One Shot
Biển xanh ngắt trải dài bất tận trước mắt, lặng lẽ và yên bình, chỉ có những đợt sóng nhẹ vỗ về bờ cát vàng óng ả. Trên bờ biển hoang sơ ấy, có một cô gái đứng nhìn xa xăm ra phía chân trời, nơi mặt trời vừa nhô lên, vàng rực như một ngọn lửa đang lan dần trên bầu trời. Cô gái ấy là Lylis, là một cô gái 24 tuổi, với mái tóc đen dài buông xoã, gương mặt thanh thoát nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sự lặng lẽ, như thể cô đang giữ trong lòng cả một thế giới mà ít người có thể chạm tới.Lylis đến đây mỗi mùa hè, từ lúc cô còn là một đứa trẻ. Bãi biển này không quá nổi tiếng, ít người lui tới, và có lẽ đó là lý do cô yêu thích nó đến vậy. Đây là nơi mà cô có thể thoát khỏi nhịp sống hối hả của thành phố, nơi mà thời gian như dừng lại và cô có thể lắng nghe chính mình. Nhưng mùa hè năm nay, mọi thứ dường như thay đổi. Có một thứ cảm giác kỳ lạ đang trôi qua cô, như những con sóng êm đềm nhưng cuốn hút, kéo cô đi theo một hành trình mà chính cô cũng chưa hiểu rõ.Ở một góc khác trên bờ biển, Ryan – một chàng trai với làn da rám nắng, đôi mắt xanh biếc như màu của biển cả, đang thả mình vào không gian tĩnh lặng. Anh thường xuyên đến đây để tìm lại sự yên bình sau những tháng ngày vất vả với công việc. Ryan là một nhà khảo cổ học, với niềm đam mê khám phá những bí ẩn dưới lòng đất và biển sâu. Mỗi lần tìm thấy một mảnh ghép lịch sử nào đó, Ryan cảm thấy như mình đã chạm vào những mảnh ký ức còn sót lại của nhân loại.Cả hai, Lylis và Ryan, vốn chẳng hề quen biết, nhưng số phận như thể đã an bài từ trước. Họ không biết rằng, chỉ trong một vài khoảnh khắc nữa thôi, một cuộc gặp gỡ sẽ làm thay đổi cuộc đời họ mãi mãi.~
Gió biển thổi nhẹ qua làn tóc của cô, mang theo hương vị mặn mà của biển cả. Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận sự tự do tràn đầy trong khoảnh khắc ấy. Đột nhiên, một con sóng lớn hơn bình thường ập vào bờ, khiến cô giật mình và loạng choạng. Trong lúc cô gần như sắp ngã xuống cát ướt, một bàn tay vững chắc bỗng xuất hiện, đỡ lấy cô kịp lúc."Không sao chứ?" Một giọng nói trầm ấm vang lên.Lylis mở mắt ra và nhìn thấy một chàng trai đứng trước mặt. Anh có đôi mắt xanh, sâu thẳm và xa xăm như chính biển cả mà cô yêu thích. Khoảnh khắc ấy, dường như tất cả âm thanh xung quanh lắng đọng lại. Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, giống như biển cả đang kết nối họ lại với nhau."Cảm ơn anh," cô nhẹ nhàng nói, không thể giấu được chút bối rối trong giọng nói của mình.Ryan nhìn Lylis với sự ngạc nhiên, nhưng không phải bởi vẻ đẹp của cô, mà là ánh mắt của cô – đôi mắt đen lấp lánh, sâu sắc và tràn đầy bí ẩn, như thể cô đang giữ trong lòng cả một câu chuyện mà anh muốn khám phá."Đôi khi sóng biển không dễ đoán trước," Ryan cười nhẹ, tay vẫn giữ lấy cô một cách vững chắc.Lylis mỉm cười nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng rút tay lại khi nhận ra họ vẫn còn đang chạm vào nhau. Cô lúng túng, không biết phải nói gì thêm, nhưng một cảm giác kỳ lạ bắt đầu hình thành trong lòng cô. "Anh là khách du lịch à?" Cô hỏi, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện tiếp tục."Không hẳn, tôi đến đây thường xuyên vì công việc." Ryan đáp lại với nụ cười bí ẩn. "Còn cô thì sao?""Tôi chỉ đến đây để tìm sự yên bình," Lylis trả lời, đôi mắt nhìn xa xăm ra biển, như thể muốn thoát khỏi ánh nhìn của anh.Họ đứng đó, chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng sự yên tĩnh giữa họ lại không hề ngượng ngùng. Dường như biển cả đã trở thành cầu nối vô hình, đưa họ lại gần nhau hơn. Trong giây phút đó, Ryan đã hiểu rằng Lylis không giống như những cô gái khác mà anh từng gặp. Cô không chỉ là một người tìm đến biển vì sự thoải mái, mà cô đến đây vì những lý do sâu sắc hơn, giống như cách mà anh luôn bị cuốn hút bởi những câu chuyện bí ẩn trong lịch sử.~
Thời gian trôi qua, Lylis và Ryan bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn trên bờ biển ấy. Họ chia sẻ với nhau về những câu chuyện của cuộc sống, về công việc của Ryan – những chuyến khảo cổ đầy mạo hiểm, và về thế giới nội tâm phức tạp của Lylis – nơi cô giữ kín những nỗi đau, những kỷ niệm mà cô chưa bao giờ dám nói với ai."Anh có bao giờ cảm thấy rằng, biển cả như đang giữ lại quá khứ của con người không?" Lylis hỏi một buổi chiều, khi họ cùng nhau ngồi trên bãi cát, nhìn ra xa nơi những con sóng nối đuôi nhau không ngừng.Ryan ngước lên nhìn cô, đôi mắt sáng lên vì sự tò mò. "Em đang nói về những gì?""Giống như mọi thứ đều có một câu chuyện. Biển đã chứng kiến tất cả – những con tàu đi qua, những người đã đến và rồi rời đi. Và đôi khi, có những câu chuyện không bao giờ được kể lại, nhưng chúng vẫn tồn tại đâu đó dưới lòng biển sâu." Ryan im lặng một lúc, rồi cười khẽ. "Cô biết không, tôi luôn nghĩ rằng mọi thứ dưới đáy biển đều có giá trị. Mỗi mảnh ghép đều là một phần của lịch sử, và công việc của tôi là tìm ra những câu chuyện đó. Có lẽ cô cũng giống như biển cả, giữ trong mình những câu chuyện mà chưa ai biết."Câu nói của Ryan khiến cô chợt thấy lòng mình rung động. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt mở to. Anh đã nhìn thấu cô, hiểu rằng cô cũng có những bí mật, những mảnh ghép còn thiếu trong câu chuyện của cuộc đời mình, mà cô chưa từng chia sẻ với ai.Lylis im lặng, đôi mắt đen láy hướng về phía chân trời xa xăm, nơi màu xanh của biển và bầu trời hòa quyện thành một dải vô tận. Cô luôn tin rằng mình chỉ là một cá thể nhỏ bé giữa biển cả mênh mông này, và câu chuyện của cô, dù có sâu lắng đến đâu, cũng sẽ bị sóng biển cuốn đi, trôi dạt vào nơi vô định. Nhưng có lẽ, cô đã sai. Bởi ngay lúc này, ngồi bên cạnh cô là một người sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng cùng cô giải mã những bí mật sâu kín nhất."Anh nghĩ vậy sao?" Lylis khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút gì đó đau đớn, như thể cô đang cố gắng che giấu những cảm xúc thực sự."Ừ, tôi nghĩ mỗi người đều có những mảnh ghép của riêng mình. Và tôi cũng tin rằng, những mảnh ghép đó sẽ tìm thấy chỗ đứng của nó, dù mất bao lâu đi nữa," Anh đáp, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm. "Giống như cách tôi tìm kiếm những mảnh vỡ dưới đáy biển vậy."Cô lặng lẽ nhìn anh, cảm nhận từng lời nói của Ryan như chạm vào sâu thẳm trái tim mình. Trong bốn năm qua, cô đã sống trong một vỏ bọc, tự tạo ra cho mình một khoảng cách với mọi người xung quanh. Cô sợ phải chia sẻ những nỗi đau, những ký ức mà cô cho rằng quá nặng nề để ai đó có thể hiểu. Nhưng với Ryan, không hiểu sao cô lại cảm thấy an toàn đến lạ. Anh giống như một cơn gió dịu dàng từ biển cả, mang đến cho cô cảm giác rằng có lẽ, cô không cần phải giữ lại mọi thứ một mình nữa."Anh nói đúng," cô thở dài, cảm giác như một gánh nặng được gỡ bỏ khỏi vai. "Tôi cũng có những mảnh ghép như vậy. Những mảnh ghép mà tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể nối lại được."Ryan không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Đó là điều khiến Sae cảm thấy yên lòng nhất ở anh. Anh không vội vàng đặt câu hỏi, không thúc ép cô phải nói ra điều gì, mà chỉ ở đó, sẵn sàng khi cô cảm thấy sẵn sàng."Ngày trước, tôi đã yêu một người," Lylis bắt đầu, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. "Đó là một mối tình đầu, và cũng là một tình yêu đơn phương. Tôi đã giữ nó cho riêng mình suốt nhiều năm, giống như cách mà biển giữ lại những bí mật của nó."Ryan khẽ nhướng mày, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ đợi cô tiếp tục."Anh ấy là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi, nhưng chưa bao giờ biết điều đó. Tôi luôn giữ khoảng cách, sợ rằng nếu tôi nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Và rồi một ngày, anh ấy rời đi, không một lời tạm biệt." Lylis dừng lại, đôi mắt dường như phủ lên một màn sương mờ ảo. "Kể từ đó, tôi đã học cách không dựa vào ai nữa, tự mình đối mặt với mọi thứ. Nhưng điều đó cũng khiến tôi cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết."Ryan nhẹ nhàng chạm vào vai cô, như một cử chỉ trấn an. "Cô không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình, Lylis. Có những người sẵn sàng lắng nghe, nếu cô cho họ cơ hội."Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt chứa đựng sự biết ơn nhưng cũng đượm buồn. "Có lẽ tôi đã không tin vào điều đó suốt một thời gian dài. Nhưng anh thì khác... Anh làm tôi cảm thấy mình có thể chia sẻ, có thể cởi mở hơn. Dù tôi chưa hiểu vì sao lại như vậy."Ryan mỉm cười, ánh mắt anh như hòa lẫn với màu xanh của biển cả. "Có lẽ vì chúng ta đều là những người đi tìm kiếm. Tôi tìm kiếm quá khứ, còn cô tìm kiếm sự an yên cho trái tim mình. Và tôi tin rằng, sớm hay muộn, những mảnh ghép của cô sẽ được kết nối lại, để hoàn thành bức tranh mà cô luôn mong đợi."Lylis nhìn vào đôi mắt của anh, cảm thấy như mình đang nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đó. Anh không phải là người mà cô có thể dễ dàng bước qua như bao người khác, và điều đó khiến cô vừa sợ hãi vừa hi vọng. Có lẽ, đây là lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy mình có thể mở lòng một lần nữa. ~
Thời gian dần trôi, mùa hè của Ryan và Lylis bên bờ biển càng trở nên thân thiết hơn. Họ dần chia sẻ với nhau nhiều hơn về cuộc sống, về những điều đã qua và cả những ước mơ mà họ chưa từng dám nói với ai. Nhưng dù khoảng cách về thời gian và không gian giữa họ có gần lại, vẫn có những điều Lylis chưa thể nói hết. Cô vẫn giữ lại một phần quá khứ cho riêng mình, nơi có người mà cô đã yêu thầm suốt bao năm – người đã khiến trái tim cô tổn thương.Một ngày, khi cả hai đang ngồi bên bờ biển ngắm hoàng hôn, Lylis bất ngờ hỏi:"Anh đã bao giờ cảm thấy mình không thể vượt qua một điều gì đó chưa?"Ryan quay sang nhìn cô, đôi mắt anh thoáng chút suy tư. "Có. Tôi đã từng cảm thấy như vậy khi mất đi một người thân yêu. Đó là một nỗi đau khó tả, và phải mất rất nhiều thời gian để tôi có thể chấp nhận và tiếp tục sống."Lylis gật đầu, nhìn xa xăm về phía chân trời. "Tôi cũng đã từng như vậy. Tôi đã từng không thể vượt qua được một tình yêu đơn phương, một mối tình mà tôi đã giữ cho riêng mình quá lâu."Ryan im lặng lắng nghe, nhưng lần này, anh cảm thấy có gì đó khác trong giọng nói của cô. Một nỗi đau mà cô đã giấu kín bấy lâu nay, giờ đây đang dần được cô bộc lộ."Tôi đã yêu một người trong nhiều năm, nhưng chưa bao giờ dám nói ra. Anh ấy đã đi, và tôi vẫn đứng lại ở nơi mà anh ấy đã rời đi. Có lẽ tôi đã để quá khứ níu giữ mình quá lâu." Lylis khẽ thở dài, đôi mắt cô mờ ảo như những con sóng đang dần tan biến trên bờ cát."Nhưng giờ thì sao?" Ryan hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. "Cô đã sẵn sàng để buông bỏ quá khứ chưa?"Lylis im lặng một lúc lâu, rồi quay sang nhìn anh. "Tôi không biết nữa. Nhưng có lẽ, anh đã giúp tôi hiểu rằng, tôi không cần phải đối mặt với mọi thứ một mình."Ryan khẽ cười, rồi đưa tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng vững chắc. "Vậy thì hãy để tôi cùng cô vượt qua nó. Cả biển cả bao la này đều ở trước mặt, và chúng ta còn nhiều thứ để khám phá hơn là những gì đã qua."Lylis nhìn vào đôi mắt của Ryan, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ anh. Trong giây phút ấy, cô hiểu rằng Ryan không chỉ là một người đồng hành trong mùa hè này, mà có thể là người sẽ đi cùng cô trên cả hành trình dài phía trước.
hết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store