ZingTruyen.Store

Nu Ton Chi Sung Phu

TÁC GIẢ: Bổ Hứa Hồ LaiNGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)EDITOR: YUMIAO

________

Buồng trong an an tĩnh tĩnh, A Nguyễn cũng không biết Ngụy Mẫn tiến vào khi nào, chỉ cảm thấy trên người đột nhiên nặng hơn, đã bị nàng ôm cả người và chăn vào trong lồng ngực.

A Nguyễn hoảng sợ, quay đầu nhìn Ngụy Mẫn, trong ánh mắt không tự giác mang theo một chút u oán.

Ngụy Mẫn thấy thế thì mỉm cười, sợ chọc A Nguyễn đến nỗi hắn thẹn quá thành giận, vội đem mặt chôn trên cổ hắn.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp, mang theo hơi nước ướt át, mùi thơm của cơ thể thấp thoáng như có như không, quyến rũ đến nối xương cốt Ngụy Mẫn phát ngứa.

Chóp mũi nàng cọ cọ lên cổ A Nguyễn, ngữ khí vừa thấp vừa nhẹ, ở bên tai hắn nhẹ nhàng bật hơi, "A Nguyễn thơm quá."

A Nguyễn cười, sợ nhột rụt rụt cổ, sau đó mới đáp lại ngẩng đầu hôn lên khóe miệng Ngụy Mẫn một cái, đôi mắt sáng lấp lánh giơ tay hỏi nàng:

—— không đọc sách nữa à?

"Hôm nay càng muốn xem A Nguyễn." Ngụy Mẫn cúi đầu ngậm lấy cánh môi A Nguyễn, nhẹ nhàng mút hôn. Thầm nghĩ Vệ phu tử lo lắng không phải không có đạo lý, ôn hương nhuyễn ngọc thật là làm người ta không thể kháng cự.

Khuôn mặt A Nguyễn tuy hồng, lại khó được không ngượng ngùng thẹn thùng, mà cong đôi mắt, lớn mật nhiệt tình duỗi tay ôm cổ Ngụy Mẫn, chủ động đón lấy nụ hôn ngọt nị triền miên này của nàng.

Ngụy Mẫn có chút thụ sủng nhược kinh, nhịn không được cắn một ngụm lên môi dưới của hắn, hô hấp cũng nặng hơn vài phần.

"A Nguyễn, chàng cố ý có phải không?" Sau khi hôn xong, trán Ngụy Mẫn chạm vào trán A Nguyễn, chóp mũi cọ chóp mũi hắn, tay chui vào trong quần áo hắn.

Mấy trận mưa thu qua đi, nhiệt độ không khí đã chậm rãi hạ xuống, sáng sớm và ban đêm vẫn có chút lạnh.

Trước khi Ngụy Mẫn vào đã rửa tay bằng nước lạnh, hiện giờ hơi lạnh bàn tay đụng vào da thịt ấm áp của A Nguyễn, kích thích hắn rùng mình một cái, không tự giác né tránh.

Giường cũng chỉ lớn như thế, huống chi cả người A Nguyễn đều bị Ngụy Mẫn bao phủ dưới thân, căn bản không có chỗ trốn.

Ngụy Mẫn biết tay mình lạnh, không chạm vào bụng hắn, chỉ dán ở sau eo hắn, ngón cái ở trên eo sườn hắn vuốt ve.

Ngụy Mẫn nghiêng đầu mặt dán lên thái dương A Nguyễn , răng môi nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mượt mà của hắn, mơ hồ nói: "A Nguyễn vẫn còn gầy quá đi, trên eo không có tí thịt nào."

A Nguyễn nghe nàng lại nói chuyện này, khó  được tính trẻ con dẩu dẩu miệng, sau đó kéo tay nàng xuống, giống như là đang giận dỗi, cầm tay Ngụy Mẫn ấn ở chổ đó, để nàng sờ chổ có thịt.

Ngụy Mẫn không nhịn được, phụt một tiếng bật cười, "Cũng chỉ có chổ này không cộm tay."

Sợ thật sự chọc trúng vảy ngược của A Nguyễn, Ngụy Mẫn cảm thấy thỏa mãn thì dừng lại, kéo người vào trong ngực, ngón tay sờ sờ dái tai bị mình mút hồng của hắn , nghiêm túc nói: "Đều nói người có dái tai đều là người có phúc khí, A Nguyễn chàng gả cho ta, chứng minh ta có được phúc tinh là chàng, về sau sẽ phúc khí tràn đầy."

A Nguyễn cũng giơ tay sờ sờ lỗ tai mình, mỉm cười.

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, dây buột trên người A Nguyễn không biết khi nào bị người mở ra, thẳng đến khi vạt áo bị mở rộng, A Nguyễn mới phản ứng lại.

Ngụy Mẫn cúi đầu đặt từng cái hôn trên những chổ phấn hồng bị lộ ra ngoài, giọng nói cũng mang vẻ ám chỉ, "Chổ này của A Nguyễn cũng trơn mềm như tai của chàng vậy."

"......" Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, dây buột trên người A Nguyễn không biết khi nào bị người mở ra, thẳng đến khi vạt áo bị mở rộng, A Nguyễn mới phản ứng lại.

Ánh nến đầu giường vẫn còn sáng, ngọn đèn dầu lay động, rọi lên gương mặt ngại ngùng của A Nguyễn.

Hắn duỗi tay hơi hơi che trước ngực, mím môi, ngón tay chỉ chỉ giá cắm nến.

Ngụy Mẫn biết A Nguyễn ở trên giường từ trước đến nay da mặt đều rất mỏng, hôm nay có thể làm được tới bước này, e là bởi vì đã lâu nàng chưa từng mật với hắn.

Ngụy Mẫn không nghĩ tới A Nguyễn đã làm tới nước này vậy mà vẫn còn ngượng ngùng đến thế, quyết đoán xuống giường thổi tắt đèn.

Sau đó chân dài một mạch bò lên trên giường, một lần nữa đè A Nguyễn dưới thân.

Có lẽ là bóng tối đã che khuất đi sự ngượng ngùng vốn có, A Nguyễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, chủ động đón ý nói hùa hôn Ngụy Mẫn.

Đôi mắt khi nhìn không rõ cảm giác càng thêm mẫn cảm, bốn cánh môi dán vào nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau triền miên tới lui. Trung y của A Nguyễn bị Ngụy Mẫn kéo ném xuống cuối giường, cánh tay trần trụi ôm cổ Ngụy Mẫn.

Hai thân thể vuốt ve mơn trớn chặt chẽ, chậm rãi dâng lên xúc cảm cao trào.

Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi A Nguyễn có chút tê dại, hắn ngẩng cổ há mồm thở dốc, ánh mắt mê ly.

Môi Ngụy Mẫn di chuyển từ cổ dần xuống thân thể A Nguyễn, khi đi ngang qua hầu kết tinh xảo , đầu lưỡi cũng nương theo quỹ đạo động tác của hắn liếm một ngụm, hơi hơi ngậm lấy.

A Nguyễn cứ như con mồi bị cắn mạch máu, ngón tay cuộn tròn nắm lấy khăn trải giường dưới thân, vừa muốn động nhưng cũng không dám động, giọng nói khó có thể ức chế phát ra vài tiếng kêu giống như rên rỉ.

Chỉ khi ở trên giường mới có thể làm A Nguyễn phát ra âm thanh giống như người bình thường. đồng thời cũng chỉ có Ngụy Mẫn mới có thể nghe được thứ thanh âm ngọt ngào này của A Nguyễn.

Mỗi lần A Nguyễn phát ra âm thanh hắn đều hơi ngượng ngùng, trong thẹn thùng cũng lộ ra chút khẩn trương.

Hắn vừa bởi vì âm thanh mà mình phát ra mà kinh ngạc, vừa cảm thấy người câm phát ra tiếng, khẳng định không dễ nghe, sợ phá hỏng khoảng thời gian vui vẻ của hai người.

Tay Ngụy Mẫn vỗ trên chiếc cổ thon dài của hắn, ngẩng đầu hôn hôn miệng của hắn, " Nghe rất hay."

A Nguyễn ngoan ngoãn dịu dàng hôn đáp lại

Tay Ngụy Mẫn cũng gia tăng theo nụ hôn này, càng thêm không thành thật.

Quần lót không biết từ khi nào đã cởi tới đôi chân hơi cong của A Nguyễn.

Ngụy Mẫn chống thân mình ngồi trên người hắn, vùi đầu ở trước ngực hắn, miệng chăm sóc hai chiếc màu hồng phấn kia.

Ngụy Mẫn tiên lễ hậu binh hôn lên vật nhỏ an tĩnh kia, sau đó há mồm ngậm lấy, cánh môi dán hắn da thịt, răng khẽ cạ qua một vòng nhũ hoa, nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi cố ý vô tình hơi chạm qua đầu nhũ.

Đầu lưỡi thô ráp từ nơi mẫn cảm đó lướt qua, mang theo trận ngứa ngáy tận xương khó chịu, kích thích làm cho A Nguyễn ngẩng cổ, tay muốn chống cự còn đang nghênh đón trên vai Ngụy Mẫn, không biết là nên đẩy nàng ra hay là ôm nàng vào lòng.

Ngụy Mẫn nghe thấy thanh âm động tình của A Nguyễn, hô hấp càng thêm nặng, bản thân cũng dâng lên phản ứng, khát vọng muốn để thứ ấm áp ướt át đó của A Nguyễn cho vào trong cơ thể, yêu thương hắn một phen thật tốt.

Ngụy Mẫn duỗi tay, cầm lấy quần lót đang treo ở đôi chân cong của A Nguyễn kéo xuống, tay sờ sờ thân dưới của hắn.

Tiểu A Nguyễn có vẻ như hơi sợ hãi, ở trong lòng bàn tay nàng run run rẩy rẩy, thậm chí còn khóc ra, thấm ướt lòng bàn tay của nàng.

Ngón tay Ngụy Mẫn nhẹ nắm lại liền nghe thấy thanh âm A Nguyễn khó nhịn hút khí, trong sung sướng lộ ra vẻ khó mà nhịn nổi.

Ngụy Mẫn yêu thương thả nhẹ sức lực, ngựa quen đường cũ sờ loạn trên dưới.

Ngụy Mẫn ngồi quỳ ở giữa hai đùi A Nguyễn, cứ như vậy nhìn chổ đó của hắn đứng thẳng lên, dùng tay phục vụ cho hắn, A Nguyễn xấu hổ cả mặt đỏ bừng, đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại với nhau.

Tay Ngụy Mẫn dùng một chút lực, A Nguyễn liền muốn thu hai chân lại, đáng tiếc ở giữa là nàng, chân dù đóng thế nào cũng không đóng lại được, chỉ có thể kẹp lấy eo nàng.

Một bàn tay Ngụy Mẫn vỗ về chiếc đùi trắng nõn của A Nguyễn, một bàn tay nắm lấy nơi đó của hắn nơi đó cử động lên xuống, nghe thấy âm thanh thở dốc của A Nguyễn, bản thân nàng cũng sắp kìm không được nữa nắm chặt đùi hắn, nghĩ như vậy cũng lập tức đem hắn ấn xuống.

Nhưng đại phu nói, chuyện phòng the không thể quá mức thường xuyên, nàng chỉ muốn cho A Nguyễn ra một lần.

Không bao lâu, nơi đó của A Nguyễn run run rẩy rẩy cử động một chút, một cổ sền sệt ướt át dính đầy lòng bàn tay của Ngụy Mẫn.

Thừa dịp lúc Ngụy Mẫn lấy khăn lau tay, A Nguyễn dùng cánh tay che khuất đuôi mắt đỏ bừng ướt át của mình, ngực cũng vì thở hổn hển mà phập phồng lên xuống.

Ngụy Mẫn chưa cho hắn thời gian nghỉ ngơi gì, sau đó, tay xoa lên chổ thịt trên mông của A Nguyễn, dùng chổ ướt át của mình ma sát vuốt ve lên chổ vừa mới phóng thích của hắn.

Lông ***  vuốt ve mang theo chút ngứa, không bao lâu sau, chổ đó của A Nguyễn mới vừa nghỉ ngơi lại bị Ngụy Mẫn đánh thức, nhiệt huyết ngẩng đầu, tìm kiếm chỗ ấm áp ướt át kia khắp đất trời.

Ngụy Mẫn không chút khách khí cầm lấy tiểu A Nguyễn nuốt vào trong thân thể mình, thoải mái thở dài một cái, sau đó bắt đầu vận động một cách có quy luật.

Ngụy Mẫn cầm lấy cánh tay che trên mặt của A Nguyễn kéo xuống, ngón tay theo cổ tay của hắn đi xuống, xuyên qua khe hở năm ngón tay đan vào nhau, mười ngón tay đan chặt ấn lên trên đỉnh đầu của hắn.

Miệng ngậm lấy môi A Nguyễn, đem tất cả thanh âm nịnh tai của hắn nuốt xuống.

Ngụy Mẫn khắc chế hai lần, đành buông tha A Nguyễn.

Đứng dậy múc nước ấm trong nồi ra, lau qua một lượt cơ thể đầy mồ hôi của  A Nguyễn.

Chờ đến khi ôm được người vào trong ngực, Ngụy Mẫn mới hôn đỉnh đầu A Nguyễn nói: "Chúng ta còn trẻ, không cần gấp gáp sinh con, ta cũng không muốn chàng trở nên vất vả như vậy."

Ngụy Mẫn là đang giải thích với A Nguyễn nguyên nhân mấy ngày nay bản thân không cùng hắn làm chuyện đó.

A Nguyễn trong lòng ngọt liệm, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.

Ngụy Mẫn muốn chuyên tâm thi Trạng Nguyên, nếu bản thân mình hiện tại có con cơ thể sẽ rất nặng nề, nàng chắc chắn sẽ phân tâm lo lắng cho hắn không ngừng, tới sinh hoạt bản thân mình còn không lo nổi nhất định cũng sẽ không chăm sóc tốt được cho nàng.

A Nguyễn nghĩ, em bé vẫn là không vội thì hơn, hết thảy đều phải lấy việc thi khoa cử của Thê Chủ làm trọng.

Cuộc sống mỗi ngày của Ngụy Mẫn vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa thư viện và Thanh Hòa thôn, thời gian bỗng chốc trôi nhanh hơn rất nhiều, trong nháy mắt lúa nước trong ruộng đều đã nặng trĩu rũ đầu, cũng đã tới kỳ thi mùa thu.

Lúc trước Ngụy Mẫn đã từng nói qua với A Nguyễn, khoa cử chỉ tổ chức vào các năm mão, ngọ và dậu, mỗi ba năm một lần, còn gọi là thi hương. Mà thi hương là được cử hành vào mùa thu tháng tám, chỉ có tú tài có thể tham gia.

Ngụy Mẫn vốn là tú tài thi đậu vào ba năm trước, lúc ấy nàng là bởi vì cha Ngụy qua đời mới không tham gia thi hương.

Kỳ mùa thu được chia thành ba ngày, phân biệt là ngày chín, ngày mười hai và ngày mười lăm tháng tám, cuộc thi được tiến hành tại trường thi ở Tỉnh Thanh Bình.

Ngụy Mẫn hôm nay đến thư viện mục đích chính là muốn xem thử mình sẽ thi vào ngày nào, nếu được thì có thể đến trường thi trước.

Từ Thanh Hòa thôn đến Tỉnh Thành tới lui đại khái phải tốn ba bốn ngày, mà cuộc thi yêu cầu phải đến trước một ngày trước ngày thi, Ngụy Mẫn cần phải chuẩn bị thật sớm.

Mùa thu vốn nhiều mưa, khi Ngụy Mẫn ra ngoài trời vừa mới sáng, cũng không nhìn ra chút dấu hiệu nào là trời sẽ mưa, mà chờ đến khi nàng xem xong thời gian thi từ chổ Vệ phu tử ra ngoài, sau khi nói vài câu với mấy người cùng thư viện xong, hàng triệu hạt mưa cứ như vậy không hề báo trước mà đổ xuống ào ạt.

Ngụy Mẫn đứng ở cửa thư viện, nhìn người trong màn mưa hoặc dầm mưa đi trước, hoặc bước lên xe ngựa, nghĩ xem bản thân mình nên trở về thế nào.

Trận mưa này quá đột ngột, người không mang dù như Ngụy Mẫn nhiều vô số kể. Mọi người ngươi với ta ta với ngươi đứng ở mái hiên, mồm năm miệng mười oán giận.

Có mắng ông trời không chiều lòng người, đã sắp thi hương, cũng không biết trận mưa này phải kéo dài thêm mấy ngày nữa.

Có oán trách nếu mình không lãng phí buổi tối trước khi thi hương này thì nàng ta đã có thể xem nhiều thêm vài thứ nữa.

Ngụy Mẫn cũng không cùng mấy người đó nói chuyện với nhau, cứ đứng ở dưới mái hiên, lẳng lặng ngắm mưa.

Trưa hôm nay lúc nàng trở về nói với A Nguyễn cứ về trước, nếu hắn đợi không được mình thì cứ chạy về thôn mà đợi.

Mưa lớn như vậy, thân thể hắn lại kém, đừng lại để bản thân mình đông lạnh.

Trong lúc Ngụy Mẫn muốn đi vào tìm Vệ phu tử mượn dù, đã thấy bên cạnh có người nhẹ nhàng kéo lấy góc áo nàng.

Ngụy Mẫn sửng sốt, hơi hơi nghiêng đầu đã thấy trước mặt không biết từ khi nào xuất hiện một nam tử đang đứng.

Nam tử kia so với A Nguyễn hơi thấp hơn, mới đến ngực nàng, Ngụy Mẫn cúi đầu mới nhìn thấy hắn......

Lê Thanh hôm nay ra ngoài có chút muộn, thư đồng hầu hạ bên cạnh hắn là một người có tính tình cẩn thận, thường xuyên chuẩn bị dù, hôm nay vừa lúc có thể lấy ra dùng.

Hắn cách rất xa đã thấy trước cửa thư viện có rất nhiều người đang trú mưa, chen chút ở bên nhau, cứ như mấy con vịt mà quản gia nuôi ở hậu viện, ồn ào làm cho người ta phiền chán, cứ như sợ người khác không biết các nàng qua mấy ngày nữa sẽ thi hương vậy, trong lời nói mười câu đã có tám câu đang nói tới việc này.

Lê Thanh bĩu môi, cùng thư đồng đang đứng cạnh cửa đi ra ngoài.

Xe Ngựa trong phủ ở xa, người trước cửa lại nhiều người, trong lúc nhất thời Lê Thanh đứng ở cửa chờ. Thư đồng cầm ô đi ra ngoài kêu xe ngựa, Lê Thanh đứng ở cạnh cửa chờ hắn.

Đúng lúc này, Lê Thanh liếc mắt một cái đã thấy Ngụy Mẫn khác biệt với đám người ồn ào kia. Người trước người màn mưa, phía sau đám người, hàng mi dài của nànghơi rũ, trường thân ngọc lập, an tĩnh đứng ở đó, dường như tự tách biệt cho mình một mảnh trời đất riêng biệt.

Tim Lê Thanh vô tình đập nhanh hơn, trộm liếc mắt một cái, sợ bị phát hiện lại nhanh chóng rũ xuống mi mắt.

Khi thư đồng đến, đã nhìn thấy một bộ dáng thẹn thùng của công tử nhà mình, không khỏi sửng sốt, "Công tử?"

Lê Thanh vẫn chưa hoàn hồn, "Hả?"

"Phải về thôi", thư đồng chỉ chỉ xe ngựa phía trước, nói: "Xe ngựa tới rồi."

Lê Thanh lúc này mới đột nhiên hồi  lại, mắt nhìn xe ngựa, lại nhìn Ngụy Mẫn bên cạnh, cắn cắn môi, dậm dậm chân ra quyết định nào đó.

Ngụy Mẫn vẫn còn chưa xuống, A Nguyễn nhìn thấy nàng môi mỏng hơi kéo lên, đôi mắt hơi thất thần, cảm thấy có chút ngứa.



Hắn chộp lấy dù trong tay thư đồng, nói: "Ngươi chờ ta một chút." Nói xong cũng không quay đầu lại đi về phía một nữ nhân .

Cho nên lúc này mới xuất hiện một màn Ngụy Mẫn bị người ta kéo tay áo này.

Ngụy Mẫn cúi đầu, sau đó lui một bước, mới nhìn thấy người trước mặt mới đến, hỏi: "Có việc gì à?"

Lê Thanh khẩn trương nắm chiếc dù trong tay, không biết nên noi gì liền hỏi, "Ngươi không đem dù à?"

Ngụy Mẫn: "......" Nàng nếu có mang dù còn phải đứng ở chỗ này chắc?

Sau khi Lê Thanh hỏi ra miệng cũng ý thức được mình đã hỏi một câu rất vô nghĩa, xấu hổ đỏ mặt, giơ tay chỉ vào xe ngựa cách đó không xa, nói: "Ta, nhà ta có xe đến đón ta, nếu không thì cái dù này ngươi cứ cầm lấy đi?"

Nói xong cũng đem dù đưa tới trước mặt Ngụy Mẫn.

Ngụy Mẫn rũ mắt nhìn dù trong tay hắn, không nhận lấy, ngẩng đầu nhìn sang chiếc xe ngựa Lê Thanh vừa chỉ.

Trước khi mắt Ngụy Mẫn nhìn thấy xe ngựa, ánh mắt đã bị một hình bóng thân thuộc trong mưa  hấp dẫn, không khỏi giật mình tại chỗ.

A Nguyễn?

Lê Thanh chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được Ngụy Mẫn nên đến đưa dù cho hắn, ngẩng đầu đã thấy nàng đang nhìn sang một phương hướng khác, đành phải vòng qua đi theo, nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.

Đó là ai?

Ngụy Mẫn thấy A Nguyễn sau khi thấy nàng thì dùng mái dù đè thấp xuống che khuất mặt mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, cúi đầu nhìn người có vẻ mặt tò mò đang đứng bên cạnh, tức khắc đã hiểu.

Ngụy Mẫn không nhận lấy dù trong tay Lê Thanh, nhưng vẫn cảm tạ ý tốt của hắn, nói: "Phu lang ta tới đón ta rồi."

Nói xong thì lập tức bước nhanh về phía người trong mưa, ánh mắt A Nguyễn vẫn luôn trộm nhìn phương hướng của Ngụy Mẫn, thấy nàng mắc mưa thì chạy nhanh chạy chậm hai bước đến đón, cầm dù che lên đỉnh đầu nàng.

Ngụy Mẫn một tay kéo A Nguyễn vào trong lòng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu hắn, cười hỏi hắn, "Sao chàng lại đến đây?"

A Nguyễn mím môi, trộm hướng mái hiên hạ nhìn thoáng qua, nghĩ thầm nếu mình lại tới muộn thêm chút nữa, các người có phải sẽ tặng dù định tình luôn không......

Thư đồng đợi trong chốc lát vẫn không thấy công tử quay lại, liền chủ động qua tìm, nhìn thấy miệng Lê Thanh bẹp miệng kéo xuống, bộ dáng vô cùng đáng thương, lo lắng hỏi: "Công tử?"

Lê Thanh đáng thương vô cùng quay đầu lại, không đầu không đuôi nói một câu, "Nàng đã có phu lang mất rồi." Tình yêu vừa mới kịp nảy mầm, đã cứ vậy mà úng nước, ngâm trong nước lạnh ơi là lạnh.

————

Tác giả có lời muốn nói: 

Sân Khấu Nhỏ:

A Nguyễn: ( ngoan ngoãn ) có một bộ phim truyền hình tên là bạch xà truyện

Ngụy Mẫn: ( khẩn trương ) ta không muốn dù của hắn, ta cũng nói ta có phu lang rồi

A Nguyễn: ( ngoan ngoãn ) nàng có phu lang cùng với chuyện nàng không cần dù thì có liên quan gì không?

Ngụy Mẫn: _(:зゝ∠)_ ( xin hỏi phu lang ghen thì phải dỗ thế nào đây? )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store