O To Voi Cau La Ban Than Co Ma
Căn hầm Độc dược ngày hôm ấy lạnh lẽo hơn thường lệ, những bức tường đá âm u hút lấy ánh sáng từ ngọn đèn duy nhất treo trên trần. Harry bước vào lớp với tâm trạng nặng nề, đôi vai cậu trĩu xuống vì một đêm trằn trọc không ngủ. Cậu chưa kịp ngồi yên thì ánh mắt lạnh lùng quen thuộc từ phía góc lớp lập tức ghim chặt vào mình.Draco Malfoy.Hắn ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, cánh tay vắt vẻo trên thành bàn, dáng vẻ ung dung nhưng đầy thách thức. Đôi mắt xám nhạt, sắc như thép, không buông tha Harry một giây nào.“Potter, trông mày thảm hại đến mức làm tao tự hỏi, liệu danh hiệu ‘Người Được Chọn’ có bảo vệ được mày khỏi cái gương chưa?” Giọng hắn kéo dài, từng từ rơi ra sắc lẹm, đầy mỉa mai.Harry nghiến răng, cơn mệt mỏi từ đêm qua chẳng đủ khiến cậu chịu đựng những lời chế giễu này. Cậu liếc nhìn Draco, đôi mắt xanh ánh lên chút giận dữ, nhưng thay vì đáp trả, cậu chỉ bước qua hắn, cố gắng bỏ qua sự tồn tại khó chịu kia.Cậu không ngờ rằng, chỉ vài phút sau, giáo sư Snape sẽ phá hỏng nỗ lực tránh xa Draco của cậu.“Tuần này,” giọng Snape lạnh lùng vang lên, từng âm thanh như đóng băng không khí, “các trò sẽ làm việc theo cặp để thực hành bài Độc dược Cải Thiện Tinh Thần. Và để đảm bảo tính hiệu quả, ta đã quyết định sắp xếp đối tác cho từng người.”Harry đã biết điều gì sẽ xảy ra ngay từ khoảnh khắc ánh mắt Snape lướt qua cậu, và trái tim cậu như rơi xuống tận đáy.“Potter và Malfoy.”Một tràng cười khe khẽ vang lên đâu đó trong lớp, và Harry cảm thấy lồng ngực mình căng ra vì tức giận. Cậu quay đầu nhìn Draco, chỉ để thấy nụ cười nửa miệng của hắn.“Ồ, thú vị đấy,” Draco nói nhỏ, đôi mắt ánh lên vẻ chế giễu. “Tao đoán Snape cũng có khiếu hài hước hơn tao nghĩ.”Harry chẳng buồn đáp. Cậu kéo ghế ngồi xuống cạnh Draco, giữ khoảng cách xa nhất có thể. Nhưng dù đã cố phớt lờ, cậu vẫn cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh ấy lướt qua cậu không ngừng.“Lần sau nhớ cẩn thận với dao, Potter,” Draco buông lời khi Harry lỡ tay cắt lệch một nhánh thảo dược. “Tao không muốn chết vì một nồi thuốc nổ tung vào mặt.”Harry dừng lại, đôi tay siết chặt con dao đến mức khớp ngón tay trắng bệch. “Nếu mày im miệng, có lẽ tao đã làm tốt hơn.”Cả hai tiếp tục làm việc trong căng thẳng, từng tiếng khuấy thuốc vang lên như những đợt sóng ngầm xô vào khoảng cách mong manh giữa họ. Harry cố tập trung, nhưng ánh mắt Draco cứ như một lưỡi dao vô hình cắt ngang sự chú ý của cậu.Khi bài tập kết thúc, nồi Độc dược của họ chỉ còn là một thứ hỗn hợp đen ngòm, bốc lên mùi khét khó chịu. Snape lướt qua, nhếch mép với vẻ thất vọng, nhưng Harry thậm chí chẳng buồn để tâm.Cậu mệt mỏi ngồi xuống, ánh mắt lơ đễnh nhìn vào khoảng không phía trước. Nhưng khi liếc sang bên cạnh, cậu bắt gặp Draco cũng đang nhìn chằm chằm vào nồi thuốc thất bại. Không còn vẻ giễu cợt hay ngạo mạn thường ngày, chỉ là một cái nhìn trầm lặng đến lạ.Harry bất giác cảm thấy có điều gì đó rất mâu thuẫn trong Draco—một vẻ gì đó mềm mại ẩn sau lớp vỏ bọc lạnh lùng. Cảm giác này đến nhanh như một làn gió thoảng qua, và Harry lập tức gạt nó đi.“Lần sau,” giọng Draco vang lên, phá tan bầu không khí im lặng, “nếu tao chết vì mày, tao sẽ ám mày cả đời.”Harry khịt mũi, không buồn nhìn hắn. Nhưng đâu đó trong lồng ngực, một thứ cảm xúc lạ lùng bắt đầu cựa quậy, như thể lần đầu tiên cậu nhìn thấy Draco không phải là một kẻ đáng ghét, mà là một con người phức tạp hơn nhiều.Cậu không biết, nhưng ngày hôm ấy đã gieo vào tim cả hai một hạt mầm nhỏ. Một điều mà họ, trong sự kiêu hãnh và ngờ vực của chính mình, chẳng dám thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store