O Day Co Vai Thu Be Xiu Xiu
WooChan và ChangDong thực sự không hẹn hò, nhưng JinSeong tin rằng họ có. Vì vậy, để chứng minh anh sai, WooChan nói với JinSeong rằng anh có thể bước vào phòng ngủ của mình với ChangDong bất cứ lúc nào mà không cần gõ cửa, sẽ không bao giờ anh thấy họ làm bất cứ điều gì quá phận.
------------------------------Moon Woochan và Kim Changdong đã thân thiết được một thời gian. Họ đã làm những việc mà nhiều người bạn thân nhất đã làm, ví dụ như âu yếm hoặc nắm tay nhau. Nhưng họ khôngbiết tất cả những thứ này trông như thế nào trong mắt của Park Jinseong. Cho đến ngày họ được chứng khiến."Hai đứa là một đôi?" - Jinseong đột nhiên buột miệng, khiến hai chàng trai ngồi trước mặt anh ngước lên. Trước đó, WooChan và ChangDong đang thể hiện hành động thân mật với nhau, khi xem chung chiếc điện thoại của người lớn tuổi hơn.
"Gì?" - WooChan hỏi, thực sự giật mình trước câu hỏi. JinSeong nghĩ mình đang hẹn hò với ChangDong? Tại sao anh ta nghĩ vậy?
"A, đừng giả vờ em không biết anh sẽ nói thế! Hai người ở bên nhau chẳng có gì là sai cả, thực sự, anh chỉ mong đây là sự thật."
"Chúng em không hẹn hò." WooChan đáp lại, và có điều gì đó về sự lạnh lùng đột ngột trong giọng điệu của anh ấy khiến ChangDong thực sự khó chịu.
"Em không lừa được anh đâu, hai đứa lúc nào cũng dính lấy nhau!" - JinSeong trả lời, và ChangDong đột nhiên cảm thấy lạnh tay phải khi WooChan đã đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
"Bọn em không hẹn hò." WooChan lặp lại, quay lại nhìn người nhỏ hơn. "ChangDong, nói với anh ấy vậy đi!"
Người đi đường trên thở dài.
"Hyung, anh ấy đúng. Chúng em không phải một đôi."
Nhưng biểu hiện của JinSeong không thay đổi. Trông anh vẫn chắc chắn với suy nghĩ của mình.
"Anh không tin mấy đứa."
"Chà, đừng tin bọn em......."
"Anh có thể đi vào phòng ngủ của bọn em bất kỳ ngày giờ nào mà không cần gõ cửa, và em hứa, anh sẽ không bao giờ thấy bọn em làm bất cứ điều gì mà các cặp đôi thường làm. Nếu có thì anh sẽ chỉ thấy bọn em duo với nhau thôi" - WooChan trả lời, ngắt lời ChangDong.
JinSeong có vẻ hài lòng.
"Được rồi, đặt cược đi." Anh nói.
Nhưng vấn đề là sau khi sự việc xảy ra, mọi thứ trở nên rất khó xử giữa hai người, và cả hai đều biết nó chỉ có thể có một ý nghĩa.
Sau khi Jinseong hỏi thẳng về việc họ ở bên nhau, cả hai đã bắt đầu tránh mặt. Mặc dù ChangDong cảm thấy khó xử với tình huống này, việc tránh mặt WooChan không bao giờ nằm trong kế hoạch của em, vì vậy nhìn cách người đi rừng cư xử thực sự khiến em phát điên.
Sự việc cũng khiến em nhận ra rất nhiều thứ.
Gần hai tuần sau ngày đó, trong khi cả 2 đánh rank solo trong phòng ngủ của họ, cuối cùng họ đã gặp nhau trong cùng một trận. Đã rất lâu kể từ khi hai người được ghép chung đội với nhau, vì Woochan cũng bắt đầu tránh việc tìm trận mới cùng lúc với Changdong, vì vậy khi WooChan được xếp đi top và thấy người đi rừng của mình là ai, anh trông hơi ngượng ngùng.
"Em có thể đi top không?" ChangDong hỏi to, nhưng WooChan không trả lời. Tuy nhiên, anh tự động khóa vào Gragas, câu trả lời vậy là đủ. Em đã khóa Fiora ngay sau đó, và trong khi chờ trận đấu bắt đầu, em tự hỏi tại sao WooChan lại được xếp đi đường trên? Có phải anh ấy cũng đã chọn tự động "tất cả vị trí", hoặc anh đã chọn top làm ưu tiên hàng đầu của mình chỉ để tránh chơi với mình? Vì lựa chọn thứ hai là lựa chọn khả dĩ nhất, nó khiến trái tim của ChangDong bị tổn thương rất nhiều.
Nhưng khi bắt đầu game, ChangDong cảm thấy tức giận. WooChan không hề gank đường trên, nhưng người đi rừng của đối phương lại cắm trại ở đây. Vì vậy dù cuối cùng họ đã giành chiến thắng, nhưng cảm giác đó không giống như đã thắng vì ChangDong đã bị đè đường cự kỳ nặng nề. Bản thân trò chơi không phải là điều khiến ChangDong nổi điên, nhưng nhận ra rằng đã gần hai tuần trôi qua và WooChan vẫn đang tránh mặt anh vì cáo buộc hẹn hò từ Jinseong mới khiến em nổi điên. Có phải việc ai đó nghĩ rằng anh ấy đang có quan hệ với mình khiến anh cảm thấy chán ghét đến mức bắt đầu phớt lờ mình, hay là ngược lại? ChangDong chỉ một lòng muốn biết.
Vì vậy, khi thấy WooChan đứng dậy, có lẽ là để giãn cơ vì anh đã ngồi quá lâu, ChangDong đã coi đó như một cơ hội. Trước khi người đi rừng có thể bắt đầu tìm kiếm một trận mới, em đã nắm lấy vai anh và đẩy anh cho đến khi lưng người lớn tuổi chạm vào bức tường lạnh lẽo.
"CHuyện quái gì xảy ra với em thế?" - Anh hỏi, Woochan bị sốc, người đang nhìn anh chằm chằm, không nói nên lời. "Nếu anh vẫn sẽ phớt lờ em thì ít nhất em cũng xứng đáng được biết tại sao hứ?." - Woochan phải mất một thời gian tiêu hóa và lựa chọn từ ngữ để trả lời.
"Anh chỉ không muốn JinSeong đột nhiên bước vào và thấy chúng ta đang làm bất cứ điều gì kỳ lạ. Em biết anh ấy là người như thế nào đấy, điều nhỏ nhất, ngu ngốc nhất cũng có thể khiến anh ấy cảm thấy mình đã đúng." WooChan cuối cùng cũng trả lời, giọng anh hơi run.
"Đó không phải là lý do, và anh biết mà." Changdong đáp lại, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Hơn nữa, như thế anh ấy sẽ là người phá đám?"
Khuôn mặt của họ gần đến mức ChangDong cảm thấy rằng nếu cậu nhích mặt lại gần một chút, đầu mũi của họ sẽ dễ dàng chạm vào nhau. Và vì Woochan không nói gì nên tình cảnh giống như một cuộc cạnh tranh nhìn chằm chằm, một cuộc thi mà anh ấy rõ ràng là thua cuộc. Trong lúc đó Changdong cảm thấy cơn giận của mình dần tan biến, khi đó những suy nghĩ bám riết trong đầu em suốt hai tuần qua lại ùa về.
Sau khi đối mặt với Jinseong, em đã nhận ra rằng lý do duy nhất khiến em luôn ở bên Woochan là anh ấy......
Sau khi bị Jinseong chất vấn, anh đã nhận ra rằng lý do duy nhất anh luôn ở bên Woochan là anh thích cậu bé trước mặt mình quá nhiều.
Anh ấy thậm chí còn nói rằng anh đã yêu mình. ChangDong chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình đến nỗi em chỉ nhận ra rằng bàn tay của Woochan đang nhẹ nhàng đặt lên cổ khi đôi môi của người lớn tuổi đang đè lên môi mình. ChangDong, tất nhiên, đã hôn lại.
Và những gì có thể trở thành một nụ hôn dễ thương hoặc một phiên bản ướt át đã bị gián đoạn bởi cánh cửa bị mở ra ngay lập tức,xuất hiện một Jinseong hài lòng đằng sau nó.
"Thực tế là anh luôn đúng! Anh thật tuyệt vời!" Anh ta nói, nhưng Changdong không thể chú ý đến điều đó. Không phải khi Woochan đã giấu đầu vào cổ em. Chỉ riêng hành động này đã có cảm giác cá nhân hơn rất nhiều so với tất cả những lần âu yếm trước đó của họ. "Ah, nhìn hai đứa kìa"!
"Nhưng anh đoán chưa đúng? Đây là lần đầu tiên chúng em hôn nhau." ChangDong nói, muốn giảm bớt sự bối rối của WooChan.
"Ừ." WooChan nói ngay sau đó, cảm thấy tự tin. Anh rời khỏi ChangdDng, khi anh nhìn Jinseong với ánh mắt hoàn toàn xấu xa. "Không giống như anh và Sangho."
Jinseong đỏ mặt.
"Em sai rồi!"
"Nhưng anh lại ước đây không phải sự thật đúng không?" Changdong nói thêm, và em biết đó là dấu chấm hết cho sự tò mò này của Jinseong. JinSeong hét lên, xấu hổ và nhanh chóng rời đi, đóng cánh cửa sau lưnglại .
Hai người cùng cười.
"Điều đó thật tốt." Woochan nói.
"Anh có biết điều gì sẽ tốt hơn không?" Changdong hỏi.
"Gì?"
"Nếu anh lại hôn em."
"Tốt thôi." Woochan trả lời với một nụ cười rộng, má anh đỏ ửng. "Em hỏi rất hay, vậy thì anh là ai mà lại nói không?"------------------------------Vài tuần sau, Woochan bước vào phòng Jinseong mà không gõ cửa. Anh ấy biết Sangho đang ở trong, vì vậy anh muốn buộc tội JinSeong về tình yêu to bự của anh ấy đối với Sangho, ngay cả khi họ không làm gì cả.Khi bước vào phòng, anh thấy hai người đang ôm nhau trên giường của người lớn tuổi hơn. Và mặc dù anh đã vào trong, họ vẫn tiến thêm một bước và hôn nhau. Vì vậy, đột nhiên mọi thứ lại hợp lý khi để hai người ở riêng, giống như cách Woochan ước rằng mình được ở với bạn trai ngay bây giờ. "Waaaah!" WooChan hét lên, làm giật mình cho hai con người đang chìm đắm vào tình yêu ngay lập tức quay lại nhìn anh. "Hãy nhìn anh đi, Jinseong-hyung! Dám buộc tội em hẹn hò khi rõ ràng anh là người làm điều đó! ChangDong đã đúng, anh chỉ muốn suy nghĩ của mình trở nên đúng đắn!" - WooChan hưng phấn nói và nhảy xung quanh phòng để làm phiền đôi chim gu kia nhiều hơn. Jinseong trông thực sự bối rối, và anh đã giấu mình sau Sangho, người đang mỉm cười vì em thấy tình hình thực sự hài hước."Anh ấy muốn nói ChangDong đúng cái gì cơ?""Anh đang muốn nói rằng anh JinSeong đã hôn bạn rất nhiều, nhưng anh ấy lại phủ nhận điều đó. Vì thế nên ChangDong đã ủng hộ anh sang đây và nói rằng JinSeong có thể ước anh ấy không nói sai." - WooChan giải thích. Sangho có thể cảm thấy Jinseong đang lùi hẳn vào tường, vì tức giận, hoặc thất vọng mà anh ấy không đứng dậy và đánh người đi rừng đang ồn ào giữa phòng của họ. "OMG, ChangDong. Anh phải nói với em ấy! ChangDong-ah!" WooChan hét lên trước khi biến mất."Vậy là anh muốn hôn em nhiều hơn sao?"- Sangho nói với một nụ cười rạng rỡ."A, đừng nói mà!" - Jinseong bực bội trả lời."Ờ được thôi." - Sangho nói, giả vờ thất vọng. "Em đã muốn hôn anh thật nhiều, nhiều hơn trước nhưng em đoán anh không muốn em rồi ~ "Căn phòng im lặng một lúc."Sangho-ya." - Jinseong đáp, cố tỏ ra khó chịu và làm Sangho bật cười.Nhưng ngay khi SangHo đang thu hẹp khoảng cách giữa môi mình và Jinseong, họ nghe thấy tiếng hét lớn của WooChan và ChangDong ngay bên ngoài."Waoo, có thật không?""Đúng vậy, anh JinSeong đang xấu hổ đấy.""Không được, em cũng phải xem!" Vì vậy, khi họ xuất hiện trong phòng của Jinseong một lần nữa, tay trong tay, người già nhất không thể không thở dài."Hai người đã là người yêu rồi chứ gì? Định làm gì? Nếu anh không biết thì hai đứa định làm loạn luôn ở đây à?" - JinSeong nói khiến ChangDong và WooChan nhìn nhau"Ngay ở đây?" ChangDong đỡ eo WooChan rồi quay sang nhìn JinSeong."OMG, KHÔNG...."
------------------------------Moon Woochan và Kim Changdong đã thân thiết được một thời gian. Họ đã làm những việc mà nhiều người bạn thân nhất đã làm, ví dụ như âu yếm hoặc nắm tay nhau. Nhưng họ khôngbiết tất cả những thứ này trông như thế nào trong mắt của Park Jinseong. Cho đến ngày họ được chứng khiến."Hai đứa là một đôi?" - Jinseong đột nhiên buột miệng, khiến hai chàng trai ngồi trước mặt anh ngước lên. Trước đó, WooChan và ChangDong đang thể hiện hành động thân mật với nhau, khi xem chung chiếc điện thoại của người lớn tuổi hơn.
"Gì?" - WooChan hỏi, thực sự giật mình trước câu hỏi. JinSeong nghĩ mình đang hẹn hò với ChangDong? Tại sao anh ta nghĩ vậy?
"A, đừng giả vờ em không biết anh sẽ nói thế! Hai người ở bên nhau chẳng có gì là sai cả, thực sự, anh chỉ mong đây là sự thật."
"Chúng em không hẹn hò." WooChan đáp lại, và có điều gì đó về sự lạnh lùng đột ngột trong giọng điệu của anh ấy khiến ChangDong thực sự khó chịu.
"Em không lừa được anh đâu, hai đứa lúc nào cũng dính lấy nhau!" - JinSeong trả lời, và ChangDong đột nhiên cảm thấy lạnh tay phải khi WooChan đã đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
"Bọn em không hẹn hò." WooChan lặp lại, quay lại nhìn người nhỏ hơn. "ChangDong, nói với anh ấy vậy đi!"
Người đi đường trên thở dài.
"Hyung, anh ấy đúng. Chúng em không phải một đôi."
Nhưng biểu hiện của JinSeong không thay đổi. Trông anh vẫn chắc chắn với suy nghĩ của mình.
"Anh không tin mấy đứa."
"Chà, đừng tin bọn em......."
"Anh có thể đi vào phòng ngủ của bọn em bất kỳ ngày giờ nào mà không cần gõ cửa, và em hứa, anh sẽ không bao giờ thấy bọn em làm bất cứ điều gì mà các cặp đôi thường làm. Nếu có thì anh sẽ chỉ thấy bọn em duo với nhau thôi" - WooChan trả lời, ngắt lời ChangDong.
JinSeong có vẻ hài lòng.
"Được rồi, đặt cược đi." Anh nói.
Nhưng vấn đề là sau khi sự việc xảy ra, mọi thứ trở nên rất khó xử giữa hai người, và cả hai đều biết nó chỉ có thể có một ý nghĩa.
Sau khi Jinseong hỏi thẳng về việc họ ở bên nhau, cả hai đã bắt đầu tránh mặt. Mặc dù ChangDong cảm thấy khó xử với tình huống này, việc tránh mặt WooChan không bao giờ nằm trong kế hoạch của em, vì vậy nhìn cách người đi rừng cư xử thực sự khiến em phát điên.
Sự việc cũng khiến em nhận ra rất nhiều thứ.
Gần hai tuần sau ngày đó, trong khi cả 2 đánh rank solo trong phòng ngủ của họ, cuối cùng họ đã gặp nhau trong cùng một trận. Đã rất lâu kể từ khi hai người được ghép chung đội với nhau, vì Woochan cũng bắt đầu tránh việc tìm trận mới cùng lúc với Changdong, vì vậy khi WooChan được xếp đi top và thấy người đi rừng của mình là ai, anh trông hơi ngượng ngùng.
"Em có thể đi top không?" ChangDong hỏi to, nhưng WooChan không trả lời. Tuy nhiên, anh tự động khóa vào Gragas, câu trả lời vậy là đủ. Em đã khóa Fiora ngay sau đó, và trong khi chờ trận đấu bắt đầu, em tự hỏi tại sao WooChan lại được xếp đi đường trên? Có phải anh ấy cũng đã chọn tự động "tất cả vị trí", hoặc anh đã chọn top làm ưu tiên hàng đầu của mình chỉ để tránh chơi với mình? Vì lựa chọn thứ hai là lựa chọn khả dĩ nhất, nó khiến trái tim của ChangDong bị tổn thương rất nhiều.
Nhưng khi bắt đầu game, ChangDong cảm thấy tức giận. WooChan không hề gank đường trên, nhưng người đi rừng của đối phương lại cắm trại ở đây. Vì vậy dù cuối cùng họ đã giành chiến thắng, nhưng cảm giác đó không giống như đã thắng vì ChangDong đã bị đè đường cự kỳ nặng nề. Bản thân trò chơi không phải là điều khiến ChangDong nổi điên, nhưng nhận ra rằng đã gần hai tuần trôi qua và WooChan vẫn đang tránh mặt anh vì cáo buộc hẹn hò từ Jinseong mới khiến em nổi điên. Có phải việc ai đó nghĩ rằng anh ấy đang có quan hệ với mình khiến anh cảm thấy chán ghét đến mức bắt đầu phớt lờ mình, hay là ngược lại? ChangDong chỉ một lòng muốn biết.
Vì vậy, khi thấy WooChan đứng dậy, có lẽ là để giãn cơ vì anh đã ngồi quá lâu, ChangDong đã coi đó như một cơ hội. Trước khi người đi rừng có thể bắt đầu tìm kiếm một trận mới, em đã nắm lấy vai anh và đẩy anh cho đến khi lưng người lớn tuổi chạm vào bức tường lạnh lẽo.
"CHuyện quái gì xảy ra với em thế?" - Anh hỏi, Woochan bị sốc, người đang nhìn anh chằm chằm, không nói nên lời. "Nếu anh vẫn sẽ phớt lờ em thì ít nhất em cũng xứng đáng được biết tại sao hứ?." - Woochan phải mất một thời gian tiêu hóa và lựa chọn từ ngữ để trả lời.
"Anh chỉ không muốn JinSeong đột nhiên bước vào và thấy chúng ta đang làm bất cứ điều gì kỳ lạ. Em biết anh ấy là người như thế nào đấy, điều nhỏ nhất, ngu ngốc nhất cũng có thể khiến anh ấy cảm thấy mình đã đúng." WooChan cuối cùng cũng trả lời, giọng anh hơi run.
"Đó không phải là lý do, và anh biết mà." Changdong đáp lại, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Hơn nữa, như thế anh ấy sẽ là người phá đám?"
Khuôn mặt của họ gần đến mức ChangDong cảm thấy rằng nếu cậu nhích mặt lại gần một chút, đầu mũi của họ sẽ dễ dàng chạm vào nhau. Và vì Woochan không nói gì nên tình cảnh giống như một cuộc cạnh tranh nhìn chằm chằm, một cuộc thi mà anh ấy rõ ràng là thua cuộc. Trong lúc đó Changdong cảm thấy cơn giận của mình dần tan biến, khi đó những suy nghĩ bám riết trong đầu em suốt hai tuần qua lại ùa về.
Sau khi đối mặt với Jinseong, em đã nhận ra rằng lý do duy nhất khiến em luôn ở bên Woochan là anh ấy......
Sau khi bị Jinseong chất vấn, anh đã nhận ra rằng lý do duy nhất anh luôn ở bên Woochan là anh thích cậu bé trước mặt mình quá nhiều.
Anh ấy thậm chí còn nói rằng anh đã yêu mình. ChangDong chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình đến nỗi em chỉ nhận ra rằng bàn tay của Woochan đang nhẹ nhàng đặt lên cổ khi đôi môi của người lớn tuổi đang đè lên môi mình. ChangDong, tất nhiên, đã hôn lại.
Và những gì có thể trở thành một nụ hôn dễ thương hoặc một phiên bản ướt át đã bị gián đoạn bởi cánh cửa bị mở ra ngay lập tức,xuất hiện một Jinseong hài lòng đằng sau nó.
"Thực tế là anh luôn đúng! Anh thật tuyệt vời!" Anh ta nói, nhưng Changdong không thể chú ý đến điều đó. Không phải khi Woochan đã giấu đầu vào cổ em. Chỉ riêng hành động này đã có cảm giác cá nhân hơn rất nhiều so với tất cả những lần âu yếm trước đó của họ. "Ah, nhìn hai đứa kìa"!
"Nhưng anh đoán chưa đúng? Đây là lần đầu tiên chúng em hôn nhau." ChangDong nói, muốn giảm bớt sự bối rối của WooChan.
"Ừ." WooChan nói ngay sau đó, cảm thấy tự tin. Anh rời khỏi ChangdDng, khi anh nhìn Jinseong với ánh mắt hoàn toàn xấu xa. "Không giống như anh và Sangho."
Jinseong đỏ mặt.
"Em sai rồi!"
"Nhưng anh lại ước đây không phải sự thật đúng không?" Changdong nói thêm, và em biết đó là dấu chấm hết cho sự tò mò này của Jinseong. JinSeong hét lên, xấu hổ và nhanh chóng rời đi, đóng cánh cửa sau lưnglại .
Hai người cùng cười.
"Điều đó thật tốt." Woochan nói.
"Anh có biết điều gì sẽ tốt hơn không?" Changdong hỏi.
"Gì?"
"Nếu anh lại hôn em."
"Tốt thôi." Woochan trả lời với một nụ cười rộng, má anh đỏ ửng. "Em hỏi rất hay, vậy thì anh là ai mà lại nói không?"------------------------------Vài tuần sau, Woochan bước vào phòng Jinseong mà không gõ cửa. Anh ấy biết Sangho đang ở trong, vì vậy anh muốn buộc tội JinSeong về tình yêu to bự của anh ấy đối với Sangho, ngay cả khi họ không làm gì cả.Khi bước vào phòng, anh thấy hai người đang ôm nhau trên giường của người lớn tuổi hơn. Và mặc dù anh đã vào trong, họ vẫn tiến thêm một bước và hôn nhau. Vì vậy, đột nhiên mọi thứ lại hợp lý khi để hai người ở riêng, giống như cách Woochan ước rằng mình được ở với bạn trai ngay bây giờ. "Waaaah!" WooChan hét lên, làm giật mình cho hai con người đang chìm đắm vào tình yêu ngay lập tức quay lại nhìn anh. "Hãy nhìn anh đi, Jinseong-hyung! Dám buộc tội em hẹn hò khi rõ ràng anh là người làm điều đó! ChangDong đã đúng, anh chỉ muốn suy nghĩ của mình trở nên đúng đắn!" - WooChan hưng phấn nói và nhảy xung quanh phòng để làm phiền đôi chim gu kia nhiều hơn. Jinseong trông thực sự bối rối, và anh đã giấu mình sau Sangho, người đang mỉm cười vì em thấy tình hình thực sự hài hước."Anh ấy muốn nói ChangDong đúng cái gì cơ?""Anh đang muốn nói rằng anh JinSeong đã hôn bạn rất nhiều, nhưng anh ấy lại phủ nhận điều đó. Vì thế nên ChangDong đã ủng hộ anh sang đây và nói rằng JinSeong có thể ước anh ấy không nói sai." - WooChan giải thích. Sangho có thể cảm thấy Jinseong đang lùi hẳn vào tường, vì tức giận, hoặc thất vọng mà anh ấy không đứng dậy và đánh người đi rừng đang ồn ào giữa phòng của họ. "OMG, ChangDong. Anh phải nói với em ấy! ChangDong-ah!" WooChan hét lên trước khi biến mất."Vậy là anh muốn hôn em nhiều hơn sao?"- Sangho nói với một nụ cười rạng rỡ."A, đừng nói mà!" - Jinseong bực bội trả lời."Ờ được thôi." - Sangho nói, giả vờ thất vọng. "Em đã muốn hôn anh thật nhiều, nhiều hơn trước nhưng em đoán anh không muốn em rồi ~ "Căn phòng im lặng một lúc."Sangho-ya." - Jinseong đáp, cố tỏ ra khó chịu và làm Sangho bật cười.Nhưng ngay khi SangHo đang thu hẹp khoảng cách giữa môi mình và Jinseong, họ nghe thấy tiếng hét lớn của WooChan và ChangDong ngay bên ngoài."Waoo, có thật không?""Đúng vậy, anh JinSeong đang xấu hổ đấy.""Không được, em cũng phải xem!" Vì vậy, khi họ xuất hiện trong phòng của Jinseong một lần nữa, tay trong tay, người già nhất không thể không thở dài."Hai người đã là người yêu rồi chứ gì? Định làm gì? Nếu anh không biết thì hai đứa định làm loạn luôn ở đây à?" - JinSeong nói khiến ChangDong và WooChan nhìn nhau"Ngay ở đây?" ChangDong đỡ eo WooChan rồi quay sang nhìn JinSeong."OMG, KHÔNG...."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store