Nu Hoang Xa Hoi Den
Mưa. Mưa tầm tã. Hơn 1 tháng qua,chưa có hôm nào mưa lại lớn nhưhôm nay.1 bóng đen nhỏ bé đang cố thumình lại trong bóng đêm. Vật vờ. 2con mắt vô hồn đăm đăm nhìn lênbầu trời xám xịt. Những giọt nướclăn dài trên má, ko thể phân biệtđược đâu là nước mưa, đâu là nướcmắt.Vẫn ngồi. Thẫn thờ. Trống rỗng. Mấtmát. Đau thương.Lạnh. Lạnh thấu xương. Bóng đenkhẽ run lên từng hồi, cơ thể nhỏ bégần như kiệt sức.Tiếng động cơ ô tô vang lên ngoàiđường. Ánh đèn pha sáng lên trongcơn mưa, kịp thời chiếu sáng 1 bóngđen đang từ từ đổ xuống...************...Nó mở mắt, cảm thấy đầu ócchoáng váng. Nhất thời nó khôngthể nào nhớ lại sự việc gì đã xảy ra.Khẽ lắc đầu, nó nhìn ra xung quanh.Ờ xem nào, màu trắng à... một cănphòng màu trắng...ế... từ từ đã...hình như hôm qua nó đi ra khỏi nhàcơ mà, cũng chưa có quay trở lại,làm thế nào nó lại đang nằm trongphòng được?Mở to đôi mắt, nó nhìn kĩ lại cănphòng. Nó phát hiện ra, đây ko phảicăn phòng của nó, mặc dù toàn bộmọi thứ trong căn phòng này giốngvới phòng của nó, đều là màu trắng:giường trắng, tủ trắng, bàn trắng,ghế trắng...đến cả đôi dép đi trongnhà cũng màu trắng. Oa, thật ko ngờrằng cũng có người yêu thích màutrắng đến kinh người như nó!Nó những tưởng chỉ có mỗi mình nólà quái dị, cả căn phòng chỉ toànmột màu trắng. Những đứa bạntrong lớp đến chơi cũng chỉ dámđến một lần , bọn nó bảo căn phòngmàu trắng của nó thực sự rất ghê,trông giống một căn phòng tang. Nóđã rất buồn, nó muốn sửa lại cănphòng của nó nhưng đến lúc phải raquyết định thì nó lại lưỡng lự. Nóthích màu trắng, nó thích căn phòngcủa nó như thế này, nó không muốnsửa lại. Mẹ nó thấy thế thì khẽ cười,bảo nó:- Nghe mẹ nói này, đừng bận tâmđến những gì người khác nói, đừngđể họ lung lay ý chí và niềm tin củacon, quyền quyết định và lựa chọnlà ở con cơ mà. Con thích màutrắng, con thích căn phòng của con,đừng vì các bạn của con ko thích nómà phải sửa đổi.- Nhưng mẹ ơi, các bạn của con sẽko thích chơi với con nữa, bọn nóbảo con là đồ quái dị, bọn nó bảo làthấy khó chịu khi chơi với một đứaquái dị như con.- Nó mếu máo trảlời.- Vậy nếu như con sửa lại cănphòng, con sẽ cảm thấy dễ chịuhơn?- Mẹ nó dịu dàng hỏi lại.Nó sụt sịt mũi, ngước mắt lên nhìnmẹ, rồi sau đó lại nhìn xuống sànnhà. Dĩ nhiên là không rồi, làm saolại dễ chịu được chứ! Nó lầm bầmlàu bàu trong miệng, không để ý mẹnó đang nhìn nó mỉm cười.- Vậy con cứ suy nghĩ kỹ đi nhé, rồinói lại với mẹ.- Mẹ nó vuốt tóc nó,rồi đứng lên đi ra khỏi phòng. Trướckhi đóng cửa lại, mẹ nó nói thêm:"Bao lâu cũng được".Nó đã suy nghĩ rất nhiều, lo lắng rấtnhiều, cuối cùng cũng đưa ra quyếtđịnh trọng đại: giữ nguyên! Sau đónó đã phải chịu sự hắt hủi của cácbạn, lúc nào cũng thui thủi mộtmình, nhưng nó vẫn cảm thấy rấttốt, ít ra nó vẫn còn mẹ nó và cănphòng thân yêu..."Cạch!" Cánh cửa trong phòng bậtmở , cắt đứt dòng hồi tưởng của nó.Ngước mắt nhìn lên, nó giật mình.Một thằng con trai trông giống y hệtnó đang đứng ở ngưỡng cửa, nétmặt vui mừng. Nó kinh ngạc, thực sựlà rất giống nhau, chỉ khác ở đôimắt, mắt của nó là màu nâu sữa,còn mắt của thằng con trai là màuxanh lá. Nó chưa kịp nói gì, thằngcon trai đã reo to:- Chị! Chị tỉnh lại rồi! Thế mà em cứnghĩ đến chiều chị mới tỉnh cơ đấy,để em đi gọi chú đã, chị nằm yênđấy nhé.Nói xong, thằng con trai chạy vụt đi,để lại nó với một mớ khó hiểu cùngkinh ngạc. Nó bắt đầu phân tích.Xem nào, có một người giống y hệtnó xuất hiện, lại còn gọi nó bằng chịvới cái vẻ mặt vui mừng không giốngnhư đối với một người xa lạ. Kếtluận cuối cùng: nó có một người emtrai sinh đôi! Cái kết luận này làmnó sốc nặng. Thật sự không thể nàotin được chuyện này! Mẹ nó chưa hềnói với nó...Mẹ! Đột nhiên, kí ức ùa về như nướclũ, tràn ngập đầu óc nó. Nó nhớ, hếtthảy sự việc hôm qua nó đều nhớ. 12tháng 8, nó sẽ không quên được. Nónhớ, sự thống khổ cùng cô đơn lantỏa trong nó. Nó nhớ, cái cảm giácphát hiện ra mình bị chơi đùa nhưmột món đồ chơi. Nó nhớ, nỗi đaucùng sự mất mát. Tất cả, tràn ngậptrong đầu nó. Đôi mắt nâu sâu thămthẳm như muốn hút người ta vàotrong đó lúc trước còn lấp lánh mộtvài tia sáng nơi đáy mắt, bây giờtrống rỗng và ảm đạm ko khỏi khiếnngười ta thương tiếc.Mẹ! Mẹ đã đi rồi! Bỏ mặc nó cô đơnkhông người thân thích. Bỏ mặc nócô đơn trên cõi đời này. Hóa ra... mẹnó vẫn yêu ba nó hơn nó, mẹ thàrằng bỏ mặc nó lại trên đời mộtmình, còn hơn sống mà không gặpđược ba nó. Cuối cùng mẹ cũngđược mãn nguyện rồi. Cuối cùng mẹcũng gặp được ba ở thiên đường rồi.Nghĩ đến đây nó chợt thấy tủi thân.Nó nhớ hồi nhỏ nó từng hỏi mẹ bâygiờ ba đang ở đâu. Mẹ chỉ nhìn nóvới một đôi mắt rất buồn và khẽ bảorằng ba đang ở thiên đường. Nhưngnó chưa kịp hỏi tiếp câu gì thì mẹđã vội quay đi nhưng nó vẫn kịpthấy một giọt nước mắt lăn dài trênmá mẹ. Mẹ nó cũng chưa bao giờnói rằng nó có anh chị em chứ đừngnói gì đến chuyện đây lại là em traisinh đôi.Nó cảm thấy mẹ còn giấu nó quánhiều chuyện, vậy mà mẹ luôn bảovới nó rằng có chuyện gì vui haybuồn cứ kể với mẹ, mẹ sẽ chia sẻcùng nó. Vậy mà... Nó đã không còncó bạn, bây giờ mẹ lại đi mất, nó đãsớm không còn chỗ dựa. Nó co chânlại, gục đầu xuống giữa hai đầu gối,vòng tay ôm chặt lấy. Một lúc sau,đôi vai nó khẽ rung, tiếng thút thítnho nhỏ bị kiềm chế giữa hai hàmrăng. Nó cắn chặt răng, không muốnđể ai biết rằng nó đang khóc. Nóchìm đắm trong các kí ức ngày xưa,không hề hay biết có người đangnhìn nó từ ngoài cửa ra vào.********- Chào cháu, Rosie.- Một giọng namtrầm ấm truyền đến trong cănphòng.Nó giật mình ngước đầu nhìn lên.Đang đứng tựa lưng vào cửa mộtcách nhàn nhã là một người đànông, có vẻ như khoảng tầm 30 tuổi.Mái tóc rối bời, anh khẽ ngửa đầu rasau, mắt nhắm hờ, tay phải cầmđiếu thuốc hút dở, tay trái đút túiquần , lặng yên mà cách biệt, tựa hồmọi thứ đều không liên quan đếnanh. Rồi anh quay sang, nở nụ cườivới nó:- Cháu đã tỉnh rồi. Lúc thằng Edcuống cuồng hò hét gọi chú đếnkhản cả giọng, chú còn tưởng cháuđã xảy ra chuyện gì. Bây giờ xem racháu vẫn bình thường, nhưng cũngkhông thể coi là không có chuyệngì.- Ánh mắt của anh khẽ lướt quađôi mắt sưng đỏ của nó, đáy mắtanh lại thoáng hiện nét u sầu.Nó kinh ngạc nhìn con người đangđứng trước mặt. Đôi mắt của ngườiđàn ông này bất giác làm nó cảmthấy không an tâm, như thể đôi mắtấy có thể nhìn xuyên thấu lòng nó,có thể hiểu được nó đang nghĩ gìvậy. Đôi mắt ấy làm nó khẽ run lênvì sợ. Nó chậm rãi mở miệng:- Ừm... chú... là ai?Người đàn ông đó tiến đến gần, ngồixuống mép giường, nhìn nó và trả lờimột cách bình thản :- Chú là em trai của ba cháu và làchú ruột của cháu.Nó há hốc mồm kinh ngạc. Lại thêmmột điều nữa mẹ chưa hề nói với nó,nó thậm chí còn chả biết ba có mấyanh chị em, nó cũng chưa từng gặpmặt. Còn mẹ nó là con một, ông bàngoại nó đã mất rồi, nó cũng chưahề biết bất cứ ai bên nhà nội, vì vậynó mới nghĩ nó chỉ còn một mình.Bây giờ tự nhiên xuất hiện thêm mộtthằng em sinh đôi, lại còn cả mộtông chú. Những sự việc đêm qua cònchưa dứt, hôm nay lại có những việckhác ập đến làm não nó chưa tiếpnhận kịp. Nó ngồi ngây ra đó, mãimột lúc sau mới khó khăn mởmiệng :- Sao cháu lại không biết ? Sao mẹkhông nói vs cháu ?- Thực ra khi ba mẹ cháu tách ranăm xưa... À, quên mất, chú tên làJackson, và hình như cháu đã gặp Edrồi, nó là em trai cháu.- Jackson liếcnhìn nó.- Ý chú là em trai sinh đôi ?- Nóđính chính lại.- À, ừ, phải... phải rồi... Cháu cómuốn gặp em trai cháu ko ? Hìnhnhư nó đang ở trong phòng khách...Cháu biết không, nó thực sự rất vuikhi gặp cháu. Từ khi còn bé đếnnay, nó luôn luôn mong muốn cóanh chị em. Tối hôm qua lúc lái xeđưa nó về từ chỗ công ty của chú,trên xe nó lại tiếp tục than thở điệpkhúc 'sao cháu ko có anh chị em' thìđúng lúc gặp cháu đang ngất đicạnh nhà chú. Nên khi biết cháu làchị nó, nó vui đến nỗi còn chẳngthèm thắc mắc tại sao bỗng dưng nólại có thêm một người chị từ trêntrời rơi xuống.- Jackson đảo tròn conmắt.Nó khẽ mỉm cười :- Thực ra cháu cũng rất muốn có anhchị em, nhưng cứ khi nào nhắc đếnchuyện đó là mặt mẹ lại trông rấtbuồn, nên cháu cũng ko muốn nhắclại chuyện đó nữa. Nhưng bây giờđến cả khuôn mặt buồn bã của mẹ...cháu cũng chẳng còn... được thấynữa rồi...- Nó nghẹn ngào.Jackson đau lòng nhìn nó. Đôi mắtanh như xa xăm, anh đang nhớ lạichuyện gì đó, một câu chuyện khiếnanh đau buồn. Một lát sau, anh mớinói :- Rosie, dù sao mọi chuyện cũng đãqua rồi, mẹ cháu đã mất rồi, vì vậycó phải cháu càng phải sống mạnhmẽ hơn để mẹ cháu trên thiênđường vui lòng ko ?- Cháu ko thể !- Nó hét lên- Cháu kothể làm được ! Cháu ko còn mẹ nữa,chú hiểu chứ ? Ko... còn... mẹ...nữa !- Nó hét lên từng chữ, dườngnhư cũng để tự nhắc nhở vs chínhmình rằng : nó ko còn có mẹ, ko cònai an ủi mỗi khi nó buồn, ko còn aigiúp nó mỗi khi nó gặp rắc rối, kocòn ai ôm nó và xoa dịu nó mỗi khinó lên cơn giận dữ, ko còn ai đưa nóđi mua sắm và tỏ ra tâm lý mỗi khinó cần quyết định một đièu gì, kocòn ai.Jackson nhẹ nhàng ôm vai nó :- Cháu vẫn còn có chú và em traicháu mà. Cháu chưa mất tất cảRosie. Đừng buồn nữa, mẹ cháuthấy cháu như thế này sẽ ko vuiđâu.- Thấy cháu ? Mẹ còn thấy cháu được nữa ư ?- Nó nấcnghẹn.- Cháu ko tin mẹ có thể thấy cháusao Rosie ? Có thể cháu ko nhìnthấy mẹ, nhưng... mẹ vẫn luôn ngắmcháu qua một cái lỗ nhỏ trên bầutrời.- Jackson giải thích.- Tại sao lại là một cái lỗ nhỏ ? Nếunhư vậy thì mẹ ko thể nào nhìn thấycháu mọi lúc mọi nơi được. Nếu đãnhìn, sao mẹ ko nhìn bằng cả bầutrời chứ, lại chỉ nhìn qua một cái lỗnhỏ.- Nó phụng phịu.- Còn nhiều người khác cũng muốnnhìn con mình chứ, cháu ko cho họnhìn vs à ? Nếu mẹ cháu nhìn bằngcả bầu trời, họ nhìn ở đâu ?- Chợtnhận ra cái lí do này cực kì ko thíchhợp, Jackson lại vọi vàng nói tiếp- Vslại, nếu mẹ cháu nhìn bằng cả bầutrời thì... sẽ làm cho thiên đườngsụp xuống mất !- Cuối cùng cũngnặn được ra lí do, anh khẽ thở phào,mấy thằng bạn anh luôn nói lừa trẻcon rất dễ, nhưng anh thực sự kođồng tình, lừa trẻ con ko dễ chútnào cả! Có thằng Ed rồi, bây giờ lạithêm Rosie, hiện tại anh mới hiểuthế nào thì gọi là « rắc rối nhân đôi» theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.Nó khó hiểu nhìn Jackson :- Sao cơ ạ ? Sao lại sụp xuốngđược ?- À, cháu có biết là trên thiên đườngngười ta đi lại trên bầu trời ko ? Nếuthiên đường sụp xuống thì biết làmsao ? Lúc áy chúng ta sẽ bị đè bẹpmất.- Jackson nhăn nhó nhìn nó.Nó vẫn còn muốn hỏi tiếp nhưng đãbị Jackson kéo xuống giường :- Đi nào ! Ed đợi cháu dưới kia lâulắm rồi, cháu cũng nên đi xem khuvườn của chúng ta nữa chứ, cũngnên tham quan ngôi nhà, ko nênngồi lì trong phòng như thế, ko tốtcho sức khỏe, ko tốt cho sức khỏe !-Jackson thấy nó đã ko còn khóc nữathì vội vã kéo nó đi, vs lại anh cũngchả muốn đối mặt thêm vs nhữngcâu hỏi của nó nữa, đã có một thằngEd là đủ rồi, giờ lại thêm cả nó,Jackson muốn khóc ko được, muốncười cũng chả xong, mặt méo xệch,tự than vãn trẻ con sao mà hỏi lắmthế ko biết, hại anh nghĩ lộn cả đầuđể tìm câu trả lời cho phù hợp!Nó bị kéo ra khỏi căn phòng màutrắng và choáng ngợp bởi ngôi nhà,mà có khi gọi là biệt thự khổng lồthì đúng hơn ! To kinh khủng ! Cókhi nhét 3 hay 4 căn hộ chung cưmà mẹ con nó ở vào đó vẫn vừa ýchứ ! Mà cái căn hộ mẹ con nó ởcũng ko phải là nhỏ đâu nhé !Vừa đi theo chú Jackson, nó vừa ngóliên tục, bây giờ nó chỉ ước nó có tớimấy cái đầu để nhìn hết được xungquanh. Cái biệt thự này rất ư làlung linh tráng lệ ! Sàn nhà thì bóngloáng, nó nhìn xuống còn thấy cảchính nó đang trợn mắt ngó cơ mà !Lúc đi xuống tầng 1, nó suýt nữa thìlòi cả mắt vì căng mắt quá độ. Cáisảnh lớn này rộng đến kinh hoàng !Có lẽ bê nguyên 1 cái xe công-ten-nơvào đây cũng chả tốn diện tích làbao nhiêu. Nó nhìn mà suýt ngất.Khi băng ngang qua sảnh lớn để vàophòng khách phía bên kia, nó liếcnhìn cánh cửa ra vào bằng gỗ tođùng ngã ngửa đang mở rộng, phíabên ngoài là( zjn : em ý lại căng mắtquá độ rồi, sau này ko hiểu có nênđi kiểm tra mắt ko nhỉ, cứ cái đà nàycó khi lòi mắt sớm) cả một bãi cỏ ,hay nên nói là một sân cỏ nhỉ ?Ngoài đó có một số người đang chămsóc cho cái sân cỏ này, xa tít tắpđằng kia hình như là cổng sắt thìphải ! Nó ngạc nhiên ko hiểu làmcách nào mà mình « trèo rào » vàođây mà ko để ý rằng mình đang trèovào một cái sân cỏ to đùng cơ chứ !Rộng thế này cơ mà !Sau khi trải qua những thứ làm nókinh ngạc đến độ kinh hoàng, nó đãtưởng ko có gì bất ngờ hơn đượcnữa. Cuối cùng nó lại suýt nghẹt thởkhi nhìn vào phòng ăn. Cả một cáibàn dài gần như choán hết cả cănphòng, trên bàn là hàng chục chiếcđĩa, hàng chục cái nĩa, cái thìa, condao, bên cạnh còn có những cái lythủy tinh đẹp đẽ sáng choang. Mộtsố người mặc quần áo phục vụ đangbày đồ ăn lên bàn, mùi thức ăn xộclên thơm nức cả mũi. Rosie liếm môinhìn đống đồ ăn, nhưng Jackson đãkéo nó sang chỗ khác. Nó bực tứcliếc mắt nhìn cái con người vô nhântính kia : « chú ko đói thì cũng phảiđể cho người khác đói vs chứ ! ».Nhưng chưa nghĩ hết, Jackson đãmang nó vào phòng bếp.Thực ra nó cũng ko cảm thấy quámức kinh hoàng như lúc nãy nữa,nhưng dù sao thì, trông như mộtcăn bếp mười sao vậy ! À mà cũngko hẳn, nhưng dù sao thì... oài, nhàgiàu mà, có cái bếp thế này cũngchẳng có gì là lạ cả. Mùi thức ăn baovây lấy nó, nó như muốn chìm đắmtrong cái mùi thơm quyến rũ này.Nhưng thật đáng tiếc là, nó lại mộtlần nữa bị thô bạo lôi đi bởi ông chúJackson đáng chết kia ! Nó tức tốilườm Jackson bằng một cái lườmcháy hết cả quần áo : « ông chúđáng chết ! đến cả ngửi mùi cũng kocho mình ngửi nữa ! thật là keokiệt ! giàu đến thối mặt ra thế nàymà bủn xỉn thế à ? » Jackson rùnghết cả mình, cái con bé này, ko biếtbộ quần áo này đắt lắm à, nó màcháy thật thì tiếc lắm đấy !Kéo nó đến cửa phòng khách,Jackson gọi vào trong :- Ed ! Đến giờ ăn rồi, ra ăn đi, nóichuyện vs cả Rosie nữa này, chưa gìđã lại ngồi vào game nữa rồi.Nó ngó đầu vào. Bộ bàn ghế tiếpkhách rất sang trọng, cái ghế salôngmềm mại kia ngồi vào thì thích phảibiết ! Nhưng thứ nổi bật nhất màcũng hấp dẫn Rosie nhất trong toànbộ căn phòng là cái màn hình mỏngdẹt như tờ giấy mà to tới 80 inchkia ! Trước màn hình là một thằngnhóc tóc vuốt keo đang hí hoáy bấmnút, có lúc lại đột ngột vặn ngườisang bên làm Rosie thiếu chút nữanghĩ là nó bị vẹo cột sống.Thằng nhóc xoay nguời lại, nhìn thấyRosie, mắt nó sáng lên, quăng ngaybộ điều khiển sang một bên, thằngnhóc nhào tới ôm chặt cổ Rosie :- Chị !Rồi thằng nhóc buông Rosie ra, mặtcười toe toét, nhe hàm răng trắngbóng, khiến Rosie định hỏi nó xemcó phải đang quảng cáo cho hãngkem đánh răng P/S ko. Nhưng câuhỏi chưa kịp vụt ra khỏi miệng đãphải nuốt lại trong cay đắng !Nguyên nhân lại là cái ông chú chếttiệt kia !Chịu đựng cái nhìn sắc bén từ haiphía, Jackson đau khổ cầu nguyện : «Chị dâu à ! Chị có linh thiêng thìbảo vệ cho em đi chứ ! Sao chưa gìđã phóng lên đấy theo anh trai đểmặc em bơ vơ dưới này một mìnhthế hả ??? »Khi tất cả đã ngồi vào bàn ăn, nócùng thằng em trai xông tới giảiquyết gọn gàng đống thức ăn ngonmỡ màng và béo ngậy. Trong lúcngồi chờ món tráng miệng, nó lạingồi tán phét vs thằng em trai. Nónhận ra, hai đứa rất hợp nhau, cáicăn phòng màu trắng ấy hóa ra làcủa thằng Ed này. Nhưng khi nghethấy Rosie gọi mình như vậy, thằngnhóc nói :- Thực ra tên em là Edward, EdwardVincent Black. Đó là tên của em,nhưng mọi người vẫn thường gọi emlà Ed, chị cũng có thể gọi em nhưvậy- Thằng nhóc gật đàu một cáchtrịnh trọng làm cho Rosie cảm thấychính nó cũng cần phải nghiêmtrang như vậy :- Tên đầy đủ của chị là Rosie AlysonBlack, mọi ngưòi vẫn gọi chị làRosie.Ed khẽ cau mày nói:- Ko! Chị cần một cái tên ngắn hơncho dễ gọi, như là Ed vậy!Jackson ngồi một bên góp ý:- Có thể gọi là Rose, hoặc Ro...Chưa kịp nuốt xuống một miếngbánh mật, Jackson đã bị nghẹn suýttắc thở bởi hai cái lườm cháy dacháy thịt đang phóng tới. Khẽ ngửamặt lên trời, Jackson thầm than thở :« Chị dâu ! Chị đang ở đâu thế hả ?Vui chơi vs anh trai nhiều quá nênquên mất thằng em tội nghiệp nàyrồi phải ko ? »Liếc nhìn 2 chị em đang nói chuyệnvui vẻ, Jackson thật sự chả muốn phávỡ cái ko khí này. Hai anh chị cũngthật là ! Lúc tách ra cũng nên suynghĩ đến bọn trẻ chứ, làm cho bọnnó hơn 10 năm trời chưa gặp nhau,thậm chí còn chả biết nhau. Nếunhư hôm qua Rosie ko ngất đi cạnhnhà anh, hay tài xế ko nhìn thấyRosie, hay căn bản là ko thể gặpđược nhau, chắc gì Rosie , Ed và anhđã ngồi cùng ăn như thế này ? Có lẽtất cả chỉ là duyên phận.Tối đến, Rosie muốn trở về căn hộcũ nơi mẹ và nó đã sống cùng nhauhơn 10 năm qua. Jackson tỏ ra áingại nhìn nó :- Rosie ! Cháu ko cần trở về đó nữa.Chú biết là nơi đó gắn liền vs kỉniệm của cháu cùng mẹ trong suốt10 năm qua, nhưng ... cháu vẫn cònbé Rosie, cháu cần có người bảo hộcho cháu. Cháu ko thể ở 1 mìnhtrong căn hộ đó được, còn có rấtnhiều điều nguy hiểm khác. Vs lạisống ở 1 môi trường mới sẽ giúpcháu tốt hơn là suốt ngày chìm đắmtrong quá khứ. Cháu có hiểu lời chúko Rosie ?Còn thằng Ed thì vùng vằng giậndỗi, cũng đúng thôi, thằng nhóc mớicó được 1 người chị gái hơn mấytiếng đồng hồ, bây giờ chưa gì đã lạiphải chia tay, bảo sao thằng bé lạiko giận dỗi cho đc. Rosie an ủi :- Chị em mình còn gặp lại nhau cơmà...- Ai bảo thế ?- Ed hất tay Rosie rakhỏi người nó, quay đi chỗ khác- Chịsẽ lại ko về đây cho mà xem !- Sao em lại chắc thế ?- Sao lại ko cơ chứ ? Mặt chị hiện rõrành rành kia kìa- Ed liếc nhìn Rosie1 cái rồi nhanh chóng thu mắt lại.Rosie khẽ thở dài, quả thật đúng lànó có ý định như thế. Nó ko muốnrời xa căn nhà ấy, rời xa căn phòngtrắng ấy, rời xa những kỉ niệm về mẹvà của cả chính nó. Tần ngần mộthồi, nó nói :- Chú Jackson, cháu sẽ ở lại nhàcháu... -Ngập ngừng giây lát, Rosienói tiếp- ... trong thời gian tổ chứclễ tang cho mẹ. Qua lễ tang đó,cháu sẽ nói quyết định của cháu.Jackson chấp thuận, dù gì thì cũngnên để Rosie tự chuẩn bị cho mìnhmọi thứ trước đã, quyết định là củariêng Rosie, nó sẽ có phán xét củariêng mình.Thằng Ed vẫn cứ giận mãi, rốt cuộcđến khi Rosie và Jackson sắp gãy lưỡiđến nơi mới chịu hậm hực quay lạitrò chuyện bình thường.Đêm tối, nó ngồi một mình trongcăn phòng màu trắng của chính nó,lặng lẽ ngắm ánh trăng qua cửa sổ.Đây là lần đầu tiên nó ở nhà mà kocó mẹ. Nó nhìn lên vầng trăng tròntrịa trên cao kia, lòng bất giác nhớvề mẹ, về những cử chỉ dịu dàng ấmáp của mẹ, về nụ cười của mẹ, tất cảmọi thứ thuộc về mẹ nó đều nhớ.Nỗi buồn và sự cô đơn dâng lênngập lòng nó, biến thành những giọtnước mắt trào ra ngoài. Nó khóc.Những giọt nước mắt lặng lẽ rơimang theo bao nỗi niềm chất chứatrong lòng nó.Đêm yên tĩnh. Ngoài kia, một chiếcxe ô tô màu đen đứng im lìm trongđêm tối, trong xe là một bóng ngườiđang bình thản ngồi tưạ vào ghế lái,trên tay kẹp một điếu thuốc. Vừađưa điếu thuốc lên, cái bóng dángđó vừa nhìn lướt qua thân cây tophía trước, miệng khẽ nhếch. Mộtbóng đen nhỏ từ từ xuất hiện sauthân cây, hướng về phía căn hộđang mở cửa sổ trên tầng thứ 8, ánhmắt ko đổi hướng nhìn chằm chằmvào một bóng dáng nhỏ bé đang gụcđầu bên cửa sổ.Ánh trăng soi sáng con đường, và soisáng luôn mọi sự vật xuất hiện trongđêm tối. Đã 10′ trôi qua, hầu nhưchẳng có gì thay đổi. Đột ngột, cửaxe mở ra, một bóng người chui rakhỏi xe. Vứt điếu thuốc xuống đất,rồi dùng chân dí lên, bóng người đótiến lại gần cái cây.- Ed, định đứng đó đến bao giờ nữahả ? Đừng bảo chú là cháu có ý địnhhiến thân cho bảo tàng tượng sápđấy nhé.- Chú nói nhỏ thôi xem nào.- Edquay lại gắt gỏng- Cháu muốn nhìnchị ấy thêm chút nữa. Sao chú koquay lại xe và ngồi đợi nhỉ ?- Cái thằng này ! Ăn nói vs chú thếđấy hả ? Chú quẳng mày ở lại đâycho đến sáng đấy, lúc đó tự mà vềnhà đi nhé, chú đay chả quan tâmđâu.- Nói xong, cái bóng đen quayngười lại hờ hững bước đi.- Chú Jackson !!! Chú là cái đồ vôlương tâm ! Đồ vô trách nhiệm nhấtmà cháu từng gặp !- Ed chạy theoJackson, vừa chạy vừa sỉ vả.- Thế cháu muốn làm gì nào ? Ko lẽcháu muốn đứng đây đến sáng ?-Jackson quay đầu lại hỏi- Rosie biếtphải làm gì, Ed. Đừng lo lắng quá.- Nhưng...- Ko nhưng nhị gì hết. Sáng maichúng ta có thể đến thăm Rosie sau-Jackson mở cửa xe cho Ed.Tần ngần một hồi, cuối cùng Edcũng quyết định lên xe. Nhưng trướckhi trèo vào trong xe, Ed nói :- Cháu đồng ý lên xe, nhưng tí nữavè nhà, có rất nhiều câu hỏi đangchờ chú đấy.- Ví dụ ?- Jackson nhướn mày.- Ba chưa từng nói một lời nào vềmẹ và về chị. Cháu muốn biết tạisao ba ko nói, tại sao tự dưng chịxuất hiện, tại sao mẹ đã mất ?Sau khi đã ngồi yên vị trong xe,Jackson mới nói :- Cháu còn quá nhỏ để biết nhữngđiều đó. Đợi 5 năm sau nhé.- Cái gì ???- Ed hét to.Nhưng Ed chưa kịp làm gì, chiếc xeđã nổ máy và phóng đi.Đêm yên tĩnh. Và ánh trăng vẫn soisáng mọi vật.****************Lễ tang.Mẹ nó vốn ko phải là người hướngngoại nên có rất ít bạn bè. Lễ tangcủa mẹ nó chỉ vỏn vẹn có nó, thằngEd, chú Jackson, cha xứ và mấy ngườihàng xóm. Nhưng nó cảm thấy nhưthế thì tốt hơn. Không ồn ào. Khôngkhoa trương. Chỉ giản dị như conngười của mẹ. Lễ tang của mẹ, nókhông khóc. Nó tự hỏi phải chăng vìnó đã khóc quá nhiều hay nó komuốn khóc vì cảm thấy nếu mẹ nhìnnó khóc, mẹ sẽ ko vui?Lễ tang kết thúc, mọi người đều đếnan ủi nó rồi ra về. Khi chú Jacksonhỏi quyết định của nó, nó hỏi xemcó thể cho nó thêm 1 ngày nữa ko?Chú Jackson đồng ý, trong khi Ednhìn nó đăm đăm.Tối đến.Nó nằm trên giường, mắt nhìn lêntrần nhà. Ngày mai là ngày nó phảiđưa ra quyết định. Một quyết địnhrất khó khăn. Nó trằn trọc ko ngủđược, lăn qua lăn lại trên giường.Nó cần trưởng thành. Nó cần mạnhmẽ hơn. Nó cần học cách làm thếnào để biết được có nên tin tưởngmột người nào đó. Nó cần để lại quákhứ và tiến về tương lai. Nhưng...bằng cách nào? Làm thế nào thì nómới làm được điều đó? Nó ko hềmuốn rời khỏi căn hộ này, rời khỏicăn phòng này, rời khỏi mọi kỉ niệmnơi đây. Làm thế nào bây giờ?Sáng.Nó bước ra khỏi thang máy của cănnhà cao tầng. Phía bên kia đường,Ed và chú Jackson đang tựa lưng vàoô tô, nhìn về phía nó. Nó bước sangđường. Chưa để ai kịp nói gì, nó đãcất tiếng:- Cháu ko muốn rời khỏi căn hộ củacháu...... Chương 1: Bar CavesBar Caves - Bar nổi tiếng về cáchang động ngầm dưới lòng đất đượctái tạo lại thành các căn phòng chonhững ai có nhu cầu được riêng tư,ko bị nghe lén bởi độ cách âm thuộcloại tốt nhất thế giới.Sảnh chính.Nó ngồi phịch xuống ghế. Gọi 1 lycocktail pha thêm chút rượu uýt-ki,nó vừa thưởng thức ly nước đặc biệtvừa ngồi nhìn 1 đống người đangnhảy như điên ngoài sàn.Một thằng con trai vs mái tóc vuốtkeo cầu kì, tay ôm quanh eo 1 đứacon gái ăn mặc hở hang đang ngảngớn cười đùa tiến về phía chỗ nóngồi.Nó nhìn lướt qua, rồi hướng về phíađứa con gái, nó lạnh lùng phun ra 1chữ:- Cút!Rồi nó lại tiếp tục nhâm nhi lycocktail. Đứa con gái phụt tắt nụcười, mặt xám ngoét dưới 1 lớp phấndày cộp, trong khi thằng con trai cóvẻ chẳng để ý, điềm nhiên ngồixuống bên cạnh nó, tay cầm 1 lonbia. Đứa con gái liếc nhìn nó, rồikhuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc koche giấu, sau đó con bé lại nhoẻnmiệng cười, sà vào bên cạnh thằngcon trai, nũng nịu:- 2 người là anh em sinh đôi à ? Ed,hình như em ấy ko thích em..."Á !""Rầm !""Xoảng !"...Trong vòng 8m xung quanh, tất cảđều quay ra nhìn vào bàn của nó.Nó thu chân lại, chẳng buồn nhìncái đống đổ nát bên cạnh, lại tiếptục ngồi uống cocktail. Thằng contrai cười cười, quay qua nhìn nó, khẽkêu lên :- Chị !- Lần sau kiếm đứa nào tốt hơn đi.-Nó hừ lạnh 1 tiếng- Cái con ***chết tiệt ! Ai là em nó chứ ? Mày màko kiếm được đứa nào tốt hơn, chịcho mày tiệt giống đấy Ed.Ed ngửa đầu ra sau cười to, tay chỉvề phía sàn nhảy :- Kia có được ko ?- Ko !- Kia ?- Điên à ?- Thế còn bên kia ?- Có *** mới chọn.- Chỗ đó ?- Mày nên đi khám mắt đi Ed.Ed nhăn nhó, cười khổ :- Chị ! Chị khó tính quá. Chị địnhđể đứa em trai đáng yêu này ế vợà ?- Đáng yêu á ?- Nó phì cười- Mày màđáng yêu thì tất cả bọn con trai trêntrái đất này đều lấy được vợ.Ed nín bặt, phẫn hận nhìn trừngtrừng bà chị gái "đáng mến". Câunói vừa rồi chẳng khác nào tiếng sétùng ùng oàng oàng chém tan nát tơibời lòng tự tôn của đàn ông trongcậu.Ed lầm bầm **** rủa. Nếu đây kophải là chị gái cậu thì có khi cáingười nói ra câu này đang nằmtrong bệnh viện phục hồi chứcnăng, đến lết cũng chẳng lết được.Cậu thả lưng xuống ghế, cầm lon biatu ừng ực, trong đầu vẫn âm thầm**** rủa.Nó quay qua nhìn Ed, rồi ra vẻ quantâm hỏi :- Mày có cần nước đá ko Ed ?- Làm gì ?- Ed quắc mắt.- Quanh đầu mày có lửa.Đêm tối. Bar nhộn nhịp. Tiếng nhạcxập xình. Tất cả bị cắt ngang bởi 1tiếng gầm lớn :- CHỊ ĐI CHẾT ĐI !!!!!!! Chương 2 : Đi họcSáng.Nó mở mắt, ngồi dậy nhìn đồng hồ.6h. Nó ngáp, lờ đờ đi vào phòngtắm. Đã 2 hôm rồi kể từ buổi tối ởBar Caves, Ed ko nói chuyện vs nó.Nếu như là bình thường thì có thểnó sẽ quan tâm đấy. Nhưng hômnay lại là ngày nó đi học lớp 10 ở 1cái trường gì đấy toàn cho bọn nhàgiàu thì phải. À mà quên, cái trườngnày còn có hơn 10 suất học bổngcho mấy đứa học giỏi nhưng ko cóđủ tiền để vào trường. Dù sao thì,nó cũng chẳng quan tâm. Vs lại, nóko hề thích thú vs việc trở thành 1nhân vật đình đám ở cái ngôi trườngthổ tả đó bởi vẻ đẹp của nó nên nóquyết định học tập những đàn chịđi trước : hóa trang đến trường, màthông thường là hóa trang thànhnhững đứa quê mùa đeo cặp kínhdày cộp vs dáng vẻ trí thức.Xem nào, nó lục lọi cái túi : một cặpkính to đùng choán hết cả khuônmặt cho ra dáng dân trí thức, mấycái dây buộc tóc để làm lại tóc, mộtcái váy dài quá đầu gối cho giống 1con bé quê mùa - mà cái trường thổtả đó sao lại bắt học viên nữ phảimặc váy nhỉ ? Không mặc quần đượcà ? Khốn kiếp ! Nó chưa bao giờthích mặc váy cả. Cái lão hiệutrưởng là thằng dê già chắc ?Nó thở dài. Cái vụ mặc váy này đúnglà phán quyết quyết định vùi dập nữgiới, cái lão hiệu trưởng đúng làbiến thái !Phi xuống dưới nhà, nó hét toánglên :- Ông Tom ! Bà Mers ! Cháu muốn ănsáng!Bà Mers hiện ra trước cửa phòng ăn,bảo nó:- Chạy chậm lại Rosie, ko cần vộivàng thế đâu. Thằng Ed đang ănsáng ở bên trong ấy, vào ăn cùng nóđi.Đang chạy nhanh, nó suýt ngã lộncổ. Trợn trừng mắt, nó hỏi:- Thằng Ed đang ăn ý ạ?- Ừ, ở bên trong ấy.Nó lao nhanh vào phòng ăn. Ed vừaăn xong món ngũ cốc, đang chuẩn bịăn tiếp món trứng tráng và thịt xôngkhói thì bị tiếng hét của nó cắtngang:- Mày đang làm cái quái gì thế???Ed cau mày, nhanh chóng đội lênđầu nó một chiếc mũ phớt, và phithẳng vào mặt nó một miếng bơ.Nhưng nó chẳng thèm để ý, chạynhanh đến chỗ Ed, đặt phịch cái túiđựng đồ hóa trang của nó lên bànlàm cái kính bị rớt ra ngoài. Ed nhíumày, đưa tay mở cái túi của nó ra,nhìn ngắm 1 lúc, rồi quay sang hỏi:- Gì đây?- Chẳng gì cả, được chứ? Bây giờ trảlời chị, mày có thể dậy sớm tới mứcnày á?- Sao lại chẳng gì cả? Nói em nghe,ko thì cứ chờ đấy, em ko trả lời đâu.Nó kéo ghế ra và ngồi xuống. Vs taylấy 1 lát bánh mì và 1 con dao, nóbắt đầu phết bơ lên bánh mì.- Trả lời em đi chứ.- Hóa trang.- Nó cắn 1 miếng bánhmì.- Ko được!- Ed đập bàn đứng dậy.- Sao lại ko được?- Nó tròn mắt, đưatay lấy đĩa mì spaghetti- Có vấn đềgì à?- Tất nhiên là ko được.- Ed lại ngồixuống- Em dậy sớm thế này cũng làđể đến trường hóa trang.Nó ngừng nhai, quay sang :- Mày đang nói cái gì ?- Em phải hóa trang để đến trường.Mà chẳng phải chị em mình đãthống nhất là chỉ có một người hóatrang thôi à ?- Ừ, và tất nhiên người đó là chị.- Nónhấn mạnh- Mày phải biết nhườngcon gái chứ.- Ko !- Ed giãy nảy lên- Em sẽ KHÔNGmang bộ mặt đẹp trai ngời ngời nhưvì tinh tú trên bầu trời này đi họcđâu. Năm cấp 2 là đủ chết rồi. Cứnghĩ lại mỗi sáng đến trường, em lạibị đám con gái ép dẹp lép thành cáibánh bột mà thấy ghê. Lại còn hạiem vào lớp muộn bị cô phạt đứngngoài lớp hết tiết nữa chứ. Ko ! Ko !Ko ! Ko ! Ko !- Phụt !- Nó phun hết đống đồ ăntrong miệng nó ra ngoài- Khụ ! Khụ !Mày vừa nói cái gì ? Đẹp trai như vìtinh tú ấy hả ? Khụ ! Chị mày sắpchết vì cười đây.Hahahahahahahaha........Ed nhăn nhó, lửa giận phừngphừng :- Được ! Chị ko tin em đẹp trai đếnnỗi bọn con gái sẽ lao vào em nhưnhững con thiêu thân chứ gì? Chị cứchờ xem nhé. Đã thế hôm nay kohóa trang hóa chiếc gì luôn.Xô ghế đứng dậy, Ed lao ra khỏiphòng. Chẳng thèm bận tâm đếntính trẻ con của Ed, nó tiếp tục ngồiăn.10′ sau, nó đã có mặt trên chiếcMercedes màu đen cùng vs Ed và điđến trường.************Chiếc xe dừng lại tại cổng trường.Nó xuống xe.Jackson đã bảo vs nó rằng 8h trườngmới học, và thông thường hs thườngđến lúc 7h30. Vì vậy lúc nó đến vẫncòn rất sớm, sân trường vắng tanh.Nó liếc nhìn cái biển tên củatrường: Sky. Cảm thấy khó hiểu, nónhíu mày. Thằng Ed hỏi nó:- Sao cái lão hiệu trưởng lại đặt têntrường như thế này?Nó nhún vai, sao nó biết được.Thằng Ed tiếp tục nói:- Nếu để ông ấy biết được, ông ấychả băm vằm lão hiệu trưởng này raý chứ.- Thôi, quan tâm làm gì. Chuyện củaông ấy thì để ông ấy tự làm, vàothôi.Vừa mới bước chân vào trường, nóđã nhìn thấy từ đằng xa có 1 ngườiđàn ông đang tất tả chạy về phíabọn nó. Kéo tay Ed đứng lại, nó chờngười đàn ông tiến đến gần.- Chào cô Rosie! Chào cậu Edward! Thành thực xin lỗi về sự tiếp đónchậm trễ này, tôi phải giải quyết nốtmột số công văn.Ed đang xem xét ngôi trường, nghethấy thế cũng quay lại tán thưởng:- Chà! Ngôi trường này tốt đấy chứ.Bất cứ học viên mới nào cũng nhậnđược sự tiếp đón của hiệu trưởngthế này cũng bõ công đi học nhỉ?- À, dạ, ko.- Người đàn ông căngthẳng nói- Ko học viên nào đượcnhận sự tiếp đón này, thưa cậu.Hôm nay, nghe tin cô Rosie và cậuEdward đến đây học, tôi vô cùngsung sướng được tiếp đón cô và cậu.Tôi tên là Shellman. Mong 2 ngườisẽ thích được học ở đây.- Mong là như thế- Ed nói.- Vậy mời 2 cô cậu lên phòng tôinghỉ ngơi 1 chút, rồi sẽ có thể bắtđầu để học.- Từ từ đã!- Nó ngăn ông hiệutrưởng lại- Sao chúng tôi lại nhậnđược sự tiếp đón đặc biệt của ông?- Thưa cô Rosie, ông James đã dặntôi phải tiếp đón cô và cậu Edwardđây cẩn thận ạ- Shellman trả lời.- Ông ấy á? Vậy ngôi trường này là...- Là do ông James xây dựng nên,thưa cô. Tên trường cũng là do ôngấy đặt.- Thảo nào tôi cứ thấy tên trường lạthế. Hóa ra là do ông ấy đặt.- Ed xenngang.- Dạ đúng. Mời cô cậu đi theo tôi.-Shellman đưa tay tỏ ý mời.Văn phòng hiệu trưởng.- Cô và cậu muốn uống gì? -Shellman hỏi khi cả 3 người đã vàotrong phòng.- Cho chúng tôi 2 ly cà phê- Rosietrả lời.- Của tôi là cà phê sữa. Còncủa Ed là cà phê đen.- ... Đây thưa cô. Mời cậu.- Cảm ơn.- Vậy là...- Shellman mở 1 ngăn tủ,lôi ra 2 bọc nilông và đưa cho nó.- Gì đây ?- Nó lạnh lùng đưa mắthỏi.- Thưa cô Rosie, đây là đồng phụccủa trường, bất cứ học viên nào đếntrường cũng phải mặc đồng phục.-Shellman cúi đầu trả lời.Nó xé lớp nilông, kéo ra một cái áotrắng và một chiếc váy hồng. Bêncạnh nó, Ed đang ngắm nghía bộđồng phục dành cho con trai : áo sơmi xanh nhạt và chiếc quần trắng.Nó cau mày. Từ bé đến giờ, nó chưabao giờ thích mặc váy, cũng chưatừng thích màu hồng. Chỉ riêng việcnó đã nhượng bộ cái ngôi trườngchết tiệt này mà mang váy đến đểhóa trang là quá lắm rồi. Bây giờ lạikết hợp 2 thứ này vs nhau rồi bắtnó mặc, chán sống rồi chắc ?Nó liếc nhìn lão hiệu trưởng bằng 1tia nhìn băng giá làm ông Shellmanrùng mình vì lạnh. Vội vội vàng vàngvớ lấy cái điều khiển điều hòa, ôngvội tăng nhiệt độ lên. Điều chỉnh lạinhịp thở, ông hỏi nó :- Có chuyện gì ko ổn sao thưa cô ?- Ông cho tôi mặc cái gì đây ?- Nóném phịch bộ đồng phục xuống bàn.- Có chỗ nào sai sót gì ư, cô Rosie ?-Ông Shellman hấp tấp nói, chỉ sợlàm phật lòng 2 người trước mắt,nếu như vậy thì cái ghế hiệu trưởngcủa ông còn đâu.- Cô Rosie ko thíchmàu này ư ?- Đen.- Nó lười nhác phun ra 1 chữ.- Hoặc trắng.- Ed xen ngang- Màutrắng cũng được.Ông Shellman lúng túng :- Cô Rosie ko thích màu hồng ư?Nhưng theo khảo sát gần đây củatrường thì hầu hết nữ sinh đềuthích màu hồng làm màu chủ đạocho đồng phục trường. Một số ítngười còn lại thì ko có ý kiến, tôicũng ko nhận được sự phản đối nàotừ bất kì ai.Nó hừ lạnh:- Tôi sẽ là người phản đối đầu tiên.- Cô... cô Rosie! Cô đừng tức giận,chúng tôi có váy màu trắng, để tôi đilấy.- Ông Shellman bổ nhào về phíacái tủ, lục tìm những bộ đồng phụccó váy màu trắng.-Lại váy? Sao nữ sinh phải mặc váy?Mặc quần ko được à?- Nó bực tứcđạp mạnh vào chân bàn khiến cáibàn bị văng về phía bức tường đốidiện.Mặtông Shellman tái xám, ông dèdặt đưa bộ đồng phục mới cho nó :- Cô Rosie ! Thực ra ông James thiếtkế đồng phục của trường, chúng tôichỉ phát cho học viên thôi ạ.- Ông ấy ?- Nó thả lỏng người, rồisau đó bĩu môi- Ko ngờ ông ấy màcũng thích cái thể loại biến tháinày.Ed ngả người xuống ghế, quàng tayqua đầu, nhắm mắt nhàn nhã nói :- Xời ! Bây giờ chị mới biết à ? Mấylần vào phòng riêng của James, emtoàn thấy mấy tấm poster to đùng inhình mấy cô gái mặc bikini hay mấychị mặc váy ngắn đến độ chỉ cần cửđộng là lộ hết "hàng".- James càng ngày càng tệ !- Nókhinh thường nói- 6 năm trước cóthế đâu.Ed vặn người sang 1 bên, lười biếngnói :- Con người ta cũng phải thay đổichứ Ros. Huống hồ công việc củaJames rất căng thẳng, phải cho ôngấy thư giãn đầu óc tí chứ.Nó phẩy tay :- Ko quan tâm nữa. Mặc xác Jamesmuốn làm thế nào thì làm.Rồi nó quay sang phía Shellman vẫnđang đứng chờ ở bên cạnh :- Tôi sẽ ko mặc đồng phục.- Nhưng tôi đã đổi...- Tôi sẽ hóa trang.- Hóa trang ?- Shellman sửng sốt-Nhưng mà để làm gì thưa cô ?- Tôi, và cả nó nữa- Nó hất đầu vềphía Ed- đều ko muốn trở thành cáibánh bột mỗi sáng đến trường. Nămcấp 2 là đủ rồi.- À ! - Shellman thở phào nhẹ nhõm-Hóa ra là như thế ! Thực ra tôi kháchắc chắn rằng cô Rosie hay kể cảcậu Ed cũng ko cần phải hóa trang.-Shellman tủm tỉm cười.- Ý ông là sao ?- Ed quay qua hỏi.Nhưng thay vì trả lời, ông Shellmanlại đưa tay lên nhìn đồng hồ :- Ồ ! Đã 7h45′ rồi ! Phòng của tôicách âm rất tốt thưa cậu, nên chúngta ko thể nghe thấy tiếng động bênngoài.Rồi ông đi về phía cửa sổ, kéo mànlên. Nó và Ed tiến lại gần và nhìn rabên ngoài. Sân trường đầy người, cảnam lẫn nữ. Và... Ồ ! Nó bật cườithích thú.Nhìn xem này !Muốn trai đẹp ấy hả ? Có ngay !Mơ gặp bạch mã hoàng tử ? Chuyệnnhỏ !Mong muốn được làm quen vs cácthiên kim tiểu thư danh gia vọngtộc ? Quá dễ.Một ước nguyện nhỏ nhoi : tìm đượcngười trong mộng ? Dễ hơn lên trời !Có cảm giác như tất cả trai đẹp, gáiđẹp đều tụ tập ở đây vậy !Ô hô hô hô, từ lâu nó đã biết Jamesrất giỏi, nhưng ko ngờ James lại giỏitới mức này, toàn bộ học viên đều làtrai đẹp, gái xinh. Vậy những thiênkim tiểu thư, những công tử nhàgiàu mà mặt mũi xấu tẹt bẹt thìchui ở đâu ta ?Nó cười cười, liếc sang nhìn Ed. Mặtcủa Ed bây giờ nhìn trông rất kinhđiển : miệng há hốc, mắt trợn tròn,hít thở ko thông.Ho 1 tiếng, nó nói :- Có vẻ như cái mặt đẹp trai ngờingời của mày ko có cửa để phát huytác dụng nhỉ ?Mặt của Ed ngay lập tức trở lại bìnhthường làm nó nghi ngờ rằng cóphải Ed là thiên tài bẩm sinh trongviệc diễn xuất ko ? 6 năm trước, Ednhư 1 thiên thần. 6 năm sau, kokhác gì 1 thằng quỷ sứ.Ed nhún vai ra vẻ bất cần :- Dù sao cũng thật là may, ko bị épchết mỗi sáng đến trường.Nói xong Ed quay đi, nhưng nó vẫnkịp nhìn thấy 1 tia đau khổ sốngchết bất cần đời trong mắt Ed, nhưthể Ed đang tính toán làm sao cóthể đập đầu vào tường mà chết ngaytại chỗ vậy.Trong khi đó, Ed đang thầm quyếttâm : « phải chứng minh sức hútcủa bản thân ! »Ông Shellman khẽ hắng giọng, nóitiếp :- Cô Rosie, cậu Edward, do trườngchúng tôi mở cả cấp 2 nên hầu hếths cấp 3 đều từ cấp 2 lên, vì vậy cóthể nói 2 người là 2 trong 10 hs mớicủa khối cấp 3.- Ồ ! Vậy là có 8 người đạt được họcbổng.- Dạ ko thưa cô.- Ông Shellman đínhchính- Chỉ có 6 người đạt học bổngthôi ạ.- Ủa ? Vậy ngoài chúng tôi ra thì cònai ko cần đạt học bổng nữa ?- Edhỏi.- Dạ, đều là con cháu của các tậpđoàn lớn thưa cậu, là các tập đoàn...- Thôi đủ rồi.- Nó lạnh lùng cắtngang- Ko cần thiết phải biết. Bâygiờ thì nói đi, lớp chúng tôi ở đâu ?- À, dạ vâng vâng, là tôi quên đấy ạ.Tôi sẽ cho người đưa cô và cậu lênlớp ngay.Shellman ấn vào 1 cái nút trên chiếcđiện thoại đặt ở góc bàn và nói vàođó :- Mời cô Brown lên phòng hiệutrưởng có việc. Mời cô Brown lênphòng hiệu trưởng có việc.Lát sau, cửa phòng hiệu trưởng mởra. Một cô gái trẻ bước vào. Cô cómái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt xanhlục sáng lên. Khẽ mỉm cười, cô gáigật đầu chào :- Chào hiệu trưởng ! Chào các em !Nó lạnh lùng gật đầu. Còn thằng Edthì từ bộ mặt u ám sầu thảm củangười sắp chết nhanh chóng chuyểnsang bộ mặt tí tởn toe toét. Với nụcười « đẹp mà vẫn chói lóa », Edbước tới trước, nắm lấy tay cô Brownmà lắc lia lịa :- Chào cô, chào cô ! Cô chắc hẳn làcô giáo mới của bọn em, em tên làEdward, rất vui được gặp cô. Trôngcô rất là trẻ, trông ko hề giống 1người đã trên 25 tuổi.Cô Brown sững ra 1, 2 giây, rồi nở nụcười ngọt ngào :- Edward à, tháng sau cô mới sinhnhật.- Vâng, thì sao ạ ?... À, cô muốn emchúc mừng sinh nhật cô sớm hơn 1tháng chứ gì ? Ko vấn đề, ko vấn đề,bây giờ em chúc, tháng sau em lạichúc lần nữa, ko vấn đề gì cả.- Edhùng hồn nói.Cô Brown vẫn giữ nguyên nụ cười :- Tháng sau cô mới sinh nhật 22tuổi, em trai yêu qúy àk.Ed đần mặt ra, nụ cười rực rỡ vẫnchưa thu lại được. Trông mặt cậulúc này ngay đến cả người chết cũngphải mở mồm mà cười ha hả.Nó quay mặt sang chỗ khác, cố néncười. Ông Shellman vội ho nhẹ, cứunguy cho Ed :- Cô Brown, sau này cô và cậu đây sẽlà 2 hs mới của cô, cô mau mau đưahọ lên lớp đi.Rồi quay sang nó, ông nhẹ giọngnói:- Cô Rosie, có nên giúp...- Ông khẽđưa mắt sang phía Ed đang đứngsững phía trước, vẻ mặt cậu vẫnchưa hết sự khôi hài.- Ko cần.- Nó gạt phắt đi ko chútkiêng dè.Rồi chợt nhận ra cái nhìn kì quáicủa cô gái-sẽ-là-cô-giáo kia, nó trầmgiọng xuống:- Thực sự là ko cần thiết đâu.- Vâ...- Ed! Đi thôi nào! Đứng đó lâu quá.-Chưa để Shellman nói hết câu, nóđã cắt ngang.- Cô Brown, mau đưa họ về lớp đi.-Ông Shellman lại giục.- Vâng.- Cô gái quay đầu mở cửaphòng.Nhìn ra được sự hoài nghi trong mắtcô gái kia, sau khi chỉ còn lại mìnhnó cùng lão hiệu trưởng trongphòng, nó tiến lên phía trước, giọngnói nhẹ nhàng mà đầy nguy hiểm:- Nhớ cho kĩ, trước mặt người khácthì cư xử như bình thường, ko cầnphải đóng kịch để lấy lòng chúng tôinhư thế, khi nào chỉ có riêng chúngta thì tính sau. Tôi ko muốn có thêmbất cứ rắc rối nào trong trường họcnày nữa.- Vâng vâng, tôi đã nhớ kĩ.- Shellmangật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trántoát mồ hôi lạnh.Nó quay đi, bước ra khỏi phòng.
Chương 3: Angel and Devil
Mới đến gần cửa lớp, những tiếng
ồn ào đã vọng ra bên ngoài nghe rõ
mồn một:
- Ê bọn mày, lớp chúng ta có thêm
học viên mới.
- Cái gì? Nghe đâu mà nhanh thế?
- Mới ở phòng Báo chí về xong, mấy
tay paparazzi trường mình có gì mà
ko biết.
- Bọn đạt học bổng ấy hả?
- Có lẽ thế...
- Ko, làm gì có chuyện.
- Phải, làm sao bọn nhà nghèo đó vô
được lớp này vs lớp 10*2 bên cạnh
chứ, cùng lắm thì chỉ vào mấy lớp
thường thôi.
- Đúng đấy, nếu cho bọn đạt học
bổng vào lớp chúng ta- lớp 10*1(đọc
là mười sao một nha mọi người)
danh tiếng nhất trường này, thì tao
thề lão hiệu trưởng lẩm cẩm rồi.
- Chắc gì
, có khi phá lệ...
Cô Brown quay lại nói vs Ed và Rosie
đang đi theo phía sau:
- Lớp chúng ta là lớp 10*1, dù có
thể mang danh là nổi nhất trường vs
toàn thiên tài đấy, nhưng học viên ở
đây cũng ương bướng và khó chịu ko
kém. Hầu hết ko có giáo viên nào
chịu được quá 1 tháng, cô chủ
nhiệm lớp này được 2 tuần đã chịu
ko thấu rồi...à, nhưng tất nhiên là
trừ bà cô đó ra...Thôi, dù sao thì cô
cũng mong là các em sẽ qua được.
Cô Brown quay người lên. Nó mở túi,
lấy ra chiếc kính hóa trang, đeo vào
trên mặt, che đi đôi mắt nâu sâu
thẳm mà đẹp đẽ, cũng khiến độ xinh
đẹp của nó giảm đi mấy phần.
Cô Brown tiến lên phía trước và đẩy
cửa bước vào. Những tiếng ồn ào
vẫn ko hề giảm. Cô Brown cũng
chẳng thèm nhắc nhở, vẫn bước
tiếp, tựa như đã quen vs việc này.
Nó theo sau, quét ánh mắt sắc lạnh
vòng quanh lớp. Lớp chợt im tiếng,
hầu như có thể nghe thấy cả tiếng
ruồi bay quanh đầu.
Nó nhếch môi, biết điều đấy!
Cô Brown cảm thấy hơi rúng động.
Chỉ 1 ánh mắt của nó mà đã làm im
tiếng của cả cái lớp này. Thật ko hề
đơn giản!
Từ khi nhận làm chủ nhiệm lớp 10*1
đến nay, cô mới chỉ thấy có 1 người
làm được điều này. Nay còn cả cô
học viên mới kia nữa, thật sự là ko
tin được.
Vẫn đứng ngoài cửa lớp, Ed sửa sang
lại đầu tóc. Vừa làm, cậu vừa lẩm
bẩm: "sức hút của mình chưa hề
giảm! phải chứng minh sức hút của
bản thân!"
Ed bước vào lớp vs nụ cười tỏa nắng
sở trường đã từng làm tan nát trái
tim bao cô gái. Vs khuôn mặt khiến
quỷ thần ghen tị như Ed, dường như
chẳng cần tốn công mà đi chinh
phục các quý cô làm gì. Như Ed
mong đợi, các cô nàng trong lớp
cứng đờ người, ko thể nào nhúc
nhích nổi, tim đập bình bịch dưới
lồng ngực, có 1 số cô sức đề kháng
thấp, máu mũi phun đầy áo.
Ed nháy mắt xuống dưới lớp, mong
chờ phản ứng từ các fan. Lần này,
biểu hiện rõ nhất cho hành động
mà theo các cô gái là rất ư lãng tử
của Ed, 8 cô ngã nhào xuống đất và
ngất xỉu.
Chạy theo môtíp của những ngôi sao
tự kỉ và bệnh hoạn, Ed mỉm cười tự
đắc, thầm nghĩ: " có thế chứ!" mà ko
mảy may quan tâm đến những cô
nàng fan cuồng đáng thương kia
( zjn *lắc đầu* haizz, bệnh nặng ko
thể cứu chữa).
Rồi ho 1 tiếng, Ed bắt đẩu cất giọng
giới thiệu:
- Mình tên là Edward, là học viên
mới ở đây, sau này mong các bạn
nhiệt tình giúp đỡ.
Hầu hết nữ sinh trong lớp đều biến
thành những con gà mổ thóc, đầu
gật lia lịa. Còn đám nam sinh thì
bĩu môi, sao tên này lại thích dùng
mĩ nam kế nhỉ? Dù cũng thuộc loại
đẹp trai ko ai sánh nổi, nhưng so vs
đại ca và nhị ca thì kém vạn phần.
- Còn đây là chị gái mình, Rosie. Chị
ấy ko thích nói chuyện cho lắm. Dù
sao thì cũng đừng nhầm chị ấy là
bạn gái của mình nha, mình chịu ko
nổi đâu...
" Bốp!"
"Ái ui!"
Ed ôm chân nhảy tưng tưng, mất hết
cả hình tượng lãng tử.
Nó đi lướt qua, ko thèm liếc nhìn Ed
lấy 1 cái. Bước xuống cuối lớp, nó
chọn 1 trong 2 cái bàn còn trống mà
ngồi xuống. Cả lớp há hốc miệng,
run sợ nhìn nó, cư nhiên ko nghĩ tới
nó lại ngồi xuống chỗ kia.
Ed cũng lê chân xuống dưới lớp, tùy
tiện ngồi vào cái bàn trống còn lại.
Cả lớp dường như đều bị đau tim,
mặt tái xanh tái xám.
2 chiếc bàn trống cuối lớp gần như
tách biệt hẳn so vs những cái bàn
còn lại. Ai cũng có thể thấy được 2
chiếc bàn này có vị trí rất đặc biệt,
ko 1 ai dám lại gần, mà hiện tại 2
học viên mới này lại ngồi vào????
Thực ko hiểu 2 con người này là quá
ngu ngốc hay là quá to gan nữa?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng ko 1 ai dám
nhắc, căn bản là bởi sự băng giá và
sát khí toát ra từ người nó, tựa như
nói cho tất thảy đều biết, rằng đừng
có đụng đến nếu như còn muốn
sống.
*************
Sáng hôm sau.
Trời xanh trong. Ánh nắng dịu nhẹ
lan tỏa khắp bốn phía làm người ta
có cảm giác thư thái và buồn ngủ.
Tầng 2. Lớp 10*1.
Chìm vào trong ko khí là tiếng nói
đều đều như ru ngủ của bà cô dạy
Sử. Khắp xung quanh lớp là những
cặp mắt lờ đờ nửa mở nửa ko. Đôi
khi lại thấy có những cái đầu giật
mạnh, lắc lắc mấy cái rồi lại chìm
dần vào giấc mộng.
Bà cô đứng trên bục giảng vẫn nói
đều đều, nhưng đôi mắt như cú vọ
rình mồi kia lại soi mói khắp lớp.
Đôi mắt nhỏ hẹp nheo khít lại, trong
mắt hiện lên vẻ ham muốn mãnh
liệt, càng làm cho bà cô trở nên độc
địa hơn rất nhiều.
Bà cô dạy Sử này trong trường ko ai
ko biết. 15 tuổi đỗ 1 trong 3 trường
đại học đứng đầu thời bấy giờ vs vị
trí thủ khoa, rất có tiền đồ trong các
môn: Toán, Lý , Hóa, Pháp văn...
Nhưng quyết định của bà cô đã
khiến mọi người đều sốc, theo ngành
Sử học. Năm 20 tuổi đi theo các nhà
khảo cổ nổi danh, khai quật được ko
ít những hiện vật có giá trị cực kì to
lớn. Năm 26 tuổi chính thức nhận
được huân chương cao quý cho
những cống hiến to lớn vì Tổ quốc
do đích thân Thủ tướng trao tặng.
Năm 30 tuổi nhận bằng giáo sư tiến
sĩ, bắt đầu được các trường có danh
tiếng trên cả nước tới tấp mời về
dạy học. Cũng bắt đầu từ đây, bà cô
này có sở thích kì quái: lấy việc
hành hạ và tra tấn học viên làm thú
vui cho mình. Nhưng có 1 bí mật mà
chỉ những đời học viên đã thảm bại
dưới tay bà cô này mới biết: bà ta
rất thích máu.
Bà cô này cũng đã dạy ở Sky được 6
năm, danh tiếng lan truyền nhanh
như gió, ko học viên nào ko sợ, ko
học viên nào ko thấy run, chỉ sợ bà
cô này đem mình đặt lên thớt mà
chém cho thịt nát xương tan thì còn
đâu là đời người nữa. Nhưng ko 1 ai
hiểu bà ta làm cách nào mà khiến
cho những tiểu thư cành vàng lá
ngọc, những công tử tôn quý cao
sang của Sky sau khi qua tay bà ta
đều trở nên thân tàn ma dại, mà ko
1 học viên nào chịu nói ra những gì
mình đã trải qua khi cùng bà cô này
đi nhận hình phạt.
Hiện tại bà cô này đã tìm ra đối
tượng mới. Đôi mắt như cú vọ kia
chợt mở lớn, nhìn chằm chằm về
phía cuối lớp ( eo ui, chọn nhầm đối
tượng rùi, thật là khổ thân). Đang
định bước xuống phía dưới để có
thể trực tiếp trao tặng hình phạt
cho cái cô học viên mới to gan dám
nằm dài ra bàn để ngủ kia, chợt...
"RẦM!"
Cánh cửa lớp mở bung ra, long cả
bản lề, kéo theo hàng đống người
trở về từ mộng đẹp. Sau 1 giây sững
sờ, có 1 thằng con trai tỉnh lại
nhanh nhất vội vã kêu lên:
- Đại ca! Nhị ca!
Tất cả nữ sinh trong lớp đồng loạt
quay phắt mặt ra phía cửa, may mà
ko gãy cổ:
- Là Devil! Là Devil kìa!
- Cả Angel nữa này ! Ôi chúa ơi,
mình chết đây !
- Hôm nay mình trông xấu quá !
- Ôi, mắt mình trông như mắt ốc
nhồi ý ! Làm thế nào bây giờ ????
- Angel !!! Hôm nay anh đẹp quá!
- Devil!!! Đừng lạnh lùng như thế!
Cười vs bọn em đi!!!
- Chỉ cần Devil cười vs mình 1 lần
thôi, mình nguyện xông vào núi
băng biển lửa vì anh ấy...
- Giá như ánh mắt của Angel chỉ
nhìn về phía mình thôi, chỉ nhìn 1
mình mình thôi,mình sẽ cam tâm
uống thuốc độc tự tử...
Cô nàng còn chưa nói xong, đã cảm
thấy có 1 ánh mắt nhìn chằm chằm
vào người. Cảm thấy ko thoải mái
cho lắm, cô nàng ngậm miệng lại, ko
nói thêm gì nữa.
Mấy thằng con trai khinh bỉ nhìn lũ
con gái " hám giai", có cần phải quá
khích thế ko cơ chứ, ngày nào cũng
thấy chứ có phải ko đâu. Nhưng dù
sao bọn hắn cũng thông cảm cho tụi
con gái mấy phần, đại ca vs nhị ca
như được ban cho vẻ đẹp thần
thánh, con trai như bọn hắn khi
nhìn vào còn muốn chảy cả máu
mũi.
- Thôi thôi, đại ca, nhị ca, mau vào
đi, đừng đứng ngoài đó.
- Phải phải, mau về chỗ...
Chợt nhớ ra điều gì đó, cả lớp im
bặt, sắc mặt biến chuyển mà nhìn
về phía cuối lớp.
1 đứa con gái vẫn đang thản nhiên
ngủ gục trên bàn, tựa hồ ko nghe
thấy tiếng đạp cửa vang to đến tận
trời xanh lúc nãy.
1 thằng con trai đeo tai nghe, mắt
khẽ nhắm hờ, ngả người ra sau ghế
mà hưởng thụ, bộ dáng cũng như ko
hề bị chuyện gì làm gián đoạn.
Rosie và Ed.
Ngoài cửa lớp, xuất hiện một người
con trai tóc vàng rực như ánh nắng
mặt trời, đôi mắt xanh biếc êm ái
tựa như nước biển, đôi môi khẽ
nhếch tạo thành 1 đường cong hoàn
mĩ. Thân người cao ráo, cân đối. Cả
người như toát ra hào quang và ánh
sáng, khiến người người ngưỡng mộ,
tạo cảm giác như thiên sứ giáng
trần.
Ai cũng biết. Người được mệnh danh
là Thiên thần. Chỉ duy nhất 1 người.
Angel.
Từ đằng sau, xuất hiện thêm 1
người con trai nữa. Hắn cao hơn,
thân hình hoàn mĩ mười phần.
Không thể nào miêu tả được vẻ đẹp
của hắn dưới mái tóc đen rối bời.
Quá hoàn hảo. Chỉ có thể nhìn thấy
trong mắt hắn luôn luôn bùng lên
một ngọn lửa u ám khiến người khác
kinh sợ.
Ko ai ko biết. Lửa địa ngục. Con
người đáng sợ vô tình. Người được
mệnh danh là Ma vương.
Devil.
Chương 3: Angel and Devil
Mới đến gần cửa lớp, những tiếng
ồn ào đã vọng ra bên ngoài nghe rõ
mồn một:
- Ê bọn mày, lớp chúng ta có thêm
học viên mới.
- Cái gì? Nghe đâu mà nhanh thế?
- Mới ở phòng Báo chí về xong, mấy
tay paparazzi trường mình có gì mà
ko biết.
- Bọn đạt học bổng ấy hả?
- Có lẽ thế...
- Ko, làm gì có chuyện.
- Phải, làm sao bọn nhà nghèo đó vô
được lớp này vs lớp 10*2 bên cạnh
chứ, cùng lắm thì chỉ vào mấy lớp
thường thôi.
- Đúng đấy, nếu cho bọn đạt học
bổng vào lớp chúng ta- lớp 10*1(đọc
là mười sao một nha mọi người)
danh tiếng nhất trường này, thì tao
thề lão hiệu trưởng lẩm cẩm rồi.
- Chắc gì
, có khi phá lệ...
Cô Brown quay lại nói vs Ed và Rosie
đang đi theo phía sau:
- Lớp chúng ta là lớp 10*1, dù có
thể mang danh là nổi nhất trường vs
toàn thiên tài đấy, nhưng học viên ở
đây cũng ương bướng và khó chịu ko
kém. Hầu hết ko có giáo viên nào
chịu được quá 1 tháng, cô chủ
nhiệm lớp này được 2 tuần đã chịu
ko thấu rồi...à, nhưng tất nhiên là
trừ bà cô đó ra...Thôi, dù sao thì cô
cũng mong là các em sẽ qua được.
Cô Brown quay người lên. Nó mở túi,
lấy ra chiếc kính hóa trang, đeo vào
trên mặt, che đi đôi mắt nâu sâu
thẳm mà đẹp đẽ, cũng khiến độ xinh
đẹp của nó giảm đi mấy phần.
Cô Brown tiến lên phía trước và đẩy
cửa bước vào. Những tiếng ồn ào
vẫn ko hề giảm. Cô Brown cũng
chẳng thèm nhắc nhở, vẫn bước
tiếp, tựa như đã quen vs việc này.
Nó theo sau, quét ánh mắt sắc lạnh
vòng quanh lớp. Lớp chợt im tiếng,
hầu như có thể nghe thấy cả tiếng
ruồi bay quanh đầu.
Nó nhếch môi, biết điều đấy!
Cô Brown cảm thấy hơi rúng động.
Chỉ 1 ánh mắt của nó mà đã làm im
tiếng của cả cái lớp này. Thật ko hề
đơn giản!
Từ khi nhận làm chủ nhiệm lớp 10*1
đến nay, cô mới chỉ thấy có 1 người
làm được điều này. Nay còn cả cô
học viên mới kia nữa, thật sự là ko
tin được.
Vẫn đứng ngoài cửa lớp, Ed sửa sang
lại đầu tóc. Vừa làm, cậu vừa lẩm
bẩm: "sức hút của mình chưa hề
giảm! phải chứng minh sức hút của
bản thân!"
Ed bước vào lớp vs nụ cười tỏa nắng
sở trường đã từng làm tan nát trái
tim bao cô gái. Vs khuôn mặt khiến
quỷ thần ghen tị như Ed, dường như
chẳng cần tốn công mà đi chinh
phục các quý cô làm gì. Như Ed
mong đợi, các cô nàng trong lớp
cứng đờ người, ko thể nào nhúc
nhích nổi, tim đập bình bịch dưới
lồng ngực, có 1 số cô sức đề kháng
thấp, máu mũi phun đầy áo.
Ed nháy mắt xuống dưới lớp, mong
chờ phản ứng từ các fan. Lần này,
biểu hiện rõ nhất cho hành động
mà theo các cô gái là rất ư lãng tử
của Ed, 8 cô ngã nhào xuống đất và
ngất xỉu.
Chạy theo môtíp của những ngôi sao
tự kỉ và bệnh hoạn, Ed mỉm cười tự
đắc, thầm nghĩ: " có thế chứ!" mà ko
mảy may quan tâm đến những cô
nàng fan cuồng đáng thương kia
( zjn *lắc đầu* haizz, bệnh nặng ko
thể cứu chữa).
Rồi ho 1 tiếng, Ed bắt đẩu cất giọng
giới thiệu:
- Mình tên là Edward, là học viên
mới ở đây, sau này mong các bạn
nhiệt tình giúp đỡ.
Hầu hết nữ sinh trong lớp đều biến
thành những con gà mổ thóc, đầu
gật lia lịa. Còn đám nam sinh thì
bĩu môi, sao tên này lại thích dùng
mĩ nam kế nhỉ? Dù cũng thuộc loại
đẹp trai ko ai sánh nổi, nhưng so vs
đại ca và nhị ca thì kém vạn phần.
- Còn đây là chị gái mình, Rosie. Chị
ấy ko thích nói chuyện cho lắm. Dù
sao thì cũng đừng nhầm chị ấy là
bạn gái của mình nha, mình chịu ko
nổi đâu...
" Bốp!"
"Ái ui!"
Ed ôm chân nhảy tưng tưng, mất hết
cả hình tượng lãng tử.
Nó đi lướt qua, ko thèm liếc nhìn Ed
lấy 1 cái. Bước xuống cuối lớp, nó
chọn 1 trong 2 cái bàn còn trống mà
ngồi xuống. Cả lớp há hốc miệng,
run sợ nhìn nó, cư nhiên ko nghĩ tới
nó lại ngồi xuống chỗ kia.
Ed cũng lê chân xuống dưới lớp, tùy
tiện ngồi vào cái bàn trống còn lại.
Cả lớp dường như đều bị đau tim,
mặt tái xanh tái xám.
2 chiếc bàn trống cuối lớp gần như
tách biệt hẳn so vs những cái bàn
còn lại. Ai cũng có thể thấy được 2
chiếc bàn này có vị trí rất đặc biệt,
ko 1 ai dám lại gần, mà hiện tại 2
học viên mới này lại ngồi vào????
Thực ko hiểu 2 con người này là quá
ngu ngốc hay là quá to gan nữa?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng ko 1 ai dám
nhắc, căn bản là bởi sự băng giá và
sát khí toát ra từ người nó, tựa như
nói cho tất thảy đều biết, rằng đừng
có đụng đến nếu như còn muốn
sống.
*************
Sáng hôm sau.
Trời xanh trong. Ánh nắng dịu nhẹ
lan tỏa khắp bốn phía làm người ta
có cảm giác thư thái và buồn ngủ.
Tầng 2. Lớp 10*1.
Chìm vào trong ko khí là tiếng nói
đều đều như ru ngủ của bà cô dạy
Sử. Khắp xung quanh lớp là những
cặp mắt lờ đờ nửa mở nửa ko. Đôi
khi lại thấy có những cái đầu giật
mạnh, lắc lắc mấy cái rồi lại chìm
dần vào giấc mộng.
Bà cô đứng trên bục giảng vẫn nói
đều đều, nhưng đôi mắt như cú vọ
rình mồi kia lại soi mói khắp lớp.
Đôi mắt nhỏ hẹp nheo khít lại, trong
mắt hiện lên vẻ ham muốn mãnh
liệt, càng làm cho bà cô trở nên độc
địa hơn rất nhiều.
Bà cô dạy Sử này trong trường ko ai
ko biết. 15 tuổi đỗ 1 trong 3 trường
đại học đứng đầu thời bấy giờ vs vị
trí thủ khoa, rất có tiền đồ trong các
môn: Toán, Lý , Hóa, Pháp văn...
Nhưng quyết định của bà cô đã
khiến mọi người đều sốc, theo ngành
Sử học. Năm 20 tuổi đi theo các nhà
khảo cổ nổi danh, khai quật được ko
ít những hiện vật có giá trị cực kì to
lớn. Năm 26 tuổi chính thức nhận
được huân chương cao quý cho
những cống hiến to lớn vì Tổ quốc
do đích thân Thủ tướng trao tặng.
Năm 30 tuổi nhận bằng giáo sư tiến
sĩ, bắt đầu được các trường có danh
tiếng trên cả nước tới tấp mời về
dạy học. Cũng bắt đầu từ đây, bà cô
này có sở thích kì quái: lấy việc
hành hạ và tra tấn học viên làm thú
vui cho mình. Nhưng có 1 bí mật mà
chỉ những đời học viên đã thảm bại
dưới tay bà cô này mới biết: bà ta
rất thích máu.
Bà cô này cũng đã dạy ở Sky được 6
năm, danh tiếng lan truyền nhanh
như gió, ko học viên nào ko sợ, ko
học viên nào ko thấy run, chỉ sợ bà
cô này đem mình đặt lên thớt mà
chém cho thịt nát xương tan thì còn
đâu là đời người nữa. Nhưng ko 1 ai
hiểu bà ta làm cách nào mà khiến
cho những tiểu thư cành vàng lá
ngọc, những công tử tôn quý cao
sang của Sky sau khi qua tay bà ta
đều trở nên thân tàn ma dại, mà ko
1 học viên nào chịu nói ra những gì
mình đã trải qua khi cùng bà cô này
đi nhận hình phạt.
Hiện tại bà cô này đã tìm ra đối
tượng mới. Đôi mắt như cú vọ kia
chợt mở lớn, nhìn chằm chằm về
phía cuối lớp ( eo ui, chọn nhầm đối
tượng rùi, thật là khổ thân). Đang
định bước xuống phía dưới để có
thể trực tiếp trao tặng hình phạt
cho cái cô học viên mới to gan dám
nằm dài ra bàn để ngủ kia, chợt...
"RẦM!"
Cánh cửa lớp mở bung ra, long cả
bản lề, kéo theo hàng đống người
trở về từ mộng đẹp. Sau 1 giây sững
sờ, có 1 thằng con trai tỉnh lại
nhanh nhất vội vã kêu lên:
- Đại ca! Nhị ca!
Tất cả nữ sinh trong lớp đồng loạt
quay phắt mặt ra phía cửa, may mà
ko gãy cổ:
- Là Devil! Là Devil kìa!
- Cả Angel nữa này ! Ôi chúa ơi,
mình chết đây !
- Hôm nay mình trông xấu quá !
- Ôi, mắt mình trông như mắt ốc
nhồi ý ! Làm thế nào bây giờ ????
- Angel !!! Hôm nay anh đẹp quá!
- Devil!!! Đừng lạnh lùng như thế!
Cười vs bọn em đi!!!
- Chỉ cần Devil cười vs mình 1 lần
thôi, mình nguyện xông vào núi
băng biển lửa vì anh ấy...
- Giá như ánh mắt của Angel chỉ
nhìn về phía mình thôi, chỉ nhìn 1
mình mình thôi,mình sẽ cam tâm
uống thuốc độc tự tử...
Cô nàng còn chưa nói xong, đã cảm
thấy có 1 ánh mắt nhìn chằm chằm
vào người. Cảm thấy ko thoải mái
cho lắm, cô nàng ngậm miệng lại, ko
nói thêm gì nữa.
Mấy thằng con trai khinh bỉ nhìn lũ
con gái " hám giai", có cần phải quá
khích thế ko cơ chứ, ngày nào cũng
thấy chứ có phải ko đâu. Nhưng dù
sao bọn hắn cũng thông cảm cho tụi
con gái mấy phần, đại ca vs nhị ca
như được ban cho vẻ đẹp thần
thánh, con trai như bọn hắn khi
nhìn vào còn muốn chảy cả máu
mũi.
- Thôi thôi, đại ca, nhị ca, mau vào
đi, đừng đứng ngoài đó.
- Phải phải, mau về chỗ...
Chợt nhớ ra điều gì đó, cả lớp im
bặt, sắc mặt biến chuyển mà nhìn
về phía cuối lớp.
1 đứa con gái vẫn đang thản nhiên
ngủ gục trên bàn, tựa hồ ko nghe
thấy tiếng đạp cửa vang to đến tận
trời xanh lúc nãy.
1 thằng con trai đeo tai nghe, mắt
khẽ nhắm hờ, ngả người ra sau ghế
mà hưởng thụ, bộ dáng cũng như ko
hề bị chuyện gì làm gián đoạn.
Rosie và Ed.
Ngoài cửa lớp, xuất hiện một người
con trai tóc vàng rực như ánh nắng
mặt trời, đôi mắt xanh biếc êm ái
tựa như nước biển, đôi môi khẽ
nhếch tạo thành 1 đường cong hoàn
mĩ. Thân người cao ráo, cân đối. Cả
người như toát ra hào quang và ánh
sáng, khiến người người ngưỡng mộ,
tạo cảm giác như thiên sứ giáng
trần.
Ai cũng biết. Người được mệnh danh
là Thiên thần. Chỉ duy nhất 1 người.
Angel.
Từ đằng sau, xuất hiện thêm 1
người con trai nữa. Hắn cao hơn,
thân hình hoàn mĩ mười phần.
Không thể nào miêu tả được vẻ đẹp
của hắn dưới mái tóc đen rối bời.
Quá hoàn hảo. Chỉ có thể nhìn thấy
trong mắt hắn luôn luôn bùng lên
một ngọn lửa u ám khiến người khác
kinh sợ.
Ko ai ko biết. Lửa địa ngục. Con
người đáng sợ vô tình. Người được
mệnh danh là Ma vương.
Devil.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store