On Nhu Va Ngoc Nghech
Nghe nói hai đứa vừa về cùng một công ty quản lí. He he he!!!
Trong một ngày đi tới hai chuyến bay không kịp nghỉ ngơ đối với Lâm Phong Tùng mà nói là hơi quá sức. Hắn thiếp đi vài phút trên đường đến nhà hàng Tào Thị, đến mức tài xế phải gọi hắn dậy.Trong căn phòng VIP được đặt riêng, những món ăn trên bàn bày biệm vô cùng đẹp mắt. Giám đốc Thường trên trán vẫn quấn băng gạc trắng xóa, mặc dù thương tích Lâm Phong Tùng để lại không lớn như vậy, nhưng gã mặt người dạ thú đó phải làm quá mọi chuyện lên, hòng kiện Lâm Phong Tùng tới nơi tới chốn.
Trần Ổn quỳ trên mặt đất. Cậu bị Thường Vạn Hậu lôi tới đây từ khi cậu nói mình đến để cầu xin cho Lâm Phong Tùng. Thường Vạn Hậu đang đợi một người nữa nên hắn vẫn chưa đụng tới bàn ăn trước mặt. Thay vào đó, hắn dùng Trần Ổn làm trò tiêu khiển.
- Cái tên Lâm Phong Tùng này cũng thật là,... luôn thích xen vào chuyện của người khác như vậy. Đến khi có chuyện lại không dám thò mặt ra cầu xin, đẩy bạn bè tới làm gì chứ?
Gã nắm tóc Trần Ổn, giật ngược ra sau. Cậu vẫn còn hơi vang váng sốt, đầu chao đảo một trận suýt ngã. Nhưng cậu kiên cường hít một hơi lãnh khí, điều khiển biểu cảm.
- Thật tiếc, dù cậu mĩ thiếu niên xinh đẹp này có dâng mình tận miệng ta, ta cũng không thể hứng thú với đàn ông. Nhưng lát nữa sẽ có một người bạn của ta tới đây. Hắn đặc biệt thích thứ cỏ non như ngươi. Nếu ngươi giúp ta kí được hợp đồng với hắn, ta tuyệt đối không truy cứu chuyện của Lâm Phong Tùng nữa, thậm chí cũng buông tha cho Châu Du Đồng?
Trần Ổn gật gật:
- Ngài muốn thế nào, tôi sẽ làm thế ấy.
Cậu kinh tởm đến tột cùng. Thường Vạn Hậu trước mặt cậu buông ra những lời hạ lưu bẩn thỉu khiến cậu chỉ muốn nhổ một bãi vào mặt hắn. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Lâm Phong Tùng lại quyết định không kí hợp đồng với Đổng Khiết!
Thường Vạn Hậu tuy nói không hứng thú với đàn ông nhưng trước khuôn mặt xinh đẹp của Trần Ổn, hắn vẫn không kiêng dè sờ xuống eo nhỏ của cậu, đưa tay vào bên trong mân me da thịt non mềm. Trần Ổn rùng mình, cậu thèm khát cho tên này một đấm!
Sau ba mươi phút, vị khách của Thường Vạn Hậu đến. Đó là một người đàn ông trung tuổi, không quá già, dáng người hơi đậm. Thường Vạn Hậu hạ lưu vỗ mông Trần Ổn:
- Mau chào giám đốc Liễu!
Trần Ổn cúi mình:
- Giám đốc Liễu.
Người đàn ông đạo mạo đó tươi cười bắt tay cậu, sau đó quay sang Thường Vạn Hậu:
- Nghệ sĩ mới của công ty anh sao?
Giám đốc nhân sự của Đổng Khiết ngọt nhạt xã giao:
- Đâu có, cậu ấy là tôi đặc biệt dẫn tới đây cho giám đốc Liễu giải khuây! Sao? Đúng khẩu vị của ngài chứ?
Liễu Nham gật gù, tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, ý nói Trần Ổn tới bên cạnh. Cậu cũng lầm lũi nghe theo. Thời điểm hiện tại, cậu quyết phóng lao thì phải theo lao, không kiêng dè e sợ gì nữa.
Liễu Nham nhìn Trần Ổn đầy phức tap cậu không dám liếc nhìn, tay rót rượu cho y.
Bàn tay thô kệch của Thường Vạn Hậu vẫn như luyến tiếc hương vị của Trần Ổn, hắn đỡ lấy chén từ tay cậu, còn cố tình chạm vào lòng bàn tay khiến cậu run rẩy.
So với Thường Vạn Hậu, Liễu Nham lại lịch sự và nhã nhặn hơn. Y không hề bộc lộ cảm xúc gì đối với Trần Ổn, nhưng ánh nhìn lại vô cùng dịu dàng. Hắn làm trong ngành giải trí, mĩ thiếu niên thần thái thế nào cũng đã gặp qua. Trần Ổn không đẹp xuất sắc, nhưng lại mang phong vị khiến người ta muốn bảo vệ.
Trong khi hai bên đã ngà ngà say, Liễu Nham khoác vai Trần Ổn thì thầm:
- Em có phải muốn nhờ vả Thường Vạn Hậu chuyện gì không?
Trần Ổn bất ngờ, rồi sau đó cũng nhanh chóng công nhận. Cậu cúi cúi đầu thành khẩn:
- Mong giám đốc Liễu hãy giúp tôi, đồng ý kí hợp đồng với bên Đổng Khiết.
Giám đốc Liễu cười giả lả, trong nụ cười mang chất phong lưu nhưng không có nhục dục:
- Bù lại tôi được cái gì?
Trần Ổn nắm chặt lòng bàn tay. Cậu làm sao biết hắn muốn gì? Nếu hắn muốn thứ đắt tiền quá, cậu cũng không có để trả ơn hắn.
Liễu Nham ngửa cổ nốc thêm một chén. Hắn lại ghé tai Trần Ổn thì thầm:
- Ngay bây giờ tôi sẽ cùng hắn ta kí hợp đồng. Bù lại, em phải đi với tôi.
Trần Ổn nghe lời nói ngọt ngạt tràn vào tai, đầu đánh "oanh" một tiếng.
Trần Ổn toan lắp bắp đáp lại yêu cầu từ giám đốc Liễu nhưng lòng cậu đấu tranh dữ dội. Bây giờ, người duy nhất có thể khiến Thường Vạn Hậu hủy án chỉ có thể là người đàn ông trước mặt. Cậu không thể không chấp thuận. Trần Ổn gật đầu:
- Vâng.
Thường Vạn Hậu thấy Liễu Nham đặc biệt có hứng thú với Trần Ổn thì lấy làm hài lòng lắm. Giám đốc Liễu vốn sống ở Nhật Bản từ nhỏ, yêu cầu về con người cũng rất cao. Biết y thích đàn ông, các đối tác khi đi thương thảo cùng y đều mang theo một mĩ thiếu niên xinh đẹp. Nhưng chưa có ai khiến y để mắt tới. Thường Vạn Hậu trong lầm thầm tán dương Lâm Phong Tùng may mắn có một cực phẩm ở bên cạnh! Thường Vạn Hậu cười ranh mãnh:
- Giám đốc Liễu có vẻ hơi mệt rồi, chúng ta kí hợp đồng chứ?
Liễu Nham gật đầu, sau đó lại nói:
- Giám đốc Thường, ông cũng nên thực hiện nguyện vọng của cậu thanh niên này đi. Sau đó, tôi sẽ cùng Đổng Khiết các ông hợp tác vui vẻ.
Trần Ổn run lên một chút, lòng khẩn trương nhìn về phía Thường Vạn Hậu. Thường Vạn Hậu cũng mỉm cười, lấy từ trong cặp táp ra một tập giấy tờ:
- Đây là đơn kiện của tôi với Lâm Phong Tùng. Bản gốc này còn nguyên con dấu của tòa án. Cậu xem đi.
Trần Ổn đón lấy tập giấy, tay nhanh chóng lật giở từng trang, kiểm tra kĩ càng. Nhưng cậu trước giờ chưa hề làm gì dính dáng tới luật pháp, làm sao cậu dám khẳng định tờ giấy này là thật. Liễu Nham nhìn bộ dạng khổ sở vò đầu bứt tai của Trần Ổn, khóe miệng dâng lên tiếu ý, nhịn không được đoạt lấy tập giấy trên tay cậu, đích thân xem. Trần Ổn quỳ hẳn người dậy nhìn y, mắt sáng rỡ:
- Giám đốc, phiền ngài kiểm trả giúp tôi.
Liễu Nham trầm ngâm ngắm nghía, sau đó gật gù bảo Trần Ổn:
- Đây đúng là con dấu của tòa án, cũng là đơn kiện bản gốc. Trên đó còn có niêm phong bảo mật của viện kiểm soát và cơ quan điều tra.
Trần Ổn giống thỏ nhỏ, gật đầu lia lịa.
Thường Vạn Hậu liền ra vẻ quân tử:
- Trước mặt giám đốc Liễu, sao tôi lại dám làm điều trắng đen không rõ ràng chứ.
Liễu Nham không thèm để ý đến gã Thường Vạn Hậu thảo mai xu nịnh. Y nhìn Trần Ổn:
- Bây giờ em muốn giải quyết thế nào với giấy tờ này?
Trần Ổn lắp bắp:
- Tôi muốn... hủy đi!
Liễu Nham không nói hai lời, lấy bật lửa trong túi áo ra, đốt sạch tờ đơn kiện. Trần Ổn tận mắt nhìn thấy chúng cháy thành tro bụi rồi tàn lụi trong không khí. Lúc này, Liễu Nham mới đối thoại với Thường Vạn Hậu:
- Mong ngài mang hợp đồng của quý công ty ra nhanh, tôi và cậu bé này còn có hẹn.
Thường Vạn Hậu ngoác miệng tới tận mang tai. Gã chìa bản hợp đồng được soạn thảo kĩ càng ra, đon đả đưa cho Liễu Nham. Y đón lấy bằng một tay, nhanh chóng xem xét, không thấy có điều khoản nào bất thường thì liền đặt bút kí.
Trần Ổn ngồi một bên, trống ngực đã đánh rộn ràng.
Liễu Nham sau khi đã bắt tay xã giao với Thường Vạn Hậu thì nhanh chóng khoác vai Trần Ổn rời đi. Y không hề khiếm nhã mà dùng lực, tay đặt trên vai Trần Ổn rất tự nhiên, để cậu chủ động di chuyển. Lâm Phong Tùng đứng ngoài đợi, hắn ngóng vào trong khu xuất xe, nơi những khách hàng rời khỏi nhà hàng. Bỗng nhiên, có một chiếc BMW màu đen lướt qua trước mặt hắn, trong xe là Trần Ổn đang cúi gằm mặt, bên cạnh là một nguời đàn ông mặc vest, tay quàng qua vai cậu. Lâm Phong Tùng bắt vội taxi, điên cuồng đuổi theo. Chiếc xe màu đen đi một quãng đường rất xa, dường như ra tới gần ngoại ô, nó mới dừng lại trước khuôn viên của một ngôi biệt thự xa hoa với cánh cổng chạm trổ bằng vàng cao tới năm mét. Lâm Phong Tùng trả tiền, không kịp lấy lại tiền thừa. Hắn lao lên níu lấy tay Trần Ổn khi cậu vừa xuống xe.
Hai mắt Trần Ổn trợn lớn khi thấy Lâm Phong Tùng mặt mày xước xát đứng trước mặt. Bao nhiêu mạnh mẽ cậu xây dựng như bức tường yếu đuối sụp đổ trong tích tắc. Trần Ổn tự nhủ, bây giờ không phải là lúc yếu lòng. Đã đi tới bước đường này, cậu không thể đánh mất cả tương lai của Lâm Phong Tùng chỉ vì sự sợ hãi. Trần Ổn rút tay khỏi Lâm Phong Tùng. Liễu Nham đứng bên cạnh cũng đã ra mặt:
- Chàng trai, cậu đang làm phiền chúng tôi đấy.
Trần Ổn bất an quay đi, cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Lâm Phong Tùng, nó chất chứa oán niệm của loài thú nhỏ bị bỏ rơi cùng yêu chiều mãnh liệt.
Lâm Phong Tùng gào lên:
- Anh tránh ra!
Vài người vệ sĩ canh cửa đã xuất hiện, Trần Ổn sợ Lâm Phong Tùng sẽ lại bị người ta đánh, cậu nhanh chóng kéo Liễu Nham vào trong:
- Giám đốc Nham, mặc kệ cậu ta, vào trong thôi!
Liễu Nham đắc ý nhìn Lâm Phong Tùng, vệ sĩ của y cũng đã có mặt. Lâm Phong Tùng không ngại động thủ. Hắn lao vào đấm đã, vệ sĩ của Liễu Nham chống đỡ loạn xạ, vài tên mất thăng bằng, đè lên nhau mà ngã.
Lâm Phong Tùng bị hai tên to lớn túm lại, đấm vào bụng. Hắn nằm vật xuống nền đất tuyệt vọng xâm chiếm trí não, hắn bò theo Trần Ổn, ngay lập tức lồng ngực nhận một cú đá với lực đạo cực mạnh, làm hắn ngã bổng lên rồi tiếp đất bằng cả khuôn mặt lẫn xương sườn trái. Trần Ổn hốt hoảng quay lại ôm Lâm Phong Tùng vào trong lòng, tên vệ sĩ theo đà đánh Lâm Phong Tùng không kịp dừng, chân vẫn quyết liệt nện xuống. Liễu Nham nhanh nhẹn đẩy ngã người của y, bảo hộ cho Trần Ổn.
Trần Ổn ngước mắt mọng nước lên nhìn Liễu Nham:
- Xin ngài, đừng đánh anh ấy. Để tôi đi theo ngài.
Lâm Phong Tùng nắm lấy Trần Ổn không buông. Hắn rít lên:
- Trần Ổn! Em nghĩ em đang làm cái quái gì vậy? Tôi không cần em bán thân giúp tôi thoát nạn!
Liễu Nham một chân đã Lâm Phong Tùng văng ra xa, y cúi xuống nhìn Trần Ổn:
- Xin lỗi em vì đã đánh cậu ta. Đó là để trả thù cho thuộc hạ của tôi bị cậu ta đả thương. Còn bây giờ, em phải đi cùng tôi thôi.
Trần Ổn nhanh chóng đứng lên, bước đi thật nhanh.
Đám vệ sĩ phía sau khó khăn lắm mới có thể cản Lâm Phong Tùng như con thú hoang lồng lộn lao về phía Trần Ổn:
- Trần Ổn! Em dám bước thêm bước nữa, tôi chết ở đây cho em xem!
- Trần Ổn! Tôi không cần em làm thế!
- Trần Ổn! Quay lại với anh!
- Trần Ổn...
Cậu nhóc bịt tai lại, cậu cứ tự nhủ chỉ cần không nghe thấy thì tim sẽ không đau. Cậu không dám khóc, cậu sợ Liễu Nham sẽ không còn hứng thú với cậu. Với quyền lực của hắn thừa sức làm lại mười, một trăm giấy kiện Lâm Phong Tùng có dấu ấn của tòa án vì tội xâm nhập bất hợp pháp và hành hung nhân viên của hắn rồi.
Trần Ổn chợt nhớ tới câu nói của ai đó:" Cứ ngỡ ái tình là tất cả, cuối cùng vẫn không chịu nổi sức xô đẩy của cuộc đời."
Bóng lưng Trần Ổn khuất dần trước đôi mắt nhòa nước của Lâm Phong Tùng. Hắn ngừng giãy dụa, đầu dán chặt xuống đất mà khóc. Đám vệ sĩ vây quanh hắn thở dài nhìn ông chủ của mình.
Trong một ngày đi tới hai chuyến bay không kịp nghỉ ngơ đối với Lâm Phong Tùng mà nói là hơi quá sức. Hắn thiếp đi vài phút trên đường đến nhà hàng Tào Thị, đến mức tài xế phải gọi hắn dậy.Trong căn phòng VIP được đặt riêng, những món ăn trên bàn bày biệm vô cùng đẹp mắt. Giám đốc Thường trên trán vẫn quấn băng gạc trắng xóa, mặc dù thương tích Lâm Phong Tùng để lại không lớn như vậy, nhưng gã mặt người dạ thú đó phải làm quá mọi chuyện lên, hòng kiện Lâm Phong Tùng tới nơi tới chốn.
Trần Ổn quỳ trên mặt đất. Cậu bị Thường Vạn Hậu lôi tới đây từ khi cậu nói mình đến để cầu xin cho Lâm Phong Tùng. Thường Vạn Hậu đang đợi một người nữa nên hắn vẫn chưa đụng tới bàn ăn trước mặt. Thay vào đó, hắn dùng Trần Ổn làm trò tiêu khiển.
- Cái tên Lâm Phong Tùng này cũng thật là,... luôn thích xen vào chuyện của người khác như vậy. Đến khi có chuyện lại không dám thò mặt ra cầu xin, đẩy bạn bè tới làm gì chứ?
Gã nắm tóc Trần Ổn, giật ngược ra sau. Cậu vẫn còn hơi vang váng sốt, đầu chao đảo một trận suýt ngã. Nhưng cậu kiên cường hít một hơi lãnh khí, điều khiển biểu cảm.
- Thật tiếc, dù cậu mĩ thiếu niên xinh đẹp này có dâng mình tận miệng ta, ta cũng không thể hứng thú với đàn ông. Nhưng lát nữa sẽ có một người bạn của ta tới đây. Hắn đặc biệt thích thứ cỏ non như ngươi. Nếu ngươi giúp ta kí được hợp đồng với hắn, ta tuyệt đối không truy cứu chuyện của Lâm Phong Tùng nữa, thậm chí cũng buông tha cho Châu Du Đồng?
Trần Ổn gật gật:
- Ngài muốn thế nào, tôi sẽ làm thế ấy.
Cậu kinh tởm đến tột cùng. Thường Vạn Hậu trước mặt cậu buông ra những lời hạ lưu bẩn thỉu khiến cậu chỉ muốn nhổ một bãi vào mặt hắn. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Lâm Phong Tùng lại quyết định không kí hợp đồng với Đổng Khiết!
Thường Vạn Hậu tuy nói không hứng thú với đàn ông nhưng trước khuôn mặt xinh đẹp của Trần Ổn, hắn vẫn không kiêng dè sờ xuống eo nhỏ của cậu, đưa tay vào bên trong mân me da thịt non mềm. Trần Ổn rùng mình, cậu thèm khát cho tên này một đấm!
Sau ba mươi phút, vị khách của Thường Vạn Hậu đến. Đó là một người đàn ông trung tuổi, không quá già, dáng người hơi đậm. Thường Vạn Hậu hạ lưu vỗ mông Trần Ổn:
- Mau chào giám đốc Liễu!
Trần Ổn cúi mình:
- Giám đốc Liễu.
Người đàn ông đạo mạo đó tươi cười bắt tay cậu, sau đó quay sang Thường Vạn Hậu:
- Nghệ sĩ mới của công ty anh sao?
Giám đốc nhân sự của Đổng Khiết ngọt nhạt xã giao:
- Đâu có, cậu ấy là tôi đặc biệt dẫn tới đây cho giám đốc Liễu giải khuây! Sao? Đúng khẩu vị của ngài chứ?
Liễu Nham gật gù, tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, ý nói Trần Ổn tới bên cạnh. Cậu cũng lầm lũi nghe theo. Thời điểm hiện tại, cậu quyết phóng lao thì phải theo lao, không kiêng dè e sợ gì nữa.
Liễu Nham nhìn Trần Ổn đầy phức tap cậu không dám liếc nhìn, tay rót rượu cho y.
Bàn tay thô kệch của Thường Vạn Hậu vẫn như luyến tiếc hương vị của Trần Ổn, hắn đỡ lấy chén từ tay cậu, còn cố tình chạm vào lòng bàn tay khiến cậu run rẩy.
So với Thường Vạn Hậu, Liễu Nham lại lịch sự và nhã nhặn hơn. Y không hề bộc lộ cảm xúc gì đối với Trần Ổn, nhưng ánh nhìn lại vô cùng dịu dàng. Hắn làm trong ngành giải trí, mĩ thiếu niên thần thái thế nào cũng đã gặp qua. Trần Ổn không đẹp xuất sắc, nhưng lại mang phong vị khiến người ta muốn bảo vệ.
Trong khi hai bên đã ngà ngà say, Liễu Nham khoác vai Trần Ổn thì thầm:
- Em có phải muốn nhờ vả Thường Vạn Hậu chuyện gì không?
Trần Ổn bất ngờ, rồi sau đó cũng nhanh chóng công nhận. Cậu cúi cúi đầu thành khẩn:
- Mong giám đốc Liễu hãy giúp tôi, đồng ý kí hợp đồng với bên Đổng Khiết.
Giám đốc Liễu cười giả lả, trong nụ cười mang chất phong lưu nhưng không có nhục dục:
- Bù lại tôi được cái gì?
Trần Ổn nắm chặt lòng bàn tay. Cậu làm sao biết hắn muốn gì? Nếu hắn muốn thứ đắt tiền quá, cậu cũng không có để trả ơn hắn.
Liễu Nham ngửa cổ nốc thêm một chén. Hắn lại ghé tai Trần Ổn thì thầm:
- Ngay bây giờ tôi sẽ cùng hắn ta kí hợp đồng. Bù lại, em phải đi với tôi.
Trần Ổn nghe lời nói ngọt ngạt tràn vào tai, đầu đánh "oanh" một tiếng.
Trần Ổn toan lắp bắp đáp lại yêu cầu từ giám đốc Liễu nhưng lòng cậu đấu tranh dữ dội. Bây giờ, người duy nhất có thể khiến Thường Vạn Hậu hủy án chỉ có thể là người đàn ông trước mặt. Cậu không thể không chấp thuận. Trần Ổn gật đầu:
- Vâng.
Thường Vạn Hậu thấy Liễu Nham đặc biệt có hứng thú với Trần Ổn thì lấy làm hài lòng lắm. Giám đốc Liễu vốn sống ở Nhật Bản từ nhỏ, yêu cầu về con người cũng rất cao. Biết y thích đàn ông, các đối tác khi đi thương thảo cùng y đều mang theo một mĩ thiếu niên xinh đẹp. Nhưng chưa có ai khiến y để mắt tới. Thường Vạn Hậu trong lầm thầm tán dương Lâm Phong Tùng may mắn có một cực phẩm ở bên cạnh! Thường Vạn Hậu cười ranh mãnh:
- Giám đốc Liễu có vẻ hơi mệt rồi, chúng ta kí hợp đồng chứ?
Liễu Nham gật đầu, sau đó lại nói:
- Giám đốc Thường, ông cũng nên thực hiện nguyện vọng của cậu thanh niên này đi. Sau đó, tôi sẽ cùng Đổng Khiết các ông hợp tác vui vẻ.
Trần Ổn run lên một chút, lòng khẩn trương nhìn về phía Thường Vạn Hậu. Thường Vạn Hậu cũng mỉm cười, lấy từ trong cặp táp ra một tập giấy tờ:
- Đây là đơn kiện của tôi với Lâm Phong Tùng. Bản gốc này còn nguyên con dấu của tòa án. Cậu xem đi.
Trần Ổn đón lấy tập giấy, tay nhanh chóng lật giở từng trang, kiểm tra kĩ càng. Nhưng cậu trước giờ chưa hề làm gì dính dáng tới luật pháp, làm sao cậu dám khẳng định tờ giấy này là thật. Liễu Nham nhìn bộ dạng khổ sở vò đầu bứt tai của Trần Ổn, khóe miệng dâng lên tiếu ý, nhịn không được đoạt lấy tập giấy trên tay cậu, đích thân xem. Trần Ổn quỳ hẳn người dậy nhìn y, mắt sáng rỡ:
- Giám đốc, phiền ngài kiểm trả giúp tôi.
Liễu Nham trầm ngâm ngắm nghía, sau đó gật gù bảo Trần Ổn:
- Đây đúng là con dấu của tòa án, cũng là đơn kiện bản gốc. Trên đó còn có niêm phong bảo mật của viện kiểm soát và cơ quan điều tra.
Trần Ổn giống thỏ nhỏ, gật đầu lia lịa.
Thường Vạn Hậu liền ra vẻ quân tử:
- Trước mặt giám đốc Liễu, sao tôi lại dám làm điều trắng đen không rõ ràng chứ.
Liễu Nham không thèm để ý đến gã Thường Vạn Hậu thảo mai xu nịnh. Y nhìn Trần Ổn:
- Bây giờ em muốn giải quyết thế nào với giấy tờ này?
Trần Ổn lắp bắp:
- Tôi muốn... hủy đi!
Liễu Nham không nói hai lời, lấy bật lửa trong túi áo ra, đốt sạch tờ đơn kiện. Trần Ổn tận mắt nhìn thấy chúng cháy thành tro bụi rồi tàn lụi trong không khí. Lúc này, Liễu Nham mới đối thoại với Thường Vạn Hậu:
- Mong ngài mang hợp đồng của quý công ty ra nhanh, tôi và cậu bé này còn có hẹn.
Thường Vạn Hậu ngoác miệng tới tận mang tai. Gã chìa bản hợp đồng được soạn thảo kĩ càng ra, đon đả đưa cho Liễu Nham. Y đón lấy bằng một tay, nhanh chóng xem xét, không thấy có điều khoản nào bất thường thì liền đặt bút kí.
Trần Ổn ngồi một bên, trống ngực đã đánh rộn ràng.
Liễu Nham sau khi đã bắt tay xã giao với Thường Vạn Hậu thì nhanh chóng khoác vai Trần Ổn rời đi. Y không hề khiếm nhã mà dùng lực, tay đặt trên vai Trần Ổn rất tự nhiên, để cậu chủ động di chuyển. Lâm Phong Tùng đứng ngoài đợi, hắn ngóng vào trong khu xuất xe, nơi những khách hàng rời khỏi nhà hàng. Bỗng nhiên, có một chiếc BMW màu đen lướt qua trước mặt hắn, trong xe là Trần Ổn đang cúi gằm mặt, bên cạnh là một nguời đàn ông mặc vest, tay quàng qua vai cậu. Lâm Phong Tùng bắt vội taxi, điên cuồng đuổi theo. Chiếc xe màu đen đi một quãng đường rất xa, dường như ra tới gần ngoại ô, nó mới dừng lại trước khuôn viên của một ngôi biệt thự xa hoa với cánh cổng chạm trổ bằng vàng cao tới năm mét. Lâm Phong Tùng trả tiền, không kịp lấy lại tiền thừa. Hắn lao lên níu lấy tay Trần Ổn khi cậu vừa xuống xe.
Hai mắt Trần Ổn trợn lớn khi thấy Lâm Phong Tùng mặt mày xước xát đứng trước mặt. Bao nhiêu mạnh mẽ cậu xây dựng như bức tường yếu đuối sụp đổ trong tích tắc. Trần Ổn tự nhủ, bây giờ không phải là lúc yếu lòng. Đã đi tới bước đường này, cậu không thể đánh mất cả tương lai của Lâm Phong Tùng chỉ vì sự sợ hãi. Trần Ổn rút tay khỏi Lâm Phong Tùng. Liễu Nham đứng bên cạnh cũng đã ra mặt:
- Chàng trai, cậu đang làm phiền chúng tôi đấy.
Trần Ổn bất an quay đi, cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Lâm Phong Tùng, nó chất chứa oán niệm của loài thú nhỏ bị bỏ rơi cùng yêu chiều mãnh liệt.
Lâm Phong Tùng gào lên:
- Anh tránh ra!
Vài người vệ sĩ canh cửa đã xuất hiện, Trần Ổn sợ Lâm Phong Tùng sẽ lại bị người ta đánh, cậu nhanh chóng kéo Liễu Nham vào trong:
- Giám đốc Nham, mặc kệ cậu ta, vào trong thôi!
Liễu Nham đắc ý nhìn Lâm Phong Tùng, vệ sĩ của y cũng đã có mặt. Lâm Phong Tùng không ngại động thủ. Hắn lao vào đấm đã, vệ sĩ của Liễu Nham chống đỡ loạn xạ, vài tên mất thăng bằng, đè lên nhau mà ngã.
Lâm Phong Tùng bị hai tên to lớn túm lại, đấm vào bụng. Hắn nằm vật xuống nền đất tuyệt vọng xâm chiếm trí não, hắn bò theo Trần Ổn, ngay lập tức lồng ngực nhận một cú đá với lực đạo cực mạnh, làm hắn ngã bổng lên rồi tiếp đất bằng cả khuôn mặt lẫn xương sườn trái. Trần Ổn hốt hoảng quay lại ôm Lâm Phong Tùng vào trong lòng, tên vệ sĩ theo đà đánh Lâm Phong Tùng không kịp dừng, chân vẫn quyết liệt nện xuống. Liễu Nham nhanh nhẹn đẩy ngã người của y, bảo hộ cho Trần Ổn.
Trần Ổn ngước mắt mọng nước lên nhìn Liễu Nham:
- Xin ngài, đừng đánh anh ấy. Để tôi đi theo ngài.
Lâm Phong Tùng nắm lấy Trần Ổn không buông. Hắn rít lên:
- Trần Ổn! Em nghĩ em đang làm cái quái gì vậy? Tôi không cần em bán thân giúp tôi thoát nạn!
Liễu Nham một chân đã Lâm Phong Tùng văng ra xa, y cúi xuống nhìn Trần Ổn:
- Xin lỗi em vì đã đánh cậu ta. Đó là để trả thù cho thuộc hạ của tôi bị cậu ta đả thương. Còn bây giờ, em phải đi cùng tôi thôi.
Trần Ổn nhanh chóng đứng lên, bước đi thật nhanh.
Đám vệ sĩ phía sau khó khăn lắm mới có thể cản Lâm Phong Tùng như con thú hoang lồng lộn lao về phía Trần Ổn:
- Trần Ổn! Em dám bước thêm bước nữa, tôi chết ở đây cho em xem!
- Trần Ổn! Tôi không cần em làm thế!
- Trần Ổn! Quay lại với anh!
- Trần Ổn...
Cậu nhóc bịt tai lại, cậu cứ tự nhủ chỉ cần không nghe thấy thì tim sẽ không đau. Cậu không dám khóc, cậu sợ Liễu Nham sẽ không còn hứng thú với cậu. Với quyền lực của hắn thừa sức làm lại mười, một trăm giấy kiện Lâm Phong Tùng có dấu ấn của tòa án vì tội xâm nhập bất hợp pháp và hành hung nhân viên của hắn rồi.
Trần Ổn chợt nhớ tới câu nói của ai đó:" Cứ ngỡ ái tình là tất cả, cuối cùng vẫn không chịu nổi sức xô đẩy của cuộc đời."
Bóng lưng Trần Ổn khuất dần trước đôi mắt nhòa nước của Lâm Phong Tùng. Hắn ngừng giãy dụa, đầu dán chặt xuống đất mà khóc. Đám vệ sĩ vây quanh hắn thở dài nhìn ông chủ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store