[NP/Song] Mỹ nhân nhỏ bé độc ác nhiều nước
Thế giới 3: Trở thành người ở rể trong văn ghét bỏ chồng
Nguyễn gia ở thành phố Dận Châu danh tiếng rất lớn. Trưởng tử Nguyễn Toại Chiên là một luật sư, con thứ Nguyễn Anh lại là một đặc cảnh. Tam tử Nguyễn Thừa Tể tiếp quản công việc làm ăn trong nhà, mà còn làm rất tốt.
Đương nhiên, nếu chỉ là bề ngoài như vậy, Nguyễn gia cũng không tính là gì. Nhưng Nguyễn gia trước khi tẩy trắng là đại ca khu Đông toàn bộ. Cho dù là hiện tại, nhắc tới Nguyễn gia, một số gia tộc khu Đông đầu tiên nghĩ đến vẫn là Tân An bang từng hô mưa gọi gió trước kia ở khu Đông.
Dù sao làm ăn hắc đạo cũng không giảng đạo lý. Lúc Tân An bang mới ngoi đầu không ít người muốn làm chết người Nguyễn gia, tránh chặn đường làm ăn của bọn họ. Nhưng rất đáng tiếc, người chết không ít, Nguyễn gia lại làm càng ngày càng lớn, tiền cũng càng ngày càng nhiều. Đến nỗi sau này các chính khách khu Đông cũng không thể không nể mặt vài phần. Nguyễn gia rất nhanh liền giặt sạch lớp da bên ngoài, áo trong vẫn là đen, nhưng cũng đã lột xác, trở thành ông chủ nổi tiếng thành phố Dận Châu.
Phàm là tân quý bò lên từ khu Đông, dù sao cũng phải đến Nguyễn gia chào hỏi một tiếng.
Lão gia nhà Nguyễn gia từ sớm đã bắt đầu dưỡng sinh, hầu như không lộ mặt. Lúc trước ông liên tiếp sinh bốn đứa con, bốn đứa đều là con trai, không có một cô con gái nào. Cố tình người vợ duy nhất của ông sinh đứa con thứ tư thì vừa lúc gặp phải nội gián Tân An bang phản bội.
Phu nhân chết thảm ở bệnh viện. Cuối cùng lão gia lê lết mò về, chỉ nhìn thấy các tiểu đệ run rẩy lo sợ đưa đứa con cuối cùng cho ông.
Đứa bé này lớn lên xinh đẹp, tuy rằng không giống lão gia, lại là một bé trai, nhưng vẫn bị lão gia coi như con gái mà nuôi, tên lấy chữ Kiều (mềm mại, kiều quý), tự nhiên là ngàn kiều vạn sủng nuôi lớn.
Bởi vậy khi biết được lão gia Nguyễn gia đột nhiên gả Nguyễn Kiều cho một thằng nhóc nghèo không tên không họ, tin tức này kinh động toàn bộ thành phố Dận Châu.
Thứ nhất đương nhiên là Nguyễn Kiều là một nam tử, thế mà cũng có thể gả cho đàn ông?
Thứ hai đương nhiên là Nguyễn Kiều lớn lên thật sự xinh đẹp, lại được lão gia Nguyễn gia cưng chiều lên trời. Trước đó, cả trai lẫn gái, người thích Nguyễn Kiều có thể xếp hàng đến thành phố bên cạnh, nhưng làm gì có một người dám vượt qua nửa bước. Cố tình đối tượng tìm được lại là một người ở rể chui cửa.
Người ở rể Nguyễn gia nhanh chóng trở thành trò cười của xã hội thượng lưu thành phố Dận Châu. Khi biết đối phương không được chia chút thực quyền nào từ Nguyễn gia, sự ghen tị trong lòng những người này lại càng thêm mãnh liệt. Người ở rể Nguyễn gia còn chưa vào cửa, đã trở thành trò cười của thành phố Dận Châu.
Nguyễn Kiều tỉnh lại trên giường lớn Nguyễn gia.
Giường rất to rộng, lại mềm mại. Hắn chui ra từ trong chăn, trên người còn mặc áo ngủ và quần ngủ bằng tơ tằm.
Nhìn một chút thời gian, đã 10 giờ.
Lão gia Nguyễn gia sớm đã không có ở trong nhà, đang ở tại một biệt thự nghỉ dưỡng nào đó dưới danh nghĩa Nguyễn gia nghỉ ngơi dưỡng lão.
Tin tức muốn kết hôn với một người đàn
ông khác, là lão gia Nguyễn gia gọi điện thoại thông báo cho Nguyễn Kiều tối hôm qua.
Nguyễn Kiều làm loạn rất lớn, nhưng lần này lão gia phá lệ không chiều hắn, còn nói đối phương là rồng phượng trong loài người, bản thân tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, muốn Nguyễn Kiều sau khi kết hôn cùng người ta ở chung thật tốt.
Sau đó liền cúp điện thoại. Tiếp đó Nguyễn Kiều có gọi lại thế nào, cũng đều vô dụng.
Nguyễn Kiều trước đó đã xem qua danh sách nhiệm vụ, biết không lâu sau, lão gia Nguyễn gia nên giá hạc tây đi, vở kịch lớn tiếp theo chính là hắn làm sao tìm đường chết, và nam chủ làm sao ẩn nhẫn.
【 Lần này nhiệm vụ không quá giống lần trước. Tuy rằng đều là pháo hôi độc ác, nhưng cuốn sách này, nam chủ và em ở chung là không ngừng ẩn nhẫn, cuối cùng bùng nổ. 】
Nguyễn Kiều ngoan ngoãn "ừ" một tiếng.
【 Em sẽ không bị vả mặt ngay lập tức. Hậu kỳ em sẽ có mấy lần cốt truyện tìm nam chủ, các loại cầu xin nam chủ giúp đỡ, mà nam chủ sẽ lạnh nhạt cự tuyệt em, làm em hối hận không thôi. 】
Trong nguyên tác có nhắc tới, pháo hôi Nguyễn Kiều sắm vai này hậu kỳ thậm chí cuối cùng nguyện ý hạ thấp tư thái cùng nam chủ lên giường, chỉ mong nam chủ mở một mặt tha cho Nguyễn gia.
Đương nhiên, nam chủ sẽ không đồng ý, chẳng những không đồng ý, còn sẽ nhục nhã pháo hôi một lần nữa.
Thời gian giao lưu với hệ thống mấy câu
này, Nguyễn Kiều đã đẩy cửa phòng để quần áo ra. Hắn không tính toán cứ mặc áo ngủ mãi. Tiến vào phòng để quần áo sau, liền ở bên trong chọn lựa.
Khó khăn lắm mới tìm ra một bộ trông
không quá nghiêm túc, cởi quần áo mặc lên người thì lại phát hiện quần áo lớn hơn một vòng.
Nguyễn Kiều chỉ có thể cởi quần áo ra.
Lúc hắn cởi quần áo, một đoạn eo trắng như tuyết lộ ra trước. Đầu đều bị quần áo bao lấy. Cánh tay bắt lấy quần áo kéo lên trên, rất nhanh liền lộ ra lưng sau.
Đường cong xương bả vai xinh đẹp phập phồng, rất dễ nhìn.
Nguyễn Kiều cứu vớt cái đầu từ trong cổ
áo ra, cổ sau này ngửa một cái, liền dán sát vào một khối thân thể lộ ra hơi ẩm.
Đối phương không biết đã đứng bao lâu, cũng không biết là tiến vào khi nào.
Thân trên trần trụi, chỉ thắt một cái khăn tắm ở eo hông. Dáng người thật sự hoàn mỹ không thể bắt bẻ, hiển nhiên mới tắm xong.
Bọt nước đang nhỏ giọt xuống theo mái tóc đen của người này.
Người đàn ông duỗi thẳng cánh tay, lấy một bộ vest treo ở một bên.
Hắn duỗi tay lúc, toàn bộ Nguyễn Kiều đều như là gắn vào trong lòng ngực hắn vậy. Bắt lấy một kiện quần áo không vừa người, có chút căng thẳng mà rụt cổ.
Nguyễn Kiều hậu tri hậu giác mà ý thức được, hắn đi nhầm phòng.
Hệ thống nhắc nhở bên tai hắn.
【 Nguyễn Toại Chiên, anh trai cả của em. 】
Liên tưởng đến miêu tả trong nguyên văn về việc vị anh trai cả này chưa từng có sắc mặt tốt với nguyên chủ, Nguyễn Kiều liền càng căng thẳng, thậm chí không dám quay đầu lại.
Hắn toàn bộ lưng sau đều trần trụi, bại lộ trước mắt Nguyễn Toại Chiên. So với Nguyễn Toại Chiên thường xuyên tập thể hình, trên người Nguyễn Kiều liền nơi nào có cơ bắp rõ ràng cũng không tìm ra được.
Da thịt trông như phô mai nhũn.
Nguyễn Toại Chiên cầm quần áo lấy ra, tiện tay đặt ở trên bàn một bên. Tiếp theo dùng khăn lông đắp trên cổ xoa xoa tóc.
“Đứng ở chỗ này ngây người làm gì?”
Tuy rằng không biết Nguyễn Kiều vì sao chạy tới mặc quần áo hắn, nhưng Nguyễn Toại Chiên từ trước đến nay không quá thích đứa em út này.
Quá thích gây chuyện, không có chút đầu óc nào thì thôi, cố tình còn thích phô
trương.
Lão gia coi Nguyễn Kiều như con gái mà nuôi, nhưng cô gái tầm thường nào có Nguyễn Kiều ngang ngược kiêu ngạo như vậy. Hiện tại còn muốn kết hôn với một người đàn ông, quả thực là…
Mất mặt về đến nhà.
Nguyễn Toại Chiên mới đánh xong một
vụ kiện tụng, buổi tối lại cùng đồng sự văn phòng luật chúc mừng đến rạng sáng. Nghĩ đến tiếp theo có thể nghỉ ngơi hai ngày, mới trở về Nguyễn trạch bên này.
Hắn một đêm không ngủ, cho nên đại khái là vì nguyên nhân này, hắn mới bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Ngốc đứng làm gì? Đi ra ngoài.”
Nguyễn Toại Chiên không có quá nhiều ấn tượng với đứa em út này. Giữa thiên tài và tiểu phế vật ăn no chờ chết là có khoảng cách tự nhiên. Hắn trước nay khinh thường, cũng không muốn cùng đứa em út nhỏ nhất này có chút tiếp xúc nào.
Kết quả thằng cha này thế mà lại chạy đến phòng thay quần áo của hắn, còn trộm mặc quần áo hắn.
Ánh mắt Nguyễn Toại Chiên dời đi từ lưng sau Nguyễn Kiều.
Trái tim hắn nhảy có chút nhanh.
Đại khái là thức đêm tối hôm qua.
Cho nên giờ phút này ngữ khí càng nặng hơn rất nhiều.
“Sao còn không đi?”
Hắn túm lấy cánh tay Nguyễn Kiều — trời cao làm chứng, hắn tự nhiên là một người làm công tác văn hóa sùng bái quân tử động khẩu bất động thủ, chỉ là Nguyễn Kiều quá mức mặt dày, cứ đợi không đi, hắn mới bất đắc dĩ động thủ.
Tay nắm lấy đi, đồng tử Nguyễn Toại Chiên co chặt một khắc.
Hắn cảm giác mình nắm lấy một cô bé nhỏ vậy.
Không khỏi liền lại nới lỏng lực, chỉ là ngữ khí vẫn như cũ không tốt.
Nguyễn Kiều liền biết nắm lấy quần áo hắn, cũng không buông tay, cũng không đi ra ngoài, mặt dày mà đợi trong phòng hắn.
Rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Kiều có chút sợ hãi, Nguyễn Toại Chiên không khỏi nghĩ đến.
Là bởi vì hắn về đột ngột, Nguyễn Kiều không nghĩ tới sẽ bị hắn bắt được làm chuyện lén lút này, cho nên hiện tại sợ hãi sao?
Biểu cảm Nguyễn Toại Chiên bỗng nhiên liền vì thế thay đổi một chút.
Hắn ngữ điệu có chút quái dị mà nói.
“Ngốc trong phòng tôi… có phải là vì em có cái gì yêu thích đặc biệt?”
Nguyễn Kiều vội vàng lắc đầu, “Không có!”
Hắn lập tức vứt quần áo Nguyễn Toại Chiên xuống, ngay cả áo ngủ vốn dĩ mình đã cởi ra cũng không quay về nhặt, lập tức liền muốn chạy trốn.
“Anh cả, tôi, tôi chỉ là đi nhầm phòng.”
Kết quả những lời này không biết chỗ nào chọc tới Nguyễn Toại Chiên. Nguyễn Toại Chiên một đêm không ngủ đầu óc phát đau, tính tình thật không tốt nắm lấy cổ tay Nguyễn Kiều, đỉnh người ta lên tường. Đôi mắt dưới hàng lông mi đen nhánh thế mà mang theo lửa giận.
“Nhiều năm như vậy không ai quản giáo mày, thật là càng ngày càng thích gây chuyện.”
Nguyễn Kiều giãy giụa một chút, lại nghe thấy tiếng tháo dây lưng Nguyễn Toại Chiên từ bộ vest hợp nhau kia.
Nguyễn Toại Chiên là người bận rộn, dây lưng luôn là từ chuyên viên sắp xếp trực tiếp phối hợp với âu phục đặt cùng nhau.
“Nếu muốn cùng đàn ông khác kết hôn, ít nhất cũng nên nghe lời một chút đi?”
“Sáng sớm chui vào phòng anh trai, là có ý tứ gì?”
Dây lưng đột nhiên quăng ra, phát ra tiếng xé gió làm người ta sợ hãi.
Nguyễn Kiều cố chấp mà run rẩy, lần nữa giải thích.
“Tôi, tôi thật sự chỉ là đi nhầm phòng… Tôi không có ý tưởng khác…”
Băng ——
Nguyễn Kiều sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng cái dây lưng kia chỉ là quăng vào trên tường.
“Nói dối.”
“Đi nhầm phòng, vì sao mặc quần áo anh trai?”
Vị đại luật sư này thật sự là quá mức ngang ngược vô lý, lại còn không nghe giải thích.
Thân hình thon dài đè nặng Nguyễn Kiều, ngữ điệu nguy hiểm hỏi.
“Có phải là vì có yêu thích đặc biệt? Chuyện như vậy trước đây, đã làm bao nhiêu lần?”
Tay nắm dây lưng nâng lên, ngón cái vuốt ve môi dưới Nguyễn Kiều.
“Đều trộm mặc những quần áo nào? Chỉ ra từng kiện một —”
Sau đó lại thay phiên mặc một lần.
Bên dưới cái gì cũng không cần mặc, chỉ là trộm thay quần áo hắn trong phòng thay quần áo.
Lộ eo thon, quỳ bò, hoặc là nâng một chân đứng…
Bị làm cho khóc cũng không có cách nào.
Ai kêu hắn trộm mặc quần áo?
Bị chủ nhân quần áo trừng phạt, cũng rất bình thường.
Nguyễn Toại Chiên mới tắm xong, giờ phút này đi ra, trên người đều mang theo chút hơi nước mát mẻ. Lúc hắn nâng cằm Nguyễn Kiều, ngón tay hơi lạnh đè trên cánh môi Nguyễn Kiều, cảm giác tồn tại đầy đủ.
Nguyễn Toại Chiên bắt lấy đôi tay Nguyễn Kiều, siết chặt cổ tay, đè Nguyễn Kiều lên tường. Hầu như là một tư thế bị hắn chống đỡ. Nguyễn Kiều cảm thấy cổ tay bị bóp khó chịu. Cái anh cả này của hắn như là bị cái gì kích thích vậy, ra tay rất mạnh.
Cho dù vừa rồi nới lỏng chút lực, nhưng cảm xúc vừa lên tới, liền sức lực liền trở nên rất lớn. Nguyễn Kiều căn bản liền giãy giụa cũng không làm được.
Dép lê trên chân hắn đã rơi trên mặt đất.
Bàn chân trắng nõn giẫm trên mặt đất, lòng bàn chân bất an lún vào thảm. Ngón chân không chạm đất, toàn bộ vì hắn hầu như bị Nguyễn Toại Chiên dẫn tay túm lên.
Mông hồng phía sau treo ở không trung, làm Nguyễn Kiều cảm thấy bất an lại
căng thẳng.
Cố tình lúc này, Nguyễn Toại Chiên buông dây lưng ra. Tay nhàn rỗi theo eo Nguyễn Kiều vuốt ve lên. Bàn tay to rộng chạm vào những da thịt mềm ấm trơn trượt này, bao lấy da thịt trắng như tuyết. Theo đường eo, hướng lên trên, lại hướng lên trên… Vuốt ve qua xương sườn Nguyễn Kiều, sau đó khiêu dâm và bừa bãi bao lấy thịt vú trước ngực.
Nguyễn Toại Chiên thậm chí nhéo lấy chỗ thịt ngực hơi nhô lên kia, mới lạ mà xoa bóp lên, làm hốc mắt Nguyễn Kiều đều ướt, run run rẩy rẩy mà kêu: “Anh cả…”
Tiếng "anh cả" này kêu rất là đáng thương, giọng nói đều phát run, cắn môi dưới, hầu như muốn khóc, âm cuối run rẩy kỳ cục.
Nguyễn Kiều liền trốn cũng không thể trốn. Tay Nguyễn Toại Chiên quả thực như khóa sắt, cứ như vậy khóa hắn trên tường. Hai tay bất lực duỗi thẳng, ngay cả nách trơn bóng cũng bại lộ ra ngoài. Vòng eo run rẩy, ngực trần bị người ta trêu đùa tùy ý.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store