Ông Xã, Ly Hôn Đi !!!!![Yết - Ngư]
Chap 41
Một bữa tối trầm mặc chấm dứt, nhưng khách nhân khác xung quanh hiển nhiên không nhận thấy được đây là sự trầm mặc không tên giữa hai vợ chồng, Lúc Thiên Yết cùng vợ rời đi, quản lí nhà ăn cười thành một đóa hoa loa kèn, liên tục nói 'hoan nghênh lần sau quang lâm': Ngoan ngoãn, nếu vị Vương tiên sinh này mỗi ngày đều tới nơi này bắn ra một khúc, buôn bán nhất định sẽ đạt danh thu gấp bội.
Trầm mặc. Từ đường nhà ăn về đến nhà, như cũ là một mảnh trầm mặc. Vô luận Thiên Yết có ý định tìm đề tài gì, Song Ngư cũng không trả lời, cuối cùng đơn giản nhắm mắt lại tựa vào chỗ ngồi phía sau ngủ.
Thiên Yết nắm chặt tay lái, môi mỏng mím thật sự nhanh. Anh vạn lần không ngờ, cô luôn luôn ôn hòa, nhưng lại sẽ làm ra phản ứng kịch liệt như thế. Anh nghĩ đến, cô ít nhất sẽ nghe anh giải thích. Anh không kỳ vọng cô sẽ giúp anh đi thuyết phục cha của cô, nhưng anh vẫn có tự tin, cô có thể hiểu được anh.
Cô dùng trầm mặc làm ra chống cự, dần dần làm cho anh sợ hãi. Đối với Song Ngư, anh kỳ thật không có một chút nắm chắc, hơn nữa sau khi anh yêu cô, cô vẫn là ôn hòa, nhưng đồng thời, có thể nói ra 'Người có tử vong làm chỗ dựa, cho tới bây giờ chính là thiên hạ vô địch' Lời này, chứng minh trong lòng cô cũng có một mặt kịch liệt.
Thiên Yết lặng yên lái xe, nhìn vào kiếng chiếu hậu đã thấy cô nhắm mắt im lặng mắt buồn ngủ. Người đàn ông khẽ chớp ánh mắt: Anh tuyệt đối không thể để cho cô rời khỏi bên cạnh anh.
Xe dừng lại ở trong tiểu hoa viên biệt thự của hai người, Song Ngư vừa định mở cửa xuống xe, nhưng không ngờ bị người đoạt trước một bước. Thiên Yết rất nhanh đè xuống khóa xe bên trong, chỉnh bộ toàn bộ xe bị khóa.
"Mở cửa." Song Ngư tim đập dần dần nhanh hơn, một loại khẩn trương không hiểu làm cho cô hoàn toàn không muốn một mình đối mặt anh: "Để cho em xuống xe."
Thiên Yết nhìn về phía cô: "Song Ngư, chúng ta nói chuyện một chút."
Cảm giác được anh tới gần, tim Song Ngư như nổi trống, hơi thở của anh quá mạnh mẽ, cô muốn chạy trốn.
Người đàn ông thấy mắt của cô là một mảnh rối loạn, trong lòng căng thẳng, xúc động mãnh liệt làm cho anh kìm lòng không đậu nghiêng người hướng về phía trước ôm eo nhỏ của cô, cúi người hôn lên đôi môi hơi có vẻ tái nhợt của cô.
Cô cứng đờ. Anh làm sao có thể, làm sao có thể ngay tại lúc này còn đối với cô làm loại sự tình này!
"Buông ra!" Cô bắt đầu giãy dụa, trốn tránh nhiệt tình của anh, cô không muốn ngay tại lúc này cùng anh dây dưa cùng một chỗ.
Kháng cự Thiên Yết tuyệt đối là một chuyện không sáng suốt, nhất là khi anh một lòng dự đoán được thời điểm.
"——!"
Song Ngư bỗng nhiên trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy cả người bỗng nhiên bị anh ôm lấy, khi vừa mở mắt, cô đã ngồi ở trên đùi của anh. Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, khiến cho cô cùng anh kề nhau gắt gao.
"Vương Thiên Yết ...!"
Ngay lúc Song Ngư muốn dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt anh, bỗng nhiên bị anh mạnh mẽ kéo vào trong lòng, nghe thấy tim đập của anh. Một giây sau, một câu giãy dụa lướt qua bên tai cô.
"Song Ngư, anh không muốn..."
Cô dừng lại, chỉ nghe thấy anh đau đớn nói nhỏ.
"Cùng người thân của em đứng ở mặt đối lập, đó là chuyện mà anh không nguyện ý nhất. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không làm như vậy."
Song Ngư rũ rèm mi xuống, thật lâu không nói gì. Thật lâu sau, nàng rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, hỏi ra một vấn đề chôn sâu tận đáy lòng: "Thiên Yết, anh có phải không thích ba em hay không? Không thích Phan gia? Không thích mọi người ở Phan gia, mỗi một sự kiện..."
Cho nên anh mới vẫn như vậy, phân biệt rõ ràng.
Quả nhiên, thấy tâm tư anh tinh tế, hay là hỏi ra vấn đề này.
"Không phải không thích." Anh giấu diếm tất cả mọi chuyện ân oán, thổ lộ tiếng lòng hiện tại : "Anh là sợ hãi."
"....Sợ hãi?" Thanh âm của cô có nhiều sự không xác định. Anh... cũng có chuyện sợ hãi?
Anh ôm cô, tựa như bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời của anh: "Đúng vậy, anh rất sợ ba em.... Bởi vì anh biết, trên thế giới này người có thể đem em từ bên cạnh anh mang đi, chỉ có ba em."
Mới trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ yêu một người; Càng không nghĩ tới, anh sẽ dốc hết tất cả đi thực hiện một đoạn cảm tình này. Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ tin tưởng trí tuệ cùng lý luận.
Nhưng anh không biết, sau thế kỷ 20, tất cả người đứng sau kết cấu chủ nghĩa, cùng người đứng sau chủ nghĩa hiện đại đều đang lặp lại luận chứng: Khi trí tuệ cùng lý luận đã cùng đường, thời đại chung của bản năng cùng thân thể đem một lần nữa buông xuống.
Mà bây giờ, bản năng cùng thân thể của anh, cũng đã rời không được cô.
"Song Ngư." Anh ôm chặt cô, trên mặt xinh đẹp tràn đầy ánh sáng: "Em có biết không, hiện tại anh có bao nhiêu cảm kích ba em, năm đó đem em giao cho anh."
Chính là bởi vì cảm kích, mới sợ hơn. Bởi vì anh rõ ràng, trong tay anh đã không có lợi thế gì có thể tới đối kháng, mà Phan Chấn Đông, lúc nào cũng có thể đem cô thu hồi đi.
Trong lòng cô vừa động, giọng điệu rốt cuộc trở nên mềm nhũn: "Anh sẽ làm thương tổn ba em không?" Tuy rằng cô cũng không hỏi đến công việc của anh, nhưng là biết giới bên ngoài đánh giá anh, đó là nói về 'bình tĩnh' cùng 'cường ngạnh'. Song Ngư nhắm mắt lại: "....Anh có không?"
"Sẽ không." Anh đáp khẳng định, cấp ra lời hứa của anh: "Anh hứa với em, chỉ áp dụng chiến thuật phòng ngự, sẽ không tiến công."
Ánh sáng rải đầy cả tòa hoa viên.
Thanh âm của anh vẫn còn nói ở tai, nội tâm của cô một mảnh chìm nổi. Đêm nay, Song Ngư ở trong khuỷu tay Thiên Yết mất ngủ, nhìn gương mặt tuấn mỹ nhìn ngiêng, nhớ tới gương mặt già nua của cha, Song Ngư mở to mắt một mình đến hừng đông.
Từ ngày đó về sau, Bạch Dương mỗi khi nhìn đến bóng dáng Song Ngư xuất hiện ở văn phòng Thiên Yết, luôn nhịn không được hướng người lãnh đạo trực tiếp dùng ánh mắt kính sợ.
Quá mạnh mẽ! Dưới loại tình huống này lại còn có thể ổn định tâm lão bà! Nếu thay đổi là cậu gặp được loại sự tình này, không biết phải làm tiểu nhân cúi thấp bao nhiêu năm mới có thể đổi lấy lão bà đại nhân tha thứ a....
Bất quá nhìn ra, Song Ngư ở trong lòng Thiên Yết phân lượng vẫn là rất nặng. Mọi người quen thuộc tác phong Thiên Yết đều rõ ràng, thủ đoạn từ trước đến nay của Thiên Yết lúc này đây tất cả đều là vô dụng, anh một mặt đứng ở giới tuyến phòng ngự, bị động chống cự lại. Mà bị động, luôn luôn bị anh coi là cấm kỵ.
"Lão đại... Cậu đây là đang đốt tiền a..." T_T
Anh bạn Bạch Dương đối với tiền của người dân cảm tình đó là tương đương thâm hậu a, nhìn những đồng bạc trắng bóng đi ra, chỉ vì bảo hộ một công ty nhỏ như vậy, thật sự là đau lòng a!....
Thiên Yết chỉ là cười cười, trong tươi cười có mệt mỏi nói không ra lời cùng không thể nề hà.
"Thiên Yết, đây là thực dối trá." Cậu không tin lấy sức phán đoán của Thiên Yết, sẽ nhìn không ra vấn đề mấu chốt.
Thiên Yết ngẩng đầu, trong mắt có ánh sáng chuyển động: "Tớ biết, nhưng đôi khi, cuộc sống cần dối trá."
Không có chuyện gì, anh không ngừng tự nói với mình, tất cả đều đã là quá khứ.
Nhưng là, này cuối cùng là mình thôi miên. Anh và Song Ngư, đều đang an ủi mình, trốn tránh, ai cũng không muốn đối mặt sự thật.
Ban đêm, anh ở phòng xem phim cùng cô xem «The Edge of Love», bỗng nhiên điện thoại vang, cô tiếp nhận, chính là 'Alo' một tiếng sau cả người liền cứng đờ.
Ngắn gọn trả lời vài câu sau cô vội vàng đem điện thoại buông, Thiên Yết từ phía sau lưng vòng ở eo của cô, hôn phía da thịt sau lưng của cô hỏi: "Là ai?"
"....Ba em."
Thiên Yết đem thân mình cô quay tới, ánh mắt ôn hòa, để cho thời điểm cô có thể đối mặt anh trầm tĩnh lại.
"Tuần sau, là sinh nhật ba ba em đúng không? Lễ vật anh đều chuẩn bị xong."
Song Ngư rốt cuộc thở ra nhẹ nhàng thật to, cô sợ anh không chịu đi.
Đáy mắt cô trong nháy mắt lơi lỏng làm cho anh đau lòng, "Song Ngư." Anh xoa lông mày của cô, thấy đuôi lông mày cô căng thẳng cong lên không yên tĩnh, anh cố gắng muốn vuốt lên nó: "Anh cam đoan, em lo lắng chỉ là phương diện của công việc, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của chúng ta."
Giờ khắc này, Thiên Yết thật sự quyết định cố gắng thực hiện lời hứa của anh, đáng tiếc phù hoa trần thế đã muốn thí nghiệm thiên chi kiêu tử này.
Khi anh ôm cô hôn môi thì trên màn ảnh điện ảnh vừa vặn phóng tới một màn này —— Kaitlin đứng ở vào trong nước biển lạnh đến xương, nhìn Willa nói: Em mang thai, nhưng em không thể sinh hạ đứa bé này, anh có tiền hay không?
The Edge of Love, bên cạnh tình yêu, anh và cô chưa kịp cảm nhận hết hàm nghĩa khắc sâu trong đó.
Người phụ nữ này là ánh sáng rực rỡ trong cuộc đời của anh, anhrất tin tia sáng này vĩnh viễn sẽ không tắt.
Nhưng là, anh quên mất, còn trẻ thời đại học thuyết 'thuyết tương đối', anh thích nhất một câu đó là: Ánh sáng, dưới tác động của vật thể nặng cũng sẽ gấp khúc.
**** **** ****
Thọ yến của Phan Chấn Đông, được cử hành trong biệt thự của Phan gia. Chỉ điểm ấy mà nói, hai nhà Vương Phan vẫn có điểm giống nhau, cũng không thích ầm ĩ phù hoa, đều đối với hai chữ 'gia đình' này có tình yêu đặc biệt.
Màn đêm buông xuống, xe, mỹ nhân tươi mát, các nhân vật lịch sự nổi tiếng của giới thượng lưu, gần như cùng một lúc đồng loạt xuất hiện bên trong đại sảnh yến hội ở tầng trệt của biệt thự Phan gia.
Song Ngư mặc bộ lễ phục Valentino màu lam nhạt, những đường cong ẩn hiện tinh tế và tao nhã, tinh xảo dịu dàng, không cần trang điểm cầu kì cũng đã toát lên khí chất đoan trang thanh lịch tự nhiên.
Cô đứng bên cạnh cha, một tấc cũng không rời, cùng cha nói chuyện hàn huyên cùng với các nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh.
Hàn huyên gián đoạn, chủ nhân Phan gia nghiêng người nắm lấy tay cô con gái.
"Đi ăn một chút gì, được không?"
Phan Chấn Đông yêu thương nhìn cô từ lúc buổi yến hội bắt đầu cô vẫn chưa ăn gì, chỉ ở bên cạnh ông làm cho ông vui vẻ.
Song Ngư lắc đầu: "Không sao, trước lúc con đến đây đã ăn một ít, bây giờ chỉ muốn ở cùng ba ba là được."
"Lại nói bậy." Phan phụ nhìn về phía bụng của cô, bên dưới bộ lễ phục dạ hội đường cong ở phần bụng dọc theo thân thể cô hơi lõm xuống, vừa thấy đã biết là đói, "Song Ngư, con thật sự không thích hợp nói dối."
Mặt cô hồng, khoác tay của cha, nũng nịu: "Con chỉ muốn ở cùng ba ba."
Phan phụ lộ ra vui mừng tươi cười.
Tầm mắt Phan Chấn Đông đảo qua, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Thiên Yết, anh đang ở trong vườn hoa, chu toàn giao tiếp bên trong đám đông khách mời, giúp Phan gia tiếp đón tiếp đãi khách, bên môi vẫn luôn luôn nở nụ cười bình thản, nụ cười, cử động giơ tay nhấc chân đều biểu lộ sự tao nhã quý phái, hoàn mỹ thuyết minh thân phận con rể Phan gia.
Phan phụ nhìn con gái nói: "Đến cùng Thiên Yết đi."
"......"
Song Ngư có chút cứng nhắc, thần kinh cô hiện tại có chút quá nhạy cảm, chỉ cần ở trong một không gian có ba ba và chồng của cô, cả người cô đều cảnh giác với mức độ cao, rất sợ sẽ xảy ra trường hợp đánh giáp lá cà ngay lúc đó.
"Song Ngư?"
"Dạ?" Cô phản ứng lại, vội vàng gật đầu: "Vâng."
Thiên Yết đang ở trong vườn hoa, với một đám đông vây xng quanh. Trên mặt Thiên Yết vẫn tươi cười, nhưng trong lòng buồn bực không thôi: Không biết vì sao, chỉ cần mình xuất hiện ở những trường hợp xã giao, không đầy 5 phút lập tức sẽ bị trở thành động vật quý hiếm vây lại nhìn ngó....
Khụ, không thể không nói là, đồng dạng cảnh tượng cũng sẽ phát sinh ở trên người mẹ của anh... Quả nhiên là mẹ con...
Vài vị danh môn khuê tú có lá gan khá lớn tiến lên mời khiêu vũ, nhất nhất đều bị anh cự tuyệt, không phải là tư thái cao ngạo, mà là không có thói quen. Anh cúi đầu, nhìn lòng bàn tay của mình, bỗng nhiên phát giác thì ra anh đã quen chỉ muốn nắm lấy tay cô.
Mọi người thấy Song Ngư đi tới, đám đông bắt đầu ồn ào yêu cầu vợ chồng Vương thị khiêu vũ. Lúc này đây, Thiên Yết không hề cự tuyệt, hướng cô chậm rãi đưa tay phải ra, trong mắt tràn đầy ánh sao sáng.
Một khúc khiêu vũ đã hoànSong Ngư bị các bạn bè mời rượu, Thiên Yết đứng ở bên người cô, cười cười nói nói trong lúc đó không dấu vết liền toàn bộ thay nàng uống cạn. Vừa bất động thanh sắc, lại nhẹ nhàng đem không khí lần lượt chuyển hướng.
Một màn này, hoàn toàn rơi vào mắt mọi người trong đại sảnh.
Người đàn ông trung niên cười với chủ nhân Phan gia: "Phan tiên sinh thật là có một gia đình mỹ mãn làm người ta cực kỳ hâm mộ a."
"Đâu có...." Phan phụ nhướng mày: "Thật để cho ngài chê cười rồi."
"Không đùa đâu, đây chính là mọi người đều công nhận a." Người đàn ông trung niên nhìn ra bên ngoài lại nói: "Có một cô con gái nhu thuận nghe lời, còn có một đứa con rể làm người ta ca ngợi như thế..."
Phan Chấn Đông nở nụ cười bí ẩn: "...Con rể?"
"Còn không phải sao!" Nhiều người đàn ông trung niên đang tham dự đề tài, đều phụ họa: "Lão Phan à, con rể của ngài, hiện tại không biết có bao nhiêu người hâm mộ a!"
"Đúng vậy a, lão Phan, hiện tại Thiên Yết là hòn ngọc quý mới của giới doanh nghiệp, giá trị tương lai của anh ta không thể đo lường thế nào...."
"Lão Phan, ta cũng nghe nói vậy, thọ lễ Vương thiếu gia đưa ngài là bản kế hoạch chiến lược hạng mục X mà Phan Thị đang tiến hành, phần thọ lễ này giá trị ẩn chứa bên trong của nó tương đối cao a..."
Mọi người đều biết, hạng mục X ở Phan Thị đó là quân bài không chắc chắn lắm, đã lâu chưa khai thác được, nếu kéo dài có thể sẽ trở thành tâm phúc đại họa của sự phát triển công ty trong tương lai. Mà Thiên Yết, tuy rằng là một phần tử của Phan gia, nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài, đối với vận hành cụ thể của Phan Thị cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng anh dựa vào sức quan sát cùng lực thẩm thấu, lấy góc độ của một người ngoài vẫn có thể đưa ra một phần dự án kế hoạch cao tầng, thực sự có thể giúp một bước rất lớn trong dự án này.
Phan Chấn Đông cũng không nói thêm nhiều lời: "Thiên Yết nhận được sự chú ý của các vị trưởng bối, phần đại lễ kia của thằng bé, rốt cuộc có thể có bao nhiêu tác dụng, còn rất khó nói." Tiểu tử đó diễn trò công phu có thể nói là đệ nhất, làm không tốt chỉ là cầm giấy vụn để ứng phó mọi chuyện.
Thọ yến tiến hành tương đương thuận lợi.
Phan Chấn Đông, Thiên Yết. Chỉ cần là tên của hai người này, cũng đủ làm cho các vị của giới thương nghiệp hay chính trị đều thể bỏ qua. Hai người kia, một người là người đã lâu năm trong giới kinh doanh, trải qua bao nhiêu mưa gió vẫn như cũ lù lù bất động, người còn lại đó chính là hòn ngọc quý mới của giớ doanh nghiệp hiện nay, những năm gần đây thông qua một loạt hành vi thủ đoạn đem tập đoàn tài chính V&T lần lượt tiến lên đỉnh cao chót vót của giới kinh doanh, tuy rằng kinh nghiệm còn thấp, nhưng đã có màu sắc của huyền thoại.
Vì thế, mỗi người cũng không tự giác cực kỳ hâm mộ Song Ngư. Vô cùng may mắn, nên cô có thể đồng thời có được hai người nhà xuất sắc như vậy.
Bất tri bất giác, thời gian dần dần trôi qua, đến giai đoạn cuối cùng của buổi tiệc đêm nay: Cắt bánh ngọt.
Trong tiếng chúc phúc của các vị quan khách, Thiên Yết đem xe bánh ngọt đẩy lên đài, sau đó phong độ thối lui đến phía sau chủ nhân, nhường tiêu điểm cho chủ nhân của yến hội đêm nay. Phan phụ cùng Song Ngư cùng nhau nắm chiếc dao cắt bánh lên, nhắm ngay tầng cao nhất của chiếc bánh cắt mạnh xuống——
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận xôn xao.
"Để cho tôi vào! Tôi muốn gặp Phan tiên sinh!"
"Thực xin lỗi, tiểu thư không có thiếp mời, chúng tôi không thể để cho tiểu thư đi vào."
"Tôi thật sự có chuyện muốn tìm Phan tiên sinh..."
"......"
Ngay cả bánh ngọt vẫn chưa cắt xong, Phan Chấn Đông để dao xuống, thanh âm hơi lạnh: "Bên ngoài có chuyện gì?"
"Lão gia." quản gia vội vàng vào nhà, cung kính vuốt cằm: "Có một vị Thạch tiểu thư, nói muốn vào tìm ngài bàn chút chuyện."
Phan Chấn Đông giận dữ, lại là con bé kia! Liên tiếp đến Phan Thị tìm ông, hiện tại cư nhiên tìm tới nơi này!
"Họ Thạch phải không?" Thanh âm chủ nhân Phan gia lạnh như băng: "Cô ta xem nơi này là chỗ nào! Muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?!"
**** **** ****
Song Ngư lúc nghe họ 'Thạch' này liền run run, nay nhìn đến vẻ mặt tức giận của cha đùng đùng ra khỏi cửa, Song Ngư tức thì sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Ba ba!" Cô khoác cánh tay của cha cô, dùng sức kéo ông ở lại: "Ba ba, để con giải quyết! Hôm nay là sinh nhật của ba ba, tất cả mọi người ở đây vì ba ba, nếu ba ba không vui tất cả mọi người sẽ khó xử."
Lão nhân này đúng là vẫn rất yêu cô con gái, ông có cảm giác cả người Song Ngư đang run rẩy.
Làm cha nên vẫn mềm lòng, vỗ vỗ tay cô, không nói thêm gì nữa.
"Ba ba, con đi ra ngoài giải quyết chuyện này." Thiên Yết tiến lên một bước, cung kính nhìn nhạc phụ nói: "Con sẽ phái người tiễn bước cô ấy. Ba ba, sẽ không cần kinh động ba ba, sẽ không quấy rầy tiệc tối của người."
Song Ngư nhìn anh, trong mắt có kinh hoảng rõ ràng như vậy. Thiên Yết nắm nhẹ tay cô, sợ hãi của cô rõ ràng như vậy, anh không biết, thì ra áp lực của cô đã lớn như vậy.
"Không có chuyện gì." Anh thì thầm với cô: "Anh sẽ không để cho em phải khó xử."
Xoay người, Song Ngư nhìn bóng lưng của anh từng bước một đi ra ngoài.
Ngoài phòng.
Các nhân viên an ninh của Phan gia chân tay đã luống cuống rồi, mặt mỗi người đều lộ vẻ khó xử.
Vốn, nếu đột nhiên có người xông vào như thế này , bọn họ chỉ cần phụ trách đem người áp đi là được rồi, cấp dưới của Phan gia đều là trải qua tầng tầng huấn luyện nghiêm khắc, đối mặt với con bé chưa dứt sữa như thế này tuyệt đối không là vấn đề.
Nhưng là, thật không ngờ vấn đề, lại đến đây.
Thạch Tương Tương nhất thời sốt ruột, sửa miệng thốt ra một câu 'Tôi muốn đi vào tìm anh Thiên Yết!', Nhất thời làm cho toàn bộ cấp dưới của Phan gia mắt choáng váng.
Anh Thiên Yết? Vương Thiên Yết?!
Con rể của chủ nhân Phan gia, Chồng của Phan gia tiểu thư, đương nhiệm tổng giám đốc của V&T, vô luận là thân phận nào trong ba thân phận trên đây đều cường đại đến mức làm cho người không thể bỏ qua, vạn nhất cô bé con trước mắt này thực sự có quan hệ cùng Thiên Yết ....
Mới nghĩ như vậy, bọn thuộc hạ của Phan gia lập tức không biết làm sao bây giờ, âm thầm nuốt nuốt nước miếng hết đường xoay xở, vừa không thể đuổi nàng đi, lại không thể để cho nàng đi vào.
Đúng lúc này, Thiên Yết rốt cuộc đã tới.
Mọi người đồng loạt cung kính nói: "Vương thiếu gia."
Thiên Yết nói với bọn họ: "Nơi này để tôi giải quyết, không cần đem chuyện này làm lớn chuyện, ba ba sẽ mất hứng."
"Dạ, Vương thiếu gia."
Tương Tương lập tức liền nhào đầu về phía trước, ôm lấy anh không chịu buông tay.
"Thiên Yết." Nước mắt lập tức chảy xuống, nàng là tín nhiệm anh như vậy: "Có phải anh không quan tâm chuyện Thạch gia nữa phải không? Có phải anh chỉ biết giúp đỡ chị Song Ngư thôi phải không? Phan tiên sinh âm thầm lập tức thuyết phục ban giám đốc Thạch thị bán ra 20% cổ quyền, là 20% a! Thiên Yết, không thể nào anh không biết chuyện này...."
Thiên Yết lập tức luống cuống.
Đúng vậy, anh biết, anh làm sao có thể không hiểu. 20%, đó chỉ là bước thứ nhất, 50%, đó mới là bước thứ hai.
"Tương Tương." Anh đỡ lấy vai của nàng, nâng tay lau nước mắt của nàng, giọng điệu ôn nhu: "Anh không bỏ mặc em, vẫn không quên lời anh đã hứa với em, anh nói rồi, anh sẽ bảo hộ em, anh sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của anh. Nhưng hôm nay là lễ mừng thọ của ba ba anh, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, anh đưa em về nhà trước được không?"
"Không được!" Nàng nghe không vô lời của anh, chỉ cần nghĩ đến khả năng anh có thể rời khỏi phía nàng, nàng liền thất kinh, nàng ôm chặt anh không buông. "Chị Song Ngưn có ba ba, em cũng có ba ba vậy... Em cũng thật hy vọng có thể cùng ba ba nói chuyện, anh biết em đối với công ty hoàn toàn không có hứng thú!" Nàng nhìn về hướng anh, nước mắt ủy khuất chảy xuống: "Em cũng là vì ba em, mới có thể làm như vậy...."
"Anh biết, anh biết mà." Thiên Yết ôm chặt nàng, giống như một người anh trai đáng tin cậy, vỗ nhẹ lưng của nàng, "Đừng khóc rồi, anh sẽ giải quyết chuyện em đang lo lắng..." Anh đang an ủi nàng, muốn dỗ nàng về nhà trước, nhưng không ngờ phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng già nua gầm lên ——
"Vương Thiên Yết ——!"
Buông Tương Tương ra, Thiên Yết xoay người, trong phạm vi tầm mắt là một đám người đông nghìn nghịt. Không biết khi nào thì Phan Chấn Đông đã ra đại sảnh đứng ở trên bậc thang, các tân khách cũng cùng đi theo ra, đồng loạt dùng ánh mắt khác thường nhìn anh.
Phan Chấn Đông thấy trong bóng đêm, bóng dáng Thiên Yết cùng con bé của Thạch gia đang ôm cùng một chỗ, nhất thời giận tím mặt. Như thế này là sao? Vương Thiên Yết, cậu giải quyết vấn đề đều là tự mình dùng thân thể đấy sao!
"Ba ba!" Song Ngư kinh hoảng trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, giữ chặt tay của Phan Chấn Đông: "Ba ba! Ba nghe con giải thích, Thiên Yết với Tương Tương là anh em...."
Song Ngư không nghĩ tới, giải thích của cô ngược lại làm cho cha cô càng nổi giận hơn. Trong mắt ông, con gái của ông bị ủy khuất, lại còn phải nén giận nói giúp cho chồng, Thiên Yết đem con gái Phan gia như ông làm cái gì!
"Ba ba, chuyện không phải như ba nghĩ." Thiên Yết tiến lên một bước, đáy mắt một mảnh sạch sẽ thản nhiên: "Con sẽ giải thích."
"Được, tôi cho cậu một quả cơ hội giải thích." Phan phụ đè nén tức giận, chỉ vào Tương Tương: "Đem cô ta đuổi đi! Tôi sẽ tin tưởng cậu."
Thiên Yết không nói gì, chỉ nắm chặt quyền.
"Ba ba!" Song Ngư tiến lên một bước đứng ở trước mặt cha, giọng điệu khẩn cầu: "Ba ba, không cần như vậy! Tương Tương là bạn của Thiên Yết, cũng là bạn của con, chuyện này ba không nên truy cứu nữa được không?"
"Song Ngư." Phan Chấn Đông kiềm chế lửa giận, nhìn về phía con gái: "Con có biết hay không Thiên Yết khi giúp đỡ người ngoài... Trong công việc đều như thế này, hiện tại ngay cả việc tư đều như vậy..."
Song Ngư bỗng nhiên im lặng.
Cô nói không nên lời, lời của cha cô mà nói... đâm đến chỗ đau của cô.
"Phan tiên sinh, anh Thiên Yết không phải giúp đỡ con." Tương Tương thấp giọng thỉnh cầu nói: "Con chỉ muốn bảo vệ thứ mà ba ba con trân quý nhất, cho nên xin ngài cùng con nói một chút được không?"
Nàng không có ý tứ mạo phạm, đáng tiếc Phan Chấn Đông lúc này đang đứng ở giai đoạn thịnh nộ, nàng nói gì cũng chỉ là gia tăng thêm sự tức giận của ông.
"Cô theo tôi bàn?" Ông khinh miệt nhìn nàng, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống: "Cô dựa vào cái gì theo tôi bàn?! Cô nghĩ rằng Phan Chấn Đông tôi sẽ cùng một con bé chưa dứt sữa bàn công việc sao?! Tôi nói cho cô biết, cho dù là ba cô từ trong bệnh viện tỉnh lại, cũng không còn tư cách theo tôi bàn!"
"Ba ba!"
Lời của ông quá đáng, Song Ngư vội vàng ra tiếng ngăn lại. Ý thức được cha nói những lời này, Song Ngư gần như là phản xạ có điều kiện nhìn Thiên Yết, cô hiểu rất rõ giá trị của người đàn ông họ Thạch đang nằm trong bệnh viện kia, cô càng hiểu được nội tâm của anh thủy chung đối với chuyện xảy ra Thạch thúc thúc gặp phải ôm một phần tâm tình áy náy.
Nhưng đã không còn kịp, Song Ngư tuyệt vọng thấy: Đáy mắt Thiên Yết một mảnh lạnh như băng, đen sâu không thấy đáy, một cơn tức giận ào ạt giống như cơn bão tuyết đang dâng lên trong mắt anh.
"Cô ấy không tư cách phải không?" Người đàn ông tuấn mỹ rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng: "...Tôi sẽ cùng ông bàn."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store