Oneshort Santake
"Takemichi à, em ở tạm phòng này nha"
"Em là Omega, cũng nên hãy dè chừng nha"Cô gái với mái tóc hồng đang dắt theo cậu nhóc tóc vàng đi bên phía sau, Tachibana Hinata là một cô gái thành đạt, có công ăn chuyện làm với thu nhập làm ăn ổn định, cô sống cùng với em trai mình là Tachibana Naoto. Hôm nay là ngày khá quan trọng khi em họ cô, Hanagaki Takemichi sẽ chuyển lên sống cùng với chị em cô, để tiện cho việc đi học.Takemichi choáng ngợp với căn phòng trước mắt, đối với những người ở đây có thể nó không quá là to, nhưng đối với người tiết kiệm như Takemichi thì đây có lẽ là một nơi rất tốt với cậu. Căn phòng với đủ những thứ cần thiết đủ cho một người dùng mặc dù nó chỉnh mới được chỉnh sửa lại từ phòng làm việc của Hinata, Takemichi đẩy vội hành lý đi vào bên trong. Gật đồng cảm ơn nhẹ Hinata một cái, hôm nay là ngày đầu cậu sẽ sống một cuộc sống ở thành phố. Thu dọn đồ đạc xếp vào tủ gọn gàng, bày nhẹ trang trí một số món đồ dùng quen thuộc. //Rột// Đẩy nhẹ mở cửa ban công ra, Takemichi vươn vai thở mạnh một cái, không khí ở Tokyo thật biết cách làm cho người ta nao núng, nhưng đối với một Omega như cậu thì lại có chút nguy hiểm. ___________________________________________Takemichi hiện tại đang đi dọc theo con đường Shibuya sầm uất vào buổi đêm, lúc nãy trong lúc cậu bảo Hinata rằng mình sẽ ra ngoài đi dạo thì cô có chút lo lắng, dù gì bản thân cậu cũng là một omage, đi ra đường vào buổi tối thế này cũng không hay. Nhưng sau một hồi đặt ra nhiều điểu khoản khác nhau như là "Cậu sẽ về đúng giờ," "Cậu có thể tự bảo vệ mình", vân vân và mây mây thì Hinata cũng đồng ý để cậu đi dạo chơi. Lướt tay sang những tấm kính bảng hiệu to dọc phố, Takemichi để ý thấy có một tiệm bánh ngọt nổi bật nằm giữa phố đang tuyển nhân viên. Vội vã đi vào xin tìm thử, dù gì thì cậu cũng nên tìm một công việc làm thêm, phụ giúp cho tiền học phí. "Dạ cho hỏi bên mình còn tuyển nhân viên không ạ?"Trước mặt Takemichi là một cô gái nhìn thoại vẫn còn rất trẻ, mái tóc màu đỏ rượu nổi bật dài qua vai, gương mặt phúc hậu nhìn Takemichi cười nói. "À có nha em, em đi theo chị"Takemichi gật đầu đi theo cô gái kia vào bên trong, ở đây cậu thấy còn có những người khác, nhưng đa số đều là nữ nhân, và hình thì chắc mọi người đều hơn tuổi cậu khá nhiều. Bỗng một cô gái với mái tóc vàng ngắn đi ra chào hỏi cậu. "Chào em, chị là Gina Chiharu, rất vui được gặp em!!!"
"Dạ xin chào ạ!!"
"May quá, đang trong lúc tiệm thiếu nhân viên mà em lại ứng vào, bây giờ em có thể làm luôn nha!!!! À quên tự giới thiệu, chị là Keiko Mamiko, chị là chủ ở đây!!"
"Dạ em là Hanagaki Takemichi ạ, rất mong được giúp đỡ!!"Takemichi có chút bất ngờ, chỉ như thế là cậu được nhận rồi sao?? Có hơi nhanh quá không, nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, những người còn lại cũng nhanh chóng ra tiến tới giới thiệu bản thân với Takemichi. Vì không có kinh nghiệm trong việc làm bánh hay pha đồ uống nên chị Mamiko đã sắp cho cậu đi bưng bàn. ______________________________________________"Gina-san, bàn số 4 còn một nước nha chị!!"
"Từ từ thôi Takemichi, kẻo ngã bây giờ."Chiharu hoảng hốt nhìn con người siêng năng trước mặt, sau khi sắp xếp vào làm việc thì Takemichi đã bật sang chế độ người siêng năng mà bắt nhịp với công việc. Cậu chạy từ phía này sang phía kia, chăm chút vào việc tiếp nhận khách hàng. "Ah xin chào quý khách!!"Takemichi nhìn ra phía cửa mà mở lời thân thiện, bỗng cậu bị chú ý bởi người trước mặt. Người đàn ông với mái tóc hồng dài để về phía sau, đôi mắt anh ta sắc xảo nhìn thẳng vào người Takemichi khiến cậu có chút hoảng sợ mà co người lại, hai vết sẹo ngay miệng của anh ta nhìn cũng thật bắt mắt, nó khiến Takemichi có chút muốn chạm vào. "À, cho tôi hai túi Taiyaki"
"Dạ vâng, sẽ có ngay ạ"Takemichi gật gật rồi xoay người đi vào bên trong gian bếp, người đàn ông bên ngoài nhìn theo bóng lưng cậu mà có chút đăm chiêu. Sanzu Haruchiyo với tên gọi khác là no.2 của Phạm Thiên, hôm nay vẫn như mọi khi, hắn ghé đến tiệm bánh này để mua taiyaki cho Mikey. Vừa mở cửa vào tiệm thì ánh mắt hắn đã bị thu hút bởi vật nhỏ trước mặt, mặc dù là con trai nhưng Takemichi lại rất xinh đẹp, nó cứ như là một liều thuốc gây mê cho Haruchiyo hắn. "Dạ bánh của quý khách đây"Takemichi đem bánh ra đưa cho Sanzu, trong lúc vô tình mà vấp ngã vào lòng người kia. Mùi hương hoa hướng dương thoáng tiết ra sọt vào mũi Sanzu. Hắn trợn mắt to, gì đây omega sao? Hắn khẽ cười nhìn người trước mắt, cậu sẽ phải là của hắn, đưa tiền bánh cho cậu rồi nhanh chóng quay gót rời đi. Takemichi nhìn theo người kia mà lòng có cảm giác lạ, có lẽ sẽ sắp có chuyện gì đó xảy ra với cậu.______________________________________________"Chúc mừng chị, chị Hinata!!"Takemichi đang khoác trên mình một bộ vest với màu sắc khá trầm, hôm nay nhà cậu có tổ chức tiệc lớn, mục đích cũng là chúc mừng cho Hinata khi cô đã được thăng chức trong bệnh viện, nơi mà cô đang làm việc. Nhận lấy ly rượu từ phía phục vụ, Takemichi 18 tuổi đầu vẫn còn mới lạ với chất cồn nên cậu cũng chỉ cười cười nhận tạm chứ không uống. Hướng mắt nhìn ra cổng, gì đây mọi người đang bàn tán về cái gì vậy?Hướng Takemichi đang nhìn bỗng thấy bóng người quen thuộc, chẳng phải đó là người đàn ông hôm trước ở tiệm bánh hay sao? Anh ta cũng là bạn của chị Hinata à? Phía bên Sanzu Haruchiyo, anh là một người bạn với Hinata nên dĩ nhiên hôm nay anh sẽ tới, vừa bước vào không gian bữa tiệc thì ngay thay anh đã chú ý đến vật nhỏ tóc vàng kia, nở miệng cười cười tiến tới phía trước, mặc cho mọi người ngó nhìn. "Xin chào em, rất vui đưa gặp lại, anh là Sanzu Haruchiyo!!"
"À xin chào..."Đối với người trước mặt thì Takemichi có chút dè chừng, dù gì cậu cũng chỉ mới lên Tokyo được vài tháng, vẫn chưa biết rõ được con người ở đây như thế nào. Đảo mắt nhìn sang người đàn ông đang nói chuyện với mình, Takemichi cảm thấy có chút tò mò về người này, cậu muốn tìm hiểu sâu xa hơn nhưng vẫn có chút sợ hãi và không muốn thực hiện. Sanzu thấy vật nhỏ đăm chiêu nhìn mình suy nghĩ mà khẽ cười trong lòng, vật nhỏ của anh thật xinh đẹp, à không rất rất xinh đẹp là đằng khác. Khuôn mặt nhỏ với cặp mắt xanh kia cứ như một thứ thuốc mới mà thu hút lấy anh, khiến anh chỉ muốn giữ nó cho bản thân mình. Tiết tố mùi hoa hướng dương cứ như theo trực giác mà tiết ra càng khiến anh thêm phần chiếm hữu, thật muốn nhanh nhanh bắt lấy vật nhỏ này về nhà rồi giữ cho riêng mình. "Anh mời em một ly nhé!!"
"Dạ vâng"Ánh mắt si tình nhìn người nhỏ trước mặt đang từ từ uống đi cái chất lỏng bên trong ly kia, Sanzu Haruchiyo đã biết yêu, đúng là anh đã yêu Takemichi rồi. _____________________________________________"Hức...hức..từ từ thôi"Sanzu đang bế người trước mắt mà đi về một phía nào đó, Takemichi vì không quen tiếp xúc với chất cồn nên vừa uống một tí đã ngã say, hại Sanzu phải bế cậu về phòng nghỉ. Đẩy cửa đặt vật nhỏ kia lên phía giường, đứng nhìn người bên phía giường. Áo vest từ khi nào đã bị cởi ra, chiếc áo sơ mi bên trong cũng đã bị vì va chạm mà nhăn nhó từ lúc nào không hay, tiết tố không tự chủ mà trực tiếp tỏa ra ngào ngạt. Sanzu đứng đấy hít lấy hít để cái mùi hương khiến hắn nhớ nhung kìa, phải kể từ khi gặp Takemichi, ngày nào hắn cũng nhớ nhưng về cậu, nhớ đến khuôn mặt với nhiều chi tiết xinh đẹp, nhớ đến cái mùi hương như là một liều thuốc mới của hắn. Không kiềm được bản thân liền cúi xuống hôn người trước mặt, cái môi ngọt ngào đang khiến hắn đắm say mà hôn không ngừng này là gì. Chết tiệt, không được rồi...hắn không kiềm chế được. Đưa mặt gần đến gáy người kia, không nhân nhượng mà cắn liền một cái, thật nhẹ nhỏm, vật nhỏ này bây giờ là của hắn. "Ah~~"Không tự nhủ mà rên nhẹ lên một tiếng, Sanzu mỉm cười thỏa mãn, hắn nhanh chóng thoát y cho người bên dưới. Quả thật, đúng như hắn nghĩ, vật nhỏ không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà đến thân hình cũng rất tuyệt vời, hai nhũ hoa hồng hào cứ mấp máy run lên vì lạnh, thoát ẩn thoát hiện trước mắt Sanzu. Cặp đùi nõn nà cùng với đôi chân dài thẳng tấp khiến người kia thêm trăm phần quyến rũ, đưa tay vuốt dọc đùi. Takemichi theo đấy mà cũng rên nhẹ, cậu rất nhạy cảm với những việc như này. Sanzu cúi người xuống sau khi vừa thoát y cho bản thân, anh cúi xuống tiếp tục công việc cày cáy người dưới thân kia, liếm lám từ cổ cậu cho đến xương quai xanh, rồi đến ngực. Đảo một vòng quanh nhũ hoa, tay anh dùng để xoa bên kia, bên còn lại được miệng chăm sóc mà tích cực liếm láp, lâu lâu còn dùng răng cà cạ vào. Takemichi đang say giấc ngủ vì say bỗng chốc khó chịu, cứ như ai đó đang làm phiền cậu. Miệng không ngừng rên nhẹ lên, tay vung qua vung lại như có ý đẩy cái vật đang làm phiền cậu ra, vô tình trúng vào đầu của Sanzu. Có chút khó chịu vì người phía dưới không phối hợp, Sanzu dùng thắt lưng của mình mà cố định tay Takemichi lên phía đỉnh đầu cậu, tiếp tục lại với công việc của mình. Tay vừa đưa ra tháo quần lót cậu xuống, đã nhanh chóng đưa tay mà vuốt nhẹ cự vật kia, đưa lên đưa xuống. Takemichi bỗng chốc lại bị khoái cảm kia làm cho tỉnh dậy, lười biếng mở mắt dậy, gì đây tay cậu bị trói rồi còn người phía trước, anh Sanzu đang làm gì cậu vậy?? Vùng vẫy như cố ý thoát ra, nhưng Sanzu như tính được trước mà dùng sức cố định chân cậu lại, tay kia đang vuốt lấy cự vật cũng di chuyển nhanh hơn. Takemichi bị cho cảm giác mới lạ làm cho say sẫm, được một chút đã bắn ra. Xấu hổ nhìn cái chất đang dính lên bụng người đàn ông trước mặt, Sanzu thích thú nhìn người phía dưới đang lấy tay che mặt. Hắn không chần chừ đưa tay xuống phía bên dưới huyệt nhỏ, chiếc huyệt hồng hào cứ mấp máy, thấy người kia cứ nhìn vào nơi nhạy cảm, Takemichi có chút ngượng mà khép hai chân lại với nhau. "Không sao, để anh ngắm"Đưa tay tách chân cậu ra, ngón tay dè chừng đưa vào bên trong huyệt, người Takemichi giật nảy lên, đừng mà. Sanzu vẫn mặc kệ người kia đang bị trói tay và đang ngượng ngùng che mặt, anh ra sức nới lỏng cái huyệt kia để vừa với kích thước của mình. Takemichi phía dưới bị khoái cảm làm cho đỏ mặt, cậu cố gắng kiềm nén lại tiếng rên rỉ của bản thân nhưng không thể. Bỗng Sanzu rút hẳn ba ngón tay đang bên trong huyệt, không hẹn mà đưa dương vật của mình vào. "Ah~ đau, mau lấy ra"Takemichi có chút nhăn mặt, cái kia to quá, bên dưới của cậu rách mất. Sanzu hắt hơi, vật nhỏ của hắn đúng là làm hắn say mê mà, cái huyệt kia cứ như mong muốn hắn mà hút chặt hắn không ngừng. Bắt đầu luân động phía dưới, Sanzu quả thật là rất nhiều kinh nghiệm, cứ rút ra rồi lại đẩy sâu vào khiến cho Takemichi bên dưới cứ phải trợn mắt, nước dãi cũng chảy ra rất nhiều từ phía miệng. "Ah~"Cậu lại ra rồi, nhưng người bên trên kia vẫn chưa có gì là xảy ra, hắn vẫn tích cực đẩy lấy thân dưới mà ra vào. Sanzu bế người phía dưới để đặt lên phía thân mình, hắn đẩy nhanh lấy cự vật mà ra vào chiếc huyệt tội nghiệp, đã bị dò vày hơn cả tiếng. Takemichi một lần nữa bị khoái cảm ập tới mà ngã vào lòng Sanzu. "Ah~~không, em ra"
"Chờ tôi!!"Sanzu đẩy nhanh vào hậu huyệt kia, rồi không hẹn mà xuất vào bên trong. Dòng tinh dịch nóng chạy vào hậu huyệt kia, nhiều đến mức tràn hẳn ra bên ngoài, Takemichi đồng thời cũng ra, mệt mỏi nằm ngã người ra phía giường. Sanzu nhanh chóng lật người bên dưới lại, một lần nữa cho cự vật của mình vào đẩy mạnh, Takemichi có chút hoảng rồi cũng bị cuốn theo khoái cảm. Và cả đêm đó, không biết họ đã làm bao nhiêu lần, làm tại bao nhiêu nơi mà cả căn phòng của Takemichi cứ như bị xáo trộn.__________________________________________Ánh sáng chiếu rội vào phòng, Takemichi đang nằm ngủ trong lòng Sanzu và cả hai đều đang lõa thể, lười biếng đưa mở mắt dậy, khuôn ngực của người kia làm cho cậu có chút hoảng hốt, ký ức ngày hôm qua nhanh chóng như một cuốn phim mà chạy vào não cậu. Giật mình ngồi hẳn dậy, lấy chăn che đi bản thân đang đầy vết hôn của mình, cùng vô tình làm cho Sanzu bên cạnh bị tỉnh giấc. "Hmmm em ngủ chút đi..."
"Hức....hức...em...em..chúng ta đã..đã"
"Tôi biết!"
"Giờ sao đây ạ? Em là omega"Takemichi bật khóc, gì vậy cậu chỉ mới lên Tokyo được có vài tháng mà, sao lại có thể xảy ra chuyện như vầy rồi. Sanzu thấy vật nhỏ của mình khóc thì cũng mềm lòng mà ngồi ôm lấy cậu vuốt ve."Không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm"Takemichi nghi hoặc nhìn người trước mắt, không phải cậu không tin hắn nhưng cậu là omega đấy, có thể mang thai và sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của cậu, đưa tay lên xoa xoa bụng. Sanzu cũng như hiểu được ý mà tựa cằm lên đầu cậu, vuốt vuốt lưng người kia. "Không sao, nếu có con thì anh sẽ nuôi"__________________________________________"Anh ơi, em có thai rồi!"Takemichi không tin đưa cái que mình vừa thử cho Sanzu xem, họ đã đi vào mối quan hệ tình yêu nhưng có lẽ cậu vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này. Sanzu đang ngồi lau thanh katana xém tí trượt tay, mở mắt to nhìn cậu. "Anh...anh sắp làm ba rồi!!"Buông đi thanh katana trong tay mà chạy nhanh lại bế vật nhỏ kia, xoay xoay vài vòng. Takemichi có thể thấy được sự hạnh phúc trên mặt người kia, lòng thoáng chốc cũng vui lên, cậu cứ sợ rằng hắn sẽ không chấp nhận được bé này."Vợ à mình làm đi.."
"Ah~~nhẹ thôi~~" Sau đấy không lâu thì họ đăng ký kết hôn, nhưng lại không làm đám cưới vì bụng Takemichi đã to lên thấy hẳn, sau hơn 9 tháng 10 này mang nặng đẻ đau, với những lần ốm nghén khiến Sanzu đang họp bang với Phạm Thiên cũng bỏ về giữa chừng. Nhóc con của họ khỏe mạnh được sinh ra đời, Sanzu Daisuke tên của thằng nhóc. Được chăm sóc dưới môi trường sắp xếp tốt nhất, lâu lâu Sanzu cũng dắt theo cậu nhóc đến trụ sở của Phạm Thiên. Gặp gỡ được nhiều chú khác, nhóc được mọi người tặng toàn là đồ độc lạ, chú Ran rất thích cho bé Baton mặc dù sau đấy là bị chú Kakuchou mắng cho không chừa tội nào, nghĩ sao nhóc con mới được 3-4 tuổi mà anh lại có thể tặng baton thế hả.
________________________________
"Mọi người cười lên nào!!"Cả nhà Sanzu hôm nay có lịch đi chụp ảnh gia đình cùng nhau, cậu nhóc hiếu hức ngồi vui vẻ bên đống đồ chơi. Takemichi ngồi bên cạnh con mình mà chỉnh lại quần áo cho cậu nhóc, chiếc nhẫn trên tay thu hút đi ánh mắt của rất nhiều người. Đúng vậy, tháng trước họ đã làm đám cưới, có rất nhiều người đến chúc phúc cho họ và một điều làm Takemichi hạnh phúc nữa đó chính là con trai cậu đã tự tay cầm váy đưa cậu vào lễ đường. Takemichi quả như là đã người có gia đình, cậu càng ngày càng trở nên sắt sảo, gương mà đã đẹp nay còn đẹp hơn, và điều đó chính là điều làm cho Sanzu yêu mê say đắm. Thật may, khi cậu đã là của hắn.
________________________________
"KHÔNG!!!!!!!" Tiếng hét của Sanzu ngày một rõ lớn, đúng vậy nhà của anh vừa bị kẻ thù của Phạm Thiên tấn công, và Takemichi đã vừa đỡ cho anh vài phát đạn mà bây giờ đang nằm thấp thỏm dưới sàn. Tay đưa thanh katana chém vào người trước mặt, hắn run rẩy ôm lấy thân hình bé nhỏ kia. Takemichi khó khăn đưa tay chạm vào má người kia, có lẽ cậu sắp không ổn rồi, giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu vẫn chưa hết tình yêu với người đàn ông này, tại sao cậu có thể chết được. "Hức...hức..em đi đấy, anh chăm sóc con thật cẩn thận, nhớ đừng..đừng có đi ăn uống say với mấy người anh em, rồi lại bỏ quên Daisuke ở trường học.....à còn nữa, nhớ phải chăn sóc cho cả anh em của anh nữa, họ rất quý anh...hức...và em...em yêu anh nhiều lắm!!!" Takemichi nói rồi nhắm mắt, tay cũng theo hướng mà tuột xuống phía dưới. Cậu đã đi rồi, Sanzu thống khổ gào thét, không, vật nhỏ của hắn, tình yêu của hắn, không thể nào cứ bỏ hắn mà đi như vậy được. //ĐOÀNG// Hai thân thể nằm cạnh nhau, hai bàn tay đan vào với nhau, chiếc nhẫn kết hôn cứ như một vì sao mà chiếu sáng, ánh lên một tình yêu đẹp. Phải Sanzu đã tự sát, anh đi theo tình yêu của mình mà lại vô tình bỏ rơi lại một thứ khác, Daisuke sau khi đi học về thì lại biết tin mình thành trẻ mồ côi, cậu nhóc có chút đau khỗ được thành viên Phạm Thiên đón về nuôi dưỡng, học cách quên đi và trả thù.
________________________________
"Xin chào cậu tên là gì??"
"Tớ là Sanzu Haruchiyo, còn cậu??"
"Hanagaki Takemichi, rất vui được làm quen!!"
"Em là Omega, cũng nên hãy dè chừng nha"Cô gái với mái tóc hồng đang dắt theo cậu nhóc tóc vàng đi bên phía sau, Tachibana Hinata là một cô gái thành đạt, có công ăn chuyện làm với thu nhập làm ăn ổn định, cô sống cùng với em trai mình là Tachibana Naoto. Hôm nay là ngày khá quan trọng khi em họ cô, Hanagaki Takemichi sẽ chuyển lên sống cùng với chị em cô, để tiện cho việc đi học.Takemichi choáng ngợp với căn phòng trước mắt, đối với những người ở đây có thể nó không quá là to, nhưng đối với người tiết kiệm như Takemichi thì đây có lẽ là một nơi rất tốt với cậu. Căn phòng với đủ những thứ cần thiết đủ cho một người dùng mặc dù nó chỉnh mới được chỉnh sửa lại từ phòng làm việc của Hinata, Takemichi đẩy vội hành lý đi vào bên trong. Gật đồng cảm ơn nhẹ Hinata một cái, hôm nay là ngày đầu cậu sẽ sống một cuộc sống ở thành phố. Thu dọn đồ đạc xếp vào tủ gọn gàng, bày nhẹ trang trí một số món đồ dùng quen thuộc. //Rột// Đẩy nhẹ mở cửa ban công ra, Takemichi vươn vai thở mạnh một cái, không khí ở Tokyo thật biết cách làm cho người ta nao núng, nhưng đối với một Omega như cậu thì lại có chút nguy hiểm. ___________________________________________Takemichi hiện tại đang đi dọc theo con đường Shibuya sầm uất vào buổi đêm, lúc nãy trong lúc cậu bảo Hinata rằng mình sẽ ra ngoài đi dạo thì cô có chút lo lắng, dù gì bản thân cậu cũng là một omage, đi ra đường vào buổi tối thế này cũng không hay. Nhưng sau một hồi đặt ra nhiều điểu khoản khác nhau như là "Cậu sẽ về đúng giờ," "Cậu có thể tự bảo vệ mình", vân vân và mây mây thì Hinata cũng đồng ý để cậu đi dạo chơi. Lướt tay sang những tấm kính bảng hiệu to dọc phố, Takemichi để ý thấy có một tiệm bánh ngọt nổi bật nằm giữa phố đang tuyển nhân viên. Vội vã đi vào xin tìm thử, dù gì thì cậu cũng nên tìm một công việc làm thêm, phụ giúp cho tiền học phí. "Dạ cho hỏi bên mình còn tuyển nhân viên không ạ?"Trước mặt Takemichi là một cô gái nhìn thoại vẫn còn rất trẻ, mái tóc màu đỏ rượu nổi bật dài qua vai, gương mặt phúc hậu nhìn Takemichi cười nói. "À có nha em, em đi theo chị"Takemichi gật đầu đi theo cô gái kia vào bên trong, ở đây cậu thấy còn có những người khác, nhưng đa số đều là nữ nhân, và hình thì chắc mọi người đều hơn tuổi cậu khá nhiều. Bỗng một cô gái với mái tóc vàng ngắn đi ra chào hỏi cậu. "Chào em, chị là Gina Chiharu, rất vui được gặp em!!!"
"Dạ xin chào ạ!!"
"May quá, đang trong lúc tiệm thiếu nhân viên mà em lại ứng vào, bây giờ em có thể làm luôn nha!!!! À quên tự giới thiệu, chị là Keiko Mamiko, chị là chủ ở đây!!"
"Dạ em là Hanagaki Takemichi ạ, rất mong được giúp đỡ!!"Takemichi có chút bất ngờ, chỉ như thế là cậu được nhận rồi sao?? Có hơi nhanh quá không, nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, những người còn lại cũng nhanh chóng ra tiến tới giới thiệu bản thân với Takemichi. Vì không có kinh nghiệm trong việc làm bánh hay pha đồ uống nên chị Mamiko đã sắp cho cậu đi bưng bàn. ______________________________________________"Gina-san, bàn số 4 còn một nước nha chị!!"
"Từ từ thôi Takemichi, kẻo ngã bây giờ."Chiharu hoảng hốt nhìn con người siêng năng trước mặt, sau khi sắp xếp vào làm việc thì Takemichi đã bật sang chế độ người siêng năng mà bắt nhịp với công việc. Cậu chạy từ phía này sang phía kia, chăm chút vào việc tiếp nhận khách hàng. "Ah xin chào quý khách!!"Takemichi nhìn ra phía cửa mà mở lời thân thiện, bỗng cậu bị chú ý bởi người trước mặt. Người đàn ông với mái tóc hồng dài để về phía sau, đôi mắt anh ta sắc xảo nhìn thẳng vào người Takemichi khiến cậu có chút hoảng sợ mà co người lại, hai vết sẹo ngay miệng của anh ta nhìn cũng thật bắt mắt, nó khiến Takemichi có chút muốn chạm vào. "À, cho tôi hai túi Taiyaki"
"Dạ vâng, sẽ có ngay ạ"Takemichi gật gật rồi xoay người đi vào bên trong gian bếp, người đàn ông bên ngoài nhìn theo bóng lưng cậu mà có chút đăm chiêu. Sanzu Haruchiyo với tên gọi khác là no.2 của Phạm Thiên, hôm nay vẫn như mọi khi, hắn ghé đến tiệm bánh này để mua taiyaki cho Mikey. Vừa mở cửa vào tiệm thì ánh mắt hắn đã bị thu hút bởi vật nhỏ trước mặt, mặc dù là con trai nhưng Takemichi lại rất xinh đẹp, nó cứ như là một liều thuốc gây mê cho Haruchiyo hắn. "Dạ bánh của quý khách đây"Takemichi đem bánh ra đưa cho Sanzu, trong lúc vô tình mà vấp ngã vào lòng người kia. Mùi hương hoa hướng dương thoáng tiết ra sọt vào mũi Sanzu. Hắn trợn mắt to, gì đây omega sao? Hắn khẽ cười nhìn người trước mắt, cậu sẽ phải là của hắn, đưa tiền bánh cho cậu rồi nhanh chóng quay gót rời đi. Takemichi nhìn theo người kia mà lòng có cảm giác lạ, có lẽ sẽ sắp có chuyện gì đó xảy ra với cậu.______________________________________________"Chúc mừng chị, chị Hinata!!"Takemichi đang khoác trên mình một bộ vest với màu sắc khá trầm, hôm nay nhà cậu có tổ chức tiệc lớn, mục đích cũng là chúc mừng cho Hinata khi cô đã được thăng chức trong bệnh viện, nơi mà cô đang làm việc. Nhận lấy ly rượu từ phía phục vụ, Takemichi 18 tuổi đầu vẫn còn mới lạ với chất cồn nên cậu cũng chỉ cười cười nhận tạm chứ không uống. Hướng mắt nhìn ra cổng, gì đây mọi người đang bàn tán về cái gì vậy?Hướng Takemichi đang nhìn bỗng thấy bóng người quen thuộc, chẳng phải đó là người đàn ông hôm trước ở tiệm bánh hay sao? Anh ta cũng là bạn của chị Hinata à? Phía bên Sanzu Haruchiyo, anh là một người bạn với Hinata nên dĩ nhiên hôm nay anh sẽ tới, vừa bước vào không gian bữa tiệc thì ngay thay anh đã chú ý đến vật nhỏ tóc vàng kia, nở miệng cười cười tiến tới phía trước, mặc cho mọi người ngó nhìn. "Xin chào em, rất vui đưa gặp lại, anh là Sanzu Haruchiyo!!"
"À xin chào..."Đối với người trước mặt thì Takemichi có chút dè chừng, dù gì cậu cũng chỉ mới lên Tokyo được vài tháng, vẫn chưa biết rõ được con người ở đây như thế nào. Đảo mắt nhìn sang người đàn ông đang nói chuyện với mình, Takemichi cảm thấy có chút tò mò về người này, cậu muốn tìm hiểu sâu xa hơn nhưng vẫn có chút sợ hãi và không muốn thực hiện. Sanzu thấy vật nhỏ đăm chiêu nhìn mình suy nghĩ mà khẽ cười trong lòng, vật nhỏ của anh thật xinh đẹp, à không rất rất xinh đẹp là đằng khác. Khuôn mặt nhỏ với cặp mắt xanh kia cứ như một thứ thuốc mới mà thu hút lấy anh, khiến anh chỉ muốn giữ nó cho bản thân mình. Tiết tố mùi hoa hướng dương cứ như theo trực giác mà tiết ra càng khiến anh thêm phần chiếm hữu, thật muốn nhanh nhanh bắt lấy vật nhỏ này về nhà rồi giữ cho riêng mình. "Anh mời em một ly nhé!!"
"Dạ vâng"Ánh mắt si tình nhìn người nhỏ trước mặt đang từ từ uống đi cái chất lỏng bên trong ly kia, Sanzu Haruchiyo đã biết yêu, đúng là anh đã yêu Takemichi rồi. _____________________________________________"Hức...hức..từ từ thôi"Sanzu đang bế người trước mắt mà đi về một phía nào đó, Takemichi vì không quen tiếp xúc với chất cồn nên vừa uống một tí đã ngã say, hại Sanzu phải bế cậu về phòng nghỉ. Đẩy cửa đặt vật nhỏ kia lên phía giường, đứng nhìn người bên phía giường. Áo vest từ khi nào đã bị cởi ra, chiếc áo sơ mi bên trong cũng đã bị vì va chạm mà nhăn nhó từ lúc nào không hay, tiết tố không tự chủ mà trực tiếp tỏa ra ngào ngạt. Sanzu đứng đấy hít lấy hít để cái mùi hương khiến hắn nhớ nhung kìa, phải kể từ khi gặp Takemichi, ngày nào hắn cũng nhớ nhưng về cậu, nhớ đến khuôn mặt với nhiều chi tiết xinh đẹp, nhớ đến cái mùi hương như là một liều thuốc mới của hắn. Không kiềm được bản thân liền cúi xuống hôn người trước mặt, cái môi ngọt ngào đang khiến hắn đắm say mà hôn không ngừng này là gì. Chết tiệt, không được rồi...hắn không kiềm chế được. Đưa mặt gần đến gáy người kia, không nhân nhượng mà cắn liền một cái, thật nhẹ nhỏm, vật nhỏ này bây giờ là của hắn. "Ah~~"Không tự nhủ mà rên nhẹ lên một tiếng, Sanzu mỉm cười thỏa mãn, hắn nhanh chóng thoát y cho người bên dưới. Quả thật, đúng như hắn nghĩ, vật nhỏ không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà đến thân hình cũng rất tuyệt vời, hai nhũ hoa hồng hào cứ mấp máy run lên vì lạnh, thoát ẩn thoát hiện trước mắt Sanzu. Cặp đùi nõn nà cùng với đôi chân dài thẳng tấp khiến người kia thêm trăm phần quyến rũ, đưa tay vuốt dọc đùi. Takemichi theo đấy mà cũng rên nhẹ, cậu rất nhạy cảm với những việc như này. Sanzu cúi người xuống sau khi vừa thoát y cho bản thân, anh cúi xuống tiếp tục công việc cày cáy người dưới thân kia, liếm lám từ cổ cậu cho đến xương quai xanh, rồi đến ngực. Đảo một vòng quanh nhũ hoa, tay anh dùng để xoa bên kia, bên còn lại được miệng chăm sóc mà tích cực liếm láp, lâu lâu còn dùng răng cà cạ vào. Takemichi đang say giấc ngủ vì say bỗng chốc khó chịu, cứ như ai đó đang làm phiền cậu. Miệng không ngừng rên nhẹ lên, tay vung qua vung lại như có ý đẩy cái vật đang làm phiền cậu ra, vô tình trúng vào đầu của Sanzu. Có chút khó chịu vì người phía dưới không phối hợp, Sanzu dùng thắt lưng của mình mà cố định tay Takemichi lên phía đỉnh đầu cậu, tiếp tục lại với công việc của mình. Tay vừa đưa ra tháo quần lót cậu xuống, đã nhanh chóng đưa tay mà vuốt nhẹ cự vật kia, đưa lên đưa xuống. Takemichi bỗng chốc lại bị khoái cảm kia làm cho tỉnh dậy, lười biếng mở mắt dậy, gì đây tay cậu bị trói rồi còn người phía trước, anh Sanzu đang làm gì cậu vậy?? Vùng vẫy như cố ý thoát ra, nhưng Sanzu như tính được trước mà dùng sức cố định chân cậu lại, tay kia đang vuốt lấy cự vật cũng di chuyển nhanh hơn. Takemichi bị cho cảm giác mới lạ làm cho say sẫm, được một chút đã bắn ra. Xấu hổ nhìn cái chất đang dính lên bụng người đàn ông trước mặt, Sanzu thích thú nhìn người phía dưới đang lấy tay che mặt. Hắn không chần chừ đưa tay xuống phía bên dưới huyệt nhỏ, chiếc huyệt hồng hào cứ mấp máy, thấy người kia cứ nhìn vào nơi nhạy cảm, Takemichi có chút ngượng mà khép hai chân lại với nhau. "Không sao, để anh ngắm"Đưa tay tách chân cậu ra, ngón tay dè chừng đưa vào bên trong huyệt, người Takemichi giật nảy lên, đừng mà. Sanzu vẫn mặc kệ người kia đang bị trói tay và đang ngượng ngùng che mặt, anh ra sức nới lỏng cái huyệt kia để vừa với kích thước của mình. Takemichi phía dưới bị khoái cảm làm cho đỏ mặt, cậu cố gắng kiềm nén lại tiếng rên rỉ của bản thân nhưng không thể. Bỗng Sanzu rút hẳn ba ngón tay đang bên trong huyệt, không hẹn mà đưa dương vật của mình vào. "Ah~ đau, mau lấy ra"Takemichi có chút nhăn mặt, cái kia to quá, bên dưới của cậu rách mất. Sanzu hắt hơi, vật nhỏ của hắn đúng là làm hắn say mê mà, cái huyệt kia cứ như mong muốn hắn mà hút chặt hắn không ngừng. Bắt đầu luân động phía dưới, Sanzu quả thật là rất nhiều kinh nghiệm, cứ rút ra rồi lại đẩy sâu vào khiến cho Takemichi bên dưới cứ phải trợn mắt, nước dãi cũng chảy ra rất nhiều từ phía miệng. "Ah~"Cậu lại ra rồi, nhưng người bên trên kia vẫn chưa có gì là xảy ra, hắn vẫn tích cực đẩy lấy thân dưới mà ra vào. Sanzu bế người phía dưới để đặt lên phía thân mình, hắn đẩy nhanh lấy cự vật mà ra vào chiếc huyệt tội nghiệp, đã bị dò vày hơn cả tiếng. Takemichi một lần nữa bị khoái cảm ập tới mà ngã vào lòng Sanzu. "Ah~~không, em ra"
"Chờ tôi!!"Sanzu đẩy nhanh vào hậu huyệt kia, rồi không hẹn mà xuất vào bên trong. Dòng tinh dịch nóng chạy vào hậu huyệt kia, nhiều đến mức tràn hẳn ra bên ngoài, Takemichi đồng thời cũng ra, mệt mỏi nằm ngã người ra phía giường. Sanzu nhanh chóng lật người bên dưới lại, một lần nữa cho cự vật của mình vào đẩy mạnh, Takemichi có chút hoảng rồi cũng bị cuốn theo khoái cảm. Và cả đêm đó, không biết họ đã làm bao nhiêu lần, làm tại bao nhiêu nơi mà cả căn phòng của Takemichi cứ như bị xáo trộn.__________________________________________Ánh sáng chiếu rội vào phòng, Takemichi đang nằm ngủ trong lòng Sanzu và cả hai đều đang lõa thể, lười biếng đưa mở mắt dậy, khuôn ngực của người kia làm cho cậu có chút hoảng hốt, ký ức ngày hôm qua nhanh chóng như một cuốn phim mà chạy vào não cậu. Giật mình ngồi hẳn dậy, lấy chăn che đi bản thân đang đầy vết hôn của mình, cùng vô tình làm cho Sanzu bên cạnh bị tỉnh giấc. "Hmmm em ngủ chút đi..."
"Hức....hức...em...em..chúng ta đã..đã"
"Tôi biết!"
"Giờ sao đây ạ? Em là omega"Takemichi bật khóc, gì vậy cậu chỉ mới lên Tokyo được có vài tháng mà, sao lại có thể xảy ra chuyện như vầy rồi. Sanzu thấy vật nhỏ của mình khóc thì cũng mềm lòng mà ngồi ôm lấy cậu vuốt ve."Không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm"Takemichi nghi hoặc nhìn người trước mắt, không phải cậu không tin hắn nhưng cậu là omega đấy, có thể mang thai và sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của cậu, đưa tay lên xoa xoa bụng. Sanzu cũng như hiểu được ý mà tựa cằm lên đầu cậu, vuốt vuốt lưng người kia. "Không sao, nếu có con thì anh sẽ nuôi"__________________________________________"Anh ơi, em có thai rồi!"Takemichi không tin đưa cái que mình vừa thử cho Sanzu xem, họ đã đi vào mối quan hệ tình yêu nhưng có lẽ cậu vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này. Sanzu đang ngồi lau thanh katana xém tí trượt tay, mở mắt to nhìn cậu. "Anh...anh sắp làm ba rồi!!"Buông đi thanh katana trong tay mà chạy nhanh lại bế vật nhỏ kia, xoay xoay vài vòng. Takemichi có thể thấy được sự hạnh phúc trên mặt người kia, lòng thoáng chốc cũng vui lên, cậu cứ sợ rằng hắn sẽ không chấp nhận được bé này."Vợ à mình làm đi.."
"Ah~~nhẹ thôi~~" Sau đấy không lâu thì họ đăng ký kết hôn, nhưng lại không làm đám cưới vì bụng Takemichi đã to lên thấy hẳn, sau hơn 9 tháng 10 này mang nặng đẻ đau, với những lần ốm nghén khiến Sanzu đang họp bang với Phạm Thiên cũng bỏ về giữa chừng. Nhóc con của họ khỏe mạnh được sinh ra đời, Sanzu Daisuke tên của thằng nhóc. Được chăm sóc dưới môi trường sắp xếp tốt nhất, lâu lâu Sanzu cũng dắt theo cậu nhóc đến trụ sở của Phạm Thiên. Gặp gỡ được nhiều chú khác, nhóc được mọi người tặng toàn là đồ độc lạ, chú Ran rất thích cho bé Baton mặc dù sau đấy là bị chú Kakuchou mắng cho không chừa tội nào, nghĩ sao nhóc con mới được 3-4 tuổi mà anh lại có thể tặng baton thế hả.
________________________________
"Mọi người cười lên nào!!"Cả nhà Sanzu hôm nay có lịch đi chụp ảnh gia đình cùng nhau, cậu nhóc hiếu hức ngồi vui vẻ bên đống đồ chơi. Takemichi ngồi bên cạnh con mình mà chỉnh lại quần áo cho cậu nhóc, chiếc nhẫn trên tay thu hút đi ánh mắt của rất nhiều người. Đúng vậy, tháng trước họ đã làm đám cưới, có rất nhiều người đến chúc phúc cho họ và một điều làm Takemichi hạnh phúc nữa đó chính là con trai cậu đã tự tay cầm váy đưa cậu vào lễ đường. Takemichi quả như là đã người có gia đình, cậu càng ngày càng trở nên sắt sảo, gương mà đã đẹp nay còn đẹp hơn, và điều đó chính là điều làm cho Sanzu yêu mê say đắm. Thật may, khi cậu đã là của hắn.
________________________________
"KHÔNG!!!!!!!" Tiếng hét của Sanzu ngày một rõ lớn, đúng vậy nhà của anh vừa bị kẻ thù của Phạm Thiên tấn công, và Takemichi đã vừa đỡ cho anh vài phát đạn mà bây giờ đang nằm thấp thỏm dưới sàn. Tay đưa thanh katana chém vào người trước mặt, hắn run rẩy ôm lấy thân hình bé nhỏ kia. Takemichi khó khăn đưa tay chạm vào má người kia, có lẽ cậu sắp không ổn rồi, giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu vẫn chưa hết tình yêu với người đàn ông này, tại sao cậu có thể chết được. "Hức...hức..em đi đấy, anh chăm sóc con thật cẩn thận, nhớ đừng..đừng có đi ăn uống say với mấy người anh em, rồi lại bỏ quên Daisuke ở trường học.....à còn nữa, nhớ phải chăn sóc cho cả anh em của anh nữa, họ rất quý anh...hức...và em...em yêu anh nhiều lắm!!!" Takemichi nói rồi nhắm mắt, tay cũng theo hướng mà tuột xuống phía dưới. Cậu đã đi rồi, Sanzu thống khổ gào thét, không, vật nhỏ của hắn, tình yêu của hắn, không thể nào cứ bỏ hắn mà đi như vậy được. //ĐOÀNG// Hai thân thể nằm cạnh nhau, hai bàn tay đan vào với nhau, chiếc nhẫn kết hôn cứ như một vì sao mà chiếu sáng, ánh lên một tình yêu đẹp. Phải Sanzu đã tự sát, anh đi theo tình yêu của mình mà lại vô tình bỏ rơi lại một thứ khác, Daisuke sau khi đi học về thì lại biết tin mình thành trẻ mồ côi, cậu nhóc có chút đau khỗ được thành viên Phạm Thiên đón về nuôi dưỡng, học cách quên đi và trả thù.
________________________________
"Xin chào cậu tên là gì??"
"Tớ là Sanzu Haruchiyo, còn cậu??"
"Hanagaki Takemichi, rất vui được làm quen!!"
Định mệnh được chúng ta một lần nữa đến với nhau....Tình yêu mà Sanzu Haruchiyo dành cho Hanagaki Takemichi là bất diệt!!!!
____________Hoàn____________
By:/ Min
13/11/2021
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store