ZingTruyen.Store

Ongniel Ngay Hom Qua Me Cung Cay Xuong Rong

Những ngôi sao lại lần nữa sáng lấp lánh trong đêm tối mịt mờ, giống như người bên ngoài có biết bao lãnh đạm nhìn vào, thì cũng chỉ có một mình bản thân cô độc vùi trong vũng bùn. Lời nói Jaehwan để lại trong lòng Daniel cảm giác không chút nào thoải mái.

Cậu là người không muốn tranh giành. Mặc dù đã được lựa chọn là người được cầm dao giải phẫu, nhưng khi lãnh đạo cấp trên nói với cậu rằng bên khoa ngoại thiếu người, hỏi có muốn qua nhìn thử một chút hay không, cậu lại hào sảng đáp ứng, chẳng thắc mắc nhiều, thỉnh thoảng lên lớp giảng dạy, cho dù tiền lương giảm đi không ít, nhưng bù lại cũng vui vẻ, thoải mái.

Nhưng Seongwu không giống như vậy, trở thành bác sĩ khoa tim mạch cần phải bỏ ra không ít cố gắng, luận văn, lâm sàng, ở bệnh viện lâu năm mới có thể có cơ hội được ở lại khoa. Bỏ qua trình độ nghiệp vụ sang một bên, so với phẫu thuật thông thường đã thật sự khác biệt, phẫu thuật tim cần phải thông thạo dao mổ siêu âm, mở buồng tim... Bình tĩnh, không kinh tâm động phách hội tụ, Daniel biết Seongwu —— lịch sự tao nhã, tinh tế tỉ mỉ lại vượt trội hơn người.

Thế nhưng sự nghiệp ở khoa tim mạch của anh bởi vì một lần thậm chí không tính là tai nạn điều trị mà chết yểu.

***

Vụ án cũ có liên quan tới Seongwu đó, Daniel vẫn còn nhớ, người phụ nữ mắc bệnh mang theo đứa trẻ nhảy lầu tự tử là do anh chẩn bệnh. Người mẹ bị ung thư phổi, đứa nhỏ lại bị bệnh tim bẩm sinh do viêm nội tâm mạc tắc mạch não, phẫu thuật đối với người mẹ đơn thân, gia đình tróc khâm kiến trửu (*) mà nói thì thực sự tích góp bao nhiêu cũng chẳng thể đủ. Cùng Seongwu nói chuyện bên ngoài phòng bệnh, đứa trẻ tứ chi chết lặng, ý thức mơ hồ, không loại trừ khả năng thần kinh tổn thương do tắc mạch não.

(*) Tróc khâm kiến trửu: nghèo rớt mồng tơi.

Lúc liên lạc với thân nhân cơ hồ sứt đầu bể trán, không có bảo hiểm, không có tiền, không có gia đình, người cha rất lâu trước khi đứa bé ra đời đã bỏ chạy, có vẻ như không bệnh viện nào muốn chấp nhận bệnh nhân này. Người mẹ là một cô gái trẻ, sớm chịu khổ nên lưng có chút còng, ngồi xe lăn, lúc tới chờ ở cửa phòng bệnh còn bởi vì ho ra máu mà nửa phần trên của váy nhiễm đỏ. Cô gái kéo tay anh nói không có tiền, không ở phòng bệnh được, không trả nổi chi phí thuốc thang cùng trị liệu hóa chất, càng không gánh nỗi tiền phẫu thuật hai tuần sau cho đứa nhỏ, năn nỉ anh kê ít đơn thuốc xong liền muốn xuất viện, lời nói không mạch lạc, lặp đi lặp lại thật nhiều lần.

Seongwu có chút tức giận, nói cô nhìn dáng vẻ của mình một chút, nhìn thêm bộ dạng đứa trẻ chút nữa, anh bây giờ để hai mẹ con đi thì chẳng khác nào giết người.

Cho dù như thế nhưng cô gái vẫn kiên trì, nói vậy thì để đứa nhỏ ở lại bệnh viện, cô còn có thể xuất viện tiếp tục đi làm kiếm tiền.

Từ trước đến nay Seongwu không phải người nhiều lời, thời điểm đối mặt với người bệnh luôn rất ôn hòa, nhưng bên trong lại là người cố chấp. Đó là lần đầu tiên Daniel thấy anh cùng bệnh nhân nói nhiều lời như vậy, cơ hồ đến mức cãi vã, nói cô đã là mẹ đơn thân, phải học cách kiên cường; nói cô nhìn đứa trẻ của mình một chút, vạn nhất sau này nó không thể sống cuộc sống như người bình thường, cô đi rồi ai còn có thể chiếu cố nó, cô không thể không chịu trách nhiệm như vậy; còn vấn đề tiền nong từ từ rồi tính, trước tiên nhập viện, anh sẽ giúp cô nghĩ biện pháp.

Có lẽ bị dáng vẻ chân thành lại có thể tin cậy của Seongwu đánh động, cô gái chần chừ một chút, cuối cùng cũng ngập ngừng đồng ý nhập viện.

Nhưng sự việc xấu phát sinh một tuần sau đó, không biết là y tá nào sơ ý đưa cho cô gái một xấp hóa đơn chữa trị nằm viện, thúc giục giao tiền. Khi đó Seongwu vừa rời khỏi phòng bệnh của đứa nhỏ, thần trí cậu bé đã thanh tỉnh rất nhiều, chứng viêm đã cải thiện, tình trạng đã thuyên giảm, thuốc chống tắc mạch máu cũng có hiệu quả, tiếp tục uống thuốc xong có thể tiến hành phẫu thuật trước thời hạn. Tâm tình anh không tệ, hoàn thành một vòng kiểm tra phòng bệnh cuối cùng, thời điểm trở lại ký túc xá, một hậu bối vội vã lao vào, cuống cuồng nói anh Seongwu, anh nhanh tới phòng cấp cứu xem một chút đi, người bệnh ở giường 5 cùng giường 17 xảy ra chuyện.

Đến khi Seongwu chạy đến, người mẹ vừa tuyên bố đã tử vong. Khuôn mặt cô máu thịt mơ hồ, ngực, xương chậu, tay chân nhiều chỗ gãy xương, phần bụng bị phù sưng tấy, máu đông dị thường. Vì bị bệnh mà thân thể vô cùng yếu ớt, không cách nào chịu đựng vết thương nặng như vậy, cô gái đã không qua khỏi. Một khắc cuối cùng rơi xuống nền đất kia, có lẽ hối hận, có lẽ nhớ lại Seongwu đã từng chỉ trích, cô đem đặt đứa trẻ lên phía trên. Mặc dù như vậy nhưng đứa trẻ đang uống thuốc kháng, sau khi rơi xuống, ở khoang bụng máu chảy rất nhiều, cơ quan cũng rất nhanh suy kiệt, ngừng thở.

Sự kiện lần này nhanh chóng được lan rộng, y tá trực ban thủ đương kỳ xung (*) bị cắt chức, mà thân là bác sĩ điều trị cho đứa bé là Seongwu cũng không thể may mắn tránh khỏi. Mặc dù không tồn tại bất kỳ sai lầm về chữa trị, nhưng khi cha đứa trẻ đã biến mất nhiều năm tâm tính hiểm ác đến dọa dẫm bệnh viện phải bồi thường một khoản tiền, Seongwu như cũ vẫn bị cuốn vào vòng xoáy hòa giải.

(*) Thủ đương kỳ xung: đứng mũi chịu sào.

Di thư của cô gái trở thành chứng cứ, trong đó viết, "Cảm ơn anh, Ong bác sĩ. Anh từng nói sau này đứa nhỏ cũng có thể sẽ bị liệt. Cho dù tôi sống cũng không có tiền để tiếp tục chăm sóc nó, còn hơn để cho đứa trẻ này sống mà trở thành người tàn tật, không bằng cùng tôi rời đi." Câu chữ như chỉ trích Seongwu thân là bác sĩ phụ trách chính lại không khuyên nhủ thích đáng, dẫn tới bệnh nhân làm ra hành động tự sát.

Tố cáo như vậy hiển nhiên là vô căn cứ, thế nhưng thái độ bệnh viện lại mập mờ không rõ. Cô gái không đóng được tiền chữa bệnh, tâm lý lại yếu đuối như vậy, nếu không phải Seongwu kiên trì, bệnh viện căn bản sẽ không cho nhập viện. Nhiều lần hòa giải thất bại, cha đứa bé say rượu tới khoa phẫu ngoại gọi tên anh, miệng liền nói mấy câu tổn thương người khác. Daehwi vô tội định ngăn cản hắn ta, sau cùng lại trở thành người bị hại.

***

Nhưng Seongwu đã làm sai điều gì chứ. Daniel nghĩ. Anh vô cùng có trách nhiệm mà giữ người bệnh lại, sau khi xảy ra sự cố đó đã ôn thuận tiếp nhận điều tra cùng ý kiến của bệnh viện; tay nghề giải phẫu cũng không thể bắt bẻ, không khiến vết thương bị nhiễm trùng, cũng không có bất kỳ ca nào bị biến chứng, nhiều bệnh nhân lành bệnh và đã được xuất viện.

Bác sĩ tồn tại là để chữa đau đớn, nhưng từ đầu tới cuối, tự bản thân uổng công vô ích, vết thương đầy mình thì duy chỉ có một người là Seongwu thôi.

Hiện giờ người này vì mang trong mình áp lực lớn mà sợ giải phẫu, sợ bị người khác nhìn chăm chú, cũng bị điều sang khu nội trú. Daniel tưởng tượng anh đã khó khăn thế nào mới mở được cổ họng bệnh nhân, nhìn tận mắt người bệnh không cách nào khống chế được lây nhiễm, lại làm ra bộ dạng bình tĩnh tiếp nhận bệnh nhân cùng thân nhân khóc lóc rời đi, liền cảm thấy không thể át chế được nóng giận —— tức giận bệnh viện ngồi yên không lý đến (*) tùy ý an bài, càng tức giận Seongwu không nóng không lạnh kín tiếng —— nếu không phải Jaehwan nói rõ Seongwu vì chuyện lần đó mà bị thương, Daniel thậm chí sẽ không hiểu anh tại sao cho dù thay đổi tâm ý cũng không muốn nói ra miệng.

(*) Yên không lý đến: ngồi nhìn, thờ ơ, làm ngơ.

Nhưng tiếp đó, cậu lại cảm thấy vô lực, trái tim quặn đau.

Cậu nghĩ, cho dù tài nghệ giải phẫu có cao siêu, cho dù bề ngoài sự bình tĩnh theo độ tuổi mà gia tăng, Seongwu vẫn là đứa trẻ chỉ biết cắm đầu xông ngang đánh thẳng trong thế giới của mình, nhát gan lại dũng cảm, ôn nhu lại cố chấp, cho nên sau khi biết cậu hư hư thực thực bị lây nhiễm cũng sẽ không rời đi, chỉ biết dè dặt cẩn thận chăm sóc cậu. Trước mặt đồng nghiệp lại muốn trở thành một Seongwu dũng cảm, từ đầu đến cuối đều là người như vậy, từ đầu đến cuối đều không thay đổi —— vì lương thiện hiền lành nên đang tự trách, cho dù không nghĩ muốn sa vào một đoạn tình cảm, cũng vẫn sẽ mềm lòng mà tiếp nhận. Quỷ nhát gan, ngay cả hạnh phúc còn sợ, nhưng để có thể trở nên dũng cảm, có phải anh đã từng nghĩ tới sẽ tự đưa mình đến hậu quả nghiêm trọng, có phải anh từng nghĩ đến cái nhìn kỳ lạ của những người khác, sẽ giống như trước đây mà không dám đối mặt với cậu, cho nên mới lùi bước?

Cậu cũng không biết nữa.

***

Tan việc, Daniel chủ động tới khu nội trú chờ Seongwu. Anh vừa cấp cứu qua ca người bệnh bị yếu tim cấp tính, mệt mỏi nằm trên bàn phòng trực nghỉ ngơi một chút, nghe được tiếng mở cửa, mơ hồ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cậu đến, ánh mắt tránh né đứng dậy.

"Em làm sao lại đến đây?"

Cậu cười một tiếng, đưa tay muốn chạm vào tóc anh, lại bị né đi, không thể làm gì khác hơn là nắm tay lại rụt về, "Thời gian không sai biệt lắm, tới đón anh tan việc."

Seongwu chậm rãi đáp một tiếng, thu dọn đồ đạc rồi cùng Daniel trở về.

Buổi tối, anh bị sinh viên trao đổi Đài Loan cật lực mời tới chương trình học thí nghiệm, vì vậy hai người chỉ tiện tới quán mua cơm, chuẩn bị về nhà ăn. Lúc tính tiền, Seongwu còn cầm theo một chiếc bánh gato phủ kem, nói tối hôm qua quên mua vị dâu, hôm nay coi như bù lại cho sinh nhật Daniel.

Trong khi ăn cơm, hai người tán ngẫu mấy câu, cậu hỏi anh có nhớ một học trưởng ở khoa ngoại thần kinh, tóc dấu phẩy, tính tình rất tốt, đã được bệnh viện chuyển công tác sang nước ngoài.

Seongwu gật đầu nói nhớ, là bạn bè của Minhyun.

"Anh ta bây giờ đi Thụy Sĩ, lần này trở về, lúc họp về hạng mục chống nhiễm trùng, em có gặp rồi ăn cơm trưa cùng nhau." Daniel làm bộ không thờ ơ nói, "Đãi ngộ ở Thụy Sĩ vô cùng tốt, áp lực cũng không lớn, cảm giác rất thích hợp để đổi nơi công tác. Trước kia có phải anh cũng từng nhận được lời mời không?"

Seongwu đại khái nghe được ý khác trong lời nói của cậu, nhưng không trả lời.

Daniel tiếp tục, "Lần này giám hộ thực tập sinh trong viện không ít, ở khu nội trú lại đang thiếu người như vậy, đoán chừng 10 người thì có 8, 9 người sẽ ở lại. Anh có từng nghĩ qua..."

"Daniel," anh cười cười dời đề tài, "Ăn bánh ngọt chứ?"

Vì vậy hai người hát bài mừng sinh nhật, không có nến, Seongwu liền cầm zippo của Daniel, bật lên rồi giơ đến trước mặt để cậu thổi.

Ăn xong, anh một bên mang bao tay rửa bát, một bên nói, "Mới vừa rồi ước gì?"

"A," Daniel đứng phía sau Seongwu, đưa anh khăn rửa bát rồi cả người dựa vào anh, "Anh muốn nghe sao?"

Seongwu quay đầu nhìn cậu một cái, bảo quên đi, điều ước sinh nhật nói ra sẽ không linh nhiệm.

"Nhưng là điều ước có liên quan đến anh, cho nên em muốn nói cho anh nghe." Cậu nhìn phía sau anh có chút cứng nhắc, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ, "Chỉ cần một lần thôi, nếu như Seongwu có thể cùng em nói một chút trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì, như vậy là đã thỏa mãn điều ước của em rồi. Tới bác sĩ tâm lý, miễn cưỡng chuyển sang khu nội trú, chuyện gì liên quan tới Seongwu, em đều cần từ miệng người khác mới biết. Dù không muốn trưng cầu ý kiến em hay là càu nhàu với em thôi cũng đều ok, tất cả mọi chuyện đều nói ra, có thể sẽ nhẹ nhõm hơn một chút mà?"

Bị cậu vạch trần tâm sự che giấu, anh hồi lâu không lên tiếng, từ từ đưa thìa thả lại vào bồn nước, tháo xuống bao tay, sau đó cố gắng trấn định, lãnh đạm trả lời: "Đây là chuyện của anh, cùng em không có quan hệ, không cần thiết phải nói cho em."

"Như vậy mà cùng em không có quan hệ sao?" Daniel nhìn chăm chú ánh mắt né tránh của Seongwu, "—— Rõ ràng không phải nữ nhân, nhưng so với nữ nhân càng khả ái hơn, khiến cho người khác luôn sẽ nhớ tới cậu ấy. Thời điểm cố gắng làm việc sẽ là đồng nghiệp có thể dựa vào, âm thầm cực kỳ kiên nhẫn, lại rất biết chiếu cố người khác..." Cậu lặp lại từng câu từng chữ Woojin kể, trong câu nói nghe được lời thật lòng anh cẩn thận ẩn giấu, cảm thấy ngực lấp đầy chua xót ngọt ngào cùng đau lòng khó hiểu.

Mặt anh đỏ lên một chút, giống như đứa trẻ làm việc xấu vừa bị người khác phát hiện, quẫn bách cắt đứt lời cậu, "Cái đó, kia chỉ là vì cự tuyệt người khác nên thuận miệng nói mà thôi!"

"Nhưng anh dao động, không phải sao?" Daniel bình tĩnh bất động nhìn anh, ánh mắt nhìn thẳng cùng lời nói chất vấn Seongwu, "Chuyện công việc không cần thiết phải nói cho em, nhưng chuyện được thích cũng không thể biết. Trong mắt anh, em là người không thể tin tưởng được như vậy sao?"

Seongwu định chạy trốn, cầm cặp sách nói anh phải về bệnh viện, tiểu Lai còn đang đợi anh.

Daniel bước một bước dài bắt được bả vai anh, trong gang tấc không ngần ngại phá vỡ phòng tuyến của Seongwu.

"Chuyện gì không quan trọng, thích, ghét, vui vẻ, chán ghét, khổ sở, tuyệt vọng, chỉ cần liên quan tới anh, tất cả mọi thứ về Seongwu, em đều muốn biết."

"Nếu như không muốn ở bệnh viện, vậy thì từ chức. Nếu như sợ ánh mắt của người khác, vậy thì chỉ nhìn em thôi."

"Dù bây giờ không muốn thừa nhận cũng không sao, em có thể dừng lại đợi anh, nhưng anh không thể lui về phía sau, không thể chạy trốn, cũng không cần lùi bước, chỉ cần đi về phía trước là tốt rồi. Vô luận là đi đến nơi nào, em sẽ đi cùng anh."

Yêu là ham muốn người mình yêu cùng nhau cầm đuốc, ngược gió mà cùng người nọ tiến về phía trước, dù biết trước mắt là hoạn nạn.

Mà giờ khắc này, Seongwu giống như một người tự mua dây buộc mình, trở thành con ếch nhảy vào dòng nước ấm mang tên Daniel. Anh muốn chạy trốn trước khi quá muộn.

"Anh..."

Daniel không nghe anh ngập ngừng, ngón tay niết gò má anh kéo tới, chặn lại miệng Seongwu.

Ướt át duyện trong miệng, anh dần dần an phận. Daniel vòng tay quấn quanh anh, mồ hôi tràn ra vì nhiệt độ trong phòng quá nóng mà chảy xuống cổ. Hơi thở quen thuộc, dịu dàng ôn tình, không gian chật hẹp nhưng vững chãi khiến anh vùi người trong đó, choáng váng mất phương hướng, vì vậy không thể làm gì khác ngoài ra sức ấp ôm cùng vuốt ve, giống như người bị bệnh, đói khát da thịt. Anh biết rằng đây không còn là một sự thỏa hiệp giữa sợ hãi và khao khát [1], bởi trong nụ hôn thiết tha vội vàng của đối phương, anh biết cậu cũng tham luyến như vậy.

***

Triền miên đi qua, Seongwu kiên trì đòi đi tắm, Daniel không ngăn cản, nhân cơ hội rút ra điện thoại anh tìm số sinh viên trao đổi người Đài Loan. Dùng di động mình gọi điện nói, tiểu Lai à, em khỏe không, anh là Kang bác sĩ ở khoa phẫu ngoại, Seongwu hôm nay có chút không thoải mái, không đưa em đi thí nghiệm được. Sinh viên trao đổi ngoài dự liệu nhận điện thoại, mặt đầy dấu hỏi nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Vâng, mặc dù không biết tại sao thầy Kang lại biết số em, nhưng phiền thầy chuyển lời của em nhắc thầy Ong chú ý thân thể."

Nói dối qua loa một hồi, cậu ở bên ngoài đợi rất lâu, lăn qua lộn lại, đợi không được anh từ trong phòng tắm đi ra.

Có chút lo lắng, Daniel lặng lẽ mở cửa mới phát hiện anh đã nghiêng ngả ngủ trong bồn tắm, may là cạn nước nên không bị trượt. Cậu đem kéo anh ra, dùng khăn bông bọc lấy, Seongwu nửa tỉnh nửa mê vùng vẫy hai cái, đấm đấm sau lưng Daniel, cuối cùng ngoan ngoãn dựa vào vai cậu. Daniel hiếm thấy khuôn mặt trầm ổn lúc đang ngủ của anh như vậy, cảm thấy như đang nâng một con cá tươi mới vừa vớt được từ dưới đáy biển, tim như bị gai cây xương rồng đâm một nhát đau đớn, ê ẩm sưng —— bề ngoài cứng rắn mà sắc bén, đường vân đẹp mà mê người, thời điểm đến gần sẽ bị kim phòng ngự đâm thương, nhưng một khi mở ra, tất cả bên trong anh lại tràn đầy vết thương cùng nước mắt mềm mại bị che phủ bởi sỏi cát.

[1] Phải có sự thỏa hiệp giữa sợ hãi và khao khát. Đây là điều gọi là "tình bạn tình dục".

Trích trong cuốn《Đời nhẹ khôn kham》.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store