Ongniel Phao Hoa Ruc Ro
Ánh đèn trong hành lang dần tối xuống, Seongwu hắng giọng đem nó thức tỉnh."Cậu tới làm gì?""Bật lửa của em rơi ở đây."Daniel né người tránh ra một chút để Seongwu thuận lợi mở cửa, động tác này khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, thật sự rất gần, cậu vừa nói, hơi thở ấm nóng liền phun bên tai Seongwu.Tay anh run rẩy, thiếu chút nữa không cầm được chìa khóa.Anh phải dùng hết sức mới có thể cắm chìa vào ổ, trong khoảng thời gian đó anh có thể cảm giác được ánh mắt Daniel một mực rơi vào trên gáy mình.Daniel còn nói: "Anh gầy."Lần này Seongwu bỗng nhiên không muốn giả bộ nữa. Anh thành thật nói: "Mùa hè khẩu vị không tốt, việc này cũng bình thường đi." Anh mở cửa đổi giày, sau đó khom người từ bên trong tận cùng của tủ giày cầm ra một đôi dép màu kem, là của Daniel trước kia.Ánh mắt Daniel khiến anh cảm thấy mình lại thua một lần nữa rồi, uất ức muốn chết.Anh cố ý không muốn đối mặt cùng Daniel, mang dép đi thẳng vào bên trong, cũng không quay đầu lại, nói: "Cậu tự tìm đi, lúc đi đóng kỹ cửa lại, tôi đi tắm." Đáng tiếc lời còn chưa nói hết, cánh tay liền bị một lực mạnh kéo lấy. Anh đụng vào lồng ngực nóng bỏng quen thuộc, bả vai đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ."Anh nhìn qua không được tốt." Daniel đem cằm đặt trên bả vai anh, buồn buồn nói, "Bạn trai nhỏ của anh đâu?""Bạn trai nhỏ gì chứ." Anh vốn có thể nói dối, nhưng cái ôm thân mật quen thuộc ấy, một khắc kia giống như thủy triều tấn công anh, những lời đó bỗng nhiên liền không thể nói ra miệng. Anh nhắm mắt lại, ngửi mùi hương thật sâu của Daniel, âm thanh có chút run rẩy, "Không có bạn trai nhỏ.""Chỉ có em."Tìm bật lửa, tìm được trên giường, loại chuyện này Seongwu vẫn là lần đầu tiên thấy.Bọn họ khao khát mà hôn môi như vậy, đối với thân thể của đối phương quả thực đã quá quen thuộc, chỉ là da chạm vào nhau liền như có ngọn lửa như muốn thiêu trụi mọi thứ. Thời điểm bị tiến vào, nước mắt đã tích tụ nửa tháng nay rốt cuộc tìm được cửa ra, Seongwu dùng sức ôm lấy bả vai Daniel, một lần lại một lần nói: "Anh thật sự nhớ em.""Em biết." Daniel lau đi giọt mồ hôi trên trán anh, trân quý hôn lên nước mắt của anh, "Em cũng rất nhớ anh."Cậu đỉnh thật sâu vào, Seongwu cảm giác thân thể và linh hồn cũng bị lấp đầy, anh không còn là một người cô độc nữa, anh có thể giành được một thứ gì đó, anh có thể yêu, anh có thể tin tưởng, anh không cần phải lang thang nữa.Anh nghe Daniel nói: "Em không phải loại người đó, đừng đẩy em ra được không?"Nước mắt không ngừng chảy xuống, anh không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể không ngừng dùng sức gật đầu.***Sau chuyện này, khi hai người nằm chung một chỗ, Seongwu thoải mái xong lại bắt đầu tính tình lý trực khí tráng(*) đùa bỡn, một chân bá đạo để ngang bụng Daniel, giọng lười biếng nói: "Không phải tìm bật lửa sao? Bật lửa đâu?"(*) Lý trực khí tràng: Cây ngay không sợ chết đứng.Anh cho là như vậy có thể làm khó Daniel một chút, ít nhiều có thể cứu vãn cục diện thua cuộc của chính mình, ai ngờ Daniel thật giống như biết làm ảo thuật, mò ra một chiếc bật lửa nhét vào tay anh.Sẽ không thật sự là vì bật lửa mới đến tìm anh chứ... Trong lòng Seongwu có chút không xác định, lại có điểm mất mát.Ngón tay cái chạm vào mặt kim loại bóng loáng lạnh như băng, anh tìm thấy một khối chữ gồ ghề, hướng về phía ánh sáng nhìn kỹ mới phát hiện trên đó có khắc chữ. Là tên của họ. Tên của hai người đứng chung một chỗ như vậy, giống như một câu thề nguyện chân thành.Anh không nháy mắt nhìn chằm chằm mấy chữ đó, cho đến khi tay kia bị Daniel nắm chặt. Cậu nhẹ nhàng nhéo ngón tay anh một cái, nói: "Nhận sính lễ của em rồi, không thể đổi ý nha.""Đây coi là sính lễ gì chứ!" Anh vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, hít hít mũi dáng vẻ giả bộ chê bai, "Ít nhất phải là một con xe Maserati!""Được." Daniel cười, lại gần cùng anh chậm rãi hôn môi, "Ngày mai sẽ đưa anh tới cửa hàng số 4, mua hai chiếc, một chiếc để lái, một chiếc để đập."Hai người cười với nhau.Bầu trời ngoài cửa sổ từ từ sáng lên, khiến bọn họ lảo đảo không thích ứng được đêm tối rốt cuộc đã qua. Một đêm này, họ đã bùng cháy, họ lại dập tắt, họ hoài nghi suy đoán do dự lùi bước, từng oán trách, từng rơi lệ, nhưng may mắn thay mọi chuyện khá tốt, tình yêu cùng sự chờ đợi cho tới giờ không thay đổi. Bọn họ tìm được đúng vị trí, đứng ở nơi đó, thật giống như dù có ra sao cũng không vấn đề gì.Kang Daniel đã cho Ong Seongwu dũng khí như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store