ZingTruyen.Store

Ong Xa Than Bi

Chương 44

Cuối cùng vẫn không để cho bác sỹ Lục đi vào, mười phút sau, một nữ bác sỹ ngoại khoa xuất hiện tại “Xuân về hoa nở”, Cô mới ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ.

Trong quá trình lấy mảnh thủy tinh, Cô ngủ thiếp đi bởi vì thuốc tê, mà Anh vẫn nhìn thẳng chằm chằm cho đến nửa đêm.

Cuối cùng khi anh mệt mỏi ngã xuống bên giường, nằm xuống ngủ thì ý thức được hôm nay mình không cần pethidine, có lẽ Thoại Mỹ chính là thuốc độc của anh, cũng chính là thuốc giải…

Khi anh tỉnh lại, trên người nhiều thêm một tấm thảm, mà Thoại Mỹ không thấy, anh chán nản, cô đúng là vẫn không muốn lưu lại…

Xuống tầng dưới, trứng chiên hình trái tim trên bàn ăn dễ dàng cho thấy đây là do Thoại Mỹ tự tay làm, trong lòng anh vừa động, chạy vào phòng bếp, chỉ có người làm bận rộn.

“Thiếu phu nhân đâu?” Anh hỏi chị Phương đầu bếp.

“Thiếu phu nhân đi ra ngoài, muốn thiếu gia ăn xong điểm tâm sáng mới có thể đi.” Chị Phương kính cẩn lễ phép trả lời, thời gian này tính tình thiếu gia nóng nảy, cô vẫn nên cẩn thận.

“Cô ấy… Có nói khi nào trở lại không?” Anh lấy dũng khí hỏi.

Chị Phương lắc đầu, “Không có.”

Anh thoáng gật đầu, cúi gằm mặt đi ra ngoài, đi thẳng ra cửa chính.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân nói ngài phải ăn bữa sáng, nếu không khi cô ấy trở lại sẽ cho ngài đẹp mắt!” Chị Phương đuổi theo nói.

Anh mừng rỡ không thôi, cô sẽ trở lại? Cô sẽ trở lại sao?

Lập tức ngồi bên bàn ăn, xơi tái sạch bữa ăn sáng đầy bàn.

Ngày này anh đều hưng phấn, ngay cả trong lúc họp ở công ty, anh cũng sẽ nhìn ra phía khác mà ngơ ngác  mất hồn, sau đó không hiểu sao cười dịu dàng một tiếng, không biết hướng anh nhìn chính là chỗ ngồi của một nữ nhân viên dưới quyền, nữ nhân viên kia hoàn toàn bị nụ cười của anh đầu độc, dáng vẻ thẹn thùng, được sủng mà run sợ.

Sau khi ta việc, anh lái ô tô nhanh chóng trở lại “Xuân về hoa nở”, tình hình trong nhà khiến anh hoảng hốt, phòng khách phòng ăn, nhiều chỗ hẻo lánh đều bày cây chân vịt *, lá vàng xanh hình chân vịt xinh đẹp xanh um tươi tốt, khiến cho cả nhà nhìn có vẻ nhiều sinh khí hơn.

(*) Cây chân vịt có họ Quyển bá (Selaginellaceae). Tên gọi khác của cây chân vịt là quyết bá trường sinh hay trường sinh thảo, hồi sinh thảo, hoàn dưỡng thảo hay cải tử hoàn hồn thảo. Móng lưng rồng, rong Nha Trang hay vạn niên tùng cũng chính là nó. Cây mọc ở các vùng núi đá hoặc đất sỏi sạn khô cằn trên núi cao hoặc núi đá gần biển. Quyển bá chịu được điều kiện khô hạn, kho diễn biến thời tiết bất lợi chúng co cuộn cành lá vào trong để duy trì sự sống, khi thời tiết ẩm ướt thuật lợi cành lá lại vươn xòe ra ngoài phát triến. Trên thế giới Quyển bá phân bố tại khu vực Đông Siberi (lưu vực sông Amur – sông Ussuri), Nhật Bản (bao gồm cả quần đảo Lưu Cầu (Ryukyu), quần đảo Bonin (đảo Chichi-jima), Đài Loan, Triều Tiên, Mông Cổ, Trung Quốc (bao gồm cả Nội Mông Cổ và Mãn Châu), Ấn Độ, Myanma, Philippines,bán đảo Mã Lai (Perak), bắc Thái Lan, Indonesia (Sulawesi, Java, Lombok), Việt Nam (miền bắc và miền trung). (nguồn: wikipedia)

Trên bàn ăn, bữa tối đang bốc hơi nóng. Cá hoa cúc sốt chao đơn giản, rau xanh xào ngó sen, canh hoa hiên, rau diếp, đều là món ăn thanh đạm.

Khi anh còn đang sững sờ, Cô dã bưng một nồi cháo nhỏ ra ngoài, thấy anh, từ tốn nói một câu,

“Đã trở lại, ăn bữa tối đi!”

“Buổi tối… Húp cháo sao?” Anh tiện tay ném chìa khóa sang bên cạnh, tìm một đề tài nói chuyện với cô.

“Em chỉ nấu cháo, thích uống không!” Thoại Mỹ xoay người vào phòng bếp, trong tay nhiều thêm một khay bánh mì, “Chưa ăn no thì ăn bánh mỳ lúa mạch!”

Anh nhẹ nhàng ho một tiếng, ngồi cạnh bàn ăn, cẩn thận dò xét giọng điệu của cô,

“Em… Tự mình làm bữa tối?”

“Đúng vậy!” Thoại Mỹ xé một miếng bánh mỳ bỏ vào miệng, “Tay nghề em không được tốt với anh, chấp nhận ăn đi! Không phải không thể ăn!”

“Sao có thể? Chỉ cần em làm, cái gì anh cũng thích ăn! Chỉ có điều…” Anh nhìn chằm chằm vào băng gạc ở khuỷu tay cô, “Em bị thương, làm việc không đau sao? Còn có lưng, quần áo chạm tới cũng sẽ đau!”

Nói đến đây, anh đột nhiên phát hiện Thoại Mỹ một cái áo phông rộng thùng thình, mặc dù mùa thu, nhưng nhiệt độ trong nhà khá cao, cô lại không mặc áo khoác, trước ngực rõ ràng lộ ra hai điểm nhỏ, trong lòng anh có thứ gì đó đang rục rịch.

Cô chú ý tới ánh mắt của anh, cúi đầu xem xét, mặt đỏ bừng,

“Anh nhìn chỗ nào? Trên lưng có băng gạc, không thể mặc bra!”

Anh cười cười, “Cái gì anh cũng không nói!”

“Võ Minh Lâm em nói cho anh biết! Anh đừng có ý nghĩ xấu! Em chỉ… Em chỉ nghe bác sỹ Lục nói anh đáng thương như vậy, mới trở về nhìn anh, dù là bạn bè bình thường em cũng  sẽ làm vậy! Cho nên, anh xóa sạch ý sắc trong đầu!” Cô hung ác cắn một miếng bánh mỳ cảnh cáo anh.

“Sao em biết anh có ý sắc? Tự mình nghĩ nhiều chứ gì?” Anh nhìn cô cười cười, chỉ có cô xuất hiện trong sinh hoạt của anh, anh mới cười được, nhất là dáng vẻ vừa thẹn vừa cáu của cô, nói bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.

Thoại Mỹ nghẹn họng nhìn trân trối, cúi đầu dồn sức uống canh cá, Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, tình cảm dịu dàng dâng lên từ trong đáy lòng.

Sau bữa cơm tối, Cô ngồi trên ghế sa lon cầm một xấp tài liệu ghi chép, Anh đi tới giành lấy vào trong tay, “Thứ gì, anh xem một chút!”

“Lấy ra, trả lại cho em!” Thoại Mỹ vội vàng tới giành lại, không cẩn thận động tới vết thương, đau đến nhếch miệng.

“Tự tìm! Còn không ngoan ngoãn về ngồi!” Anh cầm tài liệu liếc nhìn, cảm động đến trong ngực ấm áp, tất cả trong tài liệu đều là phương pháp làm thế nào mới có thể cải thiện mất ngủ và thần kinh suy nhược, bao gồm cháo anh vừa ăn, ba món ăn một món canh đơn giản và trong nhà bày cây chân vịt, trong tài liệu đều có nhắc tới.

Anh đưa trả lại cho Thoại Mỹ, trong miệng lại nói, “Đừng gánh vác, có gì tốt mà gánh vác, những thứ này có ích thì còn cần bác sỹ và thuốc ngủ làm gì.”

“Võ Minh Lâm!” Thoại Mỹ quát to, “Anh còn dám nói thuốc ngủ? Từ nay về sau nếu anh còn nhắc đến thuốc ngủ và pethidine, em giết chết anh!”

Anh nhướng nhướng mày, “Vậy em liên tục trông chừng anh, không để cho anh rời khỏi tầm mắt của em nửa bước!”

Cô ngẩn ngơ, lẩm bẩm một câu, “Tại sao? Em là gì của anh? Anh là gì của em?” Nói xong quay đầu lên tầng trên.

Võ Minh Lâm nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt rơi lên tập tài liệu thật dày trên bàn tràm anh hiểu Cô quan tâm anh, chỉ có điều, giữa bọn họ mãi vẫn còn một Tĩnh Lam, muốn làm thế nào mới có thể không làm tổn thương cả hai?

Anh cũng đi theo Cô vào phòng ngủ, cảnh tượng trong phòng ngủ càng khiến anh giật mình, chỉ trong một ngày, phòng ngủ đã đổi lại phông nền mới, màu xanh dương nhàn nhạt, rèm cửa sổ cũng màu xanh dương, trong không khí tỏa ra mùi hoa cúc dại thơm ngát nhàn nhạt.

Anh nhắm mắt lại, hítmột hơi thật sâu, cảm giác mới mẻ mà thoải mái.

“Hôm nay em không đi làm sao? Làm một ngày? Nhất định mệt muốn chết rồi!” Anh rất cảm ơn cô.

“Đi tắm! Sau đó nằm xuống! “ Cô không trả lời vấn đề của anh, chỉ vào phòng tắm.

“Được!” Anh đồng ý sảng khoái, áo ngủ cũng không cầm, đi thẳng vào phòng tắm.

Cô che miệng suy nghĩ, chẳng lẽ lời vừa rồi của cô khiến anh hiểu lầm sao? Anh cười rất mập mờ…

Quả nhiên anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ra ngoài, Cô tránh ánh mắt của anh, bưng một chén đen thùi lùi đưa cho anh, “Uống!”

“Đây là cái gì?” Anh ngửi thấy mùi thơm tản mát ra từ vật đen.

“Bột mè đen với quả óc chó, không phải loại bán kia, tự tay em giã nát! Uống nhanh lên một chút!” Cô nhìn anh chằm chằm.

Anh nếm thử một ngụm nhỏ, tán thưởng thêm, “Thơm quá! Rất ngọt! Cũng trợ giúp giấc ngủ? Cái này ăn ngon!”

Sau khi anh thuần thục ăn xong cầm chén đưa tới: “Anh còn muốn một chén!”

Cô trừng mắt nhìn anh, chỉ vào giường lớn, “Nằm xuống đi!”

Anh cười một tiếng, nhưng vẫn rất sảng khoái nằm trên gối, đầu vừa chạm vào gối đã cảm thấy gối đầu có gì đó khác lúc trước, hương hoa cúc nhàn nhạt tỏa ra từ đây, thì ra Thoại Mỹ đổi gối ngủ hoa cúc.
“Nhắm mắt lại!” Cô lại nói.

Anh theo lời, một lát sau, tiếng nhạc êm ái khắp phòng, ngón tay của Cô mang theo mùi thơm  hoa oải hương vỗ lên mặt anh, anh dần dần cảm thấy mí mắt nặng nề, bất tri bất giác tiến vào giấc mộng đẹp…

Cô thấy anh ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người anh, đưa mắt nhìn khuôn mặt trong giấc mộng của anh, cô khẽ thở dài.

Sắc mặt tái nhợt của anh luôn có thể khiến cô thương yêu, còn có vòng xanh thật sâu quanh khóe mắt, đều là dấu vết quá khổ quá mệt mỏi, nếu như có thể, cô nguyện cả đời thương anh, yêu anh, nhưng mà, cô có thể không?

Giữa anh và Tĩnh Lam không có tình yêu, nhưng tờ hôn ước tồn tại chân thật, hơn nữa Tĩnh Lam yếu ớt như vậy, muốn anh rời khỏi Tĩnh Lam thật sự rất khó, như vậy, cô thật sự nên hy sinh danh phận của mình sao?

Thật sự chỉ cần yêu nhau là đủ rồi sao?

Cô rất bối rối…

Huống chi, coi như cô nguyện ý không tính toán đến danh phận mà đi cùng anh, nhưng lỡ như Tĩnh Lam phát hiện thì làm thế nào?

Tối nay, người thao thức là cô rồi…

Sáng sớm khi Anh tỉnh dậy, Cô nằm sấp bên cạnh giường, anh vươn vai, tinh thần sảng khoái, cảm giác từ trước tới nay chưa từng ngủ yên ổn như vậy.

Vốn cho rằng tối hôm qua cô nhóc này thông suốt, sẽ chủ động cùng anh…

Ai ngờ để trị mất ngủ cho anh, cô học xoa bóp lúc nào?

Anh không khỏi khẽ mỉm cười, cẩn thận ôm Cô lên giường, để cô nằm sấp tránh đụng phải vết thương trên lưng. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cô, đóng cửa đi ra ngoài.

Ở trên giường Thoại Mỹ đột nhiên rơi một giọt lệ. Thật ra thì khi anh ôm cô lên cô đã tỉnh, nhưng cô vẫn giả bộ ngủ, chỉ vì luyến tiếc cảm giác được anh ôm…

Chăn ấm áp, tất cả đều là nhiệt độ và hơi thở của anh, cảm giác ấm áp này khiến người ta rơi lệ, mà cảm giác này, cô thật sự không nỡ… không yêu anh, lưu lại lẫn nhau toàn là yêu; yêu anh, không phù hợp với hành động khuôn phép thế tục, cô nên lựa chọn cái gì?

Những ngày kế tiếp, Thoại Mỹ biến đổi đồ ăn đa dạng cho anh, tất cả đều có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ cho anh.

Nhưng sau mỗi lần xoa bóp xong, cô đều mệt đến mức nằm ngủ bên mép giường, mà ngày hôm sau nhất định được Anh ôm lên giường, nằm thiêm thiếp một lát, chính cô cũng vì vậy mà gầy đi trông thấy.

Dưới chăm sóc tỉ mỉ của Thoại Mỹ, Võ Minh Lâm dần thoát khỏi lệ thuộc vào pethidine.

Tối hôm đó, Thoại Mỹ vẫn xoa bóp như bình thường cho anh, sau đó cũng nằm ngủ thiếp đi bên mép giường, nhưng không giống trước là Võ Minh Lâm rõ ràng đang ngủ lại ôm cô thật chặt.

Cô giật giật, mơ màng đẩy Anh,

“Anh buông tay, buông em ra!”

“Không buông! Những ngày qua em vẫn ngủ như vậy, em đừng nói rằng em không biết!” Anh  ôm cô càng chặt hơn.

“Cái gì?” Cô không dám tin tưởng, cô sẽ không có cảm giác khi bị anh ôm lên chứ!

“Bé ngốc! Anh làm em vất vả rồi!” Anh vuốt ve lưng cô, “Mệt mỏi đến mức anh ôm lên giường lúc nào cũng không biết!”

“Nhưng mà, em rõ ràng…” Mỗi ngày khi cô tỉnh lại đều một mình trên giường ngủ? Cô con tưởng giống như ngày đầu tiên, sau khi Anh rời giường mới ôm cô lên giường ngủ bù!

“Rõ ràng cái gì? Anh thấy vết thương trên người em chưa khỏi, cho nên vẫn không chạm vào em! Nhưng bây giờ giống như vết thương đã lành? Anh vuốt ve em, em đã không cóc cảm giác đau!” Tay của anh dần vuốt ve cách quần áo, từ từ chui vào trong quần áo cô, hô hấp cũng biến thành dồn dập.

Cô bị tay anh đặt lên ngực, há mồm thở dốc, cũng liều mạng giãy giụa,

“Đừng! Minh Lâm, đừng! Buông em ra!”

“Bảo bối! Em có biết anh nhớ em nhiều không? Em gầy quá!” Giọng Anh trở nên trầm khàn mơ hồ, môi lướt qua tóc cô, tìm kiếm môi cô. Cuối cùng khi tìm được thì lập tức mút chặt không buông.

Lúc đầu Cô hơi hôn mê, hơi nóng quen thuộc của anh phả lên mặt, làm cô thiếu chút nữa đi lạc…

Khi động tác của anh càng ngày càng thô bạo, cũng bắt đầu cởi nút áo cô thì cô đột nhiên tỉnh táo lại, nắm chặt cổ áo nhỏ giọng cầu khẩn,

“Đừng, Anh, đừng để em hận anh! Tiếp tục như vậy, em sẽ thật sự trở thành nhân tình của anh rồi!”

Hai chữ nhân tình đâm vào khiến Anh đột nhiên dừng lại, anh không muốn đối xử với cô như nhân tình, trong lòng anh, cô mới là bà xã danh xứng với thực, người nhà của anh.

Cô nhân cơ hội nhanh chóng tránh thoát khỏi ngực anh, đứng trên đất thở dốc không thôi.

“Thoại Mỹ, không cần đi…” Anh thật sự sợ cô rời đi.

Cô khẽ bình ổn lại hô hấp rối loạn của mình, rưng rưng nhìn anh,

“Lâm, em không giận anh, chỉ có điều, em còn chưa nghĩ ra nên dùng thân phận gì ở lại bên cạnh anh, lần này trở về là muốn giúp anh rời khỏi cảnh khó khăn, anh đã tốt lắm, chúng ta cũng nên chính thức đối mặt với vấn đề này rồi. Lâm, em thật sự không rời khỏi anh, em chờ anh, chờ anh xử lý xong vấn đề, trước đó chúng ta không cần vượt qua Lôi Trì nửa bước *, được không? Chung đụng giống như bạn tốt vậy, lúc anh cần em, em nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh anh, chỉ có điều, em không muốn quan hệ ở chung, em không muốn làm người thứ ba, hơn nữa, lỡ như bị Tĩnh Lam nhìn thấy cũng không tiện, đúng không?”

(*) vượt qua Lôi Trì nửa bước: Lôi Trì là tên con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. thành ngữ này có nghĩa không vượt qua một giới hạn hoặc phạm vi đã quy định.

“Em thật sự không ở đây sao? Bạn tốt thì không thể ở chung một chỗ? Không phải em và Doãn Tử Nhiên đã từng ở chung cùng nhau?” Võ Minh Lâm nhìn Thoại Mỹ bỏ bọc lớn bọc nhỏ vào trong tủ lạnh.

“Sao giống nhau chứ? Tử Nhiên người ta là chàng trai thuần khiết! Không giống anh!” Cô dính một tờ giấy lên trên tủ lạnh, “Mỗi ngày ba bữa cơm cần ăn cái gì em đều viết lên giấy rồi, còn có thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày, đều phải làm theo em viết.”

“Em không ở đây anh không làm theo!” Anh nằm trên ghế sa lon nói hơi vô lại.

Cô liếc nhìn anh, kêu, “Chị Phương, chị Phương!”

“Thiếu phu nhân!” Chị Phương đi từ phòng bếp ra.

“Tôi giao thiếu gia cho chị nhìn, nếu thiếu gia nghe lời tôi sẽ trả tiền lương gấp đôi, nếu không, chị gọi điện thoại cho tôi biết, vốn ý định của tôi một tuần về ăn cơm với thiếu gia một lần, nếu anh ấy cứng đầu cứng cổ, gặp mặt một tuần một lần cũng hủy bỏ.” Thoại Mỹ khiêu khích nhìn Võ Minh Lâm.

Anh còn tưởng rằng  cô sẽ nói, nếu không nghe lời, gọi điện thoại cho cô, cô sẽ tới trừng trị anh, vậy anh nhất định lựa chọn không nghe lời…

Ai ngờ cô nhóc này coi anh là phạm nhân, còn một tuần gặp một lần…

Cô đặt một cân điện tử dưới đất, nói với Anh, “Cân nặng của anh đang nhẹ hơn tiêu chuẩn mười cân, chờ anh lấy đủ mười cân thiếu này em sẽ ăn cơm hai lần một tuần với anh, nhưng, nhớ rõ mỗi ngày chạy bộ sáng sớm! Trên bụng anh đã có thịt thừa rồi! Mặc dù chỉ có chút xíu, nhưng phải bóp chết nó ở trong trạng thái mới phát sinh, nếu không, giao hẹn ăn cơm hủy bỏ!”

“Em đang uy hiếp anh? Không được!” Anh lớn tiếng chống lại.

Cô hoàn toàn không để ý tới chống cự của anh, “Chỉ cần để cho em phát hiện anh có chút dấu hiệu hư hỏng nào, Võ Minh Lâm, em không phải uy hiếp anh, em lập tức biến mất trong cuộc sống của anh, anh cũng không tìm thấy được em! Còn nữa, em mua một con chó nhỏ tới, tên Only, nó có thể chạy bộ sáng sớm với anh, lúc nhàm chán, nó sẽ xem ti vi với anh, không được tự giam mình trong bóng tối. Only? Only?” Cô nhìn ra ngoài gọi hai tiếng, một con chó nhỏ trắng như tuyết chạy vào, đảo quanh chân cô.

“Vậy anh có thể gọi điện thoại cho em không?” Võ Minh Lâm không có hứng thú với chó, còn chưa phát hiện ra Thoại Mỹ kiên cường như vậy, nhất định đoán được ý xấu của anh, mà anh đường đường là tổng giám đốc, muốn gọi điện thoại phải xin phép, thậm chí cầu xin.

Cô chợt nhớ tới lúc đầu khi cô và Anh ở cùng một chỗ, cô không thấy dáng vẻ Anh, chỉ thông qua điện thoại biết anh, hiểu anh, lúc đầu cô động lòng cũng bởi vì giọng nói trong điện thoại khiến cô cảm thấy yên bình, cho cô ấm áp…

Chỉ có điều, ngắn ngủn có mấy tháng, chuyện xảy ra giữa bọn họ cũng quá nhiều, bây giờ cô tình nguyện cái gì cũng không biết, không biết quá khứ Anh, không biết sự tồn tại của Tĩnh Lam, chỉ chuyên tâm làm thiếu phu nhân thay thế của anh, vui vẻ hưởng thụ cưng chiều của anh…

“Có thể! Mỗi ngày trước khi đi ngủ gọi điện thoại cho em báo cáo tình hình ban ngày!” Cô quay đầu cười một tiếng, đáy lòng lại lướt qua đau buồn nhàn nhạt, mặc dù cô nói sẽ chờ anh xử lý xong chuyện Tĩnh Lam, nhưng cuối cùng phải bao lâu? Sẽ không có thời hạn sao? Cô âm thầm thở dài trong lòng, chỉ có điều, không thể lộ ra phần lo lắng này trước mắt Anh, cô không muốn ép buộc anh, không muốn anh có gánh nặng trên tư tưởng.

Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, Thoại Mỹ cầm túi xách, đi tới bên cạnh Võ Minh Lâm, lộ ra khuôn mặt cười rực rỡ, véo hai gò má Lãnh Ngạn, “Không cho vẻ mặt đưa đám, em thích chú đáng yêu hay cười!”

Anh túm lấy tay cô,

“Đồng ý anh hai chuyện, nếu không không được đi! Thứ nhất không cho phép hẹn hò với người đàn ông khác, thứ hai cách xa Dịch Anh Kiệt một chút.”

Cô âm thầm buồn bực,

“Sao các anh đều có thành kiến với Dịch Anh Kiệt vậy? Em cảm thấy anh ấy tốt vô cùng!”

“Các anh? Còn có ai?” Võ Minh Lâm hỏi.

“Tử Nhiên đó! Anh ấy cũng nói Dịch Anh Kiệt không tốt, mà em cảm thấy anh ấy dịu dàng lại săn sóc, thích hợp  làm ông xã hơn bất cứ người nào trong các anh!” Thoại Mỹ chu miệng.

“Giang Thoại Mỹ! Em nói người đàn ông khác tốt trước mặt anh?” Trong đôi mắt Võ Minh Lâm dần thấp thoáng tia nguy hiểm.

Cô biết, Anh lúc trước trở lại! Không khỏi âm thầm vui mừng, “Đúng vậy! anh ấy vốn rất tốt!”

Sắc mặt của Anh trở nên nghiêm túc:

“Thoại Mỹ, em nghe đây, nếu anh và Doãn Tử Nhiên cùng nói vậy nhất định là đạo lý của tụi anh, tin tưởng tụi anh, người này không đơn giản, chỉ sợ đến gần em có mục đích khác, em phải cẩn thận!”

“Cẩn thận cái gì?” Cô không quan tâm, “Anh ấy thấy gì trên người em sao? Tài, Tiền hơn anh ấy, sắc? Xinh đẹp hơn em có nhiều lắm!”

Lời này quả thật nhắc nhở Võ Minh Lâm, mục đích đàn ông đến gần phụ nữ không có gì hơn hai lý do, một là tài, một là sắc, vậy mục đích của Dịch Anh Kiệt là gì? Có lẽ anh nên bắt đầu điều tra từ hướng này.

Anh nhìn Cô, “Đừng xem thường mình, mặc dù không xinh đẹp, nhưng còn có mấy phần đáng yêu, nếu không sao anh lại bị em mê hoặc thần hồn điên đảo!”

Cô le lưỡi một cái, “Cũng chỉ có anh coi em là báu vật! Em đi đây, anh phải ngoan ngoãn! Only, bye bye! Nhìn kỹ chú đó!”

Cô sờ đầu Võ Minh Lâm, rồi sờ đầu Only…

Rời khỏi xuân về hoa nở, nụ cười trên mặt Thoại Mỹ dần đọng lại, hôm nay bày ra cho Võ Minh Lâm thấy là cô không buồn không lo, là cô vui vẻ sáng sủa, nhưng xoay người, sầu lo của cô chỉ có chính cô nhận lấy, trước mặt cô, sẽ là đường tình như thế nào? Cô thật sự không biết…

Võ Minh Lâm, sẽ làm cô thất vọng sao?

Mà Anh nhìn theo bóng lưng cô, mấy phần cô đơn, mấy phần cô độc, tim của anh đột nhiên đau đớn, anh có thể quang minh chính đại cùng đi với cô dưới ánh mặt trời?

Đau lòng sinh ra trong lòng anh, người phụ nữ này để anh yêu đến đau lòng, người phụ nữ hy sinh cho anh, nhẫn nại vì anh, anh nhất định phải cho cô hạnh phúc, cho nên, anh phải tỉnh lại, không thể buông tha!

“Only! Đi, chạy bộ nào!” Anh hô to một tiếng, một con chó nhỏ trắng như tuyết nhảy vọt ra từ bên chân anh!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store