Untitled Part 3
CHƯƠNG 11 – NGÀY THỨ NHẤT: "THỬ NƯỚC"Căn nhà cấp bốn nằm sâu trong con hẻm nhỏ vắng vẻ. Mặt trời đứng bóng, mồ hôi trên lưng áo thấm ướt lưng Lực khi anh gác chiếc thang nhôm lên mái nhà, lưng trần căng bóng những cơ bắp rắn chắc. Cánh cửa gỗ mở ra, ba người đàn ông lần lượt bước ra sân.– "Chào chú Lực. Bọn anh gọi chú qua coi cái ống nước trong nhà tắm bị rỉ mấy hôm nay."Lực gật đầu. Đứng trước mặt anh là ba người đàn ông rắn rỏi, vai u thịt bắp, dáng đi như đạp cả mặt đất. Họ đều ngoài ba mươi, dáng dấp giống nhau, da ngăm, ánh mắt sắc. Người lớn nhất tên Hải, anh giữa tên Hưng, và người út tên Hoàng. Cả ba đều từng là lính, vai áo vẫn in hằn vết quân phục cũ, giọng nói dứt khoát, rành rọt.Phòng tắm nằm trong góc nhà. Khi Lực quỳ xuống kiểm tra van nước, ba người kia đứng gần phía sau, nhìn không chớp mắt.– "Nhìn cơ thể chú chắc cũng từng tập dữ lắm ha." Hưng lên tiếng, ánh mắt liếc xuống vòng eo săn chắc.– "Chú Lực... cầm ống khỏe vậy, mấy ống gãy tụi anh nhờ chú gắn lại chắc yên tâm lắm..." Hoàng chêm vào, nửa đùa nửa thật, miệng nhếch cười.Lực nhướng mày. Những lời xa gần thế này anh không lạ. Môi anh mím lại, tay vẫn siết cờ-lê, cơ bắp nổi cuồn cuộn trên cánh tay trần. Cái quần jeans lưng xệ chỉ kịp che phần trên khe mông, để lộ vết hằn mạnh mẽ nơi thắt lưng trơn bóng mồ hôi.Sau khi sửa xong đoạn ống, Hải bước vào, giọng trầm trầm:– "Chú ở lại ăn cơm, rồi tụi anh chỉ chú mấy chỗ khác cần làm. Ba ngày lận mà."Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí im lặng lạ lùng. Bia được khui, thịt được gắp, nhưng ánh mắt cả ba anh em cứ dừng lại ở Lực lâu hơn mức cần thiết. Đến khi mặt trời ngả về tây, Lực đang lau mồ hôi trong phòng thì tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng. Là Hưng.– "Ống trong phòng tụi anh cũng cần coi lại, chú qua đây."Lực bước vào căn phòng nhỏ, vừa đóng cửa thì Hưng bất ngờ chạm tay lên bụng anh, vuốt nhẹ xuống dưới thắt lưng. Hơi thở Hưng dồn dập, tay mạnh mẽ kéo tuột quần jeans của Lực xuống, để lộ cây hàng dài, rủ nặng nề, gân guốc lượn sóng. Đôi mắt Hưng như bị thôi miên.– "Cho tụi anh thử... được không?"Lực đứng im trong giây lát. Rồi anh thở ra một hơi, ánh mắt trầm lại, giọng khàn khàn:– "Cởi ra."Ngay khi Hưng tuột quần, chiếc lưỡi 16cm của Lực liền trườn ra, quét một đường dọc sống bụng, rồi ấn xuống lỗ nhỏ sau mông Hưng. Tiếng "ưm" nghèn nghẹn bật ra, chân Hưng khuỵu nhẹ, tay vịn thành giường.Lực quỳ xuống, vươn lưỡi mạnh mẽ, ấn sâu vào trong. Lưỡi anh xoáy từng vòng, liếm sâu, từng động tác gọn gàng như một bài tập thể lực. Chóp chép, ọc ọc – những tiếng ướt át vang vọng trong căn phòng nhỏ.Lỗ nhỏ của Hưng co bóp dữ dội, đón từng cú liếm chắc nịch. Cả người anh ta run rẩy, rên không thành tiếng.Khi Lực đứng dậy, cây hàng đã căng cứng đến mức mạch máu nổi rõ. Anh không nói không rằng, chỉ nắm lấy eo Hưng, ấn mạnh xuống mép giường.– "Chống tay, banh ra."Một tay kéo mông ra xa, tay kia Lực giữ lấy cây hàng, rồi phạch một tiếng khô khốc – đầu khấc khổng lồ vừa khít chạm vào lỗ nhỏ. Hưng nấc lên một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng thì thân thể anh bị đâm xuyên bằng một cú bạch mạnh mẽ.– "A... a... a á...!"Tiếng rên bật ra liên tục. Cây hàng của Lực như một khúc thép nóng rực, ra vào mạnh bạo, đều đặn, dứt khoát. Mỗi lần rút ra là một dòng ướt kéo theo, rồi phạch trở lại đến tận gốc.Lưng Lực đẫm mồ hôi, ngực nở phập phồng, bắp đùi căng cứng, từng cú thúc dội sâu vào trong như nhịp búa dộng. Hưng bấu chặt mép giường, người ướt đẫm, run lên từng đợt.Đến đỉnh điểm, Lực gầm nhẹ, rút ra, rồi phụt – dòng sữa nóng bắn lên lưng Hưng, vẽ thành từng vệt trắng sệt dọc sống lưng rám nắng.Chưa kịp lau sạch, Hoàng bước vào phòng, ánh mắt bốc lửa, giọng trầm khàn:– "Tới lượt em..."Không cần nói nhiều. Lực chỉ ngồi xuống mép giường, dạng chân ra. Hoàng quỳ gối trước mặt, há miệng. Cây hàng của Lực – vẫn còn bóng ướt – từ từ được đưa vào. Lúc đầu chỉ là phần đầu khấc, nhưng chỉ vài nhịp chóp chép, cổ họng Hoàng đã mở ra để nuốt trọn chiều dài.– "Ọc... ọc ọc... ưm... ưm ưm..."Lực nhắm mắt, tay nắm lấy gáy Hoàng, đẩy vào sâu hơn, từng cú đâm nhịp nhàng, chính xác, mạnh mẽ. Cổ họng của Hoàng co thắt quanh khúc thịt cứng như sắt.Vài phút sau, Lực rên thấp, rút ra rồi phụt phụt – tinh trắng phụt thẳng lên mặt Hoàng, bắn vào má, mũi và trán, trượt xuống đôi môi đang mím lại như muốn giữ lấy chút dư vị sau cùng.Đêm buông xuống. Lực rửa tay trong bồn, cơ thể vẫn âm ấm hơi người. Hải, người anh cả, bước vào, dúi vào tay anh xấp tiền gọn gàng:– "Còn hai ngày nữa. Ngày mai chú nghỉ buổi sáng, chiều tụi anh sẽ cần chú... coi lại đường ống bên nhà sau."Hải nhếch miệng cười, tay đặt nhẹ lên mông Lực:– "Đường ống đó... dễ nghẹt lắm."Lực không nói gì. Nhưng ánh mắt anh trầm lại, cơ ngực khẽ giật. Ba người đàn ông – ba cựu quân nhân – dường như đã bắt đầu một hành trình dài với người thợ sửa ống nước mà họ biết chắc sẽ quay lại, không chỉ vì tay nghề... mà vì sức nặng từng cú đâm từ một trai thẳng chính hiệu.CHƯƠNG 12 – NGÀY THỨ HAI: "ĐƯỜNG ỐNG PHỤ"Buổi trưa, nắng đã đứng đỉnh đầu, gắt như thiêu. Trong sân sau căn nhà, Lực đang cởi trần, ngồi xổm cạnh ống thoát nước nằm sát tường. Bàn tay sạm nắng lật từng khớp nối sắt đã rỉ sét, mồ hôi từ trán anh chảy thành dòng, trượt theo rãnh ngực rắn như đá tạc. Quần bảo hộ kéo xệ ngang hông, để lộ mép quần lót sẫm màu bám chặt vào phần mông lồi lên, tròn chắc.– "Lực, nghỉ tay chút đã. Vô đây."Là Hải. Giọng trầm khàn, trầm tĩnh như tiếng nổ từ trong lồng ngực. Anh đứng bên cửa, áo ba lỗ bó sát khoe rõ từng múi bụng, cánh tay xăm hình quân hiệu dày nét. Phía sau, Hưng và Hoàng đã chờ sẵn trong phòng khách, mỗi người cầm một lon bia, ánh mắt đăm đăm như đã lên kế hoạch từ trước.Cánh cửa khép lại. Không gian yên ắng hẳn, chỉ còn tiếng quạt máy quay lạch cạch. Hải đứng thẳng trước mặt Lực, nhìn chằm chằm vào phần bụng săn chắc lấp ló dưới làn mồ hôi bóng loáng.– "Tối qua ngủ được không?"– "Cũng tạm." Lực đáp, giọng bình thản, nhưng mắt đã chùng xuống, ngực phập phồng rõ hơn khi Hưng từ sau lưng tiến lại, đặt tay lên vai anh.– "Ống nước phía sau... cần nới thêm tí lực. Chắc chú rành chuyện đó hơn tụi anh."Không để Lực trả lời, Hưng cúi xuống, kéo chiếc quần bảo hộ của anh trượt xuống khỏi đùi, để lộ cây hàng dài và nặng trĩu, ve vẩy giữa hai chân như con thú dữ vừa thức giấc. Hải tiến đến, dùng hai ngón tay kéo nhẹ mông Lực sang hai bên, thở hắt ra khi lỗ nhỏ phía sau co lại theo từng nhịp thở của anh thợ.– "Hôm nay để anh thử cái ống phụ này xem sao..."Không báo trước, chiếc lưỡi dài 16cm của Lực trườn ra, dẻo như rắn, phóng một đường liếm dọc khe mông Hải. Anh ta gằn giọng rên nhẹ, hai tay chống lên thành bàn. Lực quỳ xuống, hai tay tách mông rộng hơn, rồi liếm sâu hơn, mạnh mẽ hơn, từng cú lướt dọc đầy lực.– "A... a... cái lưỡi... mẹ nó... sâu vãi..."Tiếng chóp chép, ọc ọc vang vọng khi lưỡi Lực chọc sâu vào trong, rồi rút ra liếm quanh mép, rồi lại ấn sâu. Lỗ nhỏ của Hải run lên, ướt đẫm nước bọt, co bóp dữ dội mỗi lần đầu lưỡi xoáy tròn rồi uốn cong dồn vào.Hưng không chịu được nữa, quỳ xuống ngậm lấy cây hàng của Lực, nuốt đến tận gốc, ọc ọc ưm ưm như đón một khúc gậy sắt vào cổ họng. Lực ngửa đầu, tay giữ lấy tóc Hưng, nhịp hông đều đặn thúc vào miệng như búa bổ.– "Ưm... ưm... bạch... bạch..."Khi lỗ nhỏ của Hải đã nở ra đủ, Lực đứng dậy, chống chân Hải lên mép bàn, rồi phạch một tiếng khô khốc – đầu khấc siêu lớn cắm vào một nửa, khiến Hải gầm lên:– "A... chậm thôi... to... quá..."Nhưng Lực không chậm. Một cú bạch dứt khoát đẩy hết chiều dài vào, tận gốc. Mông Hải giật liên hồi, mạch lưng cong lên như phản ứng sinh tồn. Lực giữ chặt eo, hông đẩy nhịp mạnh bạo như đâm cọc vào đất – đều, sâu và không nương tay.– "A... á... á... nữa... sâu... ơ ơ hơ...!"Hưng vẫn đang ngậm chặt cây hàng, mắt long lanh vì bị thúc sâu liên tục. Từng đợt rút ra đẩy vào tạo thành tiếng bạch bạch bạch, vang dội. Lực quần thảo Hải hơn mười phút, trước khi rút ra, cầm lấy đầu anh, phụt một dòng tinh nóng đặc lên mặt và cổ, từng vệt dài trượt xuống giữa ngực rắn chắc của Hải.Chưa xong. Lực quay lại phía Hoàng, người em út đang chống tay vào tường, mông cong lên, miệng rên rỉ.– "Em sẵn rồi..."Không cần báo hiệu, Lực quỳ xuống, lại dùng chiếc lưỡi dài đó vẽ từng đường ngoằn ngoèo quanh lỗ nhỏ của Hoàng. Rồi bất ngờ phập cả đoạn lưỡi vào, khiến cậu em út rú lên, tay run cầm cập.– "Lưỡi... chết em rồi..."Lực không ngưng, cứ thế xoay lưỡi trong lỗ, liếm mạnh từng nhịp như luyện cơ. Khi nước nhờn và nước bọt chảy tràn, anh đứng lên, cầm cây hàng đang nóng rực, ấn thẳng vào.– "Phạch!"Một cú đâm mạnh mẽ khiến Hoàng bật khóc rên, tay cào tường. Cả cây hàng vào được ba phần tư thì co thắt làm Lực khựng lại, nhưng chỉ vài nhịp sau, anh lại thúc sâu hơn, đều đặn hơn, thân dưới như cỗ máy khoan thép.– "A! Á á... sâu... nữa... nhanh... nhanh nữa!"Hưng tiến lại, quỳ trước mặt Hoàng, đỡ lấy đầu em trai mà ngậm môi, hôn sâu, rồi cúi xuống ngậm lấy đầu cây hàng của Hoàng đang rỉ nước.Lực tăng tốc. Cú thúc dồn dập, lưng thẳng, đùi co giật, tiếng va chạm vang khắp căn phòng: bạch bạch bạch bạch!Khi cao trào tới, Lực rút ra, ngửa đầu phun mạnh lên mặt Hoàng, bắn cả lên vai và môi, dòng trắng đặc sánh.Ba người đàn ông, từng là lính, giờ đang nằm thở gấp giữa vũng mồ hôi và tinh dịch.Hải ngồi dậy trước, lấy khăn lau mặt, rút xấp tiền dúi vào túi Lực:– "Ngày mai còn cái ống ngoài hiên. Sáng không có ai ở nhà, chú ráng qua chiều. Lúc đó... tụi anh rảnh hơn."Lực chỉ gật đầu, mặc quần rồi quay đi, bỏ lại ba cơ thể rã rời phía sau, mỗi người đều đã biết – anh thợ sửa ống nước này không chỉ "thẳng", mà còn đâm như búa bổ, dứt khoát không kiêng nể. Và ngày mai, đường ống còn nghẹt nữa.CHƯƠNG 13 – NGÀY CUỐI: "TĂNG ÁP LỰC"Chiều muộn, nắng đã dịu, nhưng không khí trong sân vẫn phảng phất hơi nóng của một ngày dài. Lực xuất hiện như thường lệ: áo thun trắng ôm sát ngực, quần bảo hộ cũ bạc màu, tay cầm bộ dụng cụ. Anh gõ cửa không lâu thì Hoàng mở, môi nở nụ cười nửa kín nửa hở:– "Vô đi, anh Hai với anh Cả chờ trong rồi."Lực không nói, bước vào. Không khí trong nhà mát lạnh nhờ điều hoà, nhưng cái lạnh ấy không đủ dập đi ánh mắt đang dán chặt vào thân hình anh – một thân hình từng khiến cả ba anh em phải rên rỉ không dưới một lần suốt hai ngày qua.Trong phòng, Hải và Hưng ngồi sẵn trên ghế salon. Hải gác chân chữ ngũ, tay cầm lon bia lạnh. Hưng thì đứng sát cửa phòng ngủ, vai tựa tường, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Lực.– "Cái ống ngoài hiên hôm qua sửa rồi. Hôm nay bọn anh... muốn kiểm tra áp lực toàn hệ thống." – Hải nói, giọng như đùa cợt nhưng ánh mắt lại nghiêm túc.Lực đặt túi đồ xuống. Anh biết mình không ở đây vì cái ống nước nữa.– "Kiểm tra thì kiểm."Chỉ một câu, cả ba người đàn ông đồng loạt di chuyển. Hưng bước tới sau lưng Lực, hai tay luồn dưới áo thun, kéo phăng lên. Chiếc áo văng xuống đất, lộ ra thân trên cường tráng, múi bụng lộ rõ dưới ánh đèn. Hải đặt bia xuống bàn, bước lại phía trước, kéo khóa quần Lực. Cây hàng trườn ra, vươn dài như con rắn thức giấc, vằn gân, bóng loáng dù chưa bị đụng chạm gì nhiều.– "Vẫn hung thần như cũ." – Hoàng thở khẽ, rồi quỳ xuống, hôn lên đầu khấc hồng hào. Chỉ sau vài lần liếm quanh mép, cậu đã ngậm sâu, ọc ọc đầy háo hức.Hải thì kéo Lực lại ngồi xuống salon. Hai chân tách ra, Hưng và Hoàng mỗi người quỳ một bên, thay nhau bú mút cây hàng như nghi thức tôn thờ. Hưng ngậm lấy nửa thân dưới, tay xoa gốc, trong khi Hoàng dùng chiếc lưỡi dài liếm quanh bìu, rồi trườn xuống dưới, chóp chép quanh mép lỗ nhỏ của Lực.– "Ưm... liếm... nữa... sâu vào... a..." – Lực gầm khẽ, ngửa cổ.Hoàng không đợi. Cậu tách mông Lực, rồi phập cả chiếc lưỡi vào trong lỗ, khiến cơ thể lực sĩ kia khẽ giật, tay siết mạnh thành ghế. Lỗ nhỏ khẽ co, rồi nở ra, như đang học cách chịu đựng áp lực ngược từ khách hàng.Sau gần 10 phút liếm bú, Lực bật dậy, kéo cả Hưng lên giường. Anh đè xuống, hất ngược hai chân người anh giữa, dùng tay vỗ mạnh lên mông rắn chắc như đá.– "Hôm nay tao tăng áp lực thật đấy."Không báo trước, Lực phạch một cú dứt khoát, cây hàng cắm thẳng vào trong. Hưng rống lên, tay bám chặt ga giường, nhưng không kháng cự. Anh duỗi người ra, đón từng cú bạch bạch bạch vang dội. Mỗi lần Lực đẩy sâu, lỗ nhỏ bị căng đến rát, nhưng rồi lại rên lên:– "Nữa... mạnh nữa... sướng...!"Hoàng leo lên giường, ngồi dạng chân trên mặt Hưng, để Hưng ngậm lấy cây hàng của cậu, còn Lực thì quỳ sau mông Hoàng, trườn lưỡi vào từ phía sau, liếm sâu như đâm móc câu, khiến em út rú lên:– "Lưỡi... chết em rồi... sâu quá...!"Chiếc lưỡi 16cm của Lực không chỉ dài, mà còn biết uốn. Anh xoáy, ấn, vẽ vòng trong lỗ nhỏ ướt át, khiến Hoàng co giật từng đợt.Khi thấy Hưng đã mỏi, Lực đổi vị trí. Hải nằm ngửa, nâng chân lên, ngón tay móc mở sẵn. Lực không dùng lưỡi nữa. Anh cầm cây hàng căng như thép, rồi đẩy thẳng không chần chừ, khiến Hải bật tiếng rên khản đặc:– "A... to quá... mẹ nó... chậm thôi..."Nhưng Lực không chậm. Hông anh đánh nhịp như máy khoan công nghiệp, bạch bạch bạch bạch từng cú sâu hết gốc, tay đỡ đùi Hải nâng cao. Đỉnh đầu cây hàng chạm tận trong, chọt tới điểm tận cùng khiến người đàn ông từng là lính này cũng bật nước mắt sung sướng.Lực không cho nghỉ. Sau mỗi lần đổi người, anh đều xả lực như vũ bão, mạnh, sâu, và không nể nang. Ba anh em thay phiên nhau chống mông, rên rỉ, mặt mũi đẫm mồ hôi, mồm thì đầy vệt tinh của Lực bắn lên. Anh không xuất bên trong, mà mỗi lần chuẩn bị, đều rút ra, phụt đầy mặt, cổ, ngực họ.Cuối cùng, cả ba người nằm vật ra nền nhà, mặt mày dính đầy tinh dịch, ngực phập phồng như sau trận chiến thật sự.Lực đứng dậy, mặc lại quần. Hưng lồm cồm ngồi dậy, đưa xấp tiền dày:– "Hôm nay... là tăng áp lực... đúng nghĩa thật. Tháng sau tụi anh lại gọi. Lúc đó... có thể là thêm một đứa em họ."Lực liếc mắt, không cười.– "Miễn tiền nhiều, ống nào tôi cũng xử."Rồi anh bước đi, để lại sau lưng ba người đàn ông đang nằm trong vũng mồ hôi, tinh dịch, và sự thỏa mãn tột cùng. Đúng như lời đồn: gặp Đại Lực là đường ống nào cũng thông tận gốc.Chương 14: Ba ngày dưới hầm nước nhà ông PhúcNgôi nhà hai tầng của ông Phúc nằm cuối con hẻm cụt, tường cao rêu phủ, cánh cổng sắt nặng trịch đã rỉ sét vì ẩm. Ông Phúc, 55 tuổi, dáng người mập lùn, bụng phệ nhưng khuôn mặt hồng hào, mắt ti hí lúc nào cũng ươn ướt, nhìn Lực từ đầu tới chân mỗi khi anh vác đồ nghề bước vào."Ống nước tầng trệt rò từ trong tường, chắc phải mất hai ba ngày mới xong đó cậu Lực," ông vừa nói vừa đưa tay xoa xoa sau gáy, giọng kéo dài như có ẩn ý.Lực chẳng nói gì nhiều. Anh tháo áo thun, để trần cơ bắp, đeo găng tay rồi cúi xuống, lôi dụng cụ ra. Bụng ông Phúc giật nhẹ một cái khi thấy chiếc quần bảo hộ ôm sát hông Lực, "cây hàng" như dằn xuống giữa hai đùi, u lên rõ mồn một.Ngày thứ nhất trôi qua bình thường. Ngày thứ hai, trời mưa, căn nhà lạnh, ông Phúc mang trà nóng xuống nhưng mắt thì cứ liếc theo từng giọt mồ hôi trượt dọc sống lưng Lực. Ngày thứ ba, khi Lực đang cúi gập người, vặn ống nối dưới hầm, ông Phúc khép cửa sau lại, đứng sau lưng anh một lúc lâu."Cậu Lực..." – giọng ông rủ rỉ. "Bữa nay chắc cực nhọc lắm hả? Có cần... tôi mát-xa vai một chút không?"Lực ngẩng lên, nhìn ông bằng nửa con mắt. "Tôi làm xong việc là được. Không quen đụng chạm."Nhưng ông Phúc không nản. "Tôi có cái này còn căng hơn cái ống nước nhà tôi. Cũng cần sửa, mà không ai chịu sửa giùm..."Không khí lặng đi vài giây. Lực đứng thẳng người, thở phào, tay vẫn nắm cờ-lê. "Giá ra sao?" anh hỏi gọn lỏn.Một nụ cười hài lòng lướt qua mặt ông Phúc. "Nhiều hơn bình thường. Bao nhiêu cũng được, miễn cậu dùng đúng... đồ nghề của mình."Không cần thêm lời, Lực bước tới, nắm vai ông Phúc, đè thẳng ông xuống cái ghế salon kê ở góc hầm. Ông Phúc thở khò khè, nửa run rẩy, nửa háo hức. Lực kéo quần ông tuột xuống đến bắp đùi. Lỗ nhỏ lộ ra, ẩn dưới lớp da mập và rậm rạp.Lực quỳ xuống, không nói một tiếng. Lưỡi anh đưa ra, dài, mạnh như con rắn săn mồi. Chỉ một cái liếm dọc là ông Phúc nấc lên, chân co lại. "Ưm... trời đất... cái gì vậy Lực..."Anh không đáp, tiếp tục xoắn lưỡi vào, mút, đảo, thọc sâu như dò tìm bên trong. Lỗ nhỏ co giật từng cơn, nước trơn trượt ứa ra, chóp chép theo từng động tác mút của Lực."Chà chà... cái lưỡi này... dài... dài quá trời ơi..." – ông Phúc rên rỉ, tay bấu chặt thành ghế.Lực đứng dậy, mở khóa quần. "Cây hàng" bật ra, dài và cứng như gậy sắt, đầu bóng lưỡng. Ông Phúc nuốt nước bọt, nửa hoảng, nửa thèm.Không báo trước, Lực chồm tới, nhấn cây hàng vào môi ông Phúc. "Mở miệng," anh nói ngắn gọn.Ông Phúc há ra, run run, đón lấy. Cây hàng luồn vào họng ông, sâu tới mức tiếng thở bị nghẹn. "Ọc... ọc... a... a..." – âm thanh vang vọng đầy kích thích. Lực túm tóc, nhấn sâu thêm, rồi rút ra, lại nhấn. Họng ông co bóp quanh thân thịt, chặt tới mức làm Lực nghiến răng."Bạch... bạch... bạch..." – tiếng va vào họng vang lên rõ ràng. Ông Phúc nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng không dừng lại.Sau một hồi, Lực rút ra, quỳ xuống lần nữa. Tay anh banh hai bên mông ông ra, đầu "cây hàng" đặt sát lỗ nhỏ. "Thở đều vào," anh cảnh báo. Rồi không do dự, anh nhấn một phát mạnh."Á... á á á... cha má ơi...!" – ông Phúc thét lên, cả thân hình run rẩy."Im. Ông thuê tôi là phải chịu," Lực gằn giọng, nhịp từng cú đẩy thô bạo, dứt khoát. "Ông cần thì tôi cho. Nhưng đừng rên kiểu đàn bà.""Phạch... phạch... phạch..." – âm thanh nhục dục vang lên dồn dập trong hầm nhỏ. Mỗi cú thúc là một lần "cây hàng" chọc sâu vào trong, làm lỗ nhỏ co thắt mạnh mẽ, ứa nước.Lực đổi tư thế, nâng chân ông Phúc lên vai, tiếp tục thúc sâu. Cơ bắp cuồn cuộn của anh căng lên trong bóng tối, mồ hôi chảy thành dòng. Chiếc lưỡi lại liếm qua ngực ông, rồi cắn nhẹ. Ông Phúc giật nảy."Ưm... trời đất... nó... nó chạm tới ruột tôi rồi... a... a..."Tiếng rên không dứt. Càng về cuối, Lực càng tăng lực, cú nào cũng dập mạnh, rút sâu rồi đâm tới tận cùng. Lỗ nhỏ nhão ướt, nuốt trọn không chút trở ngại.Rồi đột ngột, Lực rút ra. Cây hàng cương cứng dính đầy dịch trắng nhờn. Anh túm đầu ông Phúc, kéo lại, nhấn thẳng vào miệng ông.Chỉ ba cú nhấp, Lực gầm lên, cây hàng giật mạnh. "Ọc... ọc... ọc..." – từng đợt đặc sệt bắn vào họng ông, ấm nóng, tràn ra khóe miệng. Ông Phúc ngửa mặt, nuốt lấy tất cả.Lực lùi lại, kéo khóa quần. "Xong việc."Ông Phúc ngồi thở hổn hển, áo quần xộc xệch, nhưng miệng vẫn cong lên. Ông mở bóp, rút ra xấp tiền, dúi vào tay Lực."Làm tốt lắm... Cậu... Cậu rảnh ngày nào thì ghé... tôi còn nhiều chỗ cần sửa..."Chương 15: Lỗ Nhỏ Nhà LộcBuổi chiều oi ả, trời như trùm một lớp chăn mỏng màu xám xuống khu phố yên tĩnh. Đại Lực dựng xe trước cổng nhà Lộc – một căn nhà mặt tiền với mặt kính phản chiếu rõ bóng hình anh: lưng trần ướt mồ hôi, cơ bắp rắn như đá, chiếc quần bảo hộ ôm sát phần hạ thân đang hằn rõ một khối u nghèn nghẹt giữa hai đùi. Anh vừa đạp xong mấy mái nhà sáng nay, giờ tới đây để "sửa ống nước bị nghẹt ở tầng hai" theo lời hẹn của khách hàng tên Lộc – 33 tuổi, độc thân, cao ráo, da trắng, mắt dài, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng ánh nhìn thì lộ rõ sự săn mồi."Anh Lực tới đúng giờ quá, em chờ từ trưa tới giờ," Lộc mở cửa, trên người chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi lỏng, chân trần.Lực gật đầu, vai nhấc túi đồ nghề. "Ống chỗ nào? Chỉ đi."Lộc dẫn anh lên tầng hai. Nhà không rộng, nhưng sạch sẽ, thơm mùi gỗ mới và nước hoa dịu nhẹ. Anh chỉ vào một đoạn tường dưới bồn rửa, rồi ngồi xuống ghế, mắt không rời khỏi tấm lưng Lực đang gập người, đôi tay thô ráp xoay cờ-lê nghe "cách cách" vang trong không khí tĩnh lặng."Mồ hôi anh chảy cả lưng kìa... muốn em lấy khăn lau không?""Không cần," Lực đáp, không quay lại.Lộc cười khẽ, đổi tư thế ngồi, hai chân mở rộng. "Anh làm nghề này chắc khỏe lắm ha... tay to, vai rộng... cái gì của anh chắc cũng bự."Lực vẫn không phản ứng.Lộc tiến lại gần, ngồi thụp xuống cạnh anh, mắt dừng lại nơi phần hạ thân căng cứng trong quần vải sẫm."Anh Lực... nếu cái ống kia anh thông xong rồi... em có cái lỗ khác... cũng đang nghẹt... chật lắm, mà khô nữa... cần mạnh tay mới thông được."Lực ngẩng lên. Ánh mắt anh lạnh, trầm, nhưng môi mím nhẹ. "Giá?""Gấp đôi người ta... nếu anh xài hết đồ nghề..."Chẳng nói thêm, Lực đặt đồ xuống, đứng thẳng, kéo áo Lộc lên, lột thẳng ra khỏi người. Cơ thể trắng nõn lộ ra, mảnh nhưng rắn rỏi, bụng thon, mông cong đầy đặn.Lực đặt tay lên vai Lộc, đè xuống sàn gỗ. Lộc thở hắt ra khi má anh dính lạnh xuống mặt sàn, còn mông thì bị bàn tay Lực vỗ mạnh một cái bạch.Chiếc lưỡi của Lực – dài và thô ráp – trườn từ cổ, xuống lưng, rồi lách qua rãnh mông, liếm một đường dọc lỗ nhỏ đang khép chặt. "Ưm... trời ơi... cái lưỡi... trời đất..." – Lộc rên rỉ, lỗ nhỏ co giật.Lực không nhẹ nhàng. Anh ấn đầu Lộc xuống, banh mông, lưỡi chọc thẳng vào sâu, ngoáy, đảo, mút lấy từng giọt dịch non đang ứa ra. "Chóp chép... ọc... ọc..." – tiếng lưỡi và nước hòa vào nhau trong ẩm ướt mơn trớn.Lực đứng dậy, mở khóa quần. "Cây hàng" bật ra, dài hơn 25cm, đỏ au, gân guốc. Anh tì lên lưng Lộc, kéo mông anh ta cao hơn, đầu khấc dí sát lỗ nhỏ."Rộng ra chút đi," Lực gằn, rồi không chờ thêm, phạch – cây hàng nhấn vào, căng tràn, lỗ nhỏ gồng lại rồi chịu thua, mở ra nuốt lấy từng phân."A... a... trời ơi... a á á..." – Lộc cong lưng rên rỉ, hai tay bấu sàn.Lực giữ hông, bắt đầu nhịp. Mỗi cú thúc là một lần lỗ nhỏ bị vùi sâu, đầy nhầy, ngập đến tận gốc. "Phạch... phạch... bạch... bạch..." – âm thanh dội lên trong không gian chật chội. Cơ bụng Lực căng lên, mồ hôi chảy dọc mông, hai đùi rắn chắc ép sát mông Lộc không thương tiếc."Ư... mạnh nữa... cho vô sâu nữa đi... trời đất..."Lực thúc liên hồi, không đổi nhịp. Mạnh, đều, không cần vuốt ve. Anh là công cụ, và lỗ nhỏ đó chỉ là nơi để trút lực. Thịt trong co bóp từng đợt, ướt, dính, hút lấy cây hàng như sợ bị rút ra mất.Lực nhấc Lộc lên tư thế ngồi, đặt anh ta lên đùi mình, vẫn không rút ra. Từ dưới, anh đẩy lên, từng cú hất mạnh khiến Lộc nghẹn tiếng."Ưm... trời ơi... nó chạm tới bao tử em rồi..."Lực đẩy một lần cuối, rồi rút ra. Cây hàng nhễu nhão, nóng bừng. Anh túm tóc Lộc, kéo lại sát, dí thẳng vào mặt."Há miệng."Lộc làm theo. Chỉ ba cú nhấp, Lực rên khẽ, rồi phụt phụt phụt – từng đợt đặc nóng bắn thẳng vào họng, bắn thêm cả lên mặt, lên mí mắt Lộc. Mùi nồng, đặc sệt, nóng rẫy như vừa rút từ lõi cơ thể ra.Lực thở dồn, kéo quần, lau sơ tay. Lộc nằm đó, mặt dính đầy, họng còn đọng lại dư vị."Tốt," Lực nói ngắn gọn.Lộc lồm cồm bò dậy, rút ví, đưa tiền bằng hai tay. "Gấp đôi đúng như em hứa... mà nếu mai anh chưa có lịch... em có cái lỗ ở phòng khách... cũng cần thông."Lực liếc nhìn, không nói, chỉ nhấc đồ nghề lên rồi đi thẳng ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store