Nu Chinh Deu Cung Nam Phu He
Edit & Beta: Yêu Hồ Đại nhân (LinhLan601)Cái quỷ gì vậy? Quý Phi?! Nàng biến thành Quý Phi lúc nào? Rõ ràng vào cung còn chưa đến nửa ngày, có ai thông tri với nàng sao?Liêu Đình Nhạn phát ngốc, nhưng nhìn bốn phía xung quanh dường như chỉ có một mình nàng ngây người. Trông nàng như vậy có vẻ rất ngu, nàng nhanh chóng cưỡng ép chính mình điều chỉnh tốt biểu tình, bình tĩnh đáp: "Vâng".Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu hơi nghiêng người về phía trước, vươn một bàn tay với nàng, nhận mệnh mà nhấc làn váy, đi lên. Được rồi, hắn cao hứng như thế nào liền cao hứng đi. Ai kêu hắn là Hoàng đế đâu.Nhưng nếu nàng nhớ không lầm, phân vị của nữ chính khi ở bên cạnh Hoàng đế là một trong Cửu tần. Vì sao đến phiên nàng lại trực tiếp biến thành Nhất phẩm Tam phu nhân? Phân vị Quý Phi này chỉ ở sau Hoàng Hậu. Chẳng lẽ đây là đãi ngộ bất đồng giữa ngoan ngoãn tiến cung và chạy trốn sau khi bị buộc tiến cung?Mặt khác, xét thấy Tư Mã Tiêu còn không có Hoàng Hậu, điều này đại biểu cho việc, hiện tại nàng trực tiếp là người lớn nhất hậu cung. Loại gian lận này giống như là đang bật hack. Cảm giác thật sự quá mức mãnh liệt.Chẳng lẽ vòng sáng của nữ chính cường đại như vậy sao? Thời điểm Liêu Đình Nhạn đi đến bên người Tư Mã Tiêu, nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm mà nàng đã xem rất nhiều ngày, cảm thấy như chính mình đã bỏ qua mười tập cốt truyện, dẫn đến việc nhận nhầm thân phận của hắn."Ngồi vào bên người ta." Tư Mã Tiêu giữ chặt tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.Liêu Đình Nhạn ngay ngắn ngồi xuống. Đồng thời, đôi mắt nàng không tự chủ được nhìn theo mùi hương mà mình ngửi thấy. Trên án kỉ trước mặt nàng, bày kín các loại thức ăn, trông vô cùng ngon miệng.Nàng rất đói bụng, thật sự.Nhưng dựa sát vào bên cạnh nàng còn có Tư Mã Tiêu, nàng không dám động tay.Tư Mã Tiêu nhìn khuôn mặt bày ra biểu tình dịu dàng, bình tĩnh của nàng, đột nhiên nói: "Muốn ăn thì ăn đi. Không phải là đói bụng sao?"Trong lòng Liêu Đình Nhạn nói thầm, nàng vẫn cho là bản thân che dấu khá tốt, Tư Mã Tiêu sao có thể phát hiện được suy nghĩ chân thật của nàng? Rõ ràng nhìn qua là một sát nhân đầu óc không tốt lắm, nhưng ngoài ý muốn lại nhạy bén đến vậy."Vậy...... Thiếp liền ăn?""Ăn đi." Tư Mã Tiêu cười tủm tỉm nhìn nàng.Thái độ dịu dàng làm người khác phát run. Liêu Đình Nhạn vừa mới đem đũa hướng tới một một đĩa thịt viên, chợt có một suy đoán đáng sợ -- ngữ khí hắn ôn nhu như vậy, chẳng lẽ thịt này, là thịt kì quái gì?Sẽ không phải là...... Thịt người chứ? Dựa theo tính cách ác liệt của Tư Mã Tiêu, việc này cũng không phải là không có khả năng.Liêu Đình Nhạn bổ não chính mình xong, lập tức bị dọa sợ. Đôi đũa không khỏi ngừng ở giữa không trung.Tư Mã Tiêu dò xét biểu tình của nàng, đột nhiên xích lại, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Vì sao không ăn? Không thích món này sao?"Liêu Đình Nhạn không trả lời, Tư Mã Tiêu liền quay lại hỏi hoạn quan bên cạnh: "Quý Phi tựa hồ không thích, món này ai làm?" Giọng nói lạnh căm căm, so với thái độ ôn nhu vừa rồi quả thực là xoay ngược một trăm tám mươi độ.Liêu Đình Nhạn: Sao giọng điệu hắn lại dọa người như vậy? Chẳng lẽ là hắn lại muốn giết người?Nghĩ thế, nàng lập tức hạ quyết tâm, gắp thịt viên bỏ vào trong miệng. Hương thơm trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng. Mặt ngoài xốp giòn, sau khi cắn viên thịt, bên trong trào ra chất lỏng đậm đà. Quả thực là mỹ vị. Đồng thời, Liêu Đình Nhạn cũng nếm ra được, đây là thịt hươu.Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn nàng ăn, duỗi một ngón tay làm nàng quay mặt về phía hắn, cười hỏi: "Thịt hươu viên này ăn có ngon không?"Liêu Đình Nhạn cảm thấy tay hắn lạnh đến dọa người, giống hệt như một khối băng. Bất quá, trời sinh nàng sợ nóng, không quá sợ lạnh. Vì vậy, nàng ko chút sợ hãi, chỉ nuốt thịt viên xuống rồi trả lời: "Rất ngon."Tư Mã Tiêu rất nhanh liền buông tay ra, đặt lên trên tay vịn. "Nghe được chưa? Quý Phi nói không tồi. Ban thưởng."Hoạn quan bên người hắn khom lưng: "Vâng, Bệ hạ."Tư Mã Tiêu lại nhìn Liêu Đình Nhạn: "Ăn nhiều một chút.''Có cung nữ muốn tiến lên gắp đồ ăn cho Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu lại nói: "Cô để ngươi gắp đồ ăn cho Quý Phi sao?"Cung nữ kia nghe vậy sợ tới mức té ngã trên mặt đất, hoa dung thất sắc run bần bật, lại một chữ cũng không dám nói. Các cung nhân này đều rõ ràng tính tình của Bệ hạ, lúc này nếu khóc lóc xin tha mạng, sẽ chết càng nhanh. Bởi vì bệ hạ nghe được âm thanh ầm ĩ sẽ cảm thấy bực bội. Lập tức quỳ xuống, không phát ra tiếng, nói không chừng còn có thể có hi vọng sống.Liêu Đình Nhạn không quen với cảnh tượng này. Một kẻ nói trở mặt liền trở mặt, cùng một đám người dù là Tư Mã Tiêu thở mạnh một hơi cũng dọa cho bọn họ chết khiếp. Khó trách không khí nơi này áp lực như thế. Tất cả mọi người đều có chút tố chất thần kinh -- nói đến cùng cũng đều là do Tư Mã Tiêu có vấn đề. Chỉ nghe giọng điệu tràn ngập lệ khí này, đã cảm thấy như hắn sắp giết người. Bảo sao tất cả đều sợ hắn, chính nàng cũng bắt đầu sợ đây này.Vốn dĩ đang nhai thịt viên, bị Tư Mã Tiêu dọa như vậy, Liêu Đình Nhạn liền sặc, che miệng ho khan.Nàng cảm giác có một bàn tay lạnh băng xoa phía sau lưng mình, giống như là một con rắn đang bò lên trên người nàng.Tư Mã Tiêu vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng nói bên tai: "Sợ cái gì, ta đâu có mắng ngươi. Ngươi cẩn thận ăn là được."Liêu Đình Nhạn nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu. Đại ca, giọng nói của ngươi biến thái dọa người như vậy, dù không phải nói với ta, nhưng ta nghe cũng rất sợ hãi có được không?Tư Mã Tiêu nhìn nàng lắc đầu, nhíu nhíu mày, bực bội nói với cung nữ kia: "Lui xuống."Cung nữ phủ phục trên mặt đất dập đầu tạ ơn, nhanh chóng đi xuống.Tuy rằng không biết Tư Mã Tiêu vì nguyên nhân gì mà không phát tác, nhưng hắn không trực diện ban chết cho người khác vẫn làm Liêu Đình Nhạn nhẹ nhàng thở ra, ho khan chậm rãi bình phục lại.Đột nhiên trên mặt chợt lạnh, Tư Mã Tiêu sờ sờ nàng mặt, có chút mất hứng mà nhíu mày: "Nhìn thấy người chết liền ăn không ngon, sao người lại yếu ớt như vậy."Liêu Đình Nhạn nhớ tới bản thân khi ở trên xe ngựa đã cùng hắn nói qua những lời này, cả người đều có chút không tốt lắm. Bình thường mà nói, phần lớn nhân loại cơ bản khi nhìn thấy người chết đều sẽ không có khẩu vị tốt. Nhưng nàng có thể ngồi bên cạnh hắn, làm một nữ anh hùng mặt không đổi sắc gặm thịt viên, hắn còn nói nàng yếu ớt?Liêu Đình Nhạn quả thực sợ ngây người.Tư Mã Tiêu nhìn thấy biểu tình của nàng, ỷ vào ghế dựa dày rộng, nhìn một vòng nhóm mỹ nhân bị bỏ qua hồi lâu trong điện: "Ngươi không tin thì hỏi bọn họ một chút, xem bọn họ thấy người chết còn có thể ăn cơm hay không. Ngươi chính là người yếu ớt nhất."Vốn dĩ Liêu Đình Nhạn cảm thấy hiện tại chính mình cũng đã đủ nhỏ yếu đáng thương bất lực, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn đến nhóm mỹ nhân xếp thành hàng dài hai bên phía dưới, nàng phát hiện bọn họ so với nàng lại càng thêm nhỏ yếu đáng thương và bất lực hơn.
Sau khi nghe được Tư Mã Tiêu hỏi chuyện, cơ hồ là trên mặt mỗi người đều không đè nén được vẻ sợ hãi. Rõ ràng là liều mạng ép bản thân biểu hiện bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến Tư Mã Tiêu lại không nhịn được mà run lên bần bật. Thật sự khiến Liêu Đình Nhạn cũng không chịu nổi mà sinh ra một loại thương tiếc.Nhưng bị dọa thành như vậy, các nàng vẫn dựa theo lời Tư Mã Tiêu, cùng trả lời: "Thiếp vẫn có thể ăn được."Liêu Đình Nhạn phảng phất có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia, Tư Mã Tiêu mất hứng liền giết người, chúng mỹ nhân bị buộc nhìn xem, không dám phun, không dám phát ra tiếng. Tư Mã Tiêu còn muốn bức các nàng tiếp tục nhìn thi thể và hưởng dụng mỹ thực. Cứ thế lặp lại nhiều lần liền bị ép thành thói quen.Quá thảm rồi.Trên mặt lại chợt lạnh, Tư Mã Tiêu cọ cọ gương mặt mặt nàng, chống đầu có chút lười biếng nói: "Ngươi xem, ngươi có phải là người yếu ớt nhất hay không."Liêu Đình Nhạn không còn lời nào để nói. Lúc này, nàng thấy phía dưới có mỹ nhân lén lút ngẩng đầu trộm nhìn nàng. Quả thực, ngồi ở phía trên này, các loại động tác nhỏ bên dưới đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Liêu Đình Nhạn cũng nhìn mấy vị mỹ nhân kia nhiều thêm vài lần.Lúc này Tư Mã Tiêu mở miệng hỏi: "Quý Phi cảm thấy hậu cung cô như thế nào?"Liêu Đình Nhạn: Như thế nào? Đại khái là giống như một đàn dê bị nuôi dưỡng ở bên cạnh sói. Bởi vì sói như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể cắn chết các nàng, nên chỉ có thể dồn lại một chỗ, cùng nhau run bần bật.
Thật sự là phong cách thanh kỳ. So với truyện cung đấu và phim truyền hình cung đấu cẩu huyết ở thế giới của nàng, đều không thể đánh giá.Nhưng lời này nàng không thể nói, chỉ có thể mỉm cười, sau đó nhỏ nhẹ đáp: "Các vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, dung mạo đều rất không tầm thường."Tư Mã Tiêu phất phất tay: "So ra đều kém ngươi."Liêu Đình Nhạn: Ha hả, đó là đương nhiên. Cũng nên nhìn một chút vào thiết lập giá trị nhan sắc của nữ chính. Nếu không phải dung mạo tựa thiên tiên, thì trong nguyên tác, nữ chính kháng chỉ rồi bỏ trốn cùng người khác, sau khi bị bắt đã không được trực tiếp miễn chết rồi."Quý Phi thích những mỹ nhân này?"Liêu Đình Nhạn cảnh giác, lời này có ý tứ gì? Cảm giác dù là nói thích hay không thích, đều có khả năng dẫn đến kết quả không tốt. Trong nháy mắt, nàng có ảo giác như chơi trò chơi công lược. Mà hiện tại, hai lựa chọn trước mặt đều hướng tới kết cục bi kịch.Nàng châm chước một lát, sau đó trả lời: "Thiếp thích thanh tĩnh, chư vị mỹ nhân đều thập phần nhã nhặn."
Tốt, không sai, câu trả lời này vừa công vừa thủ, vừa có thể tiến lại có thể lùi. Hoàn mỹ.Nhưng Tư Mã Tiêu lại không hề theo kịch bản, bởi vì hắn đối với mọi người trong điện cười nói: "Nếu Quý Phi yêu thích yên tĩnh, vậy các ngươi cũng không nên quấy rầy Quý Phi thanh tịnh."Lời này vừa nói, vốn dĩ trong điện vẫn luôn an tĩnh không tiếng động, lại càng im ắng, cơ hồ là không còn tiếng thở của mọi người. Thậm chí là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.Liêu Đình Nhạn cảm thấy, nếu mỗi ngày đều cùng Tư Mã Tiêu ăn cơm, đại khái trong một tháng có thể giảm được mười cân. Nàng vô cùng hoài nghi, nhóm mỹ nhân bên dưới đều có bệnh bao tử -- thời điểm ăn cơm thường xuyên bị Tư Mã Tiêu chơi như vậy, thử hỏi dạ dày ai chịu được?"Bệ hạ không đói bụng sao? Vì sao lại không động đũa?" Liêu Đình Nhạn vì chính mình có thể an tâm ăn xong bữa cơm thứ nhất này, lấy cam đảm chủ động dò hỏi. Thật hy vọng hắn nhanh chóng ăn thứ gì mà ngậm miệng lại, không cần tiếp tục dọa người nữa.Cả người tràn đầy hơi thở quỷ súc[1] - Tư Mã Tiêu bị nàng hỏi đến sửng sốt, lộ ra chút thần sắc mệt mỏi, phiền chán nhìn đồ ăn trên án kỉ: "Cô không muốn ăn, những thứ này đều khó nuốt."[1] Quỷ súc: chỉ tính cách lạnh lẽo, ác nghiệt, tàn nhẫn, vô tâm.Liêu Đình Nhạn thật sự muốn khiển trách cái tên hôn quân này, đồ ăn ngon như vậy còn ghét bỏ? Nàng ở Hà Hạ mấy năm, còn chưa từng được ăn đồ ăn ngon như thế. Tay nghề này, có thể chinh phục được một người hiện đại duyệt qua vô số mỹ thực như nàng, Tư Mã Tiêu còn bắt bẻ? Làm Hoàng đế thật sự quá sung sướng."Vậy ngày thường Bệ hạ ăn cái gì?"Tư Mã Tiêu nhíu mày, "Không nhớ rõ, đói bụng lại nói."Liêu Đình Nhạn thật sự phục. Tên này đúng là tìm đường chết. Cho dù trong nguyên tác nam chính không giết hắn, phỏng chừng hắn cũng không sống được bao lâu. Cách sống tùy tiện như vậy quả thực là tự sát.Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng: "Thế nào, còn muốn cô bồi ngươi ăn ngươi mới ăn được?"Liêu Đình Nhạn: "......" Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy.Nàng vừa định giải thích, Tư Mã Tiêu liền cầm đũa lên: "Được rồi, bồi ngươi ăn một chút."Liêu Đình Nhạn nhìn vị thái giám trung niên vẫn luôn mang khuôn mặt mỉm cười ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, thấy hành động của hắn, trên mặt không che nổi thần sắc kinh ngạc, giống như Tư Mã Tiêu vừa làm một việc thần kỳ nào đó.Liêu Đình Nhạn oán thầm, ăn một bữa cơm mà thôi, có cần phải khoa trương như vậy không. Chẳng lẽ ngày thường Tư Mã Tiêu thật sự không ăn cơm? Liếc mắt, lại thấy chư vị mỹ nhân bên dưới cũng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cúi đầu thu liễm.Liêu Đình Nhạn: "......"Tư Mã Tiêu ăn hai miếng liền ném đũa xuống. Mới chỉ ăn một chút mà giống như là muốn mạng của hắn. Ngươi là hùng hài tử năm tuổi nhà biểu tỷ ta sao? Không thích ăn cơm, ăn một bữa cơm cũng cần ba người dỗ?Ăn xong một bữa cơm tối không biết nên nói như thế nào, chúng mỹ nhân tự giác dẫn thị tì trở về cung điện của mình.
Một cung nữ có phẩm giai tương đối cao mang theo một đội cung nhân đi tới trước mặt Liêu Đình Nhạn, quỳ xuống dập đầu hành lễ: "Nô tì Quế Diệp, bái kiến Quý Phi." Các cung nhân phía sau nàng cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ.Tư Mã Tiêu quơ chén rượu, chỉ vào Quế Diệp: "Nàng sẽ hầu hạ ngươi, đi thôi."Liêu Đình Nhạn dưới sự vây quanh của đám người Quế Diệp, đi vào một tòa lâm thủy cung điện rất lớn, lại được đưa vào nội thất, cung nhân tới tới lui lui chuẩn bị việc tắm rửa và nghỉ ngơi cho nàng. Nằm ở trên giường mềm mại, sờ soạng chăn tơ mềm nhẵn, Liêu Đình Nhạn nở nụ cười may mắn.Thật tốt quá. Quả nhiên là Tư Mã Tiêu giống với nguyên tác, không có ý tứ ngủ[2] nàng! [2] Ngủ mà tác giả dùng ở đây mang nghĩa sủng hạnh, thị tẩm, xxoo nhé mọi người =))))))Đúng, trong nguyên tác, khoảng thời gian nữ chủ và nam phụ Tư Mã Tiêu ở bên nhau, Tư Mã Tiêu chưa từng sủng hạnh nàng ấy. Còn lí do vì sao hắn không động vào nữ chính thì không có giải thích. Trong khi đó, nam nữ chính lại là một đoạn dây dưa ' ngươi yêu ta vì sao không tin ta ', khiến nàng nhìn đến tâm mệt.Hiện tại, Liêu Đình Nhạn cũng không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân. Dù sao Tư Mã Tiêu không động tới nàng là tốt nhất. Chí ít buổi tối nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Liêu Đình Nhạn kéo chăn phủ lên đầu, cả người thả lỏng rúc ở trong chăn, nhắm mắt ngủ.-----------------------Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chính đều cảm thấy đầu óc đối phương không sử dụng được.
----------------------
Yêu Hồ: Nếu các nàng thấy lỗi chính tả như thiếu từ, thiếu dấu, thừa chữ,......của ta thì nhớ note lại nhắc ta nha. Cảm ơn các nàng nhiều ❤
Sau khi nghe được Tư Mã Tiêu hỏi chuyện, cơ hồ là trên mặt mỗi người đều không đè nén được vẻ sợ hãi. Rõ ràng là liều mạng ép bản thân biểu hiện bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến Tư Mã Tiêu lại không nhịn được mà run lên bần bật. Thật sự khiến Liêu Đình Nhạn cũng không chịu nổi mà sinh ra một loại thương tiếc.Nhưng bị dọa thành như vậy, các nàng vẫn dựa theo lời Tư Mã Tiêu, cùng trả lời: "Thiếp vẫn có thể ăn được."Liêu Đình Nhạn phảng phất có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia, Tư Mã Tiêu mất hứng liền giết người, chúng mỹ nhân bị buộc nhìn xem, không dám phun, không dám phát ra tiếng. Tư Mã Tiêu còn muốn bức các nàng tiếp tục nhìn thi thể và hưởng dụng mỹ thực. Cứ thế lặp lại nhiều lần liền bị ép thành thói quen.Quá thảm rồi.Trên mặt lại chợt lạnh, Tư Mã Tiêu cọ cọ gương mặt mặt nàng, chống đầu có chút lười biếng nói: "Ngươi xem, ngươi có phải là người yếu ớt nhất hay không."Liêu Đình Nhạn không còn lời nào để nói. Lúc này, nàng thấy phía dưới có mỹ nhân lén lút ngẩng đầu trộm nhìn nàng. Quả thực, ngồi ở phía trên này, các loại động tác nhỏ bên dưới đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Liêu Đình Nhạn cũng nhìn mấy vị mỹ nhân kia nhiều thêm vài lần.Lúc này Tư Mã Tiêu mở miệng hỏi: "Quý Phi cảm thấy hậu cung cô như thế nào?"Liêu Đình Nhạn: Như thế nào? Đại khái là giống như một đàn dê bị nuôi dưỡng ở bên cạnh sói. Bởi vì sói như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể cắn chết các nàng, nên chỉ có thể dồn lại một chỗ, cùng nhau run bần bật.
Thật sự là phong cách thanh kỳ. So với truyện cung đấu và phim truyền hình cung đấu cẩu huyết ở thế giới của nàng, đều không thể đánh giá.Nhưng lời này nàng không thể nói, chỉ có thể mỉm cười, sau đó nhỏ nhẹ đáp: "Các vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, dung mạo đều rất không tầm thường."Tư Mã Tiêu phất phất tay: "So ra đều kém ngươi."Liêu Đình Nhạn: Ha hả, đó là đương nhiên. Cũng nên nhìn một chút vào thiết lập giá trị nhan sắc của nữ chính. Nếu không phải dung mạo tựa thiên tiên, thì trong nguyên tác, nữ chính kháng chỉ rồi bỏ trốn cùng người khác, sau khi bị bắt đã không được trực tiếp miễn chết rồi."Quý Phi thích những mỹ nhân này?"Liêu Đình Nhạn cảnh giác, lời này có ý tứ gì? Cảm giác dù là nói thích hay không thích, đều có khả năng dẫn đến kết quả không tốt. Trong nháy mắt, nàng có ảo giác như chơi trò chơi công lược. Mà hiện tại, hai lựa chọn trước mặt đều hướng tới kết cục bi kịch.Nàng châm chước một lát, sau đó trả lời: "Thiếp thích thanh tĩnh, chư vị mỹ nhân đều thập phần nhã nhặn."
Tốt, không sai, câu trả lời này vừa công vừa thủ, vừa có thể tiến lại có thể lùi. Hoàn mỹ.Nhưng Tư Mã Tiêu lại không hề theo kịch bản, bởi vì hắn đối với mọi người trong điện cười nói: "Nếu Quý Phi yêu thích yên tĩnh, vậy các ngươi cũng không nên quấy rầy Quý Phi thanh tịnh."Lời này vừa nói, vốn dĩ trong điện vẫn luôn an tĩnh không tiếng động, lại càng im ắng, cơ hồ là không còn tiếng thở của mọi người. Thậm chí là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.Liêu Đình Nhạn cảm thấy, nếu mỗi ngày đều cùng Tư Mã Tiêu ăn cơm, đại khái trong một tháng có thể giảm được mười cân. Nàng vô cùng hoài nghi, nhóm mỹ nhân bên dưới đều có bệnh bao tử -- thời điểm ăn cơm thường xuyên bị Tư Mã Tiêu chơi như vậy, thử hỏi dạ dày ai chịu được?"Bệ hạ không đói bụng sao? Vì sao lại không động đũa?" Liêu Đình Nhạn vì chính mình có thể an tâm ăn xong bữa cơm thứ nhất này, lấy cam đảm chủ động dò hỏi. Thật hy vọng hắn nhanh chóng ăn thứ gì mà ngậm miệng lại, không cần tiếp tục dọa người nữa.Cả người tràn đầy hơi thở quỷ súc[1] - Tư Mã Tiêu bị nàng hỏi đến sửng sốt, lộ ra chút thần sắc mệt mỏi, phiền chán nhìn đồ ăn trên án kỉ: "Cô không muốn ăn, những thứ này đều khó nuốt."[1] Quỷ súc: chỉ tính cách lạnh lẽo, ác nghiệt, tàn nhẫn, vô tâm.Liêu Đình Nhạn thật sự muốn khiển trách cái tên hôn quân này, đồ ăn ngon như vậy còn ghét bỏ? Nàng ở Hà Hạ mấy năm, còn chưa từng được ăn đồ ăn ngon như thế. Tay nghề này, có thể chinh phục được một người hiện đại duyệt qua vô số mỹ thực như nàng, Tư Mã Tiêu còn bắt bẻ? Làm Hoàng đế thật sự quá sung sướng."Vậy ngày thường Bệ hạ ăn cái gì?"Tư Mã Tiêu nhíu mày, "Không nhớ rõ, đói bụng lại nói."Liêu Đình Nhạn thật sự phục. Tên này đúng là tìm đường chết. Cho dù trong nguyên tác nam chính không giết hắn, phỏng chừng hắn cũng không sống được bao lâu. Cách sống tùy tiện như vậy quả thực là tự sát.Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng: "Thế nào, còn muốn cô bồi ngươi ăn ngươi mới ăn được?"Liêu Đình Nhạn: "......" Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy.Nàng vừa định giải thích, Tư Mã Tiêu liền cầm đũa lên: "Được rồi, bồi ngươi ăn một chút."Liêu Đình Nhạn nhìn vị thái giám trung niên vẫn luôn mang khuôn mặt mỉm cười ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, thấy hành động của hắn, trên mặt không che nổi thần sắc kinh ngạc, giống như Tư Mã Tiêu vừa làm một việc thần kỳ nào đó.Liêu Đình Nhạn oán thầm, ăn một bữa cơm mà thôi, có cần phải khoa trương như vậy không. Chẳng lẽ ngày thường Tư Mã Tiêu thật sự không ăn cơm? Liếc mắt, lại thấy chư vị mỹ nhân bên dưới cũng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cúi đầu thu liễm.Liêu Đình Nhạn: "......"Tư Mã Tiêu ăn hai miếng liền ném đũa xuống. Mới chỉ ăn một chút mà giống như là muốn mạng của hắn. Ngươi là hùng hài tử năm tuổi nhà biểu tỷ ta sao? Không thích ăn cơm, ăn một bữa cơm cũng cần ba người dỗ?Ăn xong một bữa cơm tối không biết nên nói như thế nào, chúng mỹ nhân tự giác dẫn thị tì trở về cung điện của mình.
Một cung nữ có phẩm giai tương đối cao mang theo một đội cung nhân đi tới trước mặt Liêu Đình Nhạn, quỳ xuống dập đầu hành lễ: "Nô tì Quế Diệp, bái kiến Quý Phi." Các cung nhân phía sau nàng cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ.Tư Mã Tiêu quơ chén rượu, chỉ vào Quế Diệp: "Nàng sẽ hầu hạ ngươi, đi thôi."Liêu Đình Nhạn dưới sự vây quanh của đám người Quế Diệp, đi vào một tòa lâm thủy cung điện rất lớn, lại được đưa vào nội thất, cung nhân tới tới lui lui chuẩn bị việc tắm rửa và nghỉ ngơi cho nàng. Nằm ở trên giường mềm mại, sờ soạng chăn tơ mềm nhẵn, Liêu Đình Nhạn nở nụ cười may mắn.Thật tốt quá. Quả nhiên là Tư Mã Tiêu giống với nguyên tác, không có ý tứ ngủ[2] nàng! [2] Ngủ mà tác giả dùng ở đây mang nghĩa sủng hạnh, thị tẩm, xxoo nhé mọi người =))))))Đúng, trong nguyên tác, khoảng thời gian nữ chủ và nam phụ Tư Mã Tiêu ở bên nhau, Tư Mã Tiêu chưa từng sủng hạnh nàng ấy. Còn lí do vì sao hắn không động vào nữ chính thì không có giải thích. Trong khi đó, nam nữ chính lại là một đoạn dây dưa ' ngươi yêu ta vì sao không tin ta ', khiến nàng nhìn đến tâm mệt.Hiện tại, Liêu Đình Nhạn cũng không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân. Dù sao Tư Mã Tiêu không động tới nàng là tốt nhất. Chí ít buổi tối nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Liêu Đình Nhạn kéo chăn phủ lên đầu, cả người thả lỏng rúc ở trong chăn, nhắm mắt ngủ.-----------------------Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chính đều cảm thấy đầu óc đối phương không sử dụng được.
----------------------
Yêu Hồ: Nếu các nàng thấy lỗi chính tả như thiếu từ, thiếu dấu, thừa chữ,......của ta thì nhớ note lại nhắc ta nha. Cảm ơn các nàng nhiều ❤
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store