Nu Chu Cam Chac Kich Ban Be
Khi tỉnh dậy, Khánh Đế không mở mắt. Hắn ta im lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh một lúc, thấy xung quanh đã yên tĩnh, hắn ta mới từ từ mở mắt ra. Trước mắt là một ngôi nhà gỗ sạch sẽ, bên trong không có gì ngoài một chiếc bàn đơn giản và hai chiếc ghế.
Hắn ngồi dậy và thấy mọi vết thương của mình đã lành. Ngoại trừ vết thương sâu ở ngực suýt nữa đã cướp đi mạng sống của hắn, thì hắn không còn cảm thấy gì khi chạm vào nó. Có vẻ như hắn đã bất tỉnh khá lâu. Khi hắn cố gắng luân chuyển nội lực bên trong, đồng tử của hắn co lại. Chân khí bá đạo mà hắn tu luyện mấy chục năm nay đã hoàn toàn biến mất, mặc dù hắn rất xảo quyệt, nhưng lúc này hắn cũng không khỏi biến sắc.
Địa vị Đại tông sư chính là sự tự tin của hắn, hắn trước đến nay không bao giờ quan tâm đến thành công hay thất bại, nhưng hiện tại trong mắt hắn, điều này cũng giống như một sự thất bại hoàn toàn. Sẽ rất khó để hắn có thể trở lại như trước, giờ đây hắn đã mất hết mọi thứ kể cả công lực, hắn đã trở thành một phế nhân. Chưa nói đến việc trở lại, ngay cả việc giữ mạng cũng là một vấn đề.
"Đã tỉnh rồi à?" Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Khi Khánh đế ngẩng đầu lên, người đó đã tới gần hắn. Cơ thể hắn căng thẳng. Trước đây, hắn có thể phát hiện ra người khác từ xa, nhưng bây giờ hắn thậm chí còn không nhận ra khi có người đến gần mình. Nhưng hắn bình lại suy nghi, nếu là sát thủ thì đã hắn chết từ lâu rồi: "Ngươi là ai?"
"Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi" Chu Tỏa Tỏa đưa cốc nước vào tay ông ấy: "Uống đi!"
Khánh Đế...
"Ông ngủ liền hai ngày hai đêm, tôi còn tưởng ông sẽ không bao giờ tỉnh lại." Chu Tỏa Tỏa thản nhiên ngồi trên giường.
Khánh Đế... người phụ nữ này tự nhiên ngồi trên giường của ta vậy sao? ? ? Tại sao cô ta không ngồi trên ghế? ? ? Kể cả khi cô là ân nhân của hắn... kể cả khi hắn ở vị trí của cô... khoan đã, cảm giác quen thuộc khó giải thích này... dường như hắn đã từng nhìn thấy nó ở người khác.
Chu Tỏa Tỏa nhìn Khánh Đế đang thẩn thờ, thì liền sờ trán ông: "Không phải bị ngốc chứ? Ngươi không có sốt a!"
Thân thể của Khánh Đế cứng đờ. Nhiều năm như vậy chưa từng có ai đối xử với hắn như thế này. Bóng người mặc đồ đỏ trùng khớp với người trong trí nhớ của hắn, hắn thốt lên thăm dò: "Diệp Khinh Mi?"
Thấy ông ấy nói chuyện, Chu Tỏa Tỏa thu tay lại: "Được rồi, xem ra ngươi vẫn chưa mất trí nhớ, vậy thì tốt rồi. Nói cho tôi biết ông là ai, ai đã làm ông bị thương?"
Khánh Đế nheo mắt lại, nhìn nữ nhân mặc hồng trang, nhìn từ trên xuống dưới. Khí phách giống hệt Diệp Khinh Mi, nhưng tuổi tác lại không khớp nhau. Nếu Diệp Khinh Mi còn sống, chắc chắn sẽ lớn tuổi hơn cô ấy nhiều: "Cô là ai?"
Chu Tỏa Tỏa tát một cái vào đầu Khánh Đế: "Ta đã nói là ta là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi mà!!! Ân nhân, ân nhân! Ngươi không hiểu sao?"
"To gan!" Mặc dù Khánh Đế đã mất hết nội lực, nhưng ở vị trí độc tôn kia trong nhiều năm làm cho tính khí cao cao tại thượng của hắn thấm sâu vào xương tủy. Bị đánh vào đầu như thế này khiến hắn vô cùng tức giận.
Chu Tỏa Tỏa cũng có tính khí thất thường, cô dùng sức lực thuần túy mà không dùng nội lực, liên tục tát vào đầu Khánh Đế: "Đúng vậy, gan ta rất lớn, ta rất gan dạ, ta rất can đảm! ! Có chuyện gì sao? Ngươi dám tức giận sao? Cho dù ngươi có tức giận thế nào, thì cũng nuốt xuống cho ta!!"
Khánh Đế sửng sốt, chủ yếu là vì hiện tại hắn đã suy yếu. Hắn thậm chí còn không khỏe bằng những người đàn ông làm công việc đồng áng. Hắn hiện tại giống như là một học giả yếu đuối. Hắn không biết có phải vì hắn đã mất hết nội lực hay không mà khả năng chịu đau của hắn cực kỳ thấp. Chu Tỏa Tỏa tát hắn mấy cái, ngay cả hắn cũng không tin nổi, hắn đau đớn khóc lên...
Hệ thống không nhịn được nữa nói: "Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi là tăng thêm độ thiện cảm của hắn đối với ngươi, khiến hắn yêu ngươi! ! Ngươi như vậy là đang tăng thêm độ khó của nhiệm vụ."
Chu Tỏa Tỏa... Cô quên mất... Cô đã tới đây hai ngày rồi, hệ thống cũng chẳng có nói gì cả. Cô tràn đầy sự oán giận và cuối cùng cũng có một người để trút bầu tâm sự. Trong một lúc, cô không thể kiềm chế được...
Khánh Đế, hiện tại giống như một người lão trung niên, trông vô cùng đáng thương với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng tất nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài của hắn mà thôi. Khánh Đế tuy vô cùng tức giận nhưng lại rất thông minh, không hề để lộ ra một khuyết điểm nào. Hắn không lạ gì việc giả vờ làm một kẻ hèn nhát. Trước khi gặp Diệp Khinh Mi, hắn là một hoàng tử không được ai coi trọng, thỏa hiệp là cách hắn giữ mạng lúc đấy.
Một người đàn ông thực thụ có thể uốn cong và duỗi thẳng, giống như khi hắn đạt đến đỉnh cao, hắn sẽ loại bỏ tất cả những người biết quá khứ của hắn. Hắn giả vờ ôm đầu và cuộn mình vào giường.
Chu Tỏa Tỏa thoáng nhìn qua đường viền hàm sắc nét và yết hầu nhỏ nhắn của ông qua khe hở giữa cẳng tay mà không nhịn được nuốt nước bọt. Vừa rồi cô quả thực bị dục vọng kích thích, bây giờ nhìn đến vị đại thúc đẹp trai trước mặt, cô khó có thể khống chế được bản thân.
Khi Khánh Đế thấy cô dừng tay lại, hắn buông đôi tay đang ôm đầu xuống. Hắn biết rằng hắn càng tránh né thì càng dễ khơi dậy niềm vui chà đạp của người khác. Chỉ có lời khen ngợi kịp thời mới có thể loại bỏ được nỗi lo bị bạo hành. Đôi mắt đỏ hoe ngước lên, chiếc cằm thanh tú cong lên, yết hầu hơi run rẩy lộ ra trước mặt Chu Tỏa Tỏa.
"Cô...cô muốn làm gì trẫm???" Khánh Đế đã lâu không gặp phải tình huống như thế này, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
"Trẫm?" Khóe miệng Chu Tỏa Tỏa giật giật: "Ông không phải sợ bị đánh nên nói đại cái tên này sao? Trẫm...Ông tưởng mình là hoàng đế chắc?"
Khánh Đế... nếu hắn nói mình là hoàng đế, nữ nhân này có thể buông tha cho hắn sao? Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong một giây trước khi hắn kìm nén nó lại. Người phụ nữ này mang lại cho hắn cảm giác rất giống với Diệp Khinh Mi, hoàn toàn không tôn trọng quyền lực của hoàng gia. Hắn nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có một Diệp Khinh Mi, không ngờ rằng mình lại gặp được người phụ nữ thứ hai giống như vậy.
"Ngươi, ngươi đang làm gì vậy? To gan!" Cô ấy thực sự đã cởi sạch quần áo của hắn! Khánh Đế bất lực nhìn quần áo của mình bị lột ra, rồi cảnh quay chậm bay lên và từ từ rơi xuống đất. Mặc dù hắn là một người đàn ông xảo trá, nhưng hắn vẫn bị sốc.
Chu Tỏa Tỏa không chút do dự ném ông ấy xuống đất. Là một người hiện đại, cô không hề cảm thấy xấu hổ về những chuyện như thế này. Đây chỉ là một nhiệm vụ. Có chuyện gì to tát đâu, nhưng cô cũng thực sự biết ơn vì mục tiêu của mình đẹp trai, nếu mà gặp phải mục tiêu công lược vừa già vừa xấu vừa hói đầu thì ngay cả khi cô uống mười kg thuốc kích dục, cô nghĩ là mình vẫn không thể làm chuyện đó.
Hệ thống hét lên dữ dội! ! ! À, đây có phải là thứ mà Tiên Tử có thể xem mà không phải trả tiền không? ? ? ? Hệ thống bé nhỏ nhút nhát nhốt mình trong một căn phòng nhỏ tối tăm, ngồi xổm trên mặt đất và nhìn thấy một màn tình xuân ướt át, lúc lâu trước khi hét lên: "Không đúng! ! ! Ahhh, chết tôi mất, ký chủ không thể ép buộc người khác ... Có thể duy trì mức độ được hảo cảm này được không?"
Tuy nhiên, sau khi hệ thống lao ra khỏi căn phòng đen nhỏ, nó lại quay trở lại trong nháy mắt... Cuộc sống không dễ dàng, ai cũng tự kỷ... Hình ảnh quá đẹp, không ai dám nhìn...
Khánh Đế vẫn chưa hoàn hồn sau cơn sốc cho đến khi có người cưỡi lên người hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tư thế như thế này trong suốt mấy chục năm cuộc đời. Hắn bối rối đến nỗi không biết phải phản ứng thế nào. Cơ thể hắn yếu đến mức không có chút sức lực nào để chống cự. Hắn thậm chí còn không thể đẩy cô xuống để thay đổi tư thế của cô...
Kiếp này không còn gì hối tiếc nữa hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này...nhưng mà người phụ nữ này thật biết cách chơi, sau khi hắn nhắm mắt chấp nhận số phận, thì hắn thực sự đã tận hưởng khoái cảm này. Sự xấu hổ khiến hắn càng tuyệt vọng hơn.
Sau khi thỏa mãn, Chu Tỏa Tỏa vỗ nhẹ vào mặt chú đẹp trai và nói: "Bộ râu của chú trông không đẹp, để tôi cạo cho chú nhé."
Khánh Đế... hắn rất muốn chửi: "Sao ngươi dám?" nhưng hắn đã kìm lại. Người phụ nữ này đã cưỡng hiếp hắn rồi, vậy thì nói những điều vô nghĩa như vậy có ý nghĩa gì?
Chu Tỏa Tỏa hài lòng với sự hợp tác của ông ấy. Kỹ năng đại tông sư của cô đã khiến mọi việc diễn ra suôn sẻ. Chỉ là cạo râu thôi, rất nhanh và sạch sẽ. Cô chạm vào khuôn mặt đẹp trai vẫn còn khá căng thẳng của ông ấy: "Ừm, không tệ, trông chú trẻ hơn nhiều sau khi cạo râu."
Khánh Đế nhắm mắt lại, giả vờ chết. Bây giờ ngoài việc giả chết ra thì không thể làm gì khác... Chu Tỏa Tỏa vừa lợi dụng hắn vừa gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống, hệ thống, độ hảo cảm của ông ta tăng lên rồi sao?"
Nếu hệ thống này có cơ thể vật lý, nó sẽ trợn mắt nhìn lên bầu trời. Bạn đã cho họ sức mạnh và vẫn muốn lấy lòng họ sao? Tôi thực sự muốn xem loại thiên thạch nào có thể đâm thủng não đến vậy.
"Nói đi, hệ thống. Mức độ hảo cảm hiện tại của ông ấy với ta là bao nhiêu?" Chu Tỏa Tỏa vội vàng hỏi.
『0%』Hệ thống đã đủ đau khổ rồi nhưng vẫn nói.
"Mẹ kiếp!" Chu Tỏa Tỏa tức giận hét lớn: "Ông ta được ngủ với ta, một nữ nhân xinh đẹp như hoa như vậy, mà độ hảo cảm của ông ta lại là 0? Được sử dụng dịch vụ miễn phí mà ông ta còn muốn cái gì nữa..."
Hệ thống...ngươi có ngủ với người khác bao giờ không? Ngươi nghĩ ngủ với ông ấy, có được không? Bây giờ ta nghi ngờ rằng 0% chỉ là giá trị thấp nhất của độ hảo cảm... chứ không phải là giá trị thấp nhất trong lòng Khánh Đế ...
Hắn ngồi dậy và thấy mọi vết thương của mình đã lành. Ngoại trừ vết thương sâu ở ngực suýt nữa đã cướp đi mạng sống của hắn, thì hắn không còn cảm thấy gì khi chạm vào nó. Có vẻ như hắn đã bất tỉnh khá lâu. Khi hắn cố gắng luân chuyển nội lực bên trong, đồng tử của hắn co lại. Chân khí bá đạo mà hắn tu luyện mấy chục năm nay đã hoàn toàn biến mất, mặc dù hắn rất xảo quyệt, nhưng lúc này hắn cũng không khỏi biến sắc.
Địa vị Đại tông sư chính là sự tự tin của hắn, hắn trước đến nay không bao giờ quan tâm đến thành công hay thất bại, nhưng hiện tại trong mắt hắn, điều này cũng giống như một sự thất bại hoàn toàn. Sẽ rất khó để hắn có thể trở lại như trước, giờ đây hắn đã mất hết mọi thứ kể cả công lực, hắn đã trở thành một phế nhân. Chưa nói đến việc trở lại, ngay cả việc giữ mạng cũng là một vấn đề.
"Đã tỉnh rồi à?" Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Khi Khánh đế ngẩng đầu lên, người đó đã tới gần hắn. Cơ thể hắn căng thẳng. Trước đây, hắn có thể phát hiện ra người khác từ xa, nhưng bây giờ hắn thậm chí còn không nhận ra khi có người đến gần mình. Nhưng hắn bình lại suy nghi, nếu là sát thủ thì đã hắn chết từ lâu rồi: "Ngươi là ai?"
"Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi" Chu Tỏa Tỏa đưa cốc nước vào tay ông ấy: "Uống đi!"
Khánh Đế...
"Ông ngủ liền hai ngày hai đêm, tôi còn tưởng ông sẽ không bao giờ tỉnh lại." Chu Tỏa Tỏa thản nhiên ngồi trên giường.
Khánh Đế... người phụ nữ này tự nhiên ngồi trên giường của ta vậy sao? ? ? Tại sao cô ta không ngồi trên ghế? ? ? Kể cả khi cô là ân nhân của hắn... kể cả khi hắn ở vị trí của cô... khoan đã, cảm giác quen thuộc khó giải thích này... dường như hắn đã từng nhìn thấy nó ở người khác.
Chu Tỏa Tỏa nhìn Khánh Đế đang thẩn thờ, thì liền sờ trán ông: "Không phải bị ngốc chứ? Ngươi không có sốt a!"
Thân thể của Khánh Đế cứng đờ. Nhiều năm như vậy chưa từng có ai đối xử với hắn như thế này. Bóng người mặc đồ đỏ trùng khớp với người trong trí nhớ của hắn, hắn thốt lên thăm dò: "Diệp Khinh Mi?"
Thấy ông ấy nói chuyện, Chu Tỏa Tỏa thu tay lại: "Được rồi, xem ra ngươi vẫn chưa mất trí nhớ, vậy thì tốt rồi. Nói cho tôi biết ông là ai, ai đã làm ông bị thương?"
Khánh Đế nheo mắt lại, nhìn nữ nhân mặc hồng trang, nhìn từ trên xuống dưới. Khí phách giống hệt Diệp Khinh Mi, nhưng tuổi tác lại không khớp nhau. Nếu Diệp Khinh Mi còn sống, chắc chắn sẽ lớn tuổi hơn cô ấy nhiều: "Cô là ai?"
Chu Tỏa Tỏa tát một cái vào đầu Khánh Đế: "Ta đã nói là ta là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi mà!!! Ân nhân, ân nhân! Ngươi không hiểu sao?"
"To gan!" Mặc dù Khánh Đế đã mất hết nội lực, nhưng ở vị trí độc tôn kia trong nhiều năm làm cho tính khí cao cao tại thượng của hắn thấm sâu vào xương tủy. Bị đánh vào đầu như thế này khiến hắn vô cùng tức giận.
Chu Tỏa Tỏa cũng có tính khí thất thường, cô dùng sức lực thuần túy mà không dùng nội lực, liên tục tát vào đầu Khánh Đế: "Đúng vậy, gan ta rất lớn, ta rất gan dạ, ta rất can đảm! ! Có chuyện gì sao? Ngươi dám tức giận sao? Cho dù ngươi có tức giận thế nào, thì cũng nuốt xuống cho ta!!"
Khánh Đế sửng sốt, chủ yếu là vì hiện tại hắn đã suy yếu. Hắn thậm chí còn không khỏe bằng những người đàn ông làm công việc đồng áng. Hắn hiện tại giống như là một học giả yếu đuối. Hắn không biết có phải vì hắn đã mất hết nội lực hay không mà khả năng chịu đau của hắn cực kỳ thấp. Chu Tỏa Tỏa tát hắn mấy cái, ngay cả hắn cũng không tin nổi, hắn đau đớn khóc lên...
Hệ thống không nhịn được nữa nói: "Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi là tăng thêm độ thiện cảm của hắn đối với ngươi, khiến hắn yêu ngươi! ! Ngươi như vậy là đang tăng thêm độ khó của nhiệm vụ."
Chu Tỏa Tỏa... Cô quên mất... Cô đã tới đây hai ngày rồi, hệ thống cũng chẳng có nói gì cả. Cô tràn đầy sự oán giận và cuối cùng cũng có một người để trút bầu tâm sự. Trong một lúc, cô không thể kiềm chế được...
Khánh Đế, hiện tại giống như một người lão trung niên, trông vô cùng đáng thương với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng tất nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài của hắn mà thôi. Khánh Đế tuy vô cùng tức giận nhưng lại rất thông minh, không hề để lộ ra một khuyết điểm nào. Hắn không lạ gì việc giả vờ làm một kẻ hèn nhát. Trước khi gặp Diệp Khinh Mi, hắn là một hoàng tử không được ai coi trọng, thỏa hiệp là cách hắn giữ mạng lúc đấy.
Một người đàn ông thực thụ có thể uốn cong và duỗi thẳng, giống như khi hắn đạt đến đỉnh cao, hắn sẽ loại bỏ tất cả những người biết quá khứ của hắn. Hắn giả vờ ôm đầu và cuộn mình vào giường.
Chu Tỏa Tỏa thoáng nhìn qua đường viền hàm sắc nét và yết hầu nhỏ nhắn của ông qua khe hở giữa cẳng tay mà không nhịn được nuốt nước bọt. Vừa rồi cô quả thực bị dục vọng kích thích, bây giờ nhìn đến vị đại thúc đẹp trai trước mặt, cô khó có thể khống chế được bản thân.
Khi Khánh Đế thấy cô dừng tay lại, hắn buông đôi tay đang ôm đầu xuống. Hắn biết rằng hắn càng tránh né thì càng dễ khơi dậy niềm vui chà đạp của người khác. Chỉ có lời khen ngợi kịp thời mới có thể loại bỏ được nỗi lo bị bạo hành. Đôi mắt đỏ hoe ngước lên, chiếc cằm thanh tú cong lên, yết hầu hơi run rẩy lộ ra trước mặt Chu Tỏa Tỏa.
"Cô...cô muốn làm gì trẫm???" Khánh Đế đã lâu không gặp phải tình huống như thế này, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
"Trẫm?" Khóe miệng Chu Tỏa Tỏa giật giật: "Ông không phải sợ bị đánh nên nói đại cái tên này sao? Trẫm...Ông tưởng mình là hoàng đế chắc?"
Khánh Đế... nếu hắn nói mình là hoàng đế, nữ nhân này có thể buông tha cho hắn sao? Ý nghĩ này chỉ tồn tại trong một giây trước khi hắn kìm nén nó lại. Người phụ nữ này mang lại cho hắn cảm giác rất giống với Diệp Khinh Mi, hoàn toàn không tôn trọng quyền lực của hoàng gia. Hắn nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có một Diệp Khinh Mi, không ngờ rằng mình lại gặp được người phụ nữ thứ hai giống như vậy.
"Ngươi, ngươi đang làm gì vậy? To gan!" Cô ấy thực sự đã cởi sạch quần áo của hắn! Khánh Đế bất lực nhìn quần áo của mình bị lột ra, rồi cảnh quay chậm bay lên và từ từ rơi xuống đất. Mặc dù hắn là một người đàn ông xảo trá, nhưng hắn vẫn bị sốc.
Chu Tỏa Tỏa không chút do dự ném ông ấy xuống đất. Là một người hiện đại, cô không hề cảm thấy xấu hổ về những chuyện như thế này. Đây chỉ là một nhiệm vụ. Có chuyện gì to tát đâu, nhưng cô cũng thực sự biết ơn vì mục tiêu của mình đẹp trai, nếu mà gặp phải mục tiêu công lược vừa già vừa xấu vừa hói đầu thì ngay cả khi cô uống mười kg thuốc kích dục, cô nghĩ là mình vẫn không thể làm chuyện đó.
Hệ thống hét lên dữ dội! ! ! À, đây có phải là thứ mà Tiên Tử có thể xem mà không phải trả tiền không? ? ? ? Hệ thống bé nhỏ nhút nhát nhốt mình trong một căn phòng nhỏ tối tăm, ngồi xổm trên mặt đất và nhìn thấy một màn tình xuân ướt át, lúc lâu trước khi hét lên: "Không đúng! ! ! Ahhh, chết tôi mất, ký chủ không thể ép buộc người khác ... Có thể duy trì mức độ được hảo cảm này được không?"
Tuy nhiên, sau khi hệ thống lao ra khỏi căn phòng đen nhỏ, nó lại quay trở lại trong nháy mắt... Cuộc sống không dễ dàng, ai cũng tự kỷ... Hình ảnh quá đẹp, không ai dám nhìn...
Khánh Đế vẫn chưa hoàn hồn sau cơn sốc cho đến khi có người cưỡi lên người hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tư thế như thế này trong suốt mấy chục năm cuộc đời. Hắn bối rối đến nỗi không biết phải phản ứng thế nào. Cơ thể hắn yếu đến mức không có chút sức lực nào để chống cự. Hắn thậm chí còn không thể đẩy cô xuống để thay đổi tư thế của cô...
Kiếp này không còn gì hối tiếc nữa hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này...nhưng mà người phụ nữ này thật biết cách chơi, sau khi hắn nhắm mắt chấp nhận số phận, thì hắn thực sự đã tận hưởng khoái cảm này. Sự xấu hổ khiến hắn càng tuyệt vọng hơn.
Sau khi thỏa mãn, Chu Tỏa Tỏa vỗ nhẹ vào mặt chú đẹp trai và nói: "Bộ râu của chú trông không đẹp, để tôi cạo cho chú nhé."
Khánh Đế... hắn rất muốn chửi: "Sao ngươi dám?" nhưng hắn đã kìm lại. Người phụ nữ này đã cưỡng hiếp hắn rồi, vậy thì nói những điều vô nghĩa như vậy có ý nghĩa gì?
Chu Tỏa Tỏa hài lòng với sự hợp tác của ông ấy. Kỹ năng đại tông sư của cô đã khiến mọi việc diễn ra suôn sẻ. Chỉ là cạo râu thôi, rất nhanh và sạch sẽ. Cô chạm vào khuôn mặt đẹp trai vẫn còn khá căng thẳng của ông ấy: "Ừm, không tệ, trông chú trẻ hơn nhiều sau khi cạo râu."
Khánh Đế nhắm mắt lại, giả vờ chết. Bây giờ ngoài việc giả chết ra thì không thể làm gì khác... Chu Tỏa Tỏa vừa lợi dụng hắn vừa gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống, hệ thống, độ hảo cảm của ông ta tăng lên rồi sao?"
Nếu hệ thống này có cơ thể vật lý, nó sẽ trợn mắt nhìn lên bầu trời. Bạn đã cho họ sức mạnh và vẫn muốn lấy lòng họ sao? Tôi thực sự muốn xem loại thiên thạch nào có thể đâm thủng não đến vậy.
"Nói đi, hệ thống. Mức độ hảo cảm hiện tại của ông ấy với ta là bao nhiêu?" Chu Tỏa Tỏa vội vàng hỏi.
『0%』Hệ thống đã đủ đau khổ rồi nhưng vẫn nói.
"Mẹ kiếp!" Chu Tỏa Tỏa tức giận hét lớn: "Ông ta được ngủ với ta, một nữ nhân xinh đẹp như hoa như vậy, mà độ hảo cảm của ông ta lại là 0? Được sử dụng dịch vụ miễn phí mà ông ta còn muốn cái gì nữa..."
Hệ thống...ngươi có ngủ với người khác bao giờ không? Ngươi nghĩ ngủ với ông ấy, có được không? Bây giờ ta nghi ngờ rằng 0% chỉ là giá trị thấp nhất của độ hảo cảm... chứ không phải là giá trị thấp nhất trong lòng Khánh Đế ...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store