Oneshot Ky Ham M Va Toi
Tôi nhìn em ấy, lại quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ.
Không biết từ lúc nào, nước mắt tôi rơi rồi.
Sóng mũi tôi cay cay. Tôi cố gắng dùng tay xoa nó, bảo nó ngoan đừng xót nữa, nhưng dường như nó không nghe, lại còn cay hơn.
Tôi ghét thể hiện ra một Đinh Trình Hâm yếu đuối.
Mím chặt môi lại khiến nó run liên hồi, tôi cố gồng mà cắn thật đau môi dưới, đến mức chảy máu, chỉ để níu lấy mảnh cứng rắn sót lại.
Tôi không gồng nổi nữa, liền vỡ oà khóc nấc lên.
Như đánh mất chút lí trí cuối cùng, tôi giật mạnh kim truyền nước biển trên tay mình, nhìn cái gì tôi cũng thấy chướng mắt, quơ tay đánh đổ tất cả, thứ gì cũng bị tôi quậy cho nát.
Tôi rất ít khi khóc, vì thế mỗi lần khóc đều cực kỳ thê lương.
Tôi đã gắng gượng suốt tang lễ của Mã Gia Kỳ, chỉ để cậu ấy không nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của tôi.
Tôi sợ chỉ cần rơi một giọt nước mắt, tang lễ của Mã Gia Kỳ cũng bị tôi phá đến tang tành, chết rồi cũng không yên thì phiền lắm.
Rất khó để kìm lại khi tôi khóc. Để bản thân có thể bình tĩnh dự tang lễ, tôi đã nhốt mình khóc liên tục 4 tiếng đồng hồ, phòng tôi chắc hẳn giờ chẳng khác gì đống đổ nát bãi phế liệu đâu.
Trương Chân Nguyên không cản tôi, tuỳ ý để tôi đập phá, đập cả chính mình. Có lẽ em ấy biết tôi nhịn nhiều rồi, để tôi bung xoã chút vậy.
Hết thứ để đập rồi, tôi quay sang cấu xé bản thân.
Tôi vò nát đầu mình, liên tục tát bản thân. Tát đủ rồi tôi ghét bỏ đập vào lòng ngực nơi trái tim kia không đang ngừng nhói lên từng cơn.
Phiền chết mất! Khó chịu chết mất!
Đập không có tác dụng, tôi bất lực ôm ngực, vò nhăn nhúm tấm áo, giằng xé khóc thé lên. Tôi căm ghét cái cảm giác này, nó dày vò tôi như con thú dữ đang cố gắng cắn nát trái tim tôi, chơi đùa linh hồn tôi như một thứ đồ chơi có thể tuỳ tiện bóp méo, tạo hình. Tôi vật vã trên giường cứ thế khóc, khóc hết một đời người.
Mã Gia Kỳ, tớ tặng cậu bó hoa có gai, cậu nỡ lòng nào tặng tớ bó gai không hoa?
Đồ đáng ghét.
Tôi chẳng sung sức như hôm đầu biết tin tên kia chết, đau lòng đủ rồi, tôi chẳng thở nổi nữa.
"Chân Nguyên, anh muốn về nhà."
"Được, anh muốn về nhà thì là về nhà. Ngủ một giấc rồi em đưa anh về nhà nhé?"
"Ừ."
.
Chính xác là cái bãi đổ nát phế liệu trá hình.
Khắp sàn phòng tôi đều là mãnh vụn thủy tinh từ mấy cái bình bị tôi ném, cũng không thiếu may bông hoa trong bình bị tôi dẫm nát, rồi thì mấy cuốn sách bị tôi xé tan tành, gối mền lung tung rách toạc, đến bàn ghế tủ sách cũng bị tôi lật đổ.
Tôi không sống một mình, tôi sống với mẹ. Nhưng mẹ tôi vốn cũng chẳng quan tâm tới tôi, hai người hai thế giới, tôi phát điên bà cũng chẳng quan tâm, cái phòng nát này tôi đành phải tự dọn.
Dọn gì chứ, mệt chết đi được.
Tôi tiện tay ném áo vest mặc dự tang lễ lên giường, thả mình ngả lưng xuống sàn. Thủy tinh giấy vụn thay nhau đâm chọc lưng tôi, tôi cũng chẳng để ý.
Bạn hỏi nó đau không, đau chứ, nhưng đau sao bằng con dao chính tay người bạn yêu đâm thẳng vào tim, chọc ngoáy nó ứa máu.
Tôi mò tay vào túi quần, rút ra chiếc điện thoại.
Chết tiệt.
Vừa mở điện thoại lên, đập vào mắt là đoạn hội thoại với tên kia.
Thôi thì xem lại chút vậy. Vốn cũng định mở lên, chỉ là chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Chuyện của Mã Gia Kỳ, xảy ra vỏn vẹn chưa đến ba ngày.
Hai hôm trước cậu ấy gửi tôi một tin nhắn thoại.
"A Trình à, cậu biết không, khi một sinh mạng tự kết liễu, thế giới này cũng chỉ mất đi một người, và một cái tên dần bị quên lãng."
Và thêm ba tin nhắn, chúc tôi mỗi tối đều ngủ ngon, chúc tôi mỗi ngày đều tốt lành.
Tin cuối cùng là "A Trình, tớ yêu cậu."
Nhưng ngày hôm ấy hắn kết liễu sinh mạng mình, hắn lại không biết một điều.
Thế giới này cũng chỉ mất đi một người, nhưng có một người đã mất đi cả thế giới rồi.
Và làm sao để một người đánh mất thế giới của mình có thể ngủ ngon vào mỗi tối, tốt lành vào mỗi ngày đây?
Tim tôi đập rất nhanh, vốn định trả lời rằng mình cũng thích hắn, nhưng lại thấy không đúng lắm.
Tôi muốn qua nhà Mã Gia Kỳ xem thử, nhưng biết chắc ba mẹ hắn sẽ chẳng để tôi toại nguyện. Tôi cũng chỉ quen Trương Chân Nguyên là quen hắn, nhưng em ấy lại đang đi học thêm mất rồi.
Tôi cố nhắn tin cho hắn, nhưng hắn không trả lời. Tôi biết hắn mỗi ngày đều học đến nghẹt thở, rất ít trả lời tin nhắn, nhưng hôm ấy tôi cảm thấy rất lạ.
Tôi cố trấn an bản thân rằng mẹ hắn sẽ thường xuyên lên phòng kiểm tra hắn trong lúc học, sẽ không sao cả, sẽ không sao đâu.
Cả ngày hôm ấy tôi như ngồi trên đống lửa.
Đến sáng hôm sau đống lửa đó liền được dội một gáo nước lạnh, dội mạnh đến mức vỡ cả tấm linh hồn tôi, gột rửa sạch sẽ lòng tôi như thể bản chất nó chỉ là cái thùng trống rỗng, trái tim tôi vốn đang đập mạnh vì lo lắng, trong phút chốc cũng có thể cảm nhận được nó ngừng đập và rơi tự do.
Mã Gia Kỳ chết rồi. Vào nửa đêm. Đã dùng bút rạch vào mạch máu.
Phải rồi, mẹ Mã Gia Kỳ chẳng bao giờ cho hắn đụng vào dao kéo, sợ hỏng đôi tay đẹp dành để đủ thể loại nhạc cụ kia. Mã Gia Kỳ cũng học giỏi mà, thừa biết mạch máu nằm đâu.
Bút và mạch máu.
Là đủ rồi.
Đủ giết chết Mã Gia Kỳ.
Và cả Đinh Trình Hâm.
Tên ích kỷ Mã Gia Kỳ, hắn sao có thể để cho người mình yêu cũng yêu mình làm anh em tốt cả đời hắn như thế?
Tớ còn chưa được nhìn thấy nụ cười cậu lần cuối, cũng chưa được nghe cậu hát lần cuối.
Còn chưa được hẹn hò với cậu mà.
Tôi cảm giác được tim mình đang rỉ máu, rằng dòng máu ấy cố rỉ ra để sưởi ấm trái tim nguội ngắt của tôi, nhưng nó chỉ làm vết thương lòng này rát thêm.
Tôi hận không thể moi tim mình ra cho nó ngừng đập.
Thứ chết tiệt.
Tôi nhấn phát lại đoạn ghi âm của Mã Gia Kỳ nhiều lần. Dù mỗi lần nghe thật sự đau đến chó chết, nhưng tôi vẫn nghe vì đó là những thanh âm cuối cùng tôi còn nghe được của cậu ấy.
Càng nghe trái tim tôi càng bị đục khoét.
Đoạn ghi âm là búa, và nó đang đập, mỗi từ phát ra là một lần đập, điêu khắc mạnh bạo lên ba chữ "Mã Gia Kỳ".
Khảm sâu vào tim.
Mãi mãi không quên.
Thiếu niên dừng chân ở tuổi 18.
.
Nể tình tôi quen tên kia 5 năm, tôi cố gắng sống thêm 5 năm.
Tôi không thi đại học, tốt nghiệp 12 trở thành một họa sĩ ẩn danh trên mạng xã hội, và đôi khi cũng viết vài chiếc đoản và truyện ngắn, về tôi và 'M.', Mã Gia Kỳ. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của tôi, đủ sống, không quá tàn tạ.
Tôi sống 5 năm, dành 5 năm ấy để tưởng niệm lại từng ngày mà tôi cùng hắn đã ở bên nhau như những người anh em tốt, không hành hạ thể xác, chỉ có đau đớn tận tâm can.
Trí nhớ tôi khá kém, thậm chí tôi còn không nhớ hết tên tác phẩm của mình, nhưng mọi thứ về hắn qua 5 năm lại chẳng phai mờ đi tí nào.
Nhớ từng bài hát hắn hát, nhớ từng cử chỉ ôn nhu của hắn, nhớ hắn vì tôi mà dậy sớm trốn ra khỏi nhà đón bình minh, hay bỏ lỡ thời gian học để đạp xe cùng tôi, nhớ hắn lần nào làm vậy cũng bị mẹ đánh thật đau nhưng không than với tôi tí nào, nhớ nụ cười của hắn, nhớ dáng vẻ nghiêm túc, vui vẻ, buồn bã, mệt mỏi hay tự do của hắn.
Và nhớ câu yêu tôi.
Ghét Đinh Trình Hâm này thật đấy, cái gì cũng Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ, cậu nhìn xuống đây mà xem, xem Đinh Trình Hâm khốn khổ như nào đây? Tên đáng ghét, cậu muốn tớ ngủ ngon thế nào? Tốt lành ra sao đây hả?
5 năm rồi, sắp đến lúc cậu phải đền bù 5 năm cho tớ rồi.
Hôm nay là ngày giỗ 5 năm của hắn.
Tôi cầm một bó hoa cúc đến cho hắn, ẩn dưới sâu là một nhành hồng đỏ nho nhỏ.
Tôi phải đến thật sớm, đến thật sớm cùng hắn đón bình minh, và để không chạm mặt ba mẹ hắn.
"Mã Gia Kỳ, 5 năm rồi, bình minh của 5 năm vẫn đẹp như vậy."
Tôi ngồi kế bên mộ hắn, nói vài ba câu, tay nắm lấy mặt dây chuyền có hình hắn trên cổ, xoa xoa như thể đang tâm sự với hắn vậy.
Dây chuyền này tôi đi làm sau ngày hắn mất vài hôm, là tấm hình mà tôi chụp lén lúc hắn đang cười, rất đẹp, tiên tử, rất thích.
Bình minh qua rồi, tôi lái xe ra biển.
Nhớ hắn từng nói, thích được ngắm biển, muốn được ngắm cùng với tôi.
Hôm nay tôi thực hiện nguyện vọng này của hắn, đi ngắm biển, với hắn.
Tôi ngồi trên bờ ngắm biển, mân mê mặt dây chuyền mãi, từ sáng đến hoàng hôn, đến khi màn đêm dần buông xuống, từ lúc người qua người lại, chạy nhảy đùa vui, đến lúc cô quạnh không người.
Tôi nhìn trời thở dài, lấy hơi hét lớn một tiếng yêu Mã Gia Kỳ.
Đinh Trình Hâm yêu Mã Gia Kỳ.
Cũng rất ghét Mã Gia Kỳ.
.
Tôi đang bước về phía biển, hi vọng tôi có thể nhẹ nhàng hoà làm một với nó.
Vứt tặng thân thể rỗng này cho biển, cho nguyện vọng cuối của Mã Gia Kỳ.
——
Tôi, hoạ sĩ D., Đinh Trình Hâm. Hắn, M., Mã Gia Kỳ.
Chàng trai 23 tuổi, thiếu niên 18 tuổi.
Đây là truyện ngắn cuối cùng của tôi.
Xin chào và tạm biệt.
Hoạ sĩ D. - xx.xx.xxxx
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store