Okada Izou X Gudako As Long As You Don T Hate Me
warning: chửi tục.
________________________
Cơ thể đau nhói, khiến anh khó chịu. Izou đã đấu tranh chống lại mệnh lệnh của Ritsuka một khoảng thời gian lâu đến nỗi chẳng ai biết được, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tình trạng tê liệt này cho dù anh ta cố gắng đến thế nào. Cuối cùng, một là Ritsuka tự nguyện rút lại mệnh lệnh hoặc nó sẽ được hủy bỏ lúc mà cô ấy rayshift. Cả hai lựa chọn đều không làm Izou để tâm đến. Anh ta vẫn cực kỳ bực mình. Một số Servants như tên Quỷ Vương chết tiệt đó, đã lợi dụng tình thế bất lợi này của anh. Một nụ cười tinh nghịch thoáng qua nét mặt cô ấy khi cô cầm một chiếc bút đánh dấu trên tay."Bình thường thì, tôi sẽ là một trong những người đầu tiên ngăn Nobu và trò hề trẻ con của cô ấy" Okita Souji bắt đầu, đứng bên lề khi cô ấy quan sát. "Nhưng, sau những gì anh đã nói với Master...Thì nó đáng lắm.""TRÒ HỀ TRẺ CON?! Này! Okita! Ý cô là sao?!" Nobu kêu lên, nhìn lại người đội trưởng."Đừng bao giờ nói với người phụ nữ nào là cô ấy xấu, đặc biệt là mặt của cô ấy, anh bạn à." Robin lắc đầu phản đối, "Này, cho tôi mấy cái thứ bút đánh dấu đó nữa.""Ta sẽ giết từng người một trong số bọn ngươi." Izou gầm gừ một cách chậm rãi, tiếp tục đấu tranh trong vô vọng."Cậu nên xin lỗi cô ấy tử tế khi cô ấy trở về." Archer màu đỏ khuyên nhủ, cũng không cố gắng ngăn cản những Servants đang vẽ nguệch ngoạc lên người anh ta."Xin lỗi càng sớm, càng dễ làm lành." Nursey Rhyme mỉm cười, gật đầu đồng ý."Tất nhiên là, nếu quá sớm, chúng ta có thể sẽ lặp lại mọi thứ." Merlin ậm ừ, tên của gã Incubus nằm trong danh sách những Servants mà Izou thề sẽ săn lùng một khi được giải thoát. "Nói thật thì tôi không thấy phiền lắm, thấy được một mặt khác đáng sợ như vậy của Master cũng khá tuyệt đó~""Merlin, giữ mấy cái bình luận ghê rợn đó cho chính mình thôi đi. Không, suy nghĩ lại thì, tốt nhất là đừng nên nói gì cả." Ana trừng mắt, trước khi đưa sự chú ý trở lại với Izou. "Chúng ta sắp hết chỗ vẽ rồi.""Trong trường hợp nào thì, tôi nghĩ tốt nhất là nên chờ cho Master hạ hỏa. Để cô ấy xả hơi trong khi cậu cố gắng đưa ra một lời xin lỗi thích hợp." Ryoma nói thêm, thổi nhẹ vào phần trà mới pha của mình. "Anh có lời cảm ơn của tôi, Archer." Ryoma mỉm cười, khẽ gật đầu với Emiya."Đừng để tâm, nhưng tôi sẽ cho nó nghỉ một lúc đã trước khi cho anh thử.""ĐỪNG NÓI CHUYỆN VỀ TRÀ NỮA VÀ LÀM GÌ ĐÓ VỚI CÁI NÀY ĐI, RYOMA!" Izou hét lên, cơn tức giận của anh càng dâng cao khi nhìn thấy kẻ được coi là "bạn" của mình đang thư giãn ở một chiếc bàn gần đó."À, xin lỗi. Nhưng, tôi thực sự không thể làm được gì kể cả khi tôi muốn thế." Ryoma cười ngượng nghịu, nở một nụ cười hối lỗi theo cách của anh ấy."Đừng nói thế đồ khốn nạn chẳng-tốt-lành-gì!""Hm, sao chúng ta mới chỉ vẽ lên mặt của hắn ta vậy?" Oryou nhảy dựng lên, thấy rằng đang thật sự hết chỗ để vẽ thêm"Oho~" Nobu cũng ậm ừ, "Ý kiến hay đấy." Nụ cười tinh quái ngày càng lớn hơn khi cô với lấy hakama của anh."N-này! Ngươi đang chạm vào đâu đấy?!""Đang có trẻ con ở đây. Đừng đi quá xa." Emiya cảnh báo, trước khi quay trở lại công việc bếp núc của mình."Ta nghĩ lại rồi.." Izou nói qua hàm răng nghiến chặt, "Ta lấy lại tất cả những gì vừa nói...Đầu tiên ta sẽ giết CÔ TA! Tiếp theo là tất cả các người, rồi-""Rồi rồi." Oryou cắt ngang, chẳng coi rằng những gì anh ta đang nói là nghiêm túc. "Ngươi có thể ngừng động đậy không? Ngươi đang làm hỏng ếch của ta đó."
...Đó là cách mọi thứ đã diễn ra. Mọi người đều chắc chắn rằng mình sẽ biến mất tăm khi anh ta được tự do di chuyển trở lại. Izou quyết định thử rửa sạch vết mực trên mặt và cơ thể trước khi săn lùng bất cứ ai, nhưng vô ích. Càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa đã vốn cháy bừng trong lòng anh.Vì vậy, anh ta ngồi xuống. Chờ đợi trên giường của Master khi cô ấy trở về. Hầm. Anh ta sẽ không thực sự giết cô, đó là kết luận cuối cùng mà anh ta đưa ra sau NHIỀU lần cân nhắc. Bởi vì, anh ta cũng sẽ tan biến nếu điều đó xảy ra. Izou không muốn điều đó, không. Nhưng, anh định sẽ bắt cô ấy nói chuyện, bằng cách này hay cách khác.Tất cả những điều này bắt đầu là do lỗi của CÔ ẤY. CỔ là người bắt đầu tất cả những điều này khi cô ấy cứ chạy đi và trốn sau những Servants khác khi lọt vào tầm mắt của anh ta.Mình thậm chí đã không phải đến gặp tên khốn Ryoma ngu ngốc và nói bất cứ điều gì trong số đó, nếu cô ấy đã chịu giải thích rằng cô ấy bị cái quái gì! Anh gầm gừ, cũng tự trách bản thân về việc mọi thứ đã đi xuống như thế nào.Câu hỏi của Ryoma lúc trước dường như chợt hiện về trong đầu. Chân mày anh nhíu lại vì suy nghĩ.Có phải anh ấy đã...làm sai điều gì đó không? Có phải...có khả năng anh ta đã...làm gì đó trong khi say không? Liệu Ryoma cũng có lý do để nói vậy không? Liệu anh ta đã có thể...có thể...hơi....chạm vào cô ấy không?Mặt anh đỏ bừng.KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG!KHÔNG THỂ NÀO. Ngay cả khi trong cơn say nhất của mình, anh ta sẽ có BAO GIỜ...Anh cảm thấy má mình bắt đầu bỏng rát, kéo chiếc khăn quàng cổ lên trên khi suy nghĩ của anh bắt đầu quay cuồng. Ngồi trên giường trong phòng của cô ấy chả giúp tý gì cho viễn cảnh có thể, NHƯNG CÓ LẼ ĐÃ KHÔNG xảy ra này.Trái ngược với những gì anh đã thốt ra trong phút nông nổi đó, Izou thực sự không nghĩ Ritsuka lại kém hấp dẫn đến vậy.Có ngu ngốc không, có. Điên rồ nữa, nhưng xấu xí ư? Không. Cô ấy có sức hấp dẫn của mình. Sự quyến rũ khó chịu và bực bội của cô đã phá vỡ mọi bức tường mà anh cố gắng dựng lên cho mình. Anh từng bị coi là một công cụ khi còn sống và bị phản bội bởi tất cả những người mà anh nghĩ rằng anh có thể tin tưởng, nhưng không bao giờ nữa. Anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra một lần nữa. Anh giỏi trong việc tránh xa mọi người. Ổn khi ở một mình.Tuy nhiên, cô ấy lại luôn...
Đi theo anh ta và mỉm cười khi cô cố gắng tìm cách thân thiết với tên ronin*. Cố gắng tìm hiểu thêm về con người của anh ấy. Anh tìm mọi cách để khuyên can cô nhưng cô vẫn cố chấp. Cô ấy thật...kỳ lạ.(*: samurai vô chủ)Trước khi kịp nhận ra, anh đã mất cảnh giác. Anh ấy công nhận cô Master của mình, và điều đó thật...tuyệt. Nó thật là khác biệt. Cô ấy khác biệt. Tuy nhiên, một phần anh vẫn tiếp tục chất vấn cô. Anh chỉ chờ ngày Ritsuka thức dậy và nhận ra...anh thực sự không phải là người tốt. Không phải là người mà bạn muốn quan tâm hoặc muốn có được sự đồng hành.Tôi thích dành thời gian với anh Izou. Lời nói của cô lúc trước vọng lại trong suy nghĩ của anh. Anh nhớ lại cái cách mà nó khiến anh cảm thấy...hạnh phúc điên cuồng. Sau khi kể lại ngày hôm đó đã diễn ra như thế nào với Ryoma, anh ta cũng nhớ lại cổ đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên anh khi họ cùng nhau thu thập nguyên liệu, và điều đó khiến anh ấy cảm thấy...tuyệt như thế nào....không ổn, địt mẹ.Được rồi, vậy có lẽ, có lẽ ĐÃ CÓ KHẢ NĂNG anh đã làm gì đó.Nhỡ đâu anh thật sự ĐÃ hôn cô? Hoặc nói điều gì đó sến sẩm như- Anh yêu em.Izou lắc đầu dữ dội trước ý nghĩ cuối cùng đó.KHÔNG.Anh ta từ chối thừa nhận rằng anh ta đã trở nên ngu ngốc đến mức ĐÓ. Bất kể anh ta đã say đến mức nào. Nhưng, một phần rất nhỏ trong anh không thể không nghĩ, nhỡ đâu?Dù sao thì, anh sẽ nhận được câu trả lời bằng cách này hay cách khác. Đó là lý do anh ở trong phòng của cô ngay từ đầu. Cô ấy không thể trốn tránh hay chạy trốn khỏi anh ta được. Cô ấy có thể chạy, nhưng cuối cùng cô ấy sẽ phải quay lại. Cô BẮT BUỘC sẽ đối đầu với anh ta, và anh sẽ không rời đi cho đến khi cô ấy nói cho anh tất cả những gì anh muốn biết.Một phần cũng để suy nghĩ xem Izou sẽ làm gì để trả thù. Bởi vì, anh thực sự không có ý định giết cô, anh không muốn để cô thoát khỏi nỗi nhục nhã mà anh đã phải chịu đựng.Sau đó, cánh cửa mở ra, đưa Izou ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Ánh mắt của anh ngay lập tức hướng vào lối vào. Ritsuka dừng lại tại chỗ, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên nét mặt cô, không ngờ rằng Izou đang đợi bên trong phòng cô."Vừa đúng lúc đấy. Chính xác thì cô định để tôi chờ thêm bao lâu đây, Master?" Cô ấy nao núng, khi bị bắt gặp với ánh mắt cay xè, đứng đơ ra ở ngưỡng cửa khi cân nhắc về các lựa chọn của mình. Anh cho rằng anh là người cuối cùng mà cô muốn gặp. Ryoma thậm chí đã cảnh báo anh ấy về việc hãy cho Master thời gian, và anh đã làm như vậy. Cô ấy đã có bao nhiêu thời gian đi cày cuốc với đám Assassins hạng hai để hạ hỏa. Anh ta sẽ không chờ đợi nữa.Ritsuka có vẻ như đã sẵn sàng để rút lui, trước khi cô thực sự nhìn vào mặt anh ta."Izou, đó có phải là...vết mực trên mặt anh không?"Anh ta nổi da gà vì lời nhắc nhở, đứng quắt khỏi giường và bắt đầu đi tới chỗ cô. "Q-quên chuyện đó đi! Cô và tôi có chuyện quan trọng cần nói Master, và tôi sẽ không rời đi đến khi nào CÔ chịu mở miệng." Anh trừng mắt, cố đi thẳng vào vấn đề."Không, tôi hiểu mà." Cô đưa một tay lên để ngăn anh khỏi khoa trương thêm, hơi nghiêng đầu khi cô tiến lại gần hơn, khiến anh hơi giật mình lùi về phía sau khi mặt của cô gần chạm vào của anh. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, khi cô quyết định cam chịu số phận của mình. "Nhưng, hơi khó để nói chuyện nghiêm túc khi anh dính đầy vết mực nhòe nhoẹt trên mặt.""Hả-?!""Thật ra, tôi nghĩ mình còn có thể nhìn rõ vài từ." Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn những gì đã được viết."Nngh?!" Anh nhanh chóng lùi ra xa cô hết mức có thể, kéo chiếc khăn quàng cổ lên để che đi biểu cảm đỏ tức giận và đống hình vẽ ngu ngốc trên mặt. "V-và, cô nghĩ đó là lỗi của ai ngay từ đầu chứ?!" Anh buộc tội, trước khi kiềm chế cơn giận của mình lại một chút. Sự cố ở canteen không phải là thứ anh muốn nói. Chưa muốn thôi."Đ-đừng bận tâm về điều đó! Nhanh lên và ngồi xuống cho rồi." Anh ta ra lệnh, chỉ về phía giường của cô khi anh vẫn đang đứng bên cạnh nó.Cô nhìn anh chằm chằm trong vài phút trước khi thở dài. "Được rồi, chờ tôi một chút." Cô ấy hài lòng, nhưng không phải trước khi bước vào phòng vệ sinh trong khu của mình.Anh chớp mắt, nhìn cánh cửa ngay lập tức mở ra lần nữa khi cô bước vào với vài món đồ trên tay."Cái gì vậy?" Anh hỏi, nhìn vào chiếc lọ và chiếc túi đáng ngờ mà cô mang theo.Ritsuka đẩy anh ta trở lại giường mà không báo trước trước khi ngồi ngay bên cạnh anh ta, cơ thể anh ta cứng lại khi ở gần cô và không biết chuyện gì đang xảy ra."Cái gì? Anh nói ngồi đi mà." Cô nói, bằng ánh nhìn khó chịu của bản thân, khi thấy phản ứng ấy của anh. "Chắc chắn là, anh có thể không cần nhìn "khuôn mặt xấu xí" này của tôi để nói những gì anh muốn nói.""K-Không! Ah, ý tôi là-" Anh bắt đầu phản đối, trước khi cô dúi một cục bông ẩm vào mặt anh một cách thô bạo."Này!""Thôi nào, nằm yên đi. Thứ này sẽ rửa mực khỏi da của anh." Cô chế giễu, trông hơi khó chịu trước câu trả lời của anh. Anh im miệng trong khi cô đang làm việc,, sợ rằng nếu anh làm cô bực mình như lúc trong canteen, cô ấy có thể sẽ phí thêm một mệnh lệnh nữa."...Sao mùi của nó lạ vậy." Anh hỏi, tránh ánh mắt của mình khỏi cô."Đây là cồn tẩy rửa, đấy là mùi của nó.""Thật à?...Thật phí rượu ngon." Anh lầm bầm, quay lại nhìn cô khi anh cảm thấy cô dừng lại."Oi. Cô đang cười tôi đấy à?" Anh cau mày, thấy cô cố nén cười khúc khích."À, xin lỗi, Không. Nó không phải là loại cồn ĐÓ." Cô xin lỗi, nở một nụ cười với anh khi cô làm việc nhẹ nhàng hơn một chút. Đó là một nụ cười khiến ngực anh như thắt lại, vì anh chỉ có thể nhìn sang một bên trong cảm giác tội lỗi. Cảm giác như đã lâu kể từ lần cuối cùng cô mỉm cười với anh. "... Xin lỗi" Anh thì thầm, lời thốt ra trước khi anh kịp nhận ra. "Vì, những gì tôi đã nói trước đây..."Cô dừng lại, không ngờ anh sẽ thật sự nói lời xin lỗi. Một nửa trong cô đã nghĩ rằng toàn bộ lý do anh ngồi chờ trong phòng cô ngay từ đầu là để yêu cầu một lời xin lỗi của CÔ. Mẹ nó, cô thậm chí đã nghĩ rằng anh sẽ đến chỗ cô với cây kiếm trong tay, vào lần sau họ gặp mặt.Cô thay miếng bông trong tay bằng một miếng bông khác, ngâm nó một chút với cồn trước khi vươn người trở lại để tiếp tục, để sự im lặng bao trùm trước khi cô đáp lại."Không, đáng lẽ ra tôi đã không nên trở nên tức giận như vậy và sử dụng Lệnh Chú lên anh. Hơn nữa, anh cũng không phải là người đầu tiên nói những điều đó với tôi.""...Muốn tôi giết mấy tên đó không? Tôi đã có sẵn một danh sách những người cần ghé thăm sau vụ này rồi." Anh nheo mắt lại, ghi nhớ lại chúng một lần nữa."Vậy thì anh sẽ phải tự sát đó." Cô nói, đáp lại anh một nụ cười yếu ớt. "Nhưng, tôi không muốn vậy. Tôi thực sự thích có anh ở bên, Izou."Anh có thể cảm thấy ngón tay mình giật giật vì lời nói đó, cảm thấy phải được chạm vào cô. Để nắm lấy tay cô và di chuyển chúng ra xa, muốn cô lặp lại những câu từ đó, vì anh muốn có được sự yên tâm này. Muốn biết rằng tất cả những chuyện này chỉ nằm trong đầu anh mà thôi, để chúng chỉ là những lời nói dối ngọt ngào, ý nghĩ về việc cô ấy ghét anh, nó khiến anh đau lòng. Anh luôn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó mà Master sẽ ghét anh, hay phản bội anh như bao người khác, thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì. Anh sẽ được chứng minh là mình đã đúng, nhưng sự thật đã ảnh hưởng tới anh ấy nhiều hơn rất nhiều mà anh có thể thừa nhận. Cơn đau dồn dập trong lồng ngực là quá mức để anh có thể bỏ qua."Không," Anh lặng lẽ thừa nhận, "Tôi thật sự không có ý như vậy, nên nó không tính.""...Thật à?" Cô ậm ừ, một nụ cười bắt đầu nở trên môi. Một nụ cười tinh quái, khiến anh hơi hối hận vì lời nói của mình."...Sao?" Cuối cùng anh hỏi khi cô tiếp tục nở một nụ cười như cô hiểu biết tất cả.
"Thế, nếu anh thật sự không cố ý. Có nghĩa là anh nghĩ tôi cũng khá đẹp, đúng không?" Cô trêu chọc, thích thú khi nhìn anh loay hoay trên ghế trước câu hỏi. Mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ.
"Tôi chỉ nói là..cô không..xấu." Anh càu nhàu, việc tặc lưỡi không thể khiến anh giữ mình lại được nữa. "M-mà ngay từ đầu! Đây tất cả là lỗi của CÔ ấy chứ, cô biết không?!"Cô cảm thấy mình đơ vài giây vì bất ngờ,"Hả- Lỗi của TÔI? Tại sao? Vì không đủ hấp dẫn với anh à?" Cô chế giễu, vứt bỏ những cục bông đã qua sử dụng. Nghĩ rằng lẽ ra cô nên để anh ta tiếp tục đi lại với khuôn mặt đầy vết mực."Ai nói thế!?""ANH nói! Thật ra, tôi tin rằng mấy lời đó chính xác là-""Tôi đã nói RỒI, rằng tôi không cố ý! Chết tiệt, nếu cô đã không hấp dẫn tôi chỉ một chút thôi thì tôi đã không ở đây lo lắng rằng mình đã làm gì hay đã không làm gì!" Cuối cùng thì anh cũng thú nhận, tự vò đầu bứt tóc trong cơn bực tức.Ritsuka đứng yên, hoàn toàn đứng đơ người trước lời nói của anh ta."Anh..đang nói gì vậy?"Anh dừng lại, nhận ra những gì bản thân vừa nói, nhưng lời thì đã thốt ra. Nên là..Thôi kệ mẹ nó đi."Cô đã..tránh mặt tôi, đúng không? Sau bữa tiệc nhậu ấy, cô cứ đưa ra lý do này lý do nọ để không phải gặp tôi hoặc để không phải ở một mình với tôi. Tại sao? Tôi đã.. làm gì sai à?""K-Không-" Cô ấp úng, đột nhiên không thể bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh."ĐỪNG..nói dối." Anh ta bắt đầu, trước khi cảm thấy những từ ngữ đang chết dần trong cổ họng mình. Một khoảng lặng dài sau đó, khi anh đưa tay lên qua tóc của mình. "Nghe này, tôi không..nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó lúc chúng ta đang ở trong phòng của tôi...nhưng nếu tôi đã nói gì sai..thì cứ nói đi để tôi xin lỗi một cách cẩn thận.""Izou, nó không phải là..như vậy." Cô lại ngập ngừng, muốn nói thêm nhưng không thành. Mắt cô dán vào sàn nhà."Thế là gì?" Anh yêu cầu, câu trả lời duy nhất đó là không đủ cho anh "Cô cứ tự nhiên sợ tôi như thế à?""Không..""Hay là cô kinh tởm tôi? Có phải việc tôi là một tên sát nhân cuối cùng cũng ngấm vào trong cái hộp sọ dày cộp đấy của cô rồi à?" Anh cười khúc khích một cách khô khan, cảm thấy như thể đây thực sự là câu trả lời duy nhất cho hành vi kỳ quặc của cô."KHÔNG." Sau đó, cô nhìn lên, ánh mắt không dao động. Giọng cô chắc nịch, muốn anh biết đó không phải là vấn đề, và anh đã tin cô. Nhưng, bởi vì anh đã tin cô, nó làm cho tất cả trở nên phức tạp hơn."Thế nó rốt cuộc là cái đéo gì?! Nếu cô không ghét tôi và tôi đã không chạm vào cô hay hôn cô hay làm BẤT CỨ ĐIỀU GÌ không thích hợp với cô, vậy thì tôi đã làm sai cái đéo gì chứ?!""BỞI VÌ anh đã không làm gì sai cả! ĐỒ NGỐC!"
Lại một khoảng im lặng kéo dài, Izou cố gắng xử lý câu trả lời của cô, miệng buông thõng xuống. Không chắc liệu anh ấy có nghe đúng hay không.
Ritsuka đã nhận ra sai lầm của mình, một biểu hiện kinh hoàng hiện rõ trên các nét mặt của cô ấy. Cô di chuyển để đứng khỏi giường, nhưng anh bắt được cánh tay của cô trước khi cô thực sự có thể tiến ra xa. Anh nắm chặt cổ tay cô."...Cái gì cơ?" là tất cả những gì anh có thể thốt ra, tâm trí vẫn đang cố theo kịp với cơ thể.Cô từ chối nhìn ánh mắt của anh trong một khoảng thời gian dài. Cô đứng trên bàn chân của mình, quay mặt về phía cửa. Đồ dùng mà cô để trên đùi, đã bị văng bừa bãi. Anh thực sự không thể nhìn rõ cô, nhưng vành tai của cô đỏ lên và anh chắc rằng toàn bộ mặt của cô ấy cũng vậy. Cô không quay lại để bắt gặp ánh nhìn của anh, nhưng cơ thể cô ấy dường như thả lỏng sau giây phút đau khổ kéo dài và tay anh cũng hơi buông lỏng để đáp lại."Lúc chúng ta đang ở trong phòng của anh.." Cô bắt đầu, cảm thấy đã bị đánh bại và không còn cách nào khác. "Anh đã say, và đã có lúc mà...anh kéo tôi lại khi anh đang cố giữ thăng bằng. Anh đã ở rất gần và anh cứ kéo tôi gần hơn, và tôi đã nghĩ một cách ngu ngốc rằng...anh...đã muốn hôn tôi...Anh đã không làm thế, tất nhiên rồi!" Cô nhanh chóng yên tâm, vẫn không chịu bắt gặp ánh mắt của anh. "Anh chỉ...ngủ gục trên người tôi, và tôi chỉ..thấy xấu hổ..tức giận..về toàn bộ chuyện đó. Nên, đó là lý do...""Cô...muốn tôi hôn cô á?" Anh ngăn cô lại, cố hiểu cô đang nói gì. Thậm chí cố gắng để nhớ lại toàn bộ chuyện này. "Cô chỉ giận tôi...vì tôi đã không...hôn cô?""Không! Ý tôi là..có, nhưng mà-""Huh? Có? Không? Là cái nào?" Anh cau mày, vòng tay siết chặt lấy cô một lần nữa."Tôi không giận ANH, Izou. Tôi đã giận chính mình vì đã NGHĨ rằng anh có thể làm thế, và nó làm tôi cảm thấy ngu ngốc vì anh đã không làm vậy!" Cô hét lên, vòng tay còn lại quanh mình. Găm móng tay vào cánh tay, như sắp giựt đứt nó ra. Cô thậm chí đang nói cái gì vậy? Cô tự hỏi bản thân đang thảm hại như thế nào, tự hỏi liệu anh ấy có đi nói với tất cả những Servants khác, những người sẽ lắng nghe anh ấy nói về điều này không. Đó là điều cuối cùng cô ấy cần. Cô đã có thể tưởng tượng một số người trong số họ đang cười nhạo cô, những người khác cố gắng an ủi cô và chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."Đó là lý do tại sao, tôi không thể đối mặt với anh...Mỗi lần tôi thấy anh, tôi chỉ nhớ lại mọi chuyện và cách tôi đã ngu ngốc đến mức nào về mọi chuyện. Tôi chỉ cần chút thời gian để vượt qua, và tôi đã làm được, nhưng khi tôi thấy anh nói những điều đó ở canteen với Ryoma và nó xác nhận điều tôi đã sẵn biết...làm tôi trở nên ngu ngốc hơn với toàn bộ chuyện này." Cô bật cười, một điệu cười không có chút hài hước thực sự nào đằng sau nó, trước khi quay mặt nhẹ về phía anh, cố gắng gượng mỉm. "Nên, đấy. Anh đã...không làm gì sai cả, Izou. Chỉ là Master của anh đã là một kẻ ngu ngốc...Nên, nếu anh muốn cười, tôi sẽ không ngăn anh đâu. Nó cũng khá buồn cười lúc tôi nhớ lại chuyện này, haha...tôi chỉ...thực sự muốn đẩy nó sang một bên và nếu chúng ta có thể giữ nó cho mình mình thôi-" Cô ấy hét lên, khi những lời còn lại của cô ấy chết đi trong cổ họng.Nó xảy ra quá nhanh, quá nhanh để cô ấy có thể phản ứng ngay lập tức. Anh đang hôn cô. Lần này, không nghi ngờ gì nữa, anh ấy đang hôn cô ấy. Và, tất cả những gì cô ấy thực sự có thể tập trung vào lúc đó là cách anh đang hôn cô.
Nó...khác với những lần khác cô ấy được hôn. Không, nó thậm chí không thể so sánh với những nụ hôn trộm vào má cô ấy, hay những nụ hôn thuần khiết lên môi mà cô ấy đã nhận được trước đây. Cái này...mạnh mẽ và chứa đầy đam mê.
Anh không chịu buông tha cho cô dù chỉ một giây, để cơ thể cô run rẩy trên anh, khi anh tiếp tục trao cô bằng nụ hôn này đến nụ hôn khác không có hồi kết hay đứt quãng. Cô cảm thấy bàn tay của anh ấy còn di chuyển lên má cô, như muốn kéo cô vào sâu hơn nữa. Cô ấy muốn nói gì đó, để ngăn anh ấy lại và hỏi tại sao, hoặc để hỏi rằng anh ấy NGHĨ mình đang làm gì vậy. Nhưng, cô không thực sự quan tâm. Cô ấy muốn ích kỷ một chút, chỉ một lần này thôi, và bắt đầu tan chảy trong anh.Cô chỉ đơn giản muốn so sánh hương vị miệng của anh ấy so với của cô. Bàn tay và cơ thể của cô phản ứng và di chuyển độc lập với chủ thể, bởi vì chỉ khi cô nghe thấy âm thanh trầm ấm thỏa mãn phát ra từ miệng anh ấy, cô mới nhận ra mình đang luồn những ngón tay vào tóc đối phương. Cơ thể của cô đã không còn đang đứng nữa đối diện anh nữa, vì thực tế cô đang đè anh ấy trên giường. Cả hai cánh tay của anh đều chuyển động quấn lấy eo cô để giữ cho cô đứng thẳng và áp sát vào anh. Mặc dù vậy, cô không biết hai người có thể tiến xa hơn bao nhiêu trong thời điểm này nữa. Chỉ khi nhu cầu cần lấy không khí trở lên quá nhiều, cô mới dứt ra khỏi nụ hôn của họ.Cô đang thở hổn hển, cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh phả vào người cô, cả hai đều không thực sự tìm cách để tách ra khỏi đối phương. Ánh mắt anh dành cho cô, đầy ham muốn và khao khát, khiến cô hơi run rẩy dưới cái nhìn của anh. Thứ bùa chú anh yểm lên người cô cuối cùng cũng đã bị phá vỡ khi anh ta cười khúc khích."Gì vậy...?" Cô nhìn anh ta một cái nhìn bối rối."Cô thật sự là một người kỳ lạ đấy, Master." Cuối cùng, anh ấy nói, "Muốn một tên sát nhân chẳng-hữu-dụng-gì như tôi...hôn cô. Không, khi còn thích thú với một kẻ như tôi làm điều này với cô. Heh, cô hư hỏng thật đấy, Master~ "Anh ta trêu chọc, nở nụ cười thỏa mãn khi cô ấy vẫn còn bối rối trước lời nhận xét."..Tôi đổi ý rồi." Cô bĩu môi, định nhanh chóng đẩy anh ra, chỉ để cảm thấy anh ngày càng siết chặt lấy cô."Không, tôi không nghĩ là tôi đã chứng minh cho cô thấy những lời vừa rồi dối trá đế mức nào. Tôi đã hôn cô, như cô muốn nhưng tôi vẫn chưa chạm vào cô đủ để thỏa mãn chính mình."Cô cảm thấy trái tim mình rung động trước lời nhận xét của anh, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ được nghe những điều như thế. Thậm chí là từ Izou."Đ-đồ ngốc." Cô lẩm bẩm, bàn tay đặt trên vai anh siết chặt, ánh mắt nhìn xuống ngực của anh với nỗi xấu hổ vì tư thế kỳ quặc của họ, trước khi một cái nhìn kì lạ xuất hiện trên mặt cô.Anh nhướng mày trước cái nhìn bất ngờ.
"Izou, đấy có phải là mực trên ngực của anh không?" Cô ấy hỏi với vẻ bối rối rõ ràng, trong khi nâng vạt áo hakama của anh lên."Ah! Đ-đừng nhìn nữa! Này! Cái thứ cồn không-uống-được ngu ngốc của cô đâu rồi?!" Anh dập đầu, nhanh chóng thả cô ra khi anh cố gắng di chuyển và đẩy cô xuống khỏi người mình."Huhhh? Anh đã sẵn sàng cho tôi xem cơ thể của anh chỉ vài phút trước thôi. Sao lại thay đổi đột ngột vậy~" Cô trở thành người trêu chọc, thấy thấy bàn ăn bị lật. "Nó chỉ là chút mực thôi mà Izou, đâu cần xấu hổ như vậ- Ah, phải con ếch đấy không?""ĐƯỢC RỒI, ĐỦ RỒI ĐẤY!""N-này, chờ đã! Chờ tý, cho tôi xem đi~" Cô cười, cố gắng xem phần còn lại của con ếch được vẽ đã bị lem nhem mà cô tìm thấy trên người anh. "Thôi nào~ Tôi chỉ muốn xem-""Master? Cô đã trở lại từ chuyến đi rồi à? Tôi đã hi vọng để-" Ryoma bước qua, cánh cửa phòng cô mở toang, đủ dừng lại để nhìn thấy Ritsuka, người vẫn đang đè Izou lên giường. Tay cô hạ cánh trên hakama của anh, trông như cô ấy đang cố lột đồ cho một Izou chật vật và bối rối bên dưới. "Ah..hahaha. Không, đừng bận tâm.. Xin lỗi vì đã làm phiền." Anh nhanh chóng bào chữa, kéo mũ che mắt khi quay người rời đi."Vậy, Master thật sự là dạng người chủ động..." Oryou nhận xét, trước khi đuổi theo một Ryoma bối rối trong khi Ritsuka chỉ có thể đứng nhìn một cách buồn bã. Nhìn thấy hai người họ bước vào và rời đi nhanh như cách họ đến. Nhận xét của Oryou thúc đẩy cô ấy hành động."K-Không! Ryoma! Oryou! Chờ đã! Mọi chuyện không như hai người nghĩ đâu!" Cô tuyệt vọng gọi lại, đẩy Izou ra khỏi cô."N-này! Ai thèm quan tâm về họ chứ! Còn đống cồn ciếc để tẩy hết mực thì sao?!" Anh hét về phía cô ấy, thấy rằng cô đang đuổi theo cặp đôi. "Master?!""Ryoma! Oryou! Quay lại đi! LÀM ƠN! Để tôi giải thích!" Ritsuka khóc.
__________________
Wow, vậy là xong rồi, cao su từ tháng 2 và xong rồii
Đây là chiếc fic đầu tiên mà mình dịch đó, mn biết không? Nếu mọi chuyện vẫn ổn (và còn thời gian nữa hj) thì có lẽ mình sẽ dịch tiếp mấy cái fic mình ưng trên AO3.
Peace!
________________________
Cơ thể đau nhói, khiến anh khó chịu. Izou đã đấu tranh chống lại mệnh lệnh của Ritsuka một khoảng thời gian lâu đến nỗi chẳng ai biết được, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tình trạng tê liệt này cho dù anh ta cố gắng đến thế nào. Cuối cùng, một là Ritsuka tự nguyện rút lại mệnh lệnh hoặc nó sẽ được hủy bỏ lúc mà cô ấy rayshift. Cả hai lựa chọn đều không làm Izou để tâm đến. Anh ta vẫn cực kỳ bực mình. Một số Servants như tên Quỷ Vương chết tiệt đó, đã lợi dụng tình thế bất lợi này của anh. Một nụ cười tinh nghịch thoáng qua nét mặt cô ấy khi cô cầm một chiếc bút đánh dấu trên tay."Bình thường thì, tôi sẽ là một trong những người đầu tiên ngăn Nobu và trò hề trẻ con của cô ấy" Okita Souji bắt đầu, đứng bên lề khi cô ấy quan sát. "Nhưng, sau những gì anh đã nói với Master...Thì nó đáng lắm.""TRÒ HỀ TRẺ CON?! Này! Okita! Ý cô là sao?!" Nobu kêu lên, nhìn lại người đội trưởng."Đừng bao giờ nói với người phụ nữ nào là cô ấy xấu, đặc biệt là mặt của cô ấy, anh bạn à." Robin lắc đầu phản đối, "Này, cho tôi mấy cái thứ bút đánh dấu đó nữa.""Ta sẽ giết từng người một trong số bọn ngươi." Izou gầm gừ một cách chậm rãi, tiếp tục đấu tranh trong vô vọng."Cậu nên xin lỗi cô ấy tử tế khi cô ấy trở về." Archer màu đỏ khuyên nhủ, cũng không cố gắng ngăn cản những Servants đang vẽ nguệch ngoạc lên người anh ta."Xin lỗi càng sớm, càng dễ làm lành." Nursey Rhyme mỉm cười, gật đầu đồng ý."Tất nhiên là, nếu quá sớm, chúng ta có thể sẽ lặp lại mọi thứ." Merlin ậm ừ, tên của gã Incubus nằm trong danh sách những Servants mà Izou thề sẽ săn lùng một khi được giải thoát. "Nói thật thì tôi không thấy phiền lắm, thấy được một mặt khác đáng sợ như vậy của Master cũng khá tuyệt đó~""Merlin, giữ mấy cái bình luận ghê rợn đó cho chính mình thôi đi. Không, suy nghĩ lại thì, tốt nhất là đừng nên nói gì cả." Ana trừng mắt, trước khi đưa sự chú ý trở lại với Izou. "Chúng ta sắp hết chỗ vẽ rồi.""Trong trường hợp nào thì, tôi nghĩ tốt nhất là nên chờ cho Master hạ hỏa. Để cô ấy xả hơi trong khi cậu cố gắng đưa ra một lời xin lỗi thích hợp." Ryoma nói thêm, thổi nhẹ vào phần trà mới pha của mình. "Anh có lời cảm ơn của tôi, Archer." Ryoma mỉm cười, khẽ gật đầu với Emiya."Đừng để tâm, nhưng tôi sẽ cho nó nghỉ một lúc đã trước khi cho anh thử.""ĐỪNG NÓI CHUYỆN VỀ TRÀ NỮA VÀ LÀM GÌ ĐÓ VỚI CÁI NÀY ĐI, RYOMA!" Izou hét lên, cơn tức giận của anh càng dâng cao khi nhìn thấy kẻ được coi là "bạn" của mình đang thư giãn ở một chiếc bàn gần đó."À, xin lỗi. Nhưng, tôi thực sự không thể làm được gì kể cả khi tôi muốn thế." Ryoma cười ngượng nghịu, nở một nụ cười hối lỗi theo cách của anh ấy."Đừng nói thế đồ khốn nạn chẳng-tốt-lành-gì!""Hm, sao chúng ta mới chỉ vẽ lên mặt của hắn ta vậy?" Oryou nhảy dựng lên, thấy rằng đang thật sự hết chỗ để vẽ thêm"Oho~" Nobu cũng ậm ừ, "Ý kiến hay đấy." Nụ cười tinh quái ngày càng lớn hơn khi cô với lấy hakama của anh."N-này! Ngươi đang chạm vào đâu đấy?!""Đang có trẻ con ở đây. Đừng đi quá xa." Emiya cảnh báo, trước khi quay trở lại công việc bếp núc của mình."Ta nghĩ lại rồi.." Izou nói qua hàm răng nghiến chặt, "Ta lấy lại tất cả những gì vừa nói...Đầu tiên ta sẽ giết CÔ TA! Tiếp theo là tất cả các người, rồi-""Rồi rồi." Oryou cắt ngang, chẳng coi rằng những gì anh ta đang nói là nghiêm túc. "Ngươi có thể ngừng động đậy không? Ngươi đang làm hỏng ếch của ta đó."
...Đó là cách mọi thứ đã diễn ra. Mọi người đều chắc chắn rằng mình sẽ biến mất tăm khi anh ta được tự do di chuyển trở lại. Izou quyết định thử rửa sạch vết mực trên mặt và cơ thể trước khi săn lùng bất cứ ai, nhưng vô ích. Càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa đã vốn cháy bừng trong lòng anh.Vì vậy, anh ta ngồi xuống. Chờ đợi trên giường của Master khi cô ấy trở về. Hầm. Anh ta sẽ không thực sự giết cô, đó là kết luận cuối cùng mà anh ta đưa ra sau NHIỀU lần cân nhắc. Bởi vì, anh ta cũng sẽ tan biến nếu điều đó xảy ra. Izou không muốn điều đó, không. Nhưng, anh định sẽ bắt cô ấy nói chuyện, bằng cách này hay cách khác.Tất cả những điều này bắt đầu là do lỗi của CÔ ẤY. CỔ là người bắt đầu tất cả những điều này khi cô ấy cứ chạy đi và trốn sau những Servants khác khi lọt vào tầm mắt của anh ta.Mình thậm chí đã không phải đến gặp tên khốn Ryoma ngu ngốc và nói bất cứ điều gì trong số đó, nếu cô ấy đã chịu giải thích rằng cô ấy bị cái quái gì! Anh gầm gừ, cũng tự trách bản thân về việc mọi thứ đã đi xuống như thế nào.Câu hỏi của Ryoma lúc trước dường như chợt hiện về trong đầu. Chân mày anh nhíu lại vì suy nghĩ.Có phải anh ấy đã...làm sai điều gì đó không? Có phải...có khả năng anh ta đã...làm gì đó trong khi say không? Liệu Ryoma cũng có lý do để nói vậy không? Liệu anh ta đã có thể...có thể...hơi....chạm vào cô ấy không?Mặt anh đỏ bừng.KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG!KHÔNG THỂ NÀO. Ngay cả khi trong cơn say nhất của mình, anh ta sẽ có BAO GIỜ...Anh cảm thấy má mình bắt đầu bỏng rát, kéo chiếc khăn quàng cổ lên trên khi suy nghĩ của anh bắt đầu quay cuồng. Ngồi trên giường trong phòng của cô ấy chả giúp tý gì cho viễn cảnh có thể, NHƯNG CÓ LẼ ĐÃ KHÔNG xảy ra này.Trái ngược với những gì anh đã thốt ra trong phút nông nổi đó, Izou thực sự không nghĩ Ritsuka lại kém hấp dẫn đến vậy.Có ngu ngốc không, có. Điên rồ nữa, nhưng xấu xí ư? Không. Cô ấy có sức hấp dẫn của mình. Sự quyến rũ khó chịu và bực bội của cô đã phá vỡ mọi bức tường mà anh cố gắng dựng lên cho mình. Anh từng bị coi là một công cụ khi còn sống và bị phản bội bởi tất cả những người mà anh nghĩ rằng anh có thể tin tưởng, nhưng không bao giờ nữa. Anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra một lần nữa. Anh giỏi trong việc tránh xa mọi người. Ổn khi ở một mình.Tuy nhiên, cô ấy lại luôn...
Đi theo anh ta và mỉm cười khi cô cố gắng tìm cách thân thiết với tên ronin*. Cố gắng tìm hiểu thêm về con người của anh ấy. Anh tìm mọi cách để khuyên can cô nhưng cô vẫn cố chấp. Cô ấy thật...kỳ lạ.(*: samurai vô chủ)Trước khi kịp nhận ra, anh đã mất cảnh giác. Anh ấy công nhận cô Master của mình, và điều đó thật...tuyệt. Nó thật là khác biệt. Cô ấy khác biệt. Tuy nhiên, một phần anh vẫn tiếp tục chất vấn cô. Anh chỉ chờ ngày Ritsuka thức dậy và nhận ra...anh thực sự không phải là người tốt. Không phải là người mà bạn muốn quan tâm hoặc muốn có được sự đồng hành.Tôi thích dành thời gian với anh Izou. Lời nói của cô lúc trước vọng lại trong suy nghĩ của anh. Anh nhớ lại cái cách mà nó khiến anh cảm thấy...hạnh phúc điên cuồng. Sau khi kể lại ngày hôm đó đã diễn ra như thế nào với Ryoma, anh ta cũng nhớ lại cổ đã hạnh phúc như thế nào khi ở bên anh khi họ cùng nhau thu thập nguyên liệu, và điều đó khiến anh ấy cảm thấy...tuyệt như thế nào....không ổn, địt mẹ.Được rồi, vậy có lẽ, có lẽ ĐÃ CÓ KHẢ NĂNG anh đã làm gì đó.Nhỡ đâu anh thật sự ĐÃ hôn cô? Hoặc nói điều gì đó sến sẩm như- Anh yêu em.Izou lắc đầu dữ dội trước ý nghĩ cuối cùng đó.KHÔNG.Anh ta từ chối thừa nhận rằng anh ta đã trở nên ngu ngốc đến mức ĐÓ. Bất kể anh ta đã say đến mức nào. Nhưng, một phần rất nhỏ trong anh không thể không nghĩ, nhỡ đâu?Dù sao thì, anh sẽ nhận được câu trả lời bằng cách này hay cách khác. Đó là lý do anh ở trong phòng của cô ngay từ đầu. Cô ấy không thể trốn tránh hay chạy trốn khỏi anh ta được. Cô ấy có thể chạy, nhưng cuối cùng cô ấy sẽ phải quay lại. Cô BẮT BUỘC sẽ đối đầu với anh ta, và anh sẽ không rời đi cho đến khi cô ấy nói cho anh tất cả những gì anh muốn biết.Một phần cũng để suy nghĩ xem Izou sẽ làm gì để trả thù. Bởi vì, anh thực sự không có ý định giết cô, anh không muốn để cô thoát khỏi nỗi nhục nhã mà anh đã phải chịu đựng.Sau đó, cánh cửa mở ra, đưa Izou ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Ánh mắt của anh ngay lập tức hướng vào lối vào. Ritsuka dừng lại tại chỗ, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên nét mặt cô, không ngờ rằng Izou đang đợi bên trong phòng cô."Vừa đúng lúc đấy. Chính xác thì cô định để tôi chờ thêm bao lâu đây, Master?" Cô ấy nao núng, khi bị bắt gặp với ánh mắt cay xè, đứng đơ ra ở ngưỡng cửa khi cân nhắc về các lựa chọn của mình. Anh cho rằng anh là người cuối cùng mà cô muốn gặp. Ryoma thậm chí đã cảnh báo anh ấy về việc hãy cho Master thời gian, và anh đã làm như vậy. Cô ấy đã có bao nhiêu thời gian đi cày cuốc với đám Assassins hạng hai để hạ hỏa. Anh ta sẽ không chờ đợi nữa.Ritsuka có vẻ như đã sẵn sàng để rút lui, trước khi cô thực sự nhìn vào mặt anh ta."Izou, đó có phải là...vết mực trên mặt anh không?"Anh ta nổi da gà vì lời nhắc nhở, đứng quắt khỏi giường và bắt đầu đi tới chỗ cô. "Q-quên chuyện đó đi! Cô và tôi có chuyện quan trọng cần nói Master, và tôi sẽ không rời đi đến khi nào CÔ chịu mở miệng." Anh trừng mắt, cố đi thẳng vào vấn đề."Không, tôi hiểu mà." Cô đưa một tay lên để ngăn anh khỏi khoa trương thêm, hơi nghiêng đầu khi cô tiến lại gần hơn, khiến anh hơi giật mình lùi về phía sau khi mặt của cô gần chạm vào của anh. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, khi cô quyết định cam chịu số phận của mình. "Nhưng, hơi khó để nói chuyện nghiêm túc khi anh dính đầy vết mực nhòe nhoẹt trên mặt.""Hả-?!""Thật ra, tôi nghĩ mình còn có thể nhìn rõ vài từ." Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn những gì đã được viết."Nngh?!" Anh nhanh chóng lùi ra xa cô hết mức có thể, kéo chiếc khăn quàng cổ lên để che đi biểu cảm đỏ tức giận và đống hình vẽ ngu ngốc trên mặt. "V-và, cô nghĩ đó là lỗi của ai ngay từ đầu chứ?!" Anh buộc tội, trước khi kiềm chế cơn giận của mình lại một chút. Sự cố ở canteen không phải là thứ anh muốn nói. Chưa muốn thôi."Đ-đừng bận tâm về điều đó! Nhanh lên và ngồi xuống cho rồi." Anh ta ra lệnh, chỉ về phía giường của cô khi anh vẫn đang đứng bên cạnh nó.Cô nhìn anh chằm chằm trong vài phút trước khi thở dài. "Được rồi, chờ tôi một chút." Cô ấy hài lòng, nhưng không phải trước khi bước vào phòng vệ sinh trong khu của mình.Anh chớp mắt, nhìn cánh cửa ngay lập tức mở ra lần nữa khi cô bước vào với vài món đồ trên tay."Cái gì vậy?" Anh hỏi, nhìn vào chiếc lọ và chiếc túi đáng ngờ mà cô mang theo.Ritsuka đẩy anh ta trở lại giường mà không báo trước trước khi ngồi ngay bên cạnh anh ta, cơ thể anh ta cứng lại khi ở gần cô và không biết chuyện gì đang xảy ra."Cái gì? Anh nói ngồi đi mà." Cô nói, bằng ánh nhìn khó chịu của bản thân, khi thấy phản ứng ấy của anh. "Chắc chắn là, anh có thể không cần nhìn "khuôn mặt xấu xí" này của tôi để nói những gì anh muốn nói.""K-Không! Ah, ý tôi là-" Anh bắt đầu phản đối, trước khi cô dúi một cục bông ẩm vào mặt anh một cách thô bạo."Này!""Thôi nào, nằm yên đi. Thứ này sẽ rửa mực khỏi da của anh." Cô chế giễu, trông hơi khó chịu trước câu trả lời của anh. Anh im miệng trong khi cô đang làm việc,, sợ rằng nếu anh làm cô bực mình như lúc trong canteen, cô ấy có thể sẽ phí thêm một mệnh lệnh nữa."...Sao mùi của nó lạ vậy." Anh hỏi, tránh ánh mắt của mình khỏi cô."Đây là cồn tẩy rửa, đấy là mùi của nó.""Thật à?...Thật phí rượu ngon." Anh lầm bầm, quay lại nhìn cô khi anh cảm thấy cô dừng lại."Oi. Cô đang cười tôi đấy à?" Anh cau mày, thấy cô cố nén cười khúc khích."À, xin lỗi, Không. Nó không phải là loại cồn ĐÓ." Cô xin lỗi, nở một nụ cười với anh khi cô làm việc nhẹ nhàng hơn một chút. Đó là một nụ cười khiến ngực anh như thắt lại, vì anh chỉ có thể nhìn sang một bên trong cảm giác tội lỗi. Cảm giác như đã lâu kể từ lần cuối cùng cô mỉm cười với anh. "... Xin lỗi" Anh thì thầm, lời thốt ra trước khi anh kịp nhận ra. "Vì, những gì tôi đã nói trước đây..."Cô dừng lại, không ngờ anh sẽ thật sự nói lời xin lỗi. Một nửa trong cô đã nghĩ rằng toàn bộ lý do anh ngồi chờ trong phòng cô ngay từ đầu là để yêu cầu một lời xin lỗi của CÔ. Mẹ nó, cô thậm chí đã nghĩ rằng anh sẽ đến chỗ cô với cây kiếm trong tay, vào lần sau họ gặp mặt.Cô thay miếng bông trong tay bằng một miếng bông khác, ngâm nó một chút với cồn trước khi vươn người trở lại để tiếp tục, để sự im lặng bao trùm trước khi cô đáp lại."Không, đáng lẽ ra tôi đã không nên trở nên tức giận như vậy và sử dụng Lệnh Chú lên anh. Hơn nữa, anh cũng không phải là người đầu tiên nói những điều đó với tôi.""...Muốn tôi giết mấy tên đó không? Tôi đã có sẵn một danh sách những người cần ghé thăm sau vụ này rồi." Anh nheo mắt lại, ghi nhớ lại chúng một lần nữa."Vậy thì anh sẽ phải tự sát đó." Cô nói, đáp lại anh một nụ cười yếu ớt. "Nhưng, tôi không muốn vậy. Tôi thực sự thích có anh ở bên, Izou."Anh có thể cảm thấy ngón tay mình giật giật vì lời nói đó, cảm thấy phải được chạm vào cô. Để nắm lấy tay cô và di chuyển chúng ra xa, muốn cô lặp lại những câu từ đó, vì anh muốn có được sự yên tâm này. Muốn biết rằng tất cả những chuyện này chỉ nằm trong đầu anh mà thôi, để chúng chỉ là những lời nói dối ngọt ngào, ý nghĩ về việc cô ấy ghét anh, nó khiến anh đau lòng. Anh luôn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó mà Master sẽ ghét anh, hay phản bội anh như bao người khác, thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì. Anh sẽ được chứng minh là mình đã đúng, nhưng sự thật đã ảnh hưởng tới anh ấy nhiều hơn rất nhiều mà anh có thể thừa nhận. Cơn đau dồn dập trong lồng ngực là quá mức để anh có thể bỏ qua."Không," Anh lặng lẽ thừa nhận, "Tôi thật sự không có ý như vậy, nên nó không tính.""...Thật à?" Cô ậm ừ, một nụ cười bắt đầu nở trên môi. Một nụ cười tinh quái, khiến anh hơi hối hận vì lời nói của mình."...Sao?" Cuối cùng anh hỏi khi cô tiếp tục nở một nụ cười như cô hiểu biết tất cả.
"Thế, nếu anh thật sự không cố ý. Có nghĩa là anh nghĩ tôi cũng khá đẹp, đúng không?" Cô trêu chọc, thích thú khi nhìn anh loay hoay trên ghế trước câu hỏi. Mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ.
"Tôi chỉ nói là..cô không..xấu." Anh càu nhàu, việc tặc lưỡi không thể khiến anh giữ mình lại được nữa. "M-mà ngay từ đầu! Đây tất cả là lỗi của CÔ ấy chứ, cô biết không?!"Cô cảm thấy mình đơ vài giây vì bất ngờ,"Hả- Lỗi của TÔI? Tại sao? Vì không đủ hấp dẫn với anh à?" Cô chế giễu, vứt bỏ những cục bông đã qua sử dụng. Nghĩ rằng lẽ ra cô nên để anh ta tiếp tục đi lại với khuôn mặt đầy vết mực."Ai nói thế!?""ANH nói! Thật ra, tôi tin rằng mấy lời đó chính xác là-""Tôi đã nói RỒI, rằng tôi không cố ý! Chết tiệt, nếu cô đã không hấp dẫn tôi chỉ một chút thôi thì tôi đã không ở đây lo lắng rằng mình đã làm gì hay đã không làm gì!" Cuối cùng thì anh cũng thú nhận, tự vò đầu bứt tóc trong cơn bực tức.Ritsuka đứng yên, hoàn toàn đứng đơ người trước lời nói của anh ta."Anh..đang nói gì vậy?"Anh dừng lại, nhận ra những gì bản thân vừa nói, nhưng lời thì đã thốt ra. Nên là..Thôi kệ mẹ nó đi."Cô đã..tránh mặt tôi, đúng không? Sau bữa tiệc nhậu ấy, cô cứ đưa ra lý do này lý do nọ để không phải gặp tôi hoặc để không phải ở một mình với tôi. Tại sao? Tôi đã.. làm gì sai à?""K-Không-" Cô ấp úng, đột nhiên không thể bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh."ĐỪNG..nói dối." Anh ta bắt đầu, trước khi cảm thấy những từ ngữ đang chết dần trong cổ họng mình. Một khoảng lặng dài sau đó, khi anh đưa tay lên qua tóc của mình. "Nghe này, tôi không..nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó lúc chúng ta đang ở trong phòng của tôi...nhưng nếu tôi đã nói gì sai..thì cứ nói đi để tôi xin lỗi một cách cẩn thận.""Izou, nó không phải là..như vậy." Cô lại ngập ngừng, muốn nói thêm nhưng không thành. Mắt cô dán vào sàn nhà."Thế là gì?" Anh yêu cầu, câu trả lời duy nhất đó là không đủ cho anh "Cô cứ tự nhiên sợ tôi như thế à?""Không..""Hay là cô kinh tởm tôi? Có phải việc tôi là một tên sát nhân cuối cùng cũng ngấm vào trong cái hộp sọ dày cộp đấy của cô rồi à?" Anh cười khúc khích một cách khô khan, cảm thấy như thể đây thực sự là câu trả lời duy nhất cho hành vi kỳ quặc của cô."KHÔNG." Sau đó, cô nhìn lên, ánh mắt không dao động. Giọng cô chắc nịch, muốn anh biết đó không phải là vấn đề, và anh đã tin cô. Nhưng, bởi vì anh đã tin cô, nó làm cho tất cả trở nên phức tạp hơn."Thế nó rốt cuộc là cái đéo gì?! Nếu cô không ghét tôi và tôi đã không chạm vào cô hay hôn cô hay làm BẤT CỨ ĐIỀU GÌ không thích hợp với cô, vậy thì tôi đã làm sai cái đéo gì chứ?!""BỞI VÌ anh đã không làm gì sai cả! ĐỒ NGỐC!"
Lại một khoảng im lặng kéo dài, Izou cố gắng xử lý câu trả lời của cô, miệng buông thõng xuống. Không chắc liệu anh ấy có nghe đúng hay không.
Ritsuka đã nhận ra sai lầm của mình, một biểu hiện kinh hoàng hiện rõ trên các nét mặt của cô ấy. Cô di chuyển để đứng khỏi giường, nhưng anh bắt được cánh tay của cô trước khi cô thực sự có thể tiến ra xa. Anh nắm chặt cổ tay cô."...Cái gì cơ?" là tất cả những gì anh có thể thốt ra, tâm trí vẫn đang cố theo kịp với cơ thể.Cô từ chối nhìn ánh mắt của anh trong một khoảng thời gian dài. Cô đứng trên bàn chân của mình, quay mặt về phía cửa. Đồ dùng mà cô để trên đùi, đã bị văng bừa bãi. Anh thực sự không thể nhìn rõ cô, nhưng vành tai của cô đỏ lên và anh chắc rằng toàn bộ mặt của cô ấy cũng vậy. Cô không quay lại để bắt gặp ánh nhìn của anh, nhưng cơ thể cô ấy dường như thả lỏng sau giây phút đau khổ kéo dài và tay anh cũng hơi buông lỏng để đáp lại."Lúc chúng ta đang ở trong phòng của anh.." Cô bắt đầu, cảm thấy đã bị đánh bại và không còn cách nào khác. "Anh đã say, và đã có lúc mà...anh kéo tôi lại khi anh đang cố giữ thăng bằng. Anh đã ở rất gần và anh cứ kéo tôi gần hơn, và tôi đã nghĩ một cách ngu ngốc rằng...anh...đã muốn hôn tôi...Anh đã không làm thế, tất nhiên rồi!" Cô nhanh chóng yên tâm, vẫn không chịu bắt gặp ánh mắt của anh. "Anh chỉ...ngủ gục trên người tôi, và tôi chỉ..thấy xấu hổ..tức giận..về toàn bộ chuyện đó. Nên, đó là lý do...""Cô...muốn tôi hôn cô á?" Anh ngăn cô lại, cố hiểu cô đang nói gì. Thậm chí cố gắng để nhớ lại toàn bộ chuyện này. "Cô chỉ giận tôi...vì tôi đã không...hôn cô?""Không! Ý tôi là..có, nhưng mà-""Huh? Có? Không? Là cái nào?" Anh cau mày, vòng tay siết chặt lấy cô một lần nữa."Tôi không giận ANH, Izou. Tôi đã giận chính mình vì đã NGHĨ rằng anh có thể làm thế, và nó làm tôi cảm thấy ngu ngốc vì anh đã không làm vậy!" Cô hét lên, vòng tay còn lại quanh mình. Găm móng tay vào cánh tay, như sắp giựt đứt nó ra. Cô thậm chí đang nói cái gì vậy? Cô tự hỏi bản thân đang thảm hại như thế nào, tự hỏi liệu anh ấy có đi nói với tất cả những Servants khác, những người sẽ lắng nghe anh ấy nói về điều này không. Đó là điều cuối cùng cô ấy cần. Cô đã có thể tưởng tượng một số người trong số họ đang cười nhạo cô, những người khác cố gắng an ủi cô và chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."Đó là lý do tại sao, tôi không thể đối mặt với anh...Mỗi lần tôi thấy anh, tôi chỉ nhớ lại mọi chuyện và cách tôi đã ngu ngốc đến mức nào về mọi chuyện. Tôi chỉ cần chút thời gian để vượt qua, và tôi đã làm được, nhưng khi tôi thấy anh nói những điều đó ở canteen với Ryoma và nó xác nhận điều tôi đã sẵn biết...làm tôi trở nên ngu ngốc hơn với toàn bộ chuyện này." Cô bật cười, một điệu cười không có chút hài hước thực sự nào đằng sau nó, trước khi quay mặt nhẹ về phía anh, cố gắng gượng mỉm. "Nên, đấy. Anh đã...không làm gì sai cả, Izou. Chỉ là Master của anh đã là một kẻ ngu ngốc...Nên, nếu anh muốn cười, tôi sẽ không ngăn anh đâu. Nó cũng khá buồn cười lúc tôi nhớ lại chuyện này, haha...tôi chỉ...thực sự muốn đẩy nó sang một bên và nếu chúng ta có thể giữ nó cho mình mình thôi-" Cô ấy hét lên, khi những lời còn lại của cô ấy chết đi trong cổ họng.Nó xảy ra quá nhanh, quá nhanh để cô ấy có thể phản ứng ngay lập tức. Anh đang hôn cô. Lần này, không nghi ngờ gì nữa, anh ấy đang hôn cô ấy. Và, tất cả những gì cô ấy thực sự có thể tập trung vào lúc đó là cách anh đang hôn cô.
Nó...khác với những lần khác cô ấy được hôn. Không, nó thậm chí không thể so sánh với những nụ hôn trộm vào má cô ấy, hay những nụ hôn thuần khiết lên môi mà cô ấy đã nhận được trước đây. Cái này...mạnh mẽ và chứa đầy đam mê.
Anh không chịu buông tha cho cô dù chỉ một giây, để cơ thể cô run rẩy trên anh, khi anh tiếp tục trao cô bằng nụ hôn này đến nụ hôn khác không có hồi kết hay đứt quãng. Cô cảm thấy bàn tay của anh ấy còn di chuyển lên má cô, như muốn kéo cô vào sâu hơn nữa. Cô ấy muốn nói gì đó, để ngăn anh ấy lại và hỏi tại sao, hoặc để hỏi rằng anh ấy NGHĨ mình đang làm gì vậy. Nhưng, cô không thực sự quan tâm. Cô ấy muốn ích kỷ một chút, chỉ một lần này thôi, và bắt đầu tan chảy trong anh.Cô chỉ đơn giản muốn so sánh hương vị miệng của anh ấy so với của cô. Bàn tay và cơ thể của cô phản ứng và di chuyển độc lập với chủ thể, bởi vì chỉ khi cô nghe thấy âm thanh trầm ấm thỏa mãn phát ra từ miệng anh ấy, cô mới nhận ra mình đang luồn những ngón tay vào tóc đối phương. Cơ thể của cô đã không còn đang đứng nữa đối diện anh nữa, vì thực tế cô đang đè anh ấy trên giường. Cả hai cánh tay của anh đều chuyển động quấn lấy eo cô để giữ cho cô đứng thẳng và áp sát vào anh. Mặc dù vậy, cô không biết hai người có thể tiến xa hơn bao nhiêu trong thời điểm này nữa. Chỉ khi nhu cầu cần lấy không khí trở lên quá nhiều, cô mới dứt ra khỏi nụ hôn của họ.Cô đang thở hổn hển, cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh phả vào người cô, cả hai đều không thực sự tìm cách để tách ra khỏi đối phương. Ánh mắt anh dành cho cô, đầy ham muốn và khao khát, khiến cô hơi run rẩy dưới cái nhìn của anh. Thứ bùa chú anh yểm lên người cô cuối cùng cũng đã bị phá vỡ khi anh ta cười khúc khích."Gì vậy...?" Cô nhìn anh ta một cái nhìn bối rối."Cô thật sự là một người kỳ lạ đấy, Master." Cuối cùng, anh ấy nói, "Muốn một tên sát nhân chẳng-hữu-dụng-gì như tôi...hôn cô. Không, khi còn thích thú với một kẻ như tôi làm điều này với cô. Heh, cô hư hỏng thật đấy, Master~ "Anh ta trêu chọc, nở nụ cười thỏa mãn khi cô ấy vẫn còn bối rối trước lời nhận xét."..Tôi đổi ý rồi." Cô bĩu môi, định nhanh chóng đẩy anh ra, chỉ để cảm thấy anh ngày càng siết chặt lấy cô."Không, tôi không nghĩ là tôi đã chứng minh cho cô thấy những lời vừa rồi dối trá đế mức nào. Tôi đã hôn cô, như cô muốn nhưng tôi vẫn chưa chạm vào cô đủ để thỏa mãn chính mình."Cô cảm thấy trái tim mình rung động trước lời nhận xét của anh, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ được nghe những điều như thế. Thậm chí là từ Izou."Đ-đồ ngốc." Cô lẩm bẩm, bàn tay đặt trên vai anh siết chặt, ánh mắt nhìn xuống ngực của anh với nỗi xấu hổ vì tư thế kỳ quặc của họ, trước khi một cái nhìn kì lạ xuất hiện trên mặt cô.Anh nhướng mày trước cái nhìn bất ngờ.
"Izou, đấy có phải là mực trên ngực của anh không?" Cô ấy hỏi với vẻ bối rối rõ ràng, trong khi nâng vạt áo hakama của anh lên."Ah! Đ-đừng nhìn nữa! Này! Cái thứ cồn không-uống-được ngu ngốc của cô đâu rồi?!" Anh dập đầu, nhanh chóng thả cô ra khi anh cố gắng di chuyển và đẩy cô xuống khỏi người mình."Huhhh? Anh đã sẵn sàng cho tôi xem cơ thể của anh chỉ vài phút trước thôi. Sao lại thay đổi đột ngột vậy~" Cô trở thành người trêu chọc, thấy thấy bàn ăn bị lật. "Nó chỉ là chút mực thôi mà Izou, đâu cần xấu hổ như vậ- Ah, phải con ếch đấy không?""ĐƯỢC RỒI, ĐỦ RỒI ĐẤY!""N-này, chờ đã! Chờ tý, cho tôi xem đi~" Cô cười, cố gắng xem phần còn lại của con ếch được vẽ đã bị lem nhem mà cô tìm thấy trên người anh. "Thôi nào~ Tôi chỉ muốn xem-""Master? Cô đã trở lại từ chuyến đi rồi à? Tôi đã hi vọng để-" Ryoma bước qua, cánh cửa phòng cô mở toang, đủ dừng lại để nhìn thấy Ritsuka, người vẫn đang đè Izou lên giường. Tay cô hạ cánh trên hakama của anh, trông như cô ấy đang cố lột đồ cho một Izou chật vật và bối rối bên dưới. "Ah..hahaha. Không, đừng bận tâm.. Xin lỗi vì đã làm phiền." Anh nhanh chóng bào chữa, kéo mũ che mắt khi quay người rời đi."Vậy, Master thật sự là dạng người chủ động..." Oryou nhận xét, trước khi đuổi theo một Ryoma bối rối trong khi Ritsuka chỉ có thể đứng nhìn một cách buồn bã. Nhìn thấy hai người họ bước vào và rời đi nhanh như cách họ đến. Nhận xét của Oryou thúc đẩy cô ấy hành động."K-Không! Ryoma! Oryou! Chờ đã! Mọi chuyện không như hai người nghĩ đâu!" Cô tuyệt vọng gọi lại, đẩy Izou ra khỏi cô."N-này! Ai thèm quan tâm về họ chứ! Còn đống cồn ciếc để tẩy hết mực thì sao?!" Anh hét về phía cô ấy, thấy rằng cô đang đuổi theo cặp đôi. "Master?!""Ryoma! Oryou! Quay lại đi! LÀM ƠN! Để tôi giải thích!" Ritsuka khóc.
__________________
Wow, vậy là xong rồi, cao su từ tháng 2 và xong rồii
Đây là chiếc fic đầu tiên mà mình dịch đó, mn biết không? Nếu mọi chuyện vẫn ổn (và còn thời gian nữa hj) thì có lẽ mình sẽ dịch tiếp mấy cái fic mình ưng trên AO3.
Peace!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store