Okikagu Mac Ket
CHƯƠNG 9: Căn phòng rộng đến vô cùng. Bức tường được nới rộng ra khiến căn phòng trở nên tròn hơn. Kể cả vậy, trong phòng vẫn chật ních những ống dài chứa chất lỏng màu lục với các sinh vật bên trong. Những sinh vật trông giống hệt bọn Kumoto. "Cái quái gì thế này? Kumoto? Bọn chúng có thói quen ngủ thật kì quặc." - Okita lẩm bẩm với chính mình và gõ gõ lên mặt ống thuỷ tinh. Cái gã bên trong dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ, không hề có chút phản ứng nào với âm thanh bên ngoài. Kamui đi lòng vòng xem xét căn phòng trong khi Kagura sửng sốt nhìn quanh."100...200...649...Ôi trời ạ, bọn chúng đông như kiến!""Lại đây một lúc nào." - Giọng Kamui vang lên từ đâu đó trong phòng. Okita cùng Kagura lần theo giọng nói và thấy cậu ta đang loay hoay với thứ gì đó nhìn giống cái máy tính. "Làm thế nào để sử dụng thứ này nhỉ? Đúng ra mình nên lắng nghe bài giảng của Abuto về những thứ Hài tặc không gian cần biết. Sao lúc đó mình lại phớt lờ nó nhỉ? À phải rồi, vì đó là bài giảng của Abuto.""Ừm...xem nào..." - Okita nhấn cái nút đỏ to đùng. Cái máy kêu lên bíp bíp và màn hình bật sáng."Xin hãy nhập mật khẩu.""Mật khẩu? Đúng là cái nhọt ở mông." - Kagura lầm bầm. Cô đẩy 2 cậu zai sang một bên và lần ngón tay trên bàn phím. "Đây, hãy để Quý-Cô-Tuyệt-Vời lo việc này."S-a-d-a-h-a-r-u-Enter."Sai mật khẩu. Bạn còn hai cơ hội.""Ngươi bị ngớ à, Tàu Khựa? Làm sao bọn chúng biết được Sadaharu là ai hay là cái giống gì?" - Okita châm chọc và cốc đầu Kagura. Kamui tặc lưỡi, hùng hổ bước tới như anh hùng bàn phím, tiện thể đạp phát lên chân Okita."Để ta thử nào." - Cậu nhóc Yato đầu cam nói với sự quyết tâm mãnh liệt, ngón tay cậu lướt trên bàn phím đầy điệu nghệ.O-ki-ta-Sou-go-sẽ-bỏ-mạng-dưới-tay-ta-và-cả-những-kẻ-khác-mà-ta-ghê-tởm-Enter."Sai mật khẩu. Bạn còn một cơ hội.""Đó thậm chí không thể tính là một mật khẩu. Đó chỉ là thông điệp mà ngươi muốn nhắn gửi tới ta thôi! Đừng có lẫn lộn giữa đời tư và việc công. Không hay chút nào đâu.""Ể, còn ngươi thì sao? Chính ngươi cũng muốn giết thằng sếp của mình mà.""Ai chẳng muốn cho thằng sếp của mình an nghỉ vĩnh viễn. Đó là điều mà mọi người đều khao khát được làm, ta chỉ thực thi vì công lý thôi." - Okita thở dài - "Nhìn xem hai anh em nhà phá hoại bọn ngươi gây ra hậu quả gì này. Chúng ta chỉ còn một cơ hội nữa, làm ăn gì được đây?""Sadist, nhìn kìa, có nút 'Quên mật khẩu' trên màn hình. Bọn chúng lập ra hệ thống máy tính này làm cái éo gì, bảo mật Faceb**k chắc?" - Kagura gục gặc đầu và trỏ vào màn hình một cách kinh tởm. Kamui khẽ cười vào giọng điệu châm biếm ấy trong lúc bấm vào cái nút và một tin nhắn hiện ra.Xin hãy nhìn xuống phía dưới bàn."..." Cả ba người liếc nhau rồi cúi xuống nhìn bên dưới bàn máy tính với vẻ mặt hoàn toàn trống rỗng. Hiển nhiên rôi, có một mẩu giấy ghi chú màu vàng đính dưới đấy đề:Mật khẩu của máy tính: Kurumi-chan."ÔI ĐỆT!" - Kagura chửi thề, gân máu nổi lên. "THẾ THÌ BỌN NGƯƠI CÀI MẬT KHẨU LÀM CÁI ÉO GÌ CHỨ?! VỪA VÔ DỤNG VỪA PHIỀN PHỨC!""Ồ, lại Kurumi-chan kìa." - Okita nhổ toẹt, nhập lại mật khẩu. - "Thề với Chúa, con nhỏ này chẳng chịu buông tha cho tôi. Níu kéo sẽ không có hạnh phúc đâu, Kurumi-chan à. Được rồi...chúng ta vào rồi. Mà khoan, cái thứ ngon ngữ quái đản gì thế này?""Ồ" - Kamui kêu lên theo kiểu 'thưa cô em biết' - "Đây là các kí tự Yato cổ. Ta đã từng thấy nó ở trường trước đây.""Vậy sao ta chưa từng thấy qua?" - Kagura tò mò hỏi. Okita lắc lắc ngón tay kiểu tỏ vẻ khinh thường trước mặt Kagura.""Đó là vì ngươi bỏ bê việc học. Tệ quá, Tàu Khựa à."Kagura chộp lấy và bẻ ngoặt ngón tay Okita sang một bên, thậm chí không hề chớp mắt. Okita rú lên vì đau đớn."Không. Chỉ là vì anh học ở trường lâu hơn em thôi." - Kamui nói, đôi mắt cậu dính chặt vào các kí tự trên màn hình, lo sợ mình sẽ là nạn nhân tiếp theo của Kagura nếu cậu quay người lại và nhắc nhở em gái phải chú tâm hơn vào việc học. Dù vậy, tai cậu vẫn nghe không sót một âm thanh đấm đá hay chửi thề nào phát ra từ đằng sau để bảo đảm em gái mình hoàn toàn không bị quấy rối tình dục. "Ta tìm thấy thứ khá thú vị. Một file có tên là 'Nhật kí'.""Ồ, ta rất thích đọc nhật kí của người khác. Nó bộc lộ bản chất thật cùa người đó. Ngươi có biết ta từng nhìn qua nhật kí của Hijikata không? Dựa vào những gì hắn viết, rõ ràng hắn là..."Kagura giơ tay trái lên cắt ngang Okita: "Ta không muốn nghe đoạn còn lại. Nó thật phiền phức và kinh tởm.""Ngươi phá hỏng hết niềm vui rồi." - Okita khẽ nhếch mép cười với chính mình. Tâm hồn cậu trôi ngược về cái ngày mà cậu lúc tìm tạp chí 18+ dưới tấm đệm ngủ để tống tiền Hijikata, để rồi tìm thấy thứ còn thú vị hơn nhiều. Kamui quay lại nhìn hai người và bấm vào file 'Nhật kí'. Cậu đọc to theo thứ ngôn ngữ mà hai người kia có thể hiểu được:"Ngày x tháng y năm z, hai ngày trước buổi dạ hội trường. Yukina đá mình.""...Yukina là con nào?" - Kagura hỏi."Là đứa con gái đã đá cái thằng viết nhật kí." - Okita trả lời. Kagura liếc nhìn Okita theo kiểu 'làm như ta không biết điều đó ấy' trong khi Kamui đọc phần tiếp theo."Kazumi từ chối đến buổi dạ hội với mình chỉ để vênh mặt lên với Yukina. Khốn nạn thật. Mình muốn chết.""Mình nhờ thằng bạn thân, Takano, mặc váy giả gái để đi với mình. Cậu ta bảo đã có bạn nhảy. Có người chịu đi với cậu ta sao? Chưa hề nghe thấy cậu ấy nói tới vụ này.""Mình muốn nằm nhà đêm dạ hội, nhưng mình vẫn chưa sẵn sàng cho Yukina biết không có cô ấy mình vẫn sống tốt. Mình tới buổi dạ hội với chai rượu trong tay.""Mình thấy Takano hôn Yukina.""Ba ngày sau, xác của Takano và Yukina được tìm thấy sau phòng tập thể dục. Rõ ràng, hung khí là một chai rượu. Đáng đời chúng nó lắm...""Woah, woah. Vụ này bắt đầu trở nên riêng tư quá rồi đấy!" - Kagura dừng Kamui lại. Thế loại chương trình bi hài kịch sau bữa ăn gì thế này? Hắn giết bạn gái cũ và bạn thân của mình!"Tốt lắm." - OKita vỗ tay đầy hào hứng - "Ta thích tên này rồi đấy. Nhưng mà, hắn chắc phải nhàm chán lắm mới bị con bồ đá để cặp kè với thằng bạn thân. Tất cả nô lệ của ta đều rất trung thành và không bao giờ làm điều gì như vậy.""Tình yêu là mù quáng, tình yêu là mù quáng." - Kamui thở dài. Liếc thấy những năm tháng tiếp theo được ghi trong nhật kí chỉ toàn là những lời vô dụng về việc trả thù Takano và Yukina, cậu bỏ qua chúng tới khi đập vào mắt cậu là dòng:"Ngày xx tháng yy năm zz. Dịch bệnh tràn ra. Một nửa dân số đã chết.""Tình hình này hoàn toàn vô vọng. Không có thuốc chữa.""Con chó của mình chết.""Mẹ chết.""Bố chết.""Bạn gái cũ và cái thằng đã từng là bạn thân mình đã chết. Bởi chính tay mình.""Mình là người duy nhất còn sống sót sau dịch bệnh. Không còn ai khác trên hành tinh này cả.""Mình phát hiện ra một tờ giấy ghi chú cách nhân bản vô tính trong khi tìm thức ăn ở một văn phòng bác sĩ. Cũng nên thử. Ở một mình thật cô đơn quá.""Mình chế tạo ra một hệ thống máy tính tên Kurumi-chan để giúp đỡ mình trong dự án này. Mình đặt tên nó theo thần tượng siêu anh hùng của mình trên một chương trình TV. Có lẽ mình nên đặt tên nó là Yukina? Nàh.""Dự án đang tiến hành rất thuận lợi. Trông chúng giống hệt chúng ta; mặc dù vậy, da chúng cứng kinh khủng. Chúng có thể suy nghĩ, nói năng, ăn, và thậm chí mắc bệnh tiêu chảy. Thứ duy nhất chúng không có là bản năng nhạy bén trên chiến trường và kĩ năng chiến đấu của tộc Kumoto. Đây là thứ chỉ có thể trui rèn qua những trận chiến đẫm máu làm nên chiến binh thực thụ. Chúng cần phải tự mình trải qua các trận chiến để học được điều này.""May mắn làm sao, mình tìm thấy một hành tinh thích hợp. Trái Đất. Mình sẽ để những người nhân tạo trải nghiệm chiến trường tại đây và chiếm lấy hành tinh này. Sau đó chúng ta sẽ lấy lại danh hiệu bộ tộc mạnh nhất vũ trụ...MWUHAHAHAHA.""Hmm, ra mọi chuyện là vậy." - Okita gật đầu với chính mình khi Kamui đọc xong nhật kí. Kể cả vậy, cậu vẫn không thể không chêm vào: "Nhân tiện, cái đoạn cười đó mi làm dở quá, Tàu Khựa 2 à.""Vậy á? Ta tưởng nghe nó cũng khá độc ác." - Kamui nói, trầm tư nhìn lên trần nhà. "Tệ rồi. Ta phải sớm học được cách cười này thôi để khi chiếm lấy toàn vũ trụ, ta có thể đứng và cười một cách ngầu nhất có thể. Để ta thử lại. MWUHA...""Không phải vậy. Là WAHUHA...""Sai hoàn toàn rồi, thằng người Trái Đất. Ngươi có hiểu ta đang nói về gì không? Đại loại là MUAHAHA...""HAHA...""UWHAHA...""GYAHAHA...""Đủ rồi đấy! Tai ta không thể chịu được nữa!" - Kagura gào lên sau khi nghe những tràng cười kinh khủng từ hai thằng tâm thần nhất Gintama. Okita cúi xuống và bắt đầu ho sặc sụa trong khi Kamui thử cười bằng các tông giọng khác nhau."A~ A lô một hai ba bốn. A~""Ngươi học cách cười hay đang học cách thử giọng cho Uta no pr*nce-sama (1) vậy?!" - Kagura hỏi anh trai mình, người đang vuốt vuốt cổ và cố nâng giọng mình lên với cái bản mặt nghiêm túc hệt như lúc giết người. Okita ngừng nôn oẹ rồi ngóc đầu lên. "Ta đã được vào anime đó rồi. Tuy không phải là nhân vật chính, nhưng vẫn khiến các nữ anh hùng M điên đảo.""Không tệ đâu, thằng Trái Đất." - Kamui nói sau khi tìm thấy tông giọng thích hợp. Cậu cười. "Nhưng ngươi đã nghe bài MOVE (2) do ta trình bày chưa? Hay hơn hẳn cái bài cuối phim Code: Bre*ker (3) mà ngươi hát. Các em gái trên YouTube gào rú bấn loạn vì ta.""Vậy á?" - Okita hất tóc sang một bên. "Người ta bảo tóc ta nhìn giống Just*n B*eber đấy.""Dừng tại đấy đi. Bọn ngươi đang phá hoại anime này!" - Kagura lên tiếng khi cơn bão chém gió không hề có dấu hiệu dừng lại. "Ta biết ta là người khơi mào cho trò này, nhưng bọn ngươi đi xa quá rồi đấy.""Bình tĩnh," - Okita nói trong khi ngả người ra bàn máy tính và ngáp. "Ngươi và Danna vốn đã phả hỏng cả cái anime này rồi. Thêm vài trò từ ta cũng chả ảnh hưởng gì mấy đâu.""Thằng Trái Đất, đứng tránh xa cái máy tính ra một lúc. Ta nghĩ ngươi vừa nhấn cái nút gì đấy." - Kamui nói, liếc thấy tay Okita đang đè lên một cái nút vô cùng đáng ngờ. Hoàng tử Sadist đứng thẳng dậy, và cả ba cùng nhìn những dòng chữ kì lạ đang lan ra với tốc độ chóng mặt trên màn hình như virus."Ôi, chết tiệt. Làm gì bây giờ?" - Okita hỏi, những dòng chữ cứ lan ra và không có dấu hiệu dừng lại. "Ta nghĩ là chúng ta làm hỏng nó rồi.""Chúng ta?" - Kagura cùng Kamui lùi lại ngay lập tức như thể Okita là thứ vi khuẩn nào đó. "Xin lỗi chứ, làm gì có 'chúng ta' ở đây? Ta khá chắc người gây ra vụ này là ngươi chứ không phải ai khác, thằng Trái Đất.""Ta ghét phải thừa nhận điều này, nhưng Kamui nói đúng." - Kagura thêm vào, gục gặc đầu đồng ý. "Ngươi tự mình gây ra việc này.""Đợi đã. Vậy là bọn ngươi cấu kết với nhau rồi đổ hết tội lỗi cho ta à? Bạn bè thế đấy." - Okita nói với hai anh em, mặc dù cậu biết giữa họ chưa bao giờ có cái gọi là 'tình bạn'. Và sẽ không bao giờ có nếu ba ngươi họ ngủ với nhau mà vẫn phải mở mắt to thao láo để dè chừng. "Sửa nó đi rồi kể cho Gin-chan cùng tất cả mọi người nghe về vụ này." - Kagura lôi Truyền-tin-Mayo ra. "Này, hai nhóm vô dụng kia, bọn ta tìm thấy thứ khá là thú vị ở đây. Một khi đã xong việc rồi, các người mau tới phòng điều khiển. Hết.""Aaa, ta không thể làm được nữa!" - Okita bỏ cuộc sau khi đã nhấn thử tất cả các nút trên bàn phím. "Tàu Khựa 2, ngươi sửa đi.""Ể, sao phải thế?" - Kamui hỏi một cách lười biếng với nụ cười đểu trên môi. Cậu đang cảm thấy rất hạnh phúc khi chứng kiến sự vô dụng của kẻ thù. "Ta không có lí do nào để giúp mi cả.""Lí do là thứ cuối cùng mà một thằng tâm thần như ngươi cần. Ngươi là người duy nhất có thể đọc được các kí tự này, nên cứ làm đi."Trong khi cả ba còn đang mải mê tranh cãi xem ai sẽ là người sửa hệ thống máy tính, một cái màn đen âm thầm trùm lên họ và gần như không thể phát hiện ra được. Kamui là người đầu tiên nhận ra, xoay người lại đá vào cái bóng. Trước sự ngạc nhiên của cậu, cái gã đó chỉ hơi nao núng một chút. Hắn chụp lấy chân Kamui và ném cậu ngang qua căn phòng, đâm thẳng vào tường. Okita cùng Kagura né sang hai bên."Chậc" - Kagura vung cây dù xung quanh vào những nơi mà cô nghĩ có kẻ địch ẩn nấp, để rồi thấy chẳng có ai ở đó cả."Tàu Khựa, phía trên!" - Okita hét lên. Kagura lăn khỏi vị trí cũ trước khi một cú đánh chết người có thể chạm vào cô. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một bàn tay nắm lấy vai cô và đập mạnh cô xuống sàn."Guh..." - Kagura rên lên vì tức giận. Đầu cô choáng váng, mắt cô không thể nhìn rõ. Chân cô trở nên linh hoạt hơn, quét ngang qua sàn nhà, hy vọng sẽ đốn ngã được kẻ địch. Gã này là ai vậy? Hắn khác với những tên Kumoto mà chúng ta đã đánh."Hẳn là các ngươi đã ngạc nhiên." - Giọng nói trên đầu Kagura vang lên. Kamui bò ra khỏi cái hố trong khi Okita lườm đối thủ, kẻ đã tách họ ra. Kagura loạng choạng đứng dậy và nhận ra khuôn mặt của hắn."Ngươi là...tay thủ lĩnh của đám lợn trong phòng họp!""Aaa, ta ngạc nhiên là bọn ngươi còn sống đấy. Quả thật rất đáng khen khi đối thủ của các ngươi lại mạnh như thế này." - Tên Thủ Lĩnh nói với giọng châm chọc. Hắn vứt cái áo choàng sang một bên, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn cùng làn da rám nắng. Nụ cười của hắn có nét gì đó tương tự như Kamui khi đang lên cơn giết người. "Tên ta là Hotsuma, chiến binh thuần chủng Kumoto duy nhất còn sống sót!"..."Vậy ra đó là ngươi..." - Okita nói với giọng lạnh lẽo. "Kẻ đã tạo ra con điếm phiền phức, Kurumi-chan?!"______________________________Chú thích:
(1) Suzumura Kenichi, diễn viên lồng tiếng của Okita, đồng thời cũng là người lồng tiếng cho Masato Hijirikawa trong Uta no prince-sama.
(2) Hino Satoshi, diễn viên lồng tiếng cho Kamui, người đã trình bày bài Move (nghe bảo là rất hot =)))
(3) Ending song của Code: Breaker - Shiroi Karasu - được trình bày bởi diễn viên lồng tiếng Okita. Theo lời tác giả thì bài này cũng rất nà hay =))
(1) Suzumura Kenichi, diễn viên lồng tiếng của Okita, đồng thời cũng là người lồng tiếng cho Masato Hijirikawa trong Uta no prince-sama.
(2) Hino Satoshi, diễn viên lồng tiếng cho Kamui, người đã trình bày bài Move (nghe bảo là rất hot =)))
(3) Ending song của Code: Breaker - Shiroi Karasu - được trình bày bởi diễn viên lồng tiếng Okita. Theo lời tác giả thì bài này cũng rất nà hay =))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store