ZingTruyen.Store

Oneshot | BrightWin | Gai Hoa Hồng

Gai Hoa Hồng

nhuthaoxinhdep

Bright có thói quen uống cà phê đêm. Bright cho rằng đời cậu cái khoái nhất đó là đắm mình trong bóng đèn vàng vọt nơi góc quán, nghe nhạc dây violon không lời, ngắm sự quạnh quẽ của đêm trên các đường phố Bangkok và uống một tách cà phê. Hôm nào cũng như hôm nào, tầm 10h30 phút. Cậu dắt xe ra, phi ra quán quen và ngồi đó đến tầm 1, 2 giờ sáng. Rồi về. Bright là sinh viên. Cậu học chiều. Cho nên cậu có thể dậy muộn.

Có hôm cậu tới quán. Hôm đó là ngày thượng tuần (tức 10 ngày đầu trong tháng á mấy thiếm). Trăng mỏng như lá liễu. Cậu bắt gặp một người con trai ngồi chêch chếch phía cây lá phong tay phải nơi cậu ngồi. Anh ta ngồi một mình. Ánh đèn vàng vọt của quán khiến mặt anh ta bềnh bệch. Cậu cảm thấy hơi lành lạnh.

Anh ta ngồi thì gần ngay bàn của cậu, 11 giờ... 12 giờ...

1 giờ...

Cậu lấy làm lạ. Tiến tới.

- Xin lỗi có làm phiền anh không?

Anh ta quay lại. Nhìn xoáy vào mắt cậu. Bất giác, cậu cảm thấy bủn rủn chân tay.

- Cậu cần hỏi gì?

Cậu luống cuống:

- Tôi... tôi... ờ không... tôi muốn hỏi anh... anh... mấy giờ rồi thôi.

Anh ta lạnh lùng:

- Một giờ mười phút.

Cậu gật đầu và quay về ghế của mình. Những câu hỏi nối tiếp nhau chạy trong đầu cậu.

Hôm sau cậu tới quán. Lại gặp người con trai ấy vẫn ngồi. Đúng chỗ hôm qua. Và chẳng có một thứ nước nào trên bàn cả. Cậu lấy làm lạ lắm. Định tò mò hỏi chủ quán. Nhưng xét thấy không tiện. Lại thôi. Cậu đoán chắc là anh ta thất tình hoặc giả như...

Hôm sau nữa lại thế. Cậu thủ hết can đảm:

- Xin lỗi tính tôi tò mò...

Anh ta khẽ cau mày. Soi cậu từ đầu tới chân.

- Đây là lần thứ hai. Anh lại định hỏi giờ phải không?

Cậu lắc đầu.

- Tôi muốn làm quen với anh.

- Vì sao? - Anh ta hất hàm.

- Tôi cũng chẳng biết nữa. - Cậu nhún vai.

Anh ta nói:

- Tôi ngồi chờ bạn trai tôi.

Cậu ngạc nhiên:

- Bạn trai anh?

Anh ta:

- Vâng! - Và giọng xa vắng - Anh ấy nhất định sẽ tới.

Cậu cắn môi lựa chọn lời. Rồi thở dài:

- Tôi tin anh sẽ gặp được.

Anh ta cười nhẹ:

- Cũng không biết nữa!

Anh ta tên là Win Metawin. Anh đợi bạn trai. Lạ lùng là họ không hề hẹn. Quán cà phê này là nơi họ đến với nhau ngày trước. Bây giờ bạn trai anh đâu? Sao không tới? Cậu tự hỏi và cảm thương cho tình yêu mù quáng của người con trai tên Win kia. Đồng thời cậu thấy ghét - chính xác là tức giận với gã người yêu của Win.

Bright và Win quen nhau từ ngày đấy. Hai người mỗi tối lại ngồi bàn luận với nhau về cuộc sống - con người, tâm đắc lắm.

Cậu bảo:

- Nếu không ngại, Win ạ! Tôi với anh có thể đi dạo phố không?

Anh ta lắc đầu:

- Tôi sợ anh ấy sẽ đến trong lúc chúng ta đang đi dạo phố. Tôi phải đợi.

Cậu bực bội:

- Đợi khỉ gì nữa, hôm nay là ngày thứ 10 rồi anh đã đợi. Hắn không tới đâu. Anh đừng quá phí công sức như thế chứ! Win!

Anh ta trợn mắt nhìn cậu:

- Nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ không trò chuyện với anh.

Cậu thở dài một lúc. Rồi hỏi:

- Anh có uống gì không, Win?

Anh lắc đầu, cậu lại bảo:

- Ăn cùng tôi một cái bánh nhé! Win...

Anh ta lắc đầu. Cậu vẫn lớn tiếng gọi:

- Chủ quán, cho cái bánh cuộn! Và hai cái đĩa.

Chủ quán mang ra cái bánh cuộn và hai cái đĩa. Cậu bảo:

- Anh cầm lấy một cái đi. Nể tôi một chút, Win!

Chủ quán vẫn đứng đấy. Nhìn chăm chăm vào cậu, ánh mắt rất nghi ngờ. Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đó. Cậu bảo:

- Chúng tôi trong sáng. Là bạn bè chứ chẳng là gì đâu. Chị đừng nghĩ linh tinh.

Chủ quán lùi lại vài bước, lắp bắp:

- Vâng, tôi không nghĩ linh tinh. Anh cứ ăn uống tự nhiên. Trong sáng, phải, anh chị rất trong sáng.

Cậu nhún vai chỉ vào anh ta:

- Đây là con trai chứ không phải con gái đâu.

Chủ quán gật gật cái đầu.

- Vâng! Con trai! Con trai...

Rồi chạy một mạch vào quầy.

Cậu nhún vai:

- Bà chủ quán này mắt có vấn đề. Nhìn anh thế này mà dám nói là con gái.

Anh ta bảo:

- Sau này cậu sẽ hiểu ý chủ quán vừa nói.

Cậu lấy làm lạ.

- Tại sao lại là sau này?

Anh ta im lặng mắt dõi về phía xa, rất xa. Cậu không hỏi nữa. Cậu ngồi im nhìn những giọt cà phê nhiễu xuống từ chiếc phin, tooc... tooc... tooc...

Hôm nay cậu tới quán với một bông hồng trong ba lô. Cậu muốn nói một cái gì đó, muốn làm một cái gì đó. Người con trai mang tên Win Metawin, phải, cậu cảm thấy mình cần. Cậu ngồi chờ từ lúc 8 giờ tối.

Tính đến hôm nay là một tháng hơn, chính xác là 49 ngày, kể từ hôm cậu nhìn thấy anh lần đầu tiên. 49 ngày. Đã đủ để cậu nói lời tỏ tình với anh chưa?

Cậu bỗng cảm thấy bồn chồn. Nhìn đồng hồ dạ quang, đã 12 giờ rồi, Win vẫn chưa tới. Cậu thở dài. Không lẽ vô duyên đến mức thế sao? Đúng hôm cậu muốn nói với Win thì...

Quán vắng. Chỉ có cậu là một gã trai. Cậu nhớ Win. Đôi mắt Win buồn. Đôi mắt ấy lúc nào cũng ươn ướt. Mái tóc đen mượt. Khuôn mặt bầu bĩnh, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng. Hai khoé môi trễ xuống như hờn dỗi, như muốn phiền lại như cam chịu. Bright nhớ.

- Xin lỗi có làm phiền anh không?

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người con trai.

- Anh cần hỏi gì?

Người con trai luống cuống.

- Tôi... tôi... ờ không... tôi muốn hỏi anh... anh... mấy giờ rồi thôi.

Cậu lạnh lùng.

- Một giờ mười phút.

Người con trai gục gặc đầu và quay về ghế của mình. Bright cảm thấy hơi bực bội. Cậu đang đợi Win. Cậu bực khi có kẻ phá vỡ khoảng không gian suy nghĩ của cậu.

Được một lát, người con trai lại hỏi:

- Xin lỗi tính tôi tò mò.

Cậu nhìn từ đầu đến chân người con trai. Đầu húi cua, khuôn mặt chữ điền, râu ria lởm chởm nhưng ăn mặc rất lịch sự. Cậu nói:

- Đây là lần thứ hai. Anh lại định hỏi giờ phải không?

Người con trai:

- Tôi, tôi buồn quá! Tôi muốn được tâm sự với ai đó.

Cậu:

- Vì sao anh chọn tôi?

Người con trai:

- Nếu tôi phán đoán không lầm thì anh đang đợi một ai đó.

Cậu:

- Phải! Tôi đợi... người tôi yêu. Nhưng nó liên quan gì đến anh?

Người con trai thở dài:

- Tôi cũng có một người yêu. Tôi đã từng như anh ngồi chờ đợi. Tôi biết cái cảm giác bây giờ của anh. Và tôi giờ đây đang mong muốn có được cái cảm giác đó khi ngồi nói chuyện với anh. Bởi tôi giờ đây muốn cũng không thể đợi chờ ai được. Người yêu tôi đã đi xa...

Cậu cảm thấy có một cái gì đó lờ mờ trong suy nghĩ. Người con trai tiếp tục:

- Khi ta yêu và được yêu thì lại làm khổ nhau bởi những giận hờn, cố chấp và trách cứ nhau hoài. Đến khi xa rồi mới hiểu thì đã muộn. Những ngày yêu thương đã không bao giờ quay lại. Win của tôi, anh biết không, Win của tôi... đã... Và người con trai gục đầu xuống bàn tay. Vai anh ta run lên. Anh ta khóc.

Cậu sững người.

- Xin lỗi, tôi hơi tò mò - cậu nói - Win anh vừa nhắc có phải người con trai tóc đen nhánh, bóng mượt, có đôi mắt buồn lúc nào cũng ươn ướt, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng...

Người con trai vùng dậy.

- Anh biết Win của tôi?

Cậu thấy lòng mình sụp đổ một cái gì đó. Cậu tựa cả người vào chiếc ba lô. Cậu nặng tới bảy mươi cân. Bông hồng có lẽ đã nát. Cậu nói:

- Anh ấy cũng ngồi đây, chờ anh suốt hơn một tháng qua.

Chàng trai mặt bệch ra, tái mét, nói líu lưỡi:

- Không thể thế được! Win đã... đã mất cách đây bốn mươi chín ngày rồi. Hôm nay là lễ bốn mươi chín ngày của em ấy. Có một cái gai hồng xuyên qua ba lô đâm vào lưng Bright. Người con trai lại khóc. Cậu lắc đầu:

- Không thể thế được. Anh ấy ngồi nói chuyện với tôi suốt bốn mươi chín ngày qua kia mà. Chị chủ quán, phải rồi, chị chủ quán biết đấy.

Cậu gọi chị chủ quán và bảo:

- Chị có thể nói cho anh này biết suốt những ngày qua, tôi với một anh chàng đã ngồi ở quán chị không?

Chị chủ quán nhìn người con trai rồi nói:

- Anh là bạn cậu này phải không? (chỉ vào Bright) Anh nên đưa bạn mình đi khám đi. Cậu ta bị mộng du thì phải. Toàn nói chuyện một mình và...

Cậu gào lên:

- Không phải! Tôi không ngồi một mình. Tôi ngồi với Win.

Lại một chiếc gai hồng đâm lún vào da thịt cậu.

________

Như thường lệ nếu yêu thương toi và những đứa con này hãy để lại cảm nhận nhé.

Sao tôi vẫn thấy nó ngược chưa đủ nhỉ?

Nếu đứa con này may mắn nhận được nhiều phản hồi tích cực. Tôi sẽ viết thêm một long fic có nội dung tiếp nối cái one shot này.

Ể khuya nay còn extra của "trà đào" nữa nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store