ZingTruyen.Store

Ongniel Ngay Hom Qua Me Cung Cay Xuong Rong

Khi Daniel nghe được từ y tá lắm miệng chuyện nháo nhiệt đó, cũng không quá để trong lòng. Tuy nói hai người tiến tiến lui lui, nhưng cũng sẽ không lăng đầu lăng não (*) như cún bị quăng vào một góc tường, ngược lại là Jaehwan nhìn càng không thoải mái, liên tục gọi điện thoại hướng cậu than phiền, nói học trò ngốc nhà tôi bị lời nói của Seongwu nhà cậu làm ngu người rồi, suốt ngày ngẩn ra, lần này đừng nói khoa ngoại, ngay cả kiểm nghiệm thông thường cũng không làm được.

(*) Lăng đầu lăng não: cứng đầu, bướng bỉnh.

Daniel cùng Jaehwan sáp khoa đả ngộn (*) một hồi, hai người mới bắt đầu thực sự nói về chuyện này.

(*) Sáp khoa đả ngộn: làm động tác chọc cười.

Thời gian lâu như vậy, cậu có thể cảm giác được thái độ của Seongwu càng yếu dần. Nói yêu cũng không đúng, nhưng cơ hồ khi ở chung với nhau, hai người tanh luận ầm ĩ cũng coi là an ổn. Sau khi xác nhận không bị nhiễm, cậu không phải chưa từng nghĩ muốn cùng Seongwu tiến thêm một bước, nhưng nhìn dáng vẻ lùi lại vào trong vỏ của anh, cậu không thể nói là không cảm thấy lo sợ. Daniel nghĩ, nếu như vậy thì cứ tiếp tục đứng tại chỗ chờ đợi, ít nhất đối phương sẽ giả bộ ngốc nghếch ở lại bên cạnh mình; một khi đã thành thật nói ra khỏi miệng...

"Lần nữa bị cự tuyệt, nói không chừng sẽ trốn xa hơn đi."

Daniel không phải là người sẽ luôn muốn tìm hiểu tâm tư người khác, Seongwu lại là người nặng tâm sự nhưng sẽ không bao giờ nói ra miệng. Đặt hai người lại một chỗ, trừ lúc làm chuyện thẹn thùng ra thì khi tán ngẫu với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dùng câu nói tục thì, Daniel cảm thấy cậu mở được thân thể Seongwu, nhưng làm thế nào cũng không thể mở được lòng anh.

Jaehwan suy nghĩ một hồi, nói cậu có nhớ thời điểm Seongwu vừa chuyển ban, Jaehwan tìm cho anh một bác sĩ tâm lý không?

Daniel nói nhớ.

"Anh ấy vẫn đi nhưng không liên tục, bất quá bên kiểm soát tâm lý khá nghiêm, không thể tiết lộ tin tức của bệnh nhân, cũng chỉ có thể nói chút ít cho tôi," âm thanh Jaehwan như được đi qua xử lý của sóng điện từ, có chút khô khốc, "Họ nói mặc dù triệu chứng không quá nghiêm trọng, nhưng cùng PTSD (*) không sai biệt lắm, bên đó nói như vậy."

(*) PTSD: rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý.

Daniel há miệng một cái. Cậu rất muốn chất vấn Jaehwan tại sao cậu không sớm một chút nói cho tôi, cũng giận Seongwu cái gì cũng không muốn nói với mình, thế nhưng lời đến khóe miệng liền biến mất như nghẹn ở cổ họng.

"Lúc ấy bệnh viện cũng không muốn cho anh ấy từ chức, cậu biết mà, bên đó một mực thiếu người như vậy, bác sĩ giỏi như anh ấy, nói trắng ra cũng không phải đã làm sai việc gì, dựa vào đâu phải rời đi chứ. Nhưng lúc đó tình huống anh ấy kém như vậy, mắt lại xảy ra vấn đề..."

"Anh ấy đại khái cũng biết, mình không thể lên bàn phẫu thuật nữa."

***

Có một khoảng thời gian, Seongwu bất ngờ mắc bệnh về mắt, ước chừng là ngày xảy ra cấp cứu khi đó.

Sau cơn mưa suốt đêm, trời Seoul rốt cuộc tạnh. Seongwu đứng trên sân thượng được bao quanh bởi thành lan can xi măng rất thấp, vừa chỉ tới bắp đùi anh, trên lan can còn được mắc lưới chắn bằng dây kẽm, đại khái là được chỉnh sửa sau sự kiện bệnh nhân tự sát lần đó.

Anh đứng ở vị trí nữ bệnh nhân ôm đứa trẻ không chùn bước nhảy xuống, cho dù là mùa hè, trên cổ vẫn như cũ vì gió mát của sáng sớm mà nổi lên một tầng da gà, vì vậy anh không thể làm gì khác là cài lại nút áo của áo khoác dài màu trắng. Bên trong là áo sơ mi lần trước đi dạo phố Daniel chọn cho anh, chất liệu vải bông màu trắng, trên cổ áo thêu một con chim giương cánh đen.

Anh thở dài một hơi, điện thoại trong túi không ngừng chấn động, đại khái là nhóm chat của khoa lại đang ồn ào nói chuyện, có lẽ cũng là thảo luận chuyện của anh. An ủi cũng tốt, kinh ngạc cũng được, không có gì quan trọng.

Nhìn lại xuống phía dưới, tầng trên cùng của khu nội trú không hề cao, nhưng bỗng nhiên vẫn có chút đáng sợ. Trong khuôn viên cây thân thấp lùm tùm vây quanh thành hình vuông —— anh chưa bao giờ chú ý tới —— nhưng bây giờ nhìn lại tựa như hình dáng của bia mộ. Đã có bao nhiêu người bị chôn táng ở nơi này? Còi báo động trong khu giám sát vang lên, vải trắng che đi, vội vàng đẩy vào bên trong một gian phòng khác. Seongwu nghĩ, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, đột nhiên mắt truyền đến một trận đau nhức.

"Ở chỗ này làm gì?" Anh nghe tiếng cửa cũ kỹ bị người mở ra, trong phút chốc lại không thấy rõ diện mạo người vừa tới, niêm mạc bị kích thích, nước mắt sinh lý chảy xuống chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của cậu, mái tóc sáng màu bị viện trưởng phê bình rất nhiều lần, trên người đều là mùi mồ hôi, mùi nước khử trùng quen thuộc cùng mùi thuốc lá hỗn hợp.

Bị Daniel dẫn xuống lầu dưới, Seongwu cố ý tới khu ICU. Bệnh nhân mới chuyển vào giường số 3, đầu giường treo bảng tên chính Seongwu viết, cũng là người bệnh do anh phụ trách chính. Bệnh nhân cắm máy hô hấp, sau khi phẫu thuật xong còn đang hôn mê, ước chừng đã mất gần 5000 lượng máu, không biết còn có thể tỉnh lại hay không. Cậu con trai tuổi không lớn lắm, là hậu bối có quen biết với Daniel ở trường y khoa, tốt nghiệp được một năm liền tới bệnh viện thực tập. Thời điểm nghỉ hè, cậu nhóc năn nỉ Daniel thật lâu mới được phép đến trợ giúp, tất cả công việc đều là làm giúp y tá.

Seongwu nghĩ, dáng vẻ trước kia vốn là cực tốt, nhưng bởi vì anh mà biến thành như bây giờ.

"Trước mắt chức năng tim phổi đều rất ổn định, tạm thời không nhiễm trùng hay có bộ phận suy kiệt." Daniel cùng anh đứng ở ngoài cửa sổ cách ly, nhìn bên trong y tá xử lý vết thương cho cậu bé, ngực cùng thắt lưng đều bị quấn vào vải trắng vừa dày vừa nặng, "Bọn họ sẽ chiếu cố tốt cho cậu ấy."

Cậu nhóc luôn sinh khí dồi dào, tính cách rất hoạt bát, cũng rất thích nũng nịu, ngay cả y tá trưởng luôn cáu giận với thực tập sinh cũng luôn miệng gọi "Daehwi bảo bối". Seongwu quen cậu ồn ào, bây giờ nhìn cậu hiếm thấy an tĩnh nằm trên giường bệnh, cảm giác có chút tịch mịch. Anh nhớ lần đầu tiên cùng cậu nhóc gặp mặt, đó là vào trưa ngày nghỉ nào đó, cậu bé ôm đĩa thức ăn chạy nhanh như một làn khói ngồi xuống bên cạnh anh, cùng Daniel oán trách kêu khổ, nói Dongho ở khoa gây mê cũng thật dọa người. Daehwi vốn ở trong trường học rất giỏi về tĩnh mạch, bị Dongho mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm, kết quả cậu động một cái cũng không dám động. Anh không nhịn được bật cười, vì vậy cậu trai nghiêng đầu, khuôn mặt giống như rái cá nhỏ ngẩng mặt hướng anh cười, nói em là Lee Daehwi, anh Seongwu, tất cả bạn học của em đều biết anh, em sau này cũng muốn làm bác sĩ lợi hại lại đẹp trai như anh vậy.

Vậy mà mấy tiếng trước, cậu bé thần trí mơ hồ nằm trên sàn nhà, vết thương máu chảy khắp phòng. "Nghi ngờ tim tổn thương, phổi bầm dập nên xuất huyết, lập tức gọi điện thoại đến khoa phẫu ngoại dùng máu, bây giờ ở chỗ này trước tiên ngăn không cho máu xuất huyết ——", anh che vết thương bên ngực cậu bé, máu từ kẽ ngón tay run rẩy của anh trào ra ngoài, anh không ngăn lại được. Seongwu nhớ dáng vẻ Daniel vừa dùng vải gạt che đi hai vết thương khác ở bụng, một bên vừa rống to kêu đưa cáng đến phòng giải phẫu, trước khi đi còn hỏi mấy câu —— Anh nên nói gì đây, nói là người nhà bệnh nhân hành hung, nói anh vốn là người nên bị đâm, người nằm ở chỗ này không một tiếng động vốn nên là anh?

Ánh mắt anh bỗng nhiên có chút đau nhói.

"Bố mẹ em ấy đâu?" Seongwu hỏi.

Daniel có hơi chần chừ, vẫn là thành thật đáp, "Bố mẹ đều ở nước ngoài, em tìm Seonho để lấy điện thoại, trạm y tá bên kia còn đang liên lạc."

"Seonho... đã tới sao?"

"Khóc thật lâu, nói muốn tới xem một chút, anh Minhyun khuyên trở về." Daniel dùng ngón tay đóng lại cửa sổ cách ly, "Mọi người đều bị dọa sợ, cũng mệt lả cả rồi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt —— Anh cũng vậy."

Đúng vậy. Từ tối qua đến giờ, trải qua vật lộn cùng thân nhân mất khống chế của bệnh nhân tự sát, rồi lập tức họp hơn 4 giờ, mí mắt anh nặng nề cơ hồ đã không mở nổi. Seongwu gật đầu một cái, vừa định nâng tay xoa xoa hai mắt mệt mỏi, lại cảm thấy gò má ướt át. Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn, hoảng hốt ngẩng đầu tìm Daniel, nhưng trong mắt anh cũng chỉ có bóng dáng mơ hồ mà nặng nề, tựa như bóng ma nơi bệnh viện mà cậu nhóc Daehwi cố ý dọa Daniel.

"Daniel, anh không nhìn thấy." Anh đã nói như vậy.

***

"—— Nghỉ ngơi không tốt dẫn đến mắt áp tăng cao, lại nhìn thẳng mặt trời, có lẽ sau này sẽ có đoạn thời gian kéo dài không nhìn rõ mọi thứ, dùng thuốc khống chế, hai ngày này chú ý vệ sinh sạch sẽ."

Daniel nhận hồ sơ bệnh án cùng đơn thuốc trong tay Jisung, có chút bận tâm liếc nhìn Seongwu đang ngồi một bên. Mắt anh đang bị quấn vải trắng, khuôn mặt bị tay che kín, không thấy rõ biểu tình.

Cậu thấp giọng, "Không có gì đáng ngại chứ?"

"Giác mạc không bị tổn thương vĩnh viễn, qua hai, ba ngày sẽ tốt thôi." Jisung lắc đầu một cái, chần chừ một chút rồi nói, "Bất quá gần đây trong viện cũng... sau này cũng phải dày vò nhiều. Trước hết để cậu ấy trở về ký túc xá nghỉ ngơi một chút đi."

Đưa mắt nhìn Seongwu bước vào ký túc xá, Daniel trở lại bệnh viện một chuyến, cũng thuận đường lấy giúp anh ít thứ. Phòng cấp cứu vẫn bị niêm phong, đại khái là điều tra còn chưa kết thúc. Nửa giờ sau có một lớp giảng dạy, Daniel đổi quần áo chuẩn bị đi rửa tay, trước khi vào phòng giải phẫu đột nhiên phát hiện không tìm được thẻ vào cửa của mình, mới nhớ lại tối qua thời điểm binh hoang mã loạn tựa hồ đã thuận tay cho Seongwu mượn thẻ. Giải phẫu cho Daehwi xong, cậu không gặp lại anh, vì thân nhân bệnh nhân hành hung dẫn đến bị thương ở chân, áo đồng phục cũng đã được đồng nghiệp mang đi may giúp. Bây giờ đi đứng còn chưa khỏe hẳn, vì vậy không thể làm gì hơn là khập khễnh trở lại phòng trực y tá ứng phó giúp.

"Cần báo cáo hậu cần việc đánh rơi thẻ không?" Y tá hỏi.

Daniel suy nghĩ một chút, "Trở về sẽ tìm." Cậu trả lời.

Đây là một người bệnh phần ngực bị thương do tai nạn xe cộ, sau khi giải phẫu xong lại phát hiện phổi bị rách, ngoài ra tim không tổn thương hay có những bệnh án khác. Lúc giải phẫu vì đang lo lắng cho tình trạng Seongwu đang một mình đợi, trong lòng cậu có chút không yên, bị Dongho nhắc nhở nhiều lần, suýt chút nữa bị mất mặt trước các sinh viên y khoa. Thời điểm khép lại cơ ngực, cậu giao cho y tá làm việc, dặn dò mấy câu khi khâu lại vết thương cần chú ý để không bị nhiễm trùng xong, rất nhanh đã bước xuống đài.

Cậu ném mũ và áo choàng phẫu thuật ra, trên đường đến phòng nghỉ ngơi còn gặp trưởng khoa cũng vừa đi ra khỏi phòng giải phẫu. Đó là trưởng khoa đã đưa Seongwu từ trường y khoa về, một nhóm người kia ở lại viện chỉ có hai người là Seongwu cùng Minhyun; nhưng đối mặt với sự cố lần này, trưởng khoa cũng chỉ có thể than thở khoát khoát tay, coi như câu trả lời. Kang Daniel gật đầu tỏ ý hiểu. Trong viện sẽ luôn bao che bác sĩ, đối với tranh chấp, thái độ bao giờ cũng nghiêng về phía bác sĩ. Nhưng lần này liên quan đến không ít người, xử lý cùng trở nên phá lệ khó khăn.

Đại khái là trong viện mới vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phòng nghỉ ngơi luôn ồn ào, hiện giờ lại rất an tĩnh, bầu không khí trầm thấp khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Daniel thấy lòng có chút buồn bực, bỏ ra mấy nút áo sơ mi, nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, ngón tay đè huyệt thái dương, nhưng cuối cùng vẫn ngồi không yên, cùng thầy lên tiếng chào hỏi trở về nhà.

Đến ký túc xá, bếp đang đun, miệng bình nước ô ô phun hơi. Nhìn trạng thái tinh thần Seongwu coi như không tệ, ngồi bên cạnh ôm chân, ngơ ngác thất thần.

Daniel tiện tay đem chìa khóa đặt ở trên bàn ăn, hai bước đi tới bếp, đóng chốt mở, âm thanh ngọn lửa tắt chợt tắt, rèm cửa sổ trong phòng cũng đột ngột được kéo ra. Seongwu theo phản xạ tựa như sợ run một chút, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn về phía Daniel. Mắt anh đỏ bừng, mí mắt có chút sưng, vì vậy càng vô lực rủ xuống, nhìn giống như thỏ nhỏ bị ủy khuất.

"Đau không?" Daniel đưa tay xoa xoa quanh mắt anh một chút, "Mờ mắt sẽ mau hết thôi, nếu đau quá thì để em gọi anh Jisung tới..."

Seongwu gật đầu một cái lại lắc đầu, coi như trả lời Daniel hai vấn đề, ý đại khái là cảm thấy đau nhưng cũng không muốn phiền toái tới Yoon bác sĩ khoa mắt nữa. Daniel không bắt buộc anh, nắm cổ tay anh nửa kéo nửa đẩy Seongwu vào giường tầng, nghe anh nhẹ nhàng phản kháng nói đây là giường Minhyun, chỗ anh ở giường trên.

Daniel không để ý tới anh, kéo chăn lại, ngồi bên cạnh viết báo cáo cùng hồ sơ bệnh án. Qua một lúc lâu, hô hấp người phía sau đã ổn định, nhỏ đến không thể nghe thấy, kết quả khi cậu quay đầu lại, mắt thỏ hồng hồng của anh vẫn còn mở, không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm.

"Nhắm mắt lại nghỉ ngơi." Daniel không cho thương lượng nói.

Seongwu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không động đậy —— thái độ chịu nhận sai của anh luôn rất nhanh, thực tế cũng rất cố chấp, mà người như vậy rất dễ đem bức mình vào góc chết.

Daniel bất đắc dĩ thở dài, kéo ghế lại ngồi ở mép giường, "Nói chuyện nhé?"

Seongwu không đáp lời, chỉ là dùng sức mở đôi mắt sưng đỏ. Thị lực không rõ khiến mắt anh không cách nào tập trung như thường ngày, cho dù ánh mắt rơi trên người Daniel cũng khiến người khác cảm thấy mông lung, cả người cuộn tròn nằm nghiêng, dáng vẻ như chỉ cần buông tay ra liền lập tức muốn biến mất.

"Mắt không có vấn đề gì, sẽ không mù." Cho là Seongwu đang lo lắng, Daniel an ủi.

"Anh biết," Seongwu nhắm mắt mấy cái, bởi vì đau đớn kéo dài, lông mi kịch liệt run rẩy, "Như vậy cũng rất tốt."

Từ tối hôm qua, hoặc có lẽ là từ sớm hơn, phẫu thuật không cứu được bệnh nhân nhảy lầu tự sát, anh thật quá mệt mỏi, mệt mỏi đối phó với thân nhân dây dưa, mệt mỏi đối phó với sự chú ý của người xung quanh. Nếu như có thể không nhìn thấy thân nhân tức giận, không nhìn thấy thầy, đồng nghiệp thất vọng, không nhìn thấy tổ điều tra tai nạn y tế lạnh lùng, thậm chí không nghe được chất vấn, chửi rủa cùng hư tình giả ý dùng không đúng chỗ chút nào an ủi anh, như vậy cũng tốt vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store