O Day Co Vai Thu Be Xiu Xiu
" Anh ơi, anh có thích em không? "Lee SangHo đỏ mặt, Park JinSeong ngờ rằng em đang say rượu. Nếu là bình thường, SangHo sẽ chẳng bao giờ nói vậy. So với mấy anh lớn trong nhà Lee SangHyeok, Kim KangHui hay UChan, và cả đám bạn bằng tuổi như TaeWoo, Ellim hay WooYeong, em giống như một vị Phật, một vị thần của biển cả. Bất cứ ai tiếp xúc với em sẽ vô thức mà đứng thẳng người, không một sự phù phiếm hay dư thừa, như việc loại bỏ bọt trắng trong nồi lẩu.Mặt của JinSeong cũng đỏ: " Sao em lại hỏi vậy? ""Này, anh đang trả lời cái gì vậy hyung? Đồ tồi!" Moon UChan hét lên bên cạnh anh. Kim KangHui đang ngủ dựa vào tường, có lẽ không ai uống quá nhiều." Em tự mình nghĩ ............ Lehends? hay Keria? Trả lời SangHo ngay lập tức. Có gì xảy ra với SangHo của chúng tôi? Chu đáo quan tâm em, sinh ra để chết đi ......" Lee SangHyeok mở mắt, giọng anh khàn khàn.Park JinSeong lén lút quan sát phản ứng của SangHo. Đôi mắt em nheo lại, và dường như sắp ngủ thiếp đi. Có vẻ, em không nghe thấy UChan hay SangHyeok.Park JinSeong di chuyển thân mình, cố không thể SangHo nằm co quắp trên sàn nhà và nói: "Vì đó là SangHo, em không thể trả lời ngay được,...........phải không? SangHo?"Lee SangHo đã nhắm mắt lại, và Park JinSeong để em tựa vào vòng tay anh." SangHo? LEE - SANG - HO - em đang ngủ?" JinSeong lay em." Không! " Lee SangHo lắc đầu và mở to mắt." Anh có thích em không? "Park JinSeong và Lee SangHo đối mắt nhau. Và Park JinSeong không thể rời mắt." Tất nhiên là có. SangHo của anh, khác với những người khác."Lee SangHo gật đầu, lại nhắm mắt. Park JinSeong đỡ em ra khỏi phòng." Mọi người ở lại sẽ có người lo thôi, đừng lo lắng. " Park JinSeong không biết mình có phải độc thoại hay không, nhưng anh cảm thấy cần phải nói chuyện với SangHo."Sao em lại uống nhiều như vậy?""Vâng." Lee SangHo vô thức bám lấy vai JinSeong "Nóng......"Park JinSeong đặt em xuống, khoác áo cho em và mình. Rồi chạm vào khuôn mặt em: " Mình đi về phòng, và đừng cởi áo ra."Vào lúc 5 giờ sáng, Gangnam đang có tuyết, những bông tuyết bên ngoài cửa sổ đang đung đưa, khung cửa sổ bằng sắt bên trong như bị ngưng tụ bởi các giọt nước. JinSeong đặt em lên giường, cởi tất, lật chăn và cuốn em vào trong thật chặt. Trước khi Lee SangHo bắt đầu than vãn về cái nóng, anh đẩy cửa sổ ra một chút. Gió giữa cơn mưa tuyết hơi lạnh, nhưng nó có thể giúp tỉnh táo." JinSeong Hyung, anh còn ở đó không?"Park JinSeong kéo rèm lại.Rèm cửa phủ những bông tuyết lung linh dưới đèn neon ngoài đường, và căn phòng trở nên tối hơn. JinSeong ngồi xuống giường, dùng tay cảm nhận nhiệt độ trên người SangHo."Chà" Park JinSeong muốn kéo chăn lên, và SangHo nắm lấy cổ tay anh." Em có gì khó chịu không?"Hơi thở của Lee SangHo vẫn đều đặn nhưng không mở mắt.Park JinSeong đến gần hơn. " Có chuyện gì vậy?"" Anh ơi......." Lee SangHo từ từ mở mắt ra. JinSeong có thể nhìn thấy hàng lông mi run nhẹ trong bóng tối rải rác, vô thức làm chậm nhịp thở của anh.Lee SangHo nhìn Park JinSeong, đôi môi khẽ mở như muốn nói." Rõ ràng là thích, tại sao không nói?"Park JinSeong nín thở. Hơi thở của SangHo phả vào mặt anh, đập vào nơi cánh mũi. Anh không biết trả lời như thế nào, nhưng anh cảm thấy nếu anh thở ra hơi thở này, bí mật anh khổ sở cất giấu sẽ bị giải phóng. Anh đã nghĩ mình giấu rất kỹ. Không có gì qua được con mắt Lee SangHo.Không ổn rồi.Đôi mắt Lee SangHo quay lại nhìn anh như thể em đang tìm kiếm một thứ gì đó. Một chút bối rối. Đôi mắt anh dần mờ đi, và một mùi rượu nồng nặc bao quanh anh. Điều này là không thể, Park JinSeong luôn nhút nhát trong thế giới của chính anh.Sangho vươn ngón tay ra và chạm vào má JinSeong. Park JinSeong không dám di chuyển, để em chạm vào từ hốc mắt xuống đến cánh mũi và cuối cùng dừng lại ở khóe môi. Tiếng cười của SangHo cũng vui như lúc em lần đầu em giành chức vô địch LCK hoặc bất ngờ khi em mở một món quà của người hâm mộ.Khuôn mặt hai người ngày càng gần. Thời gian trong phòng như được kéo dài, giống như bóng râm của mặt trời dưới tán cây, kéo dài quanh co và kéo dài ra khỏi những ký ức.Khi em đặt đôi môi lên môi anh, Park JinSeong nhớ về lần đầu tiên họ chạm hai ngón tay vào nhau. Chỉ là lần này không phải sáng kiến của anh. Hơi thở nóng như bây giờ, một loại cảm giác dinh dính. JinSeong cảm thấy thật tiếc khi hai ngón tay tách nhau ra. Ngay lúc đó anh hiểu nhịp tim của mình, không chỉ vì trò chơi, mà còn vì hỗ trợ của chính mình.Lee SangHo không cần làm gì cho Park JinSeong, anh ấy luôn là người tốt nhất. Nhưng Lee SnagHo sẽ trao mọi thứ cho Park JinSeong, hết lần này tới lần khác, vì vậy anh ấy trở thành người tốt nhất trong trái tim em.Lee SangHo vươn tay ôm JinSeong. Toàn bộ cơ thể anh như sắp đổ vào em. JinSeong chống tay xuống ván giường để không mất thăng bằng.Hơi thở kề sát bên tai. Bên trong JinSeong hoảng loạn, một lỗ đen choáng lấy tâm trí anh như sinh vật sống, đưa Lee SangHo vào lấp đầy. Làm ấm trái tim anh." Anh ơi." Lee SangHo nhắm mắt lại. "Anh đang đợi em nói à.?"Không đợi JinSeong trả lời, em lại nói: " Em đang rất tức giận, anh à. Em sinh ra và chết đi thế này. Anh còn không sẵn sàng để nói? ""Không" JinSeong gấp đến gần như tự cắn lưỡi. " SangHo không đâu. Anh rất thích em.""Hmmmm". SangHo cuộn ngón tay, cào nhẹ vào lưng JinSeong thể hiện mình vẫn đang nghe."Không phải bạn bè hay đồng đội?""Ừ."" SangHo rất quyến rũ và nụ cười thật dễ thương?""Ừ."" Em rất đáng tin cậy và được đặt lên hàng đầu?""Cái này....... là chiến thắng."" Cũng tốt.""Ngoài trò chơi, em vẫn là người đầu tiên."" ..... SangHo"" Uhmmmm"" Anh thích em, rất nhiều"" Thật trùng hợp" SangHo hôn vào tai JinSeong, " Em cũng vậy."Park JinSeong bắt đầu nghi ngờ anh mới là người say rượu. Căn phòng bỗng nhiên quá nóng. Anh muốn cởi áo khoác và ôm lấy SangHo.Lee SangHo sợ nóng nhưng không bao giờ từ chối cái ôm của Park JinSeong. Giống như bây giờ.
Và Park JinSeong đã biết từ lâu
Lee SangHo không say.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store