, lại còn gọi tên hắn kể cả khi đang ân ái bên Nghĩa Kiện. Nghĩa Kiện ôm siết lấy Thành Vũ, hôn lên trán nàng, thì thầm vào tai nàng:"Thành Vũ, ta yêu nàng. Ta sẽ cho nàng thời gian, rồi có một ngày nàng sẽ quay về bên ta, sẽ nằm dưới thân ta mà rên rỉ tên Khang Nghĩa Kiện này đầy khoái lạc."End chap 3
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store