ZingTruyen.Store

Ongniel Phao Hoa Ruc Ro

Seongwu không trả lời, trực tiếp gác điện thoại.

Sau đó anh không ngủ được nữa, Daniel cũng không gọi lại. Seongwu nhìn chằm chằm trần nhà mờ mờ, suy nghĩ bậy bạ một hồi, sau đó ngồi dậy, từ phía dưới gối mò ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở ra ngăn kéo ở đầu giường.

Bên trong đều là đồ đạc đã có chút tuổi, một khắc chìa cắm vào ổ khóa đó, anh cảm giác trí nhớ liền cùng nhau ùa về. Tầng thứ nhất là các loại chứng chỉ văn bằng đại học, tầng thứ hai là giấy khen học sinh giỏi cấp hai cấp ba. Anh lấy ra toàn bộ, lộ ra vật bị đè ở phía dưới cùng nhất.

Bên trái là một tấm ảnh chụp chung. Hai người đều mặc đồng phục học sinh, Seongwu hướng về phía ống kính mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, thanh xuân không gì sánh được. Người bên cạnh anh tỏ ra dè dặt hơn rất nhiều, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi nheo lại, môi thật mỏng khẽ nhếch lên một độ cong nhất định.

Khi đó Seongwu trêu ghẹo đối phương nói, "Môi mỏng chính là người bạc tình", không ngờ lại một lời thành sấm.

Thiệp cưới đỏ rực cùng bức ảnh chụp cùng ở chung một chỗ. Anh nhớ tới thời điểm người nọ đem tờ giấy này đặt lên tay mình: "Seongwu à, mình sắp kết hôn rồi, thật xin lỗi."

Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Anh nhắm mắt lại, mí mắt rất không tiền đồ mà nóng lên. Xin lỗi cái gì chứ, còn chưa phải là trách mình ngu sao, cho là chỉ cần yêu thì sẽ chẳng phải sợ hãi điều gì, cho là chỉ cần chung một chỗ liền có thể là vĩnh viễn.

Anh nhặt lên điện thoại tiện tay nhét ở đầu giường, tìm trong lịch sử cuộc gọi nửa ngày, cuối cùng nhấn chọn một dãy số.

"Này, là tôi." Anh nhìn khuôn mặt chụp chung với mình có chút ngốc nghếch lại vui vẻ, hít sâu một hơi, "Tối mai có rảnh không? Tới nhà tôi đi."

***

Seongwu ngồi ở mép giường, tóc ướt nhẹp, giọt nước nhỏ xuống bờ vai, anh không để ý, mặc cho da mình bắt đầu đổi lạnh. Tiếng nước chảy trong phòng tắm bên kia ngừng chảy, cậu trai vóc dáng cao mảnh quấn khăn tắm đi ra.

Là tiểu nam sinh trước đây đã hẹn qua vài lần, dáng dấp đẹp mắt, kỹ thuật cũng không tệ. Thời điểm nhận được điện thoại của anh, không biết tại sao cậu ta thật giống như có chút kinh ngạc, bất quá vẫn là rất sảng khoái đáp ứng.

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Seongwu, nghiêng người sang muốn hôn môi, anh né ra: "Trực tiếp làm đi."

Chàng trai không tức giận, ngược lại cười cười. Cậu nói xong, đưa tay cởi nút quần áo ngủ Seongwu. Đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào da thịt, cả người Seongwu chợt run lên một cái, giống như bị hù dọa. Nhưng anh không dừng, chỉ nhắm mắt lại. Anh cảm giác được môi của chàng trai sát lại gần cổ mình, cố gắng không để cho bản thân nói ra lời cự tuyệt, nhưng vẫn thất bại.

"Xin lỗi..." Anh nhỏ giọng nói, "Tâm trạng tôi hôm nay không được tốt."

Tiểu nam sinh lắc đầu một cái bày tỏ không sao, mò qua lấy áo T-shirt của mình mặc lên. Cậu ta nhìn Seongwu nói: "Ra là thật."

"Cái gì?"

"Bọn họ đều nói sau khi anh tìm được một người cố định, từ đó liền không chơi bời nữa." Tiểu nam sinh nói, "Nhận được điện thoại, tôi còn sợ hết hồn."

Seongwu không lên tiếng, anh không biết nên nói gì.

"Hai người hẳn là yêu nhau đi." Tiểu nam sinh cười hì hì lại gần, tựa như muốn xuyên ánh mắt của anh nhìn ra được gì đó, "Mới vừa rồi anh nhắm mắt lại, nhưng thật ra là đang nghĩ tới anh ta đúng không?"

Seongwu nhìn đối phương mặt đầy vẻ "bị tôi đoán trúng rồi nhé", cùng với nụ cười đắc ý, đột nhiên cảm giác gương mặt này thật khiến làm cho người ta chán ghét.

Anh từ chối trả lời, lựa chọn đuổi người. Anh rất khách khí đưa đối phương đến cửa. Tiểu nam sinh lẩm bẩm gì đó, dáng vẻ thật giống như có điểm không bỏ được.

"Thật là đáng tiếc nha, tôi thật sự vẫn rất thích anh." Cậu ta vừa nói, một bên đỡ lấy bả vai Seongwu, "Hôn một cái đi, coi như quà tạm biệt."

Seongwu còn chưa kịp nói gì, cửa từ bên ngoài mở ra. Anh cứ như vậy duy trì tư thế cùng người khác hôn môi, một giây kế tiếp nhìn thấy Daniel ở ngoài cửa.

"A, có phải tôi tới không đúng lúc không?" Daniel nói, "Quấy rầy đến hai người sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store