ZingTruyen.Store

[NP/Song] Mỹ nhân nhỏ bé độc ác nhiều nước

Chương 33

Nguyenthianh19082009

Bàn tay đi xuống áp bụng dưới, khiến Nguyễn Kiều cảm nhận được sự liên tưởng khủng bố về việc sắp bị nam tính rót đầy hoàn toàn, hắn lần đầu tiên ý thức được vòng eo mềm dẻo thon dài của mình khi chứa đựng dương vật thô tráng như vậy sẽ hơi bị căng nhô lên, bụng dưới bị ép xuống càng thêm rõ ràng cảm nhận được quy đầu căng tử cung thành hình dạng khoang thịt đáng thương, thậm chí bị xoa ấn đến tử cung, cảm nhận được cao trào đáng sợ và quỷ dị, gần như cho rằng mình chỉ là một cái khoang thịt dương vật, và ngay lúc này, cửa tinh của Liên Kiêu mở ra, tinh dịch không thể chờ đợi mà trào dâng ra, làm tử cung hoàn toàn căng đầy, bàn tay úp trên bụng dưới xoa ấn, khiến Nguyễn Kiều cảm nhận được một loại đáng sợ, quy đầu bộ tử cung, và tinh dịch liền trong sự đè ép này thầm thì thầm thì vang lên ảo giác.

Hắn vô cớ liên tưởng đến áo mưa, một cái, hai cái, ba cái…

Treo ở gốc đùi hắn, từ một ống mềm cắm vào, vận chuyển tinh dịch nam tính vừa
bắn ra vào lồn.

Lưỡi Nguyễn Kiều thè ra, hai mắt lờ mờ, mờ mịt nhưng lại mang theo một loại thần sắc diễm lệ.

Tử cung hắn cũng là một cái… áo mưa đâu…

“Ách a, ô… Bị… Ô úc ——”

Sau tinh dịch chính là nước tiểu, đây đã không phải lần đầu tiên bị bắn nước tiểu vào trong, nhưng cơ thể Nguyễn Kiều run rẩy, tử cung sinh ra một loại ngứa ngáy khó giảm, nước tiểu nóng bỏng làm đại não hắn đều sắp hỏng mất, không tự chủ được mà cao trào lần nữa, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt và nước dãi. Bên tai đột nhiên truyền đến giọng Liên Kiêu hơi khàn.

“Gái điếm nhỏ.”

Chân Nguyễn Kiều run lên một trận, ô úc một tiếng, ngay cả đầu vú cũng nóng lên, giọng nói lại run, lại mang theo giọng mũi mềm mại.

“Không phải… Ô úc úc… Không phải, không phải… Ô a! Không… Không phải gái điếm nhỏ…”

Hai tay bị đè chặt, tử cung bị xoa ấn cách bụng dưới.

Thể thuật đặc biệt của Liên Kiêu, cho dù cách da thịt, cũng làm Nguyễn Kiều cảm nhận được khoái cảm tử cung bị nắm trong lòng bàn tay to rộng mà đùa bỡn.
Cho nên Nguyễn Kiều mới thất thố như thế.

“Gái điếm nhỏ công cộng, tôi nói có sai không?”

“Không có, ô a… Ahh, nhiều, thật nhiều… Nước tiểu của chú… Rót thật nhiều… Tử cung sẽ… sẽ… Ô úc úc!”

Hai mắt Nguyễn Kiều trắng dã, sắp bị gian đến ngây ngốc.

Sau khi Liên Kiêu buông tay, hắn thế mà không giãy giụa, mà là đi nắm quần áo Liên Kiêu, sợ chính mình rơi xuống.

Nhưng chờ đến khi Liên Kiêu rút dương vật ra, Nguyễn Kiều cuối cùng mất đi phần lớn sự chống đỡ, hắn đã nghiêng người, sắp chính diện nhào vào lòng Liên Kiêu, nhưng vẫn là hai chân mềm nhũn
quỳ xuống.

Lồn cương cứng của hắn vừa vặn ngồi lên mũi giày bốt Martin của Liên Kiêu.

Thịt trai mềm mại, ẩm ướt.

Chỉ là khi vừa đứng lên, giữa hai chân Nguyễn Kiều đã không ngừng chảy ra tí tách nước tiểu và tinh dịch.

Hai vật vô hình chặn lỗ lồn kia biến mất.

Hiển nhiên là do Liên Kiêu làm.

Nguyễn Kiều quỳ trên mặt đất, hai lỗ lồn vẫn không ngừng chảy ra tinh nước tiểu, tử cung đã thừa nhận quá nhiều lần tưới.

Liên Kiêu lần đầu tiên phát ra tiếng cười.

Từ cổ họng, cười khẽ ra tiếng.

Hắn nâng mũi giày lên, Nguyễn Kiều liền đỏ mặt kêu lên một tiếng, lồn nhỏ bị mũi giày nâng lên, vừa hồng vừa sưng, còn chảy ra rất nhiều tinh dịch.

“Nhóc con.”

Rõ ràng chỉ là bày tỏ đơn giản.

Nhưng Nguyễn Kiều toàn thân đều run lên một chút, ô ô yết yết mà, ngẩng đầu, bắt lấy ống quần Liên Kiêu, ủy khuất lại nhỏ giọng nói, “Là… Ô… Là gái điếm nhỏ của riêng chú…”

Lòng bàn tay Liên Kiêu ngứa ngáy, trái
tim cũng ngứa ngáy.

Khi hắn ấn tàn thuốc trực tiếp vào lòng bàn tay, cũng dùng loại đau đớn nóng rực đó áp chế sự ngứa ngáy kia.

Liên Kiêu nâng mũi giày, không nhẹ không nặng mà chạm vào lồn non Nguyễn Kiều.

“Đi ngậm dây thừng lại đây.”

Nguyễn Kiều hai tay chống mặt đất, dùng đầu gối đi, cúi đầu cắn dây thừng.

Hắn đi còn không vững, bò một đường, tinh dịch cùng nước tiểu liền chảy một đường từ lồn nhỏ.

Cắn tơ hồng trở về, trên mặt là biểu cảm bị bắt nạt rất thảm.

Liên Kiêu từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Kiều.

Hắn đối với nhóc con này, đã rất ôn nhu rồi.

Chỉ là nhóc con luôn thích khóc thôi.

Liên Kiêu nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay lấy dây thừng.

Nước tiểu dãi của Nguyễn Kiều đều dính
vào giày hắn, khi nhấc chân, hắn vốn có thể dùng mũi giày nghiền cặc Nguyễn Kiều, sau đó khống chế cơ thể Nguyễn Kiều triều xuy không ngừng.

Nguyễn Kiều sẽ khóc rất đáng yêu.

Trạng thái ý nghĩ bạo ngược không kiểm soát này đã lâu không xuất hiện sau khi hắn thoái ẩn.

Không cần giết người, không cần thấy máu, không cần hưng phấn.

Sau những cuộc tranh đấu đầy chết chóc và máu tươi, dục vọng thi ngược này của hắn đã bình ổn, hắn chỉ trông có vẻ không thể làm hài lòng, chính trực mà ít lời.

Liên Kiêu nhận lấy tơ hồng, mu bàn tay khẽ hoạt động trên má Nguyễn Kiều.
Thấy đôi mắt ẩm ướt của Nguyễn Kiều,
cùng sống mũi phiếm hồng.

Khi nhả ra, trên tơ hồng bị cắn còn có một chút dấu vết thấm ướt.

Khóe miệng Nguyễn Kiều bị căng đỏ lên.
Liên Kiêu sờ mặt hắn, hắn cũng không né tránh, mà là nâng một bàn tay lên, cong ngón trỏ, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng lau một chút nước mắt khóe mắt mình.
Đôi mắt thật xinh đẹp, đẹp đến mức khóc nước mắt lưng tròng đều đẹp.

“Đau quá ạ, chú ơi.”

Động tác Liên Kiêu dừng lại một chút.
Nguyễn Kiều hơi mở miệng, a khí nói.

“Chú xem, khóe miệng và bên trong đều
bị trầy.”

Kỳ thật chỉ là có một chút ửng hồng ái muội thôi, xa xa không tính là bị trầy.
Nhưng Nguyễn Kiều hơi hé miệng, để lộ cả khoang thịt non mềm bên trong.

Hắn nắm lấy cổ tay Liên Kiêu, đầu ngón tay đặt trên xương cổ tay Liên Kiêu, rất mềm nhẹ vô lực, trong cơ thể cũng không có linh lực gì, thực lực thấp kém, không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào.

Huống chi Liên Kiêu đã thao hắn vài lần, gian tử cung Nguyễn Kiều thành hình dạng quy đầu.

Lúc này chỉ cần bóp cằm xinh đẹp này, cường ngạnh mà cắm dương vật vào, liền lại có thể…

“Đau chỗ nào?”

Liên Kiêu nói ra, mới ý thức được mình nói gì.

Ánh mắt hắn trầm xuống, có chút không cam lòng mà giơ tay, muốn tránh thoát ngón tay Nguyễn Kiều.

Nhưng Nguyễn Kiều nắm tay hắn, đặt lòng bàn tay Liên Kiêu vào trong miệng, mạnh mẽ làm hắn đi chạm đến khóe môi
mềm mại bên trong.

Da thịt nơi đó rất mỏng, trông rất yếu ớt.
Lại đồng thời có xúc cảm mềm ướt.

Nguyễn Kiều ngậm ngón tay Liên Kiêu, còn đang hàm hàm hồ hồ nói chuyện.

“Chú sờ thử… Chú ơi… Thật sự làm trầy rồi…”

Lưỡi theo tiếng nói, đụng phải ngón tay Liên Kiêu, co rụt lại như bị giật mình.

Khoang miệng Nguyễn Kiều suyễn ra mấy hơi khí hỗn loạn nóng hổi, như bị bỏng lưỡi.

Cổ co lại ra sau, lông mày hơi nhíu một chút, nhưng lại giãn ra.

Cúp mi rũ mắt.

“Nhưng mà… Hahh… Làm trầy rồi…”

Nói dối trơ trẽn.

Nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng người, như thể lại đột nhiên không biết xấu hổ trốn tránh.

“Chú bế tôi về ký túc xá.”

Hắn thậm chí không ngậm dương vật Liên Kiêu, liền dám nói trong miệng đều bị trầy.

Bất quá chỉ là cắn tơ hồng bò lại đây mà thôi.

Nhưng xúc cảm mềm mại trên cổ tay kia, cùng cảm giác tê dại đã truyền khắp…

Tất cả những điều này đều làm trái tim hắn lại lần nữa xao động.

Hắn vốn tưởng rằng là thủ đoạn giết người tàn nhẫn của mình lại không ngăn chặn được.

Hắn đương nhiên đã giết quá nhiều người, trong số những vết sẹo trên người rất nhiều không thể dựa vào y thuật xóa bỏ, những thủ đoạn giết người đẫm máu do thiên phú dẫn đến khi chém giết với người cùng đẳng cấp, hoặc bị nhiều người vây sát, đã từng làm chính hắn cũng kinh hãi.

Cho nên hắn mới rời đi, nhẹ nhàng như mây gió, giả vờ mình chỉ là một bảo vệ cửa trường học, nhân viên an ninh.
Liên Kiêu vô lý cho rằng hắn lại bắt đầu không kiểm soát được chính mình, hắn thế mà cảm thấy hắn đối với Nguyễn Kiều làm quá mức.

Nhưng đó lại tính là gì.

Bất quá chỉ là dùng bàn tay dán bụng dưới đối phương, dùng bàn tay đã từng xé nát nội tạng và cơ bắp kẻ địch, có thể nói là ve vãn ôn nhu mà xoa ấn tử cung nhỏ nhắn đáng yêu thôi.

Hiện tại, cái kẻ đầu sỏ gây tội khiến cảm xúc hắn không ngừng bị khiêu khích này, gần như kiêu căng, tùy hứng mà nói với hắn.

— Miệng bị trầy, muốn chú bế về ký túc xá.

Mười phút sau, phòng học sáng bừng lên.
Liên Kiêu bế người lên.

Nguyễn Kiều đã mặc quần áo trở lại, hai chân đầu gối khép lại, ngoan ngoãn ngồi trên cánh tay Liên Kiêu, đối mặt Liên Kiêu, đầu chôn ở cổ Liên Kiêu, hai tay ôm cổ Liên Kiêu.

Liên Kiêu thẳng lưng, tay kia nhấc áo khoác, trùm lên đầu Nguyễn Kiều.

Mặt Nguyễn Kiều đã bị che lại.

Trong một mảnh đen nhánh, hô hấp Nguyễn Kiều dần dần trở nên ẩm ướt.

Hắn câu lấy cổ Liên Kiêu, thì thầm vào tai Liên Kiêu.

“Nguyễn Kiều là gái điếm nhỏ của riêng chú đâu…”

Trái tim Liên Kiêu đều muốn bị sự ngứa ngáy tràn đầy trong đó căng nứt ra.

Cánh môi mềm mại ẩm ướt vô tình cọ qua vành tai hắn, mang theo một trận triều nhiệt đủ để làm hắn cứng đờ.

— “Là của riêng chú…”

Bất quá điều Liên Kiêu không nghĩ tới là, chỉ ngày hôm sau, Nguyễn Kiều liền rời đi.

“Nghe nói là trưởng bối trong nhà đến xử lý thủ tục chuyển trường, chuyển đi đại học bình thường.”

Cái kẻ lừa đảo này phủi mông bỏ chạy.

·

Nguyễn Kiều không nghĩ tới Nguyễn Thịnh thế mà không về quân đội, sau khi được đón về nhà, tâm trạng vốn đang vui vẻ lập tức liền héo hon lạnh xuống.

Đặc biệt là nghe được tài xế nói Nguyễn Thịnh bảo hắn về nhà sau đi trước thư phòng, Nguyễn Kiều càng là theo bản năng mà thẳng lưng.

“Tiểu thúc thúc sao, sao còn ở nhà nha…”
Mặt Nguyễn Kiều đều sụp xuống.

Hắn đã rời trường học, cốt truyện đều không có bao nhiêu.

Sở Mạc Sinh còn đang nằm viện, hơn nữa bên người cũng không có người khác, Nguyễn Kiều hoàn toàn có thể tự mình chơi!

Kết quả Nguyễn Thịnh còn ở trong nhà.
Chờ từ thư phòng ra, chân Nguyễn Kiều đều đang run.

Hốc mắt ngấn nước mắt, bàn tay che miệng, cho dù như vậy, vẫn làm người ta thấy má hắn phồng lên một chút.

Có người hầu tri kỷ mà cúi người tới, “Thiếu gia cần giúp đỡ không?”

Nguyễn Kiều hoảng loạn mà co lại ra sau, lưng không cẩn thận đụng vào một cái bình hoa gốm sứ cao, làm bình hoa đều đâm nghiêng, may mà tay kia kịp thời đỡ lấy.

Nguyễn Thịnh đi theo sau ra, rũ mắt, nhìn Nguyễn Kiều.

Người hầu không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai chú cháu, do dự muốn rời đi, nhưng Nguyễn Thịnh đột nhiên mở miệng.

“Nuốt xuống đi.”

Nguyễn Kiều ô một tiếng, mắt hồng lên, tựa hồ muốn nói gì.

Nhưng Nguyễn Thịnh không cho hắn cơ hội từ chối.

“Nuốt xuống đi, hoặc là nhổ ra ngay bây giờ.”

Bên cạnh chính là người hầu đang quét dọn.

Nguyễn Kiều cuối cùng vẫn là nuốt vật trong miệng xuống.

“Xuống đi.”

Người hầu vội vàng rời đi.

Lúc này, Nguyễn Thịnh cúi người tới, một bàn tay nhéo cằm Nguyễn Kiều, giọng trầm thấp nói, “Mở ra, Nhuyễn Nhuyễn, để tôi xem, em có phải đã nuốt sạch không.”

Nguyễn Kiều xấu hổ mà tách môi ra, mi mắt rũ xuống, nhưng cũng không che lấp được ửng hồng trên má.

Đầu ngón tay hắn nhéo góc áo, không khỏi nắm chặt.

Bên trong cánh môi hồng nhuận, khoang thịt non mềm còn có thể thấy tinh dịch còn sót lại, màu trắng ngà, như sữa bò.
Thậm chí trên mặt lưỡi, còn có một chút
tinh dịch chưa nuốt xuống.

Nguyễn Thịnh rất vừa lòng.

Nhưng hắn chẳng qua ở trong nhà ở vài
ngày, liền lại phải quay về quân đội.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store