Oln A Traveler In Many Worlds
Sau khi qua cổng, thì tôi dùng kí ức của Javelin để đi đến phòng. Giữa đường thì chắc chắn rằng tôi cũng gặp khá nhiều người hầu, nhưng chẳng có ai chào tôi hay hỏi tôi là ai mà cứ để tôi đi. Mặc dù tôi cũng nghe thấy vài lời đàm tiếu về việc tôi là một đứa phế vật hay đáng chết này kia nhưng tôi chẳng mấy bận tâm. Quỷ vương chỉ ra lệnh không ai được nói xấu tôi chứ không thèm đi kiểm tra xem thế nào. Trong kí ức thì Javelin rất ít khi được nhìn thấy cha mình, cậu chỉ được thấy vào những lần được triệu tập tới đại sảnh hay buổi ăn tối thôi. Đang đi thì tôi bị ai đó vỗ vai tôi từ đằng sau. "Con đi đâu mới về vậy, Javelin. Và quần áo của con bị sao thế này. "(Fiona) Điều này làm tôi khá bất ngờ, vì từ lúc bước vào đây thì chẳng hề có ai nhận ra tôi, thế mà người phụ nữ này lại nhận ra. Khi đưa mắt lại sau lưng để nhìn và kiếm tìm trong kí ức thì tôi biết được rằng đây là mẹ của Javelin tức là tôi hiện tại với tên là Fiona. Cô có một dáng người khá đẹp dù đã 2 lần sinh con, mái tóc bạch kim mượt mà, cặp bánh bao thì tuyệt đối là khỏi chê rồi... Phải kiềm chế, đó hiện tại đang là mẹ của mày đấy, loạn luân không tốt lắm đâu. "Dạ, con mới đi luyện tập về. Nhưng mà sao mẹ biết là con vậy, tóc của con đã thay đổi rồi mà. ""Thì chính ta là người đã chuẩn bị quần áo cho con mà. Vả lại với bản năng của một người làm mẹ như ta thì ta phải biết chắc chắn rằng con là con ta chứ. "Fiona nói khi nở nụ cười hiền hậu. "Ra là vậy ạ. Chỉ là do con mới đi luyện tập ở khu rừng về nên đồ của con hơi rách rưới như vậy thôi. Xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. "Tôi nói khi cúi đầu. "Ara... Sao hôm nay con lại ngoan ngoãn thế nhỉ, có chuyện gì sao? "(Fiona) Sau khi nghe được câu đó, tôi liền lục trí nhớ của Javelin và phát hiện rằng do bị khinh miệt nên cậu cũng chẳng khiêm nhường gì cả. Tính cách này có thể nói là trái ngược với tôi 100%. Haizzz, không lẽ lại bị phát hiện vì lí do tào lao này, phải mau đổi chủ đề mới được. "Đâu có chuyện gì đâu ạ. Con cảm thấy mình phải sống tốt hơn nên con phải thay đổi bản thân mình đó mà. Mẹ thấy con như thế nào? "Tôi vừa nói vừa quay quay để mẹ tôi nhận xét. "Nếu con mặc một bộ đồ chỉnh chu hơn thì con nhìn sẽ rất đẹp trai đấy. Mà tại sao tóc con lại thành ra thế này vậy? "(Fiona) "Con cũng không biết, sau khi tập luyện xong con có nằm ngủ một lát và lúc dậy thì nó đã thành ra thế này rồi ạ. ""Thế à, mà cũng sắp tới giờ cơm tối rồi nên đi thay đồ rồi đến phòng ăn nào. "(Fiona) Nói rồi, Fiona kéo tôi về lại phòng của mình, cô nàng bắt đầu lấy đồ từ trong tủ ra và để lên người tôi xem thử thế nào. Theo kí ức của Javelin thì mỗi ngày luôn có người chuẩn bị đồ cho cậu trước khi cậu dậy nên cậu chẳng bao giờ tự mình chọn đồ cả, cơ mà cậu cũng phải tự thay đồ chứ không hề có hầu gái riêng vì bị khinh miệt. Và đồ của cậu cũng có nhiều màu sắc nhưng tôi vẫn chỉ thích áo vét đen và áo sơ mi trắng thôi. Thay đồ xong xuôi thì Fiona lại nắm tay tôi dắt đi và dẫn tôi đến phòng ăn. Có vẻ như từ khi có nhận thức thì cậu đã tạo ra một bức tường vô hình ngăn cách cậu với mọi người xung quanh nên cậu làm gì cũng chỉ có một mình và chỉ khi ăn uống thì mới có người phục vụ thôi. Ngay cả Fiona cậu cũng không tiếp xúc nên bây giờ cô nàng rất vui vì được dắt tôi đi đến phòng ăn. ___________chuyển cảnh__________Cuối cùng thì tôi và Fiona cũng đã đến phòng ăn. Mở cửa ra thì đập vào mắt tôi một thằng già trung niên có mái tóc nâu sậm với cặp sừng trên đầu cùng với một bộ giáp chiến nhìn rất oai phong, ông ta ngồi ở vị trí chủ toạ nên không nói cũng biết đó là Solomon rồi. Vị trí bên tay phải đang được để chống nên có thể biết được rằng đó là chỗ của Fiona. Bên tay trái ông ta còn có một con nhóc có mái tóc bạch kim khá giống Fiona đang ngồi kế bên ông ta nếu theo sắp xếp thì chỗ đó phải là tôi ngồi mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store