ZingTruyen.Store

Omega Hương Hoa Hồng Bị Các Alpha Cấp S Tranh Giành

Chương 23.1

ThNguyn925458

Chương 23: Chiến tranh, bị thương,  được Sở Tư Lĩnh cứu .

Cô Hạnh cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng lớn của Tề Tử đang đè trên bụng mình. Rõ ràng là bên trong đã không thể chứa thêm được nữa. Anh không đẩy tinh dịch ra ngoài, chỉ đơn giản là dừng hành động bắn tinh. Toàn bộ tinh dịch trong tinh hoàn gần như đã được giải phóng hết, không còn cảm giác khó chịu vì chèn ép.

Hai bên mông của Tề Tử vẫn bị anh giữ chặt, cố định vào một vị trí. Cô Hạnh thúc mạnh liên hồi, để dương vật điên cuồng đâm sâu vào tử cung.
Tề Tử nằm sấp trên người anh , cậu liên tục rên rỉ, đạt cực khoái liên tục khiến cơ thể không ngừng co rút.

Đợi đến khi Cô Hạnh nhận ra khoái cảm của Tề Tử đã giảm đi, và vùng kín gần như tê liệt, anh mới dừng lại, cho cậu có thời gian nghỉ ngơi.

“Đáng tiếc ở đây không có thuốc phục hồi dành cho Omega,” Cô Hạnh tiếc nuối nói.

Sau một lúc nghỉ ngơi, một chút ý thức trở lại với Tề Tử. Cậu đặt hai tay lên vai Cô Hạnh, không dám nhìn thẳng xuống bụng mình. Chỉ dựa vào cảm giác, cậu cũng biết bụng mình đã bị bắn căng đến mức nào, và âm hộ phía dưới đã lỏng ra sao. Khi Cô Hạnh nâng mông cậu lên, sự ma sát chậm rãi mang đến kích thích. Âm hộ co rút lại, nhưng hoàn toàn không thể giữ được dương vật đang kéo tử cung cậu.

“Ha… mệt… quá…” Tề Tử yếu ớt thốt lên. Toàn thân đầm đìa mồ hôi. Cậu chẳng nhớ nổi mình đã bị chịch bao lâu. Vùng kín ngoài cảm giác căng tức còn có chút tê dại, chắc chắn là đã sưng lên, nếu không thì sẽ không có cảm giác tê rần mỗi khi tinh hoàn chạm vào .

“Mệt rồi sao? Tiếc thật, ta còn muốn địt em thêm một lúc nữa,” Cô Hạnh vừa nói vừa vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tề Tử ra sau, nhìn vào đôi mắt mệt mỏi không còn sức lực của cậu.

Tề Tử gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Cơn buồn ngủ lan khắp người, hoàn toàn không ý thức được mình vẫn đang ngồi trên người Cô Hạnh và bị đối phương làm tình cả một ngày trời. Cậu không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, làm gì còn tâm trí đâu mà quan tâm Cô Hạnh đang chậm rãi địt mình hay không. Cậu cứ thế gục xuống ngủ thiếp đi ngay trên dương vật cứng rắn của đối phương.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu: “Nói là bị thương nặng, cho dù làm tình ra sao cũng không đến mức này mà ? Đúng là không thể tin lời của một Alpha cấp S!”

Khi hơi thở của Tề Tử dần đều đặn, Cô Hạnh ngừng thúc đẩy. Anh không rút dương vật ra, cứ để nó cắm sâu trong cơ thể Tề Tử, nhìn khuôn mặt say ngủ trên ngực mình. Ánh mắt anh tràn ngập một sự yêu thích khó tả. Ở hành tinh số 18, đã lâu lắm rồi không có tín hiệu liên lạc.
Trong lúc Tề Tử ngủ, cứ cách một khoảng thời gian, Cô Hạnh lại nâng cổ tay lên kiểm tra máy liên lạc, nhưng trên đó vẫn chỉ hiện thị trạng thái cũ.

Đêm đó, hành tinh số 18 không hề yên bình. Mặt đất đầy rẫy hiểm nguy, khắp nơi ẩn chứa những loài hung thú vũ trụ. Điểm đóng quân của Tề Tử và Cô Hạnh giống như một vùng đất an toàn cuối cùng, chưa từng bị người Xương Gai phát hiện.

Hơn 7 giờ sáng, đồng hồ sinh học của Tề Tử khiến cậu tự động thức dậy. Khi tỉnh lại, cậu thấy mình vẫn đang nằm sấp trên người Cô Hạnh.
Cô Hạnh dựa lưng vào bức tường kính của khoang chữa trị, một tay vòng eo cậu, tay kia giơ lên qua đầu cậu, đang tự kiểm tra thiết bị tín hiệu của máy liên lạc.

Tề Tử ngủ mơ mơ màng màng, đôi mắt lờ đờ mở ra, liền theo bản năng tìm kiếm thời gian. Vô tình nhìn thấy số “07:52” trên khoang chữa trị, cậu lập tức tỉnh hẳn. Một ngày một đêm cứ thế trôi qua ư?

Cậu rời khỏi bộ ngực cứng rắn của Cô Hạnh, phát hiện hai người vẫn đang trần truồng, chỗ riêng tư vẫn kết hợp với nhau. Sau khi cậu tỉnh lại, côn thịt bên trong cơ thể cậu dần dần thức tỉnh.

“Anh cứ cắm tôi cả đêm như thế sao?!” Không chỉ vậy, Cô Hạnh thậm chí còn không giúp cậu bài xuất tinh dịch ra khỏi tử cung.

Bụng Tề Tử nặng trĩu. Chỉ cần khẽ động đậy, cảm giác căng tức khó chịu xen lẫn một chút khoái cảm khiến lỗ nhỏ cậu không ngừng co rút. Nhưng vì có một vật khổng lồ đang cắm bên trong, nó không thể khép lại mà luôn phải trong trạng thái bị căng ra, khiến tiểu huyệt phải siết chặt lấy con cặc to bự đó.

Cô Hạnh nghĩ cậu còn đang cáu kỉnh vì mới ngủ dậy, nên buông máy liên lạc xuống, nâng eo lên và thúc mạnh: “Em ngủ say như thế, sao ta nỡ quấy rầy chứ? Em là Omega của ta, không chứa tinh dịch của ta thì muốn chứa của ai?”

Tề Tử cãi lại anh vài câu nhưng cả hai cứ như “ông nói gà bà nói vịt”. Cậu thầm nghĩ, tinh dịch của Alpha cấp S, dù có tốt cho cơ thể Omega đến mấy, thì rốt cuộc nó vẫn là thứ có thể khiến tử cung mang thai!

Tề Tử muốn ngồi dậy, nhưng Cô Hạnh lại cố tình thắt nút ở tử cung của cậu. Tề Tử bị đau nhói ở cổ tử cung, đành phải ngồi trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái lỗ phía dưới của tôi không làm bằng sắt đâu, anh còn làm nữa là nó phế luôn đấy!”

Tử cung đã rất nặng nề , phía dưới còn nóng rát, Tề Tử đoán chắc phía dưới của mình hiện tại sưng đến mức nào rồi. Điểm đóng quân không có dịch chữa trị chuyên dụng cho Omega. Dù Cô Hạnh có dục vọng mạnh mẽ, nhưng đối với Omega vô cùng hợp ý này, anh không dám làm càn.

“Bốp, bốp” Anh vỗ vào cặp mông ửng đỏ của Tề Tử hai cái. Dáng vẻ cợt nhả này hoàn toàn khác với khi anh mặc quân phục. Cô Hạnh cố gắng kiểm soát tuyến thể của mình để không phát tán pheromone: “Ta đang cố nhịn đây, nếu khó chịu quá thì ta sẽ làm chậm lại. Em giúp ta khai thông tinh thần lực trước đi.”

Nhìn vẻ mặt tràn đầy sức sống của anh, rõ ràng là tối qua anh đã vô cùng thỏa mãn, cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng khi Tề Tử tỉnh dậy, cứ dùng cái lồn dâm đãng kia kẹp chặt khiến dương vật của anh không thể không cương lên.

Cô Hạnh xoa nắn mông Tề Tử, khao khát được làm tình đến mức vô cùng khó chịu: “Hôm qua em đã giúp ta khai thông mạng lưới tinh thần thứ ba rất tốt, lạ là bây giờ ta lại sắp thăng cấp rồi.”

Trong khi Cô Hạnh tràn đầy tinh thần, thì Tề Tử vừa tỉnh dậy lại mệt mỏi rã rời. Hai người cứ như một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Tề Tử hận đến nghiến răng.

“Được, tôi có thể giúp anh khai thông nhưng với một điều kiện” cậu nói với Cô Hạnh.

Cô Hạnh thầm cười trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản hỏi: “Điều kiện gì?”

“Trong lúc thông suốt không được chịch tôi, không được bắn vào trong, và sau khi khai thông xong, giúp tôi đẩy những thứ đó ra ngoài,” Tề Tử nghiến răng nói từng chữ một cách khó khăn.

Đôi tay của Cô Hạnh không hề thành thật. Xoa nắn mông Tề Tử xong lại sờ lên chiếc bụng căng đầy tinh dịch, cuối cùng còn nhéo hai “cục bánh bao” mềm mềm giống hệt vú.

“Ta sẽ suy xét, nhưng cái điều kiện cuối cùng thì không hợp lý” Cô Hạnh lơ đễnh nói: “Omega có nghĩa vụ chứa tinh dịch của Alpha, và tự dựa vào cơ thể mình để từ từ đẩy ra.”

Tề Tử vốn đã dễ nổi nóng, vừa nghe đối phương không chịu lấy tinh dịch giúp mình, cậu suýt nữa bùng nổ. Cái bụng nặng trĩu đến mức vừa rồi cậu còn không đứng dậy nổi, dựa vào bản thân thì phải mất bao lâu mới đẩy hết được? E là ban ngày còn chưa xong thì tối hai người lại động dục tiếp. Điều này khiến Tề Tử cảm thấy mình đang trải nghiệm cuộc sống của những Omega đã kết hôn, giống một cơn ác mộng. Cậu hít sâu hai cái, quăng vẻ mặt bực tức, từ chối giúp Cô Hạnh khai thông tinh thần lực.

“Em chắc chắn không giúp ta sao?” Cô Hạnh muốn xoa nắn cho ngực Tề Tử lớn hơn, nhưng chưa kịp sờ nhiều thì đã bị cậu đánh vào tay.

“Nếu ta cố chịu đựng, tinh thần sẽ tiêu hao nghiêm trọng, cần được an ủi hoặc nghỉ ngơi. Nếu động dục, ta sẽ địt nát lồn của em. Còn nếu ta không chịu được mà hóa điên, rất có thể sẽ làm tổn thương em. Hậu quả tệ nhất là ta chết, và khi chính phủ Liên Bang tìm đến, em chắc chắn sẽ bị kết tội.”

Đó là một lời đe dọa trắng trợn! Vẻ mặt đang cau có của Tề Tử cứng lại. Cậu thầm mắng người này vô sỉ, lúc này chỉ muốn rời khỏi dương vật của đối phương: “Anh trước tiên rút cái nút thắt ra đi…”

Khi cậu đang định cãi tay đôi với Cô Hạnh, một sự việc ngoài ý muốn xảy ra. Trong đầu Cô Hạnh, một cơn lốc tinh thần hình thành rất nhanh, lực tinh thần lúc mạnh lúc yếu, bắt đầu lan tỏa xung quanh đại não, thậm chí ảnh hưởng đến Tề Tử, khiến cảm xúc vốn đã không tốt của cậu càng trở nên tồi tệ hơn.

Tề Tử vội vàng ổn định tâm thái, không dám coi thường chuyện này. Ngẩng đầu lên, Cô Hạnh đã nhắm chặt mắt, mái tóc ngắn màu cam vàng dựng lên hỗn loạn. Tề Tử thật sự không còn cách nào, đành phải ghì đầu đối phương xuống, trán dán trán, giúp Alpha cấp S vô sỉ này tiến hành khai thông tinh thần lực: “Anh mà dám chịch tôi, thì chúng ta cùng chết ở đây!”

Hai người ở lại điểm đóng quân này đúng sáu ngày. Trong suốt một tuần đó, không có bất cứ đội cứu viện nào xuất hiện. Chân của Cô Hạnh đã sớm lành. Ngoài việc ở trong phòng điều khiển để giám sát bên ngoài thì anh chỉ biết đè Tề Tử ra làm tình ở khắp mọi nơi.

Tinh thần lực của Tề Tử trong sáu ngày này cũng tăng lên, cơ thể và đại não hoàn toàn trưởng thành. Cậu thường cảm thấy mình và Cô Hạnh giống như những con vật động dục vào mùa xuân. Độ phù hợp tin tức tố của cả hai quá cao, mà điểm đóng quân lại không có thuốc ức chế. Cứ đến đêm, cả hai không thể tránh khỏi việc động dục, giao phối một cách thiếu liêm sỉ như những loài động vật hoang dã.

Từ lúc đầu kháng cự, đến sau này nằm yên chấp nhận, chính Tề Tử cũng không hiểu vì sao tâm trạng của mình lại thay đổi nhanh như vậy. Thậm chí tối qua, không cần Cô Hạnh phát ra tin tức tố để dụ dỗ, cơ thể cậu đã dâm đãng đến mức tự cởi quần áo nhanh hơn cả anh, nằm trên giường, chủ động dang chân chờ đối phương địt cái lồn ngứa ngáy , đói khát

Mỗi khi tỉnh dậy vào buổi trưa, Tề Tử lại mệt mỏi rã rời, và kiểm điểm sâu sắc về chuyện tình dục tối qua: “Hôm nay nhất định phải tự kiềm chế.”

Cậu không biết cuộc sống như vậy sẽ còn tiếp diễn bao lâu. Mỗi ngày trôi qua, cậu lại cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến cuộc sống của những Omega đã được đánh dấu, sống trong nhà của Alpha, ban ngày ngủ rồi ngẩn người, buổi tối động dục rồi bị địt, một cuộc sống tồi tệ và vô dụng.

Hôm nay là ngày thứ bảy ở điểm đóng quân. Tề Tử sờ vào ngực mình. Sau khi cơ thể trưởng thành, nơi này luôn mềm mại và bắt đầu tích mỡ. Hơn nữa, Cô Hạnh luôn thích vừa làm vừa mút lấy núm vú, khiến phần ngực vốn bằng phẳng nay đã lớn đến mức Tề Tử không dám nhìn ai. Tề Tử tuyệt vọng với cơ thể và giới tính đã phân hoá của mình, cảm thấy mọi thứ đều không thể cứu vãn.

Dù đã suy nghĩ vài ngày và tâm thái dường như dần trở nên chai sạn, nhưng cậu vẫn thường xuyên hoài niệm về bản thân trước khi vào đại học, rồi đau khổ tột cùng. Cậu thầm hận bản thân ngày đó đã đi xem cuộc thi cơ giáp trong trường, lẩm bẩm như một cái máy phát lại: “Giá mà mình không đi xem thì tốt, hoặc là không quản Thích Trà Mật đang bị quấy rối…”

“Thôi, đừng nghĩ nữa, đã như vậy rồi,” Tề Tử lắc đầu trên giường, run rẩy bước xuống. Trong phòng tắm, cậu cầm lấy máy súc miệng và nhìn vào gương.

Khuôn mặt trong gương rất đẹp, nhưng lại thiếu đi vẻ nam tính. Tề Tử càng nhìn càng không thích, nhíu mày, vẻ mặt đầy rắc rối: “Sao giống hồ ly tinh thế này? Nửa nam nửa nữ.”

Trung tâm giám sát của điểm đóng quân nằm ở hành lang cuối cùng, phía bên trái của giàn giáo.
Bức tường của trung tâm giám sát có hàng chục màn hình, phần lớn giám sát khu rừng lân cận, một phần nhỏ giám sát bầu trời. Hình ảnh trên màn hình luôn là cây cối yên tĩnh, hoặc đôi khi là một vài con hung thú vũ trụ đang gầm gào trong rừng.

Hôm qua, trên bầu trời xuất hiện vài đốm sáng màu xanh, không rõ đó là gì.Cô Hạnh vẫn luôn ở đây, quan sát khu rừng và bầu trời. Sự chú ý của anh dồn vào một màn hình vuông ở góc trên bên trái. Màn hình đó giám sát bầu trời, nơi vừa xuất hiện thêm vài đốm sáng màu xanh lam sau mạng lưới bầu trời.

Những đốm sáng này nhỏ gần bằng các ngôi sao, nhưng độ sáng của chúng vượt xa. Chúng có vầng sáng mờ dần, bên ngoài màu xanh lam nhạt, bên trong màu xanh biển. Trong lúc anh đang suy tư, Tề Tử đẩy cửa bước vào , cậu nhìn theo ánh mắt anh rồi cũng chú ý đến những đốm sáng màu xanh này.

Tề Tử đến gần nhìn, nhưng không hiểu được nguyên nhân, không thể phân biệt rốt cuộc thứ gì đang phát sáng. Cậu chỉ có thể đoán là chính phủ Liên Bang phái các loại máy bay cứu viện đến tìm họ. Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu lại thấy không đúng, nếu muốn tìm người trong khu rừng bao la, những chiếc máy bay này không nên bay ở tầng thấp hơn sao?

Tề Tử tự nghĩ, chắc chắn sẽ không rõ, vì thế cậu hỏi người đang im lặng bên cạnh: “Đây là chính phủ Liên Bang đang tìm chúng ta sao?” Cậu hỏi một cách đầy ngờ vực.

Tề Tử dùng tay chỉ vào màn hình, chỉ bằng đầu ngón tay cái: “Rốt cuộc đây là cái gì? Sao lại nhỏ thế này? Chúng ở ngoài tầng khí quyển sao?”

Dường như chỉ khi thời tiết tốt vào ban ngày hoặc đêm không mây, chúng mới xuất hiện. Cô Hạnh như bị hóa đá, khi Tề Tử hỏi chuyện, anh vẫn chìm trong suy nghĩ của mình. Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “Có 99% khả năng đó là chiến hạm của người Xương Gai.”

Nghe thấy hai từ “ Xương Gai ” và “chiến hạm”, tim Tề Tử giật mình. Điều này thường có nghĩa là chiến tranh bùng nổ, nhưng thế giới này đã hòa bình 40 năm rồi mà. Trong cuốn sách cậu đã đọc, chiến tranh có được đề cập, nhưng nó xảy ra vào 10 năm sau, vào đêm trước khi Thích Trà Mật và ba công chính thức trở thành bạn đời.

Người Xương Gai là một chủng tộc kỳ lạ trong vũ trụ. Các sinh vật khác đều có giống đực, giống cái, giống đực hoặc có sự phân biệt nam nữ, một số ít loài lưỡng tính có thể tự sinh sản. Nhưng người Xương Gai rất kỳ lạ, chúng dựa vào việc bắt các cơ thể mẹ của chủng tộc khác để sinh sản. Hậu duệ được sinh ra đều không có khả năng thụ tinh, mà chỉ có khả năng sản xuất tinh trùng.

Kỳ lạ hơn nữa, các sinh vật khác đều có sự cách ly sinh sản giữa các chủng tộc, nhưng người Xương Gai thì không. Tinh trùng của họ có thể kết hợp với mọi tế bào trứng, thậm chí là cả nhụy hoa của một số loài thực vật lớn, để sinh ra các loại người Xương Gai khác nhau: có loài giống nhện, có loài giống cây, có loài giống dã thú…

Đặc điểm chung duy nhất là: Người Xương Gai bẩm sinh đã bạo ngược, khát máu, và dễ dàng giết chóc. Làn da của chúng mọc đầy những gai xương cứng rắn và sắc nhọn. Chúng có thể sống sót trong thời gian dài mà không cần ăn uống.
Chúng giống như loài ong mật, có một người đứng đầu, và tôn thờ người mạnh nhất làm vua. Chúng giao tiếp với nhau qua sóng siêu âm tần số cao, hoặc truyền tin tức bằng cách rung động gai xương.

Vì gen của con người tiến hóa vô cùng ưu tú, so với các cơ thể mẹ của những loài dị thú vũ trụ khác, người Xương Gai được sinh ra từ cơ thể mẹ của con người có trí tuệ cao hơn. Do đó, Omega của loài người trở thành mục tiêu săn bắt của chúng. Một khi một chủng tộc nào đó có được hậu duệ với trí tuệ cao, chúng nhất định sẽ theo đuổi sự phát triển của nền văn minh.

Ban đầu, toàn bộ tinh vực này, trừ hằng tinh, tất cả các hành tinh đều tràn đầy sức sống, chủng loại sinh vật nhiều đến hoa cả mắt. Người Xương Gai và con người, một bên dựa vào khả năng sinh sản mạnh mẽ, một bên dựa vào trí tuệ để tồn tại.

Theo thời gian, văn minh của con người và người Xương Gai phát triển, hai chủng tộc này chiếm cứ tinh vực. Con người chiếm ba phần tư lãnh thổ, trong khi người Xương Gai vì tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật không đủ nhanh nên bị mất một vùng lớn, phải dựa vào khả năng sinh sản mạnh mẽ để sống sót trên một vài hành tinh hữu cơ gần hằng tinh.

Cuộc chiến giữa hai chủng tộc này kéo dài hàng nghìn năm. Cho đến bây giờ, để đuổi kịp trình độ khoa học kỹ thuật của con người, người Xương Gai thường xuyên xâm chiếm, ăn cắp máy móc để nghiên cứu, hoặc bắt các quần thể Omega để sinh ra thế hệ có trí tuệ cao hơn.

Những Omega bị bắt đi đều có kết cục vô cùng thảm thương. Họ trở thành công cụ sinh sản, bị người Xương Gai nhốt trong những căn phòng nhỏ, liên tục bị tiêm tinh trùng của người Xương Gai. Tử cung của họ không ngừng nghỉ mà sinh ra một lứa, rồi lại một lứa người Xương Gai.

Việc kết hợp giữa Alpha và Omega loài người rất khó để sinh ra một đứa trẻ, và quá trình mang thai cần một thời gian dài để sự sống ra đời. Người Xương Gai thì khác, gen của chúng có khả năng thích nghi và tồn tại mạnh mẽ. Tinh trùng của chúng kết hợp với tế bào trứng của Omega thường có thể tạo ra rất nhiều phôi thai, và chúng được sinh ra rất nhanh chóng.

Số lượng Omega loài người thưa thớt như vậy, phần lớn là do nguyên nhân lịch sử, bị người Xương Gai không ngừng bắt đi hoặc tàn nhẫn giết hại. Do đó, hiện nay Omega được bảo vệ đặc biệt. Việc một Omega có nhiều bạn đời Alpha là một quy định bất thành văn của Chính phủ Liên bang.

Tề Tử hồi tưởng lại những hình ảnh người Xương Gai mà giáo viên đã trình chiếu trên lớp, càng nghĩ càng sợ hãi. Những người Xương Gai đó trông quái dị, năng lực cũng phần lớn khác nhau. Nếu gặp phải, ngay cả Alpha cũng không chắc đã có thể giết chết chúng, cần phải mặc giáp máy hoặc phái ra số lượng lớn chiến hạm.

Trong những năm qua, cả hai bên đều đã phát triển vũ khí hủy diệt. Người Xương Gai hiện nay rất ít khi phát động chiến tranh, và đã đạt được sự đồng thuận với loài người: Cả hai bên tuyệt đối không sử dụng lực lượng hủy diệt.

Nghe nói mấy năm nay, chúng vẫn luôn dựa vào dị thú vũ trụ để sinh sôi nảy nở, bồi dưỡng các binh đoàn cấp thấp. Quần thể trí tuệ cao thì nghiên cứu kỹ thuật nhân bản vô tính, lưu trữ trứng Omega loài người để nhân bản số lượng lớn.

Tề Tử sở dĩ luôn không lo lắng về người Xương Gai là vì trong nguyên tác, cuộc chiến 10 năm sau đã được Sở Tư Lĩnh giải quyết một cách dễ dàng. Mặc dù không miêu tả chi tiết cách thức, nhưng câu nói “Không có thương vong” và “Chiến tranh bùng nổ chỉ một tháng là kết thúc” khiến cậu vô cùng yên tâm.

“Những thứ màu xanh lam có rất nhiều, máy bay chiến đấu, tên lửa, tàu chiến, tàu vũ trụ… của chính phủ Liên Bang 30 năm trước đều có khả năng, nhưng anh nói chúng là chiến hạm của người Xương Gai ? Anh có chắc không?”

Tề Tử vẫn không muốn tin rằng người Xương Gai lại đến xâm lược sớm như vậy. Cốt truyện dù có thay đổi thế nào cũng không thể khiến dòng thời gian xáo trộn đến thế. Hơn nữa, những ngày hành tinh số 18 này xuất hiện điều bất thường, chính phủ Liên Bang chắc chắn đã có hành động. Nếu phát hiện sự xâm nhập của người Xương Gai tại sao trên màn hình giám sát lại không có bất kỳ động tĩnh nào?

“Họ sẽ không ở trên bầu trời mãi mà không hạ xuống,” Cô Hạnh nói, ý chỉ những thuộc hạ của mình.

Thấy Tề Tử không hoàn toàn tin, và còn nhắc đến khả năng đó là “vệ tinh giám sát”. Cô Hạnh lại nói: “Vệ tinh giám sát không có màu lam, càng không phát sáng. Vỏ bọc của chúng sử dụng công nghệ phản trinh sát, mắt thường không thể thấy được.”

“Lỡ như thì sao? Lỡ như việc bảo trì lưới trời của hành tinh 18 gặp khó khăn, họ không tìm thấy chúng ta, nên mới làm vệ tinh phát sáng, để chúng ta chú ý tới sự tồn tại của họ, rồi ra ngoài mặt đất đặt tín hiệu cầu cứu, chẳng hạn như xếp hình SOS?”

Tề Tử đi đi lại lại bên cạnh, vì cốt truyện trong đầu, cậu tin chắc rằng những đốm sáng xanh kia thuộc về chính phủ Liên Bang. Cậu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, nhanh trí nói: “Hay tôi lái Máy do thám ra ngoài thử xem? Mang ít quần áo treo lên cây, hoặc mang cưa máy ra ngoài đốn ngã cây gần đó, xem họ có hạ xuống không?”

Trước hàng loạt giả định và kế hoạch của Tề Tử, Cô Hạnh chỉ đáp lại một từ “Không”.

Nhiều năm tác chiến khiến anh vô cùng nhạy cảm với những đốm sáng xanh bất thường này, và anh nhận thấy khả năng cao là chiến tranh sắp bùng nổ bên ngoài. Chỉ khi người Xương Gai xâm lược, chính phủ Liên Bang mới không có thời gian xuống dưới cứu viện cẩn thận.

Nếu trong tình huống bình thường, chính phủ Liên Bang đã phái cả đống máy bay cứu viện bay ở tầng thấp, vòng quanh toàn bộ hành tinh để tìm kiếm, hoặc sớm điều động vài vệ tinh giám sát đến, chỉ trong một đêm là có thể tìm thấy người.

“Nếu tôi không ra ngoài, làm sao họ biết chúng ta ở đây?” Tề Tử lúc này chỉ muốn chạy đến giàn giáo, khởi động Máy do thám rồi đi ra.

“Chiến hạm của người Xương Gai cũng có màu xanh lam. Khi chúng sử dụng bom năng lượng trong vũ trụ, từ mặt đất nhìn lên sẽ có màu như vậy. Đừng quên, đây là hành tinh số 18, hành tinh gần vành đai quặng nổi thứ ba.”

Vành đai quặng nổi là một bãi đá lộn xộn ngăn cách tộc người và tộc Xương Gai. Vượt qua ranh giới này, đó chính là lãnh địa của quân địch. Hành tinh số 18 được dùng để huấn luyện mô phỏng cho các chiến sĩ Alpha chính là vì mỗi khi chiến tranh bùng nổ, hành tinh này đều trở thành một chiến trường quan trọng.

“Trong điểm đóng quân có dịch dinh dưỡng, có vật tư cần thiết cho nơi trú ẩn. Em là Omega, vì an toàn, chúng ta không nên vội vàng đi ra ngoài.”

Nếu chỉ có một mình Cô Hạnh ở đây, anh chắc chắn đã mang cơ giáp, điều khiển Máy do thám đi ra ngoài. Nhưng vì bên cạnh còn có một Omega cần được bảo vệ, anh chỉ có thể từ bỏ con đường mạo hiểm và chọn phương án an toàn.

“Được, thôi vậy…” Tề Tử đã bình tĩnh lại, nhận ra cách làm của mình có chút liều lĩnh. Thay vì ra ngoài mạo hiểm tính mạng, chi bằng ở lại điểm đóng quân dưới lòng đất như Cô Hạnh nói, chờ đợi được cứu.

Nhưng cậu vẫn bận tâm một điều: ở đây không có thuốc ức chế! Ở lại phòng điều khiển quá chán, Tề Tử ngáp một cái, không đứng lại lâu mà đi ra ngoài.

“ Em đi đâu vậy ?” Cô Hạnh hỏi.

Tề Tử nắm tay cửa, suy nghĩ rồi tìm cho mình một việc để làm: “Tôi không có việc gì, chi bằng đi sửa chữa cỗ cơ giáp kia, tiện thể kiểm tra luôn Máy do thám. Nếu đúng là người Xương Gai, sửa cơ giáp xong, chúng ta sẽ có thêm một phần bảo đảm.”

“Cơ giáp ta sẽ tu sửa. Chỉ một linh kiện đã nặng mấy chục cân. Nếu em không có việc gì, ngồi đây giám sát bên ngoài đi, ta sẽ đến giàn giáo. Có tình huống gì thì gọi ta. Cỗ cơ giáp đó là vũ khí chiến đấu duy nhất của chúng ta hiện giờ, còn Máy do thám là công cụ bay duy nhất.” Ý ngầm là, Tề Tử đừng nên nghịch lung tung.

Sự hiểu biết của Cô Hạnh về Omega vẫn còn ở mức chung chung: những Omega đó đều thích những món đồ xa xỉ có hoa mà không có quả, càng lộng lẫy càng thực dụng, càng thể hiện sự tiêu tiền không tiếc tay của họ. Anh nghĩ tính cách Tề Tử dù có khác biệt thế nào, thì trong phương diện tiền bạc, tài sản hay chất lượng cuộc sống cao cấp, cậu cũng có cùng sự theo đuổi, sẽ không hứng thú với loại máy móc hạng nặng tốn sức như cơ giáp.

Cô Hạnh tự trách mình mấy ngày nay không làm việc này, nên mỗi lần Tề Tử đi ngang qua giàn giáo, thấy cỗ cơ giáp hư hại lại sinh ra cảm giác bồn chồn.

“Anh điều khiển cơ giáp rất giỏi, nhưng anh biết sửa không?” Tề Tử lại cảm thấy đau đầu, sao nói chuyện với Cô Hạnh lại mệt thế này. Có lẽ nên hỏi là, những Alpha này có thể bớt đi những định kiến về Omega không.

“Hiểu biết cấu tạo linh kiện và đường dây năng lượng thì thử một lần chắc không có vấn đề gì lớn.”

Cô Hạnh đứng dậy khỏi ghế. Với vóc dáng gần hai mét, cộng thêm thể trạng gần như hoàn hảo,  trông anh rất đáng tin cậy trong việc sửa chữa cơ giáp tốn sức này.

Việc sửa chữa cơ giáp từ trước đến nay là một công việc đòi hỏi cả kỹ thuật và thể lực. Với Alpha, chỉ cần một, hai người chuyên nghiệp là đủ. Còn với Beta, cần bảy, tám người hợp tác, đôi khi còn phải mặc giáp hỗ trợ.

“Vẫn nên để tôi làm thì hơn. Trong phòng vật tư có giáp hạng nhẹ, dựa vào đó tôi có thể di chuyển được những linh kiện kia. Dù sao anh cũng không phải người chuyên nghiệp, nếu làm sai đường dây hay sử dụng linh kiện sai, chân cơ giáp có vấn đề, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến thao tác.” Tề Tử đã nửa người ra khỏi cửa.

Cô Hạnh thấy được ánh sáng tự tin trên người Tề Tử, nhưng không thể biết vì sao cậu lại kiên quyết muốn sửa cơ giáp đến vậy. Khi anh định khuyên nhủ, Tề Tử, với trái tim hiếu thắng, đã ngắt lời anh.

“ Bảo dưỡng cơ giáp là chuyên ngành của tôi, phương diện này anh không cần nghi ngờ năng lực của tôi.”

“ Chuyên ngành bảo dưỡng cơ giáp?” Cô Hạnh bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cậu, lông mày nhướng lên. Anh đã sớm đến tìm và điều tra lịch học của Tề Tử bảy ngày trước, nhưng chỉ xem buổi học ngày hôm đó và không xem các môn học khác.

“Tôi đã nghiên cứu cơ giáp 18 năm, nắm rõ cấu tạo, linh kiện, và đường dây của tất cả các kiểu. Giáo sư Lý không cho tôi thực hành, tôi chỉ có thể hàng ngày nhìn những học sinh kia sửa chữa cơ giáp một cách vụng về. Nền tảng lý thuyết của họ không vững, dù có lắp ráp thế nào cũng hỏng. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc cơ giáp, anh không thể nhường cho tôi sao?”

Tề Tử lẩm bẩm: “Dù sao anh cũng không học bảo dưỡng, lại ngày nào cũng có thể sử dụng đủ loại cơ giáp.” Sự ghen tị khiến cậu bĩu môi.

Cô Hạnh đánh giá thân hình nhỏ nhắn của Tề Tử, do dự hỏi: “Omega có thể học khóa bảo dưỡng cơ giáp sao?” Môn học này không hề an toàn, thường xuyên có người bị thương. Trường học luôn quý trọng và bảo vệ Omega, tuyệt đối sẽ không để họ tiếp xúc với những chuyên ngành nguy hiểm.

“Đương nhiên rồi” Tề Tử hơi ngẩng đầu, rất tự hào về phương diện này: “Anh biết bảng trúng tuyển chuyên ngành chứ? Điểm môn cơ giáp của tôi xếp thứ nhất trong ba khóa.”

Nhắc đến những chuyện này, cả người cậu đều sáng lên: “Giáo sư Lý ban đầu không đồng ý, nhưng thành tích của tôi quá tốt, những Beta và Alpha đều không bằng tôi. Phỏng vấn ba lần đều đứng đầu, giáo sư Lý quý trọng tài năng nên đã nhận tôi.”

Sợ Cô Hạnh không đồng ý, cậu liên tục cam đoan: “Cơ giáp ở giàn giáo chỉ bị hỏng chân phải thôi, chỉ cần tôi mặc giáp hạng nhẹ, khoảng ba tiếng là có thể sửa xong.”

Đôi mắt khao khát của Tề Tử rất sáng. Cô Hạnh không thể cứng rắn từ chối được. Đối mặt với Omega này, trái tim anh ngày càng mềm đi.
Anh suy nghĩ một lát, thầm nghĩ dù sao mình cũng ở cạnh Tề Tử, chỉ cần chú ý một chút là sẽ không có chuyện gì. Khi Tề Tử cần giúp đỡ, anh vẫn có thể hỗ trợ.

Cô Hạnh ngồi trở lại vị trí cũ, coi như đã đồng ý: “Những Omega học giỏi khác đều chọn học y, sao em lại chạy đi học cơ giáp?”

Không trách khi anh vật lộn với Isa, Tề Tử lại bất ngờ có thể mặc vào cơ giáp và thao tác, cứu mạng anh trong lúc nguy hiểm, chỉ là động tác còn gượng gạo và khó khăn.

“Học y?” Giọng Tề Tử hơi cao lên, như thể đầy định kiến và ghét bỏ đối với nghề này.

“Học y rồi đi bệnh viện làm thêm, làm tạp vụ cho Alpha và Beta? Anh cũng biết đấy, trừ khoa khai thông tinh thần, các khoa khác đều từ chối Omega tham gia.”

Bản thân Tề Tử cũng không thích y học. Cậu không thể nhìn thẳng những vết thương đẫm máu. Nhìn thấy người khác bị thương, khả năng đồng cảm của cậu quá mạnh, bản thân cậu cũng vô cớ cảm thấy đau theo.

Đôi mắt vàng nhạt của Cô Hạnh liếc sang trái hai giây, như đang suy ngẫm. Đối với Omega nhỏ nhắn dễ nổi nóng này, anh bình tĩnh giải thích:

“Không thể chỉ nhìn vào bề ngoài. Số lượng Omega thưa thớt nhất, số lượng Beta gấp đôi, Alpha gấp bốn lần các em. Việc bệnh viện có ít Omega cũng là bình thường. Hơn nữa, cơ thể Omega rất đặc biệt, dễ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha đang bị thương hoặc hôn mê, và không thể kiểm soát tuyến thể của mình. Tất cả những yếu tố đó cộng lại, bệnh viện đành phải hạn chế Omega tham gia, và thường phân họ về khoa khai thông tinh thần lực…”

Cô Hạnh nói một tràng dài, giữa chừng thấy Tề Tử đang lắng nghe , anh không nói tiếp được nữa . Anh biết ngay cả khoa khai thông tinh thần lực, số lượng Omega cũng có hạn chế, vì những Alpha đã kết hôn không cần đến bệnh viện để khai thông tinh thần lực. Chỉ khi những người chưa thành niên dưới 18 tuổi thăng cấp, Omega trong nhà không thể lo liệu xuể, hoặc khi ở trường đột nhiên tinh thần lực dao động bất thường, phòng khai thông tinh thần lực của bệnh viện mới có chút người.

Những công việc phù hợp với Omega trong xã hội rất hiếm, giới tính này dường như sinh ra để ở nhà, hưởng thụ thời gian dài dằng dặc.Rất nhiều Beta hay Alpha còn ghen tị với Omega, Cô Hạnh lần đầu tiên gặp một Omega không muốn trở thành Omega.

Tề Tử thật ra cũng biết, đại đa số Omega sống rất thoải mái, như sâu gạo, được một hoặc nhiều Alpha nuôi dưỡng ở nhà. Trong môi trường công nghệ cao phát triển, ngoài việc phải thỏa mãn Alpha, việc làm tình tương đối vất vả, còn lại thì không cần làm gì. Chỉ là bản thân cậu không thích cuộc sống như vậy, muốn đi làm nhưng lại thấy rất khó tìm, từ đó sinh ra định kiến về việc Omega bị xã hội kỳ thị.

Sự khác biệt về tư tưởng khiến đề tài này không có lời giải. Tề Tử mím môi, không còn để tâm nữa. Các Omega đều rất vui vẻ được nuôi dưỡng, thậm chí cảm thấy may mắn với thân phận này. Cậu là một “thẳng nam”, bận tâm làm gì về một chuyện không ai quan tâm.

“Tôi đi sửa cơ giáp đây.” Tề Tử trông có vẻ ủ rũ, xoay người đi vào hành lang dài.

“Tề Tử,” Cô Hạnh gọi cậu lại, nhìn bóng lưng gầy gò của cậu nói: “ Em rất ưu tú.”

Tề Tử không quay đầu lại, bờ vai rũ xuống khẽ nhún lên một chút, tiếng bước chân càng lúc càng xa. Trong phòng vật tư của điểm đóng quân, đồ dùng sinh hoạt có đủ cả. Ở giữa bày một dãy giáp hạng nhẹ, một góc trong căn phòng chất đống linh kiện thay thế của Máy do thám và cơ giáp, cùng với các dụng cụ sửa chữa.

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Editor: Hiện tại tui mới edit đc thế này thôi , chương 23 dài quá nên tui sẽ tách ra nhé , đọc cho đỡ nản nha mấy bạn . Chứ 1 chương toàn trên 40k ~70k kí tự mà ngày nào cx đăng thì tui k chịu đc , nên tui đăng tách chương thì ngày nào mấy bạn cx sẽ có chương để đọc nha .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store