ZingTruyen.Store

[ One Piece / AllLuffy ] Serie Này Ngọt

Law x Luffy | Sau khi có em

_Ngheo2410_


Căn hộ của Law nằm trên tầng mười bảy, quay mặt về hướng bắc. Trước khi gặp Luffy, nơi ấy giống một lời chẩn đoán đã viết xong: câu chữ rõ, khoảng trắng nhiều, mọi thứ im. Tường sơn ghi lạnh, sofa đen, bàn kính trong suốt, rèm dày như mí mắt vĩnh viễn không muốn mở. Giá sách thẳng hàng, bình nước lọc thay hoa, tủ lạnh chỉ có sữa chua không đường, bông băng y tế và một vài hộp cơm đặt phần của bệnh viện. Khi mở đèn, ánh sáng như từ phòng siêu âm: đủ nhìn, không ấm.

Law thích trật tự đó. Trật tự như đáy cốc café đen không đường anh uống mỗi sáng. 5:30 chuông reo, 6:00 rời nhà, 6:30 vào ca, 12:10 ăn trưa, 20:00 kết ca nếu may. Về nhà, anh rửa tay lâu đến mức nước nóng nguội rồi chạy lại. Cởi áo blouse, treo gọn, ngồi xuống ghế, im lìm. Anh nghe tim mình đập như gõ nhẹ vào khung xương: một, hai, ba. Đếm đến vài nhịp, rồi ngủ thiếp trong tiếng máy lạnh.

Anh đã quen cảm giác “không có ai chờ bật đèn”.

Luffy xuất hiện vào một chiều mưa nhỏ ở phòng khám ngoại trú. Cậu đến không phải vì đau, mà là vì công ty yêu cầu khám sức khỏe định kỳ. Trên tay cậu là tờ phiếu ghi chữ “tim đập hơi nhanh”. Luffy ngồi thong thả trên ghế, chân đung đưa qua lại, áo sơ mi trắng nhàu nát vì đi trong cơn mưa, cà vạt nới lỏng, mặt cười như ánh nắng lạc vào khoa.

“Monkey D. Luffy?” Law gọi.

“Dạ có!” Luffy đứng bật dậy, đi nhanh như sợ bác sĩ sẽ chạy đi mất.

Law đặt ống nghe tim lên ngực cậu, nói “thở sâu”, rồi im lặng để nghe tiếng tim. Tim bên tai anh đập ồn như sân bóng vào giờ ra chơi.

Law gật đầu với chính mình: không nguy hiểm. Cậu này chắc do uống cà phê, do chạy nhảy nhiều. Anh hỏi cậu vài câu: ngủ mấy giờ, ăn mấy bữa, có bị chóng mặt không. Luffy trả lời thẳng đến mức buồn cười: “Em ngủ lúc nào mỏi mắt, ăn lúc nào đói bụng, chóng mặt thì có vì thang máy công ty nhiều gương quá.”

Law chớp mắt. “Cười ít lại.”

“Dạ?” Luffy tròn mắt.

“Cười ít lại thì tim đỡ đập nhanh.” Law nói xong mới nhận ra mình vừa nói điều vô lý nhất trong ngày. Anh ho nhẹ. “Tôi nói đùa. Uống ít cà phê lại, đừng chạy giữa trời mưa.”

“Vâng thưa bác sĩ,” Luffy gật đầu, miệng mím để khỏi cười. Rồi cậu không mím nổi, cười lộ má đồng tiền. “Bác sĩ nói đùa được hả?”

“Thỉnh thoảng.” Law ký vào sổ, trả kết luận. “Không sao đâu, về được rồi.”

Luffy đứng dậy cầm giấy rồi do dự một giây, cậu hỏi nhỏ:

"Bác sĩ ơi… Anh thường uống café đen đúng không?”

Law ngước mắt. “Sao cậu biết?”

“Vì mùi, với lại… gương mặt bác sĩ.” Luffy nghiêm túc, xong lại tự bật cười. “Em pha café sữa ngon lắm. Mai em đem lên tặng bác sĩ nhé, được không?”

“Không cần.”

“Em cứ đem,” Luffy đáp lại như vừa đặt lịch hẹn mà không ai từ chối được. “Anh uống thử rồi thích hay không thì nói em biết.”

Law nhìn Luffy, tự nhiên thấy tim lại ấm hơn. Anh không gật cũng không lắc.

“Cậu về đi.”

“Vâng!” Luffy giơ tay chào như chào cờ, chạy ra đến mở cửa. Cánh cửa khép lại, để lại mùi mưa và tiếng cười lẩn quẩn trong phòng khám hai nhịp nữa.

Sáng hôm sau, từ 7:05 Luffy xuất hiện ở hành lang với ly café sữa nắp giấy dán sticker mặt cười và một ổ bánh mì bọc giấy báo.

“Chào bác sĩ! Em nói rồi mà.”

Law nhìn ly café sữa trong tay, rồi nhìn Luffy, nhìn đồng hồ. Anh có bảy phút trước khi ca bắt đầu. Anh nhận lấy ly café, dù rằng tay không quen nhận gì vào giờ này.

“Cảm ơn.”

Luffy đứng đó, tay đút bỏ túi, mắt chờ như chú chó ngóng chủ khen “ngoan”. Law nhấp lấy một ngụm. Ngọt hơn anh nghĩ, nó ấm. Mùi sữa làm mùi café bớt gắt hơn, như được ai đó vén rèm lên vậy. Anh gật một cái nhỏ.

“Được.”

“Yeah!” Luffy nhảy bằng mắt. “Em đi làm đây, chúc bác sĩ một ngày nhẹ nhàng.”

“Không có ngày đó,” Law đáp, nhưng âm lượng nhẹ hơn chút.

“Vậy em chúc bác sĩ có bữa trưa không bị ai gọi gấp,” Luffy sửa.

Law đứng im đủ lâu, đủ để kịp cười trong bụng, đó là loại lời chúc hiếm có người nghĩ tới.

“Đi đi.”

Luffy đi thật, như một cơn gió. Tờ hóa đơn café dán dưới cốc kêu sột soạt rất nhỏ khi Law đặt xuống bàn.

Anh bỗng thấy tay trái muốn làm một điều gì đó khác thường. Anh nhắn một chữ “Cảm ơn” cho số điện thoại Luffy viết ở dưới nắp ly (câu ghi chú: “khi nào tim anh buồn — gọi em”). Tin nhắn gửi đi, Law thấy kỳ lạ như thay áo blouse bằng áo len giữa ban ngày.

Tin trả về ngay sau vài giây: “Dạ. Hôm nay bác sĩ nhớ ăn trưa nha.”

Những buổi sáng đều có café sữa của Luffy, Law đi vào phòng mổ mà cảm thấy bớt lạnh. Bệnh án rắc rối thì vẫn rắc rối, ca trực thì vẫn kéo dài như một dòng số không muốn dừng, nhưng giữa hai lần ký tên, anh lại có thêm một nốt nghỉ khác. Khác với café đen cũ, café sữa Luffy pha không đẩy tim lên, nó kéo tim về một chỗ có ghế ngồi.

Buổi tối, về căn hộ hướng bắc, Law nhận ra mình đã bật đèn sớm hơn. Ly café cũ trên bàn được rửa và úp khô đúng hàng, nhưng trên tủ lạnh xuất hiện một miếng giấy vàng:

“Bác sĩ nhớ uống nước ấm — L.”

L là từ tên Luffy, viết nguệch ngoạc như trẻ con. Law không thích những chữ xấu. Vậy mà anh lại dán nó thẳng, vuốt phẳng lại như vuốt hồ sơ bệnh.

Căn nhà bắt đầu ghi nhận ít điều “không ai chờ bật đèn”.

Tuần thứ hai, Luffy mang tới một chậu xương rồng nhỏ cắm biển tên “Bác Sĩ Ủ Rũ”.

“Đặt gần cửa sổ cho nó sống. Em không biết trồng cây, nhưng em nghĩ là anh biết dạy nó đứng thẳng.”

“Cậu nghĩ nhiều quá,” Law nói, nhưng vẫn đặt nó chính xác vào chỗ có ánh nắng hiếm hoi nhất ngày.

Tuần thứ ba, Luffy bảo: “Sàn phòng anh trơn như trượt trên băng vậy.”

Tối đó, khi Law ra về, có một tấm thảm dày xuất hiện trước ghế sofa, một màu vàng ấm, mép thảm thẳng đến mức anh tưởng là Robin sắp xếp. Nhắn Luffy thì Luffy trả lời:

“Em không muốn anh đặt chân trần lên sàn lạnh nữa.”

Tuần thứ tư, tủ lạnh có thêm hũ mứt cam. Luffy viết “ăn với bánh mì ngon lắm, đừng gạt bớt vỏ cam nhé!”. Law ăn thử, mùi cam làm nếp nhăn trong ngày thẳng ra một chút.

Lần đầu Luffy tới nhà là một buổi tối mưa phùn. Law vừa kết thúc ca muộn, đến cửa đã thấy một lưng áo mưa xanh rêu ngồi dựa vào tường cạnh cửa nhà anh, ô úp trên đầu, mặt cậu ngủ nghiêng, nước mưa rơi ngay mép thảm vàng.

Law cúi xuống gỡ ô, khều khẽ vai cậu. “Luffy.”

Luffy “hửm” một tiếng, mở mắt, cười, rồi đứng phắt dậy như bật lò xo.

“Em gọi anh mãi không nghe. Em sợ anh chưa ăn tối. Em đem mì đến cho anh.”

“Cậu ướt người rồi.”

“Dạ.” Cậu cười một cách đáng yêu. “Nhưng mà em ấm mà.”

Law muốn gắt với cậu mà không gắt nổi. Anh kéo Luffy vào nhà, lấy khăn lau mái tóc đen ướt của cậu, đưa chiếc áo mỏng của mình cho cậu thay.

"Đừng ngủ trước cửa nhà người khác nữa.”

“Em chỉ ngủ trước cửa nhà… người em thích.” Luffy nói rất nhỏ, như lỡ tay làm rơi một viên kẹo xuống nền mà vẫn nghe được tiếng rơi.

Law dừng tay, khăn đứng ở tóc cậu như một đám mây dừng mưa. “Cậu nói lại xem.”

“Em—” Luffy ngẩng lên, mắt đen trong ướt. “Em thích anh.”

Trong ngôn ngữ của Law, có những từ không dễ gì nói ra ngoài, “thích” là một trong số đó. Anh đứng một lúc lâu, đến mức nước mưa rơi từ áo Luffy xuống thảm đã chỉ còn nhỏ giọt. Anh cất khăn, giọng trầm xuống như y tá tắt đèn phòng hồi sức:

“Vào ăn đi”

Bát mì nóng nghi ngút. Luffy húp lấy bát mì, mắt cong lên vì ăn cay. Law nhìn cậu ăn như xem một chương trình kéo dài — không chán. Ăn xong, Luffy đặt đũa xuống, nhìn quanh căn hộ của, chậm rãi bình luận:

“Nhà của anh im quá.”

“ Tôi quen rồi,” Law nói.

“Vậy để em nói một chút nhé,” Luffy đáp lại, đi đến cửa sổ kéo hé tấm rèm dày. Mưa ngoài kia biến thành những vệt nước bạc dài. “Xem nè, thành phố bên ngoài đẹp.”

“Ở đây là hướng bắc, không có nắng đâu.”

“Có chứ,” Luffy nói, quay lại nhìn anh mà cười. “Em.”

Chẳng biết vì ý nào, vì từ nào hay vì cách cậu đứng giữa căn phòng chìm tối mà cười như bật đèn, Law bước đến bên cậu. Anh dừng trước mặt Luffy, gần đến mức có thể cảm nhận được mùi mưa trên cổ áo anh, mùi cam từ hũ mứt vẫn còn mới.

“Cậu có luôn tự tin như này không?”

“Không. Em chỉ tự tin khi đối diện với anh.”

Law cười, đây lần đầu nụ cười xuất hiện trong căn hộ này. Cái nụ cười không sâu, nhưng làm trần nhà thấp xuống một chút, làm xung quanh ấm thêm một bậc. Anh đưa tay gạt đi những sợi tóc ướt khỏi trán Luffy, rất chậm và nhẹ nhàng như sợ làm rớt một thứ mong manh dễ vỡ.

“Cậu biết mình làm gì với căn nhà này không?”

“Dạ?”

“Cậu làm nó có tiếng người.”

Luffy im lặng nửa giây, rồi gật mạnh như xác nhận một đơn hàng dễ thương.

"Anh cho phép em làm ồn thêm chút nữa nha?”

Law đáp lại bằng cách đặt bàn tay lên gáy cậu. “Luffy,” anh gọi tên, giọng như thành một món thuốc dạng viên dễ nuốt, “đừng đi mưa nữa nhé.”

“Dạ,” Luffy thở ra, ngước mặt lên cao một chút. “Hôn em đi, Law”

Law vốn rất cẩn thận. Anh cúi thấp xuống, đặt một nụ hôn lên môi Luffy — ấm, chậm rãi và rõ ràng như một chữ ký.

Luffy đáp lại anh bằng tất cả sự thật thà mà cậu có: tay đặt lên ngực Law, cảm nhận từng nhịp tim bình tĩnh nhất cậu từng biết. Khi tách ra, cả hai đều cười, trán chạm vào nhau, im lặng đủ lâu để nghe cơn mưa chuyển đêm.

“Sau này,” Luffy nói, “em sẽ đem nắng đến nhà anh mỗi ngày.”

“Đừng đem cả bão,” Law dặn, nhưng tay vẫn chưa rời.

Sau đó, căn nhà đổi bằng những cách nhỏ và kiên nhẫn — như điều trị một thói quen hơn là một căn bệnh.

Rèm cửa được thay bằng loại mỏng hơn. Buổi sáng, dù hướng bắc, ánh sáng vẫn đi vào phòng như ly sữa đổ vào ly café. Trên bàn ăn xuất hiện một giỏ cam. Trên sofa, xuất hiện một cái gối ôm hình con cá. Trên giá giày, đôi dép lê màu vàng tươi cạnh đôi giày đen đánh bóng của Law. Trong phòng tắm, bàn chải đánh răng của Luffy đứng cạnh bàn chải của Law, màu sắc tương phản như hai đường điện tim nhưng chạy cùng nhịp. Tủ lạnh có rau, trứng, hộp sữa tươi, và những miếng giấy nhắn:

“đã ăn 1—L.” “để dành phần anh—L.”

Law dần thấy mình thích về nhà sớm hơn một chút. Anh vẫn rửa tay lâu, nhưng không còn để cho nước nguội hai lần. Khi mở cửa, thay vì nghe tiếng máy lạnh lẽo, anh lại nghe thấy tiếng Luffy hát sai lời, tiếng chảo nghiêng, tiếng nắp nồi rung nhẹ như nhịp chân chờ. Có những hôm Luffy ngủ gục trên bàn, đầu úp lên cuốn tạp chí y khoa, miệng mấp máy những từ ngữ vô nghĩa “ngon”. Law đắp chăn, đặt một nụ hôn lên tóc cậu rồi mới ngồi xuống ghế, thở ra một cảm giác, một ngày tìm thấy lối ra.

Luffy đi làm ở văn phòng: tám giờ sáng chấm công, năm giờ chiều tan ca. Cậu mang về nhà những câu chuyện về copy máy in giận dỗi, về một cô đồng nghiệp thích vẽ lên cốc giấy, về cây xương rồng ở bàn đã ra hoa dù bị quên tưới nước mỗi ngày. Cậu kể và cười, để những lo âu nặng trĩu của bệnh viện trở thành những đốm mưa nhỏ trên kính: nhìn thấy mà lại không ướt. Law lắng nghe, trả lời ít nhưng rót thêm cốc nước, gắp thêm miếng cá, hỏi “em mệt không?” bằng ánh mắt và “không sao đâu” bằng việc đan tay dưới bàn.

Ngày Luffy bị sếp mắng vì nộp file muộn, cậu về nhà trễ hơn, đôi mắt ửng đỏ. Law mở cửa, không hỏi ngay những câu hỏi. Anh đưa cậu vào nhà, đặt vào tay cậu một cái cốc sứ trắng bên trong đó là trà gừng.

“Uống nóng đi” anh nói “rồi nói anh nghe câu chuyện của em.”

Luffy nghe lời, uống một ngụm trà, rồi ngẩng lên mếu:

“Em… ghét cảm giác bị tính sai giá trị. Em không phải máy.”

Law gật. “Mai nghỉ nửa ngày nhé, đi cùng anh.”

“Đi đâu?”

“Trốn nắng của bệnh viện, tìm nắng cho em.”

Họ đi đến biển gần thành phố. Buổi sáng, bãi cát vắng hơn, trời xám dịu nhẹ, sóng vẽ những đường trắng mỏng. Law đi dép lê, Luffy đi chân trần. Cậu chạy lên phía trước, quay lại vẫy tay với anh như một lá cờ.

“Nhanh lên!”

“Không chạy,” Law nói, nhưng nhịp sải chân dài đủ bắt kịp cậu. “Nhịp tim.”

“Nhịp tim đang rất tốt,” Luffy đáp lại, đặt tay anh lên ngực mình như một trò đùa nghiêm túc. Law nghe thấy, tim cậu ổn và mạnh mẽ.

Họ ngồi xuống bãi cát ẩm. Luffy dựa vào vai Law. “Anh thấy gì không?”

“Gì?”

“Bầu trời không chỉ màu xám. Nó có màu xanh ở trong.” Cậu chỉ như dạy một người đọc phim. “Như anh vậy."

Law cười, cốc cát trên tay cậu đổ xuống cho rơi — từng hạt, từng hạt, đều và đúng thời lượng. “Và em làm nó dễ đọc hơn.”

“Em là phụ đề.” Luffy cười. “Còn anh là phim.”

“Đừng so sánh như vậy trước mặt bác sĩ,” Law chọc nhẹ, rồi nghiêng đầu hôn lên thái dương cậu. Mùi muối biển và mùi gừng trộn vào nhau, như một loại bệnh án mới không cần kê đơn.

Một tối, khi cả thành phố mất điện trong một giờ, Luffy lôi nến ra đốt, bật lên ánh nến làm chiếc tường màu ghi của Law ấm lên như da người. Luffy chụp một tấm hình nhưng không để đăng, chỉ để trong album tên “Nhà có nắng”.

“Anh Law,” Luffy gọi từ bếp. “Em làm súp bí đỏ. Ổn không?”

“Ổn,” Law nói từ sofa. “Nhưng đừng cho quá nhiều kem.”

“Dạ.”

Súp bốc khói nghi ngút. Họ ngồi ăn trên sàn, chân chạm chân. Luffy kể chuyện một bà cụ trong thang máy khen tóc anh đẹp, hỏi anh có người yêu chưa; cậu trả lời “dạ có rồi ạ”, rồi blush đỏ theo đúng nghĩa đen. Law nghiêng người, chạm trán cậu — một cử chỉ đã thay cho nhiều “anh yêu em” trong những ngày quá mệt để nói. Luffy nhoẻn mắt cười.

“Hôn em đi.”

Law hôn lên môi. Nụ hôn sâu nhưng nhẹ nhàng như đặt một tấm chăn lên giấc ngủ. Bên ngoài, điện bật trở lại nhưng bên trong, họ không vội mở lên ánh đèn, họ bận khóa chặt môi và ánh mắt của nhau.

Buổi sáng thứ bảy, Luffy dậy sớm hơn, mở lên tấm rèm. Ánh sáng mỏng xuyên qua đi vào nhà. Law từ bếp nhìn ra, nhìn thấy bóng Luffy đứng trên nền nhà, lưng cậu sáng như một câu thơ. Anh chợt nhớ đến căn hộ của mình trước đây: góc cạnh đủ và sạch. Và bây giờ: vẫn đủ, vẫn sạch, nhưng lại có thêm những thứ không viết trong danh sách check: như mùi hương cam, tiếng muỗng leng keng, dấu chân ướt, cây xương rồng đã nở ra bông trắng nhỏ bằng đầu ngón tay, một chiếc áo phông bỏ quên trên ghế, một tiếng cười làm máy lạnh bớt rét.

“Em làm bánh pancake nha?” Luffy hỏi.

“Đừng làm cháy.” Law trả lời như thường lệ, nhưng giọng không giấu được sự cưng chiều.

“Em chỉ cháy khi anh nhìn em quá lâu.” Luffy quay lại, chu môi, nở một nụ cười ấm áp.

“Nguy hiểm,” Law nói, bước tới đằng sau, vòng tay ra kéo cậu sát hơn. “Cấm nhé.”

“Cấm gì?” Luffy nghịch đôi tay đang ôm lấy eo.

“Cấm… lạc khỏi nhà này.” Anh nói điều đó như ký tên vào tờ giấy quan trọng nhất trong tuần.

Luffy gật đầu, ôm lấy anh. “Dạ, em ở đây.”

Họ ăn bánh pancake với mứt cam. Luffy bôi kem lên mũi Law, cười đến đổ cả sữa. Law chùi mũi cậu bằng khăn vải, kể cho cậu nghe câu chuyện hồi nội trú, anh đã làm đổ cả một giá mẫu bệnh. Luffy nghe mà há hốc miệng, rồi ôm bụng cười bò, rồi rướn người lên hôn lên cằm anh. Những chuyện không ai kể cho ai bỗng được đem ra giữa ánh sáng, đặt cạnh nhau như ấm trà và tách — ghép vừa khít.

Nếu ai đó hỏi Law trước khi gặp Luffy, “cuộc sống sau khi yêu sẽ thế nào?”, anh sẽ nói: “Không có.” Nếu hỏi lại bây giờ, anh sẽ nói ít hơn: “Có ánh nắng.”

Nắng ở chỗ, sau ca mổ dài, anh mở điện thoại ra là thấy tin nhắn “ăn bánh không?” kèm ảnh chảo pancake méo mó.

Nắng ở chỗ, trên tủ lạnh luôn có tờ ghi chú “đã ăn 1—L.” khiến anh yên tâm rằng luôn có người tự chăm.

Nắng ở chỗ, buổi tối về, anh không cần bật TV chỉ để có tiếng người nữa — vì bây giờ  nhà đã có tiếng người.

Nắng ở chỗ, trong hộp thư của anh có mục “Nhà”: chụp lấy vệt nắng trên sàn, chụp chậu xương rồng ra bông, chụp bóng hai người đổ lên tường.

Nắng ở chỗ, khi trời mưa, một giọng nói vang lên sẽ bảo “đừng đi, chờ em mang ô đến”.

Trước khi có Luffy, nhà Law là “nơi ở”. Sau khi có Luffy, nhà Law là “chỗ quay về”.

Một buổi tối khuya, có ca cấp cứu gấp, Law rời bàn ăn khi Luffy vừa chiên xong trứng. “Anh đi đây.”

“Em đợi,” Luffy nói ngay.

“Đừng đợi, ngủ sớm đi. Để đèn bật bé thôi nhé” Law dặn. “Anh về sẽ mở cửa nhẹ không làm em thức.”

“Dạ.” Luffy gật, rồi chạy theo sau, ôm anh ở trước thềm cửa. “Anh Law.”

“Hửm?”

“Em yêu anh.”

Law siết nhẹ bờ vai cậu — một cái siết đủ nói “anh cũng vậy” dù lời vẫn chưa thốt lên.

Ca cấp cứu kéo dài đến gần sáng. Khi anh về đến, nhà vẫn ấm áp như vậy. Luffy ngủ gục trên sofa, ánh đèn vàng bật nhỏ, tivi tắt, trên bàn là tờ giấy ghi chú viết nguệch ngoạc:

“Em ngủ trước tí. Gọi em dậy nếu anh muốn ôm. — L.”

Law đứng yên nhìn tờ giấy, rồi nhìn người trên sofa. Tim anh — vốn quen giữ nhịp người khác — nhận ra nhịp của mình đang yên theo một cách mới: không trống, không rỗng. Anh tắt đèn lối đi, nhấc mền đắp cho Luffy, cúi xuống chạm môi lên trán cậu, thì thầm vào bên tai lần này đã thành lời: “Anh yêu em.”

Luffy mở mắt một khe nhỏ, cười mơ màng: “Em biết.”

“Ngủ đi.”

“Dạ.”

Law ngồi xuống mép sofa, để mọi sự mệt mỏi đi qua vai. Bên ngoài, thành phố còn đèn trực.

Bên trong, nhà có nắng — nắng trước cả bình minh, dịu dàng tràn vào căn nhà bảo đảm rằng mọi ca trực đều có điểm kết, mọi đường cong đều có chỗ phẳng.

Anh nhìn chậu cây xương rồng bé nhỏ bên cửa sổ, bông trắng nở ra như lời cảm ơn của một thứ vốn được định nghĩa là cứng. Anh nghĩ: sau khi có em, mọi thứ mềm ở đúng chỗ.

Chuông báo 5:30 sẽ reo, 6:00 sẽ đi. Nhưng bây giờ, giữa hai nhịp tim đếm, có một người thở đều cạnh anh và một căn nhà đã học cách tự bật đèn.

Và ngày mai, như mọi ngày, Luffy sẽ mở rèm, từng ánh nắng sẽ đi vào nhà bằng cánh cửa chính, rồi Law — người từng để cả căn hộ hướng bắc không nắng — sẽ mỉm cười như người vừa đổi hướng.

_______________________

Idea nảy khi xem trend " Life with her " trên Tik Tok

Tôi thích sự ngọt ngào

Họ yêu nhau, tôi rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store