ZingTruyen.Store

Nu A Nam O Nhan Gian Luu Phong Gia Tinh Ha Dan That Edit

Tiết giao mùa giữa xuân và hạ là thời điểm bận rộn trong năm, "Ngày Tái sinh" kỷ niệm thành lập Khu Trú, sinh nhật của Quan chấp chính và "Hoàng thái tử" đều vào hai tháng này. Lệnh giới nghiêm đi kèm một lượng lớn các hoạt động kỷ niệm, giới nhà chủ còn có số đơn đặt hàng gia tăng làm niềm an ủi, còn đối với những công nhân ở tầng lớp thấp nhất mà nói, đây chính là một tháng tệ hại, vừa bận rộn vừa căng thẳng.

"Mấy chục năm trước vẫn tốt." Ông lão trong xưởng phàn nàn, "Sinh nhật Quan chấp chính đời trước vào tháng chín, tách ra nên không bận rộn như bây giờ."

"Đừng nói mấy chục năm, sớm mấy năm cũng tốt!" Người trẻ tuổi hơn tiếp lời, "sinh nhật 'Hoàng thái tử' đời trước..."

Bạn của hắn đá hắn một phát, ông lão và người hóng chuyện xung quanh nhanh chóng tản ra. Quan chấp chính đời trước là phụ thân của Quan chấp chính đương nhiệm, nói một chút cũng không sao. Nhưng "Hoàng thái tử" trước đây lại không phải Quan chấp chính đương nhiệm. Quan chấp chính có không ít con cái, trong đó có không ít Alpha, "Hoàng thái tử" tiền nhiệm đột nhiên ốm chết, mai táng rất qua loa tắc trách, một lượng lớn quan chức theo đó mà ngã ngựa. Cho đến ngày nay, vẫn không ai dám công khai đề cập đến việc này.

Từ khi 329 gặp Á Toa đến giờ, chớp mắt đã qua hơn nửa năm, trong lúc đó 329 lại mất một công việc. Là phần việc ca đêm đó, có lẽ là ý của Á Toa - không phải nói cô đã làm gì, cô chỉ... không làm gì cả. Thời gian cô thường xuyên xuất hiện nhất là vào ban đêm, cô bịa lý do vắng mặt buổi sáng và buổi chiều cho 329 không chê vào đâu được, ca đêm lại rất nhiều lần không làm gì cả, chỉ để 329 bị ghi sổ thành vắng mặt.

"Nếu không phải vì tay chân mày nhanh nhẹn lại rẻ tiền, thì tao đã đuổi việc mày từ lâu rồi!" Lão chủ rống lên, "Cứ cho là nửa đường mày bị đánh bất tỉnh rồi kéo vào đâu đó hiếp, cũng nên báo tin đến nhà máy! Không thì tao dùng tiền thuê mày làm gì? ! Mày cho là tao làm từ thiện đấy phỏng!"

Tóm lại, 329 bị sa thải. Vài ngày sau hắn được nhận vào một công ty nội thất, vị trí việc làm được đăng ký là lao công, nhưng công việc thực tế là dùng thử các loại giường và máy tập thể dục. Tiền lương trong sổ sách không khác trước là mấy, nhưng được bao ăn ở, lập tức khiến cuộc sống của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chờ 329 phát hiện mình trở thành hộ gia đình duy nhất trong ký túc xá mới cho công nhân viên (hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, vị trí xa xôi), mà sau mỗi lần vắng mặt thẻ công tác của hắn lại được ghi thành có mặt, hắn hoàn toàn có thể xác định được công việc này là nhận ân huệ của ai.

Thời điểm giao mùa xuân hạ tương đối bận rộn, phần lớn mọi người trong Khu Trú đều tới lui vội vàng, Á Toa cũng không ngoại lệ. Cô thường phàn nàn rằng mình phải loay hoay quá sức, gối đầu lên đùi 329, muốn hắn mát-xa cho cô. 329 hoàn toàn chưa từng học kĩ thuật mát-xa gì, nói hắn đang mát-xa giảm mệt nhọc, không bằng nói chỉ là xoa lung tung trên đầu Á Toa, vuốt mái tóc của cô. Á Toa nhắm mắt lại thở dài, dáng vẻ vừa lòng thỏa ý.

Công nghệ cao có thể làm cho cô vẫn rạng rỡ như trước, từ bề ngoài không nhìn ra vẻ mỏi mệt, nhưng 329 vẫn có thể nhận ra một chút từ hành động và thần thái của cô. Có lẽ là do đã thân quen, Á Toa ở trước mặt hắn không còn giữ sự đoan trang như xưa nữa. Cô có thể bỗng nhiên ngã nhào vào một ngóc ngách bất kì trong kí túc xá của hắn, như là một con mèo không xương.

"Em bận quá đi." Cô ngã lên ghế sô pha, nằm sấp trên đùi 329, "Mệt chết mất, có chút việc phải thật sự tự làm mới biết nó phiền phức thế nào."

Thiếu nữ chưa từng nói cô đang bận việc gì, 329 cũng chưa từng hỏi, nhưng cũng có chút suy đoán. Ở tuổi mười lăm, người nghèo đang liều mạng làm việc, người bình thường còn đang học trung học, con cái nhà quyền quý có lẽ đã thử học cách tiếp nhận sản nghiệp gia tộc từ cha mẹ. Khoa học kỹ thuật có thể rút ngắn thời gian học tập rất nhiều lần, chỉ cần bạn có đủ khả năng chi trả.

"Tôi có thể làm chút gì không?" 329 nói.

Về công việc khiến Á Toa bận rộn, hắn đương nhiên là bất lực, nhưng hắn hi vọng mình có làm gì đó để cải thiện tâm trạng của cô. Á Toa nghịch ngón tay hắn, nhẹ nhàng cười, sự rung động từ ngực cô truyền đến đùi hắn. Cô nói: "Có ngài ở đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi nha!"

"Chờ em hoàn toàn nắm giữ những thứ mới mẻ này, thì sẽ không mệt mỏi như vậy nữa." 329 an ủi.

"Đúng vậy, chờ em nắm giữ chúng." Á Toa nói, nghe nửa tự tin nửa phiền muộn, chôn mặt vào cánh tay, như con đà điểu vùi đầu xuống cát. 329 im lặng mỉm cười, ngón tay chải qua mái tóc cô.

Mái tóc đỏ ấy xoã tung bồng bềnh, dài qua vai nhưng không đến eo, dài hơn thì cô ngại phiền phức, ngắn hơn cô lại không thích. Lúc này cô không tết tóc, mái tóc dài phủ sau lưng Á Toa, giống như một dòng thác lửa đỏ. Ngón tay hắn chải vào bị nhấn xuống đó, chìm trong một biển nhung xoã tung mềm mại.

Lưng Á Toa nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, cô nằm sấp trong chốc lát, hô hấp dần nhẹ nhàng, cứ ngủ quên như vậy. Từ khi bắt đầu bận rộn, cô giảm bớt thời gian đưa 329 ra ngoài, lại tăng số lần qua đêm ở chỗ này của hắn. Ký túc xá có một chiếc giường lớn, cô ngủ ở đây cũng không cần mang thêm nhiều thứ. 329 tiếp tục ngồi một lát trên ghế sô pha, rồi cẩn thận từng li từng tí tách khỏi cô, bế cô lên đặt nằm thẳng trên giường. Nằm sấp không phải tư thế ngủ tốt, dù là không tỉnh giấc vì tức ngực, sáng mai cũng sẽ bị đau lưng mỏi eo.

Lúc được bế lên cô không tỉnh dậy chút nào, lúc 329 đắp chăn cho cô cũng không. 329 dịch góc chăn một chút, vặn đèn tối xuống, không tắt hẳn. Dưới ánh đèn yếu ớt, người đẹp ngủ trong rừng đang say giấc, miệng chóp chép trong giấc mộng.

Một lọn tóc xoăn xõa trên trán Á Toa, theo hơi thở của cô lúc thì bay lên, khi lại rơi xuống. Á Toa có một mái tóc kiêu căng bướng bỉnh. Đã nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù của cô, 329 mới biết vì sao cô luôn phải tết một bím tóc thẳng gọn gàng - cũng không phải nói là cô xõa tóc sẽ không đẹp. Khi cô tết tóc trông như một nàng công chúa, thả tóc ra thì quá mức hoạt bát, vẻ như chỉ một khắc sau cô sẽ chạy chân trần trên đồng cỏ, lăn lộn đến khi mái tóc dính đầy cây cỏ làm trang sức.

329 vuốt lọn tóc xoăn này sang bên cạnh, vừa nhấc tay lên, tóc lại chạy về. Hắn đấu tranh với lọn tóc thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng bó tay đầu hàng, chỉ có thể để nó ở nguyên vị, dương dương đắc ý mà lắc lư với hắn. "Tôi muốn ở đâu thì sẽ ở đó!" 329 tưởng tượng lọn tóc đang tuyên bố, giọng nói và khí thế y hệt chủ nhân của nó.

Alpha trẻ tuổi chiếm cứ giường hắn, cảm giác này hoàn toàn khác với lần đầu gặp mặt, như là có một con chim đậu trên bệ cửa sổ nhà bạn. Trước đó phòng giá rẻ hắn thuê không có cửa sổ, phòng kí túc xá thì có một cái, rất nhỏ, không có gì trang trí, chỉ là một khoảng trống xi măng trụi lủi. Chiếc cửa sổ như thế, nếu như bên trên có một con chim đậu, cảm giác sẽ thay đổi hoàn toàn. 329 không biết nên nói thế nào, chỉ là "Có chút gì ở đó".

Hắn muốn chạm vào gương mặt Á Toa, tựa như muốn chạm lên gáy chú chim sẻ. Vào lúc Á Toa tỉnh táo, cô cũng cho phép hắn chạm lên đỉnh đầu và mái tóc của cô, nhưng gương mặt thì hắn chưa từng thử, như vậy có chút... quá mức thân mật, không biết nặng nhẹ. Trong ánh sáng nhạt nhòa, khuôn mặt của cô lộ ra màu hồng như cánh hoa, lông tơ trên khuôn mặt nhỏ bé nhìn vô cùng mềm mại, 329 vô thức vươn tay ra, rồi rụt lại. Ngón tay của hắn to bè thô ráp, lại còn phủ vết chai dày, hắn do dự một chút, dùng mu bàn tay chạm lên mặt cô.

Nhưng vào lúc này Á Toa lại mở mắt ra.

Cô mở mắt, nhìn về phía 329, 329 cầu mong đối phương chưa tỉnh ngủ. Hắn đã lập tức rụt tay lại, nhưng chưa kịp thu hồi ánh mắt nhìn Á Toa và biểu cảm của mình. Á Toa ngạc nhiên nhìn hắn, thốt lên: "Ngài yêu em rồi ư?"

Bởi vậy có thể nhận ra, cô quả thật chưa tỉnh ngủ hẳn, nếu không cô sẽ không nói lời này ra miệng. 329 cười cứng ngắc, trong lúc nhất thời hoàn toàn không nghĩ ra nổi câu nói dí dỏm nào cho qua chuyện. Hắn chưa kịp mở miệng nói đùa, nên đã bỏ lỡ cơ hội phủ định ngay lập tức. Nếu như có gì còn tệ hơn điều này, đó chính là biểu cảm trên gương mặt Á Toa.

Cô ngồi dậy, không ngừng chớp mắt. Rõ ràng cô vô cùng kinh ngạc, đồng thời trên mặt lộ vẻ do dự. Á Toa là một người không dễ đoán, nhưng cảm xúc và biểu lộ của cô thường cởi mở với 329, nên 329 đã dần dần học được cách đọc vị cô. Hắn vẫn không đoán ra được hành động kế tiếp hoặc ý nghĩ cụ thể của cô, nhưng ít nhất hắn có thể hiểu được vẻ mặt Á Toa.

Đó là vẻ mặt bối rối trước một sự việc bất ngờ.

Trái tim 329 chao đảo rồi rơi thẳng xuống dưới.

Một người quyết đoán và có tài ăn nói như cô, thế mà cũng có lúc muốn nói lại thôi. Á Toa rõ ràng đang khó xử, có lẽ là do sự lễ phép và tu dưỡng của cô đang đẩy cô vào thế khó, không biết nên nói như thế nào. "Ờ..." Cô nói. Chỉ cần nhìn vào cô, 329 tựa như một chiếc túi chườm nóng bị đâm thủng, nhiệt độ trên dưới toàn thân nhanh chóng rời bỏ hắn. Đợi cô hé miệng lần nữa, 329 rốt cuộc đã không thể chịu đựng, hắn bỗng dưng đứng lên, nói: "Tôi nhớ ra mình chưa đóng vòi nước."

Hắn chạy trối chết, xông vào toilet, mở vòi hoa sen. Nước chảy xiết xối xả tuôn ra, trong màn đêm tựa như một tiếng sét. Áp lực nước trong kí túc xá cao hơn nhiều so với phòng trọ, 329 rõ ràng đã quên mất chuyện này trong lúc bối rối. Hắn cuống quít đóng vòi nước, nhưng muộn rồi, bên ngoài cũng nghe được tiếng nước chảy, hắn đã bịa ra một lời nói dối ngu xuẩn.

329 xoa mặt, nhắm mắt lại. Khuôn mặt Á Toa như đã được điêu khắc trên võng mạc hắn, ngay khi hắn nhắm mắt, nó lao thẳng vào hắn.

"Em yêu ngài thật đó nha" "Bởi vì thích ngài nha" "Là vinh hạnh của em" "Chỉ cần ngài ở đây là tốt rồi" ...

Nếu thật sự nghĩ thế, sẽ vào lúc phát hiện ra mình có khả năng được yêu, có phản ứng như vậy sao?

Giật mình, tiếc hận, khó xử, thật ra cũng có vui mừng, chỉ là mấy cảm xúc trước đó quá mức chói mắt, mà 329 không thể nào hiểu được. Vừa cảm thấy vui vẻ đồng thời cảm thấy tiếc nuối? Là niềm vui bất ngờ đồng thời cảm thấy khó xử? Nếu như giải thích "niềm vui bất ngờ" thành những thứ khác, ngược lại rất dễ hiểu.

Á Toa nói yêu hắn không chỉ một lần. Cho dù biết là không nên so đo, thỉnh thoảng 329 cũng sẽ muốn hỏi: "Em rốt cuộc yêu tôi ở điểm nào?" Đứng từ góc độ bên ngoài mà quan sát, 329 hoàn toàn không cảm thấy mình có cái gì đáng yêu, huống chi với kiểu người quyền quý như Á Toa, cô chỉ sợ là muốn gì có nấy. Hắn không còn trẻ, vết thương chồng chất, đầy tử khí âm u, nếu nhất định phải nói ưu điểm, có lẽ chỉ là cảm giác có công cứu vớt người cùng khổ và cảm giác mới mẻ như phú hào nhặt rác. 329 cũng có đôi lúc xúc động muốn hỏi, nhưng hắn sẽ không hỏi, hắn thậm chí không nghĩ đến nữa. Như lúc trước đã từng nói, làm người cũng phải biết suy nghĩ một chút.

Biểu cảm của Á Toa dường như đã giải đáp vấn đề này.

Là cảm giác mới mẻ và ham muốn chinh phục, có lẽ cái cô thích chính là "hắn không yêu cô". Hắn là một cửa ải, là một mục tiêu thử thách lâu dài mà vị Alpha trẻ tuổi có tiền có thế tự tìm lấy cho mình, không ngờ đối tượng bị công lược lại gục ngã nhanh như vậy, cô còn chưa chơi chán, trò chơi đã qua ải.

Thật vui vẻ, nhưng đáng tiếc quá, đẩy người ta vào tình thế khó xử. Cô còn khá thích hắn, vốn không có dự định kết thúc sớm như vậy.

329 mở vòi nước, cột nước bắn tung tóe trên bồn rửa tay, tiếng vang rào rào. Đại não hắn trống không trong một giây lát, rồi lại khóa vòi, tiền nước không rẻ. Hắn hẳn là nên bắt đầu suy nghĩ chút vấn đề thực tế, liên quan tới sống còn, hắn không có thói đa cảm xa xỉ. Nhưng tạm thời hắn không có cách nào để khống chế đầu óc của mình, trong đó hỗn loạn tơi bời.

Hắn cảm thấy... trần trụi, còn hơn cả lần đầu tiên đạt cực khoái dưới thân Á Toa. Hắn giống như bị lột trần, bị một cây dao nhọn rạch từ yết hầu đến bụng dưới, mở toang ra triệt để. Nội tạng rơi ra ngoài, bịch - "Ngài yêu em rồi ư?" - hắn phí công quỳ trên mặt đất, muốn nhét lại tim gan dạ dày vào cơ thể.

Hắn thất bại.

Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. 329 cúi đầu mở vòi nước, bắt đầu rửa tay. Một đôi tay ôm lấy hắn từ phía sau, hắn dừng lại, nhìn nước lọt qua những kẽ ngón tay, chảy thẳng xuống cống.

"Vừa mới có tin nhắn gửi đến, em phải về đây ạ." Á Toa nói từ phía sau hắn.

Cô không nhắc đến chuyện vừa rồi, cho dù cô do dự điều gì, vào giờ phút này cô đã đưa ra quyết định.

"Gần đây em sẽ bận vô cùng, có lẽ không còn mấy thời gian đến thăm ngài." Á Toa nói chậm rãi, giống như đang cân nhắc dùng từ, "Xin ngài... đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt đẹp!"

"Được." 329 nói.

Có lẽ cô sẽ không đến nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store