Ong Xa Than Bi
Chương 15: Gặp Chuyện Không May
Võ Minh Lâm thấy hai chân mình không thể nhúc nhích, thoái chí trong chốc lát, cũng không phản bác lại lời của cô, chỉ có thể để cho cô cởi quần áo của mình.Đây là lần đầu tiên Thoại Mỹ nhìn thấy thân thể anh, không phải màu đồng cổ hay màu nâu phổ biến, khá trắng nõn, hoa văn và đường cong rất hoàn mỹ, cảm thấy nhẵn bóng khi cô từng chạm đến…“Còn nhìn? Nước miếng cũng chảy ra?” Dáng vẻ háo sắc của cô khiến cho anh âm thầm buồn cười.Cô thật sự lau khóe môi, liếc thấy mặt anh cười như không cười, mới phát hiện thì ra anh đang giễu cợt cô…Vô ý đỏ mặt, không khí hơi mập mờ, cô vắt khô khăn lông, cẩn thận lau làn da sáng bóng của anh, hơi nóng từ đáy lòng của hai bên bốc lên.Ở trên lưng anh, Thoại Mỹ nhìn thấy vết sẹo kia, vết sẹo đã từng chạm tới rất nhiều lần, giống như con rết khổng lồ, leo lên lưng anh, nhìn thấy mà ghê.Cô không khỏi đưa tay ra vuốt ve, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh khẽ run dưới đầu ngón tay cô.“Ông xã, vết thương trên lưng anh là như thế nào?” Giọng nói dốc hết tình cảm dịu dàng của cô.Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, lạnh lùng giống như người xa lạ, “Được rồi! Tôi muốn đi ngủ! Cô cũng nghỉ ngơi đi!”Thoại Mỹ biết mình hỏi vấn đề không nên hỏi, bưng nước đến phòng tắm đổ đi, tự mình tắm rửa, lúc đi ra, dường như anh đã ngủ thiếp đi. Anh thật sự ngủ thiếp đi sao? Ban ngày ngủ một buổi chiều, bây giờ còn có thể ngủ?Cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói, “Quy định thứ mười, trước lúc ngủ phải hôn ngủ ngon.” Nói xong cúi người xuống, hôn môi anh.Anh vốn chính giả bộ ngủ, bị đôi môi mềm mại của cô mút, cả trái tim đều tê dại, sau khi tắm cô mặc áo ngủ của anh, bên trong không mặc áo ngực, mềm mại co giãn đè lên ngực anh, cô thật sự coi anh là người tàn tật sao? Chỉ hai chân anh không thể động mà thôi.Trong nháy mắt khi cô chuẩn bị rút lui, anh vô cùng không muốn, xúc động mà lấy tay đè lại đầu cô, tham lam hút lấy ngọt ngào của cô, hơi thở của cô. Khát vọng trong bụng kêu gào loạn lên, anh không nhịn được đưa tay thăm dò vào phía dưới áo ngủ rộng thùng thình của cô, dọc theo sống lưng bóng loáng xuống, đầu óc anh vang lên, cô nhóc thối này cố ý quyến rũ anh, lại có thể chỉ mặc áo ngủ, không mặc quần ngủ…Ngọn lửa đốt lên nhanh chóng, môi dần dần rời xuống, khẽ cắn cằm nhọn nhỏ của cô, hôn lên cổ trắng nõn, sau đó dùng hàm răng cắn nút thắt trên áo ngủ của cô, tỉ mỉ lưu lại dấu răng và vết hôn trước bộ ngực mềm mại, đồng thời, tay cũng chạy trên đường viền quần lót của cô.“Ông xã… Không cần…” Cô nằm trên người anh nhẹ nhàng run rẩy, da thịt thành màu hồng sáng bóng, cô thích cảm giác này, cảm giác được anh yêu nhiệt liệt, nhưng mà, chân của anh bị thương đấy…Anh không cách nào tránh né mà hô hấp dồn dập, ôm lấy cô thật chặt, lại buông tay ra, “Đi đi! Hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút!”Trái tim Cô dâng lên từng hồi ngọt ngào, núi băng này cuối cùng hơi cảm động sao? Sẽ nói lời như vậy với cô? Cô gật đầu, “Ngủ ngon, ông xã! Có chuyện gọi em.”“Ừ.” Hô hấp của Võ Minh Lâm bình tĩnh lại, thái độ lại trở nên lạnh lẽo.Đột nhiên Thoại Mỹ nhớ ra bức tranh mình vẽ, rõ ràng đặt lên giường, sao lại không thấy? Cô cúi đầu tìm kiếm chung quanh gầm giường.“Anh có thấy bức tranh em vẽ không?” Tìm khắp ngăn kéo hộc tủ cũng không thấy, cô chỉ có thể hỏi anh.Anh nhắm mắt lại, nói thản nhiên, “Cái gì? Không nhìn thấy!”“À! Vậy thôi! Có thể dì quét dọn vệ sinh cầm đi!”Cô thất vọng đi sang căn phòng bên cạnh ngủ.Đợi sau khi cô đi, Anh mở mắt, lấy ra bức tranh ở dưới gối, nhìn hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng cười khẽ, có không? Anh và Cô thật sự sẽ có hai đứa bé đáng yêu như vậy sao? Bé trai giống anh, bé gái giống cô? Anh thật sự không dám hy vọng xa vời…Ánh mắt dần dần u ám, anh nhét bức tranh vào dưới gối lần nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt không ngừng hiện ra khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Cô và tình trạng bi thảm của hai người phụ nữ khác.Đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt, anh mở mắt ra, Thoại Mỹ chạy về bên ạnh anh, hai gò má ửng hồng, áo ngủ dài đến mông lộ ra hai chân thon dài mượt mà, anh không nhịn được nuốt nước miếng một cái.Cô e dè đến gần bên giường, nói lắp bắp, “Em… không ngủ được!“Em định thế nào?” Anh biết rõ còn cố hỏi.“Điều thứ tư của hiệp nghị quy định, vợ chồng phải cùng giường chung gối!” Nói xong, cô nhanh chóng chui vào chăn mền của anh, giống như sợ anh phản đối.Hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, hai hàng chân mày của anh khẽ nhếch, “Có điều này à? Sao tôi không thấy?”“Em mới thêm đấy! Nói nhảm! Không ngủ chung giường sao có thể sinh con?”Thoại Mỹ biết mình đã lớn mật đến cực điểm, nếu như anh đuổi mình đi, cô sẽ lúng túng chết mất.Mà đúng là anh không nể mặt cô, lại có thể hung ác với cô, “Mau đi về ngủ! Đừng đè lên chân tôi!”“Không đi! Cứ không đi!” Nếu đã ỷ lại thì triệt để mặt dày mày dạn đi!Hai cánh tay cô vòng chắc cổ anh tuyên bố, “Em ngủ đây, đừng đánh thức em! Có bản lĩnh anh ôm em sang!”Anh dở khóc dở cười, gặp phải vật nhỏ dính người như vậy đúng là trước nay chưa từng có, vốn cho rằng cô là cô gái xấu hổ căng thẳng, xem ra anh cũng có lúc nhìn nhầm.Được rồi, được rồi, cùng nhau thì cùng nhau! Sao anh lại không muốn ôm cô ngủ, nhưng mà, ông trời, ngài cho phép sao?Một đêm, chỉ một đêm cô không phải là bà xã của anh… Lừa mình dối người tự an ủi mình như thế, anh đưa tay ra ôm cô, để cho cô yên ổn dựa vào bả vai anh ngủ.Quả nhiên, không tới mấy phút, thân thể trong ngực dần thả lỏng ra, hô hấp đều đều, tiếng ngáy nhè nhẹ tỏ rõ cô đã ngủ.Chỉ có điều, đêm nay anh ngủ như thế nào, chân trần trụi của cô nhóc này đã quấn lên hông anh…Khi tỉnh dậy Anh cảm thấy có thứ gì đó đè ép, dưới cằm còn lông lá, mở mắt nhìn, cả người Cô lại nằm trên người anh, hai chân quấn hông anh, tóc dài đen nhánh xõa ra trên ngực anh.Đàn ông lúc sáng sớm là nguy hiểm nhất, chỉ chân anh bó thạch cao thôi, cô nhóc này cho rằng anh không làm gì được cô sao?Nhẹ nhàng chải vuốt tóc tán loạn của cô cho chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đang ngủ say lộ ra, lôn gmi thật dài bao trùm lấy giấc mộng như thế nào đây?Trong mộng có anh không?Thở dài, anh thà không có…Cô khẽ động đậy một chút, áo ngủ lớn chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết và một nửa đẫy đà, bụng dưới của anh căng cứng, trong cơ thể lại bắt đầu xao động không yên.Rất muốn dời ánh mắt đi, nhưng cuối cùng không nhịn được đưa tay khẽ vuốt bả vai trơn mềm của cô, tiếp theo xuống phía dưới, ngón tay cảm nhận mỗi một tấc da thịt bóng loáng như tơ của cô.Một tay khác vuốt ve vòng eo thon thả, cách viền quần lót đưa về phía giữa đùi cô, mà giữa đùi cô đang đè nặng anh…Mạch máu giãn ra đến cực điểm, anh cảm giác mình sắp nổ tung.“Ưmh…” Dường như Cô ngủ say cũng có cảm giác, nhẹ nhàng uốn éo người, lại vừa đúng ma sát chỗ nào đó của anh, anh há miệng thở hổn hển, sắp không tiếp tục kiên trì được nữa!Đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa chuyển động, đánh lui nhiệt tình khắp người anh, anh nhanh chóng kéo chăn lên che kín anh và Cô.Phía sau lộ ra một khuôn mặt tươi cười cực lớn – Doãn Tiêu Trác.Võ Minh Lâm nhíu mày, “Trước khi đi vào không biết gõ cửa sao?”Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười một tiếng, “Từ lúc nào giữa chúng ta lại có thói quen này?”Nói xong liền đi đến bên giường, lại phát hiện Thoại Mỹ lộ ra nửa cái đầu đang nằm trên người Võ Minh Lâm, chậc lưỡi,“Quên mất quên mất! Bây giờ không giống ngày xưa, sau này sẽ nhớ gõ cửa, ha ha!”“Cậu nói nhỏ một chút không được sao?” Võ Minh Lâm sợ làm thức Thoại Mỹ đang say giấc.“Chà, cậu đúng là quan tâm! Cậu định cảm ơn tôi thế nào?” Doãn Tiêu Trác tùy tiện ngồi xuống bên cạnh giường.“Cám ơn cậu cái gì?” Võ Minh Lâm không hiểu.“Bây giờ cậu có thể có được bảo bối của cậu, tôi là đại công thần! Nếu không phải tôi giúp cậu nói rõ ràng với Thoại Mỹ, nói không chừng bây giờ Cô Ấy còn hận cậu không để ý đến cô ấy.“Thì ra là cậu!” Võ Minh Lâm tức giận không dứt, “Tôi nói sao Thoại Mỹ đang tốt đẹp lại trở nên kỳ quái như thế, ai mướn cậu xen vào chuyện của người khác? Chuyện của chính tôi tự tôi giải quyết! Không phải em trai cậu rất thích Thoại Mỹ sao? Sao cậu không giúp em trai mình? Đúng là có tật xấu!”“Nhưng mà Thoại Mỹ thích chính là cậu! Nếu không tôi rất vui mừng có một em dâu như vậy. Làm phiền cậu đối xử tốt với cô ấy một chút, tôi không muốn nhìn thấy nhân viên của mình cả ngày hoảng hốt làm việc gì sai! Mặc dù Kỳ Thịnh của cậu có tiền, nhưng đền tiền cho chúng tôi cũng không có lời phải không?” Doãn Tiêu Trác cười nói.Võ Minh Lâm vừa định nói tiếp, Doãn Tiêu Trác lập tức bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, tôi phải tìm phụ nữ quấn cậu, bởi vì tôi không định cả đời ở cùng với cậu, tôi còn muốn tìm phụ nữ! Cậu phiền tôi ngày ngày… tôi sợ sẽ thật sự biến thành gay!”Võ Minh Lâm bị câu nói của cậu ta làm cho bật cười, quả thật, khi anh sống cô độc chỉ có hai người bạn, một là Doãn Tiêu Trác, một người khác trước mắt không biết đang bận rộn gì.“Cậu nói với cô ấy bao nhiêu?” Anh hỏi, anh phải chuẩn bị trong lòng.“Không nói toàn bộ! Lựa chọn một chút, chuyện của anh cậu là do cô ấy tự mình tra được, tôi nói chuyện về người vợ trước và bạn gái trước, còn cậu là kẻ ngốc mê tín nữa, về chuyện khác nhà cậu tôi không quan tâm!”“Tiêu, cậu biết, tôi thật sự không thể chung một chỗ với Thoại Mỹ, coi như ngày nào đó tôi muốn kết hôn, người kia cũng không thể là Thoại Mỹ, má Tằng chỉ thay tôi kiếm một đứa bé, cậu cần gì phải vậy?” Trong mắt Võ Minh Lâm dâng lên tầng sương mù.“Võ Minh Lâm, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu cột mình vào trong cam kết ngu xuẩn đó, đến bây giờ, Thoại Mỹ cũng chỉ biết cậu sống trong bóng ma khắc vợ, cũng không biết người khác, coi như cậu bỏ đi thứ không tồn tại! Mỗi người đều có quyền có hạnh phúc, cậu có, Thoại Mỹ cũng có!” Chân mày Doãn Tiêu Trác toát lên vẻ sầu lo.Võ Minh Lâm thở dài, vuốt tóc Thoại Mỹ, “Đều là sai lầm của tôi, không nên đồng ý trò chơi hoang đường mượn bụng sinh con, coi như đồng ý, cũng không nên sinh lòng thương hại Thoại Mỹ, khiến cho cô ấy sinh ra ảo giác.”“Võ Minh Lâm!” Doãn Tiêu Trác có tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
“Rốt cuộc cậu nghe hiểu ý tôi nói chứ? Cậu yêu Thoại Mỹ, Cô ấy cũng yêu cậu, cậu không cưới cô ấy thì cưới ai? Tôi cho cậu biết, Võ Minh Lâm, nếu như cậu không dám chịu trách nhiệm cưới người ta, tôi là người đầu tiên không buông tha cậu!”Võ Minh Lâm rất kinh ngạc với kích động của cậu ta. “Cậu kích động mù quáng cái gì? Tôi cưới người nào có liên quan gì đến cậu? Không phải cậu cũng yêu Thoại Mỹ chứ?”“Vậy thì sao? Cậu ghen à? Cậu ghen tỵ sao? Nếu như cậu thật sự không có ý định cưới cô ấy, sao cậu quan tâm tới tôi yêu hay không yêu cô ấy!”Võ Minh Lâm cười lạnh, “Tôi ghen cái gì, nói như vậy hai anh em các cậu có thể đánh nhau cả ngày, còn cần tới tôi sao?”“Các anh ồn ào gì vậy?” Một giọng nói thật nhỏ vang lên, Thoại Mỹ thò đầu ra từ trong ngực Võ Minh Lâm.“Thoại Mỹ, chào buổi sáng! Tụi anh không ồn ào!” Doãn Tiêu Trác cười chào hỏi với cô, ánh mắt rơi vào nửa người phía trên lộ ra của Thoại Mỹ.Anh cảm nhận được ánh mắt khác thường của cậu ta, lập tức phát hiện hơn một nửa cảnh xuân trên thân thể của Thoại Mỹ lộ ra ngoài, vội vàng kéo cô lại, tức giận mắng Doãn Tiêu Trác: “Thu hồi ánh mắt đắm đuối của cậu lại!”Doãn Tiêu Trác cười to, “Còn nói không ăn giấm! Thôi, tôi không ở đây làm kỳ đà nữa, hai vợ chồng các cậu thích làm gì thì làm, còn nữa, đã mua bữa ăn sáng cho hai người, mệt mỏi bổ sung thể lực, ha ha!” Anh bỏ lại một tràng cười dài, rời khỏi phòng bệnh.“Bữa ăn sáng?!” Thoại Mỹ sợ hãi kêu lên, “Không xong! Ông xã, em đồng ý với má Tằng làm bữa sáng cho anh, sao anh không gọi em dậy!”“Làm bữa sáng cái gì! Tôi không muốn ăn!” Anh nhìn chằm chằm ngực cô, bởi vì anh vừa mới vuốt ve áo ngủ đã sớm mở ra, nội dung bên trong khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có ý nghĩ kỳ quái, lại bị Doãn Tiêu Trác thấy một nửa, trong lòng buồn bực không thôi.
Cô thoáng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, không biết như thế nào chọc hắn, để sát vào mặt hắn, “Anh đang tức giận sao? Ông Xã?”Võ Minh Lâm không biết rốt cuộc là buồn bực ai, tóm lại trong đầu lại tê dại, tức giận mà thảy cho cô một câu, “Đúng vậy! Cô ở trên người tôi, đè ép cả một đêm, tôi sớm biến thành miếng thịt kẹp! Còn không mau xuống!”Thoại Mỹ lúc này mới chú ý tới tư thế ngủ của mình, thè lưỡi, hoàn toàn không thèm để ý tính xấu của hắn, ngược lại ghé vào trên người hắn, hì hì cười, “Ông Xã, sáng sớm đầu tiên là phải hôn!”Thấy Anh muốn nói nói, lập tức xen vào, “Hay là anh muốn đi tiểu!”Võ Minh Lâm không nói gì, chờ khi hắn có thể cử động lại được thì sẽ cho cô biết tay!Ở trên môi cô hôn lên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lập tức đuổi cô đi xuống, “Mau a! Nhìn cô mặc đồ thành một bộ dáng gì nữa, đợi lát nữa bác sĩ tới ! Có phải hay không muốn để lộ cho bọn họ xem hết?”Thoại Mỹ mừng thầm, thì ra không phải là không thèm để ý a!Từ trên người hắn trực tiếp nhảy lên sàn, hai chân trần cùng cặp chân dài trắng như tuyết lộ ra dưới áo ngủ chỉ phủ tới mông, nhìn thấy Võ Minh Lâm lại rung động thêm lần nữa, nhịn không được tức giận mắng, “Nhanh đi thay quần áo! Còn ra bộ dáng gì nữa!”Thoại Mỹ đối hắn làm hai cái mặt quỷ, chạy vào phòng tắm.Ánh mắt đen tối liền phát ra phía sau cô tạo thành một đường cong xinh đẹp, khóe môi hắn cũng không khỏi cong lên, mà nụ cười ôn nhu chỉ khi cô xoay người mới triển khai, khi cô từ trong phòng tắm đi ra khi, hắn lập tức thu lại.Thoại Mỹ cẩn thận đem cốc nước, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt đều chuyển đến trước giường hắn, để cho hắn đánh răng rửa mặt. Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng rối rắm vạn phần, hắn đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ? Thoại Mỹ, anh không thể cho em tương lai, thực không nên cũng đừng nên đánh mất trái tim của cả hai trong lần giao dịch này …“Thoại Mỹ, đi mua cho tôi hộp xì gà đến đây! D****idoff!” Cô độc chính là bạn đồng hành tốt nhất của hắn…Còn hút thuốc? Cô trừng mắt nhìn hắn một cái, “Hiệp nghị điều thứ mười, cấm hút thuốc uống rượu, để tránh con cái dị dạng!”“Kêu cô đi cô phải đi!” Võ Minh Lâm nhíu nhíu mày, “Cô không phải nói muốn hầu hạ tôi sao? Nhanh đi!”Thoại Mỹ trề môi xoay người bước đi! Bất quá cô sẽ không để cho hắn hút thuốc ! Cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng hắn ngồi trong bóng đêm một mình hút thuốc thở ra khói, như vậy có phải hay không biểu tượng của sự cô độc? Từ nay về sau, có cô ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không lại cô độc…10 phút về sau, Thoại Mỹ trở lại phòng bệnh, lại bị tình hình trước mắt làm cho chấn động, bọn họ đang làm gì? Nữ y tá kia cùng hắn cười cười nói nói, còn nắm tay luồn vào trong quần áo hắn! Buồn cười, cô mới rời đi lập tức bắt đầu thông đồng người khác, ai nói hắn không gần nữ sắc? Quả thực gạt người!“Ông Xã!” Cô ngọt ngào kêu một tiếng, mạnh mẽ nhào lên phía trước, đụng vào một bên của y tá.Tiếng thủy tinh vỡ vụn ra thành những mảnh rất nhỏ truyền đến, Thoại Mỹ cúi đầu nhìn thấy đồ nhiệt độ cơ thể vỡ nát trên mặt đất rơi, hạt châu thủy ngân lăn lộn trên mặt đất.“ Tôi là Võ phu nhân đến đây!” Y tá nhìn nhìn Thoại Mỹ, trong mắt hiện lên một sự mất mát, “Tôi lại đi lấy một cây đo nhiệt độ cơ thể!”“Không cần!” Võ Minh Lâm nói, “Tôi không phát nhiệt, tôi tự mình nói! Cám ơn “y tá ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười, “Không cần, như vậy có cái gì cần thì nhấn chuông!”“Tốt!” Lúc cô tới cửa còn lén nháy mắt, Võ Minh Lâm cũng không quên cho cô một nụ cười.Thoại Mỹ ở một bên nhìn thấy lửa giận ứa ra, móc ra thứ gì đó đi tới nhét vào miệng hắn. Sắc mặt hắn nhất thời đại biến, điên cuồng ngồi dậy, “Đây là thứ gì vậy?Chua chết người!”“Kẹo Tú Đậu a!” Thoại Mỹ cười ha ha. (Kẹo Tú Đậu: là kẹo cai thuốc dành cho người nghiện thuốc lá)“Cô thích Tú Đậu ? Cho tôi ăn cái này?” Hắn cầm ly nước trên bàn điên cuồng uống.“Hừ! Ai cho anh thông đồng với y tá! ?” Thoại Mỹ mân mê miệng, làm ra bộ dáng tiểu nữ nhân ghen tuôn.Hắn lại vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu kia cũng thích ăn dấm! “Tôi nào có thông đồng với y tá? Cô ta chính là cô gái mà tôi đã cứu trong lần tai nạn xe cộ này!”“Cho nên cô ta muốn lấy thân báo đáp ?” Thoại Mỹ nghe xong càng mất hứng, vốn tưởng rằng chỉ là một cô y tá không liên quan, ai biết lại có sâu xa như vậy!“Cô nói cái gì? Đừng làm bẩn danh tiết con gái người ta! Cô khi nào thấy cô ta lấy thân báo đáp ? Thật sự là chẳng biết tại sao! Nhảy vào còn đánh vỡ nhiệt kế!” Hắn nhíu mày trách cứ cô.Thoại Mỹ lại bị lời nói của hắn đâm đến bị thương , thật ra hắn cũng không phải không coi trọng danh tiết, chính là danh tiết con gái của người ta thì rất quan trọng, còn danh tiết của cô thì không quan trọng …Hắn mượn thân thể của cô sinh con, sau đó dùng tiền xua đuổi cô, danh tiết của cô thì không lo lắng? Đêm đầu tiên của cô, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, hắn thô lỗ giữ lấy cô, khi đó hắn nghĩ đến danh tiết của cô sao?Cô ngày ngày canh chừng bên cạnh hắn như vậy, hắn thế nhưng lại là em chồng của cô, lúc này danh tiết của cô quan trọng sao?Hắn trêu chọc cô, giữ lấy cô, vừa muốn trốn tránh cô, đuổi cô đi, có từng lo lắng đến danh tiết của cô?Cô bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động … Điều này làm cho hắn thấy rất kỳ quái, cô không phải lúc nào cũng líu ríu rất nhiều trò sao?”Sao không nói lời nào?” Hắn kinh ngạc hỏi.“Võ Minh Lâm, ” bộ dạng cô rất suy sụp, “Còn danh tiết của tôi ở đâu?”Võ Minh Lâm ngẩn ngơ, danh tiết của cô? Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này…“Đó là cô tự nguyện !” Hắn lạnh lùng đáp lại một câu.Đúng, là cô tự nguyện ! Cô thật sự thực vô sỉ, đối hắn mà nói, có lẽ cô căn bản chính là một nữ nhân đáng khinh thường bán đứng thân thể chính mình thân, nếu không vì sao đối với cô lạnh đạm như thế?Cô cười chính mình, có tư cách gì muốn danh tiết, từ ngày cô đem chính mình bán cho hắn, ở trong mắt người khác cô vốn không có danh tiết …Đúng vậy, bọn họ từng có một đoạn thời gian lưu luyến đáng giá, nhưng với hắn mà nói có lẽ chỉ là một cảm giác mới mẻ, cảm giác ấy qua ra rồi, thì liền không còn ý nghĩa , cho nên mới đuổi cô đi. Nghe nói thiếu gia gia đình có tiền đều là như thế là đùa giỡn với nữ nhân như vậy…Nụ cười ấm áp của hắn cùng y tá nói đùa lúc nãy thực mê người, thực mê người, chỉ là, nụ cười như vậy cho tới bây giờ vốn không có cho cô.Buồn cười là, cô thế nhưng còn vọng tưởng cho hắn an ủi, cho hắn ấm áp, mà thủy chung khiến cho hắn phiền não, người khác dễ dàng khiến cho hắn nở nụ cười, mà cô lại sẽ chỉ làm hắn tức giận , nhưng mà là cô tự cho là đúng, tự mình đa tình thôi…Cô yên lặng thu thập lại túi xách, cước bộ đi qua người hắn thì dừng lại, đưa lưng về phía hắn, “Thực xin lỗi, là tôi không biết xấu hổ, quấy rầy …”Đi đến cạnh cửa, lại nhớ lại cái gì, nắm tay cầm kẹo đặt ở trên chăn của hắn, “Hút thuốc không tốt, cái này không phải dùng để chỉnh anh, lúc mệt mỏi ăn một viên có thể nâng cao tinh thần, tôi đi đây!”Nhìn thân ảnh nho nhỏ của cô biến mất ở phía sau cánh cửa, trái tim hắn giống như nứt ra một lỗ hổng, sau đó chất chua xót liền từ trong khe trào ra, càng tràn càng nhiều, cuối cùng giống như triều dâng…Trong phút chốc, hắn rất muốn gọi lại tên của cô, nhưng âm thanh lại nghẹn lại ở trong cổ họng, như thế nào cũng không phát ra tiếng…Ánh mắt dừng lại ở trên hộp kẹo, chữ viết trên hộp kẹo dần dần mơ hồ…Thoại Mỹ, chỉ mong như vậy đối với em là không bị tổn thương…Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, hắn vẫn luôn nhìn thân ảnh nho nhỏ kia chậm rãi biến mất ở ngoài tầm mắt hắn…Thời điểm Má Tầng đến đưa cơm trưa phát hiện chỉ có thiếu gia lẳng lặng nằm ngủ trên giường.“Thiếu gia, phu nhân đâu?” Má Tầng hỏi.Võ Minh Lâm từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, trong mộng tràn đầy ánh mắt to tròn của Thoại Mỹ, mái tóc đen dài cùng sắc mặt mỉm cười ngọt ngào, tỉnh lại lại nhung nhớ tình cảnh tối hôm qua cô ghé vào trên người hắn ngủ…“Thiếu gia?” Má Tầng cho rằng còn chưa có đánh thức hắn.“Cô ấy đi rồi! Bị tôi đuổi đi !” Võ Minh Lâm bình tĩnh nói.“Vì sao ? Thiếu gia?” Má Tầng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cãi nhau , ngày hôm qua vẫn còn tốt mà!“Không tại sao!” Võ Minh Lâm trực tiếp không muốn nói về đề tài này.Má Tầng thở dài, “Thiếu gia, Má Tầng thật sự hy vọng cậu tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, đừng lưu luyến quá khứ!”“Má Tầng, bà cũng nghĩ như vậy sao? Nhưng mà…” Trong lòng hắn như thế nào mới có thể làm được? Không, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình…“Thiếu gia, cậu cần gì phải như vậy? Có một số việc ai cũng sẽ không để ở trong lòng, cậu cũng đừng quản nhiều như vậy , không phải còn có tôi sao?” Má Tầng bắt đầu lau nước mắt.“Nhưng sau này cậu sẽ làm sao bây giờ?” Võ Minh Lâm tìm cách cười một cái thật tươi mà an ủi Má Tầng, “Má Tầng, đừng như vậy, tôi rất tốt, thật sự rất tốt! Bà có biết vì sao tôi muốn che mắt của Thoại Mỹ không?”Má Tầng lưu lại nước mắt gật đầu, “Biết, Má Tầng biết, cậu sợ phu nhân thấy cậu, yêu thương cậu, sợ người lạ sinh hạ đứa nhỏ mà còn có khúc mắc không rõ, nhưng là hiện tại chung quy đúng là yêu thương, Má Tầng thấy rất tốt!”“Má Tầng, thành ý của bà thì tôi chấp nhận , tôi biết chính mình đang làm cái gì! Đi mua cho tôi bao xì gà!” Vẻ mặt của hắn lãnh đạm, ánh mắt lại dừng ở trên hộp kẹo tú đậu, thoáng chần chờ, “Quên nữa, đừng đi !”Đến tột cùng, ai tổn thương ai? Ai làm cho ai cô đơn hơn…*******************************************************************Thoại Mỹ từ trong bệnh viện đi ra, đi vào quán cà phê gọi là ONLY, chính là ở chỗ này, cô hạ quyết tâm muốn yêu Võ Minh Lâm hòa hợp với Anh, nay, quán cà phê như trước, cà phê uống ở miệng lại rất đau khổ…Ngồi ở quán cà phê suốt một ngày, không có ăn cơm, cũng không thèm nghĩ cái khác , cũng chỉ nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từ đông kéo đến tây, nhìn bầu trời hồng chói lọi ven đường, cô biết, nên trở về nhà …Trở lại chuồng bồ câu, Doãn Tử Nhiên không có ở đây, mệt mỏi đem chính mình ném lên giường, chăn che qua đầu tiếp tục ngủ, ngủ cho đến bất tỉnh được thì tốt! Như vậy sẽ không có cảm giác đau, Võ Minh Lâm, cô thật sự hận anh, hận đến đầu trái tim móp méo, nhưng không rơi nước mắt…Trằn trọc, oán hận nửa mê nửa tỉnh trong lúc đó ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt hờ hững của hắn lại cứ tràn ngập, hết lần này đến lần khác lại cứ cố ý xuất hiện. Võ Minh Lâm, lại hận anh thêm một lần! Vì sao ngủ cũng không để cho cô ngủ yên…Không biết ngủ bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.“Chết tiệt Doãn Tử Nhiên, ra khỏi nhà cũng không mang theo cái chìa khóa! Nếu em không trở lại anh tính phá đi cái phòng mới tiến vào sao?” Cô vừa mắng vừa mở cửa ra, ai ngờ đứng ở bên ngoài lại là Má Tầng!“Phu nhân…” Má Tầng hai mắt đẫm lệ nhìn cô.“Má Tầng, sao lại tới đây? Mau vào nhà đi!” Má Tầng bình thường đối với Thoại Mỹ rất thương yêu, Cô không thể không chào đón bà.Má Tầng bước vào nhà tử, tinh tế đánh giá, “Phu nhân, cô lại ở trong căn nhà như vậy?”Lời nói này làm cho Cô cảm thấy không thoải mái, đây chính là nơi cô lớn lên! Đối cô mà nói, cũng là nơi tràn ngập niềm vui ! Cô mỉm cười, “Má Tầng, nơi này không phải là Võ gia rộng mở xa hoa, nhưng mà mỗi ngõ ngách đều tràn ngập kỉ niệm của tôi cùng mẹ, tôi thích không khí ấm áp nơi này.”“Má Tầng tuyệt đối không phải ý này! Má Tầng chỉ là một người giúp việc, nào có tư cách nói này nọ!” Sắc mặt Má Tầng lộ ra nụ cười xấu hổ.Thoại Mỹ rót cho Vú Từng một ly nước, “Má Tầng bà uống nước đi!, đừng nói như vậy, tôi biết bà rất tốt với tôi, tôi không có quan niệm người trên kẻ dưới gì cả.”Má Tângd cầm ly nước rồi đặt lên bàn, cầm tay cô, “Phu nhân, Má Tầng là tới cầu xin cô.” trong lòng cô biết là vì cái gì, nhưng mà cô sẽ không ngốc nghếch như vậy, hạ thấp giá trị bản thân mình, tự tìm đến cửa tự rước lấy chuyện nhục nhã cô không bao giờ làm nữa!”Má Tầng, bà đừng nói nữa, tôi sẽ không trở về !”
“Phu nhân!” Má Tầng đột nhiên quỳ gối xuống, “Phu nhân, tôi cầu xin cô, cầu xin cô trở về đi.”Thoại Mỹ sợ hãi, vội vàng đỡ lấy bà, “Má Tầng, bà làm cái gì vậy! Bà mau đứng lên!”“Phu nhân đồng trở về tôi mới đứng lên!” Má Tầng cố chấp tựa như một đứa trẻThoại Mỹ kéo trái kéo phải cũng không có thể kéo bà được, đành phải tự mình cũng quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, “Má Tầng, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa! Bất luận bà nói như thế nào tôi cũng sẽ không trở về ! Nếu phải quỳ tôi và bà cùng nhau quỳ đi.”Hai người giằng co một lúc chẳng xong, khóa cửa vừa xoay, Doãn Tử Nhiên đã trở lại, thấy tình cảnh trong phòng, không rõ là chuyện gì đang xảy ra.Sau khi Thoại Mỹ nhỏ giọng nói, Doãn Tử Nhiên liền giữ chặt cánh tay cô, túm cô đứng dậy, mà rống lên, “Người của Võ gia bọn họ là đồ điên, em cũng định điên theo sao? Bà ta thích quỳ thì em để cho bà ta quỳ , em ngồi ở trong này làm gì? Đi, mặc kệ bà ấy! Chúng ta cứ đi ra ngoài!”Nói xong liền lôi Thoại Mỹ ra khỏi cửa, sắc mặt Má Tầng trở nên vô cùng khó coi.Thoại Mỹ ở bên ngoài dùng sức giãy dụa,
Võ Minh Lâm thấy hai chân mình không thể nhúc nhích, thoái chí trong chốc lát, cũng không phản bác lại lời của cô, chỉ có thể để cho cô cởi quần áo của mình.Đây là lần đầu tiên Thoại Mỹ nhìn thấy thân thể anh, không phải màu đồng cổ hay màu nâu phổ biến, khá trắng nõn, hoa văn và đường cong rất hoàn mỹ, cảm thấy nhẵn bóng khi cô từng chạm đến…“Còn nhìn? Nước miếng cũng chảy ra?” Dáng vẻ háo sắc của cô khiến cho anh âm thầm buồn cười.Cô thật sự lau khóe môi, liếc thấy mặt anh cười như không cười, mới phát hiện thì ra anh đang giễu cợt cô…Vô ý đỏ mặt, không khí hơi mập mờ, cô vắt khô khăn lông, cẩn thận lau làn da sáng bóng của anh, hơi nóng từ đáy lòng của hai bên bốc lên.Ở trên lưng anh, Thoại Mỹ nhìn thấy vết sẹo kia, vết sẹo đã từng chạm tới rất nhiều lần, giống như con rết khổng lồ, leo lên lưng anh, nhìn thấy mà ghê.Cô không khỏi đưa tay ra vuốt ve, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh khẽ run dưới đầu ngón tay cô.“Ông xã, vết thương trên lưng anh là như thế nào?” Giọng nói dốc hết tình cảm dịu dàng của cô.Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, lạnh lùng giống như người xa lạ, “Được rồi! Tôi muốn đi ngủ! Cô cũng nghỉ ngơi đi!”Thoại Mỹ biết mình hỏi vấn đề không nên hỏi, bưng nước đến phòng tắm đổ đi, tự mình tắm rửa, lúc đi ra, dường như anh đã ngủ thiếp đi. Anh thật sự ngủ thiếp đi sao? Ban ngày ngủ một buổi chiều, bây giờ còn có thể ngủ?Cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói, “Quy định thứ mười, trước lúc ngủ phải hôn ngủ ngon.” Nói xong cúi người xuống, hôn môi anh.Anh vốn chính giả bộ ngủ, bị đôi môi mềm mại của cô mút, cả trái tim đều tê dại, sau khi tắm cô mặc áo ngủ của anh, bên trong không mặc áo ngực, mềm mại co giãn đè lên ngực anh, cô thật sự coi anh là người tàn tật sao? Chỉ hai chân anh không thể động mà thôi.Trong nháy mắt khi cô chuẩn bị rút lui, anh vô cùng không muốn, xúc động mà lấy tay đè lại đầu cô, tham lam hút lấy ngọt ngào của cô, hơi thở của cô. Khát vọng trong bụng kêu gào loạn lên, anh không nhịn được đưa tay thăm dò vào phía dưới áo ngủ rộng thùng thình của cô, dọc theo sống lưng bóng loáng xuống, đầu óc anh vang lên, cô nhóc thối này cố ý quyến rũ anh, lại có thể chỉ mặc áo ngủ, không mặc quần ngủ…Ngọn lửa đốt lên nhanh chóng, môi dần dần rời xuống, khẽ cắn cằm nhọn nhỏ của cô, hôn lên cổ trắng nõn, sau đó dùng hàm răng cắn nút thắt trên áo ngủ của cô, tỉ mỉ lưu lại dấu răng và vết hôn trước bộ ngực mềm mại, đồng thời, tay cũng chạy trên đường viền quần lót của cô.“Ông xã… Không cần…” Cô nằm trên người anh nhẹ nhàng run rẩy, da thịt thành màu hồng sáng bóng, cô thích cảm giác này, cảm giác được anh yêu nhiệt liệt, nhưng mà, chân của anh bị thương đấy…Anh không cách nào tránh né mà hô hấp dồn dập, ôm lấy cô thật chặt, lại buông tay ra, “Đi đi! Hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút!”Trái tim Cô dâng lên từng hồi ngọt ngào, núi băng này cuối cùng hơi cảm động sao? Sẽ nói lời như vậy với cô? Cô gật đầu, “Ngủ ngon, ông xã! Có chuyện gọi em.”“Ừ.” Hô hấp của Võ Minh Lâm bình tĩnh lại, thái độ lại trở nên lạnh lẽo.Đột nhiên Thoại Mỹ nhớ ra bức tranh mình vẽ, rõ ràng đặt lên giường, sao lại không thấy? Cô cúi đầu tìm kiếm chung quanh gầm giường.“Anh có thấy bức tranh em vẽ không?” Tìm khắp ngăn kéo hộc tủ cũng không thấy, cô chỉ có thể hỏi anh.Anh nhắm mắt lại, nói thản nhiên, “Cái gì? Không nhìn thấy!”“À! Vậy thôi! Có thể dì quét dọn vệ sinh cầm đi!”Cô thất vọng đi sang căn phòng bên cạnh ngủ.Đợi sau khi cô đi, Anh mở mắt, lấy ra bức tranh ở dưới gối, nhìn hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng cười khẽ, có không? Anh và Cô thật sự sẽ có hai đứa bé đáng yêu như vậy sao? Bé trai giống anh, bé gái giống cô? Anh thật sự không dám hy vọng xa vời…Ánh mắt dần dần u ám, anh nhét bức tranh vào dưới gối lần nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trước mắt không ngừng hiện ra khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Cô và tình trạng bi thảm của hai người phụ nữ khác.Đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt, anh mở mắt ra, Thoại Mỹ chạy về bên ạnh anh, hai gò má ửng hồng, áo ngủ dài đến mông lộ ra hai chân thon dài mượt mà, anh không nhịn được nuốt nước miếng một cái.Cô e dè đến gần bên giường, nói lắp bắp, “Em… không ngủ được!“Em định thế nào?” Anh biết rõ còn cố hỏi.“Điều thứ tư của hiệp nghị quy định, vợ chồng phải cùng giường chung gối!” Nói xong, cô nhanh chóng chui vào chăn mền của anh, giống như sợ anh phản đối.Hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, hai hàng chân mày của anh khẽ nhếch, “Có điều này à? Sao tôi không thấy?”“Em mới thêm đấy! Nói nhảm! Không ngủ chung giường sao có thể sinh con?”Thoại Mỹ biết mình đã lớn mật đến cực điểm, nếu như anh đuổi mình đi, cô sẽ lúng túng chết mất.Mà đúng là anh không nể mặt cô, lại có thể hung ác với cô, “Mau đi về ngủ! Đừng đè lên chân tôi!”“Không đi! Cứ không đi!” Nếu đã ỷ lại thì triệt để mặt dày mày dạn đi!Hai cánh tay cô vòng chắc cổ anh tuyên bố, “Em ngủ đây, đừng đánh thức em! Có bản lĩnh anh ôm em sang!”Anh dở khóc dở cười, gặp phải vật nhỏ dính người như vậy đúng là trước nay chưa từng có, vốn cho rằng cô là cô gái xấu hổ căng thẳng, xem ra anh cũng có lúc nhìn nhầm.Được rồi, được rồi, cùng nhau thì cùng nhau! Sao anh lại không muốn ôm cô ngủ, nhưng mà, ông trời, ngài cho phép sao?Một đêm, chỉ một đêm cô không phải là bà xã của anh… Lừa mình dối người tự an ủi mình như thế, anh đưa tay ra ôm cô, để cho cô yên ổn dựa vào bả vai anh ngủ.Quả nhiên, không tới mấy phút, thân thể trong ngực dần thả lỏng ra, hô hấp đều đều, tiếng ngáy nhè nhẹ tỏ rõ cô đã ngủ.Chỉ có điều, đêm nay anh ngủ như thế nào, chân trần trụi của cô nhóc này đã quấn lên hông anh…Khi tỉnh dậy Anh cảm thấy có thứ gì đó đè ép, dưới cằm còn lông lá, mở mắt nhìn, cả người Cô lại nằm trên người anh, hai chân quấn hông anh, tóc dài đen nhánh xõa ra trên ngực anh.Đàn ông lúc sáng sớm là nguy hiểm nhất, chỉ chân anh bó thạch cao thôi, cô nhóc này cho rằng anh không làm gì được cô sao?Nhẹ nhàng chải vuốt tóc tán loạn của cô cho chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đang ngủ say lộ ra, lôn gmi thật dài bao trùm lấy giấc mộng như thế nào đây?Trong mộng có anh không?Thở dài, anh thà không có…Cô khẽ động đậy một chút, áo ngủ lớn chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết và một nửa đẫy đà, bụng dưới của anh căng cứng, trong cơ thể lại bắt đầu xao động không yên.Rất muốn dời ánh mắt đi, nhưng cuối cùng không nhịn được đưa tay khẽ vuốt bả vai trơn mềm của cô, tiếp theo xuống phía dưới, ngón tay cảm nhận mỗi một tấc da thịt bóng loáng như tơ của cô.Một tay khác vuốt ve vòng eo thon thả, cách viền quần lót đưa về phía giữa đùi cô, mà giữa đùi cô đang đè nặng anh…Mạch máu giãn ra đến cực điểm, anh cảm giác mình sắp nổ tung.“Ưmh…” Dường như Cô ngủ say cũng có cảm giác, nhẹ nhàng uốn éo người, lại vừa đúng ma sát chỗ nào đó của anh, anh há miệng thở hổn hển, sắp không tiếp tục kiên trì được nữa!Đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa chuyển động, đánh lui nhiệt tình khắp người anh, anh nhanh chóng kéo chăn lên che kín anh và Cô.Phía sau lộ ra một khuôn mặt tươi cười cực lớn – Doãn Tiêu Trác.Võ Minh Lâm nhíu mày, “Trước khi đi vào không biết gõ cửa sao?”Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười một tiếng, “Từ lúc nào giữa chúng ta lại có thói quen này?”Nói xong liền đi đến bên giường, lại phát hiện Thoại Mỹ lộ ra nửa cái đầu đang nằm trên người Võ Minh Lâm, chậc lưỡi,“Quên mất quên mất! Bây giờ không giống ngày xưa, sau này sẽ nhớ gõ cửa, ha ha!”“Cậu nói nhỏ một chút không được sao?” Võ Minh Lâm sợ làm thức Thoại Mỹ đang say giấc.“Chà, cậu đúng là quan tâm! Cậu định cảm ơn tôi thế nào?” Doãn Tiêu Trác tùy tiện ngồi xuống bên cạnh giường.“Cám ơn cậu cái gì?” Võ Minh Lâm không hiểu.“Bây giờ cậu có thể có được bảo bối của cậu, tôi là đại công thần! Nếu không phải tôi giúp cậu nói rõ ràng với Thoại Mỹ, nói không chừng bây giờ Cô Ấy còn hận cậu không để ý đến cô ấy.“Thì ra là cậu!” Võ Minh Lâm tức giận không dứt, “Tôi nói sao Thoại Mỹ đang tốt đẹp lại trở nên kỳ quái như thế, ai mướn cậu xen vào chuyện của người khác? Chuyện của chính tôi tự tôi giải quyết! Không phải em trai cậu rất thích Thoại Mỹ sao? Sao cậu không giúp em trai mình? Đúng là có tật xấu!”“Nhưng mà Thoại Mỹ thích chính là cậu! Nếu không tôi rất vui mừng có một em dâu như vậy. Làm phiền cậu đối xử tốt với cô ấy một chút, tôi không muốn nhìn thấy nhân viên của mình cả ngày hoảng hốt làm việc gì sai! Mặc dù Kỳ Thịnh của cậu có tiền, nhưng đền tiền cho chúng tôi cũng không có lời phải không?” Doãn Tiêu Trác cười nói.Võ Minh Lâm vừa định nói tiếp, Doãn Tiêu Trác lập tức bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, tôi phải tìm phụ nữ quấn cậu, bởi vì tôi không định cả đời ở cùng với cậu, tôi còn muốn tìm phụ nữ! Cậu phiền tôi ngày ngày… tôi sợ sẽ thật sự biến thành gay!”Võ Minh Lâm bị câu nói của cậu ta làm cho bật cười, quả thật, khi anh sống cô độc chỉ có hai người bạn, một là Doãn Tiêu Trác, một người khác trước mắt không biết đang bận rộn gì.“Cậu nói với cô ấy bao nhiêu?” Anh hỏi, anh phải chuẩn bị trong lòng.“Không nói toàn bộ! Lựa chọn một chút, chuyện của anh cậu là do cô ấy tự mình tra được, tôi nói chuyện về người vợ trước và bạn gái trước, còn cậu là kẻ ngốc mê tín nữa, về chuyện khác nhà cậu tôi không quan tâm!”“Tiêu, cậu biết, tôi thật sự không thể chung một chỗ với Thoại Mỹ, coi như ngày nào đó tôi muốn kết hôn, người kia cũng không thể là Thoại Mỹ, má Tằng chỉ thay tôi kiếm một đứa bé, cậu cần gì phải vậy?” Trong mắt Võ Minh Lâm dâng lên tầng sương mù.“Võ Minh Lâm, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu cột mình vào trong cam kết ngu xuẩn đó, đến bây giờ, Thoại Mỹ cũng chỉ biết cậu sống trong bóng ma khắc vợ, cũng không biết người khác, coi như cậu bỏ đi thứ không tồn tại! Mỗi người đều có quyền có hạnh phúc, cậu có, Thoại Mỹ cũng có!” Chân mày Doãn Tiêu Trác toát lên vẻ sầu lo.Võ Minh Lâm thở dài, vuốt tóc Thoại Mỹ, “Đều là sai lầm của tôi, không nên đồng ý trò chơi hoang đường mượn bụng sinh con, coi như đồng ý, cũng không nên sinh lòng thương hại Thoại Mỹ, khiến cho cô ấy sinh ra ảo giác.”“Võ Minh Lâm!” Doãn Tiêu Trác có tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
“Rốt cuộc cậu nghe hiểu ý tôi nói chứ? Cậu yêu Thoại Mỹ, Cô ấy cũng yêu cậu, cậu không cưới cô ấy thì cưới ai? Tôi cho cậu biết, Võ Minh Lâm, nếu như cậu không dám chịu trách nhiệm cưới người ta, tôi là người đầu tiên không buông tha cậu!”Võ Minh Lâm rất kinh ngạc với kích động của cậu ta. “Cậu kích động mù quáng cái gì? Tôi cưới người nào có liên quan gì đến cậu? Không phải cậu cũng yêu Thoại Mỹ chứ?”“Vậy thì sao? Cậu ghen à? Cậu ghen tỵ sao? Nếu như cậu thật sự không có ý định cưới cô ấy, sao cậu quan tâm tới tôi yêu hay không yêu cô ấy!”Võ Minh Lâm cười lạnh, “Tôi ghen cái gì, nói như vậy hai anh em các cậu có thể đánh nhau cả ngày, còn cần tới tôi sao?”“Các anh ồn ào gì vậy?” Một giọng nói thật nhỏ vang lên, Thoại Mỹ thò đầu ra từ trong ngực Võ Minh Lâm.“Thoại Mỹ, chào buổi sáng! Tụi anh không ồn ào!” Doãn Tiêu Trác cười chào hỏi với cô, ánh mắt rơi vào nửa người phía trên lộ ra của Thoại Mỹ.Anh cảm nhận được ánh mắt khác thường của cậu ta, lập tức phát hiện hơn một nửa cảnh xuân trên thân thể của Thoại Mỹ lộ ra ngoài, vội vàng kéo cô lại, tức giận mắng Doãn Tiêu Trác: “Thu hồi ánh mắt đắm đuối của cậu lại!”Doãn Tiêu Trác cười to, “Còn nói không ăn giấm! Thôi, tôi không ở đây làm kỳ đà nữa, hai vợ chồng các cậu thích làm gì thì làm, còn nữa, đã mua bữa ăn sáng cho hai người, mệt mỏi bổ sung thể lực, ha ha!” Anh bỏ lại một tràng cười dài, rời khỏi phòng bệnh.“Bữa ăn sáng?!” Thoại Mỹ sợ hãi kêu lên, “Không xong! Ông xã, em đồng ý với má Tằng làm bữa sáng cho anh, sao anh không gọi em dậy!”“Làm bữa sáng cái gì! Tôi không muốn ăn!” Anh nhìn chằm chằm ngực cô, bởi vì anh vừa mới vuốt ve áo ngủ đã sớm mở ra, nội dung bên trong khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có ý nghĩ kỳ quái, lại bị Doãn Tiêu Trác thấy một nửa, trong lòng buồn bực không thôi.
Cô thoáng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, không biết như thế nào chọc hắn, để sát vào mặt hắn, “Anh đang tức giận sao? Ông Xã?”Võ Minh Lâm không biết rốt cuộc là buồn bực ai, tóm lại trong đầu lại tê dại, tức giận mà thảy cho cô một câu, “Đúng vậy! Cô ở trên người tôi, đè ép cả một đêm, tôi sớm biến thành miếng thịt kẹp! Còn không mau xuống!”Thoại Mỹ lúc này mới chú ý tới tư thế ngủ của mình, thè lưỡi, hoàn toàn không thèm để ý tính xấu của hắn, ngược lại ghé vào trên người hắn, hì hì cười, “Ông Xã, sáng sớm đầu tiên là phải hôn!”Thấy Anh muốn nói nói, lập tức xen vào, “Hay là anh muốn đi tiểu!”Võ Minh Lâm không nói gì, chờ khi hắn có thể cử động lại được thì sẽ cho cô biết tay!Ở trên môi cô hôn lên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lập tức đuổi cô đi xuống, “Mau a! Nhìn cô mặc đồ thành một bộ dáng gì nữa, đợi lát nữa bác sĩ tới ! Có phải hay không muốn để lộ cho bọn họ xem hết?”Thoại Mỹ mừng thầm, thì ra không phải là không thèm để ý a!Từ trên người hắn trực tiếp nhảy lên sàn, hai chân trần cùng cặp chân dài trắng như tuyết lộ ra dưới áo ngủ chỉ phủ tới mông, nhìn thấy Võ Minh Lâm lại rung động thêm lần nữa, nhịn không được tức giận mắng, “Nhanh đi thay quần áo! Còn ra bộ dáng gì nữa!”Thoại Mỹ đối hắn làm hai cái mặt quỷ, chạy vào phòng tắm.Ánh mắt đen tối liền phát ra phía sau cô tạo thành một đường cong xinh đẹp, khóe môi hắn cũng không khỏi cong lên, mà nụ cười ôn nhu chỉ khi cô xoay người mới triển khai, khi cô từ trong phòng tắm đi ra khi, hắn lập tức thu lại.Thoại Mỹ cẩn thận đem cốc nước, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt đều chuyển đến trước giường hắn, để cho hắn đánh răng rửa mặt. Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng rối rắm vạn phần, hắn đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ? Thoại Mỹ, anh không thể cho em tương lai, thực không nên cũng đừng nên đánh mất trái tim của cả hai trong lần giao dịch này …“Thoại Mỹ, đi mua cho tôi hộp xì gà đến đây! D****idoff!” Cô độc chính là bạn đồng hành tốt nhất của hắn…Còn hút thuốc? Cô trừng mắt nhìn hắn một cái, “Hiệp nghị điều thứ mười, cấm hút thuốc uống rượu, để tránh con cái dị dạng!”“Kêu cô đi cô phải đi!” Võ Minh Lâm nhíu nhíu mày, “Cô không phải nói muốn hầu hạ tôi sao? Nhanh đi!”Thoại Mỹ trề môi xoay người bước đi! Bất quá cô sẽ không để cho hắn hút thuốc ! Cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng hắn ngồi trong bóng đêm một mình hút thuốc thở ra khói, như vậy có phải hay không biểu tượng của sự cô độc? Từ nay về sau, có cô ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không lại cô độc…10 phút về sau, Thoại Mỹ trở lại phòng bệnh, lại bị tình hình trước mắt làm cho chấn động, bọn họ đang làm gì? Nữ y tá kia cùng hắn cười cười nói nói, còn nắm tay luồn vào trong quần áo hắn! Buồn cười, cô mới rời đi lập tức bắt đầu thông đồng người khác, ai nói hắn không gần nữ sắc? Quả thực gạt người!“Ông Xã!” Cô ngọt ngào kêu một tiếng, mạnh mẽ nhào lên phía trước, đụng vào một bên của y tá.Tiếng thủy tinh vỡ vụn ra thành những mảnh rất nhỏ truyền đến, Thoại Mỹ cúi đầu nhìn thấy đồ nhiệt độ cơ thể vỡ nát trên mặt đất rơi, hạt châu thủy ngân lăn lộn trên mặt đất.“ Tôi là Võ phu nhân đến đây!” Y tá nhìn nhìn Thoại Mỹ, trong mắt hiện lên một sự mất mát, “Tôi lại đi lấy một cây đo nhiệt độ cơ thể!”“Không cần!” Võ Minh Lâm nói, “Tôi không phát nhiệt, tôi tự mình nói! Cám ơn “y tá ngoái đầu nhìn lại thản nhiên cười, “Không cần, như vậy có cái gì cần thì nhấn chuông!”“Tốt!” Lúc cô tới cửa còn lén nháy mắt, Võ Minh Lâm cũng không quên cho cô một nụ cười.Thoại Mỹ ở một bên nhìn thấy lửa giận ứa ra, móc ra thứ gì đó đi tới nhét vào miệng hắn. Sắc mặt hắn nhất thời đại biến, điên cuồng ngồi dậy, “Đây là thứ gì vậy?Chua chết người!”“Kẹo Tú Đậu a!” Thoại Mỹ cười ha ha. (Kẹo Tú Đậu: là kẹo cai thuốc dành cho người nghiện thuốc lá)“Cô thích Tú Đậu ? Cho tôi ăn cái này?” Hắn cầm ly nước trên bàn điên cuồng uống.“Hừ! Ai cho anh thông đồng với y tá! ?” Thoại Mỹ mân mê miệng, làm ra bộ dáng tiểu nữ nhân ghen tuôn.Hắn lại vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu kia cũng thích ăn dấm! “Tôi nào có thông đồng với y tá? Cô ta chính là cô gái mà tôi đã cứu trong lần tai nạn xe cộ này!”“Cho nên cô ta muốn lấy thân báo đáp ?” Thoại Mỹ nghe xong càng mất hứng, vốn tưởng rằng chỉ là một cô y tá không liên quan, ai biết lại có sâu xa như vậy!“Cô nói cái gì? Đừng làm bẩn danh tiết con gái người ta! Cô khi nào thấy cô ta lấy thân báo đáp ? Thật sự là chẳng biết tại sao! Nhảy vào còn đánh vỡ nhiệt kế!” Hắn nhíu mày trách cứ cô.Thoại Mỹ lại bị lời nói của hắn đâm đến bị thương , thật ra hắn cũng không phải không coi trọng danh tiết, chính là danh tiết con gái của người ta thì rất quan trọng, còn danh tiết của cô thì không quan trọng …Hắn mượn thân thể của cô sinh con, sau đó dùng tiền xua đuổi cô, danh tiết của cô thì không lo lắng? Đêm đầu tiên của cô, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, hắn thô lỗ giữ lấy cô, khi đó hắn nghĩ đến danh tiết của cô sao?Cô ngày ngày canh chừng bên cạnh hắn như vậy, hắn thế nhưng lại là em chồng của cô, lúc này danh tiết của cô quan trọng sao?Hắn trêu chọc cô, giữ lấy cô, vừa muốn trốn tránh cô, đuổi cô đi, có từng lo lắng đến danh tiết của cô?Cô bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động … Điều này làm cho hắn thấy rất kỳ quái, cô không phải lúc nào cũng líu ríu rất nhiều trò sao?”Sao không nói lời nào?” Hắn kinh ngạc hỏi.“Võ Minh Lâm, ” bộ dạng cô rất suy sụp, “Còn danh tiết của tôi ở đâu?”Võ Minh Lâm ngẩn ngơ, danh tiết của cô? Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này…“Đó là cô tự nguyện !” Hắn lạnh lùng đáp lại một câu.Đúng, là cô tự nguyện ! Cô thật sự thực vô sỉ, đối hắn mà nói, có lẽ cô căn bản chính là một nữ nhân đáng khinh thường bán đứng thân thể chính mình thân, nếu không vì sao đối với cô lạnh đạm như thế?Cô cười chính mình, có tư cách gì muốn danh tiết, từ ngày cô đem chính mình bán cho hắn, ở trong mắt người khác cô vốn không có danh tiết …Đúng vậy, bọn họ từng có một đoạn thời gian lưu luyến đáng giá, nhưng với hắn mà nói có lẽ chỉ là một cảm giác mới mẻ, cảm giác ấy qua ra rồi, thì liền không còn ý nghĩa , cho nên mới đuổi cô đi. Nghe nói thiếu gia gia đình có tiền đều là như thế là đùa giỡn với nữ nhân như vậy…Nụ cười ấm áp của hắn cùng y tá nói đùa lúc nãy thực mê người, thực mê người, chỉ là, nụ cười như vậy cho tới bây giờ vốn không có cho cô.Buồn cười là, cô thế nhưng còn vọng tưởng cho hắn an ủi, cho hắn ấm áp, mà thủy chung khiến cho hắn phiền não, người khác dễ dàng khiến cho hắn nở nụ cười, mà cô lại sẽ chỉ làm hắn tức giận , nhưng mà là cô tự cho là đúng, tự mình đa tình thôi…Cô yên lặng thu thập lại túi xách, cước bộ đi qua người hắn thì dừng lại, đưa lưng về phía hắn, “Thực xin lỗi, là tôi không biết xấu hổ, quấy rầy …”Đi đến cạnh cửa, lại nhớ lại cái gì, nắm tay cầm kẹo đặt ở trên chăn của hắn, “Hút thuốc không tốt, cái này không phải dùng để chỉnh anh, lúc mệt mỏi ăn một viên có thể nâng cao tinh thần, tôi đi đây!”Nhìn thân ảnh nho nhỏ của cô biến mất ở phía sau cánh cửa, trái tim hắn giống như nứt ra một lỗ hổng, sau đó chất chua xót liền từ trong khe trào ra, càng tràn càng nhiều, cuối cùng giống như triều dâng…Trong phút chốc, hắn rất muốn gọi lại tên của cô, nhưng âm thanh lại nghẹn lại ở trong cổ họng, như thế nào cũng không phát ra tiếng…Ánh mắt dừng lại ở trên hộp kẹo, chữ viết trên hộp kẹo dần dần mơ hồ…Thoại Mỹ, chỉ mong như vậy đối với em là không bị tổn thương…Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, hắn vẫn luôn nhìn thân ảnh nho nhỏ kia chậm rãi biến mất ở ngoài tầm mắt hắn…Thời điểm Má Tầng đến đưa cơm trưa phát hiện chỉ có thiếu gia lẳng lặng nằm ngủ trên giường.“Thiếu gia, phu nhân đâu?” Má Tầng hỏi.Võ Minh Lâm từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, trong mộng tràn đầy ánh mắt to tròn của Thoại Mỹ, mái tóc đen dài cùng sắc mặt mỉm cười ngọt ngào, tỉnh lại lại nhung nhớ tình cảnh tối hôm qua cô ghé vào trên người hắn ngủ…“Thiếu gia?” Má Tầng cho rằng còn chưa có đánh thức hắn.“Cô ấy đi rồi! Bị tôi đuổi đi !” Võ Minh Lâm bình tĩnh nói.“Vì sao ? Thiếu gia?” Má Tầng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cãi nhau , ngày hôm qua vẫn còn tốt mà!“Không tại sao!” Võ Minh Lâm trực tiếp không muốn nói về đề tài này.Má Tầng thở dài, “Thiếu gia, Má Tầng thật sự hy vọng cậu tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, đừng lưu luyến quá khứ!”“Má Tầng, bà cũng nghĩ như vậy sao? Nhưng mà…” Trong lòng hắn như thế nào mới có thể làm được? Không, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình…“Thiếu gia, cậu cần gì phải như vậy? Có một số việc ai cũng sẽ không để ở trong lòng, cậu cũng đừng quản nhiều như vậy , không phải còn có tôi sao?” Má Tầng bắt đầu lau nước mắt.“Nhưng sau này cậu sẽ làm sao bây giờ?” Võ Minh Lâm tìm cách cười một cái thật tươi mà an ủi Má Tầng, “Má Tầng, đừng như vậy, tôi rất tốt, thật sự rất tốt! Bà có biết vì sao tôi muốn che mắt của Thoại Mỹ không?”Má Tầng lưu lại nước mắt gật đầu, “Biết, Má Tầng biết, cậu sợ phu nhân thấy cậu, yêu thương cậu, sợ người lạ sinh hạ đứa nhỏ mà còn có khúc mắc không rõ, nhưng là hiện tại chung quy đúng là yêu thương, Má Tầng thấy rất tốt!”“Má Tầng, thành ý của bà thì tôi chấp nhận , tôi biết chính mình đang làm cái gì! Đi mua cho tôi bao xì gà!” Vẻ mặt của hắn lãnh đạm, ánh mắt lại dừng ở trên hộp kẹo tú đậu, thoáng chần chờ, “Quên nữa, đừng đi !”Đến tột cùng, ai tổn thương ai? Ai làm cho ai cô đơn hơn…*******************************************************************Thoại Mỹ từ trong bệnh viện đi ra, đi vào quán cà phê gọi là ONLY, chính là ở chỗ này, cô hạ quyết tâm muốn yêu Võ Minh Lâm hòa hợp với Anh, nay, quán cà phê như trước, cà phê uống ở miệng lại rất đau khổ…Ngồi ở quán cà phê suốt một ngày, không có ăn cơm, cũng không thèm nghĩ cái khác , cũng chỉ nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từ đông kéo đến tây, nhìn bầu trời hồng chói lọi ven đường, cô biết, nên trở về nhà …Trở lại chuồng bồ câu, Doãn Tử Nhiên không có ở đây, mệt mỏi đem chính mình ném lên giường, chăn che qua đầu tiếp tục ngủ, ngủ cho đến bất tỉnh được thì tốt! Như vậy sẽ không có cảm giác đau, Võ Minh Lâm, cô thật sự hận anh, hận đến đầu trái tim móp méo, nhưng không rơi nước mắt…Trằn trọc, oán hận nửa mê nửa tỉnh trong lúc đó ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt hờ hững của hắn lại cứ tràn ngập, hết lần này đến lần khác lại cứ cố ý xuất hiện. Võ Minh Lâm, lại hận anh thêm một lần! Vì sao ngủ cũng không để cho cô ngủ yên…Không biết ngủ bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.“Chết tiệt Doãn Tử Nhiên, ra khỏi nhà cũng không mang theo cái chìa khóa! Nếu em không trở lại anh tính phá đi cái phòng mới tiến vào sao?” Cô vừa mắng vừa mở cửa ra, ai ngờ đứng ở bên ngoài lại là Má Tầng!“Phu nhân…” Má Tầng hai mắt đẫm lệ nhìn cô.“Má Tầng, sao lại tới đây? Mau vào nhà đi!” Má Tầng bình thường đối với Thoại Mỹ rất thương yêu, Cô không thể không chào đón bà.Má Tầng bước vào nhà tử, tinh tế đánh giá, “Phu nhân, cô lại ở trong căn nhà như vậy?”Lời nói này làm cho Cô cảm thấy không thoải mái, đây chính là nơi cô lớn lên! Đối cô mà nói, cũng là nơi tràn ngập niềm vui ! Cô mỉm cười, “Má Tầng, nơi này không phải là Võ gia rộng mở xa hoa, nhưng mà mỗi ngõ ngách đều tràn ngập kỉ niệm của tôi cùng mẹ, tôi thích không khí ấm áp nơi này.”“Má Tầng tuyệt đối không phải ý này! Má Tầng chỉ là một người giúp việc, nào có tư cách nói này nọ!” Sắc mặt Má Tầng lộ ra nụ cười xấu hổ.Thoại Mỹ rót cho Vú Từng một ly nước, “Má Tầng bà uống nước đi!, đừng nói như vậy, tôi biết bà rất tốt với tôi, tôi không có quan niệm người trên kẻ dưới gì cả.”Má Tângd cầm ly nước rồi đặt lên bàn, cầm tay cô, “Phu nhân, Má Tầng là tới cầu xin cô.” trong lòng cô biết là vì cái gì, nhưng mà cô sẽ không ngốc nghếch như vậy, hạ thấp giá trị bản thân mình, tự tìm đến cửa tự rước lấy chuyện nhục nhã cô không bao giờ làm nữa!”Má Tầng, bà đừng nói nữa, tôi sẽ không trở về !”
“Phu nhân!” Má Tầng đột nhiên quỳ gối xuống, “Phu nhân, tôi cầu xin cô, cầu xin cô trở về đi.”Thoại Mỹ sợ hãi, vội vàng đỡ lấy bà, “Má Tầng, bà làm cái gì vậy! Bà mau đứng lên!”“Phu nhân đồng trở về tôi mới đứng lên!” Má Tầng cố chấp tựa như một đứa trẻThoại Mỹ kéo trái kéo phải cũng không có thể kéo bà được, đành phải tự mình cũng quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, “Má Tầng, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa! Bất luận bà nói như thế nào tôi cũng sẽ không trở về ! Nếu phải quỳ tôi và bà cùng nhau quỳ đi.”Hai người giằng co một lúc chẳng xong, khóa cửa vừa xoay, Doãn Tử Nhiên đã trở lại, thấy tình cảnh trong phòng, không rõ là chuyện gì đang xảy ra.Sau khi Thoại Mỹ nhỏ giọng nói, Doãn Tử Nhiên liền giữ chặt cánh tay cô, túm cô đứng dậy, mà rống lên, “Người của Võ gia bọn họ là đồ điên, em cũng định điên theo sao? Bà ta thích quỳ thì em để cho bà ta quỳ , em ngồi ở trong này làm gì? Đi, mặc kệ bà ấy! Chúng ta cứ đi ra ngoài!”Nói xong liền lôi Thoại Mỹ ra khỏi cửa, sắc mặt Má Tầng trở nên vô cùng khó coi.Thoại Mỹ ở bên ngoài dùng sức giãy dụa,
“Tử Nhiên, bà ta là người lớn tuổi! Anh sao lại làm như vậy?”
“Người lớn tuổi cái gì? Người lớn tuổi thì phải có bộ dạng của Người lớn! Nói cái gì Võ Minh Lâm để ý em, quan tâm em thì tại sao Anh ta lại không đến? Toàn thế giới ngoài anh ra còn ai để ý em !” Doãn Tử Nhiên tức giận bất bình, lao thẳng đến túm lấy Thoại Mỹ lên xe.“Anh của anh cũng là một người điên, sao còn giúp Võ gia kéo em xuống hố, tại sao không giúp anh!” Doãn Tử Nhiên khởi động xe, một mặt vẫn còn oán giận.“Đi đâu?” Thoại Mỹ cắt đứt mấy lời lãi nhãi của hắn.“Không bằng chúng ta đi xem phim điện ảnh, sau đó đi ăn cơm tối, thế nào?” Doãn Tử Nhiên vui vẻ đề nghị.“Anh không đi làm sao?” Thoại Mỹ liếc hắn một cái.“Anh cũng là vì em hy sinh mọi thứ!” Doãn Tử Nhiên ở bên người cô lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.Thoại Mỹ đẩy đẩy hắn, “Anh vẫn là nên đi làm đi, bằng không ba anh sẽ lại giáo huấn anh nữa !”“Không quan hệ! Cho dù anh có đi làm thì ông ta vẫn muốn giáo huấn ta! Tóm lại chính là nhìn anh không vừa mắt!” Xe chậm rãi khởi động, bọn họ ai cũng không phát hiện, ở trong ngõ nhỏ phía sau lưng bọn họ có người giơ lên máy chụp ảnh…Trong toàn bộ quá trình xem phim, tinh thần của Thoại Mỹ vẫn không yên, hoàn toàn không biết phim điện ảnh diễn cái gì.Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Doãn Tử Nhiên vì cô mở cửa xe, “Thoại Mỹ, Chàng trai kia vừa rồi thật khôi hài!”Thoại Mỹ ngồi trên xe lại giống như không có nghe thấy.Doãn Tử Nhiên lên xe nhìn thấy sắc mặt của cô, trong lòng không khỏi mất mát, ai nấy đều thấy được Thoại Mỹ không yên lòng.”Thoại Mỹ!” Hắn lại kêu cô một tiếng.“Ừ? Cái gì?” Thoại Mỹ như ở trong mộng mới tỉnh.Doãn Tử Nhiên có chút uể oải, “Nói cho anh biết, vừa rồi điện ảnh diễn cái gì?”“Á?” Thoại Mỹ một mảnh mờ mịt.Doãn Tử Nhiên mặt trầm xuống, “Quên đi, anh còn phải đưa em trở về , em là người đi, nhưng tâm căn bản là không ở đây.”“Tử Nhiên, thực xin lỗi, em chỉ là lo lắng cho Má Tầng một mình ở đó sẽ không có việc gì…” Thoại Mỹ giải thích nghe qua nhợt nhạt mà vô lực.Doãn Tử Nhiên không thèm nhắc lại, yên lặng chạy xe về chuồng bồ câu của cô.Cô vội vàng xuống xe chạy lên lầu, mở cửa ra vừa thấy, Má Tầng nằm hôn mê trên mặt đất.Cô vừa giật mình vừa sợ, lớn tiếng kêu Doãn Tử Nhiên, đưa Má Tầng vào bệnh viện.Ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu Bà ấy bởi vì cô vừa rồi không quan tâm mà lỡ có cái gì ngoài ý muốn , cô sẽ áy náy cả đời, Võ Minh Lâm cũng nhất định sẽ không tha cho cô…Nhớ tới đến hẳn là nên báo cho người của Võ gia, cũng không dám nói cho Võ Minh Lâm, vì thế gọi một cú điện thoại báo cho tần nhiên, sau đó ngồi ở ghế chờ, yên lặng vì Má Tầng cầu nguyện.Doãn Tử Nhiên ngồi xổm xuống cầm tay cô, “Thoại Mỹ, đừng lo lắng, không có việc gì! Chỉ là té xỉu mà thôi, có thể là bệnh của người già.”Thoại Mỹ gật gật đầu, nhưng trong lòng không thoải mái chút nào mệt mỏi chôn đầu vào trong đầu gối.Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau đó, trên đầu cô chỉ cảm thấy bị một cái bóng ma bao phủ, trước mắt xuất hiện một cái xe lăn cùng một đôi chân bó thạch cao, trong lòng mạnh mẽ trở nên khẩn trương, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn.“Rốt cuộc sao lại thế này?” Giong nói của anh thực vội, cũng thực dữ dằn.Thoại Mỹ mười ngón tay móc vào nhau, che dấu nội tâm khẩn trương, nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi, là em không tốt, không nên bỏ Bà ấy một mình trong nhà.”“Nhà cô? Cô về nhà cô làm gì?” Hắn tựa hồ có chút tức giận.Thoại Mỹ nói không ra tiếng , vì sao về nhà cô, còn hỏi sao?“Cô để bà ta một mình trong nhà, vậy thì cô đi đâu ?” Ngữ khí của hắn là đang chỉ trích cô sao?Thoại Mỹ không dám nói lời nào, Má Tầng sẽ không thật sự vẫn quỳ gối trong nhà cô chứ? Vậy lương tâm cô thật bất an , sớm biết rằng không nên cùng Doãn Tử Nhiên đi ra ngoài, cô kìm lòng không đậu vụng trộm liếc mắt nhìn Doãn Tử Nhiên một cái .Võ Minh Lâm nhìn thấy ánh mắt của cô liền hiểu được , nguyên nhân là cô hẹn hò với Doãn Tử Nhiên, vừa mới rời khỏi hắn liền cùng Doãn Tử Nhiên hẹn hò! Còn luôn mồm định ra điều ước cái gì, còn muốn hắn nói yêu cô, mua hoa tặng cho hắn, hắn không được thì liền đi tìm nam nhân khác sao?Hắn từ nhỏ mất mẹ, là Má Tầng nuôi lớn, đối với Má Tầng hắn có cảm tình không thua gì mẫu thân, nếu Bà ấy thực sự có chuyện gì, hắn…“Giang Thoại Mỹ!” Trong cơn giận a dữ anh bắt lấy cổ tay cô, đem cô từ trên ghế vứt xuống mặt đất, “Cho dù cô ra ngoài hẹn hò với nam nhân khác , tôi không tính toán, nhưng mà, cô lại muốn đả thương Má Tầng, tôi quyết không tha cho cô!”Thoại Mỹ ngã sấp xuống mặt đất cái lạnh như băng của bệnh viện , cánh tay chống đỡ trên mặt đất, chà sát làm rách mất một miếng da, máu liền chảy ra, nóng rát mà đau buốt.Doãn Tử Nhiên thấy thế lập tức tiến lên đỡ cô dậy, dùng thân thể bảo vệ cô, đứng đối diện với Võ Minh Lâm giận giữ la lên, “Rốt cuộc là ai thương tổn ai? Anh đối với Thoại Mỹ thương tổn còn chưa đủ sao? Anh có tư cách gì mắng Thoại Mỹ?”Võ Minh Lâm nhìn hắn khiêu khích, “Tôi không có tư cách? Cậu có tư cách sao? Cô ta hiện tại là vợ của tôi! Doãn Tử Nhiên, bỏ cánh tay của cậu trên người vợ của tôi ra!”Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store