O Ben Canh Em
Chương 12Run rẩy vì nghe hai chữ 'về nhà', Snape trừng mắt nhìn Harry, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, thanh âm khàn khàn thoát ra từ giữa hai hàm răng, một hồi lâu sau, hắn mới quay đầu đi, im lặng nhìn hư không, chỉ thốt lên một chữ: "Cút!"Harry trầm mặc, nhìn Snape vì phẫn nộ hoặc những cảm xúc gì khác mà mặt ửng đỏ, thân thể hơi hơi run rẩy. Anh buông cổ tay Snape, đồng thời cho con người đang dồn dập thở dốc đó một phép ngủ: "... Thầy cần nghỉ ngơi, tôi đi làm đồ ăn cho thầy..."Bóng tối nhanh chóng ập tới. Trước khi mất đi ý thức, Snape chỉ còn kịp thấy bóng dáng xoay người của Harry. Không nên là như thế này, không thể được! Ôi Merlin! Vì sao chứ? Chẳng lẽ tất cả những gì trước đây còn chưa đủ hay sao? Những điều hắn mất đi còn chưa đủ nhiều hay sao? Hay đây chính là sự trừng phạt cho việc giãy giụa đào thoát phía sau màn che...Ban đêm, Snape mở to mắt nhìn hư không tối tăm. Suốt một ngày, hắn không cự tuyệt sự săn sóc của Harry. Một mặt, hắn không có khả năng chống lại, mặt khác, hắn có thể cảm nhận được ở cậu bé ngày xưa biểu hiện cứng rắn bên ngoài và sự ôn nhu được cố gắng che dấu. Snape biết hắn không thể chống đỡ được điều này, bất luận là ai đem đến. Hắn tựa hồ cũng không thể bắt buộc bản thân cự tuyệt, tuy rằng trước đây cũng không có nhiều người làm như vậy, nhưng vài lần ít ỏi, đủ để hắn trả giá rất nhiều...Tới bây giờ, sự hoài nghi của Snape đối với Harry có lẽ chưa bao giờ hoàn toàn biến mất. Sau khi thấy tay Harry cùng vài động tác nhỏ trong lúc ngẫu nhiên lơ đễnh của anh, hắn nhớ lại thanh âm mơ hồ 'Merlin' lọt vào tai trong lúc hắn chìm vào giấc ngủ, từ đó Snape hoàn toàn xác định con người trẻ tuổi thoạt nhìn xa lại nhưng lại có cảm giác quen thuộc này là ai.Sự mừng rỡ và xúc động trong nháy mắt từng khiến Snape khẩn cấp muốn vạch trần người thanh niên không biết vì sao phải nói dối đó, nhưng nhanh hơn, sự thật và lý trí ngăn cản hắn. Đã không còn khả năng trở về nơi ấy. Hắn đã không còn tư cách, hắn tự biết thân thể của chính mình. Ma pháp bị đánh tan không có khả năng khôi phục, thân thể khắp nơi rệu rã, cho dù trở về, hắn cũng không có khả năng sinh tồn tại thế giới hầu như tất cả đều cần đến pháp lực đó. Hơn nữa, những kẻ phản đối cũng sẽ không để hắn được sống khá giả.Những đau đớn và tra tấn, thậm chí ngay cả sự khinh thường và chế nhạo đều không thể khiến Snape lùi bước. Điều hắn e ngại chính là sẽ luôn phải sống trong nặng nề căng thẳng, hơn nữa, cô đơn lạnh lẽo, không giống như sự cố ý xa cách của mình ở thế giới Muggle. Thế giới phù thủy, nơi duy nhất trong sinh mệnh mà hắn thuộc về đã không còn có chỗ dung thân cho hắn nữa. Bị cô lập, bị khinh thường chính là kết quả tốt nhất. Vì chuộc tội, tại thế giới ấy hắn đã vượt qua những năm tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời đi trên băng mỏng, mà giờ đây, hắn không muốn lại phải đeo một loại gông xiềng khác trên lưng.Snape rất rõ ràng về lời hứa của Dumbledore lúc trước, nhưng nó chỉ có thể là vọng tưởng. Cho dù Harry nguyện ý – ha, dù sao Harry cũng đã tìm tới đây, nhưng mang một tội nhân bị trục xuất khỏi thế giới phép thuật trở về ư? Mặc dù có dùng danh nghĩa của Đấng cứu thế, e rằng cũng sẽ vô cùng khó khăn, những kẻ chú trọng sự hoàn mỹ đó sẽ không dễ dàng chấp thuận cho Đấng cứu thế làm như vậy. Mà cho dù cuối cùng đồng ý, Harry và nhóm Dumbledore cũng có thể sẽ phải trả giá đại giới, đó cũng là điều mà Snape không muốn xảy ra.Hơn bốn năm, Snape nghĩ kết quả cuối cùng của mình chính là như thế, lặng lẽ, an tĩnh sống ở thế giới Muggle cho tới thời khắc trở về với Merlin, nhưng đột nhiên lại phát hiện hóa ra cũng còn có người muốn đưa hắn trở về, hơn nữa, đó còn là người hắn đã từng chán ghét tới khắc cốt nhưng lại thật cẩn thận bảo hộ. Không, thật vất vả hắn mới hoàn trả lại tất cả. Cho dù khát vọng sự ấm áp, hắn không muốn lưng lại phải đeo những gì mình không thể hoàn lại, đừng nói tới việc loại ấm áp này là đến từ Harry Potter. Hắn đã không còn gì có thể trao đổi...Sự trìu mến thời thơ ấu cùng với niềm say mê mông lung từng chút lắng đọng lại, sau khi lựa chọn sai lầm, thay đổi thành cảm giác tội lỗi nặng nề, trải qua sự cọ rửa vô tình của thời gian, bỏ đi toàn bộ, thậm chí cả linh hồn cũng rơi vào địa ngục... Cuối kết thúc của những miệt mài đau khổ, tất cả đều trở thành ký ức bình thản, không còn thống khổ, không còn hoang mang, chỉ còn lại sự mờ mịt và nỗi mệt mỏi quá mức sâu sắc. Tính mạng của hắn tựa hồ cũng theo sự kết thúc của tất cả mà đặt dấu chấm tròn trên bức họa, nếu không phải vì bị mạnh mẽ kéo lại từ trong bóng đêm yên bình, hắn nghĩ, hết thảy hẳn đã hết sức hoàn mỹ....Những suy nghĩ khiến đầu choáng váng bị tiếng mở cửa cắt đứt. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, không cần quay đầu Snape cũng biết Harry đang tới gần mình. Chăn trên người bị kéo nhẹ nhàng về trước. Không phản ứng, gắt gao mím môi, Snape không thay đổi biểu cảm, chằm chằm nhìn thẳng lên trần nhà, mãi cho tới khi một bàn tay ấm áp phủ lên mắt hắn, trong tai nghe được thanh âm pha trộn giữa sự bất đắc dĩ và một chút cảm xúc khiến hắn không thể lý giải."... Ngủ đi, tôi, tôi ra ngoài trong chốc lát..."Dùng sức mở to mắt, Snape cảm nhận được nhiệt khí từ lòng bàn tay Harry chậm rãi lưu chuyển trên mí mắt hắn. Nhìn màu xám trắng mơ mơ hồ hồ qua khe hở, hắn cắn răng, phép thuật trói buộc, phép thuật vô lực, tung ra đối với một kẻ giờ đã là 'Squib' như hắn, thật sự là đại tài tiểu dụng!Mí mắt dưới tay không động, Harry cắn môi, nhưng tuyệt không hối hận đã tung ra một loạt lời chú lên người đàn ông này. Thân phận đã bị bóc trần, anh không cho là Snape sẽ không nắm lấy cơ hội để 'chạy trốn', mà anh, không thể để con người mà anh đuổi theo thật vất vả mới tìm được lại biến mất khỏi tầm mắt mình. Trước đây anh bất lực, nhưng hiện tại, anh có khả năng chống đỡ một phương trời nho nhỏ, đón gió che mưa cho người đàn ông này, cũng giống như trước đây hắn đã làm vì anh.Trong chớp mắt khi tên mình được gọi lên, Harry đã biết rõ ràng Snape sẽ không đồng ý trở về thế giới phù thủy cùng anh. Người đàn ông đó kiêu ngạo là vậy, cố nhấp là vậy, sự kỳ quặc của Slytherin là loại tinh thần mà Harry cho rằng mình chưa bao giờ hiểu được.Nhưng cảm giác áy náy và mắc nợ từng thống trị trong lòng bị một loại cảm xúc khác dễ dàng thay thế. Harry không biết nó là gì, so với cảm giác áy náy và mắc nợ, cái loại cảm xúc này càng sâu sắc hơn, có chút đau đớn, có chút nôn nóng, lại càng khiến anh kiên trì. Theo bản năng không dám suy nghĩ thêm, Harry ý thức được từ trong trực giác rằng một khi hiểu rõ rốt cuộc loại cảm xúc này có ý nghĩa như thế nào, anh sẽ không còn đường lui nữa...Harry sẽ không quên tất cả những gì Snape đã làm. Tuy rằng anh không cho mình sẽ có loại cảm giác này nếu như không có được những ký ức kia, không có được từng giọt hiểu biết về tất cả con người Snape, nhưng hiện tại, không thể nghi ngờ, điều anh muốn làm đã không còn chỉ là bồi thường một cách đơn thuần. Anh muốn thấy Severus Snape sống yên bình, không phải là chiến sĩ dũng cảm, không phải là gián điệp cơ trí ẩn nhẫn, chỉ là Severus Snape, một phù thủy bình thường.Thời gian hẹn với bác sĩ đã tới. Harry thu hồi tay, chằm chằm nhìn người vẫn nằm không nhúc nhích trên giường. Anh xoay người rời đi, qua đêm nay, chuyện anh cần làm – rất nhiều!Trên thị trấn nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân Harry quanh quẩn trong ánh vàng tù mù của đèn trong thị trấn, ngẫu nhiên đi ngang qua trước cửa nhà ai còn nghe thấy vang lên tiếng chó sủa canh cửa. Đại đa số mọi người thời khắc này đều đang hưởng thụ sự ấp áp của gia đình sau một ngày mệt nhọc.Thong thả, Harry bước tới quán ăn nhỏ mà từ khi tới chỗ Snape, anh chưa từng đến. Anh đi xuyên qua ngọn đèn không sáng lắm, cười cười với ông chủ quán vừa gật đầu chào mình, nhẹ nhàng thở phào vì không thấy bà chủ quá mức nhiệt tình của quán. Ngắm trái ngắm phải, ánh mắt anh đảo qua vài người khách thưa thớt, cuối cùng thấy bác sĩ đang ngồi trong góc, giơ tay vẫy mình.Harry đi qua ngồi, gọi một ly cà phê. Lúc anh uống một ngụm cà phê đắng, bác sĩ cũng đã uống một ngụm rượu mạnh, lên tiếng với ngữ điệu tràn đầy nghiêm túc."Tôi có thể tin rằng anh thật sự muốn tốt cho Snape?"Harry sửng sốt một chút, sau đó gật đầu thật mạnh, nhưng không mở miệng, chỉ ngửi mùi rượu nồng đậm dần dần lan tỏa trong không gian, lẳng lặng nghe bác sĩ bắt đầu lẩm bẩm."Tôi sẽ không hỏi về chuyện giữa anh và Snape, là người nhà của ông ấy, vì sao các người lại để ông ấy kéo lê thân thể như vậy mà sống một mình bên ngoài. Sức khỏe của Snape không còn chỉ đơn giản cần đến cách chữa trị thông thường, tôi vẫn khuyên ông ấy đi bệnh viện lớn, thực ra cũng chỉ là ôm một tia hy vọng mà thôi..."Bàn tay cầm lấy tách cà phê của Harry bắt đầu hơi hơi run rẩy. Anh dời ánh mắt khỏi gương mặt của bác sĩ, chằm chằm nhìn làn khói lượn lờ tỏa lên từ tách cà phê, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên hỗn độn, đầu ong ong. Cố gắng tập trung tinh thần, anh nghe bác sĩ tiếp tục nói."Liya, con gái tôi, 5 năm trước bị thương ở nơi đốn củi, bị sẹo trên mặt và trên người. Tôi đã nghĩ cả đời này, công chúa nhỏ của mình sẽ mãi như vậy, tránh ở trong phòng, không ra khỏi cửa, không cười, không nói lời nào. Khoảng hơn một năm trước lúc Snape đến nhà tôi khám bệnh, thấy ông ấy trợn mắt nhìn Liya, tôi còn muốn đấm ông ấy một cú, nhưng mà..."Harry nghe lời của bác sĩ, tràn đầy trong đầu đều là hình ảnh tóc đỏ mắt xanh, sau đó xuất hiện một cậu bé gầy gò hâm mộ nhìn cô gái đứng trên bàn đu lay động trong không trung... Anh vội ném đi những hình ảnh chẳng biết vì sao lại kéo đến đó, hắn lúc ấy không giống như hắn của hiện tại, thật sự không giống... Harry chậm chạp buông tách cà phê ra, anh sợ rằng nếu tiếp tục cầm lấy nó, cái chén sẽ bị anh bóp vỡ. Cúi đầu sờ sờ góc áo, anh bắt đầu nghĩ không biết quần áo phơi trong sân khi nào thì khô.Bác sĩ tựa hồ không để ý thấy sự bất an ở Harry. Uống một ngụm rượu, ông kể tiếp câu chuyện của mình."Tôi không nghĩ rằng thuốc mỡ của ông ấy lại thần kỳ như vậy. Tôi từng nghĩ ông ấy chỉ là kẻ chuyên lừa gạt, lại còn có bộ dáng kia nữa, ăn mặc nghèo túng rách nát, thân thể ốm yếu bệnh tật, bản thân còn không chăm sóc được thì có thể chữa trị được ai? Nhưng hai tháng sau, tôi liền thay đổi cách nhìn, người kia, Snape, tôi không biết phải dùng lời nào để mô tả ông ấy, bướng bỉnh chết được. Tôi muốn làm ông ấy thoải mái hơn, thế mà đều chưng bộ mặt khó chịu ra với tôi, nhưng đối với Liya lại tốt đến không thể nói hết, hoàn toàn không giống, tuy rằng vẫn là bộ dáng khó coi đó, nhưng thật sự không giống..."Đầu Harry đau đớn như bên trong có một con chuột vàng đục khoét. Anh tưởng chừng không nghe nổi nữa, hơi hơi gõ bàn một cách gượng gạo, muốn làm vị bác sĩ đang không biết thất thần đi đâu tập trung, sau đó, anh thành công, bác sĩ cười cười có chút xấu khổ với anh."A, thật xin lỗi, lạc đề. Tiếp tục thôi, một số cơ năng của thân thể Snape gần như hỏng rồi, nếu cứ tiếp tục sống như hiện tại, ông ấy không chống đỡ được bao lâu nữa đâu. Anh chưa từng thấy trước đây ông ấy uống cả nắm thuốc giảm đau như thế nào, thậm chí còn ăn một miếng, nôn một lần. Hiện giờ thấy ông ấy hành động tự nhiên như vậy, tôi cũng không thể tưởng tượng được. Những thống khổ mà Snape trải qua nhiều lắn, tôi từng tận mắt thấy ông ấy đau đến hôn mê cũng không chịu rên một tiếng! Nếu không phải vì ông ấy cự tuyệt, tôi hẳn đã khuyên sử dụng morphine!"Bác sĩ nói xong, ngừng lời một chút, một ngụm uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, lắc đầu nhìn Harry."Tốt nhất là anh có thể đưa Snape về. Ông ấy phải tới bệnh viện lớn chính quy để được trị liệu một cách có hệ thống. Tuy răng căn bản không thể giải quyết dứt điểm, ha, có lẽ Snape còn cho rằng đó là hại mình, nhưng dù vì Liya cũng được, vì ý thức trách nhiệm của bác sĩ đối với người bệnh cũng tốt, tôi hy vọng – ông ấy còn sống..."Răng rắc... tách cà phê của Harry không vỡ, phát ra âm thanh chính là tay vịn ghế trong tay anh, tay vịn dày và nâu sẫm toác ra một vết nứt. Anh cứng đờ đứng dậy, cúi đầu, không để ai thấy vẻ mặt mình, giọng bình tĩnh không ngữ điệu."A... Tôi sẽ làm như vậy. Còn nữa... Cảm ơn!"Bác sĩ chằm chằm nhìn bước chân rời đi quá mức vội vàng của Harry, nheo mắt, lại rót thêm một ly nữa, thì thào tự nói với mình: "Ô, Liya, con yêu của ba, xem ra nguyện vọng của con chỉ có thể đạt thành một nửa rồi..."Harry vội vàng trở lại cửa hàng thuốc, nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ của Snape, siết chặt nắm tay nhìn người ngủ say trong bóng đêm. Ánh trăng quá nhẹ nhàng và mơ hồ khiến hơn phân nửa gương mặt Snape bị bóng tối đầu giường che khuất, chỉ có thể thấy hình dáng thấp thoáng. Hơi thở mỏng manh theo những phập phồng của lồng ngực đơn bạc mà quanh quẩn trong không gian, tựa hồ nếu không có tâm chú ý lắng nghe, hẳn sẽ không thể phát giác.'Còn sống'. Một từ đơn giản như vậy lại giống như đá nặng ngàn cân chặn trên ngực Harry, khiến anh tưởng chừng không thể nhẫn nhịn tiếp tục để Snape ở lại đây thêm một giây nào nữa. Những lời của bác sĩ tuy rằng đơn giản và mơ hồ, nhưng Harry có thể nghe được trong đó tất cả những gì mà Snape đã phải chịu đựng, loáng thoáng ý thức được vì sao tấm lưng luôn vươn thẳng của người nọ giờ hơi hơi khòm xuống, vì sao sắc mặt hắn luôn tái nhợt tối tăm như vậy...Harry đứng yên trong chốc lát, sau đó bước qua cái bóng loang lổ do ánh trăng xuyên qua cửa sổ kính để lại trên sàn nhà, tới trước giường, lập lời chú kiểm tra một chút tình trạng của Snape, lại bổ sung phép thuật có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, sau đó xoay người rời đi. Hiện tại, anh phải lập tức bắt đầu! Anh không đợi được ngày mai nữa! Nỗi sợ hãi rằng ngay giây tiếp theo, Merlin có thể sẽ cướp Snape đi khiến anh cơ hồ không thể thi triển thuật ảo ảnh di hình một cách thuận lợi.Cơ dinh của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật ở thế giới phù thủy không phải bí mật gì lớn, mà phép thuật phòng ngự và cảnh báo ở đây hiện giờ khiến Harry thấy chẳng đáng để nhắc tới, chẳng qua chỉ làm anh phải chịu tình trạng pháp lực phản phệ một chút mà thôi. Anh đứng trước mặt kẻ đứng đầu Bộ Pháp Thuật, con người sắc mặt xanh mét, mặc một thân áo ngủ hình động vật buồn cười. Nhìn bàn tay trắng nõn mập mạp cầm đũa thần chỉ vào mình, Harry cười dữ tợn."Tôi tìm được ông ấy. Hiện giờ, tôi muốn đưa ông ấy trở về!"Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật hơi hơi sửng sốt trong cơn phẫn nộ, hơn nửa ngày sau mới kịp phản ứng, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt. Bọn họ đều nghĩ rằng hơn hai năm đã trôi qua, Đấng cứu thế hẳn đã lạc lối tại thế giới Muggle tuy rằng bình thường nhưng không thể nghi ngờ, cũng đủ phức tạp và hấp dẫn, đặc biệt đối với những người trẻ tuổi như Harry. Thậm chí, họ còn nghĩ rằng Severus Snape không còn tồn tại trên thế giới này nữa.Cho nên, họ yên tâm thoải mái theo đuổi kế hoạch, đi từng bước đắp nặn lên thế giới lý tưởng của họ, hơn nữa vì tiến triển cực kỳ thuận lợi, họ đã quên phải ngăn trở hành động của Đấng cứu thế, dương dương tự đắc dùng ngữ khí hèn mọn, dùng bề ngoài cung kính đem Đấng cứu thế nâng lên tới tột đỉnh. Lúc này, bọn họ thậm chí còn chưa kịp dựa theo kế hoạch bày ra 'thực lực' của Bộ Pháp Thuật và tầng lớp cấp cao của giới phù thủy!Bộ trưởng bộ Pháp Thuật hơi hơi chuyển tầm mắt, không đối diện ánh mắt ngang bướng của Harry, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng cái kiểu cười vặn vẹo này làm Harry thầm nghĩ muốn nắm cổ áo lão, dùng đũa thần, không, dùng đá gõ lên cái đầu sau hai năm không gặp đã phình quá mức to tướng!"A, anh Potter, cũng đúng lúc đó. Hơn hai năm nay, chúng tôi dựa vào một ít biện pháp để thực hiện những công việc quan trọng này, dân chúng cần anh có một buổi diễn thuyết trực tiếp. Tôi còn đang chuẩn bị thông báo cho anh. Sao, cuối tuần thì thế nào?"Harry giật giật những ngón tay cầm đũa thần, nhìn Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật hơi hơi lui về phía sau từng bước, nhìn cặp mắt luôn tỏ ra bình tĩnh kia lóe lên một thoáng kinh hoảng, nhìn thân thể mập mạp hơi hơi run rẩy, đống thịt mập ú rung rung làm Harry cảm thấy dạ dày có chút cuộn lên.Anh chậm rãi thu đũa thần trở lại cổ tay áo, không buông tha từng động tác và phản ứng nhỏ nhất của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, lui về phía sau một chút, lại khiến người đối diện không thể khống chế nắm thật chặt đũa thần.Mở tay ra, sức ép pháp thuật lan tràn không kiềm nén, đè xuống nỗi xúc động mang màu sắc bạo ngược đang kêu gào trong đầu, Harry nhìn kẻ sắc mặt trắng bệch trước mặt, mỉm cười."Bây giờ, giải quyết chuyện của tôi trước! Tôi nói tôi – tìm! Được! Ông ấy!..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store