ZingTruyen.Store

Omega Hương Hoa Hồng Bị Các Alpha Cấp S Tranh Giành

Chương 27

ThNguyn925458

Thật ra có một đoạn thuộc Chương 27 nhưng tui lại cho vào chương 26 nên bh sẽ có 1 đoạn các bạn đọc r nha .
Sợ các bạn quên nên mk sẽ đánh dấu chỗ các bạn đã xem r nha . Các bạn lướt xuống dưới đến khi nào thấy ☘️ là các bạn đọc từ đấy ik nha.

Còn ai chưa đọc thì cứ đọc từ đầu nha .

Chương 27 : Tề Tử bị tranh giành

Tề Tử vốn dĩ rất nhạy cảm, lập tức nhận ra thứ Sở Tư Lĩnh bắn vào là gì, không phải tinh dịch, mà là nước tiểu.

"A a ~ Sở a~, Tư..Lĩnh... Con mẹ nhà anh!" Dòng nước ấm áp bắn liên tục vào điểm nhạy cảm của cậu. Khoái cảm từ đó lan ra, nhanh chóng bao trùm toàn thân cậu. Tề Tử sướng không chịu nổi, miệng tuy vẫn chửi nhưng thân thể lại bị dục vọng vây lấy. Pheromone của Sở Tư Lĩnh giống như thuốc kích dục, làm cơ thể cậu vốn dĩ hơi tỉnh táo thì lại trở về biển tình dục.

" Cả hai cái lỗ của Omega sinh ra đều để Alpha địt. Nếu lồn không chịu nổi việc bị đụ thì phải dùng cái lỗ phía sau để thỏa mãn Alpha, biết không?"

Hắn vừa giảng đạo lý vừa tát bốp bốp lên mông Tề Tử, khiến cậu vừa tê vừa sướng. Hắn đi tiểu xong trong trực tràng Tề Tử, thấy lỗ lồn đã hồi phục tương đối bắt đầu cắn chặt cái bình thủy tinh vì thế liền thọc vào rút ra hai cái rồi rút dương vật ra, sau đó lại lấy một bình thuốc tiếp tục nhét vào rồi cắm cặc của mình trở lại lồn Tề Tử.

Thời gian trong lúc này rất ngắn ngủi, tinh dịch và dịch phục hồi trong bụng Tề Tử gần như chưa chảy ra bao nhiêu. Bụng cậu vẫn to như người mang thai giai đoạn cuối. Chất lỏng duy nhất được bài tiết ra là hỗn hợp tinh dịch và nước tiểu từ lỗ huyệt phía sau.

Hậu huyệt sau khi bị Sở Tư Lĩnh chịch xong, vẫn không khép lại được. Như một cái lỗ thịt nhỏ tròn tròn không ngừng chảy ra chất lỏng dạng sữa. Những chất lỏng này theo rãnh mông cậu, phần lớn chảy xuống âm hộ và trên bề mặt dương vật Sở Tư Lĩnh , một phần lại theo hắn mà chảy ngược vào lồn và tử cung của cậu.

Sở Tư Lĩnh nắm lấy mông thịt Tề Tử, dương vật to lớn không chút do dự mà cắm thẳng vào. Cổ tử cung bên trong đã bị đụ mở, lúc này rất dễ dàng đi vào.

Lồn của Tề Tử lạnh lạnh rất thoải mái. Sở Tư Lĩnh vừa cắm vào liền phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ. Lồn dâm sau khi được thuốc chữa trị lại vừa chặt vừa mát, làm hạ nhiệt cho con cặc nóng bỏng của hắn, lúc địt có cảm giác kích thích băng hỏa giao thoa.

Bạch bạch bạch --, trong phòng tắm trống trải, lại lần nữa vang lên âm thanh giao hợp của hai người, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng vỗ mông. Âm thanh này đầy ám muội , vỗ nhẹ vào lớp thịt mông đầy đặn , âm thanh trầm đục, gợi tình.

"A a ~ a, đừng ... Chậm, chậm một chút." Âm hộ của Tề Tử vừa mới hồi phục được bảy phần nên vô cùng nhạy cảm . Bị Sở Tư Lĩnh một hơi giã thẳng vào tử cung, cậu cảm thấy cơ thể không thể chịu đựng nổi.

Nhưng nửa thân trên của Tề Tử bị cánh tay máy giữ chặt, đã không thể xoay người lại để ngăn cản người phía sau đang tàn nhẫn đụ tử cung cậu, cũng không thể đưa tay đẩy hắn ra , ngay cả vặn vẹo mông cũng không làm được.

Cả hai bên mông đều in đầy dấu bàn tay. Sở Tư Lĩnh dường như đang làm rất hăng say, vừa đụ vừa vỗ mông cậu, khiến Tề Tử gần như suy sụp trong khoái cảm.

"Bạch bạch bạch..."

Mông bị vỗ đến tê dại, khoái cảm liên tiếp không ngừng, tử cung bị bắn căng đầy, lỗ lồn vừa mới chặt lại bị địt lỏng... Tất cả đều khiến Tề Tử sướng đến mức cận kề của suy sụp.

"A ha ~ đừng, a a... Chậm một chút... Không được a a... A ha tiểu huyệt không chịu nổi... Đừng chịch a a... Muốn, sắp hỏng rồi."

Tề Tử đã quên mất mình là ai. Tư duy và cảm quan của cậu hoàn toàn tập trung vào hạ thể. Miệng không ngừng rên rỉ dâm đãng. Ý thức tan nát trong từng cơn cao trào .

Sở Tư Lĩnh cũng không dừng lại, ngược lại càng đụ mạnh hơn, như muốn bù đắp những ngày thiếu thốn tình dục trên người Tề Tử, càng làm càng dùng sức, thậm chí không thỏa mãn chỉ với việc đụ âm đạo và tử cung Tề Tử. Hắn vừa "bạch bạch" vỗ mông Tề Tử, vừa thọc vào rút ra biên độ lớn, làm quy đầu phồng to thành kết, rồi sau đó bắt đầu kéo giật cổ tử cung Tề Tử.

"Không cần, không cần... A a, a... Dừng , không cần..." Tề Tử bị hắn địt đến cao trào liên tục, cơ thể co rút không ngừng, mắt đều muốn trắng dã.

Trên thấu kính của Sở Tư Lĩnh, che kín dữ liệu cơ thể Tề Tử. Hắn biết Tề Tử hiện tại có thể chịu đựng việc bị đụ cổ tử cung, chỉ là cần từ từ thích nghi.

Vì hạnh phúc tình dục sau này, hắn tính toán bắt đầu từ đêm nay, làm Tề Tử thích nghi với kiểu tình dục cường độ cao này. Dù sao đối với Omega có khả năng thích ứng cơ thể mạnh mẽ, việc nhanh chóng quen là điều tốt, sau này càng có thể khai phá ra những trải nghiệm tình dục khác nhau.

"Bỏ cuộc... A ha không, không chịch... Sắp hỏng rồi a a..."

Tề Tử trước đây từng bị đụ cổ tử cung nhưng Cô Hạnh không dùng kết để làm cậu. Thế nhưng Sở Tư Lĩnh hiện tại có ý đồ cắm thành kết vào cổ tử cung, sau đó rút ra, rồi lại đâm vào. Nếu nói tử cung là nơi bong bóng phồng lên, thì cổ tử cung chính là miệng bong bóng, nhỏ và chặt như chiếc nhẫn.

Đối với Omega và Alpha đã kết hôn, cổ tử cung trở thành nơi mang lại khoái cảm tình dục. Bởi vì chỗ này rất khó nới lỏng, dù có địt lỏng ra, vẫn sẽ có cảm giác chặt chẽ như dây chun, và đây cũng là nơi Omega vô cùng nhạy cảm. Địt chỗ này, Omega sẽ đạt được cực khoái còn nhiều hơn cả thao đáy tử cung. Chỉ là khoái cảm như vậy quá mức mãnh liệt , Omega mới trưởng thành phần lớn không thể chịu đựng được.

Sở Tư Lĩnh sau khi xem dữ liệu, phát hiện Tề Tử có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh mẽ. Có thể là do Cô Hạnh đã từng dùng quy đầu chưa thành kết để địt nên chỗ này sau khi chịu đựng sự thao lộng kéo dài tám tiếng của hắn đã trở nên mềm mại bất thường, có thể kẹp chặt thành kết quy đầu của hắn.

"Bốp!" một tiếng, hắn lại lần nữa tát vào mông của Tề Tử, vừa kéo giật cổ tử cung, vừa nói:

"Nhanh như vậy đã có thể đụ cổ tử cung của em, khi ở điểm đóng quân, có phải mỗi ngày em đều dang chân cầu Cô Hạnh địt không?"

Tề Tử dù muốn trả lời hắn, cũng không thể trả lời được. Trong khoái cảm to lớn không thể chịu đựng, Tề Tử như một con cá bị nhấn chìm trong biển nước, ngoài việc "a a" la hét, thì cậu không nói được lời nào khác, chỉ có thể bị động đón nhận những cú giã lồn biên độ lớn của Sở Tư Lĩnh.

Việc liên tục bị địt bởi cặc không chỉ âm đạo một lần nữa bị thao lỏng, mà cổ tử cung đáng thương kia cũng bị đụ lỏng mềm mại, cuối cùng không còn kẹp chặt được thành kết quy đầu.

Khối thịt cứng to lớn trực tiếp rút ra khỏi tử cung, kẹt ở âm đạo, rồi lại một lần nữa tiến vào , cọ xát mạnh mẽ qua cổ tử cung, rồi cắm sâu vào bên trong tử cung.

"Bốp!" một tiếng, hai tinh hoàn mạnh mẽ vỗ vào lỗ huyệt Tề Tử, âm thanh vang dội bất thường.

"A a ~!" Tề Tử bị vô số khoái cảm đưa đến tận cùng cao trào, gần như hét lên. Hai mắt cậu trợn ngược. Sau khi Sở Tư Lĩnh liên tiếp đụ cổ tử cung vài cái, Tề Tử cuối cùng không chịu nổi kiểu tình dục mãnh liệt này, bị địt đến bất tỉnh nhân sự.

Tề Tử được cánh tay máy đỡ lên, cơ thể vẫn còn co rút. Hai lỗ lồn phía dưới không có cái nào khép lại. Lỗ huyệt phía trên ngắt quãng chảy ra tinh dịch và nước tiểu. Còn cái lỗ phía dưới vì quá lỏng, khi Sở Tư Lĩnh đụ cổ tử cung, đã bị kéo ra một lượng lớn tinh dịch.

( Đoạn này là thụ nằm sấp á , chứ không phải nằm ngửa đâu )

Sở Tư Lĩnh liếc nhìn dữ liệu trên thấu kính, không còn cưỡng cầu Tề Tử thích nghi kiểu tình dục này nữa. Cuối cùng hắn bắn một đợt tinh dịch đặc vào tử cung căng lớn trong bụng Tề Tử. Chờ đến khi tử cung Tề Tử không còn chứa nổi nữa, hắn mới rút con cặc khổng lồ ra.

"Bốp" một tiếng. Khi rút ra, thành kết quy đầu vẫn chưa hoàn toàn co rút lại, làm căng cửa cổ tử cung và khoái cảm âm đạo, khiến người đang ngất xỉu phía dưới run rẩy.

Sở Tư Lĩnh bế Tề Tử lên, cử chỉ vẫn khá nhẹ nhàng. Hắn trước tiên giúp Tề Tử cởi vớ, sau đó ôm người đang ngủ say, thả bồn tắm đầy bọt nước, từ từ tắm rửa cho Tề Tử.

Vì cổ tử cung Tề Tử bị thành kết giã vài lần nên không thể khép lại trong thời gian ngắn, do đó trong quá trình rửa sạch, nước bồn tắm rất nhanh nổi lên rất nhiều tinh dịch trắng.

Sở Tư Lĩnh thấy vậy, một lần nữa nhét một lọ dung dịch phục hồi vùng kín Omega vào lồn Tề Tử. Cho đến khi tử cung Tề Tử không còn tiết ra tinh dịch mấy nữa, hắn mới lấy cái chai ra.

Đêm đó, Tề Tử đã trải qua một khoảng thời gian dài và gian khổ.

Sau cả đêm, Sở Tư Lĩnh tràn đầy tinh thần. Tất cả sự mệt mỏi và nhu cầu nghỉ ngơi đều được bù đắp hoàn hảo thông qua việc giao phối với Tề Tử. Nhưng Tề Tử thì lại khổ sở. Sau khi được Sở Tư Lĩnh tắm rửa sạch sẽ, cậu nằm trên giường và ngủ suốt cả một ngày.

Có thể là do Sở Tư Lĩnh làm quá mãnh liệt, nên cơ thể Tề Tử vừa mới trưởng thành không lâu đã vô cùng mệt mỏi. Dù Sở Tư Lĩnh có cho cậu uống dịch dinh dưỡng và thuốc bổ sức lực thì tinh thần Tề Tử cũng không thể hồi phục hoàn toàn.

Ngủ đến 6 giờ chiều, Tề Tử mới mơ màng tỉnh dậy trên giường. Vừa mở mắt, cậu theo bản năng nhìn về phía cửa kính. Bầu trời bên ngoài bị mây đen che khuất một nửa, khiến cậu có ảo giác trời vẫn chưa sáng.

"Sở phu nhân, ngài tỉnh rồi ạ." A0000 nghe thấy mệnh lệnh của Sở Tư Lĩnh, kịp thời xuất hiện bên cạnh Tề Tử.

Tề Tử lúc này vẫn còn mơ hồ, quay đầu nhìn chằm chằm quản gia một lúc lâu mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra . Những ký ức đêm qua, và cả khoái cảm khi đụ cổ tử cung khiến cậu gần như tuyệt vọng hiện lên trong đầu.

Tề Tử lập tức bừng tỉnh, muốn ngồi dậy. Sức lực thì có, nhưng cơ thể rất đau nhức và nặng nề. Cậu sờ vào bụng, chỗ đó quả nhiên là vẫn căng lớn , Sở Tư Lĩnh không giúp cậu lấy ra.

Tề Tử kiểm tra toàn bộ cơ thể trần trụi của mình. Khắp nơi đều sạch sẽ. Cúc hoa cũng được rửa sạch và thoa thuốc mỡ. Duy chỉ có tiểu huyệt không được sạch sẽ lắm. Sau một giấc ngủ, bên trong vẫn chảy ra từng đợt dịch trắng nhẹ nhàng.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Nhìn sắc trời bên ngoài, Tề Tử vừa tỉnh giấc nhất thời không phân biệt được mình đã ngủ hay chưa.

"6 giờ mười hai phút tối ạ."

Mặc dù vết thương của Tề Tử đã hoàn toàn lành lặn, khả năng tự lo liệu mọi việc của cậu không có vấn đề gì, nhưng A0000 vẫn như mọi khi giúp cậu mặc quần áo.

Cậu liếc nhìn chiếc quần lót tinh dịch quen thuộc, gần như đã miễn dịch với cảnh này. Cậu nhấc chân cho quản gia mặc vào, biết rõ hậu quả nếu không mặc là... Giống như khoảng thời gian ở điểm đóng quân, nơi đó không có quần lót dính tinh dịch, Tề Tử mỗi ngày đều mặc đồ bảo hộ, phía dưới thường xuyên chảy tinh dịch, dù làm gì cũng nhớp nháp, chỉ cần cử động nhẹ một chút, khắp chân đều là tinh dịch đặc của Cô Hạnh.

"Sở phu nhân, ngài cần nhanh chóng rửa mặt. Bữa tiệc đã bắt đầu rồi, xe đang đợi bên ngoài để đưa ngài đến đó."

Tề Tử miễn cưỡng gật đầu, cậu không muốn đi lắm. Sau đó Tề Tử xuống giường , cậu đi đến trước gương, ánh mắt dịch xuống.

Cậu vẫn mặc bộ lễ phục hoa hồng đó, nhưng khác biệt đây là bộ mới tinh. Phần ngực hở lớn lộ ra, nhưng không thấy dấu vết của việc làm tình. Sở Tư Lĩnh như thể đã dự đoán trước tất cả. Tối qua, dù là xoa nắn bầu vú hay cắn da thịt, hắn đều không để lại dấu vết ở những chỗ lộ liễu trên cổ áo chữ V của cậu.

☘️☘️☘️☘️

Tề Tử tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu súc miệng sạch sẽ, rồi đưa tay sờ lên bụng. Nhìn vào gương, bụng cậu không lộ rõ lắm, phần lớn được che kín dưới lớp vải rộng thùng thình của bộ đồ. Chỉ khi nhìn gần, hoặc khi cậu cựa quậy và nhìn nghiêng, người ta mới nhận ra chiếc bụng đã rất lớn-chứng tỏ đó là kết quả tình yêu từ một Alpha, tử cung ngập ngụa tinh dịch .

Trong hoàn cảnh này, các Omega khác thường thích khoe khoang, lấy việc này để chứng tỏ năng lực của Alpha nhà mình mạnh mẽ cỡ nào, yêu chiều mình nhiều ra sao. Nhưng với Tề Tử, việc này chỉ khiến cậu thốt lên một tiếng

"Mẹ kiếp!"

"Cái tên Sở Tư Lĩnh chó má đó, đầu óc mình có bị úng mới đi làm bạn đời với anh ta!" Tề Tử nhổ một ngụm nước bọt vào bồn, rồi rửa mặt. Khi đứng thẳng người lên, cậu lại trở về dáng vẻ trưởng thành, đoan trang và ngay thẳng. Người đẹp vì lụa, quả thực khó mà tưởng tượng một Omega có làn da trắng sữa, gương mặt rạng rỡ như hoa đào mùa xuân lại có thể thốt ra lời lẽ thô tục vừa rồi.

Khi Tề Tử im lặng, cậu trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn trong căn phòng. Khoác lên mình bộ quần áo này, mỗi cử chỉ của Tề Tử đều toát lên sức hút trưởng thành. Ngay cả những lọn tóc con chưa được chỉnh chu cũng đầy sức sống, toàn thân cậu tỏa ra hương thơm của hoa hồng xen lẫn trái cây.

Tề Tử có thói quen làm việc gì cũng chậm rãi, cứ cọ xát hết chỗ này đến chỗ kia. Chỉ riêng việc rửa mặt đã mất cả nửa tiếng. Dưới sự thúc giục liên tục của A0000, cậu mới miễn cưỡng đáp: "Rồi, đi ngay đây" rồi bước vào thang máy, lần đầu tiên rời khỏi tòa trang viên tư nhân khổng lồ này.

Cậu không hề hay biết rằng, diện tích mà cậu chứng kiến chỉ chưa bằng một phần bảy của toàn bộ trang viên. Bên ngoài còn có sáu kiến trúc hình tròn giống hệt như vậy.

Chiếc xe vũ trụ lẳng lặng bay lên không trung. Tề Tử ngoái nhìn lại từ xa, lần đầu tiên thấy rõ nơi mình đã ở suốt hơn mười ngày.

Phi công lái rất nhanh, có lẽ vì bữa tiệc đã bắt đầu được một giờ nhưng anh ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ-đưa Sở phu nhân đến nơi. Dù là người máy, nhưng được mô phỏng tính cách con người nên anh ta khá ồn ào: "Sở phu nhân, tôi xin phép giới thiệu quy trình. Vị trí hiện tại của chúng ta là..."

Tiệc tối của mẹ Sở Tư Lĩnh được tổ chức ở một trang viên lớn khác không xa. Tuy nhiên, với Tề Tử-người vừa ở trong một trang viên khổng lồ kia-thì nơi này lại có vẻ hơi nhỏ bé.

Chiếc xe bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm tiệc tối. Bên ngoài rực rỡ ánh đèn, trong hoa viên, các thương nhân đang đi lại thành từng nhóm nhỏ để chúc mừng, cùng với những người hầu áo bành tô bưng rượu cocktail và trà bánh.

Tàu còn chưa dừng hẳn, Tề Tử đã không muốn bước vào. "Sao mà đông người thế?" Cậu cứ nghĩ đây chỉ là một buổi tụ họp của những người thân thuộc trực hệ nhà họ Sở, không ngờ chỉ riêng hoa viên đã chật kín khách khứa.

Đúng lúc đó, phi công người máy vừa nói xong những điều cần dặn dò Tề Tử. Việc Tề Tử có nghe hay không nằm ngoài phạm vi quản lý của anh ta. Vừa xuống xe, anh ta liền biến thành vệ sĩ-vẫn bộ tây trang đen đó, nhưng thân hình trở nên vạm vỡ hơn hẳn, và anh ta còn đeo thêm một cặp kính râm.

Anh ta kéo cao cổ áo, dùng cà vạt thắt chặt cổ, cài khuy áo tận lên trên cùng, như thể muốn che giấu bộ phận kết nối phía sau gáy, không muốn bại lộ thân phận người máy của mình.

"Sở phu nhân, chỗ yến tiệc đông người, xin ngài đừng rời khỏi tầm mắt của tôi." Anh ta mở cửa xe, làm động tác mời Tề Tử bước ra.

Tề Tử ngồi lì trong xe, nội tâm phản kháng, đột nhiên mắc chứng sợ xã hội . Cậu nhìn quanh tìm kiếm nhưng không thấy bất kỳ nơi yên tĩnh nào trong buổi yến tiệc này.

Yến tiệc của mẹ Sở Tư Lĩnh không hề bình thường. Không chỉ đông người mà còn tràn ngập sự ồn ào của tiếng người và âm nhạc. Dù đứng cách xa, tai cậu vẫn nghe thấy tiếng dương cầm, tiếng violin, tiếng trống, tiếng chiêng hòa quyện vào nhau mà chẳng có chút giai điệu du dương nào.

Tiếng cười nói vui vẻ của mọi người cũng rất lớn, không hề giống giới quý tộc thực sự, vốn đặc biệt chú ý đến lễ nghi. Những người tham dự yến tiệc này dường như đang tham gia một buổi tụ họp tùy hứng, tiếng trò chuyện và tiếng cười lớn vang lên khắp nơi, không hề có sự kiềm chế.

"Có những ai đến vậy?" Tề Tử tò mò hỏi. Cậu thực sự không nghĩ bữa tiệc này lại giống một buổi party đến vậy.

Người tài xế đã biến thành vệ sĩ, nhiệt tình nhưng không kém phần lịch thiệp giới thiệu: "Có người nhà họ Sở, đại diện từ Hoàng gia và Chính phủ Liên Bang, đồng minh và đối tác của nhà họ Sở... Ngài xem, vị này là Lý Cửu Lộ, chủ tịch tập đoàn Phục Hoa. Vị này là..." Anh ta nói khá dài dòng.

Tề Tử không quen biết ai cả. Nhìn thoáng qua bảng quang học trong tay vệ sĩ, cậu phát hiện nó có chức năng nhận diện khuôn mặt tự động, có thể xem thông tin khách khứa dưới dạng thực tế ảo ngay trong lòng bàn tay. Nhờ vậy, cậu không còn lo lắng mình sẽ bối rối vì không quen biết ai.

"Anh giúp tôi tìm một chỗ yên tĩnh, tôi đợi ở đó là được." Nếu không phải vì chiếc vòng cổ đang nằm trong tay Sở Tư Lĩnh, và lòng tham của chính mình, Tề Tử đã không thèm đến cái nơi tụ họp đầy thương nhân thế này. Cậu đâu có làm ăn kinh doanh gì, cũng chẳng quen biết ai, đến đây chẳng khác nào ngồi ngây ra.

"Không được, Sở thiếu gia dặn rằng, ngài đã đến thì phải đưa ngài vào sảnh chính của tiệc tối." Người vệ sĩ kiên quyết dẫn cậu đi về phía nơi đông người.

Tề Tử đành bất đắc dĩ đi theo. Quan sát thêm vài vòng, cậu nhận ra mọi người đều ăn mặc rất phóng khoáng, đặc biệt là các Omega (cơ bản đều đã có bạn đời). Các Omega nam cũng giống cậu, không ai có bộ ngực bằng phẳng cả mà đều có sự nảy nở. Như thể tìm được một chút đồng cảm, Tề Tử cảm thấy tự nhiên hơn đôi chút.

Phong cách kiến trúc của trang viên nhà họ Sở này rất khác so với nơi Tề Tử vừa ở. Nơi đây mang phong cách châu Âu, tường được xây bằng đá cẩm thạch trắng, mái nhà hình vòng cung nhọn. Những hàng cột đá thô chống đỡ mái hành lang, trong khi những cột đá mảnh mai hơn tạo thành lan can. Hình dạng hai bên kiến trúc đối xứng theo đường cong, trông rất uy nghi và thanh lịch.

Tề Tử bước theo người máy vệ sĩ lên bậc thềm đá trắng, giữa những ánh mắt tò mò từ xung quanh cậu dần tiến vào sảnh chính.

Bộ tây trang đen của vệ sĩ không mấy nổi bật, nhưng bộ đồ đỏ rực của Tề Tử lại vô cùng độc đáo. Mọi người trong yến tiệc tuy ăn mặc xa hoa, lộng lẫy, nhưng không ai dám mạo hiểm sử dụng một màu sắc nổi bật như vậy cho toàn bộ trang phục.

Tề Tử đứng gần cửa chính, xung quanh đều là các Alpha mặc tây trang hoặc các Omega mặc tây trang đính kim sa lấp lánh, màu sắc của cậu càng trở nên nổi bật.

Mẹ của Sở Tư Lĩnh đứng giữa đại sảnh, đang mỉm cười nhận lời khen ngợi từ những người khác. Hôm nay là sinh nhật bà, bộ đồ bà mặc vô cùng lộng lẫy, chiếc váy xanh dương dài chấm đất, cổ áo và cầu vai xòe ra như đuôi chim công. Những người muốn bắt chuyện với bà đều phải tránh phía sau, để lại khoảng trống lớn, vây quanh trò chuyện ở phía trước.

Có lẽ có vài người hướng ánh mắt về phía Tề Tử, thầm đoán xem đây là Omega nhà ai mà lại xinh đẹp đến thế. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau họ lại dời đi. Nhân vật chính của tiệc tối là mẹ Sở Tư Lĩnh, nếu ai mang mục đích thương mại thì việc bắt chuyện có thể được đầu tư, đạt được hợp tác.

Đại sảnh có hình quả trứng, diện tích cực kỳ rộng rãi. Phía trên treo những chiếc đèn chùm pha lê xa hoa, với kích cỡ to bằng cả một căn nhà thông thường. Phía sau đèn chùm là hai cầu thang hình vòng cung tách đôi, chạy dọc theo tường.

Toàn bộ đại sảnh được bố trí rất đầy đặn, hầu như không còn chỗ trống. Ở giữa hai cánh cầu thang hình vòng cung là một bức màn che dài tới 20 mét buông xuống, trên sợi dây thừng xanh lục chắc chắn quấn đầy hoa tươi trong mùa. Hai bên màn che và phía sau là thác nước hơi sương mờ ảo, tô điểm cho không khí đại sảnh giống một bữa tiệc thượng lưu xa hoa, tĩnh lặng hơn thay vì một buổi tụ họp ồn ào như chợ búa hay quán bar.

Đúng lúc Tề Tử đang tò mò nhìn ngắm mọi thứ, âm nhạc trong đại sảnh thay đổi. Giai điệu ồn ào, lấn át sự trang nhã ban đầu, bỗng trở nên dịu dàng, thư thái. Dù nhịp điệu sau đó có nhanh hơn, những nốt nhạc vui tươi cũng không gây khó chịu, ngược lại còn khiến người ta muốn nhảy một điệu Waltz.

Lúc này, một người từ trên cầu thang cao ở phía xa bước xuống. Bộ tây trang màu bạc trên người hắn lịch thiệp và tao nhã vô cùng. Từ góc độ của Tề Tử, người đó đi xuống từ bên trái đèn chùm pha lê, được điểm xuyết bởi những vầng sáng bạc nhỏ, lấp lánh rạng ngời.

Sở Tư Lĩnh bước xuống không nhanh không chậm, trong mỗi cử chỉ đều toát ra phong thái của vương công quý tộc, nhưng không hề lố lăng. Mọi người không cảm thấy hắn cao cao tại thượng, mà chỉ bị thu hút bởi vẻ lạnh nhạt toát ra từ người hắn, rồi sau đó lại bị sự xa cách đó đẩy ra từ tận đáy lòng.

Người vệ sĩ luôn đứng thẳng tắp bên cạnh Tề Tử. Khi có người muốn đến gần cậu, anh ta luôn ngăn lại.

Lúc làm tài xế, anh ta nói rất nhiều, rất dài dòng, nhưng khi làm vệ sĩ, anh ta lại trầm mặc giống như chủ nhân của mình. Anh ta giơ tay từ chối mọi Alpha muốn tiếp cận hay Omega muốn bắt chuyện, không hề đưa ra lý do nào, khiến sự tò mò của những người đó càng tăng thêm.

Có không ít người phát hiện ra sự tồn tại của Tề Tử và tò mò về cậu. Phần lớn khách khứa ở đây đều quen biết nhau, việc có liên hệ thương mại với nhà họ Sở là chuyện dễ dàng. Thế nhưng họ chưa từng thấy Tề Tử bao giờ, cũng chưa từng nghe nói ai có một bạn đời xinh đẹp đến vậy.

Những người này thường liếc nhìn bằng ánh mắt dò xét, cho đến khi Sở Tư Lĩnh xuất hiện, sự chú ý mới chuyển hướng.

Nhưng chẳng bao lâu, sự chú ý này lại quay trở về phía Tề Tử.

Bởi vì mục đích xuống lầu của thiếu gia thiên tài nhà họ Sở không phải vì ai khác, mà là để tìm chính xác Omega với chiếc khăn che mặt mỏng manh, mặc bộ đồ màu đỏ rực rỡ kia giữa đám đông.

" Cậu ta là ai?" Đám đông thì thầm to nhỏ, không một ai nhận ra Tề Tử.

Vài thương nhân đang nói chuyện vui vẻ với mẹ Sở Tư Lĩnh cũng nâng ly rượu nhìn qua: "Sở thiếu gia đây là..."

Bộ tây trang trắng bạc của Sở Tư Lĩnh hôm nay không cài huy hiệu kim cương hình hằng tinh của gia tộc, mà lại được cài một đóa hoa hồng đỏ thắm ở túi áo bên trái.

Đóa hoa hồng nở rộ kiều diễm, nhưng hương thơm lại không nồng nặc như những loại khác. Mùi hương thoang thoảng như có như không, xen lẫn vị ngọt dịu của mật ong, dường như đã được xử lý đặc biệt mới có thể tỏa ra mùi hương độc đáo như vậy.

Sự xuất hiện của hắn làm cả bữa tiệc như được nâng tầm, mọi thứ xung quanh đều trở nên xa hoa hơn.

Mũi của Tề Tử không thính lắm, cho đến khi hắn đến gần, cậu vẫn không ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng, tương tự với tin tức tố của chính mình. Chỉ có các Alpha ở gần đó mới nhạy bén ngửi thấy mùi hương không bình thường này.

Sở Tư Lĩnh dừng lại trước mặt Tề Tử, đưa tay phải ra, với một tư thế mời gọi, ý muốn Tề Tử đặt tay mình lên. Tóc hắn hôm nay còn chỉnh tề hơn mọi khi, ngay cả tám phần tóc mái lòa xòa cũng được cặp kính gọng mỏng đè lại sau tai một cách gọn gàng.

Tề Tử không quen bị người khác vây xem. Khi tiếng người xung quanh vang lên, cậu lập tức đặt tay mình lên, để Sở Tư Lĩnh nắm tay kéo cậu xuyên qua đám đông, bước lên lầu hai. Cậu tự nhủ trong lòng rằng không cần căng thẳng, thầm nghĩ, đã đến đây rồi, vì chiếc vòng cổ kia, bị người ta vây xem một chút thì có sao.

Hơn nữa, việc Sở Tư Lĩnh dẫn cậu rời khỏi đây, đi lên lầu hai tìm chỗ yên tĩnh là một điều quá thích hợp. Cậu đang lo lắng ở dưới sảnh sẽ nhàm chán, mà vệ sĩ lại không cho người khác tiếp cận cậu.

Cậu bị Sở Tư Lĩnh nắm tay bước lên cầu thang hình cánh, đi lên chỗ cao, càng lúc càng xa khỏi đại sảnh ồn ào. Dưới lầu, đại sảnh vốn ầm ĩ đột nhiên lắng xuống tiếng người, chỉ còn lại tiếng dương cầm và violin hòa tấu từ ban nhạc.

Đây là lần đầu tiên Tề Tử được người khác nắm tay, đặc biệt người phía trước lại là Sở Tư Lĩnh, cảm xúc bên trong thật sự khó tả. May mắn là có chuyện khác phân tán sự chú ý của cậu, ví dụ như những lời dò hỏi kinh ngạc phía dưới, hay việc nghe thấy tiếng vệ sĩ ngăn lại một số người nhà họ Sở định theo lên. Vì thế, cảm giác kỳ quái đó cũng không còn đáng kể.

Cậu quay đầu nhìn lại phía sau, ánh mắt lướt nhanh qua đám đông, trong đầu in lại từng gương mặt kinh ngạc.

Có người lén chụp ảnh Tề Tử, dùng công cụ tìm kiếm khuôn mặt nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào của cậu, liền phán đoán cậu không phải là một Omega xuất thân ưu việt: "Một người bình dân không danh không phận làm sao quen biết được Sở thiếu gia."

"Không biết cậu ta đã rót bao nhiêu thuốc kích dục cho Sở thiếu gia mới nhận được sự chú ý của Alpha cấp S."

Điểm tranh cãi của mọi người không phải là Sở Tư Lĩnh kéo Tề Tử đi lên làm gì, mà là ở chỗ: Tề Tử đã làm cách nào khiến một Alpha cấp S phải quan tâm đến một Omega? Và dựa vào cái gì mà Sở Tư Lĩnh lại chủ động xuống tìm cậu, còn đưa bàn tay trước giờ chưa từng bắt tay với ai ra nắm lấy cậu, dẫn cậu lên cầu thang mà chỉ có chủ nhân nhà họ Sở mới được phép đi.

Tề Tử cứ nghĩ Sở Tư Lĩnh đưa mình đến là để ra mắt gia đình. Tư duy hôn nhân của cậu vẫn dừng lại ở kiếp trước, cảm thấy Alpha và Omega trở thành bạn đời thì ít nhất cũng phải tìm một dịp thích hợp để thông báo với cha mẹ hai bên.

Mục đích của Sở Tư Lĩnh không phải thế. Hắn muốn tuyên bố tin vui, thông qua miệng của mọi người, nói cho hai vị hoàng tử ngoài kia biết: Tề Tử đã thuộc về hắn, và đã đồng ý trở thành bạn đời của hắn.

Sở Tư Lĩnh dừng lại trên đỉnh cầu thang bên trái, nếu đi xa hơn nữa sẽ bị hơi nước từ thác nước hoa ngăn lại.

Hắn mở một chiếc hộp trắng tinh, bên trong chính là chiếc vòng cổ trứng bảo hộ mà Tề Tử hằng mong ước. Chỉ nghe thấy tiếng "leng keng" rất nhỏ, tiếng bạc chạm vào nhau, trong tai Tề Tử còn dễ nghe hơn gấp vạn lần tiếng dương cầm và violin.

Tề Tử căng thẳng đến mức không dám nhìn xuống đám đông yên lặng phía dưới. Một mặt cậu muốn né tránh, bảo Sở Tư Lĩnh liệu có thể đừng tặng trước mặt mọi người không. Mặt khác, cậu lại vô cùng mong chờ, sợ rằng nếu mình ngăn cản, Sở Tư Lĩnh sẽ không tặng nữa.

Tề Tử như đang ở trong mớ bòng bong rối rắm. Cuối cùng, lòng tham vẫn chiến thắng cảm giác sợ xã hội. Tề Tử đứng im thin thít cho đến khi Sở Tư Lĩnh đeo vòng cổ xong, mắt cậu cũng không dám nhìn ngó lung tung.

Sở Tư Lĩnh cài khóa xích bạc. Hạt châu trắng không trọng lượng lơ lửng ngay hõm xương quai xanh của Tề Tử, trông như một quả cầu ma thuật thu nhỏ, ngoại trừ việc nó không phát sáng, mọi thứ khác đều vô cùng thú vị.

Tề Tử nghĩ rằng mình nên nói gì đó để bày tỏ lòng cảm ơn, bởi dù Sở Tư Lĩnh có giàu đến mấy, hắn cũng không có lý do gì để tặng mình một vật quý giá như vậy.

Nhưng vừa mở miệng, giọng cậu không chỉ nhỏ xíu mà còn nghe rất khách sáo, giống như công thức, cứ như thể người đứng trước mặt là do nhà nước phân phối, và hai người chỉ vừa mới quen biết. Cậu cảm ơn một cách đặc biệt lịch sự: “Cảm ơn Sở Tư Lĩnh thiếu gia, đây là món quà tuyệt vời nhất tôi từng nhận được, tôi sẽ trân trọng nó.”

Nói xong, cậu lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Trong lòng muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành, nhưng lời nói ra lại quá khách sáo, ngược lại đã làm lộ bản chất thật của cậu—một người có tính khí thô lỗ, xấu tính đã phải thay đổi lớn thế nào chỉ vì chiếc vòng cổ này.

Không biết có phải may mắn hay không mà người đối diện cậu lại là một người không hiểu phong tình. Đúng lúc Tề Tử đang hối hận và định tìm lời để chữa cháy, một câu nói lạnh lùng vang lên:

“Khóa lễ nghi học không tồi, A0000 đã dạy dỗ em rất tốt. Khóa sinh lý thì nên chú tâm hơn một chút, mấy lần kiểm tra gần đây đều không đạt tiêu chuẩn.”

Tề Tử mím môi, tay nắm chặt vòng cổ, thầm nghĩ không bao giờ muốn làm cái trò lừa tình nào với Sở Tư Lĩnh nữa, vì kết quả chỉ là nhận được những đánh giá khiến cậu không vui.

Để tránh bị người khác đọc vị cảm xúc qua nét mặt, Sở Tư Lĩnh đã quen với việc kiểm soát ngũ quan của mình, giữ một gương mặt lạnh tanh. Dù làm chuyện gì hay nói gì, hắn còn giống người máy hơn cả người máy thật.

“Đây là bạn đời của tôi – Tề Tử. Hôm nay, ngoài việc là tiệc sinh nhật của mẹ tôi, đồng thời cũng là ngày đính hôn của chúng tôi.”

Hắn không hề có bất kỳ hành động hay thông báo trước cho khách khứa về sự kiện đặc biệt này. Sở Tư Lĩnh đứng trên cầu thang, tuyên bố việc đính hôn một cách đột ngột, gọn gàng và dứt khoát trước mặt đám đông, cứ như thể chỉ là hứng thú chợt đến, muốn chia sẻ một chuyện riêng tư trong cuộc sống với mọi người.

Tuyên bố xong, hắn liền dẫn Tề Tử đang ngẩn ngơ đi mất. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, dưới lầu đã lại ồn ào trở lại.

Mẹ và cha của Sở Tư Lĩnh bị vây chặt giữa đám đông. Mọi người đều hỏi con trai họ tìm được bạn đời bằng cách nào, tại sao chưa từng nghe nói đến và Tề Tử là ai, dùng thủ đoạn hay loại thuốc gì mà khiến Alpha cấp S động dục.

Sắc mặt của cha mẹ Sở Tư Lĩnh rất khó coi, khóe miệng giả cười đều trễ xuống. Cả hai hoảng hốt, không thể trả lời câu hỏi của mọi người, đành kiếm cớ rời khỏi đại sảnh, để mọi người tiếp tục tận hưởng bữa tiệc không có nhân vật chính này.

Họ vòng qua người máy vệ sĩ của Sở Tư Lĩnh, dùng một thang máy khác đi lên lầu hai để chất vấn người con trai ngày càng không còn nghe lời của họ.

Họ đi vào ban công lớn mà Sở Tư Lĩnh yêu thích nhất. Từ đây có thể nhìn xuống mọi người trong trang viên, từng ngọn cỏ, ngọn cây đều nằm gọn trong tầm mắt hắn.

“Sao anh ta lại nói chuyện này với họ chứ? Hơn nữa còn không nói với mình một tiếng nào.” Tề Tử cảm thấy mình đã tự bán mình, cậu có chút bối rối với tình trạng hiện tại.

Cậu có nên tiếp tục đi trên con đường này làm bạn lữ với Sở Tư Lĩnh, hay là… Lắc đầu, Tề Tử không tiếp tục suy nghĩ sâu xa. Cậu cảm thấy viên trứng bảo hộ này là vô giá, không có lựa chọn nào khác tốt hơn. Con người sống nên tỉnh táo một chút, mới không uổng phí đời này.

Cậu và Sở Tư Lĩnh còn chưa ở ban công được bao lâu thì cha mẹ Sở Tư Lĩnh đã chạy lên. Vẻ mặt giận dữ đùng đùng của họ làm Tề Tử thấy sợ hãi, không khỏi trốn ra sau lưng Sở Tư Lĩnh: “Nói trước nhé, viên trứng bảo hộ này đã tặng tôi rồi. Lát nữa nếu anh đá tôi đi, tôi cũng sẽ không trả lại đâu.”

Sở Tư Lĩnh quay đầu định hỏi Tề Tử tại sao lại nghĩ như vậy, nhưng bị một giọng nói sắc lẹm cắt ngang: “Con trai. Chuyện này là sao, con nói rõ cho ta!”

“Vậy ra con không chịu phát minh nữa là vì cái đồ yêu nghiệt đê tiện này?”

Tề Tử nghe mà thái dương giật giật. Cậu đúng là lớn lên giống một con hồ ly tinh ranh, hôm nay lại được Sở Tư Lĩnh trang điểm cho thêm phần yêu kiều, nhưng cũng không đến mức bị nhận xét bằng những lời khó nghe như vậy chứ?

Cha Sở Tư Lĩnh còn trực tiếp hơn, sau khi mẹ Sở Tư Lĩnh chất vấn xong, ông ghét bỏ lườm Tề Tử đang ở phía sau, mở miệng đã có mùi phim truyền hình máu chó: “Cái Omega kia, cậu muốn bao nhiêu tiền, nói ra một con số, tôi sẽ trả cho cậu, cậu nhận tiền rồi mau chóng rời xa con trai tôi!”

Mối quan hệ cha mẹ con cái ở thế giới này rất nhạt nhẽo, hiếm khi có tình thân sâu đậm. Tề Tử nghe nãy giờ cứ tưởng gia đình Sở Tư Lĩnh có quan hệ khăng khít, khác với các gia đình khác. Lẽ ra, với một gia đình bình thường, Sở Tư Lĩnh khó khăn lắm mới động dục, có thể được thăng cấp không cần uống lượng lớn thuốc ổn định tăng cường nữa, cha mẹ hắn nên vui mừng, chúc mừng, hoặc ít nhất là không quá bận tâm.

Nhưng nhìn ba người trước mặt, không biết quan hệ thân thiết đến mức nào, cha mẹ Sở Tư Lĩnh lại để ý đến thân phận bạn đời của con trai như vậy. Tề Tử còn chưa làm gì đáng ghét đã bị ghét rồi.

Cậu nghĩ rằng suy đoán của mình sẽ được xác nhận, giây tiếp theo Sở Tư Lĩnh sẽ đứng về phía cha mẹ, hiếu thuận mà nói tốt cho họ. Nhưng kết quả thực tế lại khác xa so với dự đoán của cậu.

Sở Tư Lĩnh thờ ơ đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén, như những mũi băng đâm thẳng vào cặp vợ chồng trung niên đang đứng cạnh rèm cửa: “Mấy người có thể cho cậu ấy bao nhiêu tiền? Vài triệu? Vài chục triệu? Vài trăm triệu?”

Vừa nghe hắn mở lời, biểu cảm của cha mẹ Sở Tư Lĩnh càng thêm nghiêm trọng.

Mẹ Sở Tư Lĩnh chỉ trích hắn: “Đồ bạch nhãn lang vô lương tâm, ta đã nuôi dạy con bao nhiêu năm, hao tốn bao nhiêu tâm huyết? Để con sản xuất phát minh ra, ta đã kéo bao nhiêu mối quan hệ? Giờ con không chỉ lười biếng sa đọa, không chịu tiến thủ, nhiều năm rồi không nghiên cứu ra được phát minh nào, lại còn dám chống đối chúng ta?”

Bà vỗ ngực điều hòa hơi thở: “Con bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng đã mất đi thiên phú. Người khác gọi con là thiếu gia Sở là vì con là con trai của chúng ta. Con phải nhớ kỹ, nếu con cứ xa hoa lãng phí như vậy, lãng phí thời gian vào một Omega, không chịu nghiên cứu phát minh mới, không mang lại dã tâm và địa vị mà chúng ta mong muốn, thì nhà họ Sở không có con cũng được. Dù sao, tên của chúng ta đã ký trên hợp đồng lợi ích của những phát minh trước, con đừng hòng lấy được một xu!”

Cha Sở Tư Lĩnh lại đóng vai mặt trắng, khuyên nhủ hắn: “Không có lợi ích thì không thành quan hệ. Nếu con thực lòng thích, ba có thể bồi thường cho cậu ta thêm một chút, 5 triệu thì sao? Ba đủ hào phóng rồi chứ. Con trai, nghe ba, uống bao nhiêu thuốc kích tình cũng khó mà thực sự động dục. Nếu con tò mò cảm giác ‘làm’ Omega là gì, có thể nghiên cứu trên người máy, không nhất thiết phải nghiên cứu trên người thật.”

Trong toàn bộ quá trình, Tề Tử không nói một lời. Cậu dựa vào lan can đá cẩm thạch nghe đến ngây người, suýt chút nữa thốt lên câu “Hay”. Hóa ra Sở Tư Lĩnh không phải có quan hệ tốt với cha mẹ, mà là cha mẹ Sở Tư Lĩnh luôn nắm giữ kinh tế, kìm kẹp hắn từ nhỏ nên Sở Tư Lĩnh không dám phản kháng ư?

Không đúng… Tòa trang viên khổng lồ của Sở Tư Lĩnh từ đâu mà có? Sự tinh xảo kinh người đó, đừng nói Tề Tử chấn động, ngay cả Chính phủ Liên Bang và Hoàng thất nhìn thấy cũng phải kinh hãi.

Nghe giọng điệu của cha mẹ Sở Tư Lĩnh, dường như họ không hề biết số lượng phát minh khủng khiếp và khối tài sản hùng hậu của Sở Tư Lĩnh. Chỉ riêng chiếc trứng bảo hộ trên cổ cậu đã nói lên phần nào, vì thể hạt neutron chỉ có Hoàng thất mới có thể nghiên cứu và khai thác.

Sở Tư Lĩnh chờ họ nói xong, mới khởi động máy liên lạc trên tay, mở mạng độc quyền phát minh của Chính phủ Liên Bang, rồi nhấp vào chuỗi liên kết các văn kiện hợp đồng của nhà họ Sở.

Các văn bản và hình ảnh liên kết hiện ra giữa không trung. Cha mẹ Sở Tư Lĩnh chú ý đến người ký tên trên các hợp đồng này. Vừa nãy còn hiển thị tên của họ, giây tiếp theo người thụ hưởng đã thay đổi. Các chấm sáng dịch chuyển, tan ra rồi tập hợp lại, biến thành tên của Sở Tư Lĩnh.

“Tôi đã gặp mặt người nối tiếp bên đó, luôn ký tên của chính mình. Khi mang về nhà, tôi đã chỉnh sửa một chút, khiến mấy người lầm tưởng người thụ hưởng không phải tôi.”

Đây là lần đầu tiên hắn giải thích chuyện này. Từ trước đến nay, hắn không hề quan tâm tiền trong tài khoản đi đâu, bị cha mẹ tiêu xài bao nhiêu. Họ quả thực là quan hệ vì lợi ích, cha mẹ đã đóng góp về mặt tài nguyên và mối quan hệ.

Sở Tư Lĩnh tắt màn hình quang học, nói với cặp vợ chồng đang kinh hãi, mặt trắng bệch trước mặt: “Tài sản của tôi, cũng là tài sản của bạn đời tôi.” Hắn liếc nhìn người máy vệ sĩ đang đứng thẳng bên cạnh, lạnh lùng nói ra từ “Cút” , không phải nói với hai vợ chồng, nhưng khiến hai người họ sợ đến mức run rẩy, rồi thất thần bị người máy mời đi.

“Ta không tin! Ta không tin! Ta phải đến Chính phủ Liên Bang xác nhận!”

Cha Sở Tư Lĩnh đẩy người máy ra, tâm ý tương thông với mẹ Sở Tư Lĩnh, xám xịt đi xuống thang máy, tìm một chiếc phi thuyền vũ trụ, tránh đám đông, nhanh chóng bay về phía tinh cầu số 2.

Đại sảnh tiệc tối không còn chủ nhân, sự náo nhiệt giảm bớt, trở nên lạnh lẽo. Mọi người vẫn thỉnh thoảng ngước nhìn về phía hai cánh cầu thang, hoặc hướng thang máy gần đó, nhưng nửa ngày không có một ai đi xuống.

“Vậy là thật hay giả?” Tề Tử phát hiện Sở Tư Lĩnh còn rất đáng thương, mối quan hệ thực sự của nhà họ Sở không giống như cậu tưởng tượng.

“Em hỏi về điểm nào?”

“Chính là những hợp đồng kia, có thật là ký tên anh không?”

“Thật.”

Sở Tư Lĩnh quay người lại, chóp mũi toàn là mùi hoa hồng thoang thoảng, chắc là do Tề Tử vô tình phóng ra vì căng thẳng.

Hắn ôm Tề Tử bên cạnh ban công, một tay từ từ luồn vào cổ áo mở rộng của Tề Tử, tay kia thăm dò vào quần Tề Tử. Nơi này không có đèn, ánh sáng từ hoa viên phía dưới chiếu lên, rất mờ ảo trong đêm tối. Phía dưới vẫn có người đi lại và trò chuyện.

Tề Tử giật giật mũi, vội vàng thu hồi tin tức tố của mình, vặn vẹo trong lòng Sở Tư Lĩnh. Bây giờ khoảng 7 giờ tối, cách thời gian động dục còn một giờ. Với khả năng tự kiềm chế của Sở Tư Lĩnh, hắn tuyệt đối có thể nhịn được.

“Anh xem người dưới đó là mù sao? Bỏ tay ra!” Tề Tử cứ xoắn xuýt tới lui. Không những không đẩy được tay Sở Tư Lĩnh ra, ngược lại còn làm con cặc phía trước cứng lên, sau khi cương cứng lại vừa vặn dán sát vào cái bụng đang phồng lên của cậu.

Sở Tư Lĩnh xoa nắn ngực cậu, tay kia đã sờ được khe thịt đã mở miệng. Vì đêm qua bị đụ cả đêm, nên nơi đó rất dễ mở ra, miệng lồn còn dính không ít tinh dịch chảy ra. Hắn đột nhiên rút tay ra, rồi gỡ đóa hoa hồng đỏ trên ngực xuống.

Gai trên cành hoa hồng đã được xử lí sạch sẽ. Sở Tư Lĩnh bóp lấy bông hoa, từ phía sau mông Tề Tử, đưa cành hoa ngắn cắm vào lồn.

Quá trình này rất dễ dàng, vì âm hộ của Tề Tử vẫn chưa hoàn toàn khôi phục độ se khít. Hắn nhẹ nhàng đẩy toàn bộ bông hoa dính tinh dịch đã bị huyệt thịt sưng đỏ nuốt trọn vào trong.

Thân thể Tề Tử cứng đờ, không thể tin được Sở Tư Lĩnh lại làm một việc biến thái như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Vấn đề là đối phương còn đẩy cậu dựa vào lan can, định cởi thắt lưng ra để địt cậu ngay tại đây:

“Không kiểm soát được tuyến thể, câu dẫn đại dương vật.” Một cú tát vang dội giáng xuống mông Tề Tử.

“ Mẹ kiếp, tôi không cố ý.” Cậu là một Omega, khả năng kiểm soát tuyến thể vốn đã yếu, không cần học khóa sinh lý cũng biết chuyện này, Sở Tư Lĩnh sao có thể không biết.

“Đừng ở đây.” Tề Tử lo lắng liếc xuống phía dưới. Vừa rồi cú tát kia rất lớn, cậu không quan tâm mông mình có bị đánh đỏ hay không, cậu chỉ để ý xem có ai trong hoa viên nghe thấy không.

“Tôi không có sở thích ‘làm’ ngoài trời, ‘làm’ trước mặt người khác!” Tề Tử ngửi thấy mùi tin tức tố gỗ đàn hương, cơ thể cũng theo đó mà động tình. Tiếng mắng của cậu rất nhỏ, sợ bị khách khứa nào nghe thấy.

Ban công này là chạm rỗng, khe hở giữa các cột rất lớn, nếu có người đi ngang qua, ngước lên là có thể nhìn thấy hai người đang làm gì.

Cậu bị Sở Tư Lĩnh xoay người lại. Hai cổ tay bị kiềm chặt, quần trên mông bị kéo xuống hơn nửa, quần lót dính tinh dịch cũng bị lột theo. Tề Tử nghe thấy tiếng khóa quần kéo xuống, vặn vẹo càng lúc càng dữ dội: “Tôi cho anh ‘làm’ là được chứ gì , nhưng có thể nào đừng làm ở đây không.”

Tề Tử thầm nghĩ, dù sao thời gian động dục cũng sắp đến rồi. Sở Tư Lĩnh không thể cho cậu thuốc ức chế, cậu nằm yên chấp nhận là được, nhưng ban công ngoài trời tuyệt đối không phải nơi để làm tình. Tầng một còn đang mở tiệc tối, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người phía dưới nhìn thấy.

Sở Tư Lĩnh trước giờ rất độc đoán trong chuyện làm tình, nói một không hai. Hắn nắm lấy cặc khổng lồ chọc thẳng vào lỗ lồn đang ngậm tinh dịch và hoa hồng của Tề Tử, không quên dùng ngón tay đè cánh hoa lại, để ngăn cản cành hoa ngắn làm tổn thương nộn huyệt của Tề Tử hay quy đầu của chính hắn.

Tề Tử ban ngày ngủ rất ngon nên phía dưới phục hồi không tồi. Quy đầu của Sở Tư Lĩnh rất lớn, muốn nhét vào ngay lập tức có chút khó khăn, cần phải nhờ tinh dịch ẩm ướt trơn trượt, từ từ chen vào.

Do cả hai đang đứng thẳng và do hoàn cảnh, Tề Tử không thể thả lỏng. Sở Tư Lĩnh phải mất một lúc lâu mới cắm vào được một nửa dương vật.

“Ưm, đừng ở đây… Hít ~ Đừng cắm mạnh, bỏ ừm bông hoa đó ra đi.” Cơ thể Tề Tử nóng ran, hai chân có chút mềm nhũn.

Tề Tử dùng một phương thức khác để bày tỏ ý muốn thay đổi tư thế: “Cứ đứng như thế này mà ‘làm’ chẳng khó chịu sao? Có cần vào tử cung không? Không thể vào trong phòng mà làm à?”

Nghe qua là biết Tề Tử đã chấp nhận số phận bị đụ. Thay vì lãng phí thời gian giãy giụa trước một việc không thể tránh khỏi, tại sao không thử thảo luận cách giải quyết vấn đề? Ví dụ như nếu Sở Tư Lĩnh nhất quyết muốn làm ở đây, cậu nên dùng phương pháp nào để đề xuất một nơi không có người.

Tề Tử lúc này đã đến giới hạn, lỗ nhỏ vừa bị cắm một đóa hồng lại vừa bị nửa dương vật nhồi nhét. Sở Tư Lĩnh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hành động này gần như là đánh dấu cảnh báo để cậu không phát ra tiếng rên rỉ lớn.

Không biết là do Đại hoàng tử ra tay giải quyết Alpha cấp S, hay do Sở Tư Lĩnh tự mình xui xẻo. Chẳng mấy chốc, dưới lầu bắt đầu xôn xao. Từng đợt phi thuyền cảnh sát vũ trụ đổ bộ xuống trang viên nhà họ Sở. Một làn sóng cảnh sát lớn bao vây khu vực, khiến đám đông khách khứa kinh hãi, hỗn loạn.

Tề Tử vịn vào lan can, trong tầm mắt cậu xuất hiện một chiếc phi thuyền trắng toát, dừng ngay trước cổng lớn. Cửa khoang mở ra, một quý tộc tóc dài màu vàng kim bước ra.

Vừa ngẩng đầu, ánh mắt người đó đã xuyên thẳng vào bóng tối trên lầu hai. Hai người đang đứng sát cạnh ban công, hành động làm tình của cậu và Sở Tư Lĩnh gần như bị nhìn thấy, thậm chí là bị thấy rõ mồn một.

Âm hộ của Tề Tử lập tức co rút lại, kẹp chặt dương vật của Sở Tư Lĩnh, khiến hơi thở của hắn nặng nề thêm.

“Thực tế đến thế sao?” Giọng nói lạnh lùng của Sở Tư Lĩnh như đóng băng bên tai Tề Tử.

Tề Tử cố gắng kìm nén tiếng rên hừ hừ trong cổ họng, hận ý dâng trào trong lòng. Sao có thể không thấy rõ được? Với thị lực của Cô Hàn, từ góc độ đó, y chắc chắn đã thấy rõ mồn một họ đang làm gì, hơn nữa tay Sở Tư Lĩnh còn đang thô bạo tát mông và bóp vú cậu.

Cô Hàn dừng lại một lát phía dưới, rồi dẫn theo cảnh sát tiến vào đại sảnh, sải bước nhanh nhẹn tiến thẳng lên ban công lầu hai.

Mãi đến khi tiếng gõ cửa sắp vang lên, Sở Tư Lĩnh mới rút cặc ra, nhận lấy ống thuốc ức chế tác dụng nhanh từ tay người máy. Hắn tiêm một liều xong, để cặc xìu xuống rồi mặc quần, kéo khóa lên.

“Thế còn tôi?” Khuôn mặt Tề Tử vẫn còn vương màu đỏ tình dục. Cậu không hề hay biết trên người của người máy vệ sĩ có thuốc ức chế, nếu biết, cậu đã uống vào bụng từ lâu rồi.

“Chỉ có một liều thôi.” Sở Tư Lĩnh chỉnh sửa lại quần áo cho Tề Tử, hắn còn cố ý kéo góc áo xuống, khiến cái bụng phồng lên dính đầy tinh dịch càng dễ bị nhìn thấy.

Tiệc tối nhà họ Sở tan rã trong sự không vui. Những người phía dưới nghe nói nhà họ Sở sắp phải chấp nhận cuộc điều tra cấp cao nhất, lập tức bỏ chạy tán loạn, như một bầy chim rừng kinh sợ.

Cấp cao nhất, e rằng đó là tội phản quốc…

Cô Hàn mặc một bộ triều phục kiểu hoàng cung châu Âu, tay cầm lệnh truy nã điện tử, phía sau đầy rẫy đặc cảnh cầm súng. Phong cách này mang một vẻ độc đoán riêng.

Y vẫn giữ vẻ ngoài tuấn tú, đặc biệt là khi cười với Tề Tử. Nụ cười này khác hẳn lúc nãy, nó mê hoặc lại mang sức tương tác cực mạnh, khiến Tề Tử mềm nhũn, chỉ muốn móc tim, đào gan ruột ra mà kể hết những chuyện mình vừa trải qua.

“Đại hoàng tử tùy tiện xông vào nhà người khác, có hợp pháp không?” Sở Tư Lĩnh hỏi một cách rất bình tĩnh.

Cô Hàn xoay tròn lệnh truy nã điện tử trong tay để hắn xem: “Cấp cao nhất.” Nụ cười tươi giảm đi 99%, 1% còn lại dựa vào ngũ quan ôn hòa để chống đỡ: “Không cần lệnh điều tra hay thông báo trước.”

“Nghe có vẻ hay đấy.” Sở Tư Lĩnh gật đầu, không nghĩ rằng những người này có thể điều tra ra được việc hắn che giấu đế quốc về các vũ khí máy móc.

Cô Hàn mở lệnh truy nã, đọc từng chữ cho hắn nghe. Đặc cảnh bên cạnh nhanh chóng chạy tới, còng tay bằng vật liệu đặc biệt vào tay Sở Tư Lĩnh.

Sở Tư Lĩnh không hề phản kháng, toàn bộ hành động đều diễn ra một cách tĩnh lặng trong bóng tối của ban công.

“Qua điều tra cẩn thận và kỹ lưỡng, truy nguồn gốc số hiệu trên mạng lưới trời, xác định địa điểm xảy ra sự việc, gần tọa độ (29°N, 93°E) của hành tinh số 10, trên một cỗ Cơ Tuần Trinh đang tan rã, đã tìm thấy thiết bị che chắn cổng hình U. Khôi phục dữ liệu bên trong thiết bị này phát hiện, chip tín hiệu và vệ tinh Sở Tư Lĩnh cung cấp cho hoàng thất… Tất cả bằng chứng đều cho thấy, vật này thuộc sở hữu của Sở Tư Lĩnh.”

Cô Hàn đưa lệnh truy nã cho Sở Tư Lĩnh, để hắn ký tên: “Sở Tư Lĩnh, ngươi bị bắt vì tội thông đồng với nước địch, xin hãy hợp tác điều tra.”

Cô Hàn đọc đại khái ba phút, đọc đến nỗi Tề Tử toát mồ hôi lạnh. Cậu lẳng lặng đứng bên cạnh, không nhịn được bổ sung: “Tôi đại khái biết ai làm rồi, cái Phi thuyền Tuần Trinh Cơ đó là của tôi, chắc chắn là Thích Trà Mật cậu ta…”

“Không thay đổi được vấn đề quyền sở hữu vật chứng. Tề Tử, loại vật phẩm này bị cấm nghiên cứu và phát minh.” Cô Hàn ôn hòa giải thích.

Sở Tư Lĩnh rốt cuộc đang cảm thấy thế nào, rất khó nhìn ra trên khuôn mặt băng sơn kia của hắn. Hắn buông tay xuống, Tề Tử rất sốt ruột, liên tục truy vấn Cô Hàn rằng Sở Tư Lĩnh sẽ bị giam giữ bao lâu. Kết quả, cậu chỉ nhận được một nụ cười và một câu trả lời được nhấn mạnh: “Kết quả điều tra rất chi tiết và xác thực, nói không chừng là cả đời’.”

Sở Tư Lĩnh không hề có phản ứng gì, trong lòng thầm tính toán một phen. Lần này, hắn "trộm gà không thành còn mất nắm gạo", để Cô Hàn thắng một ván.

“Thủ đoạn chính trị của ngươi thật lợi hại.” Hắn hiếm khi khen ngợi người khác.

Sở Tư Lĩnh đã nghĩ rằng việc hắn đột ngột tuyên bố đính hôn sẽ khiến kẻ thù phải chó cùng rứt giậu, nhưng không ngờ Cô Hàn lại ra tay nhanh như vậy.

Gần đây hai vị hoàng tử quá yên tĩnh, hóa ra là đang chờ đợi cơ hội. Họ chờ đợi Tề Tử xuất hiện, liền đến đây thăm dò, sợ không tìm được nơi ẩn náu của Tề Tử nên không buông tha.

Sở Tư Lĩnh quay đầu nhìn Tề Tử một lúc lâu, nhận thấy người bên cạnh rất quan tâm mình, trong lòng có chút xao động.

Khuôn mặt băng giá kia hiếm hoi lộ ra chút dịu dàng, hắn nói với Tề Tử ngốc nghếch: “Em đi tạm trú ở đó một thời gian, qua một đoạn nữa, tôi sẽ quay lại đón.”

Sau đó, hắn chấp nhận bị còng tay.

“Tôi, tôi…” Tề Tử ấp úng nửa ngày, nắm chặt hạt châu trắng trên ngực, vẻ mặt đầy lo lắng. Muốn thoát khỏi những tội danh này, chắc là rất khó khăn nhỉ?

Cô Hàn dường như nghe thấy tiếng lòng của Tề Tử. Y nhìn theo Sở Tư Lĩnh bị cảnh sát dẫn đi, rồi nói với Tề Tử: “Hắn không thể ra ngoài được đâu, chuyện đính hôn này nên hủy bỏ.”

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Thấy mấy bà hối quá vs cả đói truyện nên hôm nay tui ra full Chương 27 đó .

À mà tui dịch đến đâu đọc đến đó nên k bt anh Sở Tư Lĩnh của tui ra sao nữa , ng tui thích nhất sắp ik tò r . Huuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store