ZingTruyen.Store

O Ben Canh Em

Ở bên cạnh em

Tác giả: Hảo Đa Chi Ma
Edit:


~*~

Chương 35

Hermione và Ron thấy Snape đột nhiên xuất hiện, lập tức đứng dậy khỏi ghế sa lông. Hermione thì không sao, còn Ron sắc mặt hết xanh lại trắng, ấn tượng với Snape vẫn như trước dừng lại ở thời học sinh tại Hogwarts. Nhìn Snape vẫn mặc áo chùng đen, ngoài việc càng gầy yếu tái nhợt thì cơ hồ không có thay đổi gì khác, đầu lưỡi Ron như gãy.

"Giáo, giáo, giáo sư Snape..."

"Buổi tối tốt lành, giáo sư Snape."

Snape gật đầu với Hermione, người đang cố gắng giữ bình tĩnh quan sát hắn và Ron, người trân trối nhìn hắn tới mức cứng cả người, khóe miệng nhếch lên nụ cười giả tạo mà đám học trò trường Hogwarts quen thuộc.

"Xét thấy tôi không còn là giáo sư của Hogwarts nữa, anh chị Weasley, hai người có thể đổi lại cách xưng hô. Buổi tối tốt lành."

Harry ngây ngẩn đứng đó, không nghĩ rằng Snape sẽ chủ động đi ra gặp hai người Hermione, vốn anh chuẩn bị tới bữa tối mới để Snape đi ra. Ở trang viên Malfoy, tất cả thời gian rảnh rỗi hắn cơ hồ đều ở chung với dược sư tại đó, Harry muốn để hắn được nghỉ ngơi, thế nhưng trong tình huống hiện tại, anh chắc chắn Snape đã nghe được cuộc nói chuyện của họ. Tuy rằng anh cũng không phải kiêng dè gì, nhưng anh không muốn để Snape đối mặt với những chuyện hỗn loạn này, anh muốn để hắn đứng phía sau anh, sống cuộc sống yên ả.

"Severus, không có gì đâu, không cần phải..."

Snape liếc mắt nhìn Harry đang vội vàng há mồm muốn nói gì đó, lại thấy người thanh niên trẻ tuổi ngậm miệng mím môi trước ánh mắt của mình. Hắn đi từ từ về hướng Harry, chỗ ghế sô pha, còn Harry bước nhanh tới đón hắn, sau chút do dự anh liền vươn cánh tay ra.

Bước chân Snape hơi dừng lại, như thể nhìn thấy điều gì rất quỷ dị. Hắn trừng mắt nhìn cánh tay Harry đưa ra, một hồi lâu sau mới chậm rãi chạm lên. Đầu ngón tay mới chỉ hơi chạm vào ống tay áo che phủ cánh tay anh, nhưng như thế đã đủ để nhiệt độ cơ thể của con người trẻ tuổi ấy xuyên thấu qua vải ôm ấp đầu ngón tay hắn, dần dần lan tràn.

Hermione và Ron nhìn Snape vịn vào cánh tay Harry, được anh cẩn thận dẫn tới ghế sô pha ngồi xuống. Họ nhìn rõ sự che chở và biểu cảm yêu thương mà người bạn thân đang thể hiện, nhưng họ cũng thấy rõ, trên ngón tay Snape cái gì cũng không có. Hermione cau mày, còn Ron giống như trở lại là cậu thiếu niên không biết giữ miệng ngày xưa, kêu lên.

"Harry, không phải cậu kết hôn cùng Sna... sao, vậy vì sao lại..."

Lời Ron còn chưa nói hết đã kết thúc bằng một cú huých khuỷu tay 'nhẹ nhàng' của Hermione. Ủ rũ xoa sườn đau nhói, anh chàng Weasley tóc đỏ ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn dao động trên ngón tay của Harry và Snape.

Snape theo bản năng muốn siết chặt nắm tay lại, nhưng rất nhanh kiềm chế, thậm chí ánh mắt không hề đảo về phía Harry đang ngồi bên cạnh mình.

"Tôi nghĩ lần nói chuyện này là vì cuộc họp báo ngu xuẩn kia? Anh Weasley."

Hermione kéo Ron ngồi xuống, nhìn Snape không thay đổi biểu cảm tiếp nhận tách trà nóng mà Harry đưa cho. Cô nhìn người bạn thân lộ ra nụ cười thỏa mãn, hàng mày lại càng nhíu lại.

"Tốt, ông... Snape, chúng tôi đang nói về cuộc họp báo đó. Bộ Pháp Thuật hy vọng ông có thể ra mặt cùng Harry, nhưng Harry cự tuyệt."

Snape đặt chén trà xuống, dựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, hai tay đặt trên bụng, đùi phải gác lên chân trái, nhìn hư vô trước mặt, trong đôi mắt đen không biểu lộ chút tình cảm nào.

"... Tôi sẽ xuất hiện, nhưng tôi sẽ không trả lời những vấn đề quá mức nhàm chán."

Harry nghe xong cắn răng, nhưng anh không muốn phản bác Snape trước mặt Hermione và Ron. Người anh yêu là một người đàn ông mạnh mẽ, cho dù lúc này không có pháp lực và thân thể bệnh tật nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy hắn yếu đuối. Hơn nữa anh đã nhận được sự 'cảnh cáo' của Lucius và Draco, vốn cuộc hôn nhân này là anh cưỡng cầu mà được, Harry lại càng không muốn tiếp tục bức bách Snape làm điều hắn không muốn làm. Chỉ cần Snape nguyện ý, chỉ cần hắn muốn, chỉ cần không rời khỏi anh, cho dù là điều gì anh cũng sẽ đáp ứng.

Hermione chờ đợi lâu nhưng vẫn không nghe được Harry cự tuyệt. Cô nhìn Harry nghiêng mặt đi không nói lời nào, nhìn biểu tình biến hóa khó nhận ra trên nửa gương mặt của người bạn thân dưới ánh đèn, thở dài.

"Được rồi, nếu vậy 10 giờ sáng thứ Tư, ở đại sảnh của Bộ Pháp Thuật, các phóng viên sẽ đến đúng giờ. Nếu... Ý tôi là nếu hai người cần gì, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ hỗ trợ."

Snape thoáng sửng sốt, chầm chậm gật đầu không nói gì, khóe mắt lướt qua người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh mình, thấy anh siết chặt nắm tay, trong lòng có nơi nào đó hơi đau nhói, như thể có gì đó rách phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Harry hít sâu, nếu Snape đã quyết định, anh sẽ không phản đối. Những gì anh cần làm là canh giữ bên người hắn, ngăn chặn cái người rất dễ dàng suy nghĩ lung tung này làm ra những hành động 'ngoài ý muốn' hay phải chịu thương tổn. Trong ký ức anh, người đàn ông này đã tình nguyện làm quá nhiều chuyện, lập quá nhiều quyết định, hết lần này đến lần khác tự thương tổn chính mình, dần dần phong bế toàn bộ tâm hồn.

Đã nói chuyện xong, sau khi cùng nhau ăn một bữa tối quá mức im lặng, Hermione và Ron ra về. Harry đi xử lý một ít văn kiện và đọc thư trong thư phòng, rồi khoảng hai giờ sau, anh tiến vào phòng ngủ của Snape, thấy hắn đã ngủ say trên giường.

Mát xa cho hắn xong, Harry trở lại phòng mình. Sau khi tắm rửa, anh lăn lộn trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, cảm giác trống trải khiến anh phiền não muốn phát tiết. Tới khi đồng hồ phép thuật nhẹ nhàng tuyên bố đã đến nửa đêm, Harry rốt cuộc từ bỏ việc tranh đấu với cái giường lớn, xoay người đứng dậy, lần lữa nhưng nhẹ nhàng tiến đến phòng ngủ của Snape, đứng bên giường Snape ngẩn người nhìn hắn hơi hơi cuộn mình trong chăn...

Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa nghịch ngợm trên mi mắt nhắm chặt, bên gáy truyền đến cảm giác ngưa ngứa như bị lông chim quệt qua, thân thể gầy gò trước ngực cứng đờ trong nháy mắt, tiếng hô hấp vốn đều đều bên tai có một lát ngừng lại. Harry không dám trợn mắt, làm bộ như vẫn đang ngủ say, cố gắng kiềm nén tốc độ tim đập còn nhanh hơn cả suy nghĩ, vẫn duy trì động tác cánh tay vòng qua ôm lấy vai đối phương, không yên bất an chờ đợi 'phán quyết'.

Một phút, hai phút... dường như cả thế kỷ đã trôi qua. Tới lúc Harry không kiên nhẫn nổi nữa, người trong lòng anh hơi động, cứng đờ, chậm rãi rời đi, nệm trầm xuống dưới thân rồi lại nảy lên, sau đó vang lên tiếng sột sột soạt soạt, cuối cùng, tiếng chân biến mất về hướng phòng tắm.

Harry lập tức ngồi bật dậy, chồm hỗm trên giường, hai tay đặt ở vị trí trái tim thở dốc, nhưng làm thế nào cũng không khiến được khóe miệng nhếch lên khôi phục về bộ dáng nguyên bản, đôi mắt xanh lóe sáng bừng, như trăng non.

Một hồi lâu sau, Harry rốt cuộc bình tĩnh lại, cửa phòng tắm cũng đã mở ra. Anh nhảy xuống giường, chỉnh chỉnh lại áo ngủ nhăn nhúm, bắt gặp Snape đang sửng sốt khi thấy mình vẫn còn ở trong phòng, liền mỉm cười.

"Buổi sớm tốt lành, Severus."...

Thứ tư, Harry thay áo chùng trong phòng ngủ bên cạnh đã mấy tối không có ai ngủ. Snape đã chuẩn bị xong, ngồi ở bên giường, ánh mắt thẳng tắp nhìn chiếc hộp nhỏ đặt bên cạnh bức tượng điêu khắc gỗ, thật lâu sau, chuyển sang cô gái trên bàn đu dây. Môi Snape thoáng run run, muốn nói lại không sao thốt được nên lời, hai nắm tay siết chặt tới mức móng tay để lại dấu vết sâu trong lòng bàn tay.

Snape chầm chậm vươn tay, dừng lại ngay trước khi chạm tới nắp hộp màu đen, đầu ngón tay do dự trên mặt, nhẹ nhàng run rẩy. Từ phòng bên truyền đến tiếng đóng cửa, hắn nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm, đôi môi nhợt nhạt mấp máy phát ra âm thanh mơ hồ.

"Tôi... xin lỗi..."

Harry mặc chỉnh tề tiến vào phòng ngủ Snape, nhìn thấy hắn đang đứng giữa phòng, áo chùng tinh xảo ôm lấy thân hình gầy gò, tóc dài quá vai đã khôi phục màu đen buộc lỏng phía sau, gương mặt rắn rỏi vương vài sợi tóc mai bên má mà trở nên nhu hòa, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy, phảng phất nhìn không thấu đáy sao trời.

Harry mỉm cười tới gần, vươn tay phải ra. Lúc nhìn thấy dải trắng bạc khi những ngón tay thon dài chậm rãi đặt vào bàn tay anh, nụ cười cứng lại trên môi. Hai má Harry run rẩy, cánh tay bắt đầu phát run, hai tai ong ong, đầu trống rỗng. Anh hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, ánh mắt chằm chằm nhìn ánh bạc hơi hơi lóe sáng kia, mãi cho tới khi một mảnh hơi nước khiến trước mắt anh trở nên mơ hồ, khóe mắt ươn ướt.

Snape sững sờ nhìn người thanh niên trước mặt, nhìn biểu tình vặn vẹo như khóc như cười, nhìn đôi mắt xanh mở to ngân ngấn nước, nhìn lệ uốn lượn rơi xuống từ khóe mắt anh, tay đưa ra bị nắm tới đau, hơi ấm da thịt đụng chạm không ngừng truyền đến, nhưng không cách nào sưởi ấm được nội tâm tựa hồ càng bị vây hãm trong băng giá của hắn.

Snape trầm mặc, nhìn lệ trên mặt Harry hợp lại dưới cằm, tụ thành một giọt nước trong suốt rơi xuống, ẩn vào ngực áo chùng lục sắc, hình thành một điểm sẫm màu. Sự bối rối đột nhiên nổi lên khiến hắn muốn rút tay về, nhưng bị kéo mạnh vào một cái ôm ấm áp hữu lực. Nhịp tim đập kịch liệt của đối phương xuyên thấu qua áo chùng mỏng của hai người chạm đến da thịt hắn, cằm bị ngón tay run rẩy nâng lên, môi lành lạnh cảm nhận được sự đụng chạm gần nhưu thô bạo, hai tay tự do giật giật, cuối cùng im lặng vô lực buông tại bên người, hai mắt dần khép kín.

Snape cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp đảo trên đôi môi sưng lên của hắn – bối rối mà dồn dập, khớp hàm cắn chặt cảm nhận được sự ướt át trên mặt đối phương, chậm rãi buông lỏng, nghênh đón kẻ xâm lấn mặc sức cướp bóc, đón nhận hương vị cay đắng, mằn mặn của chất lỏng chảy ra từ đôi mắt của người thanh niên đang gắt gao ôm lấy hắn, cơ hồ như lâm vào điên cuồng.

Dưỡng khí hô hấp được đã không đủ để chống đỡ sự đòi hỏi kịch liệt đến vậy, Snape thở dồn dập, muốn được nhiều dưỡng khí hơn, nhưng thân thể như trước vẫn không nhúc nhích, hai tay chưa từng nâng lên bên người, cứ im lặng thừa nhận như vậy, mãi cho tới khi kẻ xâm lược rời khỏi môi hắn, những nụ hôn nhỏ và tiếng thở dốc dừng bên má, bên môi hắn, sau đó đầu ngón tay thô ráp và ấm áp lau đi vết nước lây dính từ đối phương.

Cánh tay cơ hồ khiến thắt lưng hắn bị bẻ gẫy buông ra, sự ấm áp rời đi, không khí mới mẻ tiến vào khe hở giữa hai cơ thể. Snape chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ngoài khóe mắt Harry ửng đỏ, rốt cuộc cũng không phát hiện ra điều gì khác dị thường. Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười, nắm lấy tay hắn, ngón tay thô ráp không ngừng vuốt ve trên chiếc nhẫn bạc, thanh âm hơi hơi khàn khàn khiến Snape vô thức thoáng co rúm.

"Severus..."

Tên của mình được hô lên với ngữ khí ôn hòa giống như dòng suối êm đềm chảy, Snape thậm chí cảm thấy như mình nghe được trong giọng nói ấy ánh mặt trời phản chiếu ở đầu con suối, lấp lánh nhu hòa. Thế nhưng hắn vẫn trầm mặc như trước, mặt không chút thay đổi, thẳng tắp đi bên cạnh đối phương, vạt áo chùng rộng đung đưa theo mỗi bước chân, quấn quanh sắc xanh thẫm ở bên, phập phồng va chạm, hết chia lìa lại dây dưa.

Vừa mới bước ra khỏi lò sưởi ở đại sảnh Bộ Pháp Thuật, ánh sáng chớp giật chói lòa cùng với âm thanh tanh tách không ngừng vang lên, mà đồng thời, Snape nhìn thấy trước người mình xuất hiện sắc xanh thẫm, tất cả ánh đèn và sự ồn ào đều bị thân ảnh cao ráo của người phía trước che đi, thế giới của hắn đột nhiên trở nên im lặng. Tay được nắm chặt không buông, chặt lại càng thêm chặt, hơi ấm không ngừng lan tràn từ đầu ngón tay, thấm vào trái tim, thấm vào linh hồn, tầng tầng chặt chẽ bao lấy thân thể hắn.

Snape trầm mặc đi theo bên cạnh Harry, hơi lui về sau một chút, đi qua thông đạo không biết người thanh niên trẻ tuổi này đã làm cách nào để mở ra, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của các phóng viên và nhóm phù thủy vây xem, Snape không xác định được đó có phải là do áp lực phép thuật quá mức cường đại gây ra hay không. Chút pháp lực đáng thương còn sót lại của hắn chỉ có thể cảm nhận được dao động hỗn loạn.

Rốt cuộc đi tới cuối, Snape dừng lại bên người Harry, nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, thấy rõ biểu tình âm trầm trên gương mặt mập mạp cùng với mồ hôi hơi lấm tấm trên thái dương lão.

Trong đầu Snape hiện ra gã đàn ông năm năm trước hăm hở đứng phía trên mình, còn chưa mập mạp như bây giờ, nhưng chắc chắn hắn không nhận sai người. Hắn nhớ rõ lão đắc ý tới cỡ nào, không nhìn chứng cứ mà tuyên bố 'hành vi phạm tội' và 'phán quyết' dành cho hắn. Khóe miệng hơi gợi lên, độ cung nhỏ bé dày đặc lãnh ý, hai tròng mắt trở nên trống rỗng, Snape nghe được giọng của chính mình.

"Đã lâu không gặp, ngài bộ trưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store