ZingTruyen.Store

Nuoc Mat Vo The Than

Toàn thân đau nhức, cô chật vật ngồi dậy, nhưng không thể đi... Bởi vì, thật sự là đau quá, đau thể xác, đau tâm hồn... Mà anh xé rách thân thể của cô, xé rách tấm lòng cô. Cô yêu anh nhiều như thế, sao anh không hiểu? Sao anh không tin? Đến hơi thở của cô, anh cũng thấy ghê tởm. Cô vô lực nhắm cặp mắt của mình lại, lông mi thật dài đã sớm ướt đẫm, trên gương mặt tái nhợt, không còn sự sống, mơ hồ thấy có thứ trong suốt, mọi thứ rất mông lung...

Cô co rụt thân thể lại, toàn thân bị đông cứng, thân thể tím xanh, chằng chịt vết hôn tóe máu,  thậm chí ngay cả chăn mền cũng không có người đắp lên cho cô, trên chiếc ga trải giường trắng tinh, là một vết máu nhìn thấy giật mình, xấu hổ...

Cô khó chịu ôm lấy bụng mình, bờ môi bị cắn loang lổ dấu răng có thể nghe ra giọng cô yếu ớt: " Mẹ...mẹ.." - Dĩ Anh cô nhớ mẹ, ngay lúc này, cô thật sự cần có mẹ ở bên, cần mẹ là chỗ dựa vững chắc cho tâm hồn cô. Bởi tâm hồn cô đã bị vùi dập, vây bẩn do chính người đàn ông cô yêu hành hạ. Anh tàn nhẫn đối xử bất công, thờ ơ với cô như thế...trong khi cô thật sự yêu anh, yêu rất nhiều! Càng nghĩ, càng chua xót, cô vô lực nằm xuống giường, đôi mắt nhìn khoảng không thanh vắng, im lặng...

3 ngày sau, cô tỉnh dậy, mọi thứ vẫn thanh tĩnh như vậy...Cô ngồi dậy, cảm giác đau nhói giữa hai chân, anh thật sự xé rách cô, mà lạc hồng trên giường thì chế nhạo lớn nhất với cô, cô không có quên lúc anh tàn nhẫn chiếm hữu, không quên những lời nói như con dao sắc nhọn đâm nát trái tim cô, không quên hình bóng tàn khốc, lạnh lùng, vô tâm của anh khi bắt cô uống thuốc tránh thai... Sao mà quên được chứ? Cô yêu anh như thế, nhưng anh lại đối xử như vậy, có chết cô cũng không thể quên, mãi mãi không! Nghĩ tới câu nói kia, tầng màng kia của cô làm bao nhiêu tiền, anh biết rất rõ ràng, biết rất rõ ràng, cô không có, cô vẫn trong sạch, vẫn trong trắng, là xử nữ, nhưng sao anh không tin?

Đứng lên, cô thậm chí chỉ đi một bước, đôi chân đau mỏi lại khụy xuống, cô ngã ngồi ở trên giường, cô cắn môi của mình, cắn chặt, dường như phần môi đã tóe ra máu đỏ, giữa hai chân đều đau nhói khó nói lên lời.

Cô mở tủ treo quần áo ra, lại bi ai, đau xót phát hiện, nơi này đến một bộ quần áo của cô cũng không có, cô nhìn thân thể của mình, có phải đến một bộ quần áo cũng không nguyện ý cho cô mặc? Anh không chuẩn bị quần áo cho cô, không quan tâm cô...

Cửa truyền đến tiếng gõ, cô vội vàng kéo chăn mền bao lại chính mình.  

"Thiếu phu nhân, tôi vào nhé?"- Nói xong, cửa bị đẩy ra, một người giúp việc tiến vào, cô ấy có chút kỳ lạ nhìn Dĩ Anh, sau đó lấy ra một bộ đồ đặt lên giường.

"Thiếu phu nhân, cái này là thiếu gia để cho tôi đưa cho cô..." Cô ấy lại ngẩng đầu nhìn cô gái hốc mắt sưng đỏ, khuôn mặt đáng thương, chắc hẳn đêm qua, nhất định thiếu gia rất thô bạo, tàn khốc.

" Cảm ơn"

Cửa phịch một tiếng đóng lại, Dĩ Anh mới cúi đầu xuống, trong mắt lại tụ tập một đám sương mù, anh thật sự là không giờ khắc nào không nhục nhã cô, không làm tổn thương cô. Một thân quần áo nữ giúp việc, một thân phận nữ giúp việc. Cô là tiểu thư, là con nhà quý tộc, cô gả cho anh, để làm người giúp việc sao?  Cũng đúng, anh đang cảnh cáo cô, cô vĩnh viễn không phải là vợ của anh, mà chính là người giúp việc của anh, là người ở của nhà anh.      

Run rẩy cầm bộ quần áo, cô mặc ở trên người mình, một gương mặt vô cùng thanh lệ, lúc này cũng không tiếp tục vui vẻ, có lẽ, cho tới bây giờ cô chưa từng vui vẻ dù chỉ một lần!             

Đi ra ngoài, giữa hai chân vẫn còn đau đớn đêm qua, toàn thân đau nhức mệt mỏi, lúc nào cũng có thể cho cô nghĩ đến, đêm qua, người đàn ông kia tàn nhẫn đối đãi với cô như thế nào.

"Thiếu phu nhân, về sau tất cả việc nhà đều do cô tới làm, cái này là thiếu gia ra lệnh "-Nữ giúp việc đâu ra đấy mặt không thay đổi nói, đến nữ giúp việc nơi này cũng đều không có coi cô thành chủ nhân.

Dĩ Anh không nói gì, chỉ biết im lặng.Cô ta  cô gọi cô là thiếu phu nhân, thế nhưng, cô giống sao? Trong hoàn cảnh này, cô không phải phu nhân, không phải vợ anh, mà là nữ giúp việc, anh chỉ coi cô là người giúp việc nhà anh. Cô nhếch miệng, nụ cười đau khổ, cô xác định được thân phận của mình, vậy thì làm việc thôi, không còn gì chối cãi...

Chết lặng gật đầu một cái, cô nâng thân thể vô cùng nặng nề, bắt đầu sinh hoạt, cô ở chỗ này, thậm chí, đến người giúp việc cũng không bằng...Cô nắm chặt tay đỏ rực của mình, không ngừng xoa nắn, hi vọng như vậy có thể cho mình thêm ấm một chút...

Trên dưới hai tầng biệt thự sang trọng, cô ròng rã bận bịu đã hơn nửa ngày, cô làm việc nhà, giặt giũ quần áo cho anh, mãi mới có thể nghỉ ngơi một chút, cô nhìn căn biệt thự cực lớn, lớn chỉ để cho cô cảm giác trống rỗng, cảm giác sợ hãi, tủi nhục.

Đây chính là tân hôn của cô...

Đột nhiên, cửa có một tiếng vang rất nhỏ, thân thể của cô cứng đờ theo bản năng, vừa định muốn ra mở, cũng đã nghe được tiếng Tần Phong vang lên, lạnh thấu xương:

"Thế nào, không muốn nhìn thấy tôi à? Giết bạn thân chỉ vì muốn chiếm đoạt tôi, cô thật độc ác! Bộ mặt cô thật khó ưa, lấy được tôi thì cô phải sung sướng chứ?"- Mỗi câu mỗi chữ anh nói, đều khiến cô đau thấu xương, cô ở trong mắt anh, ngoại trừ hung thủ giết người, cái gì cũng không có, cũng không tốt!

"Em không, em không giết Mạn Ly, xin anh đừng nói thế, xin anh đấy!"-Môi của cô nhẹ nhàng khép mở, sau cùng chỉ cười khổ một tiếng, có phải cô nói gì đều không quan trọng hay không, nói gì anh cũng không tin bởi vì không có bất kỳ người nào sẽ tin tưởng, bọn họ đều tưởng rằng cô hại chết Mạn Ly, giết chết người anh yêu!

" Chát!"- Anh tát cô, cái cằm bị nâng lên, cô thậm chí có thể nghe được cằm mình truyền đến tiếng cạch, xương cằm như sắp vỡ vụn ra. Anh gần như muốn bóp nát cằm cô, bóp nát trái tim cô,cô ngẩng đầu, thấy được trong mắt Tần Phong tức giận đầy khát máu, còn có loại hận ý, căm thù, không che dấu.

Anh hận cô, hận tới cực điểm.

" Cô dám cãi lời tôi? Được, vậy thì xem tôi hành hạ cô như nào!" Anh cười lạnh một tiếng, trợn mắt quát cô, mà thân thể Dĩ Anh đột nhiên run rẩy sợ hãi, trên mặt vô cùng tái nhợt.

"Cô không được quên, tôi cưới cô, cô phải cung cấp thân thể của mình cho tôi. Bất cứ lúc nào tôi muốn, cô phải cho! Lên phòng!"- Anh quát lớn,  anh hiểu được sợ hãi trong mắt cô, trên mặt và ý cười càng thêm lạnh một chút, quả nhiên anh không thích hợp cười, quả nhiên là tàn nhẫn vô cùng.

Nhất là khi anh hận người, anh nhất định sẽ để họ là cái xác không hồn, nhất định sẽ phá hủy!

Dĩ Anh chỉ nhẹ nhàng đóng hai mắt một chút, dưới dung nhan tái nhợt không màu, rơi xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, cô đi vào theo phía sau anh, bước chân của cô rất nặng, rất nặng, mà hai mắt đẫm lệ mông lung, cô đau khổ phát hiện, bọn họ rõ ràng gần nhau như thế, nhưng cô lại không cách nào bắt anh lại, không có cách nào chiếm hữu trái tim anh, thậm chí, đến góc áo của anh, cô cũng không dám động, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ quan tâm anh. Bởi, cô không xứng...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store