Ongniel Soi Lang Cua Phap Su
Ong muốn nuôi một chú cún từ rất lâu rồi.Làm pháp sư sống 825 năm, có chừng 600 năm anh đã suy nghĩ có nên nuôi thú cưng để làm bạn với mình hay không, rồi lại bởi vì tuổi hạn ngắn ngủi của những động vật nửa đường bỏ cuộc, dù sao chúng cũng xác định không thể trường sinh bất lão, anh lại đa sầu đa cảm bản thân có thể tiếp nhận sinh mệnh người bạn của mình sẽ mất đi hay không.Hơn 800 năm, ngoại trừ vài cọng cây ngọn cỏ bị anh chăm đến chết, Ong chưa bao giờ thực sự chứng kiến sinh mệnh tàn lụi. Sinh vật màu lục rời đi đã khiến anh đủ sầu não, anh không dám nghĩ nếu như đổi thành loài vật biết di chuyển, biết làm nũng, bản thân sẽ đau buồn đến mức nào nữa."Vì vậy anh muốn làm phép nuôi quỷ? Đầu năm nay còn có pháp sư nào sử dụng tới ma thuật để nuôi quỷ nữa? Pháp lực của anh đã mạnh như vậy, hiện tại thông tin lại phát triển như vậy, không cần dùng bồ câu đưa tin. Nuôi quỷ sao? Vừa phí sức lại vừa tốn tiền." Phù thủy là bạn tốt - Kim đã nói với anh như vậy."Không phải nuôi quỷ, anh muốn nuôi sủng vật, sủng vật!"Kim càng không hiểu, má bánh bao vì kích động mà chấn động: "Sủng vật? Anh học nhân loại chạy theo hot trend cái gì đó? Anh có biết nuôi sủng vật phải xài bao nhiêu tiền không? Anh phải tập cho nó đi WC, cùng nó chơi, bất luận có tốn hơi thừa lời ra sao, nó cọ móng, lông rụng đầy trên đất vẫn không thể đánh, không thể mắng. Anh có bệnh không Ong?"Kim chất vấn vài lời xong liền nghe Ong muôn phần oán giận: "Anh không có bệnh! Anh chỉ muốn nuôi mà thôi!""Tại sao anh muốn nuôi sủng vật?" Cuối cùng Kim bình tĩnh lại, thả cây đũa phép của mình xuống, hét lên, chỉ tay vào mũi Ong trong sự điên loạn, thở dài rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hai người quen nhau đã rất lâu rồi, so với Ong, cậu kém mấy trăm năm tuổi, tính cách cũng trẻ con hơn một chút, đây là lần đầu tiên cậu thấy Ong bốc đồng như vậy, rõ ràng cho tới bây giờ mình mới chính là người bị anh thuyết phục mà."Anh... quá cô đơn." Khí thế vừa rồi tiêu tan, vai Ong rủ xuống, môi mỏng ngượng ngùng mím thành một đường thẳng hầu như không thể nhìn thấy, lông mi thật dài nhìn qua ủy khuất không chịu được. Kim nghĩ thầm anh nuôi sủng vật gì chứ, bản thân nhìn qua tựa như hắc miêu thành tinh, nhu thuận lại ngốc nghếch, thậm chí cậu còn muốn cưng chìu anh nhiều chút."Cô đơn là trạng thái mà chỉ nhân loại mới có, càng có nhiều phép thuật thì càng hạnh phúc a! Vì sao cảm thấy cô đơn chứ?" Miệng nhỏ hình thoi lầu bầu xì mũi coi thường. Từ trước đến nay Ong cảm thấy so với phù thủy, ngoại hình của Kim càng giống với bộ tộc tinh linh hơn. Tuy rằng từ trước thế kỷ Kim đã bắt đầu biết thỉnh thoảng dùng các loại tiếng cười kỳ dị khiến não như ngựa thần lướt gió tung mây ức hiếp anh, nhưng mà đôi tai nhọn cùng với khuôn mặt tròn nhỏ nhắn kia lại thật sự không có khả năng đe dọa người khác. Mỗi lần Kim cười ha ha tuyên bố bản thân bị Ong K.O. là anh y như rằng ngạo kiều như chú dê nhỏ diễu võ dương oai.Sủng vật của mình nhất định phải đáng yêu hơn Kim, Ong lặng lẽ meo meo nghĩ."Em còn quá trẻ, không hiểu là phải rồi." Ong vẫy vẫy tay, rất không muốn tiếp tục đề tài này, đàm luận với phù thủy chỉ vừa sống được vỏn vẹn có 527 năm như cậu quả thực là đàn gảy tai trâu."Em trẻ lúc nào! Em đã hơn 500 tuổi rồi đấy!" Tinh linh trong hình dạng phù thủy thở phì phì, nhặt đũa thần lên gõ đầu Ong.Ong vuốt vuốt cái trán dù bị gõ vậy cũng thấy không sao, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Kim: "Em thật sự còn rất trẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store