Nu Tac
Chap 4: Dọn nhàSau ngày chủ nhật là sáng thứ 2 đầu tuần, Nhi thức dậy rất sớm, vì ko biết nấu ăn nên Huy đã phải phục vụ cho cô. Việc mà Nhi làm chỉ vẻn vẹn là chỉnh lại tư trang cho anh. Cô cứ nhìn bộ vest của anh rồi nghĩ vớ vẩn. Huy chỉ lắc đầu- Đừng làm việc gì quá sức.Nhi ko nói mà cô chỉ gật đầu cười tươi cho qua chuyện. Anh mặc kệ, bỏ cô lại ở nhà rồi trốn đi làm. Buổi trưa, anh về trễ. Ăn xong anh lại xoa đầu Nhi rồi mặc áo chuẩn bị đi tiếp. Cô đưa nước cho anh- Sao anh lại về trễ thế? - Nhi nói hơi trầm- Có việc - Anh lạnh lùng cầm li nước- Có mệt lắm ko? Hay đừng đi nữa? - Cô lo lắng soi người anhAnh chỉ cười nhẹ, đặt tay lên 2 vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô:- Ko làm việc lấy gì cho cô ăn đây?- Thì tôi sẽ ko ăn nữa - Nhi quyết tâmAnh hơi nhướng mày vẻ ngạc nhiên rồi xoa xoa đầu cô- Chỉ giỏi cái miệng - Anh lạnh lùng xoa đầu côNhi hơi hơi thất vọng cúi gập mặt xuống- Đc rồi. - Anh ko nói gì rồi đi trướcMặc dù ko muốn nhưng cô cũng ko ngăn. Có lẽ là ko ngăn đc, ko thể ngăn. mà cũng là vì cô ko muốn ngăn cản anh đi làm mặc dù biết sẽ rất buồn nếu chỉ có mình cô. Cô chỉ cười nhẹ chào anh rồi một mình ở nhà mà ko biết làm gì. Mở cửa sổ đón nắng mới, , nhi nở ra 1 nụ cười rạng ngời - Kì Nam trước khi đi đã nói "một nụ cười là 10 than thuốc bổ" mà ^^! - Cô tự nhủĐến tối anh vẫn chưa về. Cô ngồi đợi mà trong lòng cảm giác ko ổn nhưng lại ko biết làm gì ngoài đợi. Mệt quá nên Nhi đã ngủ quên. Rồi khuya, khuya thật khuya, anh mới về. Anh bật đèn điện thì thấy cô đang an phận trên chiếc sofa dài. Cởi chiếc áo khoác ngoài đầy máu ra, anh lại gần nhìn Nhi ngủ. Hơi thở của cô có vẻ gấp gáp. Khẽ thở dài, Huy nhấc bổng cô lên, anh nhẹ nhàng đưa cô lên phòng. Mọi động tác của anh thật nhẹ nhàng, cô khẽ lật người mở nhẹ đôi mắt- Anh vừa đi đâu thế? Sao trên người anh có mùi lạ vậy? - Ngủ đi - Anh vừa ôm cô vừa nói, nhẹ thôi nhưng thật ấm áp (đối với cô)Được ở trong đôi tay to lớn của anh, Nhi rất vui. Cô cười ra mặt. Huy ôm Nhi mà cảm giác ko xi nhê gì.- Ăn gì chưa? - Trông anh chẳng có cảm giác gì là lo lắng cả nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp- Chưa ^^! - Cô cười cười định chợp mắt thì bị anh cắt ngang.- Thức đi - Anh đổi hướng. Cô hơi hơi ko hiểu------- Huy là chuẩn nhất ^^! - Cô cười tươi- Đồ ngốc. Ko pải đâu - Anh bác bỏ ý kiến trên 1 cách trắng trợn.- Hì Hì. Cám ơn vì lời khen - Nhi cười hì- "Ít ra anh ấy cũng lo lắng cho mình" - Cô nghĩ(Đính chính lại, lúc trước anh giải thích cho cô sai nghĩa của từ "ngốc" => cô đã bị lừa 1 cách ngoạn mục. Nhưng mà cô vẫn vô tư mà sống. Mà cũng chẳng hại ai cả).Anh thấy buồn cười vì điểm dễ thương đó của cô. Cô cười tươi như hoa tươi đang nởNhi tiếp tục luyên thuyên, hết chuyện này cô lại nhảy sang chuyện khác, mặc dù hơi phiền nhưng anh ko muốn làm lớn. Có thể anh biết rõ nếu làm lớn sẽ làm cô thất vọng và đôi mắt đẫm nước của cô (trong tưởng tượng)Đợi 1 chút cô mới nhận ra Huy làm đồ ăn rất ít, chỉ đủ cho khoảng 1 người ăn. Cô hơi khó hiểu hỏi lại anh:- Sao anh làm ít thế? - Tôi ko đói - Anh chẳng tí cảm xúc- Nhưng... - Ăn đi - Anh cắt ngang, đưa chén đũa cho cô rồi đi lấy nước.Nhi khẽ nhăn mặt- Chỗ này thì tôi ăn ko hết.- Ko hết thì vứt đi - Anh uống nước rồi vào phòngVà bây giờ cô đã hoàn toàn thất vọng (như anh tưởng tượng)- ko có anh thì ăn làm sao đc chứ - Cô thở dài.Nhi ngồi một lát xong đi vào phòng, cô mới bật đèn lên thì thấy Huy đã chờ cô trong phòng từ lúc nào. Cô ngạc nhiên, chạy lại chỗ anh- Có chuyện gì thế?Anh ko nói mà rằng vứt cho cô cái hộp nhỏ, Nhi thoáng ngạc nhiên:- Gì thế?- Bôi thuốc cho cẩn thậnNói xong Huy đi luôn, ko kịp để cô nói năng gì. Nhi đơ 5s, khi tỉnh rồi thì chỉ thấy bóng lưng anh đã xa, cô cười tươi- Cảm ơn, nhất định tôi sẽ bôi mà ^^! - Nhi nói vọng(Ít ra anh Huy cũng ấm đấy chứ ^^! )------ Một sáng lại đến, Nhi thức giấc với bộ dạng đầu tóc bù lu bù loa. Chẳng hiểu sao tối qua cô ko ngủ đc. Theo thói quen, cô mở cửa chạy ra phòng khách... Trống trơn, nhà bếp, ko có ai, cứ thế trong nhà chỉ còn mình cô. Thở dài 1 tiếng, Nhi vào phòng khách để đền đáp công ơn ông dạ dày đã nuôi dạy, định mở tủ lạnh thì thấy tờ giấy có vẽ hình cái bánh (ít nhất thì Huy nhà mình còn nhớ Nhi ko biết đọc). Cô thở dài chán nản, mở cửa sổ hít bầu ko khí trong lành, thở chán rồi, cô cười hí hử quay vào bếp xem có việc gì làm ko.- Hôm nay mình sẽ làm Huy phải bất ngờ. ^^! - Một ý tưởng sáng tạo chợt lóeNói là làm, Nhi lục đục trong bếp, phòng khách, phòng làm việc của anh, phòng ngủ,... (bắt đầu thấy nguy hiểm =…=")Cô vừa làm vừa hát nghe rất rất vui tai. ------Anh về sớm hơn hôm qua (mà thực ra thì sớm hơn 2' có tính ko nhỉ?). Mở cửa ra thì đã thấy mặt mũi cô tèm lem hết cả. Thoáng ngạc nhiên- Lại gây chuyện sao?- Đâu có ^^! - Cô cười trừ với anhHuy hơi nhăn mặt khó hiểu nhưng anh mặc kệ cho cô làm gì, định vào nhà thì bị cô ngăn lại - Anh vào nhà làm gì? - Ăn - Huy nói ngắn gọn- Hay ra quán ăn nha?- Mệt - Anh có vẻ nghi ngờ, nhìn vào trong nhà thì thấy cái gì đó ko ổn.Nhưng tiếc là anh quay đầu sang đoạn nào đều bị cô chắn ở đoạn đó. Khẽ nhăn mặt anh đẩy nhẹ người cô ra.- !?? - Đơ đơAnh đứng yên như tượng- Cô... đã làm gì với cái bình hoa? - Tại thấy nó để đó ko đẹp nên tôi định chuyển sang bên kia, ai ngờ... - Lấy 2 ngón út chạm nhẹ vào nhau, Cô biện minh cho cái bình hoa vô tội vạ.- Ko sao, bình hoa vỡ có thể mua lại - Anh thấy hành động kì quặc của cô "hơi" thái quá nên an ủi- Thật sao? Hì hì Cô cười hì.Nhưng quái lạ, anh ngửi thấy mùi khen khétAnh vào bếp xem thì- Á, ko đc vào - Cô đang thả hồn thì bị anh cắt ngang, chạy toán loạn vào bếp. Nhưng quá muộn, anh đã vào và thấy mớ hỗn độn do "đại tiểu thư" phá phách Ngọc Thùy Nhi gây ra. Chén bát vỡ vụn, tủ lạnh mở toang do cánh tủ bị khéo gỡ 1 nửa trên, vòi nước đang mở, rau quả héo khô... bếp điện đang mở, ngọn lửa nhỏ lan ra đóng thức ăn, nhìn thân hình nhỏ bé đang cố gắng hết sức dập lửa thật làm anh muốn tức điên. Cũng may anh về kịp và ngọn lửa cũng ko mấy nguy hiểm gì. Nhưng mà thật ko thể diễn tả bằng lời cái đóng trơ trụi do "ai đó" gây ra- Cô đang làm cái trò gì thế? - Anh nổi điên- Tại tôi muốn làm anh bất ngờ - Nhi cúi đầu bẽn lẽn.- Giờ thì ngạc nhiên ngoài mức tưởng tượng của tôi rồi đấy. - Ko pải, ý tôi là làm anh vui đấy, cái này là ngoài ý muốn thôi- Có ai bảo cô làm đâu? Nhi cúi đầu chỉ vào cái TV- Mai đừng xem nữa- Ko xem thì chán lắm - Còn cãi lại?Cô cúi đầu- Xin lỗi- Được rồi - Anh thở dài, đi vào phòng.Cô lẽo đẽo theo sau- Để tôi đấm lưng cho anh nhé, hay tôi lấy nước...? - Cô hỏi đủ thứ- Đứng cạnh tường phòng bếp và suy nghĩ đi - Anh phạt con nít- Hix... - Cô lau nước mắt làm theo lời anh nói.Huy chán nản chạy vào phòng. Đang loay hoay với đóng áo quần và dở khóc vì cách dọn nhà bá đạo của cô, và vui vì ít nhất phòng anh còn đc nguyên...Anh chưa kịp nghị thêm cái gì là y như rằng điều ngược lại xảy ra- Đóng tài liệu của tôi đâu rồi?Anh đang chìm trong vực thẳm thì bị giộng nói tỉnh bơ của cô dội cho gáo nước lạnh- Tôi thấy lộn xộn nên vứt rồi. Thấy tôi giỏi ko? - Có vẻ cô ko nhìn thấy nét mặt biểu cảm của anh nên vô tình làm anh nổi giận hơn nữa- Ừ, cô thì giỏi rồi, vậy nên... CẤM CÔ VÀO PHÒNG TÔI NỬA BƯỚC KHI TÔI KO CÓ Ở NHÀ... - anh hét lớnCồ hoảng hốt đóng cửa phòng anh lại rồi chạy ra chỗ khác. Anh cười như mếu.- Là 1 sai lầm khi mình đưa nhỏ này về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store