One Piece The Rocks
Biển đêm tĩnh lặng. Chỉ có tiếng sóng vỗ đều đều vào thân tàu, như nhịp thở của một sinh vật khổng lồ đang say ngủ.Trong căn phòng chỉ huy, Xebec ngồi quay lưng về phía cửa sổ, mắt nhắm hờ. Hắn không ngủ. Thứ như giấc ngủ từ lâu đã chẳng còn có nghĩa lý gì với một kẻ như hắn. Hắn đang đợi—chính xác hơn, hắn đang thử.> “Kéo thằng nhóc đó ra gặp ta. Nếu không tìm thấy thì… đứng trước gương.”
Lời ra lệnh của Xebec vang lên lạnh lùng như thép, không có chút gì gọi là giận dữ hay hăm dọa. Nhưng thuộc hạ hiểu – khi hắn nói “đứng trước gương”, đó không phải là một trò đùa.
---Thuộc hạ của Xebec là một tên gầy còm, mặt luôn đầy vẻ cảnh giác. Hắn tên là Muro – một gã lặng lẽ nhưng nhanh nhạy, giỏi tìm kiếm và lần dấu vết như chó săn.Muro gõ cửa phòng Hạo Pháp. Không tiếng trả lời. Hắn bước vào.Căn phòng vẫn nguyên vẹn như thường: bốn bức tường gỗ thô, chiếc bàn nhỏ với vài lá bùa cháy dở, một cái giường đơn nệm bạc màu. Trên bàn còn bốc khói từ một lò hương.> “Không có ai.”
Hắn bắt đầu lục soát. Dưới giường? Không. Sau rèm? Không. Tủ quần áo trống rỗng. Sau tủ? Cũng không.Hắn cúi xuống gầm bàn, dùng dao gõ nhẹ mặt ván – kiểm tra cả những khe giấu bí mật. Vẫn không một dấu vết nào cho thấy có người trong phòng.> “Không thể nào…” – hắn lẩm bẩm – “Thằng nhóc đó không rời khỏi phòng, mà cũng không có ở đây.”
Cuối cùng, hắn đi vào phòng tắm bên trong. Ánh đèn vàng mờ phản chiếu trong gương lớn treo trên tường. Căn phòng nhỏ, hơi nước vẫn còn lưu lại trên gương từ lần sử dụng trước.Muro chống hai tay lên bồn rửa, nhìn chính mình trong gương.> “Thuyền trưởng nói... nếu không thấy, thì đứng trước gương.”
Hắn nhíu mày, nhìn vào hình ảnh phản chiếu. Không có gì khác lạ. Chỉ có chính hắn, với ánh mắt mệt mỏi và gương mặt căng thẳng.Nhưng rồi hắn cảm thấy... lạnh gáy.Như thể có ai đó đang đứng sau lưng. Hắn xoay người thật nhanh – không có ai cả.Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn lại gương... Hạo Pháp đang đi sau hắn.
Không phải trong gương, mà sau lưng thật sự của hắn.
Muro đông cứng.Cậu bé bước từng bước nhẹ như gió thoảng, gần như không tạo ra tiếng động. Mắt xanh thẳm vô hồn, tay vẫn bọc băng trắng, lơ đãng nắm lấy chuôi kiếm gỗ bên hông.> “Tôi không muốn bị tìm.” – Giọng cậu khẽ như gió.
Muro không dám nhúc nhích. Hắn cảm giác như nếu cử động mạnh, một trận pháp nào đó sẽ lập tức khóa lấy linh hồn hắn.> “Cậu... làm sao cậu... giấu mình ở đâu...?” – Muro lắp bắp.
> “Chỗ an toàn nhất... là chỗ nguy hiểm nhất,” – Hạo Pháp thì thầm, như thể đang trích một câu từ một sách cổ – “Nơi mọi người luôn tìm... nhưng không bao giờ nghĩ rằng ta dám trốn ở đó.”
Cậu nhẹ nhàng bước qua Muro, như thể đi xuyên qua một làn sương. Mùi hương từ người cậu là mùi của gỗ trầm, khói bùa và đất ẩm – như bước ra từ một thế giới khác.
---Lúc Hạo Pháp xuất hiện trước cửa phòng Xebec, hắn đã đứng đó từ lâu.Không giận. Không bất ngờ.> “Cuối cùng cũng ra mặt.”
> “Ngài bảo họ tìm tôi,” – cậu đáp – “Tôi chỉ muốn xem họ có tìm ra hay không.”
Xebec bật cười nhẹ. Tiếng cười không lớn, nhưng dội vào lòng người như tiếng đá rơi vào giếng cạn.> “Ngươi biết ta ghét trò trốn tìm. Nhưng... ngươi trốn giỏi đấy.”
Hạo Pháp bước vào, ngồi xuống ghế quen thuộc, nhẹ như chiếc bóng.> “Vì tôi sống sót không phải nhờ chiến đấu.”
---Tối hôm đó, gió biển mạnh hơn thường lệ. Trong phòng, Xebec ngồi vắt chân lên bàn, tay xoay chậm một viên đá đen có ký tự lạ.> “Ngươi biết... thứ gì làm ta để mắt đến ngươi không?”
> “Tôi làm ngài chảy máu.”
> “Sai,” – Xebec nhìn cậu, mắt nheo lại – “Ta từng bị thương nặng hơn. Nhưng ngươi là đứa duy nhất làm ta thấy... như đang đứng trước một vực thẳm.”
Hạo Pháp im lặng. Đôi mắt xanh không biểu lộ gì, nhưng những ngón tay nhỏ xiết nhẹ lấy mép áo choàng đang mặc.> “Ngươi không cùng thế giới với ta. Ngươi thuộc về một nơi khác. Nhưng điều đó khiến ta tò mò... Nếu giữ ngươi lại, liệu ta có thể chạm đến những điều chưa từng ai chạm tới?”
> “Tôi không phải vật mẫu,” – Hạo Pháp lạnh lùng.
Xebec bật cười.> “Nhưng ngươi vẫn ở đây, vẫn vào phòng ta mỗi ngày.”
> “Vì tôi không còn nơi nào để đi.”
Sự thật ấy vang lên trong không khí như một tiếng chuông trầm. Không ai nói gì trong một lúc lâu.
---Vài phút sau, khi Xebec đứng dậy lấy một bình rượu, hắn nhận ra cậu bé đã thiếp đi, đầu gục xuống bàn, hơi thở đều đặn.Hắn nhìn cậu hồi lâu. Một pháp sư bé nhỏ – từng thách thức hắn, rồi lại trở thành một phần lặng lẽ trong thuyền.Xebec kéo nhẹ áo choàng che vai Hạo Pháp.> “Chỗ nguy hiểm nhất,” – hắn khẽ nói – “đôi khi lại là chỗ an toàn nhất, phải không?”
_________Trên tàu The Rocks, không khí ngột ngạt như bao trùm cả không gian khi Xebec đứng đối diện với Hạo Pháp.Ánh mắt của hắn, lạnh lùng và sắc bén, như một con thú đang rình mồi. Hắn đã quan sát rất lâu, cảm nhận rõ ràng rằng Hạo Pháp, dù có sức mạnh huyền bí, nhưng không phải lúc nào cũng thể hiện hết tiềm năng của mình. Hắn muốn khai thác sức mạnh của cậu — để biết rằng cậu có thể đi xa đến đâu.
---"Từ giờ, không có ai bảo vệ cậu," Xebec lên tiếng, giọng hắn đậm sự đe dọa. "Tôi sẽ ép cậu chiến đấu, không có chỗ cho sự nhân nhượng nữa."Hạo Pháp, dù có chút bất ngờ trước lời nói của Xebec, nhưng cậu không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ là cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Đây không phải là cuộc chiến bình thường.
---Xebec không cần dùng trái ác quỷ Yami Yami no Mi. Hắn đã từ lâu luyện tập kiếm thuật và Haki đủ mạnh để không cần dựa vào sức mạnh của trái ác quỷ nữa. Một tay hắn nắm chặt thanh kiếm, mắt nhìn chăm chăm vào Hạo Pháp."Đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng nhường cậu."
---Hạo Pháp biết rằng nếu không cẩn thận, hắn có thể sẽ bị Xebec áp đảo ngay lập tức. Tuy nhiên, cậu vẫn chuẩn bị tinh thần, bởi dù sao thì Xebec là người duy nhất có thể khiến cậu thực sự thách thức giới hạn bản thân. Cậu biết mình không thể chỉ dùng pháp lực để chiến đấu — một trận chiến thực sự đòi hỏi cậu phải đối mặt trực tiếp với sức mạnh của kẻ khác.
---Hạo Pháp rút kiếm gỗ của mình ra. Lưỡi kiếm không sắc bén như của Xebec, nhưng nó có thể triệu hồi sức mạnh thần bí của cậu, sức mạnh pháp ấn có thể tạo ra những tầng sóng dao động mạnh mẽ.Cậu lao về phía Xebec với một tốc độ cực nhanh, nhưng Xebec chỉ mỉm cười, nắm thanh kiếm của mình vung lên, tạo thành một làn sóng Haki lan tỏa khắp không gian, khiến Hạo Pháp phải lùi lại."Cậu còn non nớt lắm." Xebec nói, giọng đầy thách thức. Hắn bước tới, dùng kiếm tung một chiêu chém mạnh, ép Hạo Pháp phải tránh né liên tục.
---Hạo Pháp vẫn kiên trì đứng vững, dùng bùa pháp để bảo vệ cơ thể khỏi những cú chém mạnh mẽ, đồng thời cố gắng triệu hồi các thực thể tinh thần giúp cậu chiến đấu. Nhưng mỗi khi cậu ra tay, Xebec đều dùng Haki để phá vỡ chúng. Kiếm thuật và Haki của hắn quá mạnh, khiến Hạo Pháp không thể thở một nhịp mà không lo bị đẩy lùi.
---Với một cú vung kiếm chính xác, Xebec đâm thẳng vào bụng Hạo Pháp, nhưng chỉ bị một lớp bùa bảo vệ ngăn lại. Cậu có thể cảm nhận rõ sự đau đớn, nhưng không hề khuất phục.
---"Không tồi, nhưng chưa đủ mạnh." Xebec tiến lại gần, chém thêm một nhát nữa, lần này mạnh hơn và nhanh hơn, khiến Hạo Pháp phải nhảy ra xa, cánh tay bị trúng một vết thương nhẹ. Cảm giác đau nhói xuyên qua cơ thể, nhưng cậu vẫn tiếp tục chiến đấu.
---Mặc dù Hạo Pháp đánh thua trong trận này, nhưng sức mạnh của cậu không phải không có. Những chiêu thức thần bí cậu sử dụng, dù không đủ mạnh để chiến thắng Xebec, nhưng lại là những đòn tấn công đủ mạnh để gây thương tích cho kẻ mạnh mẽ như hắn.
---"Cậu còn mạnh hơn tôi nghĩ." Xebec thừa nhận, nhưng hắn không dừng lại. "Tôi sẽ giúp cậu mạnh hơn, nhưng cậu phải học cách chiến đấu thật sự."
---Cả hai ngừng lại một lúc, hơi thở nặng nề. Hạo Pháp không phải một người dễ dàng bị hạ gục, dù tinh thần bị đẩy đến giới hạn, cậu vẫn có thể đứng vững. Xebec không muốn chiến thắng, mà hắn muốn thúc đẩy Hạo Pháp để cậu có thể đạt được sức mạnh tối đa."Đây mới chỉ là khởi đầu."
Lời ra lệnh của Xebec vang lên lạnh lùng như thép, không có chút gì gọi là giận dữ hay hăm dọa. Nhưng thuộc hạ hiểu – khi hắn nói “đứng trước gương”, đó không phải là một trò đùa.
---Thuộc hạ của Xebec là một tên gầy còm, mặt luôn đầy vẻ cảnh giác. Hắn tên là Muro – một gã lặng lẽ nhưng nhanh nhạy, giỏi tìm kiếm và lần dấu vết như chó săn.Muro gõ cửa phòng Hạo Pháp. Không tiếng trả lời. Hắn bước vào.Căn phòng vẫn nguyên vẹn như thường: bốn bức tường gỗ thô, chiếc bàn nhỏ với vài lá bùa cháy dở, một cái giường đơn nệm bạc màu. Trên bàn còn bốc khói từ một lò hương.> “Không có ai.”
Hắn bắt đầu lục soát. Dưới giường? Không. Sau rèm? Không. Tủ quần áo trống rỗng. Sau tủ? Cũng không.Hắn cúi xuống gầm bàn, dùng dao gõ nhẹ mặt ván – kiểm tra cả những khe giấu bí mật. Vẫn không một dấu vết nào cho thấy có người trong phòng.> “Không thể nào…” – hắn lẩm bẩm – “Thằng nhóc đó không rời khỏi phòng, mà cũng không có ở đây.”
Cuối cùng, hắn đi vào phòng tắm bên trong. Ánh đèn vàng mờ phản chiếu trong gương lớn treo trên tường. Căn phòng nhỏ, hơi nước vẫn còn lưu lại trên gương từ lần sử dụng trước.Muro chống hai tay lên bồn rửa, nhìn chính mình trong gương.> “Thuyền trưởng nói... nếu không thấy, thì đứng trước gương.”
Hắn nhíu mày, nhìn vào hình ảnh phản chiếu. Không có gì khác lạ. Chỉ có chính hắn, với ánh mắt mệt mỏi và gương mặt căng thẳng.Nhưng rồi hắn cảm thấy... lạnh gáy.Như thể có ai đó đang đứng sau lưng. Hắn xoay người thật nhanh – không có ai cả.Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn lại gương... Hạo Pháp đang đi sau hắn.
Không phải trong gương, mà sau lưng thật sự của hắn.
Muro đông cứng.Cậu bé bước từng bước nhẹ như gió thoảng, gần như không tạo ra tiếng động. Mắt xanh thẳm vô hồn, tay vẫn bọc băng trắng, lơ đãng nắm lấy chuôi kiếm gỗ bên hông.> “Tôi không muốn bị tìm.” – Giọng cậu khẽ như gió.
Muro không dám nhúc nhích. Hắn cảm giác như nếu cử động mạnh, một trận pháp nào đó sẽ lập tức khóa lấy linh hồn hắn.> “Cậu... làm sao cậu... giấu mình ở đâu...?” – Muro lắp bắp.
> “Chỗ an toàn nhất... là chỗ nguy hiểm nhất,” – Hạo Pháp thì thầm, như thể đang trích một câu từ một sách cổ – “Nơi mọi người luôn tìm... nhưng không bao giờ nghĩ rằng ta dám trốn ở đó.”
Cậu nhẹ nhàng bước qua Muro, như thể đi xuyên qua một làn sương. Mùi hương từ người cậu là mùi của gỗ trầm, khói bùa và đất ẩm – như bước ra từ một thế giới khác.
---Lúc Hạo Pháp xuất hiện trước cửa phòng Xebec, hắn đã đứng đó từ lâu.Không giận. Không bất ngờ.> “Cuối cùng cũng ra mặt.”
> “Ngài bảo họ tìm tôi,” – cậu đáp – “Tôi chỉ muốn xem họ có tìm ra hay không.”
Xebec bật cười nhẹ. Tiếng cười không lớn, nhưng dội vào lòng người như tiếng đá rơi vào giếng cạn.> “Ngươi biết ta ghét trò trốn tìm. Nhưng... ngươi trốn giỏi đấy.”
Hạo Pháp bước vào, ngồi xuống ghế quen thuộc, nhẹ như chiếc bóng.> “Vì tôi sống sót không phải nhờ chiến đấu.”
---Tối hôm đó, gió biển mạnh hơn thường lệ. Trong phòng, Xebec ngồi vắt chân lên bàn, tay xoay chậm một viên đá đen có ký tự lạ.> “Ngươi biết... thứ gì làm ta để mắt đến ngươi không?”
> “Tôi làm ngài chảy máu.”
> “Sai,” – Xebec nhìn cậu, mắt nheo lại – “Ta từng bị thương nặng hơn. Nhưng ngươi là đứa duy nhất làm ta thấy... như đang đứng trước một vực thẳm.”
Hạo Pháp im lặng. Đôi mắt xanh không biểu lộ gì, nhưng những ngón tay nhỏ xiết nhẹ lấy mép áo choàng đang mặc.> “Ngươi không cùng thế giới với ta. Ngươi thuộc về một nơi khác. Nhưng điều đó khiến ta tò mò... Nếu giữ ngươi lại, liệu ta có thể chạm đến những điều chưa từng ai chạm tới?”
> “Tôi không phải vật mẫu,” – Hạo Pháp lạnh lùng.
Xebec bật cười.> “Nhưng ngươi vẫn ở đây, vẫn vào phòng ta mỗi ngày.”
> “Vì tôi không còn nơi nào để đi.”
Sự thật ấy vang lên trong không khí như một tiếng chuông trầm. Không ai nói gì trong một lúc lâu.
---Vài phút sau, khi Xebec đứng dậy lấy một bình rượu, hắn nhận ra cậu bé đã thiếp đi, đầu gục xuống bàn, hơi thở đều đặn.Hắn nhìn cậu hồi lâu. Một pháp sư bé nhỏ – từng thách thức hắn, rồi lại trở thành một phần lặng lẽ trong thuyền.Xebec kéo nhẹ áo choàng che vai Hạo Pháp.> “Chỗ nguy hiểm nhất,” – hắn khẽ nói – “đôi khi lại là chỗ an toàn nhất, phải không?”
_________Trên tàu The Rocks, không khí ngột ngạt như bao trùm cả không gian khi Xebec đứng đối diện với Hạo Pháp.Ánh mắt của hắn, lạnh lùng và sắc bén, như một con thú đang rình mồi. Hắn đã quan sát rất lâu, cảm nhận rõ ràng rằng Hạo Pháp, dù có sức mạnh huyền bí, nhưng không phải lúc nào cũng thể hiện hết tiềm năng của mình. Hắn muốn khai thác sức mạnh của cậu — để biết rằng cậu có thể đi xa đến đâu.
---"Từ giờ, không có ai bảo vệ cậu," Xebec lên tiếng, giọng hắn đậm sự đe dọa. "Tôi sẽ ép cậu chiến đấu, không có chỗ cho sự nhân nhượng nữa."Hạo Pháp, dù có chút bất ngờ trước lời nói của Xebec, nhưng cậu không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ là cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Đây không phải là cuộc chiến bình thường.
---Xebec không cần dùng trái ác quỷ Yami Yami no Mi. Hắn đã từ lâu luyện tập kiếm thuật và Haki đủ mạnh để không cần dựa vào sức mạnh của trái ác quỷ nữa. Một tay hắn nắm chặt thanh kiếm, mắt nhìn chăm chăm vào Hạo Pháp."Đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng nhường cậu."
---Hạo Pháp biết rằng nếu không cẩn thận, hắn có thể sẽ bị Xebec áp đảo ngay lập tức. Tuy nhiên, cậu vẫn chuẩn bị tinh thần, bởi dù sao thì Xebec là người duy nhất có thể khiến cậu thực sự thách thức giới hạn bản thân. Cậu biết mình không thể chỉ dùng pháp lực để chiến đấu — một trận chiến thực sự đòi hỏi cậu phải đối mặt trực tiếp với sức mạnh của kẻ khác.
---Hạo Pháp rút kiếm gỗ của mình ra. Lưỡi kiếm không sắc bén như của Xebec, nhưng nó có thể triệu hồi sức mạnh thần bí của cậu, sức mạnh pháp ấn có thể tạo ra những tầng sóng dao động mạnh mẽ.Cậu lao về phía Xebec với một tốc độ cực nhanh, nhưng Xebec chỉ mỉm cười, nắm thanh kiếm của mình vung lên, tạo thành một làn sóng Haki lan tỏa khắp không gian, khiến Hạo Pháp phải lùi lại."Cậu còn non nớt lắm." Xebec nói, giọng đầy thách thức. Hắn bước tới, dùng kiếm tung một chiêu chém mạnh, ép Hạo Pháp phải tránh né liên tục.
---Hạo Pháp vẫn kiên trì đứng vững, dùng bùa pháp để bảo vệ cơ thể khỏi những cú chém mạnh mẽ, đồng thời cố gắng triệu hồi các thực thể tinh thần giúp cậu chiến đấu. Nhưng mỗi khi cậu ra tay, Xebec đều dùng Haki để phá vỡ chúng. Kiếm thuật và Haki của hắn quá mạnh, khiến Hạo Pháp không thể thở một nhịp mà không lo bị đẩy lùi.
---Với một cú vung kiếm chính xác, Xebec đâm thẳng vào bụng Hạo Pháp, nhưng chỉ bị một lớp bùa bảo vệ ngăn lại. Cậu có thể cảm nhận rõ sự đau đớn, nhưng không hề khuất phục.
---"Không tồi, nhưng chưa đủ mạnh." Xebec tiến lại gần, chém thêm một nhát nữa, lần này mạnh hơn và nhanh hơn, khiến Hạo Pháp phải nhảy ra xa, cánh tay bị trúng một vết thương nhẹ. Cảm giác đau nhói xuyên qua cơ thể, nhưng cậu vẫn tiếp tục chiến đấu.
---Mặc dù Hạo Pháp đánh thua trong trận này, nhưng sức mạnh của cậu không phải không có. Những chiêu thức thần bí cậu sử dụng, dù không đủ mạnh để chiến thắng Xebec, nhưng lại là những đòn tấn công đủ mạnh để gây thương tích cho kẻ mạnh mẽ như hắn.
---"Cậu còn mạnh hơn tôi nghĩ." Xebec thừa nhận, nhưng hắn không dừng lại. "Tôi sẽ giúp cậu mạnh hơn, nhưng cậu phải học cách chiến đấu thật sự."
---Cả hai ngừng lại một lúc, hơi thở nặng nề. Hạo Pháp không phải một người dễ dàng bị hạ gục, dù tinh thần bị đẩy đến giới hạn, cậu vẫn có thể đứng vững. Xebec không muốn chiến thắng, mà hắn muốn thúc đẩy Hạo Pháp để cậu có thể đạt được sức mạnh tối đa."Đây mới chỉ là khởi đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store