Nu Chinh Deu Cung Nam Phu He
Edit & Beta: Yêu Hồ Đại nhân (LinhLan601)Sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy Tư Mã Tiêu mặt mũi tràn đầy không vui ngồi ở mép giường là cái dạng thể nghiệm gì? -- chính là từ mộng đẹp đi vào ác mộng.Liêu Đình Nhạn chớp chớp mắt, còn có chút mơ hồ. Nhìn sắc trời còn chưa sáng ngoài cửa sổ, nàng gào thét trong lòng: Tư Mã Tiêu không phải là một hôn quân ư? Hôn quân không phải là nên ngủ đến lúc mặt trời lên cao mà không thượng triều sao? Vì cái gì mà sáng sớm như vậy lại tới quấy nhiễu giấc ngủ của người khác? Hắn rốt cuộc có còn nhớ thiết lập hôn quân của chính mình hay không?Bởi vì đối phương là kẻ tùy thời đều có thể phát bệnh, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể cố nén tức giận mà rời giường. Nàng vén chăn ngồi dậy, nở nụ cười công tác tiêu chuẩn, nói: "Bệ hạ."Cằm chợt lạnh, Tư Mã Tiêu nhẹ nhàng nắm cằm nàng, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nàng. Trong lòng Liêu Đình Nhạn bồn chồn, thầm nghĩ không lẽ sáng sớm người này lại muốn nổi điên?"Ngươi không cao hứng? Bởi vì cô quấy rầy ngươi nghỉ ngơi?" Tư Mã Tiêu nói.Liêu Đình Nhạn lại tự hỏi lần nữa, đến tột cùng là do bản thân mình biểu hiện quá rõ ràng hay là do Tư Mã Tiêu quá nhạy bén. Vì sao mỗi lần hắn đều nói trúng nội tâm nàng? Nàng giãy giụa, tiếp tục diễn: "Làm sao có thể, thiếp đã nghỉ ngơi tốt."Tư Mã Tiêu hừ một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài. Liêu Đình Nhạn nhìn cánh cửa bị hắn đá phát ra tiếng vang kẽo kẹt, do dự một lát, sau đó lại nằm xuống. Nếu Tư Mã Tiêu đã đi rồi, nàng liền tiếp tục ngủ thôi. Đi đường lâu như vậy, nguyên khí nào có dễ dàng khôi phục như thế.Kết quả, chờ nàng ngủ một giấc, tỉnh dậy lại thấy Tư Mã Tiêu ngồi bên mép giường. "...... Bệ hạ."Liêu Đình Nhạn không rõ rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì. Năm lần bảy lượt đột nhiên xuất hiện như vậy, chẳng lẽ là muốn dùng loại phương pháp đặc thù này tra tấn nàng?"Đã ngủ đủ rồi?" Tư Mã Tiêu trầm mặt hỏi.Liêu Đình Nhạn dám lắc đầu sao?Không dám. Vì thế sau khi nàng gật đầu, Tư Mã Tiêu liền kéo nàng từ trên giường dậy, đi ra ngoài. Liêu Đình Nhạn còn mặc một thân áo ngủ màu trắng, tóc xõa tung chưa chải, miễn cưỡng xỏ đôi giày bên mép giường vào, thất tha thất thểu theo Tư Mã Tiêu ra ngoài.Trên đường gặp phải hoạn quan, cung nữ, tất cả đều lui ra phía sau quỳ xuống, không ai dám nhìn dáng vẻ không chỉnh tề của Liêu Đình Nhạn. Bước chân Tư Mã Tiêu quá lớn, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể chạy chậm theo hắn. Bàn tay bắt lấy cổ tay nàng lạnh băng lại dùng sức, nàng không thể tránh thoát, cũng không dám tránh thoát, không nói một lời đi theo Tư Mã Tiêu. Càng đi càng hẻo lánh. Nhìn thấy phía trước xuất hiện địa phương bị vây bằng hàng rào, còn loáng thoáng nghe được tiếng hổ gầm, sau lưng Liêu Đình Nhạn toát ra một trận mồ hôi lạnh. Không phải chứ, hắn đặc biệt chờ nàng ngủ đủ giấc, sau đó đem nàng tới nơi này ném cho hổ ăn?!Tiếng hổ gầm càng lúc càng gần. Tuy là Liêu Đình Nhạn, nhưng thời điểm này trong lòng nàng cũng phát run, chân mềm còn run lẩy bẩy. Phát giác được Liêu Đình Nhạn run nhè nhẹ, Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn nàng một cái, vừa thấy bộ dáng của nàng, hắn liền hỏi: "Sao lại không mặc áo ngoài?"Liêu Đình Nhạn: "......" Mẹ ngươi!Ngươi cho ta thời gian mặc áo ngoài sao? Còn có mặt mũi hỏi lời này?Tư Mã Tiêu: "Vừa sợ nóng lại vừa sợ lạnh, ngươi thật là phiền toái."Liêu Đình Nhạn: "......" Quá khen. Ngươi so với ta còn phiền toái hơn.Tư Mã Tiêu buông tay nàng ra, cởi ngoại bào trên người khoác cho Liêu Đình Nhạn.Liêu Đình Nhạn im lặng, mặc kiện áo bào không có chút độ ấm nhưng lại mang một cỗ mùi hương không biết tên, cảm thấy có lẽ Tư Mã Tiêu cũng không phải là mang nàng đi tìm chết.Nàng đi theo phía sau hắn, khoảng cách với nơi phát ra tiếng hổ gầm càng ngày càng xa. Cuối cùng bọn họ đi tới một hoa viên. Liêu Đình Nhạn còn nhìn thấy mấy con khổng tước nhàn nhã kéo cái đuôi dài đi lại trên thảm cỏ.Xem ra nơi này là thú viên trong cung. Nghe nói là chia ra làm rất nhiều khu vực, nuôi dưỡng những loài động vật khác nhau. Đây hẳn là chỗ nuôi khổng tước."Sáng nay người chăm sóc tới bẩm báo, khổng tước trắng trong vườn xòe đuôi." Tư Mã Tiêu nói: "Thời điểm vào mùa xuân, những con khổng tước khác đều xòe đuôi, chỉ có duy nhất nó là không chịu xòe. Hiện tại rốt cuộc cũng chịu xòe ra.... Không phải ngươi nói muốn xem à?"Lúc trước, thời điểm bọn họ ở trên xe ngựa nói chuyện phiếm, Liêu Đình Nhạn tưởng rằng hắn chỉ là người qua đường Giáp, nên nói chuyện đều rất tùy tiện. Khi đó Tư Mã Tiêu nhắc tới khổng tước, nàng quả thật từng nói qua là muốn nhìn thấy khổng tước trắng xòe đuôi. Không nghĩ tới hắn lại nhớ kỹ, còn mang nàng tới xem. Nhất thời, tâm tình Liêu Đình Nhạn có chút phức tạp.Tư Mã Tiêu nhìn trái phải không thấy con khổng tước kia, không còn kiên nhẫn mà triệu thái giám chăn nuôi tới: "Khổng tước trắng đâu?"Thái giám nọ đầu đổ mồ hôi, vội vàng đi tìm. Thật vất vả mới tìm được thì khổng tước đã khép đuôi lại, không tiếp tục xòe ra. Tư Mã Tiêu đen mặt, nhìn về phía Liêu Đình Nhạn: "Thời điểm nó xòe đuôi ngươi một hai đòi ngủ. Bây giờ không nhìn được nữa."Liêu Đình Nhạn tự nhủ, thì ra sáng sớm ngươi ngồi ở mép giường ta như vậy là muốn mang ta tới xem khổng tước xòe đuôi. Ngươi lại không nói sớm, cau có ngồi ở đó ai mà biết được ngươi muốn làm gì. Không biết còn tưởng rằng ngươi muốn giết người."Là thiếp sai. Đợi lần sau khổng tước trắng xòe đuôi, thiếp lại đến xem." Liêu Đình Nhạn xuất ra tu dưỡng mỗi lần hầu hạ cấp trên sửa tám bản thảo một ngày, dịu dàng, điềm đạm nói.Nhưng ông chủ Tư Mã Tiêu trước mặt nàng so với các sếp khác còn khó chiều hơn nhiều. Hắn lạnh lùng nói: "Không được." Lại quay đầu bảo thái giám chăn nuôi: "Ngươi đi, hiện tại khiến cho con khổng tước này xòe đuôi ra."Thái giám nọ bị dọa phát khóc. Vị thái giám tiền nhiệm cũng giống như hắn lúc này, kết cục cuối cùng là bị ném vào hang hổ trong núi, thi thể cũng mất tích. Nếu làm Hoàng đế bệ hạ không cao hứng, không chỉ một mình hắn phải chết, mà ngay cả con khổng tước này cũng sẽ bị vặt lông đưa đến ngự thiện phòng, trở thành một món ăn trên bàn ăn của bệ hạ. Vì mạng nhỏ của bọn họ, bằng mọi cách hắn phải thử xem.Có lẽ là hôm nay tâm tình con khổng tước này không tệ, vừa lúc nể tình xòe đuôi lần thứ hai. Lúc này Tư Mã Tiêu cao hứng, lập tức thưởng cho thái giám nọ một hộp hoàng kim.Vốn dĩ đang xem khổng tước trắng xòe đuôi, Liêu Đình Nhạn liếc mắt nhìn hộp hoàng kim kia một cái, toàn bộ đều là ánh vàng rực rỡ, tiền tài khí vị[1]. Hoàng đế không hổ là Hoàng đế, giết người mạnh tay, thưởng người cũng mạnh tay.[1] Tiền tài khí vị: mùi tiền. =))) dịch ra thô quá nên ta để nguyên.Nàng trộm ngắm một cái như vậy, lập tức bị Tư Mã Tiêu phát hiện."Ngươi cũng muốn?"Điều này không nên. Thiết lập của nữ chính sao có thể thích loại đồ vật như hoàng kim. Liêu Đình Nhạn hàm súc trả lời: "Thiếp càng thích ngọc hơn." Ngọc tốt thật sự so với hoàng kim càng đáng giá hơn nhiều. Hơn nữa nghe thôi cũng thấy phẩm cách[2] cao hơn.[2] Nguyên văn ở đây là 逼格 : Bức cách. Từ "cách (格)" này là cốt cách, nhân phẩm, khí độ,.... Cho nên ta nghĩ "bức cách" cũng là từ chỉ phẩm chất.Tư Mã Tiêu: "Thứ đồ kia có cái gì mà thích, tư khố cô nhiều như vậy."Hắn nói xong liền mang Liêu Đình Nhạn tới tư khố xem ngọc. Liêu Đình Nhạn hứng thú bừng bừng, so với lúc xem khổng tước trắng càng cao hứng hơn. Tuy rằng khổng tước xòe đuôi thật sự rất đẹp, nhưng kỳ thật ở thế giới hiện đại, nàng đã xem qua mấy lần. So ra vẫn là xem bảo bối càng có ý tứ hơn.Lúc này, Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không thèm để ý tóc mình chưa chải, quần áo không chỉnh tề. Dù sao hiện tại nàng là Quý Phi của Tư Mã Tiêu, căn bản là không có một nam nhân hay nữ nhân nào dám liếc nhìn nàng một cái. Còn Tư Mã Tiêu, hắn cũng chỉ nhìn qua một chút mà thôi.Liêu Đình Nhạn lần thứ hai hợp tình hợp lý hoài nghi, Tư Mã Tiêu khả năng là không được[3].[3] Nghĩa là không bạch bạch bạch được ấy =))))))"Hừ, nếu ngươi thích những thứ ngọc này, cứ bảo người đưa đến cung ngươi." Tư Mã Tiêu không buồn để ý mà chỉ chỉ những món ngọc thạch oánh nhuận, mỹ lệ.Liêu Đình Nhạn: "Đa tạ bệ hạ ban thưởng."Ha ha ha. Có thật không vậy?!Viên đạn bọc đường này nàng thật không chịu nổi! Thậm chí hai mắt nàng đã bắt đầu bị đống đồ ngọc xinh đẹp lấp kín. Bỗng dưng cảm thấy Tư Mã Tiêu này, kỳ thật là người không tồi!Tư Mã Tiêu ước lượng một viên ngọc hoàn: "Thứ đồ này, lúc cô nhàm chán từng đấm vào nghe chơi, không có tác dụng gì."Liêu Đình Nhạn không thể chịu nổi. Cái đồ bại gia này, thế mà lại dùng ngọc tốt như vậy để đấm chơi? Lãng phí đến tâm nàng cũng đau. Quả thực là muốn ấn sọ hắn xuống đất đấm chơi thử xem."Ha ha. Bệ hạ, mỹ ngọc như vậy, làm thế thật quá mức đáng tiếc.""Ồ?" Tư Mã Tiêu thưởng thức ngọc hoàn trong tay, đi đến bên cạnh ao cá chép đỏ, thuận tay liền ném xuống. "Bùm" một tiếng, ngọc hoàn thượng hạng đã rơi xuống ao cá, bắn lên một mảnh bọt nước.Liêu Đình Nhạn: "......" Thảo[4]![4] Thảo nê mã: câu chửi ở bên Trung. Tương tự với Dm, mẹ kiếp,...bên mình.Tư Mã Tiêu nhìn biểu tình của Liêu Đình Nhạn, quay đầu ở nơi nàng không nhìn thấy, nở nụ cười thoải mái, vui vẻ, cảm giác tâm tình khá hơn rất nhiều -- mỗi lần Liêu Đình Nhạn nói chuyện, trong ánh mắt nàng đều là suy nghĩ hoàn toàn tương phản. Ngốc như vậy, quả thật là cùng vẻ bề ngoài không chút tương xứng. Đặc biệt thú vị.*Bị Tư Mã Tiêu lăn lộn một buổi sáng, đến trưa, rốt cuộc Liêu Đình Nhạn cũng có thể trở lại cung điện của mình rửa mặt chải đầu, thay y phục, thuận tiện ăn uống một chút. Những thứ khác không nói, ăn, mặc, dùng trong cung đều là những thứ đứng đầu. Ngay cả nhóm cung nữ hầu hạ cũng rất khéo léo, vô cùng hợp ý nàng, giống như là con giun trong bụng nàng vậy. Đặc biệt là Quế Diệp, nàng còn chưa nói lời nào, chỉ một ánh mắt, Quế Diệp liền biết là nàng đói bụng hay là muốn uống nước.Đến cùng là bị huấn luyện như thế nào? Là bị Tư Mã Tiêu dọa sao? Được hầu hạ thoải mái, dễ chịu, Liêu Đình Nhạn cảm thấy rất có thể trong tương lai không xa, nàng sẽ biến thành một phế nhân. Thì ra áo tới thì duỗi tay, cơm tới thì há mồm, lời nói không cần thoát ra miệng chính là cảm giác hưởng thụ như thế này. Đãi ngộ ở hiện tại so sánh với khoảng thời gian nàng ở Hà Hạ, quả thật là không cùng một cấp bậc. Tuy rằng cũng có người hầu hạ, nhưng lúc ấy rất nhiều việc nàng vẫn phải tự mình làm. Hơn nữa nhóm tôi tớ đều tương đối tùy ý, không giống trong cung quy củ khắc nghiệt. Ở chỗ này, Quế Diệp sẽ dẫn theo mấy chục cung nhân chuyên môn hầu hạ một mình nàng. Phục vụ cao cấp của Hoàng tộc, quả nhiên là tri kỷ thoải mái.Liêu Đình Nhạn không hiểu, nếu Tư Mã Tiêu ngày ngày trải qua cuộc sống thần tiên này, vì sao lại trở thành một Đại Ma Vương?"Quý Phi, vài vị Tiệp dư tới bái kiến ngài." Quế Diệp tới bẩm báo.Liêu Đình Nhạn đang ngồi ăn dưa, lập tức lau lau tay ngồi dậy: "Vậy để bọn họ vào đi."Đến rồi! Vở kịch cung đấu lớn đầu tiên!Thân ở cung đình, sao có thể không có tranh đấu. Dù là bên ngoài hài hòa, nhưng trong tối nhất định là mạch nước ngầm mãnh liệt. Trên đường tiến cung, không biết nàng đã tưởng tượng bao nhiêu lần về phó bản cung đấu gian nan, hiểm trở. Nhiều lần đều bổ não chính mình mới vừa vào cung liền bị phi tần địa vị cao ức hiếp, cùng mỹ nhân khác đồng bệnh tương liên[5] trở thành bằng hữu, cuối cùng lại phải chịu nỗi đau phản bội. Một đường tiến cung này ngược tâm không thôi, bổ não đến đầu cũng phải trọc.[5] Đồng bệnh tương liên ( 同病相憐 ):
1. ( Nghĩa đen ) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau.
2. ( Nghĩa bóng ) Người cùng cảnh ngộ bất hạnh thông cảm, giúp đỡ lẫn nhau.—— Kết quả, tiến cung nửa ngày lập tức trở thành Quý Phi địa vị cao nhất hậu cung. Mọi kịch bản bổ não cùng các loại cốt truyện đều vô dụng, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.Mười mấy mỹ nhân phân vị cao nhất quỳ đầy đất. Những mỹ nhân khác bởi vì phân vị quá thấp nên không có tư cách tới bái kiến Liêu Đình Nhạn. Toàn bộ quá trình hành lễ, nhóm mỹ nhân đều cúi đầu, từng bước từng bước quy củ, bái kiến nàng xong lại theo thứ tự lui ra.Liêu Đình Nhạn còn chưa kịp phát huy một chút, đã thấy các nàng đều lui xuống rồi.Từ từ, nói bái kiến thật sự chỉ là bái kiến một chút liền đi sao? Cái loại mà một đám người ngồi một vòng sau đó mỉm cười chọc ngoáy ta một chút, tiếp đến lại thổi phồng nhau đâu rồi?Thấy Liêu Đình Nhạn không phản ứng lại mà nhìn chằm chằm phương hướng chúng mỹ nhân rời đi, Quế Diệp còn tưởng rằng nàng không cao hứng vì nhiều người tới làm ầm ĩ, liền cẩn thận giải thích: "Các vị mỹ nhân chỉ có thể tới gặp người vào lần đầu tiên người tiến cung. Về sau, mỗi ngày đều sẽ ở ngoài điện lễ bái thỉnh an, không cần nương nương tự mình tiếp kiến. Người yêu thích thanh tĩnh, các nàng không dám tùy tiện tới quấy rầy."Nói cách khác, nàng không cần mỗi ngày mở tiệc trà cùng một đám mỹ nhân nói chuyện phiếm.Suy nghĩ trong chốc lát, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Nàng đã hiểu, không phải là không có cung đấu, mà là những người mang mộng tưởng này trong cung, muốn thông qua cung đấu để đi lên đỉnh cao nhân sinh, sớm đã bị Tư Mã Tiêu xử chết.Hoàng đế không làm việc đàng hoàng, rảnh rỗi không có việc gì liền muốn giết tiểu lão bà của mình, làm cho Quý Phi nàng đây không còn đất dụng võ.-----------------
Yêu Hồ: Giải thích xíu với các nàng về vấn đề xưng hô giữa nam nữ chính.
Lúc này hai người vẫn xưng ta-ngươi, bởi họ chưa hề có tình cảm với nhau. Liêu Đình Nhạn chỉ xem anh Tiêu là boss lớn khó hầu hạ nên cẩn thận, nhún nhường. Về sau được sủng tuyệt đối là lười không buồn nhúc nhích =)) Còn nam chính của chúng ta, hiện giờ đối với nữ chính chỉ có hứng thú vì nàng khác với những nữ nhân khác mà thôi. Chứ thật ra, ngay cả mặt nàng...anh Tiêu quay đi liền quên rồi =,= chân tướng về sau các nàng sẽ rõ. Tới lúc đó có tình cảm rồi thì ta sẽ tự động đổi xưng hô.P/s: Cầu vote, cầu sủng ái ~T.T~
1. ( Nghĩa đen ) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau.
2. ( Nghĩa bóng ) Người cùng cảnh ngộ bất hạnh thông cảm, giúp đỡ lẫn nhau.—— Kết quả, tiến cung nửa ngày lập tức trở thành Quý Phi địa vị cao nhất hậu cung. Mọi kịch bản bổ não cùng các loại cốt truyện đều vô dụng, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.Mười mấy mỹ nhân phân vị cao nhất quỳ đầy đất. Những mỹ nhân khác bởi vì phân vị quá thấp nên không có tư cách tới bái kiến Liêu Đình Nhạn. Toàn bộ quá trình hành lễ, nhóm mỹ nhân đều cúi đầu, từng bước từng bước quy củ, bái kiến nàng xong lại theo thứ tự lui ra.Liêu Đình Nhạn còn chưa kịp phát huy một chút, đã thấy các nàng đều lui xuống rồi.Từ từ, nói bái kiến thật sự chỉ là bái kiến một chút liền đi sao? Cái loại mà một đám người ngồi một vòng sau đó mỉm cười chọc ngoáy ta một chút, tiếp đến lại thổi phồng nhau đâu rồi?Thấy Liêu Đình Nhạn không phản ứng lại mà nhìn chằm chằm phương hướng chúng mỹ nhân rời đi, Quế Diệp còn tưởng rằng nàng không cao hứng vì nhiều người tới làm ầm ĩ, liền cẩn thận giải thích: "Các vị mỹ nhân chỉ có thể tới gặp người vào lần đầu tiên người tiến cung. Về sau, mỗi ngày đều sẽ ở ngoài điện lễ bái thỉnh an, không cần nương nương tự mình tiếp kiến. Người yêu thích thanh tĩnh, các nàng không dám tùy tiện tới quấy rầy."Nói cách khác, nàng không cần mỗi ngày mở tiệc trà cùng một đám mỹ nhân nói chuyện phiếm.Suy nghĩ trong chốc lát, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Nàng đã hiểu, không phải là không có cung đấu, mà là những người mang mộng tưởng này trong cung, muốn thông qua cung đấu để đi lên đỉnh cao nhân sinh, sớm đã bị Tư Mã Tiêu xử chết.Hoàng đế không làm việc đàng hoàng, rảnh rỗi không có việc gì liền muốn giết tiểu lão bà của mình, làm cho Quý Phi nàng đây không còn đất dụng võ.-----------------
Yêu Hồ: Giải thích xíu với các nàng về vấn đề xưng hô giữa nam nữ chính.
Lúc này hai người vẫn xưng ta-ngươi, bởi họ chưa hề có tình cảm với nhau. Liêu Đình Nhạn chỉ xem anh Tiêu là boss lớn khó hầu hạ nên cẩn thận, nhún nhường. Về sau được sủng tuyệt đối là lười không buồn nhúc nhích =)) Còn nam chính của chúng ta, hiện giờ đối với nữ chính chỉ có hứng thú vì nàng khác với những nữ nhân khác mà thôi. Chứ thật ra, ngay cả mặt nàng...anh Tiêu quay đi liền quên rồi =,= chân tướng về sau các nàng sẽ rõ. Tới lúc đó có tình cảm rồi thì ta sẽ tự động đổi xưng hô.P/s: Cầu vote, cầu sủng ái ~T.T~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store